An Nhiên - Chương 37: Thế giới X - Chương 2: Cymbeline
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


An Nhiên


Chương 37: Thế giới X - Chương 2: Cymbeline


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh! Nhìn kìa, nhìn kìa!”

Thiếu nữ tóc vàng sung sướng kêu lên. Dù lúc này phi thuyền đang ở khoảng cách xa nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga của công tước. Nghe nói nơi ở của công tước được chính tay hắn thiết kế với lối kiến trúc Gothic của trái đất cổ. Có lẽ vì do đặc điểm của lối kiến trúc này nên lâu đài của công tước Friedrich nom có vẻ khá ẩn mình dù ở chính giữa là một tòa tháp giao nhau cao chọc trời.

Mạc Nhiên cũng dần bị lâu đài thu hút mà dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, cậu chống cằm ngắm nghía một phần khu U. Khác hẳn với những khu khác, khu U khiến người ta có cảm giác bản thân đang lạc vào thời trung đại thay vì tương lai. Tuy nhiên cũng giống như trang phục của con người nơi đây, ẩn mình dưới những tòa nhà cổ kính là lớp phòng thủ tân tiến cùng sự giám sát chặt chẽ của người máy do siêu máy tính điều khiển. Nói đến kiến trúc, quả thực quý ngài Friedrich là một thiên tài. Nghe nói chính tay hắn đã phục dựng lại cung điện Doge, nơi hoàng gia Blanche ngự trị và hội trường Westminster thuộc chính phủ Liên Minh dù trái đất cổ đã bị hủy diệt từ lâu và tư liệu về những địa danh này ít đến đáng thương. Thân là người trái đất, Mạc Nhiên thật sự muốn ngả mũ cúi đầu trước vị thiên tài này.

Phi thuyền cuối cùng cũng dừng lại, Mạc Nhiên xuống trước sau đó vươn tay đỡ em gái mình. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu thấy Mạc Nhược Lan trang điểm cầu kì như vậy. Như vậy thôi cũng đủ thấy cô nàng dành bao nhiêu công sức cho lần gặp mặt đầu tiên giữa mình và công tước. Ngược lại Mạc Nhiên có vẻ ăn mặc khá tùy ý, thậm chí cậu còn không thèm mặc vest hay đeo jabot. Không phải cậu coi thường quý ngài bí ẩn kia, đơn giản vì từ sáng đến giờ tinh thần cậu hoàn toàn đặt vào lá bài ma sói xuất hiện vào sáng nay – lá cupid. Đây là một lá bài đặc biệt chỉ có khả năng dùng trong thế giới mà người chơi đang chơi. Chức năng của nó là kết nối hai player với nhau, nếu một trong hai người thất bại và bị buộc rời khỏi thế giới này thì người còn lại cũng bị tính là thất bại theo. Bên cạnh đó nhiệm vụ “trò chơi” của hai người cũng được liên kết với nhau, nếu một người hoàn thành nhiệm vụ thì cả hai sẽ được tính là hoàn thành.

Tất nhiên chẳng ai hy vọng sẽ phải giao toàn tính mạng của bản thân mình cho một kẻ xa lạ và Mạc Nhiên cũng vậy. Cậu vốn không có ý định dùng đến lá bài này cho đến khi nhiệm vụ “trò chơi” cùng nhiệm vụ cá nhân đồng loạt xuất hiện.

[Nhiệm vụ “trò chơi” 1: Bạn trung thành với nữ hoàng? {thẻ đỏ}]

[Nhiệm vụ cá nhân 1: Bạn ghét nơi đông người? {thẻ đỏ}

Nhiệm vụ cá nhân 2: Bạn ghét dùng lá cupid kết nối với người chơi khác? {thẻ đen}]

Đậu má! Đây rõ ràng là ép người ta sử dụng sản phẩm cho công ty sản xuất.

Mạc Nhiên giận tím người hận không thể bóp nát “trò chơi”. Tuy nhiên sự chú ý của cậu nhanh chóng dời sang nhiệm vụ chung cho mọi player. Cậu là thẻ đỏ có nghĩa cậu phải tỏ lòng trung thành với hoàng gia vậy nếu người chơi khác là thẻ đen có nghĩa họ phải đóng vai phản động hay là đầu quân cho chính phủ? Cũng có thể cả hai. Dù sao mấy năm nay chính phủ ngày càng lấn quyền, nếu không có công tước Friedrich có lẽ nữ hoàng nhỏ tuổi đã bị ép đến nỗi phải từ ngôi rồi.

Xem ra bản thân phải lấn sân sang chính trị rồi.

Mạc Nhiên thầm nghĩ sau đó đưa mắt nhìn quản gia đang tiến lại gần cậu cùng em gái.

“Ông ta là người máy thật sao?” – Mạc Nhược Lan nhỏ giọng hỏi cậu.

Mạc Nhiên gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Đây là người máy do chính công tước thiết kế, có lẽ vì mang sẵn tài hoa trong người nên hắn có thể tạo ra một con robot hoàn mỹ giống y hệt con người như vậy. Nếu không phải nhìn thấy chiếc công tắc trên cổ của quản gia, có lẽ Mạc Nhiên đã nghĩ đây thực sự là con người.

Trước ánh mắt dò xét xen lẫn tò mò của hai anh em nhà họ Mạc quản gia vẫn điềm nhiên đưa hai người về phòng ngủ đã được sắp xếp trước. Mạc Nhược Lan nhìn quanh quanh, không thấy công tước xuất hiện đành khẽ hỏi quản gia.

“Công tước hôm nay không được khỏe. Ngài ra lệnh thiếu gia và tiểu thư có thể tự do đi bất cứ nơi đâu ngoại trừ phòng ngủ và thư phòng của ngài.”

Nghe quản gia trả lời, Mạc Nhược Lan tựa như đóa hoa tường vi đang nở rộn bỗng chốc héo tàn. Mạc Nhiên đưa mắt nhìn thiếu nữ tóc vàng đang cúi đầu ủ rũ liền vươn tay vỗ vỗ đầu nàng:

“Có lẽ hôm nay công tước thật sự bị bệnh nên không muốn lây bệnh cho em. Chúng ta còn tận ba ngày ở đây cơ mà, khi nào công tước khỏi bệnh chắc chắn ngài sẽ đến gặp em.”

Nghe vậy khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ sáng hơn một chút nhưng nàng vẫn không vui mà nói.

“Có thể ngài đã thích một Omega khác nên không muốn gặp em. Dù sao em cũng chỉ là một Omega đến từ khu dân thường.”

“Ngốc, đừng bi quan như vậy chứ!” – Chàng trai tóc đen cốc đầu nàng một cái. – “Em là Omega xinh đẹp nhất hoàn mỹ nhất mà anh biết. Cho dù nhiều năm sống ở khu P nhưng em vẫn luôn quý phái giống như mẹ vậy.”

“Thật sao?”

Thiếu nữ sung sướng nở nụ cười đủ để giết chết hàng trăm Alpha. Mạc Nhiên không nói dối, Mạc Nhược Lan quả thực rất giống mẹ, ngoại trừ đôi mắt màu đen di truyền từ cha còn lại nàng chẳng khác nào một bản sao của mẹ. Mạc Nhiên cũng giống mẹ mình nhưng cậu lại sở hữu thêm một mái tóc màu đen và nét nam tính của Alpha. Có lẽ vì hai anh em càng lớn càng mang hình bóng của người vợ trước của mình nên Mạc Lâm nhìn hai người càng không thuận mắt thậm chí có phần thù hận.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Mạc Nhiên tiếp tục đóng vai thiếu gia yếu ớt thích ru rú trong phòng, ngược lại Mạc Nhược Lan lại nhanh chóng hòa nhập với những người hầu nơi đây. Với vẻ đẹp tinh xảo của Omega, nàng đã nhanh chóng gây được ấn tượng tốt đối với rất nhiều người hầu. Rất nhanh màn đêm buông xuống, mọi người đã yên vị trong phòng của mình.

Từ trong lâu đài gia tộc Friedrich, một bóng đen xuất hiện rồi nhanh chóng lại ẩn mình trong bóng đêm. Lần thứ hai bóng đen ấy xuất hiện là ở khu phố phù hoa của khu U. Buông mũ xuống, Mạc Nhiên trong hình dạng thiếu nữ với mái tóc dài màu vàng thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Tạ ơn trời, thẻ đỏ không phóng ra điện giật chết cậu. Theo như nhiệm vụ cá nhân, cậu không thể xuất hiện ở nơi đông người quá lâu vì vậy Mạc Nhiên đành tìm cách lách luật.

Nếu không thể xuất hiện trong hình hài của chính mình vậy xuất hiện trong hình hài người khác có lẽ sẽ không bị tính là phạm quy nhỉ?

Ban đầu cậu vốn định dùng bài ma sói nhằm ngụy trang nhưng thấy số lượt dùng không còn nhiều đành phải hy sinh tôn nghiêm đàn ông của bản thân để giả trang thành em gái. Thật may cậu cùng Mạc Nhược Lan giống nhau đến 7, 8 phần nên giả trang thành nàng không quá khó.

Nghe nói Alpha nữ cũng sở hữu cái xx của đàn ông vì vậy cú có gai ở thế giới này chắc không sao nhỉ?

Mạc giả gái thầm an ủi bản thân sau đó tiến vào một quán bar âm thầm quan sát những người xung quanh nhằm tìm ra một vài người chơi. Tuy nhiên vừa đặt mông xuống, cậu đã bị bao vây bởi một đám người lạ mặt. Dù pheromone của Mạc Nhiên không rõ ràng lại có vẻ yếu ớt nhưng cậu cũng là một Alpha vì vậy một vài Omega lẫn Beta nhanh chóng tiến lên làm quen.

“Chị gái, trông chị có vẻ cô đơn~ Có muốn em an ủi chị đêm nay không?”

Một thiếu niên Omega trông có vẻ yếu ớt mỉm cười chạm nhẹ vào vai Mạc Nhiên. Mạc Nhiên bị vẻ ngoài nữ tính cùng lớp trang điểm dày cộm của cậu ta dọa cho dựng tóc gáy ngay khi cậu định đẩy thiếu niên ra thì người khác đã vô tình va vào thiếu niên trước cậu. Thiếu niên thuận theo hướng đẩy của người kia mà ngã vào lòng Mạc Nhiên.

“Ai da~” – Thiếu niên kêu lên một tiếng tựa như mèo nhỏ đang hừ.

Nếu như Alpha khác sớm đã bị biểu tình này làm cho lửa cháy hừng hực nhưng Mạc Nhiên là một công dân tốt đến từ thế giới có tam quan hoàn toàn khác làm sao có thể như lang như hổ mà nhào vào thiếu niên trông như học sinh cấp 3 này được. Trong lúc cậu phân vân có nên giảng giải kiến thức về giáo dục công dân cho thiếu niên không thì một người khác đột nhiên xuất hiện kéo thiếu niên còn đang dụi dụi trong lòng Mạc Nhiên ra.

“Cút đi đồ tuesday thích giật bồ người khác!”

Người vừa xuất hiện là một thiếu niên tóc nâu. Cậu ta hung dữ trừng mắt đe doạ Omega kia, sau đó kéo tay Mạc Nhiên ra khỏi quán bar. Đến một góc tối thiếu niên mới buông tay chàng trai tóc đen ra.

“Cảm ơn nhóc vì đã cứu giúp a… chị. Bây giờ đã muộn rồi, nhóc mau về nhà uống một cốc sữa sau đó leo lên giường ngủ đi.”

Thiếu niên không buồn để ý đến mấy lời nhắc nhở đầy thiện ý của Mạc Nhiên mà đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt sau đó buông ra nhận xét:

“Mạc Nhiên, tôi không ngờ anh có đam mê giả gái.”

“Từ từ sao nhóc biết tên tôi?”

“Tôi đã 27 tuổi rồi.”

Cái… Đậu, 27 tuổi mà khuôn mặt non choẹt như vậy sao? Hơn nữa còn để mái ngố đeo kính to đùng. Nhìn thế nào cũng giống học sinh.

Thấy vẻ mặt không tin của Mạc Nhiên, thiếu niên đành rút chứng minh thư của mình ra.

Vu Đồng.

Giới tính: Beta.

Tuổi: 27.

Mạc Nhiên nhìn tấm thẻ trên tay hắn cuối cùng vẫn phải tin người này thật sự lớn tuổi hơn cậu. Vứt bỏ vướng mắc về tuổi tác ra sau đầu, Mạc Nhiên liền quay lại vấn đề chính.

“Vì sao anh lại biết tên tôi?”

“Tôi không chỉ biết tên cậu tôi còn biết cậu là một player của “Trò chơi”” – Vu Đồng mỉm cười giơ ra con xúc xắc màu xanh lục. – “Tuy nhiên tôi không biết cậu có đam mê kín.”

Chưa kịp vui mừng vì gặp được người chơi, Mạc Nhiên đã bị lời nói của hắn đả kích. Cậu bất đắc dĩ đành phải giải thích:

“Nhiệm vụ cá nhân thiết lập tôi không thể ra ngoài quá lâu. Vì vậy tôi đành đóng giả em gái.”

“Ra vậy. Có vẻ chúng ta đều có nhiệm vụ cá nhân không mấy tốt đẹp nhỉ. Nhiệm vụ cá nhân 1 của tôi thiết lập tôi là một tên ngốc. Nghe nói có tên thẳng nam ung thư kỳ thị gay bị thiết lập thích nam hắn đành phải nhắm mắt chọn một Alpha nam và giờ bọn họ đã thành một đôi yêu nhau thắm thiết.”

Mạc Nhiên:…

“Tuy vậy sao anh lại biết tôi? Cả hai chúng ta chưa từng gặp nhau mà.” – Mạc Nhiên khó hiểu nhìn Vu Đồng.

“Cậu không biết cũng phải, cậu chỉ mới trải qua hai thế giới mà. Vì tôi là người tốt nên tôi sẽ giải thích cho cậu. Trong “Trò chơi” đột nhiên xuất hiện virus, nó khiến các người chơi có thể đổi vật phẩm cá nhân mà bản thân không dùng đến để mua thông tin về các người chơi khác nhau cũng như những tip để đi thế giới tiếp theo. Nói chúng lỗ hổng này giúp người chơi hối lộ hệ thống nhằm lấy được thông tin mình cần. Vì tôi nghèo nên chỉ có thể mua được thông tin của mấy người chơi mới và vô tình chọn phải chú em.” – Vu Đồng nhún vai trả lời. – “Đã mất tiền mua thông tin rồi tôi đành phải mò đi tìm cậu thôi. Không ngờ sau bao ngày vất vả tôi gần như bỏ cuộc đến nơi rồi lại thấy chú em bị sàm sỡ ở đây.”

“Có thể mua thông tin mình cần sao?” – Mạc Nhiên vuốt cằm suy nghĩ.

“Tuy nhiên không phải ai cũng có thể hối lộ được hệ thống của mình. Nếu hệ thống mà báo cáo lại “Trò chơi” thì khả năng cao cậu sẽ bị “Trò chơi” khóa buff một thời gian dài thậm chí là mãi mãi.”

“Xem ra đây là một con dao hai lưỡi. Mà đại ca, anh biết hết về em rồi vậy anh nói qua về bản thân mình đi. Dù sao chúng ta cũng sắp trở thành bạn đồng hành.”

“Như cậu đã biết tôi tên Vu Đồng. Vật phẩm hỗ trợ của tôi là bài Tarot tuy nhiên vì dùng nó để đổi lấy thông tin của cậu tôi cũng không còn nhiều. Tôi không tính là người chơi lâu năm nhưng tôi cũng trải qua một thế giới X rồi. Tuy tôi không quá mạnh nhưng tôi có cái này.” – Trên tay Vu Đồng đột nhiên xuất hiện một quyển sổ nhỏ. – “Giải thích qua cho cậu, khi hệ thống phát triển chức năng lưu trữ cậu có thể lấy một vật phẩm bình thường không mang tính sát thương để trong lưu trữ của hệ thống. Tôi biết “Trò chơi” không đơn giản nên tôi thường xuyên ghi chú những thứ mình quan sát được vào trong quyển sổ này. Vì thiết lập của tôi là kẻ ngốc nên tôi tạm thời để cho cậu giữ nó.”

Mạc Nhiên nhận lấy quyển sổ nghi hoặc nhìn người đàn ông có khuôn mặt thiếu niên này:

“Anh không sợ tôi cướp không thèm trả à?”

“Tuy tôi còn ít vật phẩm hỗ trợ nhưng vẫn đủ để giã cậu ra bã.”

“Đùa thôi, tôi là công dân tốt nói không với vi phạm pháp luật.” – Mạc Nhiên cười hì hì cất quyển sổ đi sau đó vươn tay ra trước mặt Vu Đồng. – “Tôi là Mạc Nhiên.”

Vu Đồng mỉm cười nắm lấy tay chàng trai tóc đen.

“Vu Đồng. Rất vui được làm quen với cậu, nhóc đẹp trai.”

Sau khi hai người buông tay ra, Mạc Nhiên liền lôi ra một lá bài. Dưới ánh mắt tò mò của người đàn ông, Mạc Nhiên liền giới thiệu qua về nó:

“Đây là lá bài đặc biệt của tôi. Nó có khả năng kết nối hai người với nhau, nói chung là cùng thưởng cùng phạt nếu anh chết thì tôi cũng chết.”

“Wow, lần đầu tôi thấy là bài đặc biệt như vậy đấy. Dù nghe có vẻ nguy hiểm nhưng tôi thích mạo hiểm. Nhóc con nếu cậu tin tưởng tôi thì kết nối cả hai với nhau đi.”

Tính tình phóng khoáng của Vu Đồng nhanh chóng lấy được thiện cảm đối với Mạc Nhiên. Cậu vui vẻ đồng ý để lá cupid chạm vào người trước mắt. Lá bài liền phát sáng bao bọc lấy hai người. 

—————————————–

*Cung điện Doge:

**Hội trường Westminster:

***Jabot:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN