Án Mạng Đêm Động Phòng - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Án Mạng Đêm Động Phòng


Chương 42


Chuyển ngữ: Hắc

Bỗng nhiên bị hắn gọi là “phu nhân”, Tiểu Chúc bất giác đỏ mặt,nhưng cũng đã bái đường rồi, gọi là “phu nhân” cũng không sai.

Vì thế nàng chỉ có thể đỏ mặt im lặng mà thôi, Tiêu Ngân Đông gãi gãi đầu, cười ngốc một lát, đưa tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay giao nhau, sau đó Tiêu Ngân Đông tới gần hơn, nhẹ nhàng hôn Tiểu Chúc

Tiểu Chúc không hề chống cự, ngửa đầu đón nhận nụ hôn ấy. Động tác của Ngân Đông hơi ngây ngô một chút nhưng vô cùng cẩn thận và dịu dàng.Tiểu Chúc có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, lại càng thấy ấm lòng.

Hôn xong, Tiêu Ngân Đông hơi lùi ra một chút, nhìn Tiểu Chúc nói: “Tiểu Chúc,… ta…”

Tiểu Chúc mở mắt nhìn hắn, có điều khó hiểu.

Tiêu Ngân Đông bỗng nhiên lại im lặng, đưa tay ôm eo nàng, mộttay vẫn đặt trên gáy Tiểu Chúc như cũ, sau đó cẩn thận đặt nàng nằm xuống.

Tiểu Chúc đỏ mặt nhưng không nói gì, Tiêu Ngân Đông vụng về cởi vạt áo rườm rà của nàng ra, Tiểu Chúc nhắm mắt lại cũng không dám nhìn hắn, chờ cởi xong áo ngoài, đột nhiên Tiểu Chúc mở mắt, nói: “Này…”

Tiêu Ngân Đông hơi dừng một chút, nhìn nàng: “Sao?”

“Chàng… chàng có biết… chuyện kia, làm thế nào…” Tiểu Chúc ngắc ngứ hỏi không đầu không cuối.

Nhưng Tiêu Ngân Đông vẫn hiểu, lúng túng nói: “Cha mẹ có đưa ta một quyển sách, cho ta xem…”

Tiểu Chúc: “..”

Cuối cùng nàng nhắm mắt lại: “Ừm..”

Không khí có phần kỳ quái, Tiêu Ngân Đông rụt rè hỏi: “Tiểu Chúc, nàng sợ phải không…”

Tiểu Chúc mấp máy môi: “Vâng, hơi hơi.”

Nói không sợ, chính là nói dối…

Tiêu Ngân Đông: “Ta hiểu, ta cũng sợ…”

Tiểu Chúc: “…”

Vị đại ca này, chàng sợ cái gì chứ???

Lại nghe Tiêu Ngân Đông nói: “Ta sợ, chẳng may nàng làm đau…Cha nói, động phòng là lần đầu tiên, cần phải cẩn thận…”

Bây giờ mặt của Tiểu Chúc còn đỏ hơn cả y phục cưới của nàng, nàng mắng khẽ: “Không nói chuyện này nữa.. Chàng… chàng đừng nói nữa…”

Tiêu Ngân Đông lại nghe hiểu ngụ ý của nàng – – phải làm thì làm đi, đừng nói nhiều như vậy!

Tiêu Ngân Đông tiếp tục xử lý đống y phục trên người Tiểu Chúc, cuối cùng chỉ để lại lớp y phục lót rồi quay ra xử lý quần áo của mình, lộ ra dáng người cường tráng săn chắc, Tiểu Chúc chỉ liếc trộm một cái, rồi vội nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn nữa.

Tiêu Ngân Đông biết Tiểu Chúc nhìn lén mình nhưng thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, cũng không dám vạch trần, lại đưa tay từ từ cởi lớp y phục lót của nàng.

Khi giữa hai người không còn sự ngăn cách, bàn tay hắn trựctiếp chạm vào vòng eo nàng, Tiểu Chúc khẽ run.

Tiêu Ngân Đông dừng lại, liền nói: “Tiểu Chúc, nếu lát nữa nàng thấy khó chịu, không thể chịu nổi thì nàng cứ nói…”

Tiểu Chúc: “… Biết rồi.”

Tiêu Ngân Đông nhận được sự chấp thuận, lại tiếp tục động tác, hắn cúi người, một lần nữa hôn lên môi nàng. Môi Tiểu Chúc rất mềm, Tiêu Ngân Đông thích lắm, hôn một lát, hắn hôn dần dần xuống, nhìn thấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, không kình được khẽ cắn một cái.

Tiểu Chúc hít sâu một hơi, Tiêu Ngân Đông ngạc nhiên hỏi: “Tacắn nàng đau lắm à?”

Tiểu Chúc: “… Không có! Đừng hỏi nữa!”

Thật là… xấu hổ chết được…

Tiêu Ngân Đông tự biết là không thể dùng quá nhiều lực, lạinhìn dáng vẻ của Tiểu Chúc, không kìm được khẽ cười, hai tay xoa xoa vòng eonàng, đôi môi dần di chuyển từ cằm Tiểu Chúc xuống tới cổ hôn nhẹ, động tác củahắn vô cùng dịu dàng, giống như một con gấu chó lớn sợ làm con thỏ trắng bé nhỏcủa mình bị thương.

Bất giác, Tiểu Chúc đưa tay nắm chặt hai bên giường, TiêuNgân Đông nhìn thấy, liền đưa tay sang, một lần nữa cầm lấy bàn tay nàng.

Dưới ánh nến yếu ớt, cảnh tượng bên trong càng lúc càng mở ảo,chỉ mơ hồ nghe thấy Tiểu Chúc kêu khẽ: “Đau…”

Gấu chó hoảng hốt dừng lại.

Rồi sau đó một giọng nói mềm nhẹ khẽ vang lên: “Được rồi…”

Cuối cùng chỉ còn tiếng vận động qua lại, và thỉnh thoảng lànhững tiếng kêu khe khẽ ngẫu nhiên vang lên đầy quyến rũ…

***

Sáng hôm sau, Tiểu Chúc mê man dần tỉnh lại, vừa mở mắt đãnhìn thấy… một khối thịt lớn.

Tiểu Chúc giật nảy mình, sau đó mới kịp phản ứng… chính xácmà nói, chính là lồng ngực của Tiêu Ngân Đông mà thôi.

Tiểu Chúc lại đỏ mặt, ngẩng đầu lên phát hiện Tiêu Ngân Đôngđã sớm tỉnh lại, đôi mắt mở to không chớp nhìn nàng.

Tiểu Chúc: “…”

Tuy muốn giống như trước nổi giận mắng hắn hai câu, nhưng TiểuChúc cứ há miệng mãi mà không biết mình nên nói gì, lại nhìn thấy Tiêu NgânĐông mỉm cười hiền hòa, chính mình lại càng thêm ngượng ngùng.

Thấy Tiểu Chúc ngẩng đầu, Tiêu Ngân Đông dường như cũngkhông được tự nhiên, sau đó khẽ nói: “Tiểu Chúc.. nàng… tỉnh rồi.”

Tiểu Chúc chớp mắt: “… Vâng.”

Tiêu Ngân Đông: “Ta ra bảo Tiểu Tống, Tiểu Bích chuẩn bị nướcấm.”

Sau đó liền đứng dậy, chăn từ trên người hắn rơi xuống, lộra nửa thân trên để trần của hắn.

Tối hôm qua, dưới ánh nến mờ ảo, mà Tiểu Chúc cũng chỉ nhìn trộm nên không thấy rõ ràng. Còn hôm nay, dưới ánh sáng chói mắt, Tiêu Ngân Đông lại gần trong gang tấc, Tiểu Chúc vừa nhìn đã ngượng ngùng quay đầu đi.

Tiêu Ngân Đông cũng không hỏi gì, đứng dậy mặc quần áo, rồira ngoài dặn A Vũ bảo Tiểu Tống, Tiểu Bích đi chuẩn bị nước ấm, sau đó lại quayvề giường, ngồi xuống nhìn Tiểu Chúc.

Tiểu Chúc bị nhìn mãi đến sởn da gà, rốt cuộc không chịu được hỏi: “Nhìn gì chứ…”

Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc, nàng có chỗ nào cảm thấy khó chịukhông?”

Tiểu Chúc: “Hả?”

“Tối hôm qua vừa bắt đầu nàng đã kêu đau, sau đó giống như rấtmệt…” Tiêu Ngân Đông lúng túng nói.

Tiểu Chúc: “…”

Biết trách ai bây giờ?

Lúc đầu Tiểu Chúc kêu đau, gấu chó nào đó còn kiên nhẫn chờ nàng qua cơn đau mới tiếp tục. Sau đó, tuy rằng Tiểu Chúc đã thích nghi, cũng cảm thấy có hương vị kỳ diệu thoải mái, nhưng…

Thoải mái dễ chịu thì có đấy, nhưng mệt thì vẫn cứ mệt!!!

Tiểu Chúc đã rơm rớm nước mắt, thế mà cái gã gấu chó nào đócũng chẳng chịu dừng lại!

Hơn nữa gấu chó vẫn còn rất sốt sắng, quan tâm hỏi nàng rất đau phải không, Tiểu Chúc nói không phải… không đau, nhưng mà mệt quá, thắt lưng mỏi nhừ… mà nàng còn chưa nói xong, chỉ nói không đau, gã gấu chó ấy đã rất yên tâm, gật đầu rồi lại tiếp tục…

Lúc đầu Tiểu Chúc còn có thể ôm cổ gấu chó, sau đó toàn thânnhư bị rút cạn sức, ngay cả nói cũng không còn đủ sức nữa, chỉ có thể làm mộtcon thỏ bị gấu chó lăn qua lăn lại ăn thịt… bánh nướng áp chảo cũng được làmnhư thế, cứ lật qua lật lại…

Cuối cùng, Tiểu Chúc cũng chẳng nhớ mình mất đi ý thức, ngủlúc nào không biết…

Thấy Tiểu Chúc sa sầm nét mặt, Tiêu Ngân Đông vô cùng căngthẳng, gọi: “Tiểu Chúc…”

Tiểu Chúc cả giận mắng: “Chàng còn dám hỏi ta à! Còn, cònkhông phải tại chàng tối qua luôn… làm lâu như vậy!”

Tiêu Ngân Đông mở to mắt, vô tội nói: “Nhưng ta chỉ… làm hai lần…”

Tiểu Chúc khóc không ra nước mắt.

Trước kia nàng chưa từng có hành động nào quá thân mật với một người đàn ông, đối với phương diện này nàng không có hiểu biết quá nhiều, nhưng nàng nghĩ, chắc chắn là có vấn đề…

Nếu sau này mỗi ngày đều như vậy, chắc chắn mình sẽ chết.

Nhưng, dù sao cũng đã là phụ nữ có chồng, cũng không thểngày nào cũng có… đãi ngộ như vậy…

Nhưng Tiểu Chúc đương nhiên không hiểu vấn đề ở chỗ nào, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Sau này… nhiều nhất… một lần…”

Tiêu Ngân Đông: “… À, được…”

Rõ ràng sắc mặt cực kỳ tiếc nuối, nhưng vẫn phải ngậm ngùi đồng ý.

Tiểu Chúc khẽ thở phào một hơi, đang định đứng dậy thì lại phát hiện thắt lưng mỏi nhừ, đau không khóc nổi, Tiêu Ngân Đông thấy nàng cử động chậm chạp, vội đưa tay đỡ nàng, lại hỏi: “Tiểu Chúc, nàng khó chịu chỗ nào?”

Tiểu Chúc: “Thắt lưng…”

Thực ra còn có chỗ khác, nhưng nàng chỉ dám nói thắt lưng…

Tiêu Ngân Đông đỡ nàng ngồi dậy, đưa tay mát xa phần thắt lưng của nàng. Tiểu Chúc nửa nằm nửa ngồi dựa vào trong lòng Tiêu Ngân Đông, mặt áp vào bả vai hắn, lòng bàn tay hắn vừa to vừa ấm, xoa nhẹ từng vòng trên lưng nàng, mặc dù hơi buồn một chút, nhưng đúng là rất thoải mái.

Tiểu Chúc cảm thấy dễ chịu, khẽ ậm ừ, đột nhiên Tiêu Ngân Đông dừng lại.

Tiểu Chúc: “?”

Nàng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Ngân Đông xấu hổ nói: “Tiểu Chúc… nàng đừng phát ra âm thanh như vậy, ta…”

Hắn cúi đầu nhìn nhìn chính mình, Tiểu Chúc theo tầm mắt hắn nhìn xuống, nhất thời lại mặt đỏ tai hồng, không chút thương tình đẩy gấu chó ra khỏi giường: “Chàng đi chết đi!”

***

Chờ đến khi rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Chúc theo Tiêu Ngân Đông đi chào hỏi cha mẹ, trên đường còn gặp Tiêu Thần Tức. Tiêu Thần Tức nhìn TiểuChúc bước đi khó khăn, cười khẽ, cũng không trêu chọc, chỉ gọi một tiếng “emtrai, em dâu” rồi sau đó theo chân bọn họ đi vào đại sảnh.

Tiểu Chúc bê trà dâng cho Tiêu Minh Duệ và Trịnh Thấm xong,hai người cũng không làm khó nàng, Trịnh Thấm nói: “Từ nay về sau, con đã là mộtthành viên trong nhà họ Tiêu, con và Ngân Đông mới thành thân, ta sẽ cho con tựthích ứng nửa tháng, sau đó, con sẽ theo ta học cách quản lý chuyện trong Tiêuphủ.”

Tiểu Chúc ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Trịnh Thấm nhếch môi, cũng không nói gì thêm, cả nhà ngồi xuốngăn sáng. Sau đó Trịnh Thấm bảo Tiêu Ngân Đông dẫn Tiểu Chúc đi dạo loạnh quanh,trong vòng nửa tháng Tiểu Chúc phải biết đường đi lối lại trong Tiêu phủ như thếnào nhưng Tiêu Ngân Đông lắc đầu nói: “Mẹ, Tiểu Chúc vẫn còn đang mệt… mấy ngàynữa con sẽ dẫn nàng đi dạo sau.”

Trịnh Thấm ngẩn người, cũng cười nói: “Được.”

Tiểu Chúc xấu hổ, gương mặt đỏ bừng…

Ăn xong, Tiểu Chúc đỏ mặt hành lễ rồi rời đi. Tiêu Ngân Đôngthấy nàng đi rồi, cũng không ngồi ăn tiếp, vội vã đi theo nàng, còn nói: “TiểuChúc, người nàng không thoải mái, đi chậm một chút,… Tiểu Chúc…”

Tiểu Chúc lại kiên quyết đi cách hắn càng xa càng tốt…

Tiêu Ngân Đông không hiểu gì cả, vội vã chạy lên, thấy gương mặt nàng đỏ bừng, mới hiểu ra Tiểu Chúc đang né tránh điều gì, ngốc nghếch nói:“Tiểu Chúc… bọn họ hẳn không biết vì sao nàng mệt…”

Tiểu Chúc: “…”

Chàng có thể đừng dùng góc độ của mình đi suy đoán ý nghĩ củangười khác được không?

Nàng chẳng muốn giải thích với hắn, mà thực ra cũng không giận,Tiểu Chúc dở khóc dở cười nhìn hắn một cái rồi đi về phòng của hai người.

Tiêu Ngân Đông thích luyện võ nên không hay xem sách, cũng may bên cạnh phòng Tiêu Ngân Đông có một gian thư phòng, Tiểu Chúc tùy tiện cầm một quyển sách lên xem. Tiêu Ngân Đông ngồi bên cạnh nàng một lúc, thấy nàng cũng không cần mình nên… lặng lẽ cầm thương ra sân sau luyện võ.

Tiểu Chúc thấy Tiêu Ngân Đông đi rồi, lại lén lút ra ngoài,nhìn hắn đã cầm thương thành thạo, mỗi động tác đều rất lưu loát, lại nhớ đếnđêm qua người nào đó thể lực quá tốt, nhất thời nửa cười nửa mếu…

Sau khi Tiểu Chúc nghỉ ngơi vài ngày, khi lại cùng Tiêu Ngân Đông thân mật, phát hiện Tiêu Ngân Đông quả nhiên cực kỳ ngoan ngoãn tuân thủ nguyên tắc “chỉ một lần” nhưng bây giờ.. còn đáng sợ hơn…Tiểu Chúc thật sự rất muốn đập cho Tiêu Ngân Đông một trận…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN