Ân Hữu Trọng Báo - Chương 121: Ngoại truyện: Tài nấu ăn của Mạnh Ân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ân Hữu Trọng Báo


Chương 121: Ngoại truyện: Tài nấu ăn của Mạnh Ân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rốt cuộc tài nấu ăn của Mạnh Ân ra sao, ngoài Hàn Trọng Viễn và Tiền Mạt ra không có bất kì ai biết. Nhưng không thể phủ nhận, có rất nhiều người thèm ăn những món cậu làm.

Hàn Trọng Viễn không ăn đồ bên ngoài, sống chết cũng phải ăn món cậu nấu, nhất định là do Mạnh Ân nấu nướng rất ngon?

Khi Mạnh Ân chỉ mười mấy tuổi, Đàm Phi Dược đã muốn nếm thử tay nghề của Mạnh Ân rồi. Không ngờ bây giờ Mạnh Ân đã ba mươi mấy tuổi mà vẫn không thể nếm được một miếng…

Con người là vậy đấy, càng không có được thì lại càng ham muốn, Đàm Phi Dược nằm mơ cũng muốn nếm thử đồ Mạnh Ân nấu.

Đàm Phi Dược suốt ngày nhắc đi nhắc lại như thế, Trịnh Kỳ cũng tràn đầy trông mong vào tài nấu ăn của Mạnh Ân. Tất nhiên, y trông mong ngoài việc cảm thấy Mạnh Ân nấu ngon, cũng vì nghĩ rằng nếu mình ăn cơm Mạnh Ân nấu, chắc chắn Hàn Trọng Viễn sẽ tức đến mức dậm chân…

Nhìn Hàn Trọng Viễn tức giận, chuyện này thú vị biết bao? Tất nhiên, cũng có thể sẽ hơi khổ một tí…

Có lần Trịnh Kỳ đề nghị Mạnh Ân mời cơm, sau đó khi Hàn Trọng Viễn từ chối lại thấy hâm mộ Hàn Trọng Viễn.

Bản thân y thỉnh thoảng chỉ làm được mấy món Tây, Đàm Phi Dược cũng không biết nấu cơm, nên chỉ có thể mời một đầu bếp về nhà nấu cho họ. Nhưng Hàn Trọng Viễn thì ngày nào cũng được ăn cơm tình yêu mà Mạnh Ân nấu…

Người đàn ông đảm đang như thế, sao hồi trước y lại không gặp cơ chứ?

Buổi tối Trịnh Kỳ phát biểu lời cảm thán như vậy, sau đó bị người vốn dĩ gần đây làm việc hết sức mệt mỏi nên không muốn vận động – Đàm Phi Dược “dạy dỗ”. Sau khi bị dạy dỗ, Trịnh Kỳ hài lòng đi ngủ.

Muốn Đàm Phi Dược vận động, vẫn phải kích thích một tí mới được…

Bất kể có dùng Mạnh Ân để kích thích Đàm Phi Dược hay không, thì chuyện Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược vẫn luôn muốn nếm thử tay nghề của Mạnh Ân là thật. Mà hôm ấy, bỗng nhiên Trịnh Kỳ đăng một status: “Ngày mai có thể đến nhà @Chủ tịch Duyên Mộng Hàn Trọng Viễn nếm thử tài nấu ăn của @Bác sĩ thú y Nguyên Ân rồi! Đợi ngày này hai mươi năm rồi đó!”

“Ba ơi con cũng muốn ăn!”

“Ba ăn xong rồi nhất định phải về chia sẻ đó!”

“Ba, bố con có cùng ăn chung không?”

“Ba, con nghe nói tài nấu ăn của Nguyên Ân rất ngon, người ta đã dựa vào tay nghề nấu ăn xuất thần nhập hoá mà trói buộc Hàn tổng đó, ba phải nhớ là đừng ăn nhiều quá nghen, ba mà ăn nhiều mập ra, con cũng chỉ có thể gọi ba là ông nội thôi!”

“Đã bảo đừng gọi tui là ba rồi!!!” Status thứ hai của Trịnh Kỳ được đăng liền sau đó.

“Đừng giận, nghĩ xem sắp được ăn đồ Mạnh Ân nấu rồi, vui lên đi.” Đàm Phi Dược share status “tạc mao” của Trịnh Kỳ.

“Bố dịu dàng quá!”

“Cái đồ ‘tạc mao thụ’ như ba phải để bố dỗ mới yên!”

“Nhất định bố phải chụp ảnh đó!”

“Bố cũng đừng ăn nhiều quá, bố vốn đã xấu hơn ba rồi, nếu bố còn mập nữa thì lại càng xấu…”

Cũng chẳng biết từ bao giờ, Weibo của Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược xuất hiện rất nhiều fan ba và fan bố.

Trịnh Kỳ hết sức tức giận vì điều này, nhưng Mạnh Ân cảm thấy, có lẽ cũng vì Trịnh Kỳ tức giận nên mọi người mới càng thích gọi y là ba…

Tất nhiên, cũng có thể là để trả thù. Ban đầu Trịnh Kỳ được ưa thích hơn Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân nhiều, bà xã trải khắp trời đất, kết quả come out không hề báo trước, lại còn đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn luôn nữa chứ… Fan khóc cũng sắp mù đến nơi.

Sau đó cũng chẳng biết fan nào tìm ra tuổi thật của Trịnh Kỳ, nói một câu “Hoá ra Trịnh Kỳ có thể làm ba của tui luôn”. Sau đó tất cả fan của Trịnh Kỳ, đều gọi y là ba.

Fan nói câu này đầu tiên, có lẽ tuổi còn khá nhỏ, nhưng bây giờ… Lần trước có một nghệ sĩ hơn bảy mươi tuổi nổi tiếng, cũng share status của Trịnh Kỳ gọi ba… Đáng lẽ đã có chồng rồi bị gọi nhiều năm như thế, Trịnh Kỳ nên quen mới phải. Kết quả đến tận bây giờ thỉnh thoảng y lại đăng status kháng nghị, bảo người khác gọi mình là anh…

Ba đừng giận, nếu ba không muốn tụi con gọi ba, sau này tụi con sẽ lén gọi ba là anh! Nhớ nha, là lén gọi, còn ở Weibo thì tốt nhất tụi con nên theo số đông!

Trịnh Kỳ: TAT.

Bất kể Trịnh Kỳ căm phẫn việc người ta gọi mình là ba đến đâu, thì bây giờ y cũng rất vui, vì rốt cuộc y cũng có thể ăn món Mạnh Ân nấu rồi. Còn là sau khi y và Đàm Phi Dược vừa uy hiếp vừa nịnh nọt Hàn Trọng Viễn mới được ăn nữa chứ – thứ đạt được càng khó, thì lại càng hấp dẫn người khác!

Bây giờ Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đã kết hôn được bảy năm rồi, Trịnh Kỳ cũng đã bốn mươi. Tiếp theo, rốt cuộc du thuyền mà Hàn Trọng Viễn thiết kế riêng cũng đã hoàn thành toàn bộ để vi vu núi sông.

Sau đó du thuyền này còn được Hàn Trọng Viễn đổ thêm tiền vào, đồng thời tốn công lớn vào thiết kế bên trong, nên vô cùng đẹp đẽ. Bây giờ nếu nó đã làm xong, tất nhiên Hàn Trọng Viễn cũng muốn đưa Mạnh Ân ra ngoài chơi.

Bây giờ Hàn Trọng Viễn đã dùng hết ưu thế khi sống lại rồi, nhưng bản thân Duyên Mộng cũng có thể tự nghiên cứu ra các loại sản phẩm mới, nên điện thoại Duyên Mộng vẫn rất được ưa dùng, vững vàng chiếm lĩnh vị trí no.1 smartphone. Mà một doanh nghiệp lớn như thế, tất nhiên không thể không có người quản lí.

Để có thể yên tâm ra ngoài chơi, trong năm năm nay, Hàn Trọng Viễn cố ý đào tạo mấy người quản lí, để hắn có thể giao phó hoàn toàn Duyên Mộng ra ngoài.

Đồng thời, Tiền Mạt đã về hưu rồi, hắn cũng phải bố trí cho Hoa Viễn thật ổn thoả.

Khoảng thời gian này Hàn Trọng Viễn bận rộn hết sức, tất nhiên cũng không thể quan tâm đến Phi Dược, sau đó đã khiến Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ bất mãn, hoặc nên nói là ghen tị.

Dựa vào đâu Hàn Trọng Viễn có thể ra ngoài chơi, mà họ còn phải vất vả quản lí công ti? Quản lí công ti thì cũng thôi, ai bảo công ti còn có cổ phần của Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân cơ chứ!

Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược đưa ra yêu cầu, nhất định Mạnh Ân phải nấu cơm cho họ ăn, họ mới bằng lòng buông tha.

Hàn Trọng Viễn không muốn đồng ý, nhưng Mạnh Ân đồng ý. Thấy Mạnh Ân kiên trì, rốt cuộc Hàn Trọng Viễn không phản đối nữa.

Sau khi sống lại, Mạnh Ân vẫn luôn chăm sóc hắn, càng ngày hắn càng không còn cảm thấy bất an như trước nữa. Hơn nữa dù sao Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược cũng là bạn của hắn, mời họ ăn bữa cơm cũng không sao.

Sau một phen bức bách của Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ, cuối cùng Hàn Trọng Viễn “miễn cưỡng” đáp ứng.

Hôm sau chính là ngày hắn và Mạnh Ân mời khách. Mà sau cùng người đến nhà họ ăn cơm, lại tăng thêm hai người, chính là vợ chồng Thẩm Hoà Thái.

Trước giờ Thẩm Hoà Thái cũng vẫn tò mò tài nấu ăn của Mạnh Ân, trên Weibo thấy Trịnh Kỳ có thể thưởng thức, cũng đề nghị muốn nếm thử.

Hàn Trọng Viễn nhìn người bạn thân đã từng đoạn tuyệt với hắn, lại nhìn cô gái đã từng gặp tai nạn qua đời, đồng ý.

“Bốn người đến, thêm chúng ta nữa thì tổng cộng sáu người, làm sáu món là đủ rồi, nấu nhiều cơm là được.” Hàn Trọng Viễn không nỡ để Mạnh Ân nấu quá nhiều thức ăn, cũng không muốn cho người khác ăn nhiều đồ Mạnh Ân nấu quá, cuối cùng nói.

“Ít quá, em làm mười món.” Mạnh Ân từ chối ngay đề nghị của Hàn Trọng Viễn, một mình Hàn Trọng Viễn đã ăn nhiều lắm rồi, sáu món làm sao mà đủ?

Cơ mà toàn là đàn ông ăn khoẻ, đúng là nên chuẩn bị nhiều một tí, như làm sủi cảo chẳng hạn…

Ngẫm nghĩ, Mạnh Ân nhanh chóng chọn được thực đơn. Năm món mặn năm món chay, cộng thêm một đĩa sủi cảo to.

Lòng Hàn Trọng Viễn bất mãn, nhưng thấy Mạnh Ân đã quyết, chỉ có thể giúp Mạnh Ân chuẩn bị.

Hàn Trọng Viễn không cho những người kia vào nhà của mình và Mạnh Ân, cuối cùng ăn ở dưới lầu nơi họ vẫn thường đãi khách.

Lúc Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược đến, Mạnh Ân đang nấu món cuối cùng – canh cá.

“Thơm quá, tôi nhớ làm canh cá rất phức tạp, không hổ là Mạnh Ân! Làm được hương vị như thế.” Trịnh Kỳ tràn đầy mong đợi với món ăn tiếp theo.

“Mua gói gia vị có sẵn về nấu đó.” Mạnh Ân chỉ vào vỏ bao của gói gia vị mới bóc không lâu trong thùng rác.

Nhất thời Trịnh Kỳ ngu luôn, y ra ngoài ăn cơm, lần đó không phải đầu bếp đều tự làm hết hay sao? Từ nhỏ như chọn hoa tiêu, cho đến lớn như nguồn bắt cá, tất cả đều chọn thứ tốt nhất, ngay cả tương ớt cũng là tự chế.

Kết quả, không ngờ Mạnh Ân lại dùng gói gia vị có sẵn để nấu cá?

Vậy cũng vô trách nhiệm quá rồi đó?

Mấy năm nay Đàm Phi Dược đi theo Trịnh Kỳ sống cuộc sống sung sướng, cũng ngẩn ra y hệt, nhưng Mạnh Ân lại không hề hay biết suy nghĩ của họ.

Cho miếng cá đã cắt kèm theo gói gia vị vào nước sôi, Mạnh Ân đun một lúc, thấy chín thì đổ hết ra đĩa đã bày sẵn sa tế bên cạnh, sau đó bưng ra bàn.

canhca

“Ăn được rồi.” Mạnh Ân nói. Thấy thế, Trịnh Kỳ không bỏ lỡ phút nào, cuống quít ngồi xuống.

Hàn Trọng Viễn bất mãn nhìn họ một cái, sau đó chia cho mỗi người hai đôi đũa – một đôi để gắp đồ, một đôi để tự mình ăn.

Ban đầu hắn đề nghị Mạnh Ân chia bữa ăn ra, hắn và Mạnh Ân ăn một mâm, những người khác ăn mâm khác. Nhưng Mạnh Ân không muốn, hắn cũng chỉ có thể làm vậy. Bất kể thế nào, hắn cũng không muốn Mạnh Ân ăn nước miếng của người khác.

“Không ngờ cậu còn cầu kì như thế.” Trịnh Kỳ nhìn Hàn Trọng Viễn một cái, nhanh chóng gắp một món xào vào bát mình, sau đó lấy đũa của mình ra nếm.

Không phải đã bảo món ăn Mạnh Ân nấu nhất định là ngon lắm à? Tại sao… Lại bình thường như thế?

Đàm Phi Dược gắp một miếng thịt, cũng nhanh chóng nhét vào miệng. Ăn rất ngon, nhưng mà… Hoàn toàn khác với tưởng tượng á!

Thẩm Hoà Thái nếm thử một miếng, cũng kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn. Tay nghề như này mà sao Hàn Trọng Viễn lại thích ăn món Mạnh Ân nấu, đến nỗi không thèm ăn những món khác cơ chứ?

So ra thì vợ của Thẩm Hoà Thái là bình tĩnh nhất. Từ trước đến nay cô chưa từng mong đợi nhiều vào tài nấu ăn của Mạnh Ân, vì thế bây giờ cũng khen Mạnh Ân hết sức chân thành: “Anh nấu ngon quá, chả trách ngày nào Hàn tổng cũng lên mạng show.”

Hàn Trọng Viễn không nói gì, cố gắng nhét đồ ăn vào miệng mình – nếu hắn ăn nhiều hơn thì người khác sẽ phải ăn ít đi!

Thấy Hàn Trọng Viễn ăn nhanh như thế, những người khác cũng hồi thần, bắt đầu tranh nhau ăn một cách liều mạng. Tuy hương vị không được như tưởng tượng, nhưng dù sao đây cũng là Mạnh Ân nấu, họ ăn càng nhiều thì Hàn Trọng Viễn sẽ càng đau, sướng biết bao nhiêu!

Hơn nữa… Họ đều mang bụng đói mà đến, nếu bây giờ không ăn mau thì chờ chốc nữa sẽ bị Hàn Trọng Viễn ăn hết!

Trịnh Kỳ gắp một miếng cá, thấy miếng cá này dày ơi là dày, không kìm được thở dài một hơi, sau đó vội vàng nhét vào miệng.

Mọi người ăn cơm với bộ dạng này, tất nhiên cũng ăn sạch sành sanh thức ăn trên bàn. Sau khi ăn xong, mọi người mới nhớ ra quên chưa chụp ảnh trước lúc ăn.

Cuối cùng, Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược nhìn nhau, chụp ảnh bát đĩa sạch trơn đăng lên Weibo.

“Ăn xong rồi, ngon lắm.” By Đàm Phi Dược.

“Món ăn Mạnh Ân nấu đúng là rất ngon.” By Trịnh Kỳ.

Để không đắc tội với Hàn Trọng Viễn, họ vẫn nên nói là ngon thì hơn…

Vì thế, lại một lần nữa các fan trên Weibo đẩy tài nấu ăn của Mạnh Ân lên thần đàn, cho rằng cậu là người đàn ông nấu ăn ngon nhất.

Trịnh Kỳ lén lên nick phụ đăng rất nhiều câu “Ha ha”, sau đó bị fan công kích…

canhca

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN