Ân Hữu Trọng Báo - Chương 89: Nghỉ hè
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Ân Hữu Trọng Báo


Chương 89: Nghỉ hè


Chuyện của Lý Văn, Mạnh Ân kể cho Hàn Trọng Viễn nghe từ đầu đến cuối. Nghe xong, Hàn Trọng Viễn lập tức cau mày.

Hắn không để Lý Văn trong mắt, nhưng nếu cứ mặc kệ kẻ như vậy thì chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến Mạnh Ân. Còn làm sao Lý Văn biết được chuyện của Mạnh Ân… Gần như Hàn Trọng Viễn nghĩ ngay đến Lý Thục Vân suốt ngày đánh đập Mạnh Ân kia.

Tuy Hàn Trọng Viễn vẫn luôn bảo người gửi tiền cho Lý Thục Vân, nhưng cũng không thích người phụ nữ từng tổn thương Mạnh Ân đó. Bây giờ nghe nói Lý Văn uy hiếp Mạnh Ân đòi tiền, thì đã ghét lại càng ghét hơn.

Im lặng một lát, Hàn Trọng Viễn trực tiếp bảo người ngừng gửi ba nghìn tệ mỗi tháng cho Lý Thục Vân.

Nếu Lý Thục Vân đã không biết điều, thì hắn cần gì phải gửi tiền uổng công mỗi tháng?

Hàn Trọng Viễn đưa ra quyết định hết sức nhanh chóng, thấy tâm trạng Mạnh Ân không vui vẻ lắm, lại lén gọi điện cho Trần Cảnh Đường – nay đã trở thành luật sư cấp cao nhất Duyên Mộng, để Trần Cảnh Đường sắp xếp mấy người đi uy hiếp Lý Văn một chút.

Hạng người nhát gan sợ phiền phức như Lý Văn, hắn chỉ cần tỏ ra đủ uy quyền thì tất nhiên đối phương sẽ chẳng dám gây sự nữa.

***

Cúp điện thoại, đầu Trần Cảnh Đường lại đầy vệt đen. Lần trước giúp xử lí chuyện của Lý Thục Vân thì cũng thôi, bây giờ anh đã trở thành luật sư danh tiếng được người khác hết sức quan tâm trong giới rồi, lại vẫn phải giúp tìm côn đồ đi uy hiếp một sinh viên nội trú…

Trần Cảnh Đường mang vẻ mặt nghiêm túc rời khỏi văn phòng. Sau lưng anh, mấy luật sư trợ lý đầy ắp hâm mộ.

“Là điện thoại của Boss lớn, Sir Trần được Boss lớn tín nhiệm thật đó.”

“Lần này nhất định lại có việc rất quan trọng phải giao cho Sir Trần.”

Sau khi ra khỏi cửa, Trần Cảnh Đường quay lại lấy đồ nghe được những lời này, hoàn toàn cạn lời.

***

Vừa mới về đến nhà để nghỉ hè, Lý Văn đi chất vấn Lý Thục Vân ngay. Lý Thục Vân vẫn muốn giấu giếm, nhưng nói năng ấp úng, vừa nhìn là đã biết bà ta nói dối rồi.

“Cô cả, cô đừng lừa con nữa. Mạnh Kiếm Kim ngồi tù rồi, tiền hàng tháng của cô là Mạnh Ân cho đúng không? Nó mới bao nhiêu tuổi? Căn bản không có thu nhập, nếu không phải được người ta nuôi thì làm sao có nhiều tiền như thế?” Lý Văn hỏi, trong lời nói lẩn khuất ghen tị. Trông bề ngoài Mạnh Ân đó cũng chả ra gì, sao lại có người để ý đến nó cơ chứ? Cho Lý Thục Vân mỗi tháng ba nghìn tệ, cộng thêm học phí và tiền tiêu vặt hàng ngày của Mạnh Ân, lại còn những món đồ xa xỉ kia của Mạnh Ân nữa, e rằng mỗi năm người bao nuôi Mạnh Ân phải tốn đến một trăm nghìn!

Một trăm nghìn lận! Đã đủ để mua nhà ở thị trấn họ luôn rồi, tại sao không có ai để ý đến mình cơ chứ?

Lý Thục Vân không biết suy nghĩ của Lý Văn, bấy giờ bà ta cực kì chột dạ, cũng kinh ngạc hết sức: “Mạnh Kiến Kim ngồi tù rồi?”

“Mạnh Kiến Kim đã ngồi tù từ lâu rồi.” Lý Văn đáp, sau khi gã nghe Mạnh Manh kể thì đã cố ý đi điều tra, đây là sự thật.

“Sao ông ta lại ngồi tù? Chuyện này làm sao có thể…” Lý Thục Vân hơi mông lung, nghĩ đến tiền mình nhận được từ trước đến nay, bà ta cứ tưởng những thứ đó là Mạnh Kiến Kim cho, cứ nhận hết sức thản nhiên, bây giờ lại hơi mờ mịt. Thật ra Lý Thục Vân không có tình cảm sâu sắc với Mạnh Kiến Kim lắm, lúc nào cũng quay cuồng giữa cơm áo gạo tiền, tất nhiên bà ta không có tâm trạng nghĩ đến tình yêu gì rồi. Năm đó nhất quyết không chịu ly hôn, suy cho cùng chỉ vì nền giáo dục được nhận từ nhỏ khiến bà ta cảm thấy không thể ly hôn mà thôi.

Bây giờ đã ly hôn rồi, bà ta lại càng không thèm để ý đến Mạnh Kiến Kim. Nhưng bỗng dưng nghe được loại chuyện này, bà ta vẫn hơi bối rối.

“Lẽ nào cô vẫn chưa biết? Không phải cô ly hôn được chia rất nhiều tiền à? Chả lẽ Mạnh Ân không đưa cho cô?” Lý Văn lại hỏi.

Mạnh Ân có đưa! Bây giờ bản thân mình còn có hai căn nhà nữa kìa! Mai sau cũng có thể nhận rất nhiều lương hưu! Lý Thục Vân không muốn Lý Văn vu oan cho Mạnh Ân, nhưng phải chịu áp bức bấy lâu đã khiến bà ta chả dám phản bác gì, cũng không muốn nói chuyện mình có nhà ra, chỉ đành bảo: “Mạnh Ân còn chưa tốt nghiệp thì lấy đâu ra tiền? Con đừng đi đòi tiền nó.”

“Ai bảo nó không có tiền? Đồng hồ nó đeo cũng phải mấy chục nghìn, bây giờ nó sống tốt ơi là tốt luôn.” Lý Văn không khỏi nghiến răng.

“Đó là người khác cho nó…”

“Thế thì có sao? Cô cả, cô gọi điện thoại cho nó, bảo nó về sau phụ trách tiền sinh hoạt của con.” Lý Văn nói.

“Không phải mỗi tháng con đã có hai nghìn tiền sinh hoạt rồi à?” Lý Thục Vân không kìm được lên tiếng, lương tháng của bố Lý Văn cũng chỉ có hơn một nghìn.

“Thành phố lớn và cái chốn nhỏ bé này có thể giống nhau chắc? Trong trường bọn con có người mỗi tháng còn tiêu mười nghìn, không, tụi nó mua bừa món đồ thôi đã mấy chục nghìn rồi!” Lý Văn đáp, Đại học Z có rất nhiều người giàu, quần áo hàng ngày của những người đó, hơn mấy nghìn cũng chẳng hiếm, còn những người bình thường thì Lý Văn chưa bao giờ để ý đến.

Nhà họ Lý cũng có những người khác ở đó, nhưng nghe không hiểu ý của Lý Văn, bấy giờ rốt cuộc có người đi tới hỏi thăm, Lý Văn lập tức nói chuyện của Mạnh Ân ra. Nhất thời, Lý Thục Vân trở thành đối tượng bị tất cả mọi người sỉ vả. Mà họ sỉ vả Lý Thục Vân, không chỉ đòi tiền – đòi tiền thì cũng thôi, họ còn không quên tỏ ra khinh thường hành vi của Mạnh Ân.

Hầu hết người nhà họ Lý chưa từng nghe tới đồng tính luyến ái, phải nghe Lý Văn giải thích thì mới hiểu, dĩ nhiên cảm thấy rất ghét. Lý Thục Vân nghe những lời họ nói, cũng cảm thấy có lỗi với người thân.

Ầm ĩ một trận như vậy, gần như người nhà họ Lý đoạt lấy chiếc thẻ mỗi tháng được gửi ba nghìn tệ của Lý Thục Vân như lẽ đương nhiên, ngay cả một đồng cũng chả muốn để lại cho Lý Thục Vân. Nhưng đến đầu tháng bảy, khi đáng lẽ phải có tiền, bỗng dưng họ phát hiện căn bản không có tiền gửi vào thẻ.

Ban đầu những người này còn tưởng rằng mẹ Lý đưa thẻ giả, sau khi kiểm tra nhật kí giao dịch thì mới nhận ra, đúng là tháng này không có ai gửi tiền vào…

Vốn dĩ Lý Văn định nghỉ hè sẽ đi gặp bạn gái “Hựu Nhuỵ” của mình một lần, nhưng bây giờ tiền hàng tháng của Lý Thục Vân không nhận được, bố mẹ gã lại chưa lĩnh lương, gã cũng không dám đi nữa, sợ đến lúc bạn gái đưa gã tới chỗ đắt đỏ mà túi tiền của gã lại xẹp lép.

Không có việc gì làm, Lý Văn chỉ có thể vạ vật khắp thị trấn, nhưng không ngờ thoắt cái, đã bị người ta nện một gậy trên đầu rồi lôi vào một chiếc xe.

***

Lý Văn mất tích một ngày, sau khi về nhà việc đầu tiên chính là đòi nước đòi đồ ăn. Nhưng khi Lý Thục Vân bưng đồ ăn đến cho gã, gã lại nhìn Lý Thục Vân luôn gọi dạ bảo vâng một cách run rẩy mà chẳng dám ăn.

Lý Văn sợ rồi, sợ thật rồi. Gã lớn đến nhường này, vì là cháu trai trưởng của nhà họ Lý nên vẫn luôn được cả nhà chiều chuộng, sống sung sướng từ bé, hơn nữa từ nhỏ gã đã khôn lanh, trước giờ chưa từng đánh nhau!

Nhưng hai ngày nay, gã không chỉ bị đánh, mà một ngụm nước cũng không được uống!

Lý Văn lẩy bà lẩy bẩy ăn xong, run giọng nói: “Chúng ta đừng đi chọc Mạnh Ân nữa, đừng đi chọc nó, nếu không chúng giết con mất…”

Đáng sợ quá đi mất, nếu gã không nghe lời thì những kẻ đó sẽ giết gã, nhất định sẽ giết gã!

“Tiểu Văn, chả lẽ con mất tích là vì thằng Mạnh Ân trời đánh đó? Nhà mình đi báo cảnh sát ngay mới được.” Mẹ Lý Văn quýnh hết cả lên.

“Mẹ đừng đi, nếu mẹ báo cảnh sát thì chúng sẽ giết con mất!” Lý Văn sắp khóc đến nơi, cực kì hối hận vì mình đã chọc vào Mạnh Ân, nếu gã không đi đòi tiền Mạnh Ân thì những kẻ đó cũng không đến uy hiếp gã, còn ngừng gửi tiền cho Lý Thục Vân nữa.

Chờ sau khi tựu trường, gã phải đi nhắc nhở Nhuỵ Nhi một chút mới được, để Nhuỵ Nhi đừng bất cẩn nói sai rồi bị liên luỵ… Lại nói, may mà gã đã đẩy hết mọi chuyện lên Lý Thục Vân, những kẻ đó cũng tưởng Lý Thục Vân nói cho gã biết chuyện của Mạnh Ân, nếu không chắc chắn Nhuỵ Nhi cũng sẽ chịu tội.

Lý Văn nghĩ mình không khai ra Nhuỵ Nhi, cảm thấy mình giống như một anh hùng vậy. Chỉ là ngay sau đó, nhớ đến việc những kẻ đó hành hạ gã, gã lại bắt đầu run rẩy.

Sau này nhìn thấy Mạnh Ân, nhất định gã sẽ đi đường vòng!

Lý Văn bị doạ sợ, Hàn Trọng Viễn cũng biết được tình hình cụ thể ở nhà họ Lý.

Lúc nào cũng mang gương mặt tươi cười, Trần Cảnh Đường đặt mấy tấm ảnh trước mặt Hàn Trọng Viễn: “Tôi tìm người đi doạ Lý Văn một chút, cậu ta rất nhát gan, chắc sau này sẽ không dám gây sự nữa. Vì cậu ta gặp chuyện mà Lý Thục Vân đã bị đánh một trận, bây giờ cuộc sống rất tồi tệ.” Trần Cảnh Đường nói. Bây giờ Lý Thục Vân vẫn chưa đến tuổi nhận lương hưu, không có ba nghìn tệ mỗi tháng thì cũng như không có thu nhập. Mà bố Lý và mẹ Lý, sao có thể đối xử tốt với người con gái ăn không ngồi rồi? Bây giờ cuộc sống của Lý Thục Vân đúng là nước sôi lửa bỏng.

“Vậy là được rồi.” Hàn Trọng Viễn đáp, dù sao Lý Thục Vân cũng là mẹ của Mạnh Ân, hắn cũng không thể làm quá được.

Giải quyết xong chuyện của Lý Văn, Hàn Trọng Viễn tranh thủ đưa Mạnh Ân đi thăm căn nhà nhỏ cách khu nghiên cứu không xa. Căn nhà này ngay gần khu nghiên cứu, bên cạnh có công trường đang xây dựng.

“Anh dẫn em đến đây làm gì vậy?” Mạnh Ân khó hiểu nhìn Hàn Trọng Viễn.

“Tuy bây giờ chỗ này hơi hẻo lánh, nhưng chính phủ thành phố H đã có quyết định quy hoạch khu vực này, dự định phát triển thành khu dân cư, thế nên sẽ càng ngày càng có nhiều nhà cửa ở đây. Vì có khu nghiên cứu của Duyên Mộng, nên sẽ có có cả văn phòng, sau cùng chắc chắn sẽ phát triển thành một khu vực sầm uất…” Hàn Trọng Viễn nói, phát hiện vẻ mặt Mạnh Ân vẫn không hiểu gì, cuối cùng giải thích, “Căn nhà này anh để lại cho em, chờ em tốt nghiệp Đại học thì có thể mở một bệnh viện thú y ở đây.”

Hàn Trọng Viễn không muốn Mạnh Ân học cao hay tiếp xúc với nhiều người quá, tất nhiên cũng không thể để cậu ở Duyên Mộng, nhưng hắn lại không muốn cách cậu quá xa… Không thể nghi ngờ, mở bệnh viện thú y ở nhà là thích hợp nhất.

Đến lúc đó hắn tuyển cho Mạnh Ân hai người phụ nữ trung niên làm tiếp tân, để Mạnh Ân ở trong chỉ phụ trách làm phẫu thuật, trang bị thêm camera các kiểu… Hàn Trọng Viễn càng nghĩ càng thấy hài lòng.

“Nhà tốt như này cho thuê sẽ nhiều tiền lắm đúng không anh?” Mạnh Ân kinh ngạc, căn nhà trước mặt này đằng sau còn có sân rộng, vừa nhìn đã thấy hết sức sang trọng, mở nhà hàng cũng đủ…

“Dù sao anh cho em rồi.” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, thật ra căn nhà này cũng coi như nằm trong khu nghiên cứu, hắn cố ý chừa ra cho Mạnh Ân chứ không phải cho thuê.

Bỗng nhiên Mạnh Ân cảm thấy áp lực rất lớn. Học viện nông nghiệp Đại học Z không coi là kém cỏi trong nước, bên trong cũng có nhiều loại nghiên cứu, kiến thức chuyên ngành cậu học rất sâu rộng nhưng cũng không hợp để mở bệnh viện thú y… Xem ra sau này cậu phải học nhiều kiến thức liên quan hơn mới được.

“Được rồi, trước cứ như vậy đã. Trịnh Kỳ làm ra một cái weibo em đã biết chưa? Có thể tải app về di động đăng kí, anh định đăng kí một tài khoản, em cũng đăng kí một cái, sau đó làm người đầu tiên follow anh.” Hàn Trọng Viễn chợt nhớ ra một chuyện.

Hắn đăng kí weibo chủ yếu là để quảng cáo, e không thể follow Mạnh Ân. Hắn cũng lười tạo clone, nhưng dù như vậy thì nhất định Mạnh Ân cũng phải trở thành người đầu tiên follow hắn.

“Weibo là gì ạ?” Mạnh Ân khó hiểu hỏi.

“Là app có thể dùng để quảng cáo, em đăng kí một tài khoản, đăng lên ít ảnh chó mèo, để người khác biết em là bác sĩ thú y. Đến lúc bệnh viện thú y khai trương, chưa biết chừng người khác sẽ tìm tới. Cơ mà nhất định em phải nhớ không được đăng ảnh mình lên, tránh để lộ tin tức.” Hàn Trọng Viễn khuyên, dẫu hắn không nói thì đằng nào Trịnh Kỳ cũng sẽ giật dây Mạnh Ân đăng kí. Nếu đã vậy thì chi bằng hắn dặn dò Mạnh Ân từ trước.

Mạnh Ân cẩn thận ghi nhớ trong lòng, ra quyết tâm phải bắt đầu quảng cáo cho bệnh viện thú y ba năm nữa mới mở được của mình – nhất định cậu không thể làm Hàn Trọng Viễn thất vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN