Án Mạng Có Thể Chết Người Đó
Chương 13: Làm Người Phải Biết Nuôi Dấm
Sau khi trở về thành phố, cuộc sống của gia đình Hải Minh trở lại bình thường nhưng sự xuất hiện của người nào đó trong nhà lại không bình thường chút nào. Mami phán “Hải Minh dù gì sau này tụi con cũng đính ước với nhau, thôi thì để thằng Giang ở có một mình cũng quá cô quạnh đi”.
“Cho nên”, cậu hỏi.
“Cho nên từ nay về sau Giang sẽ chuyểnđến nhà chúng ta ở”
Nhìn từ xa thấy tên nào đó ung dung xách hành lý lên lầu, cậu ngồi dưới sô pha hậm hực bực tức, “Nhưng cũng không thể là phòng của con”.
Mami bóc trái nho cắn ăn, “Hà há, con nói cũng phải nhưng nhà chúng ta đâu có phòng nào thừa cảđâu”.
“Nhưng mà……..”
“Không nhưng nhị gì cả, mau vào sắp xếp hành lý phụ con rể Giang đi”, nói rồi mami đứng lên đi vào trong, cậu giậm chân một cái chạy lên lầu nằm lăn gần mép giường ôm gối con heo, phịu má ứa nước mắt quay lưng lại về phía anh.
Anh móc chiếc áo vào tủ trông thấy cậu dỗi chạy vào phòng nằm im trong góc
giường bèn tiến đến kế bên, lấy tay khuề cậu “Nè! Không thích tôi ở cùng sao?”.
Cậu vẫn không động đậy, “Vậy thì tôi sẽ nói với mami không ởđây nữa nhé”.
Cậu vẫn không nhúc nhích. Anh đứng dậy lấy quần áo bỏ lại vào va ly kéo đi. Khi nghe tiếng cửa đóng lại cậu bĩu môi “Nói đi là đi thật sao?”. Anh đứng bên ngoài tựa lưng vào cửa không rõ sắc mặt, trong lúc đó môi anh cong lên thành hình vòng cung.
Mấy ngày sau cũng không thấy Giang đầu thối đến nhà chơi, Hải Minh có chút không quen với sự vắng lặng khi không có anh lãi nhãi bên tai. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, Hải Minh đã chịu đủ sự cô đơn rồi do đó cầm lòng không đặng định đến nhà Giang đầu thối xem thế nào.
“Ha ha ha, cô khéo tay thật đó”
Từ ngoài cửa đã nghe tiếng Giang đầu thối cười nói vui vẻ với một người mà cậu đoán chắc rằng đó là một phụ nữ. Đôi tay thu lại cậu lặng lẽ quay đầu.
Anh ngồi trong này nhìn xuyên qua cánh cửa cười thầm, chống cằm trông theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cổng.
Ñaøi Hoa Cuùc 47
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Thầy Giang, anh nhìn gì mà chăm chú vậy?”, cô gái trẻđối diện quay về phía sau nơi anh đang nhìn khó hiểu hỏi.
Anh cầm lên cuốn giáo án “À! Không có gì! Cô Mai xem học kỳ sau mình có nên đổi cách dạy không?”.
Tối hôm đó, anh đến siêu thị mua một ít trái cây, một ít bánh mà cậu thích sau đó đạp xe đến nhà cậu.
Tính tang! Tính tang!
“Hải Minh! Ra mở cửa đi con”, mami ngồi cắn hạt dưa xem chương trình thực tế gọi với vào bên trong.
Cậu đang tắm dở mà nghe tiếng mami kêu muốn mòn cả tai cũng xối vài gáo cho xong. Đến khi ra mở cửa cậu đứng ngây người. Anh đứng ngoài đó tay cầm ít trái cây và một bó hoa còn có một hộp quà. Bỗng một cái trong phòng đèn điện tắt ngúm, cậu bị anh đẩy một cái vào trong nhà khóa chặt cửa.
“Này! Xảy ra chuyện gì? Cúp điện rồi sao? Ba mẹ, ba mẹđang ởđâu?”
Cậu quờ quạng trong bóng tối cả Giang đầu thối cũng không thể thấy được, mà bình thường miệng anh nói bô bô thế mà bây giờ cả một chữ cũng không có. Vấp phải cái ghế nhỏ cậu mất thăng bằng ngã xuống, ngay lúc tưởng chừng như thân thể sẽđau thì lại rơi vào vòng tay rắn chắc của ai đó.
Ghé vào tai cậu, anh nói “Chúc mừng sinh nhật”.
“Chào mừng sinh nhật của Minh. Chào ngày sinh nhật dễ thương. Mừng ngày đó
Minh sinh ra đời. Hãy nắm tay cùng chúc mừng”
Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên bằng giọng của anh, baba và em gái cầm những cây pháo nhỏ nổ sáng trong đêm vừa đi vừa hát, mami bưng chiếc bánh kem trên đó có mười bảy ngọn nến sáng lung linh, trên bánh còn có con heo ú con màu hồng.
Cậu kinh ngạc trước những việc mà cả gia đình đã tạo cho cậu, giờ phút này cậu cảm thấy hạnh phúc biết bao. Anh đội lên chiếc nón sinh nhật cho cậu sau đó nói “Hải Minh, em ước gì đi”.
“Đúng đó, Hải Minh con được ước ba điều đó”, mami đặt chiếc bánh lên bàn mỉm cười nhìn cậu.
Cậu ngồi xuống trước ánh nến nhìn một lượt tất cả mọi người, chắp tay cầu nguyện
sau đó thổi nến. Baba mở lên đèn, chạy nhanh lại hỏi “Hải Minh, con ước gì thế?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 48
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Suỵt! Bí mật”, cậu làm bộ nguy hiểm nói.
“Ha ha ha”
Tối đó, mọi người ăn uống no say, đến tiệc tàn anh cũng say khướt có muốn về cũng không đi nổi. Chốt lại một câu, anh sẽở lại qua đêm. Cậu dìu người nào đó ném lên giường, anh cũng thuận thế kéo cậu vào lòng ôm chặt.
“Anh! Bỏ tôi ra”
“Em nói gì?”, anh khàn khàn giọng hỏi.
“Tôi nói là anh bỏ tôi ra”
Dường như lời nói của cậu không có tác dụng, nhìn người nào đó ôm lấy mình nhắm mắt ngủ cậu lại thấy ấm lòng “Xùy! Thấy ghét”.
Má cậu hiện lên một tầng hồng phấn, đưa tay chầm chậm qua người anh, sau đó ôm nhẹ lấy lưng anh “Cô gái đó”.
“Cô gái nào?”
“A à! Là cái cô hôm nay đã ở nhà anh”
“Ừm! Thì sao?”
“Cô……cô ta……là ai?”
Anh buông cậu nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà “Em không cần phải biết”, cậu nghe anh nói cảm thấy thất vọng và cũng có một chút ghen nảy lên trong lòng.
“Ừ! Anh không muốn nói thì thôi”
Anh liếc mắt sang nhìn cậu nằm co như chú cún nhỏ liền lấy tay xoa đầu cậu “Em ghen”.
“Không”
“Nếu anh nói cô ta là bạn gái anh thì sao?”
Cậu quay lưng lại phía anh, “Kệ anh chứ”
Nhích người về phía trước, anh vòng tay ôm cậu vào lòng, tựa cằm lên đầu cậu hít
nhẹ hương tóc, “Cô ấy là giáo viên trường ta”
Ñaøi Hoa Cuùc 49
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“…………”
“Chỉ là đến bàn chuyện triển khai kế hoạch học kỳ sau thôi”
“Biết rồi”
Đến khi nghe tiếng hít thởđều đều của anh, cậu mới xoay người lại véo vào má anh một cái, bĩu môi “Sau này không cho anh đến gần cô nào nữa”.
Anh trở người tạo cho cậu tư thế thoái mái, rồi mới trả lời “Ừ! Tuân lệnh bà xã”.
“Bà xã nào chứ! Đáng ghé!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!