An Nhiên
Chương 43: Thế giới X - Chương 8: Othello
Đồng hồ điểm 6 giờ 45, Mạc Nhiên cùng Vu Đồng đã xuất hiện tại địa điểm XXX mà “Trò chơi” yêu cầu. Điều đáng ngạc nhiên là hóa ra địa điểm này là một trong những cơ sở ngầm của nữ hoàng.
Cũng giống như chính phủ, hoàng gia cũng tồn tại những tổ chức ngầm riêng nguyện trung thành với mệnh lệnh của cấp trên.
“Mệnh lệnh cấp trên là tuyệt đối, cấp dưới không có quyền ý kiến hay phản đối. Cấp dưới có mưu đồ hãm hại cấp trên sẽ bị xử bắn.” – Cầm tờ giấy quy tắc, Mạc Nhiên khẽ cảm thán. – “Cảm giác như bản thân đang làm cho MI6 (Cục Tình báo mật của Anh) vậy.”
Người quản lý mặc quân phục với khuôn mặt lạnh tanh đưa hai người đến tầng 3 sau đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ.
“Đây chính là những thành viên cùng đội ngũ với ngươi – QK9.”
Cánh cửa được mở ra. Bên trong là một đám người im lặng ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy hai người bước vào, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn. Vu Đồng là một trạch nam ít khi ra ngoài nên hắn nhanh chóng bị ánh mắt của bọn họ làm cho lúng túng.
“Mạc Nhiên~”
Một giọng nói vang lên cắt ngang không khi căng thẳng trước mặt. C từ trên ghế nhảy xuống vẫy tay chào với Mạc Nhiên. Gặp lại cố nhân, Mạc Nhiên lại chẳng vui nổi. Cậu chỉ gượng cười ha ha rồi kéo Vu Đồng ngồi xuống vị trí còn trống.
“Vậy là chúng ta đã đủ 8 người rồi.” – Cô gái buộc tóc hai bên là người lên tiếng đầu tiên. – “Chúng ta giới thiệu qua về bản thân đi. Tôi là Tống Diệu Ân đã trải qua 3 thế giới thường và 1 thế giới X. Khi ở hiện đại tôi là sinh viên đại học với đam mê cosplay.”
“Tôi là Dương Phong. Năm nay đã 35 tuổi rồi. Tôi có một đứa con trai đang học tiểu học. Tôi đã trải qua 2 thế giới thường và 1 thế giới X.” – Người đàn ông trung niên ngồi góc trong cùng lên tiếng.
“Em… em là Bạch Giai Yên hiện tại đang học lớp 11.” – Mạc Nhiên nghe thấy cố bé tóc ngắn bên cạnh mình lí nhí lên tiếng. Nếu không phải cậu ngồi ngay sát cô bé có lẽ cũng không thể nghe được cô nói gì. – “Em mới trải qua 2 thế giới thường thôi vì vậy trình độ của em còn rất kém hơn nữa… hơn nữa… Em vì vi phạm phải nhiệm vụ cá nhân mà bị trừ gần hết vật phẩm hỗ trợ rồi.”
“Không sao đâu, tôi cũng mới trải qua hai thế giới thường.” – Mạc Nhiên mỉm cười an ủi cô bé. Ngay lập tức gương mặt trắng bệch của cô gái trở nên tươi sáng hơn.
“Cảm ơn chị đã an ủi em.”
“…”
Chị?
Mạc Nhiên muốn phản bác thì bị Vu Đồng ngăn lại.
“Cậu muốn để mọi người biết cậu có đam mê kín à?”
“Em làm gì có đam mê gì biến thái đâu…” – Mạc Nhiên đau đầu xoa trán. “Trò chơi” sinh ra để hố người chơi mà.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt tôi.” – Một cô gái khác liền lên tiếng. So với Tống Diệu Ân thì vẻ đẹp của cô không tính là gì nhưng mỗi lần nhìn cô người khác lại không tự chủ mà cảm thấy ấm áp như gió xuân thổi tới. – “Tôi là Tô Nhã là sinh viên năm 3 đại học. Tôi cũng không tính là một con người thú vị nhưng tôi luôn hi vọng chúng ta sẽ luôn đồng lòng đồng sức để cùng nhau hoàn thành thế giới này.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ tạo thành một đội xuất chúng!” – C liền vỗ tay hưởng ứng.
“Anh chàng đẹp trai, cậu cũng giới thiệu bản thân đi.” – Tống Diệu Ân mỉm cười nhìn chàng trai tóc dài mang vẻ mặt thánh mẫu.
“Tôi? Mọi người gọi tôi là C đi.” – Người thanh niên cười hì hì gãi đầu. – “Tôi là sinh viên nghèo làm ảo thuật đường phố nếu được trở về mọi người nhớ qua ủng hộ tôi vài đồng. À phải rồi, tôi mới trải qua 2 thế giới X thôi không qua một thế giới thường nào hết.”
“Nà ní? Cậu không trải qua thế giới thường trước ư? Vậy vừa mới vào game cậu đã chơi level khó rồi sao?” – Người thanh niên tóc vàng kinh ngạc lên tiếng.
“Chắc vậy á ha ha.”
“Thật kì lạ.” – Hắn vuốt cằm khẽ lẩm bẩm sau đó khôi phục vẻ mặt fuckboi của mình. – “Hi các người đẹp~ Tôi tên Hứa Ngôn Hiên. Các bạn ở hiện đại chắc có nghe qua Hứa gia rồi phải không? Tôi chính là thiếu gia của tập đoàn đá quý lớn nhất nước. Nếu cô em nào muốn được tôi nâng đỡ sau này có thể liên hệ với tối nay.”
“Hừ, khoe cái gì mà khoe. Cho dù hắn có là tỷ phú thế giới thì tại “Trò chơi” hắn vẫn chỉ là một người chơi mới mà thôi. Có ngày bị đại thần chỉnh cho không thấy đường về.”
Trước vẻ mặt ngạo mạn của Hứa Ngôn Hiên, Vu Đồng nhịn không được thầm phỉ nhổ. Không ngờ tai hắn ta không phải dạng vừa có thể nghe thấy mấy lời nói của Vu Đồng.
“Này đầu nấm, mày có phải ngứa răng không? Tao chải răng cho mày nắm đấm của tao nhé?” – Hắn nghiến răng giơ nắm đấm của mình lên. – “Vậy còn mày thì sao? Hống hách như vậy chắc gia cảnh cũng phải dữ dội lắm nhỉ?”
“Tao là Vu Đồng méo phải đầu nấm nhé thằng ranh. Tao đây đã 27 tuổi rồi. Gọi anh đi thằng nhóc!” – Vu Đồng nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Từ từ mày nói tên Vu Đồng? Mày có phải con thứ Vu gia không?”
“Sao mày biết?”
Trước ánh mắt ngờ vực của Vu Đồng, Hứa Ngôn Hiên liền ôm bụng cười sặc sụa.
“Thì ra… Thì ra đó không phải tin đồn! Vu gia thật bất hạnh mà ha ha ha. Ai cũng nói con thứ Vu gia là một thằng NEET, dẫu 27 tuổi rồi nhưng nó vẫn ăn bám gia đình mà không chịu tìm cho mình một công việc. Mày chẳng bằng một góc của tao vậy mà có quyền chỉ trích tao sao?”
Trước những lời mỉa mai của Hứa Ngôn Hiên sắc mặt Vu Đồng ngày càng trắng bệch. Hắn đang muốn lên tiếng thì Mạc Nhiên đã mở lời trước:
“Dù sao chúng ta cũng cùng một phe cần gì phải làm mất lòng nhau như vậy phải không?” – Mạc Nhiên mỉm cười đầy ôn hòa. Cậu hơi nghiêng người chặn lấy tầm mắt của Hứa Ngôn Hiên. – “Ở đây có mình tôi chưa giới thiệu phải không? Tôi là Mạc Nhiên cũng là sinh viên đại học. Tôi là người tuân thủ nguyên tắc không hại tôi thì tôi sẽ không hại lại.”
“Ồ~ cô em trông cũng xinh đấy dù ngực hơi lép. Cô em là người yêu của thằng ăn bám này sao? Ngủ với anh một đêm đi. Anh sẽ cho cưng vài vật phẩm hỗ trợ.”
“Khỏi cần. Tôi có Vu Đồng đủ rồi. Anh ấy tuy không phải là người đàn ông tốt nhất nhưng cũng không phải loại thả-chim-ra-cho-thiên-hạ-dùng-miễn-phí.”
“Cô…”
“Đủ rồi! Nhiệm vụ thứ hai chưa xuất hiện mà các người xem đã nháo thành cái dạng gì?” – Tống Diệu Ân có chút bực tức mà cắt ngang. – “Hiện tại chúng ta phải nghĩ xem lý do vì sao mà “Trò chơi” lại tụ tập chúng ta lại.”
Tuy nhiên không kịp để mọi người đoán già đoán non nữa, ngay sau khi Tống Diệu Ân dứt lời, cánh cửa phòng lần nữa bật mở. Một tên hề trông như nhân vật joker trên bài tây từ từ bước vào.
[Xin chào, tôi là người của “Trò chơi”.]
Cách một lớp mặt nạ hề, giọng nói lạnh băng của kim loại vang lên.
[Trong vòng một giây nữa mọi người sẽ được nhận nhiệm vụ “trò chơi” thứ hai.]
Hắn vừa dứt lời. Trong đầu của tất cả người chơi đều đồng loạt vang lên một tiếng “tinh”.
[Nhiệm vụ cá nhân 3: Bạn lấy tài liệu mật về cho chính phủ?]
[Nhiệm vụ “trò chơi” 2: Đa số đi thiểu số ở lại?]
Tên hề thản nhiên đợi mọi người đọc xong nhiệm vụ sau đó mới bình tĩnh lên tiếng.
[Mọi người đã đọc xong nhiệm vụ rồi phải không? Vì các bạn cùng một phe nên nhiệm vụ “trò chơi” của các bạn đều mang màu thẻ giống nhau là thẻ đen. Điều đó có nghĩa thiểu số sẽ đi làm nhiệm vụ lấy tài liệu. Còn về cái gì là thiểu số, cái gì là đa số tôi xin được giải thích như sau: Nhiệm vụ cá nhân yêu cầu các bạn lấy tài liệu về cho chính phủ. Các bạn sẽ nhận được thẻ đỏ hoặc thẻ đen. Vào đúng giờ này ngày mai, trên bảng điện tử của các bạn sẽ hiện lên một bài bình chọn. Bạn sẽ chọn mình là thẻ đỏ hoặc thẻ đen. Sau đó chúng tôi sẽ dựa trên kết quả thẻ nào nhiều hơn sẽ là đa số thẻ nào ít hơn sẽ là thiểu số. Thiểu số phải lớn hơn hoặc bằng 1.]
“Sao phải rắc rối như vậy? Chúng ta chỉ cần nói ra mình là thẻ đỏ hay thẻ đen là xong.” – Hứa Ngôn Hiên bực dọc lên tiếng.
[Bởi vì sẽ có trường hợp bạn là thẻ đỏ nhưng bạn lại bình chọn mình là thẻ đen.]
“Tôi hiểu rồi.” – Tô Nhã gật đầu với tên hề sau đó quay sang giải thích cho những người còn đang ngơ ngác. – “Thẻ đỏ là làm theo yêu cầu còn thẻ đen là làm trái lại yêu cầu. Theo như nhiệm vụ cá nhân của chúng ta những người thẻ đỏ sẽ nếu đi làm nhiệm vụ sẽ phải đưa tài liệu cho nhính phủ còn những người thẻ đen sẽ làm ngược lại, đưa tài liệu cho nữ hoàng. Các bạn nghĩ xem, nếu thẻ đỏ đi làm nhiệm vụ bọn họ sẽ vi phạm yêu cầu thứ nhất của “Trò chơi” – Bạn trung thành với nữ hoàng.”
“Vậy tức là những người thẻ đỏ không thể tham gia nhiệm vụ này. Tuy nhiên nếu như thẻ đỏ ít hơn thì sao?” – Tống Diệu Ân thắc mắc.
“Bởi vậy mới có chuyện chúng ta bình chọn. Nếu như cô là thẻ đỏ nhưng lại chọn thẻ đen và may mắn bên thẻ đen lại không đi thì cô chỉ làm sai nhiệm vụ cá nhân và bị trừ nửa số vật phẩm hỗ trợ.”
“Thì ra là vậy.” – Mọi người gật gù tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề.
[Tất cả đã hiểu ra vấn đề thì tôi xin phép cáo lui. Hẹn mọi người vào tối ngày mai.]
Gã hề cúi người chào sau đó rời khỏi căn phòng.
“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tiết lộ về thẻ của mình đi.” – Tống Diệu Ân vỗ tay hai cái nhằm thu hút sự chú ý của mọi người. – “Lần lượt trước nhé. Hứa Ngôn Hiên?”
“Thẻ đỏ!” – Hứa Ngôn Hiên bất mãn trả lời.
Sau đó là Tô Nhã, cô cũng là thẻ đỏ. Bạch Giai Yên là thẻ đen. Mạc Nhiên cùng Vu Đồng đều là thẻ đỏ. Dương Phong cùng C là thẻ đen.
“Cuối cùng là tôi. Tôi là thẻ đen.” – Tống Diệu Ân lên tiếng. Sau đó cô đột nhiên khựng lại. – “Vậy có nghĩa… Thẻ đen và thẻ đỏ bằng nhau?”
“Không thể nào!” – Bạch Giai Yên hốt hoảng ôm mặt. – “Giờ phải làm sao? Nếu ngày mai chọn không ra thiểu số và đa số chúng ta sẽ phải đi tất sao?”
“Đừng lo lắng.”
Tống Diệu Ân vỗ vai an ủi thiếu nữ tóc ngắn sau đó quay sang nhìn mọi người một lượt rồi nói:
“Dù sao chúng ta vẫn còn 24 tiếng nữa để suy nghĩ về quyết định hi sinh bản thân hay không hi sinh bản thân. Mọi người chắc cũng lo lắng cho nhân vật chính mà “Trò chơi” yêu cầu quản lí. Tạm thời chúng ta trao đổi phương thức liên hệ sau đó ai về nhà nấy. Ngày mọi người đến trước giờ bỏ phiếu 1 tiếng.”
Mọi người cảm thấy ở đây lâu cũng không nghĩ được gì đành thống nhất trao đổi phương thức liên hệ rồi ra về.
“Mạc Nhiên, cùng về đi!” – C vui vẻ tiến lên ôm lấy cổ chàng trai tóc đen.
“Chúng ta cùng đường sao?” – Cậu nghi hoặc nhìn hắn.
“Tớ bốn bể là nhà mà. Cho tớ về cùng đi~ Tớ hết tiền đi xe công cộng rồi~”
Biết Mạc Nhiên sẽ từ chối mình, C liền trưng ra gương mặt đáng thương hận không thể viết lên trên mặt mình dòng chữ “tôi là con đỗ nghèo khỉ”.
“Mạc Nhiên em yêu, bố mẹ anh không có nhà đâu về cùng anh nhé~”
Vu Đồng từ phía sau nhanh chóng kéo Mạc Nhiên về phía mình như đang muốn đánh dấu chủ quyền trước mặt mọi người.
“Người anh em, đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy.” – Mạc Nhiên khinh bỉ đấm vào ngực hắn một cái sau đó chỉ về phía C. – “Hắn biết tôi là nam.”
“Đúng vậy, vì biết cậu là nam nhưng mang tâm hồn thiếu nữ nên tớ quyết định giữ kín bí mật của cậu với mọi người. Sao nào? Cảm động phải hơm~ Nếu cảm động cho tớ vài đồng đi xe công cộng đi~”
“Tôi đấm anh vài cái sau đó cho anh tiền được không?” – Mạc Nhiên tức giận lên tiếng.
“Cũng được. Lúc nhận tiền của cậu tớ đỡ phải áy náy.”
Anh mà cũng biết áy này sao?
Vu Đồng cùng Mạc Nhiên đồng loạt nghĩ. Tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn đưa người thanh niên này ra nơi đợi xe công cộng.
“Lần sau mang sổ hộ nghèo đi. Anh sẽ được đi xe miễn phí.” – Khi thấy xe công cộng xuất hiện, Mạc Nhiên có lòng tốt dặn dò hắn sau đó xoay người đi về phía Vu Đồng đang đợi mình.
Đi được vài bước. Máy truyền tin của cậu đột nhiên rung lên. Máy vừa được kết nối, gương mặt của Tống Diệu Ân hiện ra.
“Cô là Mạc Nhiên phải không?”
“Là tôi.”
“Tôi không biết có phải mình nhiều chuyện không nhưng…” – Cô phân vân nhìn Mạc Nhiên, sau một hồi im lặng cuối cùng cô cũng quyết định nói ra. – “Hôm nay tôi là người ra về cuối cùng nên tôi… tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Hứa Ngôn Hiên và Dương Phong. Hứa Ngôn Hiên quyết định chọn thẻ đen. Điều này có nghĩa cô cùng Vu Đồng và Tô Nhã sẽ trở thành thiểu số. Ba người đều là thẻ đỏ nếu như đi chắc chắn sẽ vi phạm thiết lập của trò chơi. Mạc Nhiên, cô có thể nói điều này cho Tô Nhã và Vu Đồng nhưng tôi đã trải qua hai thế giới X và tôi hiểu rằng việc giúp đỡ người khác là một hành động ngu ngốc. Cô nên nhớ thiết lập thế giới X này là chơi đơn chứ không phải chơi đồng đội.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô vì đã tiết lộ chuyện này cho tôi.” – Mạc Nhiên gật đầu cảm ơn lòng tốt của cô gái buộc tóc hai bên. Sau đó tiếp tục bước về phía Vu Đồng đang nhàm chán ngồi đợi.
“Cậu làm gì mà lâu vậy?” – Vu Đồng khó chịu nhăn mặt. – “Cậu có tâm sự gì à? Sao sắc mặt kém thế?”
“Không… không có gì…”
*****
Mặc dù theo đúng lịch, 6 giờ mọi người sẽ gặp mặt tại phòng QK9 nhưng khi Mạc Nhiên cùng Vu Đồng đến mọi người đã tụ tập đầy đủ. Sắc mặt ai nấy đều không tốt một chút nào ngoại trừ C vẫn thản nhiên ăn bánh uống trà.
“Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi nghèo lắm làm sao có tiền ăn sơn hào hải vị.” – Hắn nhún vai rồi tiếp tục cắm đầu ăn. – “Đành phải thưởng thức đồ ăn miễn phí ở đây thôi.”
Tất nhiên chẳng ai quan tâm mấy cái lời nói vớ vẩn của hắn. Mọi người tiếp tục im lặng, không ai chịu mở lời trước. Không gian lúc này chỉ còn tiếp rộp rộp nhai bánh của người thanh niên cùng tiếng tích tắc của đồng hồ. Cuối cùng Tống Diệu Ân mở lời trước:
“Bên thẻ đen chúng tôi đã bàn bạc với nhau. Chúng tôi sẽ không thay đổi chuyển lựa chọn của mình sang thẻ đỏ. Dẫu đi hay ở lại chúng tôi cũng không mất mát gì nếu đổi sang thẻ đỏ chúng tôi sẽ mất một nửa vật phẩm hỗ trợ.”
“Các người…” – Tô Nhã kinh ngạc muốn lên tiếng. Nhưng Vu Đồng đã cướp lời trước cô.
“Tôi không chịu được nữa rồi! Tôi sẽ chọn thẻ đen! Tôi không thể thua tại thế giới này được.”
“Mẹ nó đúng là tên NEET!” – Hứa Ngôn Hiên tức giận đá thùng rắc.
“Mặc kệ mày nói gì, dù sao mày cũng sẽ thua rồi.” – Vu Đồng nhếch môi cười rồi quay sang phía Mạc Nhiên còn chưa hết kinh ngạc. – “Xin lỗi người anh em nhưng ngay tôi là như vậy đó nhát gan và sợ chết.”
“Tôi… tôi… xin lỗi…”
Bạch Giai Yên ngồi trên ghế không ngừng run rẩy không ngừng. Cô lúng túng đứng dậy sau đó chạy ra ngoài.
“Để tôi đi xem tình trạng của em ấy.” – Tống Diệu Ân lo lắng chạy theo Bạch Giai Yên.
Không khí lại trở về sự yên tĩnh ban đầu. Sau hơn 15 phút, Mạc Nhiên cuối cùng cũng đứng dậy. Cậu quay sang Tô Nhã, người mà cậu cảm thấy đáng tin nhất lúc này.
“Cô biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
“Đi thẳng rẽ trái là được.”
“Cảm ơn cô.” – Mạc Nhiên nở một nụ cười chân thật sau đó đi ra ngoài.
Không khó để tìm được Tống Diệu Ân, khi cậu bước đến, cô đang đứng ngoài cửa vệ sinh.
“Tình hình cô bé thế nào rồi?”
“Cô nhóc trốn trong đó khóc lóc có lẽ do quá căng thẳng.” – Cô thở dài đáp lại sau đó liền chuyển chủ đề sang Mạc Nhiên. – “Cô tính thế nào?”
“Người mà tôi cho là bạn ở thế giới này cuối cùng lại phản bội tôi.” – Cậu rũ mắt trả lời. – “Có lẽ cô đúng không nên quá tốt bụng. Mặc dù xin lỗi Tô Nhã nhưng tôi sẽ chọn thẻ đen.”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!