Ân Hữu Trọng Báo - Chương 83: Điện thoại di động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Ân Hữu Trọng Báo


Chương 83: Điện thoại di động


Hàn Trọng Viễn không sao yên tâm để Mạnh Ân ở ngoài một mình. Thời Trung học, vì nhà trường quản lí nghiêm khắc nên dù hắn có nhiều thủ đoạn đến đâu thì cũng vô ích, cùng lắm cũng chỉ có thể để vệ sĩ theo dõi từ xa rồi hỏi thăm thêm một số tin tức. Nhưng học Đại học thì khác.

Trước khi Mạnh Ân đi học thì Hàn Trọng Viễn đã cho người đi kiểm tra tình hình ở Đại học Z, đồng thời quyết định về sau sẽ cho vệ sĩ theo Mạnh Ân đến trường. Nhưng dù sao vệ sĩ cũng chỉ là vệ sĩ mà thôi, không vào được một số lớp học, vì thế hắn nảy ra ý định tìm một sinh viên theo dõi Mạnh Ân.

Hành vi như thế là sai trái, điều này Hàn Trọng Viễn rất rõ ràng. Nhưng hắn không thể ngừng để ý đến Mạnh Ân, nhất là sau khi nghĩ tới môi trường Đại học yêu đương đầy rẫy.

Hàn Trọng Viễn cũng may, sau khi điều tra bạn cùng lớp với Mạnh Ân thì rất nhanh hắn tìm được ứng viên thích hợp, một cô gái tên là Phùng Huyên.

Phùng Huyên sinh ra trong thành phố, nhưng gia cảnh rất khó khăn. Bố của cô là một người đàn ông vừa cố chấp vừa chả có tài cán gì, lúc nào cũng muốn làm ăn nhưng toàn thua lỗ, tới mức mẹ của Phùng Huyên không chỉ phải nuôi cả nhà, mà còn phải gắng sức trả tiền cho ông ta.

Khi Phùng Huyên học năm nhất Trung học, bố cô thế chấp nhà để vay tiền, lại bị người ta lừa hết. Từ đó cả gia đình họ chỉ có thể thuê nhà sống qua ngày. Ngặt nỗi lúc Phùng Huyên lên năm ba Trung học, mẹ cô lại phát hiện ra bệnh thận.

Mẹ của Phùng Huyên vẫn luôn giấu cô chuyện này, vẫn làm công kiếm tiền như bình thường. Nhưng dẫu sao Phùng Huyên vẫn hiểu hoàn cảnh nhà mình, lúc điền nguyện vọng đã điền vào khoa nông nghiệp của Đại học Z, vừa có học phí thấp lại còn có trợ cấp.

Theo ý của Phùng Huyên thì sau khi vào Đại học, dựa vào cái mác sinh viên trường Đại học Chiết Giang của mình sẽ có thể đi dạy thêm kiếm tiền, cộng thêm khoản vay trợ cấp học tập, về cơ bản cũng không tiêu tiền của mẹ mình. Nhưng cô không ngờ, sau khi mình thi Đại học xong thì mẹ cũng không chịu đựng được nữa, sau đó đổ bệnh.

Phùng Huyên đã từng định từ bỏ học hành, kết quả Hàn Trọng Viễn tìm được cô.

Ban đầu khi tìm được Phùng Huyên, xét thấy Phùng Huyên là bạn học với Mạnh Ân thì Hàn Trọng Viễn định nói mình là anh trai của cậu. Nhưng hắn lại lo Phùng Huyên theo dõi Mạnh Ân lâu ngày sẽ sinh tình… Sau khi doạ dẫm hung dữ Phùng Huyên một phen, Hàn Trọng Viễn nói thẳng luôn chuyện mình là bạn trai của Mạnh Ân.

Có Phùng Huyên hiện hữu, có thể nói lịch trình của Mạnh Ân được Hàn Trọng Viễn nắm trong lòng bàn tay. Điều này làm tâm trạng mấy ngày nay của Hàn Trọng Viễn cực kì yên tâm. Nhưng dù như vậy thì hai người Lý Văn và Tôn Minh Đạt này vẫn khiến hắn cảm thấy ngứa mắt.

“Hôm nay Lý Văn tìm em hả?” Tối hôm ấy ăn cơm xong, Hàn Trọng Viễn hỏi.

Đa số người miền Nam ăn rau cần thì sẽ không ăn lá, cảm thấy vị hăng quá mức. Nhưng Mạnh Ân thích hương vị của rau cần, hơn nữa tiếc của nên lúc nào cũng ăn lá rau cần.

Tối hôm nay cậu xào một âu thịt băm rau cần, lá rau còn dư thì nghiền ra trộn với thịt heo, bây giờ đang gói sủi cảo rau cần.

Mua vỏ sủi cảo về, cho nhân bánh lên, thấm nước vào ngón tay rồi vẽ một nửa hình tròn ở cạnh rìa vỏ sủi cảo, sau đó gắn hai mặt vỏ sủi cảo lại, tiếp theo thấm ít nước nặn ra ba nếp gấp thì một miếng sủi cảo cũng gói xong. Đây là việc hết sức đơn giản, Mạnh Ân làm rất nhanh, lúc nghe thấy Hàn Trọng Viễn hỏi, cậu vừa mới gói xong một miếng sủi cảo để lên màng nilon bảo quản: “Sao anh biết?”

“Anh tìm người theo dõi em.” Hàn Trọng Viễn trả lời thẳng thừng.

Mạnh Ân ngẩn ra, lập tức bật cười: “Vậy sao?” Kỳ nghỉ hè năm nay cậu vừa tập thể thao vừa xem phim điện ảnh và truyền hình, bên trong có tình tiết giống vậy, theo kịch bản thì gặp chuyện thế này, đáng lẽ cậu phải cãi vã một phen với Hàn Trọng Viễn, cảm thấy Hàn Trọng Viễn không tin tưởng mình, rồi bỏ đi thật xa, sau đó lại xảy ra một số sự cố…

Nhưng cậu không hề có ý định này mà trái lại còn cảm thấy ngọt ngào trong lòng, thậm chí chỉ mong người ta để ý đến mình nhiều hơn nữa – bất kể Hàn Trọng Viễn không tin tưởng cậu nên mới cho người theo dõi cậu cũng không sao, chí ít như vậy cũng chứng tỏ Hàn Trọng Viễn quan tâm đến cậu.

“Làm sao? Em có ý kiến à?” Hàn Trọng Viễn cau mày hỏi, đúng là hắn tìm người theo dõi Mạnh Ân, nhưng nếu Mạnh Ân hỏi thì hắn cũng sẽ không giấu.

“Không ạ… Hình như Lý Văn muốn kết bạn với em.” Mạnh Ân giải thích.

“Đừng để ý đến gã!” Hàn Trọng Viễn nói ngay tức khắc.

“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu.

Nghe được câu trả lời này của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn vô thức muốn dặn Mạnh Ân cũng cách xa Tôn Minh Đạt ra, may mà đã kịp thu lại trước khi lời tuôn khỏi miệng.

Tôn Minh Đạt cũng chỉ là một bạn học bình thường của Mạnh Ân mà thôi, nếu ngay cả bạn học bình thường mà hắn cũng không cho phép đến gần Mạnh Ân, thì có thể nói là vô nhân đạo quá.

Tất nhiên, có một số việc cũng phải phòng ngừa chu đáo mới được…

***

Quản lí của Đại học Z khá thoải mái, không có quy định bắt buộc phải tham gia tiết tự học buổi tối các kiểu, nhưng buổi tối người muốn học giỏi vẫn sẽ đi giảng đường tự học, hơn nữa sinh viên khác khoa cơ bản đều tự học ở một toà nhà.

Hôm nay lúc tìm chỗ, Phùng Huyên cố ý đi vòng vo mấy giảng đường, cuối cùng chọn chỗ ngồi phía sau Tôn Minh Đạt, bắt đầu quan sát Tôn Minh Đạt theo yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, cũng tìm người để hỏi thăm về Tôn Minh Đạt.

Kết quả cô còn chưa ngồi được bao lâu, lại nhận được tin nhắn của Hàn Trọng Viễn. Hàn Trọng Viễn… bảo cô tìm bạn gái cho Tôn Minh Đạt!

Không phải đã bảo cô chỉ cần gửi tin tức của Mạnh Ân là được rồi à? Tại sao cô còn phải kiêm chức bà mai?

Phùng Huyên nghiến răng nghiến lợi một phen, nhưng lại nghĩ chẳng bao lâu nữa mẹ phải đi viện thẩm tách, cũng chỉ đành chấp nhận, sau đó cười híp mắt hỏi thăm người khác: “Tôn Minh Đạt có bạn gái chưa?” Nếu Tôn Minh Đạt đã có bạn gái, thì cô khỏi phải làm gì rồi.

Cô gái ngồi cạnh Phùng Huyên dạo này đang được một cậu bạn cùng phòng với Tôn Minh Đạt theo đuổi, tất nhiên có hiểu biết về Tôn Minh Đạt, trả lời rất nhanh: “Bây giờ cậu ấy chưa có bạn gái.”

Phùng Huyên hơi buồn bực cau mày một cái, khoa của họ nam nhiều hơn nữ, trong số tụi con trai thì Tôn Minh Đạt vừa không xuất chúng lại không có tiền, tìm bạn gái cho cậu thật sự rất khó khăn.

Thở dài, Phùng Huyên lại bắt đầu vẽ vời linh tinh lên giấy.

***

Hôm sau Mạnh Ân đến trường tìm được giảng đường của môn học, ngồi xuống cạnh Tôn Minh Đạt như mọi hôm, sau đó bỏ ba lô sang bên cạnh.

“Sao hôm nay cậu đeo ba lô to thế?” Tôn Minh Đạt cười hỏi.

“Tớ mang cơm theo.” Mạnh Ân đáp. Trưa hôm nay trường có hai tiết, cậu lại không muốn cúp học nên buổi sáng trước khi đi học đã chuẩn bị xong thức ăn cho Hàn Trọng Viễn, tiện thể mang cho mình một phần cơm.

“Cậu còn mang cơm ở nhà đi nữa hả? Cũng đúng, cậu dị ứng nhiều lắm mà.” Ban đầu Tôn Minh Đạt hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó gật đầu ngay. Căng tin Đại học Z rất lớn, hơn nữa đồ ăn bên trong lại ngon bổ rẻ, trước giờ cậu vẫn rất thích, cũng muốn để Mạnh Ân đi căng tin nếm thử mấy món ngon mà cậu phát hiện ra. Nhưng nghĩ đến sức khoẻ của Mạnh Ân, cũng không tiện mời Mạnh Ân đi ăn rồi.

Mạnh Ân biết đối phương hiểu lầm, hơi chột dạ nhưng cũng không giải thích.

Song lực chú ý của Tôn Minh Đạt cũng không đặt ở việc này, đột nhiên cậu tới gần Mạnh Ân, nhỏ giọng nói: “Mạnh Ân, tớ nói cậu nghe một chuyện, Phùng Huyên thích tớ!”

“Phùng Huyên?” Mạnh Ân khó hiểu nhìn đối phương. Cậu không quen nhiều người trong lớp lắm, lại càng chẳng thân thiết gì với con gái, tuy đã từng nghe cái tên này nhưng lại không biết cụ thể là ai.

“Cô gái ngồi sau tụi mình, đeo kính gọng đỏ chính là Phùng Huyên! Cô ấy thích tớ!” Lúc Tôn Minh Đạt nói thì có hơi kích động, đây là chuyện mà cậu bạn cùng phòng nghe bạn gái nói, buổi tối về kể cho cậu nghe, mà sau khi biết thì Tôn Minh Đạt hết sức hào hứng.

“Đây là lần đầu tiên trong đời có người thích tớ!” Tôn Minh Đạt nói tiếp, gia cảnh của cậu không tốt, hồi trước học Trung học chẳng có ai để ý đến cậu, không ngờ sau khi lên Đại học lại có người thích cậu!

Lén nhìn về sau một cái, Mạnh Ân lại thấy được mấy vệt đỏ trên gương mặt ngăm đen của Tôn Minh Đạt.

“Phùng Huyên nhìn xinh thật đấy, cũng không biết cô ấy thích gì… Để con gái chủ động theo đuổi tớ thì ngại lắm nhỉ? Có phải tớ cũng nên phản ứng lại hay không?” Tiết khái luận về chủ nghĩa Mác, Tôn Minh Đạt cứ nói mãi không ngừng.

Mạnh Ân vừa tìm ý chính, vừa lọc ra kiến thức lí luận trong sách chuyên ngành. Bây giờ họ vẫn đang học lí luận, hơn nữa vì không phân chia cặn kẽ các đề mục nên kiến thức lí luận hơi nhiều, có một số sinh viên rất nản với tiết học này, nhưng cậu thì lại học rất nghiêm túc, cũng chỉ nghe một ít những lời mà Tôn Minh Đạt nói, không đưa ra ý kiến gì cả. Cũng may Tôn Minh Đạt cũng không cần cậu đưa ra ý kiến.

Cơ mà… Phùng Huyên nhìn xinh lắm ư? Mạnh Ân nhớ lại dáng vẻ của cô gái mới quay lại nhìn hồi nãy, xem như đã biết thế nào là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi rồi. Không đúng, vẫn chưa phải là tình nhân mà, rõ ràng Tôn Minh Đạt và Phùng Huyên chỉ vừa có tí mầm mống…

“Hồi trước nghỉ quốc khánh có cửa hàng đến trường tuyển người làm thêm giúp họ làm hoạt động, tớ với Phùng Huyên đều đi, chắc là cô ấy thích tớ từ lúc đó…” Tôn Minh Đạt vẫn còn lẩm bẩm. Tuy da Phùng Huyên rất trắng, nhưng mặt hơi to, vóc người cũng hơi mập, thật ra cũng không xinh lắm. Trước kia cậu cũng không để ý nhiều, nhưng bây giờ lại cảm thấy Phùng Huyên đáng yêu hết sức.

Nếu có con gái thích mình, vậy thì cậu càng phải cố gắng học tập mới được, nếu không mai sau cô gái đi theo mình phải chịu khổ thì đâu có được?

Phùng Huyên ở đằng sau nhìn Tôn Minh Đạt cứ thì thầm với Mạnh Ân, cả người lại khó chịu. Tôn Minh Đạt, nếu cậu không thích con trai thì cũng đừng sán vào bạn trai của người khác như thế chứ!

Tôn Minh Đạt và Mạnh Ân tan học thì đã hơn mười hai giờ rồi. Lát nữa lại có tiết học khác, vì thế họ nhanh chóng tìm chỗ ở căng tin để ăn cơm.

“Tớ mang thức ăn theo, cậu chỉ cần mua ít cơm là được.” Lúc vào phòng ăn, Mạnh Ân dặn dò. Gia cảnh nhà Tôn Minh Đạt bình thường, sinh hoạt phí cũng khá ít, hồi trước ăn cơm ở căng tin thì mỗi bữa đều khống chế ăn trong khoảng ba tệ, rất ít khi ăn thịt, nên lần này Mạnh Ân mang cơm đến cũng nghĩ cho cậu, coi như báo đáp sự giúp đỡ của Tôn Minh Đạt đối với mình.

Cơ mà Hàn Trọng Viễn không muốn cậu làm đồ ăn cho Tôn Minh Đạt, nên thức ăn cậu mang cho Tôn Minh Đạt là lấy từ chỗ vệ sĩ – trong số vệ sĩ của Hàn Trọng Viễn cũng có mấy người biết nấu ăn, tuy họ không giỏi làm món phức tạp, nhưng rang thịt các kiểu thì rất tuyệt hảo.

Rất nhanh, Tôn Minh Đạt bưng một phần cơm đầy và hai bát canh cà chua trứng miễn phí tới, mà đúng lúc ấy Mạnh Ân cũng vừa mới lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra.

Cậu mang hai chiếc hộp giữ nhiệt, một chiếc để cơm và thức ăn của mình, một chiếc để thức ăn cho Tôn Minh Đạt. Đồ ăn của Mạnh Ân là nộm củ niễng, rau củ hấp và thịt gà trắng, cho Tôn Minh Đạt là hai cái đùi gà kho và một dây thịt ba chỉ đầy ắp, còn có một bát váng đậu dưa leo trộn mộc nhĩ, những món này đều do mấy vệ sĩ chuẩn bị từ trước.

“Nhiều thế?” Tôn Minh Đạt ngạc nhiên hỏi.

“Mấy món này cho cậu, mấy món này là của tớ.” Mạnh Ân chia thức ăn trên bàn ra hai phần.

Đùi gà kho toả ra hương thơm quyến rũ, thịt ba chỉ bóng nhẫy lại càng khiến người ta không kìm được chảy nước miếng… Bấy giờ Tôn Minh Đạt nhìn Mạnh Ân bằng ánh mắt thương cảm, có lẽ tại sức khoẻ nên Mạnh Ân chỉ có thể ăn thanh đạm đúng không?

“Mạnh Ân, cảm ơn nhé!” Nói cảm ơn xong, Tôn Minh Đạt đang định ăn thì lại chợt hỏi, “Đúng rồi Mạnh Ân, tớ gọi thêm người nữa đến ăn chung có được không?”

“Được chứ.” Mạnh Ân gật đầu, ba món ăn kia đã cho Tôn Minh Đạt rồi thì Tôn Minh Đạt muốn ăn chung với người khác, cậu cũng không xen vào được, cơ mà đồ ăn cậu làm thì nhất định phải để ý kĩ, không cho người khác động vào, nếu không chắc chắn Hàn Trọng Viễn sẽ giận.

Được Mạnh Ân cho phép, Tôn Minh Đạt hơi xấu hổ nhìn về phía Phùng Huyên đang bưng đồ ăn tìm chỗ ngồi: “Phùng Huyên, cậu có muốn ngồi chung với tụi tớ không?”

Phùng Huyên đồng ý, không dám ngồi cạnh Mạnh Ân nên chọn ngồi cạnh Tôn Minh Đạt, sau đó không kìm được nhìn Tôn Minh Đạt – người hoàn toàn không biết mình đã bị bạn trai của Mạnh Ân “ghim”.

Tôn Minh Đạt cảm thấy ánh mắt của Phùng Huyên là lạ, nhưng vẫn bảo: “Mạnh Ân mang nhiều đồ ăn cho tớ lắm, một mình tớ không ăn hết, cậu ăn chung với tớ đi.”

Phùng Huyên lo cho mẹ nên không dám tiêu tiền linh tinh, bình thường chỉ toàn mua đồ chay một tệ cộng thêm cơm nắm năm hào, hoặc chỉ mua một cái bánh là xong, bây giờ nhìn thịt cũng thấy hơi bỏng mắt, phát hiện Mạnh Ân ăn khác họ thì không do dự cầm đũa gắp.

Cô thế này cũng vì lo nghĩ cho Tôn Minh Đạt, ba người họ ăn chung, chắc bạn trai của Mạnh Ân sẽ yên tâm hơn nhỉ?

Phùng Huyên đã nghĩ đúng.

Buổi trưa Mạnh Ân không ăn cơm với mình, mà mang đồ ăn đi cho Tôn Minh Đạt… Ban sáng Hàn Trọng Viễn còn chưa nghĩ kĩ, nhưng sau đó càng lúc càng thấy khó chịu, may mà nhận được tin tức Phùng Huyên cũng sang ngồi ăn chung.

Chờ buổi tối Mạnh Ân về, kể cho hắn nghe Tôn Minh Đạt và Phùng Huyên có ý với nhau, trong lòng hắn lại càng vui vẻ hơn, sau đó lập tức bảo người gửi cho Phùng Huyên một nghìn tệ tiền thưởng.

Lúc nhận được tin Hàn Trọng Viễn gửi đến, Phùng Huyên đang học tiết tự học buổi tối. Mà bên cạnh cô, Tôn Minh Đạt cười híp mắt: “Phùng Huyên, tớ biết một công ti muốn tuyển người làm thêm, giúp đóng gói trang phục, tính giá tiền, cậu có muốn đi cùng tớ không?” Thật ra đi dạy thêm tại nhà là một công việc khá thoải mái lại kiếm được nhiều tiền, nhưng học sinh cần tìm gia sư cũng có hạn, họ không tìm được người thuê, cũng chỉ có thể lùi lại chờ cơ hội đến.

Phùng Huyên trầm ngâm một lát, gật đầu: “Được!” Không kể những việc khác thì chí ít, Tôn Minh Đạt là một người sẵn sàng lao động, khác hoàn toàn với bố của cô, qua lại một chút cũng được đúng không?

***

Từng ngày cứ trôi qua như vậy, ngoài Tôn Minh Đạt ra thì tiếp xúc với Mạnh Ân còn nhiều thêm một Phùng Huyên. Khi đi học, ba người họ cơ bản ngồi chung một chỗ, sau khi tan học Mạnh Ân về nhà, Phùng Huyên và Tôn Minh Đạt thì đi phòng tự học, hoặc ra ngoài làm thêm.

Khoảng thời gian này Lý Văn vẫn muốn làm quen với Mạnh Ân, nhưng Mạnh Ân không muốn tiếp xúc với gã, cộng thêm Phùng Huyên chọc ngoáy nên quan hệ của họ không tiến triển gì thêm, dần dần Lý Văn cũng không đến gần họ nữa. Dẫu sao cũng khác tính những người chỉ biết học như họ, Lý Văn tham gia vào Hội sinh viên, so ra thì bận rộn hơn rất nhiều.

Chỉ chớp mắt, đã đến cuối năm 2005.

Khoảng thời gian này giáng sinh vẫn chưa phổ biến như đời sau, cũng không có ai tặng táo cả[1], nhưng trong trường Đại học vẫn tràn ngập không khí lễ hội. Vào đêm giáng sinh, Tôn Minh Đạt đưa Phùng Huyên đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh phỏng theo KFC, sau đó ăn một bữa no nê.

[1] Đoạn giáng sinh tặng táo này hùi xưa mình từng nhắc đến ở chương 55 rùi không biết có ai còn nhớ không? Quả táo tiếng Trung là bình quả, trùng âm với bình trong bình an nên tặng quả táo vào dịp giáng sinh là chúc cho người kia bình an. Hồi chương 55 đúng dịp giáng sinh nên mình post chúc mọi người thui không ngờ đến chương này lại lòi ra chi tiết này xD.

“Tớ thích nhất là ngày lễ, vì có thể thích ăn gì thì ăn.” Hôm sau, Tôn Minh Đạt kể cho Mạnh Ân nghe chuyện này. Hôm qua cậu và Phùng Huyên tốn năm mươi tệ tiêu diệt một con gà om mật, hai chiếc humburger, hai cái gà cuốn cộng thêm đồ uống, ăn cực kì thoả mãn.

Giáng sinh năm 2005 đúng vào dịp cuối tuần, nhưng vì bí thư chi đoàn tổ chức cho cả lớp đi tình nguyện tuyên truyền bảo vệ môi trường, nên Mạnh Ân cũng đến trường.

Thời Trung học, cơ bản cậu đều không tham gia hoạt động như vậy. Nhưng sau khi lên Đại học có quy định phải làm bao nhiêu giờ tình nguyện, khi có vệ sĩ và Phùng Huyên theo dõi thì Hàn Trọng Viễn cũng không quản lí cậu quá chặt, nên cậu cũng đến.

Nghe Tôn Minh Đạt kể, Mạnh Ân bật cười: “Tớ cũng thế.” Kể cả Lý Thục Vân, thì thỉnh thoảng cũng sẽ làm vài món ăn nhân dịp lễ tết.

“Dạo này tớ với Phùng Huyên tìm được một cách kiếm tiền rất được, chính là đến chỗ bán sỉ mua giấy bút về phòng rồi bán. Tuy lắt nhắt nhưng mà kiếm được nhiều lắm, chờ đến tết dương thì dự định đi mấy chỗ thắng cảnh gần đây chơi, cậu có muốn đi chung không?” Tôn Minh Đạt lại hỏi, cậu và Phùng Huyên đã biết được hoàn cảnh gia đình của đối phương rồi, vì thế sống rất tiết kiệm. Trong lớp có một số bạn học đã đi các danh lam thắng cảnh ở thành phố H chơi mấy lần rồi, nhưng họ vẫn chưa đi bao giờ.

Mạnh Ân cũng chưa đi thăm phong cảnh ở thành phố H, ai bảo dạo này Hàn Trọng Viễn bận quá làm chi. Chỉ là đi cùng Tôn Minh Đạt thì… “Không được, có thể đến lúc đó tớ sẽ bận.” Khó khăn lắm mới được nhỉ, dẫu sao cậu cũng không thể bỏ Hàn Trọng Viễn lại mà ra ngoài chơi một mình được.

“Vậy thì thôi.” Tôn Minh Đạt đáp, cậu biết ngày nào Mạnh Ân cũng bận việc trong nhà, chưa kể cậu muốn tận hưởng thế giới dành cho hai người với bạn gái của mình hơn, nên cũng không cố chấp.

Hoạt động tình nguyện lần này, là giăng một băng rôn trên một quảng trường rất náo nhiệt ở thành phố H, sau đó tìm người kí tên, đã sắp làm xong, mọi người cũng hơi rảnh rỗi. Mà đúng lúc này, trên màn hình gắn ở toà cao ốc bên cạnh quảng trường chợt hiện lên một quảng cáo.

Xuất hiện trong quảng cáo là một chiếc điện thoại di động màu đen, nó khác hoàn toàn với điện thoại di động hiện giờ. Màn hình màu đen lại không có bàn phím, bóng loáng một cách bí ẩn. Mặt sau thì màu trắng, long lanh dị thường.

Hình ảnh trong quảng cáo đẹp đẽ hết sức. Dưới sự di chuyển của một ngón tay, chiếc điện thoại di động này biểu diễn rất nhiều chức năng, mà cho dù không có những chức năng này, hai chữ “Duyên Mộng” viết bằng nét bút lông khắc phía sau điện thoại, cùng với bức tranh thuỷ mặc cá vờn lá sen có thể chuyển động trên màn hình, cũng đã khiến lòng người xao động không dứt.

Đây, chẳng lẽ là MP4 mới ra của Duyên Mộng? Ban đầu có rất nhiều người nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh họ đã được cho biết, đây không phải là MP4, mà là một chiếc điện thoại di động.

Điện thoại di động… Còn có thể như vậy hả?

Thanh niên không ai là không thích hàng điện tử hết. Nhất thời, tất cả những sinh viên đi cùng Mạnh Ân đều bị quảng cáo hấp dẫn, bày ra biểu tình mê đắm, cũng chỉ có mình Mạnh Ân chớp mắt, sau đó nở nụ cười kiêu hãnh.

Điện thoại di động này, mấy ngày trước cậu đã có một cái rồi, là Hàn Trọng Viễn làm ra!

Hàn Trọng Viễn, tài giỏi như thế, tài giỏi đến mức khiến cậu ngưỡng vọng, khiến cậu không kìm được sùng bái.

Lễ giáng sinh, công ti Duyên Mộng tổ chức họp báo, thông báo sự hiện hữu của smartphone, đưa ra các hạng mục số liệu của điện thoại di động. Đồng thời cho biết, vào tết dương lịch năm 2006, chiếc điện thoại di động “Mộng Tưởng CY1” đầu tiên của Duyên Mộng sẽ được bày bán trên cả nước. Cùng lúc đó, quảng cáo của Duyên Mộng cũng ùn ùn kéo đến phủ khắp toàn quốc.

Loại điện thoại di động này khác hoàn toàn với điện thoại di động hiện tại, còn chưa bày bán đã khiến vô số người quan tâm. Nhưng rốt cuộc nó tốt hay xấu, thì phải đợi sau khi nhìn thấy sản phẩm mới có thể đánh giá.


Tuy đoạn làm ra smartphone ảo tung chảo ra nhưng mà hoy, mình đọc mình vui là được xD~

Mà Viễn ca đặt tên điện thoại là Mộng Tưởng CY1 nó thâm vch ra luôn í, đến các chương sau sẽ giải thích cái sự thâm của ca xD~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN