An Nhiên
Chương 29: Thế giới 2 - Chương 14: Little Red Riding Hood
“Red nhớ lời mẹ, tuyệt đối không được đi vào rừng. Bên trong rừng có rất nhiều sói nếu con đặt chân vào chắc chắn sẽ bị chúng ăn thịt.”
Cô nhóc mười bốn tuổi ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêm túc của mẹ mình. Nàng không hiểu vì sao mẹ luôn cấm nàng đặt chân vào trong rừng dù bên trong đó có bao nhiêu là hoa thơm cỏ lạ. Hơn nữa băng qua rừng cũng là đường tắt dẫn đến nhà bà ngoại.
Bà ngoại của nàng già lắm rồi nhưng mẹ nhất quyết không đón bà về. Mẹ nói bà bị nhiễm bệnh, nếu mang bà về chắc chắn dân làng sẽ xa lánh mẹ con nàng.
Cầm theo chiếc giỏ mây của mình, Red vui vẻ đi đến nhà bà ngoại. Đi ngang qua rừng nàng bị những bông hoa trong kia thu hút. Nàng tự hỏi nếu mình bước vào trong đó hái hoa tặng mẹ thì sao?
Chắc mẹ sẽ không biết đâu. Mình chỉ cần không đi vào quá sâu là được.
Nàng tự nhủ với bản thân rồi bước vào trong rừng. Nhưng Red bé nhỏ ngàn vạn không ngờ rằng khi nàng đặt chân vào khu rừng cũng là lúc ác mộng của nàng bắt đầu.
Ngay từ đầu khu rừng chẳng có con sói nào như mẹ nàng nói. Mỗi mùa đi săn, lũ quý tộc sẽ đội lốt sói để đi săn nhằm tăng thêm khoái cảm của một kẻ săn mồi. Và nàng đã vô tình bị chúng tóm được.
“Xem ta tìm được cái gì này.”
Một gã béo ục ịch liếm môi nhìn thiếu nữ nhỏ bé đang khóc lóc cầu xin gã. Nhưng nàng càng khóc gã càng cười. Red trừng mắt nhìn đám người đang bao vây lấy nàng.
Khăn đỏ đã bị sói ăn thịt!
Sáng hôm sau, chúng rời đi. Bỏ lại Red trần như nhộng giữa rừng cây. Hai mắt nàng vô hồn nhìn lên tán cây. Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống người nàng nhưng Red chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào. Nàng tựa như một khúc gỗ hoàn toàn mất đi khả năng cử động, chỉ trợn trừng mắt nhìn vòm cây. Cho đến khi có tiếng bước chân lại gần nàng, thiếu nữ liền co rúm lại theo bản năng.
Là sói. Sói đến rồi!
Thiếu nữ kinh hoàng bật dậy rồi lao đến người kia.
Nàng phải giết hắn! Cắn nát cổ hắn!
Red gào thét trong đầu. Nỗi sợ hãi cùng giận dữ đan xen với nhau không ngừng thiêu đốt tâm trí Red. Nàng phải giết hắn… phải giết tất cả lũ sói!
Nhưng trái với những gì Red tưởng tượng, người trước mặt nàng không mang lớp da sói cũng không có mùi bẩn thỉu hôi hám của đám quý tộc. Hắn đẹp quá! Nàng thầm nghĩ. Vẻ đẹp ấy khiến nàng liên tưởng đến loài tinh linh thường xuất hiện trong các câu chuyện mà bà ngoại kể cho nàng.
“Ngươi là thần sao?” – Red mấp máy môi.
Người kia không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn rũ mắt đặt vào tay nàng một hạt giống nhỏ.
“Nó sẽ giúp ngươi trả thù.”
Sau đó, người bí ẩn kia biến mất để lại mình Red ngây ngốc nhìn vào khoảng không. Nàng đã cho rằng đây chỉ là một giấc mơ cho đến khi nhìn thấy hạt giống trên tay mình. Hạt giống nhỏ lắm, nàng cẩn thận cất nó đi rồi trở về nhà.
Red trở về nhà, im lặng không kể cho mẹ về cái đêm ấy. Nàng cố cư xử bình thường cố gắng lờ đi những cơn ác mộng đeo bám nàng suốt đêm. Thiếu nữ cũng trở nên nhạy cảm hơn trước, chỉ cần có người lại gần nàng là thần kinh nàng sẽ trở nên căng thẳng.
Vài tháng sau, khi Red đã nghĩ mọi chuyện đã trở lại như trước thì nàng phát hiện… Bụng của mình ngày càng to ra.
Red hoang mang nhìn xuống bụng mình, cách một lớp vải nàng vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh đang dần hình thành trong cơ thể nàng.
Nàng mang thai! Là con của lũ sói.
Những lời đồn bắt đầu truyền ra, những ánh mắt kì quái luôn nhìn chăm chăm vào nàng. Ngay cả mẹ… người mà nàng tin tưởng cũng dần xa lánh nàng hơn. Red hốt hoảng muốn giết đứa trẻ trong bụng mình nhưng cuối cùng nàng vẫn không nỡ.
Và rồi những ánh mắt kì quái cũng dần ít đi bởi vì không ai còn sức lực để quan tâm mấy chuyện như vậy nữa. Năm ấy mùa mang thất bát, nạn đói hoành hành. Red lúc ấy bụng đã to cũng không thể làm việc nặng. Người vô dụng như nàng là đối tượng đầu tiên để dân làng triệt tiêu.
Một buổi chiều nọ, Red trở về nhà và nhìn thấy lũ sói.
“Mẹ…” – Thiếu nữ kinh hãi nhìn người mẹ kính yêu của mình.
Gương mặt bà vặn vẹo túm lấy nàng kéo ra trước mặt người đàn ông.
“Con bé đang mang thai nhưng ngài yên tâm. Tôi sẽ cho nó uống thuốc phá thai ngay. Ba mươi đồng vàng! Ba mươi đồng vàng thôi!”
“Không! Con không phá!”
Red tuyệt vọng hét lên. Nhưng người phụ nữ vẫn nắm lấy miệng nàng rồi rót thứ thuốc đen ngòm vào miệng.
“Ông ta là quý tộc giàu có nhất vùng này, chỉ cần mày đi theo ông ta sẽ được ăn sung mặc sướng. Khóc lóc cái gì!”
Red trợn mắt nhìn người đàn ông. Không… không phải, ông ta là sói! Nàng nhìn kẻ mang gương mặt sói đang mỉm cười bước lại gần nàng nỗi kinh hoàng ngày hôm ấy lại ùa về.
Mẹ bán nàng cho sói… vậy mẹ cũng là sói phải không?
Cơn đau đớn truyền từ bụng khiến nàng gần như kệt sức. Nàng mê man nhìn người phụ nữ nàng kính trong đang cười tươi đón nhận những đồng tiền từ tay người đàn ông. Lớp da trên mặt bà bắt đầu rơi ra, máu thịt lẫn lộn. Đến khi lớp da hoàn toàn rơi hết liền để lộ một khuôn mặt sói với đôi mắt hung dữ.
Sói! Sói! Sói! Sói!
Red run rẩy nhìn những kẻ mang khuôn mặt sói.
Nhiều sói quá! Tất cả đều là sói!
Nàng phải giết sói… phải giết sói…
Khóe môi đỏ mọng của thiếu nữ rách ra một nụ cười rộng đến mang tai.
“Mẹ, sao tai mẹ dài thế?”
Roẹt. Đôi tai bị đứt lìa.
“Cô Jondy, Sao mắt cô to thế?”
Tiếng hét thê lương vang lên theo sau đó là hình ảnh hai con mắt lăn lóc dưới sàn.
Thiếu nữ cười khoái chí vuốt ve môi người trước mặt.
“Môi này nhỏ quá làm sao nuốt chửng được con người đây. Để ta giúp ngài rạch to ra nhé?”
…
Ngôi làng nhuộm một màu đỏ rực rỡ. Thiếu nữ đỏ đứng giữa những xác người chồng chất bàn tay vô thức chạm lên bụng mình… chỉ là lúc này nơi đó đã trống không.
Một cơn gió thổi qua. Red đưa mắt nhìn người thiếu niên bước ra từ trong hư vô.
“Hạt giống đã nảy mầm.” – Hắn nhìn hạt giống đã nảy mầm không ngừng quấn quanh cánh tay thiếu nữ áo choàng đỏ.
“Là ngươi!” – Nàng căm hận hét lên đôi mắt đỏ lên vì giận dữ. – “Ngươi đã tạo ra ảo giác khiến ta nhìn con người thành sói. Ngươi mới chính là kẻ giết người!”
Trước sự điên loạn của Red, người thanh niên tóc trắng trực tiếp làm ngơ. Hắn chỉ xuất hiện để kiểm tra thành quả của mình còn thiếu nữ với vẻ mặt gần như vỡ vụn này, hắn chưa từng quan tâm.
“Hạt giống cần bi thương để này mầm.”
Trước khi thiếu nữ phát điên định lao về phía hắn, người thanh niên đã biến mất.
Red nghiến răng, đôi mắt đỏ rực tưởng như sắp xuất huyết đến nơi. Nàng siết chặt tay, gằn ra từng chữ như một lời tuyên thệ:
“Một này nào đó ta sẽ cho ngươi nếm trải những cảm xúc mà ta phải chịu đựng. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ suy sụp như ta!”
*****
Red mở bừng mắt. Trái tim nàng đập thình thịch, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong trái tim lại dâng lên. Thiếu nữ đỏ vươn tay cầm lấy túi bên cạnh mình bắt đầu lục lọi tìm nước.
“Đây.” – Một cốc nước chìa ra trước mặt nàng. Thiếu nữ ngây ngốc nhìn chàng trai tóc nâu đang mỉm cười thân thiện với mình.
Thấy Red đón lấy cốc nước, Mạc Nhiên liền ngồi đối diện với nàng tiện tay bỏ thêm vài cành củi khô. Hai người duy trì im lặng được một lúc lâu, đột nhiên thiếu nữ lên tiếng:
“Ngôi làng của ta đã từng rất hạnh phúc.” – Nàng rũ mắt nhìn đốm lửa đang bập bùng cháy. – “Mẹ đã từng cảnh cáo ta không nên vào rừng nhưng ta đã không làm theo. Đúng lúc ấy là mùa đi săn.”
“Tôi nghe nói một số quý tộc có thú vui khoác da sói để đi săn.”
Khuôn mặt lạnh băng của Red xuất hiện một nụ cười lạnh.
“Bọn chúng luôn phiên làm nhục ta rồi bỏ đi với nụ cười hả hê. Tuy nhiên vì danh dự của bản thân ta chỉ có thể giấu nhẹm nó đi. Ta đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc nếu như ta không đặt chân vào khu rừng đó một lần nào nữa. Nhưng…” – Thiếu nữ mỉm cười dịu dàng chạm vào bụng mình. – “Ta mang thai. Dù mọi người thậm chí mẹ ta có ngăn cấm, ta vẫn muốn sinh mệnh nhỏ bé đó tồn tại.”
Mạc Nhiên nhìn Red đang cố nén đau thương trong đáy mắt. Cậu há miệng muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không cất thành lời.
“Năm ấy hạn hán, lương thực của chúng ta dần cạn kiệt. Mẹ muốn bán ta cho một tên quý tộc để lấy tiền ăn. Ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt hắn, hắn chính là một trong những kẻ đẩy ta vào vũng bùn lầy lội. Đứa trẻ bị mẹ ta hủy đi. Khi ấy ta đã rất tuyệt vọng và tức giận. Hạt giống kẻ kia đưa cho ta lợi dụng cơ hội đã đã nảy mầm và điều khiển tâm trí ta. Ta chưa kể về kẻ đó cho ngươi nhỉ, hoàng tử Soi.”
“Ý cô là Wittchen?” – Mạc Nhiên nhíu mày lên tiếng.
“Gọi hẳn tên ra rồi à?” – Red nhếch môi cười. – “Chính là hắn. Ban đầu ta nghĩ hắn là thần xuống để giúp đỡ ta. Nhưng không ngờ hắn chỉ muốn tìm một thân xác có đủ khả năng chứa hạt giống của hắn. Dù không có bằng chứng nhưng ta đoán mùa màng thất bát lẫn tên quý tộc kia chủ động muốn mua một con ả bụng to là ta chắc chắn có sự nhúng tay của hắn.”
Dứt lời nàng vén ống tay mình lên cho Mạc Nhiên thấy. Cậu nhận ra ấn kí của Red khá giống ấn kí của Wittchen. Tuy nhiên đan xen với những dây leo là các vết sẹo ghê người, có lẽ Red đã tìm cách loại bỏ ảnh hưởng của hạt giống nhưng không thành công. Cậu cũng đã hiểu đôi phần vì sao Red luôn mang khuôn mặt lạnh tanh. Một phần vì quá khứ đau thương mà thiếu nữ nhỏ tuổi đã phải trải qua, phần còn lại là do nàng phải kiềm chế cảm xúc để tránh ánh hưởng đến tốc độ lan dây leo.
Thu lại tầm mắt, Mạc Nhiên tò mò hỏi thiếu nữ đỏ:
“Vậy còn những người cô giết thì sao? Chẳng lẽ…”
“Bọn họ đều bị cấy vào hạt giống. Tuy nhiên loại hạt giống này tốc độ nảy mầm sẽ nhanh hơn chúng sẽ không hiện hẳn dây leo như tôi. Đó là hạt giống tầm gửi lùn.”
[Cũng giống như các cây tầm gửi khác, tầm gửi lùn kí sinh lên cây thân gỗ và hút chất dinh dưỡng của chúng. Khi quả của tầm gửi lùn chín, chúng sẽ nổ tung và bắn các hạt đi xa tới 15m.]
“Ý cô là khi cây trưởng thành, cơ thể con người sẽ tự phát nổ và lan các hạt giống sẽ bám sang người khác sao?” – Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn thiếu nữ.
“Ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy, hoàng tử Soi. Sự thật chính là như vậy. Để tránh loại hạt giống này lây lan, ta buộc phải giết đám người đó trước khi chúng phát nổ.”
Mạc Nhiên: Ta đột nhiên liên tưởng đến đại dịch Zombie.
Dù đã được hoàng hậu cảnh báo về sự nguy hiểm của Wittchen nhưng trong lòng Mạc Nhiên vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một đứa trẻ trong thời kì phản nghịch. Nhưng giờ đây, khi biết về những hạt giống đáng sợ đó, Mạc Nhiên thật sự sợ người thanh niên này. Rốt cuộc hắn hận loài người đến nhường nào?
Như đoán được suy nghĩ của Mạc Nhiên, Red thờ ơ mở miệng:
“Dù sao cũng là ác giả ác báo thôi. Lũ người đó thả độc xuống biển khiến người cá đồng loạt chết. Sau đó nhân ngư được vớt lên đem về chế biến thành thuốc. Đuôi của nhân ngư được chúng thuê người may thành những bộ váy đẹp đẽ chỉ để tham dự những bước tiệc vô nghĩa. Loài người tận dụng mọi thứ trên người nhân ngư để thỏa mãn thú vui của mình. Kẻ đó quay lại báo thù loài người cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là ta không muốn người dân vô tội bị dính vào chuyện này.”
“Cô thật sự là người tốt.” – Mạc Nhiên thật lòng khen ngợi.
“Ta không phải người tốt!”
Red lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mạc Nhiên. Sau đó cô đặt cốc nước xuống, chui vào trong xe ngựa. Bãi đất lúc này chỉ còn Mạc Nhiên và đốm lửa sắp tàn. Cậu lôi ra hai lọ thủy tinh còn lại. Ánh sáng phát ra từ ngọn lửa chiếu lên gương mặt nghiêm túc của chàng trai khiến dáng vẻ của cậu càng thêm tịch mịch.
Phân vân một lúc cuối cùng cậu vẫn mở một trong hai lọ ra.
Cô bé quàng khăn đỏ may mắn thoát khỏi bụng sói và trở thành một người thợ săn. Thợ săn đại diện cho chính nghĩa luôn mong muốn giúp đỡ mọi người. Nhưng cô bé quàng khăn đỏ là cô bé quàng khăn đỏ, bác thợ săn là bác thợ săn. Số mệnh của khăn đỏ sinh ra là để bị sói ăn thịt, nàng chỉ có thể bị động chờ đợi người đến cứu mình. Khi khăn đỏ quay lại đúng vai trò của mình cũng là lúc câu chuyện kết thúc.
*****
Đám cưới được người dân Rhododendron mong chờ nhất cuối cùng cũng diễn ra. Cô dâu cùng chú rể đều xuất hiện ở nhà thờ. Có lẽ vì trang phục được thiết kế quá lộng lẫy nên Daniel trông có vẻ chói mắt hơn mọi khi khiến những thiếu nữ ở đây không thể rời mắt được. Ngược lại, cô dâu lại trông không mấy nổi bật. Nàng nói sức khỏe nàng không tốt nên phải dùng mạng che mặt. Tất cả những gì người ta nhìn thấy được cũng chỉ là chiếc cằm tinh tế cùng bờ môi đỏ mọng như cherry. Điều này càng làm nhiều người thêm tò mò về nhan sắc thật sự của cô dâu.
“Hôm nay nàng thật đẹp.” – Daniel nắm lấy bàn tay manh khảnh của cô dâu chạm nhẹ môi lên găng tay nàng.
Cô dâu khẽ run lên nhưng nàng thủy chung không lên tiếng mà chỉ bước theo hoàng tử như một người vợ nhỏ. Hai người đi qua một bụi gai trên đường, Daniel nghe thấy cô dâu của mình cất lời. Khác với tưởng tượng của hắn, giọng nàng hơi trầm chứ không thánh thót như mọi người kể lại.
“Bụi gai, bụi gai,
Bụi gai nho nhỏ,
Đứng đó một mình,
Hình như ta đã,
Xả vỏ lá cành,
Đem nấu thành canh.”
“Em nói gì vậy?”
Daniel ngạc nhiên hỏi nàng. Cô dâu của hắn biết làm thơ sao? Thật bất ngờ!
Tuy nhiên thiếu nữ lại không trả lời hắn mà chỉ lắc đầu đi tiếp. Khi đi qua cầu, hoàng tử Rhododendron lại nghe nàng khẽ nói.
“Đừng gãy cầu nhé,
Cô bé ở nhà,
Mới là cô dâu,
Tôi đâu có phải.”
“Em lại nói gì đấy?” – Hoàng tử mờ mịt hỏi nàng.
Nhưng đáp lại hắn vẫn là cái lắc đầu im lặng.
Hai người cùng nhau bước đến nhà thờ. Đến trước cửa, cô dâu của Daniel một lần nữa lại mở miệng:
“Đừng gãy cửa nhé,
Cô bé ở nhà,
Mới là cô dâu,
Tôi đâu có phải.”
Lần này Daniel cũng không buồn hỏi nàng lẩm bẩm cái gì nữa. Hắn chỉ trưng ra meme Nick Young bối rối rồi cùng cô dâu bước vào lễ đường.
“Em có một món quà muốn tặng cho chàng.” – Cô dâu thần bí nói.
Sau đó không đợi hắn phản ứng, nàng liền khiễng chân móc vào cổ hắn một chiếc dây chuyền.
“Đây chính là trói buộc giữa hai ta.” – Cô dâu ôm cổ hắn khẽ thì thầm. Dù cách một lớp mạng che, nhưng Daniel vẫn cảm nhận được hơi thở nóng hổi cùng mùi hương ngọt ngào của nàng.
Hắn có chút mất tự nhiên kéo nàng ra. Sợ thiếu nữ hiểu lầm ý mình, hoàng tử liền lắp bắp giải thích:
“Hôn lễ… chúng ta còn hôn lễ…”
“Đúng vậy~ còn hôn lễ nữa.”
Cô dâu khẽ cười nắm tay hắn đi về phía cha đạo. Tuy nhiên, ngay khi cả hai chuẩn bị làm hôn lễ cửa nhà thờ bị mở tung.
Maleen
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!