An Nhiên - Chương 6: Giám ngục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


An Nhiên


Chương 6: Giám ngục


Bộp… bộp…

Kiến Dương vỗ tay tán thưởng.

“Mày thông minh hơn tao tưởng đấy Mạc Nhiên. Nếu khi mày nằm vùng trong tổ chức mà thông minh như bây giờ có lẽ thằng bạn thân của mày đã không chết. Kể ra dáng người của hắn cũng không tệ.”

Hắn liếm liếm môi nhìn Mạc Nhiên đầy khiêu khích.

“Đừng ra vẻ cảnh giác như vậy chứ. Mau ngồi xuống đây cùng tao ôn lại chuyện cũ. An tâm, cho đến lúc Gấu Đen bị giết tao sẽ không động đến một sợi tóc của mày.”

Mạc Nhiên chưa kịp mở miệng từ phía sau có hai gã đàn ông giữ lấy tay cậu ép cậu ngồi đối diện với Kiến Dương.

“Máy biết vì sao tao ở đây không?”

“Giết Gấu đen tiện thể bành trướng cái ổ của mày.” – Mạc Nhiên nhún vai trả lời.

“Thiếu rồi, người tao muốn giết còn thêm cả mày nữa. Dù trò hề của mày và thằng bạn thân không ảnh hưởng quá lớn đến tổ chức nhưng nó đã thành công chọc giận tao. Nhân cơ hội mày mò đến đây tao liền thiết kế một trò chơi giữa mày và tao.”

“Nói thật, cái trò chơi mày bày ra dở tệ. Lợi dụng Lâm Hạo để giết Gấu đen cũng quá dễ đoán.” – Mạc Nhiên nhếch môi cười mỉa không quên ban tặng cho Kiến Dương một cái nhìn của phụ huynh dành cho con cái.

Kiến Dương bị chế giễu tức đến nổi gân xanh nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh mà nói tiếp:

“Đúng vậy, Lâm Hạo là một trong những quân cờ quan trọng trong kế hoạch của tao. Chắc mày cũng tò mò muốn biết chi tiết kế hoạch của tao phải không? Mọi chuyện…”

“Mày lợi dụng sự yếu đuối của Lâm Hạo để điều khiển hắn. Dưới sự dẫn dắt của mày, Lâm Hạo liền lục lọi đồ của Gấu đen nhằm tìm ra bằng chứng buộc tội khiến hắn có thể chuyển phòng giam. Nhưng hành vi này trong mắt Gấu Đen lại là mục đích khác. Hắn nghi ngờ Lâm Hạo biết sự tồn tại của danh sách. Gấu Đen sẽ không ngừng gây khó dễ cho Lâm Hạo đẩy Lâm Hạo đến cực hạn và mày lại đóng vai trò là vị chúa cứu thế vươn tay cứu vớt hắn. Con dao Lâm Hạo giữ trong tay là của mày phải không?”

Nghe Mạc Nhiên phân tích nụ cười trên mặt Kiến Dương dần nhạt xuống. Hắn nghiến răng cố giữ cho vẻ mặt mình bình thường nhất:

“Rất thông minh, tao để cho nó chạm vào hai con dao tất nhiên với sự nhút nhát của tên đó hắn chỉ dám giữ một cái. Lợi dụng vụ ẩu đả tao sẽ để một ong thợ đâm chết Gấu Đen. Với dấu vân tay trên dao Lâm Hạo tội nghiệp muốn cãi cũng khó. Nhưng kế hoạch hoàn mĩ của tao lại vì mày mà chệch hướng. Theo như kế hoạch người bảo vệ Lâm Hạo phải là mày và người khiêu chiến với Gấu Đen cũng là mày. Chẳng phải khi nằm vùng, bản tính bênh vực kẻ yếu của mày bộc lộ rất rõ sao. Điều tao không ngờ thứ 2 là mày được Lăng Dạ chú ý.”

Nói đến đây hắn đột nhiên bật cười. Hắn vươn tay nâng cằm Mạc Nhiên lên:

“Dù đã hóa trang nhưng mày vẫn thu hút được người khác. Mạc Nhiên mày luôn làm tao đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.”

Sau đó hắn buông Mạc Nhiên ra ngồi vào vị trí cũ.

“Qúa khen.” – Mạc Nhiên gật gù. – “Dù tao có giỏi thế nào vẫn không bằng được kế hoạch do mày bày ra.”

Kiến Dương: …

Rõ ràng tên này đang khen hắn vì sao hắn có cảm giác bị đá đểu vậy?

“Nếu như không có mày thì mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn. Nếu mày là người bảo vệ Lâm Hạo theo đúng kế hoạch của tao thì mày đã chết cùng Gấu Đen và tao cũng không cần tốn công nghĩ thêm kế hoạch mới.”

“Mạng tao lớn lắm mày không giết được đâu.” – Mạc Nhiên cười nhạo. Trong lúc Kiến Dương không chú ý, cậu âm thầm rút khẩu súng từ trong túi ra. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khác giữ lấy cướp khẩu súng từ trên tay cậu.

“Súng à? Cảnh sát tụi mày ai cũng ngu như vậy sao?” – Kiến Dương thích thú nhìn vẻ mặt không cam lòng của Mạc Nhiên. – “Nhìn vẻ mặt nai tơ của mày chắc vẫn còn là trai tân phải không? Có muốn tao khai trai cho mày không?”

Dứt lời từ đằng sau Mạc Nhiên xuất hiện mấy gã đàn ông lực lưỡng.

“Hàng ngon đấy nhưng tao không có hứng thú.”

“Ha, mày muốn giữ mình trong sạch để gặp tình nhân dưới suốt vàng đúng không? Cảm động ghê!” – Kiến Dương làm vẻ mặt đầy thương tiếc nhưng tay hắn mạnh mẽ bóp miệng cậu nhét vào một viên thuốc.

“Kiến Dương, mày quá coi thường thể lực của tao rồi. Tao có thể X 5 chú ong thợ của mày mà không cần mấy viên thuốc này đấy, đồ yếu sinh lý.” – Mạc Nhiên nhếch môi cười khẩy.

“Xem ra vẫn còn mạnh miệng nhỉ.”

“Tất nhiên rồi vì người thắng luôn là tao.”

Mạc Nhiên vừa dứt lời một họng súng đã đặt ngay trên thái dương của Kiến Dương. Hắn chưa kịp hiểu gì bên tai vang lên tiếng cười trầm ấm:

“Pằng.”

Nhân lúc lũ ong thợ còn ngây người, Mạc Nhiên xoay người dùng bình xịt cay tấn công chúng. Người kia thấy vậy cùng phụ cậu một tay hạ gục ong thợ.

Thấy ong thợ bị hạ gục hoàn toàn. Mạc Nhiên nhổ viên thuốc trong miệng ra rồi quay sang Kiến Dương nở một nụ cười “ấm áp”:

“Mày muốn cho người cường bạo tao?”

Cậu dùng đầu gối thúc vào bụng hắn.

“Mày gáy đủ lâu rồi đấy.”

Mạc Nhiên: Hệ thống.

[Kí chủ muốn xác nhận thân phận ong chúa?]

Mạc Nhiên: Xác nhận.

[ Xác nhận thành công!

Nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra “ong chúa” (hoàn thành)]

“Xem ra chỉ còn một rắc rối nữa là ra khỏi tù.” – Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm rồi quay lại nhìn người đằng sau.

“Hoa dại nhỏ, cậu không sợ tôi ôm súng rồi chạy hả.” – Lăng Dạ thích thú nghịch khẩu súng trên tay.

“Nó chỉ là súng mô hình. Nếu anh muốn súng bắn được tôi sẽ tặng cho anh một khẩu súng nước coi như quà cảm tạ.”

“Nhưng tôi muốn chơi súng của cậu.” – Lăng Dạ mỉm cười bước lại gần Mạc Nhiên. – “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi cho mình.”

“Đành vậy.” – Mạc Nhiên thở dài vươn tay vỗ vai Lăng Dạ. – “Tôi sẽ xin cấp trên giảm nhẹ án tù cho anh. Người anh em, cảm ơn anh đã phối hợp với cảnh sát. Cố gắng cải tạo tốt ra ngoài cống hiến cho đất nước. Sau này tự do, anh mở quán ăn tôi sẽ đến ăn ủng hộ. Anh cưới vợ sinh con tôi sẽ làm cha đỡ đầu.”

Lăng Dạ dở khóc dở cười nhìn người trước mặt:

“Giả ngốc vẫn luôn là tuyệt chiêu của cậu nhỉ.” – Sau đó hắn vươn tay xoa đầu Mạc Nhiên. – “Lần này bỏ qua cho cậu. Nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.”

Sau đó hắn quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của Lăng Dạ, Mạc Nhiên lâm vào trầm tư. Cậu vẫn không thể lý giải được tên tù nhân này. Hắn biết được thân phận cậu không những không tố cáo ngược lại còn giúp cậu đối phó với “Ong chúa”.

[Xem ra hắn thực sự có tình cảm với kí chủ.]

“Chẳng lẽ việc mình chiếm giường của hắn khiến hắn nghĩ “Chàng trai này thật thú vị” sau đó dần để ý rồi phát triển thành yêu? Sau đó thân phận hắn hé lộ là trùm mafia nắm trong tay mạch kinh tế ngầm chỉ cần dậm chân một cái là cả nền kinh tế rung chuyển. Rồi một mối tình cẩu huyết giữa cảnh sát và trùm mafia diễn ra. Một bên là đất nước một bên là tình nhân?”

[…]

Lăng Dạ chưa đi xa: …

Cảm nhận được sự “cạn lời” của hệ thống, Mạc Nhiên bật cười:

“Rất tiếc anh đây không thích làm vai chính và cũng không có hứng thú với đàn ông.”

Trong lúc Mạc Nhiên cùng hệ thống trò chuyện, cửa phòng giam bật mở, Lý Hạ Ân đầu tóc rối bời bước vào.

“Ơn trời, anh nghĩ anh phải đi nhặt xác chú rồi chứ.” – Anh thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xác nhận Mạc Nhiên vẫn an toàn, anh liền đưa mắt nhìn “Ong chúa” bị trói một góc.

“Qủa nhiên ong chúa mất đi sự bảo vệ của ong thợ đều trở thành phế thải.” – Rồi anh đưa mắt đánh giá đám ong thợ. – “Không ngờ chú hạ gục được đám… đờ mờ kia chẳng phải bình xịt cay anh làm riêng cho vợ anh sao.”

“Em trai anh suýt bị thông cúc đấy.” – Mạc Nhiên hừ lạnh đá Lý Hạ Ân một cái. – “Nếu không có nó giờ anh đã được xem “gà vàng” miễn phí rồi.”

“Chẳng phải chú còn đứng đây sao. Mà thôi, mau mau giúp anh tìm bản danh sách.”

“Không cần phải tìm. Ngay từ đầu danh sách đã không ở chỗ này rồi.”

Nghe Mạc Nhiên nói vậy, bác sĩ Lý kinh ngạc nhìn cậu.

“Nhìn em làm gì? Em đói bụng rồi. Mấy tuần ở trong tù thật sự rất khổ cực.”

“Mai anh mời cậu đi ăn. Mau nói đi nhóc!” – Lý Hạ Ân trợn mắt đe dọa.

“Ngay từ đầu em đã nghi ngờ “Ong chúa” là điểm yếu của tổ chức vì sao bọn chúng lại để hắn một đích thân tham gia vào vụ này. Sau vài tuần đoán già đoán non cũng chỉ có một khả năng là địa vị của hắn đang bị đe dọa. Khi ong chúa không đủ sức dẫn dắt đàn ong, lũ ong thợ sẽ để một con ong chúa khác thay thế vị trí. Có lẽ Kiến Dương đã cảm nhận được điều này nên hắn phải mò đến đây để lấy danh sách nhằm đe dọa những kẻ trong tổ chức giữ vững ngôi vị của hắn. Nhưng không ngờ “Ong chúa” mới đã thỏa thuận với Gấu Đen và sớm lấy bản danh sách.”

Mạc Nhiên đưa mắt nhìn Kiến Dương còn đang hôn mê:

“Hắn biến người khác thành quân cờ mà không ngờ mình chính là quân cờ của kẻ khác. “Ong chúa” mới cũng rất thông minh khi mượn tay chúng ta để giải quyết Kiến Dương.”

“Chẳng lẽ bọn chúng không sợ chúng ta lấy được thông tin của tổ chức từ miệng Kiến Dương?”

“Hỏi hắn cũng chẳng biết được bao nhiêu. Vai trò vốn dĩ của ong chúa chỉ là cái máy đẻ. “Ong chúa” được tạo ra chỉ để thu hút thêm thành viên. Ngay cả bản danh sách Kiến Dương giữ chưa chắc hắn đã biết mật mã. Kẻ mà chúng ta lo sợ là “người nuôi ong”, kẻ đã huấn luyện cả ong chúa lẫn ong thợ kiếm “mật” về cho mình. Nhưng ít ra chúng ta vẫn biết trong bộ máy an ninh có xuất hiện vài lỗ hổng. Bắt đầu từ nhà tù này mà điều tra.”

“Oa nhóc con, không ngờ gặp tai nạn xong IQ cậu cao hơn hẳn.”

“Qúa khen quá khen.” – Mạc Nhiên bày ra vẻ mặt ngượng ngùng.

“Bớt đắc ý đi. Anh sẽ lấy lý do chú bị thương nặng phải chuyển nhà tù để chú kết thúc nhiệm vụ của mình.”

Mạc Nhiên ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra khỏi phòng giam.

Nhà tù này, có cho tiền cậu cũng không ở thêm một ngày nào nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN