Ân Hữu Trọng Báo
Chương 119: Ngoại truyện: Hôn lễ
Sau khi lấy được giấy đăng kí kết hôn và tuyên bố chủ quyền, Hàn Trọng Viễn cảm thấy hết sức thoả mãn. Hắn quyết định cho bản thân được nghỉ một tuần, sau đó mang Mạnh Ân đến ở trong căn biệt thự mình mua trên một hòn đảo, thế là cũng có tuần trăng mật.
Thấm thoắt, hắn và Mạnh Ân đã ngoài ba mươi, lại rất ít khi ra ngoài, cũng tiếc thật đấy. Chờ thêm mấy hôm nữa, hắn giao Duyên Mộng cho người khác, chuẩn bị đủ tiền thì hai người có thể mua một căn nhà di động, mua một du thuyền, mua một máy bay tư nhân nhỏ, sau đó đi một vòng quanh thế giới.
Mấy năm nay hắn chả tiêu tiền nhiều nhặt gì, bây giờ tiền gửi ngân hàng đang không biết phải xả thế nào đây.
Hàn Trọng Viễn nghĩ rất chu toàn, còn cố ý tìm Mạnh Ân đến bàn bạc kĩ. Nghe xong, Mạnh Ân chỉ nghĩ đến lời bình luận của rất nhiều người khi thấy Hàn Trọng Viễn ăn món ăn gia đình trên Weibo của mình – thiệt không hiểu nổi thế giới của nhà giàu mà.
Gì mà du thuyền, cũng quá chớn rồi đó…
“Không mua du thuyền chả lẽ dùng chung một cái với người khác? Ai biết có bao nhiêu người từng ngủ trong căn phòng đó? Nếu muốn đi bơi… Ai biết có bao nhiêu người từng bơi trong hồ bơi kia?” Là một người đã từng chơi trên du thuyền, Hàn Trọng Viễn nhớ lại tình cảnh xa hoa truỵ lạc trước kia, cảm thấy chán ghét, “Em đừng quan tâm, dù sao anh có tiền, cùng lắm thì mình chơi xong lại bán du thuyền đi là được.” Tất nhiên chuyện này là bất khả thi rồi.
“Vâng…” Mạnh Ân đáp một tiếng.
Biệt thự trên hòn đảo nhỏ mà Hàn Trọng Viễn mua hướng mặt ra biển, vì ở vùng nhiệt đới nên một năm bốn mùa, ấm áp hoa nở xanh mát dồi dào.
Mạnh Ân thích biệt thự này lắm. Với cậu, nhược điểm duy nhất của căn nhà này chắc chỉ có xung quanh hơi nhiều sâu. Buổi tối bật đèn thì tốt nhất đừng mở cửa sổ, nếu không dù có rèm cửa chăng nữa, vẫn có mấy con sâu bé xíu chui vào.
Ngày đầu tiên sau khi bất cẩn mở cửa sổ ra, từ đó Mạnh Ân cạch luôn không chịu mở cửa sổ nữa Đến nỗi khi Hàn Trọng Viễn muốn đưa cậu lên ban công ngâm mình trong ánh trăng, cậu cũng nhất quyết không chịu. Hàn Trọng Viễn chỉ có thể chuyển sang kế hoạch hai, đưa cậu lên gác mái có cửa sổ, cởi quần áo “ngâm mình trong ánh trăng”.
Hàn Trọng Viễn cho biết, thật ra ban đầu hắn vốn định thử ở trên gác mái, lo Mạnh Ân không chịu nên mới nói là lên ban công.
Hai người họ tắt hết các thiết bị truyền tin, cũng không lên mạng, gần như tách khỏi thế giới năm ngày. Năm ngày này, cũng là lần đầu tiên Hàn Trọng Viễn không hề tiết chế từ trước đến nay.
“Hồi trước em còn tưởng anh không thích cơ thể của em.” Nhớ đến chuyện trước đây, Mạnh Ân cười bảo, Hàn Trọng Viễn đúng là đã kiềm chế quá rồi!
“Nếu không phải lo cho sức khoẻ của em thì anh cần gì phải thế?” Hàn Trọng Viễn nói, lại nhớ ra điều gì đó, “Về sau em học thêm… Không biết cái này là khoa tiết niệu hay khoa tiêu hoá nữa? Dù sao em cứ học thêm đi, chúng ta giữ gìn cẩn thận, sau này cũng hạn chế thôi.” Dù sao cơ thể của đàn ông cũng không hợp làm những chuyện này, chả thà dùng tay cho khoẻ, không sướng đủ thì nhịn cũng đâu có gì to tát.
“Vâng.” Mạnh Ân cười, chủ động ôm Hàn Trọng Viễn – nếu sau này phải hạn chế, bây giờ phải cố gắng tận hưởng mới được.
Hai người biến mất suốt một tuần mới xuất hiện trước mặt người khác. Lúc xuất hiện cả hai đều mặt mày phơi phới, nhưng người khác thì lại không vui được như thế.
Mạnh Ân lướt Weibo của Hàn Trọng Viễn, thấy một lô một lốc trách cứ.
“Hàn tổng, anh ác quá đi! Đăng chứng nhận kết hôn ngược FA xong rồi chạy mất? Thế mà cũng được à?”
“Mấy hôm không thấy Tiểu Sinh Sinh show tình cảm, đúng là không quen…”
“Hàn tổng, từ mấy năm trước em bắt đầu ghi lại thực đơn hàng ngày của hai anh, hôm sau sẽ nấu cho cả nhà ăn. Thế mà cả tuần nay anh lại không đăng thực đơn làm em không biết phải nấu gì hết! Nhà em cũng không được ăn những món giống nhà tài phiệt nữa, buồn ơi là sầu.”
“Mỗi lần thấy anh ngược FA đều cảm giác trong lòng chua xót, bây giờ không thấy em lại cảm giác sai sai, hình như em sắp thành M moẹ nó rồi.”
…
“Bọn mình về rồi đây.” Mạnh Ân chụp ảnh mặt nghiêng của Hàn Trọng Viễn, bấm đăng.
“Dùng chung một nick Weibo chứ gì, ha ha.”
“Dùng chung một nick Weibo chứ gì, ha ha.”
“Dùng chung một nick Weibo chứ gì, ha ha.”
“Mặt nghiêng của ông xã đẹp trai quá!”
“Hoá ra Hàn tổng còn có ‘fan bà xã’ nữa cơ…”
…
Status của Mạnh Ân vừa đăng lên thì di động của Hàn Trọng Viễn đổ chuông, thấy người gọi đến là Tiền Mạt, Mạnh Ân bắt máy luôn.
“Nếu về rồi thì mau đến quyết định tình hình hôn lễ, mẹ còn phát thiệp mời!” Tiền Mạt nói.
Hôn lễ? Vụ này đâu ra vậy? Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân cùng ngạc nhiên, nhất là Hàn Trọng Viễn – gì mà hôn lễ, hắn không muốn một tí nào hết!
Nhưng Tiền Mạt hết sức kiên trì: “Mấy năm nay mẹ đi bao nhiêu cái phong bì rồi, bây giờ nhất định phải thu hồi lại, hai đứa bay phải cưới nghe chưa!” Tất nhiên bà không quan tâm đến phong bì, chỉ là có mỗi một thằng con, thằng con vẫn không chịu cưới, khiến bà bị rất nhiều người thương cảm, bây giờ cũng muốn nở mày nở mặt một phen.
Hơn nữa là phụ nữ, dù sao vẫn thích tổ chức một hôn lễ thật hoàn mĩ. Trước kia vì đủ thể loại lí do mà hôn lễ của bà được tổ chức chả ra sao, nên bây giờ muốn tổ chức một hôn lễ đáng nhớ nhất cho con trai.
Hàn Trọng Viễn không phải là người quan tâm đến suy nghĩ của kẻ khác, nhưng nghĩ đến Tiền Mạt – bây giờ mỗi lần gội đầu xong đều phải nhuộm tóc, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Tiền Mạt đích thị là tài phiệt, con trai nhiều tiền quá rồi, vốn chả cần mình phải chu cấp tiền tiêu, thế nên bà dốc sức tiêu tiền của mình. Trước hết bà bao trọn một hội trường lớn, quyết định tổ chức tiệc cưới ở đây. Sau đó bao thêm một hòn đảo, dự định sau khi kết thúc tiệc cưới sẽ đưa tất cả khách khứa rảnh rỗi tới bằng máy bay riêng, để họ vui chơi thoả thích.
Thật ra, ý định ban đầu của bà là tổ chức đám cưới trên đảo luôn, đáng tiếc một số khách mời lại bận rộn quá, nếu làm trên đảo thì e rằng sẽ không có thời gian tham gia. Hơn nữa bà mời rất nhiều người trong công ti của mình và Hàn Trọng Viễn, nếu mọi người cùng nghỉ phép ra đảo hết, ai sẽ giúp họ làm việc đây?
Thế nên, cứ để kết thúc hôn lễ rồi ra đảo vậy.
***
Trong suốt lễ cưới, Tiền Mạt chuẩn bị cho Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mỗi người tổng cộng năm bộ lễ phục, còn mời cả thợ trang điểm và stylist hết sức nổi tiếng đến nữa…
Hàn Trọng Viễn cầm quần áo, đuổi những người khác ra ngoài.
Sao hắn có thể cho phép người khác sờ tới sờ lui trên mặt Mạnh Ân cơ chứ? Trừ khi kiểm tra sức khoẻ hoặc đi trị bệnh là bất khả kháng ra, hắn tuyệt đối không cho phép người khác động vào Mạnh Ân.
“Hàn Trọng Viễn, máu ghen của cậu cũng ghê quá rồi đấy.” Trịnh Kỳ tiếp nhận thợ trang điểm và stylist kia, để họ tạo hình cho mình.
Tuy bản thân y cũng là một người hết sức xuất sắc về mặt này, nhưng thỉnh thoảng cho người khác làm giúp mình, cũng có thể “lấy thừa bù thiếu” mà thay đổi phong cách.
“Anh còn nói nữa cẩn thận thợ trang điểm làm hỏng mặt anh.” Hàn Trọng Viễn bảo.
Mình không mặc váy cưới không trang điểm đậm thì làm hỏng mặt gì chứ! Trịnh Kỳ hơi mất vui, nhưng cũng chẳng nói gì nữa.
Hôm nay y đến làm phù rể, nhất định bản thân phải thật ưa nhìn, tốt nhất là lấn áp hai chú rể luôn!
***
Quá trình hôn lễ không có vấn đề, chỉ là vừa hết chương trình, Hàn Trọng Viễn đã mang Mạnh Ân biến mất.
Thậm chí cũng không ngồi máy bay riêng ra đảo luôn.
Mãi đến khi máy bay cất cánh Tiền Mạt mới phát hiện chuyện này, suýt nữa thì tức điên.
“Về nhà cùng honey rồi, cơm tối!” Sinh Ra Vì Em lại đăng một status, đồng thời đăng kèm tấm ảnh. Trong ảnh là một một món một canh. Món chính là ngư hương nhục ti, canh là canh măng nấu với xương, nấm hương và trứng cút, có lẽ bên trong còn có nguyên liệu khác, tóm lại là một món canh hỗn hợp hết sức đơn giản dễ làm.
Không phải Hàn Trọng Viễn đang tổ chức một lễ cưới siêu cấp long trọng à? Sao ảnh chụp cơm tối lại là một món một canh? Rõ ràng ảnh Trịnh Kỳ chụp là tôm hùm to tướng cơ mà! Còn bảo là ăn trong tiệc cưới của Hàn Trọng Viễn nữa! Hơn nữa Trịnh Kỳ còn đăng rất nhiều ảnh của mình, sao nhân vật chính của lễ cưới lại chả đăng bức nào lên?
Các fan buồn bực rồi đó.
“Không hiểu nổi thế giới của nhà giàu mà.”
“Hàn tổng rốt cuộc honey nhà anh nấu ăn ngon bao nhiêu, lại khiến anh không thèm cỗ tiệc lớn mà đi ăn cái này?”
“Hàn tổng giản dị thật đó, còn biết tiết kiệm tiền cho honey nhà mình nữa, ngoan ghê.”
“Mọi người nói xem, không phải tay nghề của Nguyên Ân là kiểu ngọc ở trong đá, là đầu bếp siêu cấp có thể biến những thứ đơn giản nhất trở thành món ngon mĩ vị đấy chứ?”
“Muốn nếm thử tay nghề của Nguyên Ân quá đi, có lẽ cậu ấy có một không gian, nguyên liệu nấu ăn đều được tưới linh tuyền, vì thế Hàn tổng ăn món ăn cậu ấy nấu thì không ăn nổi món khác nữa, cuối cùng bị cậu ấy nắm gọn trong tay.”
“Đừng nói đến đồ ăn nữa! Quan trọng nhất chính là ảnh! Ảnh! Ảnh! Tui muốn xem ảnh cướiiiiii!”
…
Mạnh Ân nấu cơm cho Hàn Trọng Viễn xong, bản thân thì đi gặm tôm hùm được gói mang về. Cậu chưa bao giờ được ăn tôm hùm to như thế, Hàn Trọng Viễn không ăn thì cậu ăn!
***
Trên hòn đảo mà Tiền Mạt bao có rất nhiều món đồ được bà cố ý chuẩn bị, thậm chí còn có phòng riêng để hưởng tuần trăng mật nữa. Cuối cùng, những thứ này đều được lãi cho người luôn nịnh bà hết sức vui vẻ là Trịnh Kỳ.
Vì thế Trịnh Kỳ bắt đầu đăng đủ các món đồ thú vị lên Weibo, quả thật đã cho các fan cảm nhận được một tài phiệt hàng thật giá thật sẽ làm gì vào lúc bình thường.
Trịnh Kỳ thế này mới đúng phong cách chứ! Hàn Trọng Viễn anh đừng tưởng tụi tui không biết nhá! Trong ảnh cũ anh chụp nhìn nhà của anh cũng bé lắm, căn bản không hợp với thân phận của anh tí nào hết!
Hàn tổng anh không thể làm mấy việc mà người giàu nên làm hay sao? Chả hạn như đưa honey nhà mình đi mua mua mua, ăn ăn ăn, sau đó lại tặng tặng tặng các kiểu…
Đương khi mọi người cảm thấy Hàn Trọng Viễn không giống người giàu hàng thật giá thật, trên các phương tiện thông tin đại chúng xuất hiện một tin tức mang tiêu đề – Hàn Trọng Viễn bỏ một tỉ tiền túi ra chế tạo du thuyền tư nhân tên Viễn Ân!
Hay lắm, lần này ngay cả hài âm như Nguyên Ân và Duyên Mộng người ta cũng không dùng, dùng thẳng tên mình luôn.
Họ không nên nói Hàn Trọng Viễn tiết kiệm quá mức, chả giống người giàu mới đúng. Nhìn xem, người ta tặng một món quà thôi, kẻ khác phải kiếm cả đời cũng không đủ…
“Mua con thuyền, chuẩn bị đi vòng quanh thế giới cùng honey~” Sinh Ra Vì Em lại đăng status.
“Nhẹ nhàng ghê cơ, mua con thuyền, thế mới là phong độ của Hàn tổng chứ!”
“Tiểu Sinh Sinh cũng đưa tui đi vòng quanh thế giới đi mà!”
“Bắt đầu từ hôm nay tui ghi thù với nhà giàu, mọi người đừng cản tui!”
“Trịnh Kỳ bất ngờ comment dưới status của Hàn Trọng Viễn, tuyên bố ghi thù với nhà giàu! Lại có tiêu đề báo đăng ngày mai rồi!”
“Ba ơi ba đã khoe giàu mười mấy năm rồi, ba mà cũng ghi thù với nhà giàu thì con phải làm sao?”
“Ba ơi con cũng giống ba, con cũng ghi thù với nhà giàu! Ba giới thiệu cho con đối tượng nào không có tiền đi, không có tiền như ba í.”
…
Trịnh Kỳ tức rồi nghen, rõ ràng trước đây tất cả mọi người đều gọi y là chồng mà! Tại sao sau khi y đã có chủ, mọi người lại gọi y là ba! Y già đến mức đấy à?! Đúng là không chịu nổi mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!