An Nhiên - Chương 62: Thế giới 3 - Chương 8: Nổi gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


An Nhiên


Chương 62: Thế giới 3 - Chương 8: Nổi gió


Đêm đã khuya nhưng hệ thống vẫn miệt mài mà cưỡi mây đạp gió chạy đến gốc cây bồ đề, điểm hẹn mà túi lụa thứ hai của Mạc Nhiên đề cập. Dừng lại trước gốc cây bồ đề, hệ thống lau mồ hôi đổ đầy trên trán sau đó vươn tay cầm lấy túi lụa để trong tổ chim.

[taj’s goc’s cay’s le’s trog’s fu’s tuog’s qan’s co’s tuj’s lua’s. hay’s den’s va’s mo’s ra’s. ‘s :))]

(Tại gốc cây lê trong phủ tướng quân có túi lụa. Hãy đến và mở ra.)

Hệ thống: …

Nó cảm thấy bản thân không cần đi đến kinh thành nữa mà trực tiếp mò ra biên cương đâm chết kí chủ còn hơn.

Hệ thống yên lặng mài dao.

*****

“Hắt xì.” – Mạc Nhiên đang ôm hồ li ngồi ngắm trăng đột nhiên hắt hơi một cái.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” – Khịt mũi một cái cậu khó hiểu mà tự hỏi bản thân.

“Ngươi gây họa nhiều quá giờ bị nghiệp quật chứ sao.” – Hồ li nằm trong lòng Mạc Nhiên khinh bỉ mà lên tiếng. – “Chắc chắn có kẻ hận ngươi đến thấu xương nên ban đêm gọi tên ngươi như gọi hồn rồi.”

Ả vẫn còn nhớ cái tên tra nam này mấy ngày trước còn vứt ả cho con chó bẩn kia. Bị bám dính không buông một tối, Hồng Yên lết được về nhà bản thân cũng đã bị liếm cho rụng mất một nhúm lông trên đầu. Nhìn bản thân bị trụi mất một khoảng lông, yêu hồ trầm cảm mà đóng cọc trong nhà mấy ngày nay không chịu ra ngoài.

“Kẻ duy nhất ghét ta mà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ có Hạ thần kinh thôi.”

“Hạ Cảnh Lam.”

“Ta biết ta biết, nhưng ta muốn gọi hắn là Hạ thần kinh đấy. Nếu có thể gặp được cha mẹ hắn ta liền xin họ đổi giấy khai sinh cho hắn.”

“Ý ta là hắn đến rồi.”

Yêu Hồng vừa dứt lời Mạc Nhiên sặc nước bọt mà ho khụ khụ. Hồ li bày ra vẻ mặt “Dzừa lắm” sau đó nguẩy mông bỏ chạy. Cái tên Hạ Cảnh Lam này quá đáng sợ, ả cũng không muốn dính vào hắn quá nhiều.

Hạ tướng quân vừa bước đến tiểu viện liền bắt gặp hình ảnh Mạc Nhiên ngồi ngoài hiên mà điên cuồng ho. Mạc Nhiên ho dữ dội, khuôn mặt trắng bệch sớm bị nhuộm thành màu gan heo.

“Ta đến thăm mà vui mừng đến như vậy sao?” – Tiến lại gần vỗ vỗ lưng giúp Mạc Nhiên thuận khí. Hắn đột nhiên nhận ra người này lại gầy hơn trước một chút.

Sau khi chấm dứt đợt họ dài, Mạc Nhiên liền ngồi thẳng dậy lau mấy giọt nước mắt vương bên khóe mắt sau đó mới quay sang nhìn kẻ bên cạnh mình bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Hạ Cảnh Lam chạy đến đây không phải ít nhưng hắn toàn tranh thủ mò qua lúc trưa hoặc chiều sau đó liền quay trở lại quân đội mà huấn luyện cho binh lính. Mạc Nhiên cũng từng ghé qua võ trường huấn luyện. Khi ấy là nghỉ giữa giờ, binh lính quây lại một vòng mà thi bắn cung. Hạ Cảnh Lam lúc đó cũng góp vui cũng bọn họ. Dưới cái nóng bức của mặt trời, Hạ tướng quân trực tiếp cởi xiêm y, dắt bên hông sau đó cầm lấy cùng lúc ba mũi tên mà nhắm thẳng về phía trước. Bình thường Hạ Cảnh Lam dù mặc y phục bình thường hay khoác khôi giáp đều trông có vẻ quan văn nhiều hơn nhưng khi hắn cởi y phục ra liền nhuốm vạn phần hương vị đàn ông. Mạc Nhiên hâm mộ mà nhìn làn da rám nắng cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Chị em phụ nữ mà ở đây chắc chắn là muốn mlem mlem tên Hạ thần kinh này nhiều lắm.

Phập. Phập. Phập.

Ba tiếng động liên tiếp vang lên, những người xung quanh cậu liền hô vang. 

Quả nhiên là dân võ có khác hô phát ù cả tai. 

Mạc Nhiên xoa xoa tai chuyển hướng nhìn về phía bia đỡ. Hồng tâm cả ba tấm bia đều cắm một mũi tên. Dù không ưa tên Hạ thần kinh này lắm nhưng cậu vẫn phải thừa nhận hắn rất giỏi.

Tuy nhiên sau lần thăm võ trường ấy, Mạc Nhiên bị nắng thiêu đến đổ bệnh bị cấm cửa đến ngày hôm nay vẫn chưa được ra ngoài.

Trở lại với hiện thực, lúc này Hạ thần kinh đã cho người đem lên một bình rượu cùng hai chén nhỏ. Ở trong quân doanh hắn cùng cấp dưới thường uống theo bát tính theo chum nhưng nhìn vẻ mặt non nớt của Mạc Nhiên, Hạ Cảnh Lam biết người này khéo còn chưa nếm mùi rượu lần nào.

Mạc Nhiên là thanh niên cứng của thế kỉ 21 luôn nêu cao khẩu hiệu nói không với rượu cùng thuốc lá. Nếu có uống rượu cũng chỉ trong lễ tốt nghiệp hoặc tụ tập bạn bè lâu năm. Hồi con nhỏ, cha cậu từng một lần quá kích mà uống say sau đó lỡ tay làm vỡ tượng sứ của cậu từ đó Mạc Nhiên liền sinh ra thù ghét rượu bia.

“Mời ta uống rượu như vậy. Ngươi có ý định gì? Ta sức khỏe không tốt, không uống được rượu.”

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Cảnh Lam mời cậu uống rượu. Trong quân doanh tổ chức tiệc, hắn có cho người mời cậu vài lần nhưng bị Mạc Nhiên lấy đủ loại lí do từ chối, mấy lần sau Hạ tướng quân liền không gọi cậu nữa.

“Rượu này rất nhẹ, ngươi an tâm.” – Tự tay rót rượu rồi đặt trước mặt cậu. – “Ngày mai ta đi đàm phán với Thủy tộc.”

“Thì sao? Muốn ta cùng ngươi ăn bữa cuối trước khi lên đường hành quyết?” – Mạc Nhiên vươn tay cầm lấy chén rượu ngấp một ngụm. Khác hẳn với mấy loại rượu nếp cậu uống, rượu này ngọt ngọt vị rượu cũng không quá nồng.

“Quả nhiên ta không hi vọng ngươi sẽ nói mấy dễ nghe.” – Hạ Cảnh Lam lắc đầu đầy bất đắc dĩ sau đó cầm lấy chén rượu uống một ngụm liền hết. – “Hết đàm phán cũng là lúc chúng ta phải trở lại kinh thành. Ngươi vẫn còn nhớ thỏa thuận của hai chúng ta chứ? Ta làm ngơ Thái Bình quân một thời gian dài nhưng không có nghĩa là buông tha chúng. Dù sao ta cũng làm việc cho triều đình không thể để phản tặc nhảy múa mãi được.”

Đù, tên này cũng thật gian xảo. Hắn cố tình để Thái Bình quân mạnh lên sau đó một đường dẹp tan nhằm chứng minh cho bọn họ thấy cho dù có mạnh cỡ nào Thái Bình quân vẫn sẽ bại dưới tay chiến thần Hạ Cảnh Lam. Một kích như vậy có mười Mạc Nhiên cũng chẳng thể vực dậy họ.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” – Mạc Nhiên hơi nhíu mày cầm lấy chén rượu lên uống.

“Ta vẫn còn hứng thú với ngươi chi bằng ngươi dùng đặc quyền có một không hai đó để thuyết phục ta.” – Hắn hơi ghé sát vào người Mạc Nhiên hương rượu hòa với mùi trầm hương liền ập đầy mũi cậu. – “Miệng ngươi dẻo như vậy, có thể lừa được một tiểu cô nương khiến nàng nhất quyết đòi gả cho mình vì sao không thử nịnh nọt ta một chút.”

Thủy La sao? Đó chỉ là mấy lời nói ngây thơ của trẻ con sao tên này có thể tin được nhỉ?

“Hạ công tử thiên tư hơn người băng cơ ngọc cốt, công dung ngôn hạnh, diễm mỹ tuyệt luân. Cười một cái hoa nhường nguyệt thẹn, hoa ghen đua thắm liễu hờn kém xanh. Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nếu ngươi thứ hai thì không ai thứ nhất. Diện mạo mi thanh mục tú, phong tình vạn chủng chỉ cần liếc mắt một cái khiến người ta thất hồn thất trí.”

Mạc Nhiên liền xổ ra một tràng dài, càng nói độ cong trên môi Hạ tướng quân càng hạ thấp xuống cuối cùng biến thành một đường thẳng. Khen thì khen thật nhưng toàn dùng từ ngữ để miêu tả nữ nhân. Mạc Nhiên cũng cảm thấy được tâm trạng dần âm u của Hạ thần kinh. Sợ tên này nổi điên cầm hẳn bình rượu mà tống vào mõm mình, cậu liền nhanh chóng đánh trống lảng.

“Phải rồi, ta mới làm một bộ trò chơi rất thú vị. Ngươi có hứng thú chơi thứ không?”

“Thứ gì?” – Thu lại cái nhìn lạnh băng, Hạ Cảnh Lam tò mò mà nhìn Mạc Nhiên lôi ra một đống thẻ gỗ vẽ mấy hình thù kì lạ.

“Đây là bài tây.” – Mạc Nhiên đầy tự hào mà giơ đồ vật mà bản thân tốn mấy ngày để làm ra. – “Chúng ta sẽ chơi một trò chơi tên là bài ba cây. Ai thua thì người ấy uống rượu.”

Là công dân đến từ thế giới hiện đại cậu không tin bản thân có thể thua tên Hạ tối cổ này. Giờ chỉ cần chuốc say hắn sau đó lừa kí hiệp định hòa bình hữu nghị với Thái Bình quân là được. Mạc Nhiên vểnh râu đầy đắc ý.

Tuy nhiên có lẽ ngày hôm nay thần may mắn đã vô tình lướt qua cửa nhà cậu mà quên say hi Mạc Nhiên một cái. Hạ Cảnh Lam sau khi nắm được luật chơi liền thắng liên tục. Mạc Nhiên càng thua càng hăng nhất quyết đấu đến cùng với hắn. Kết quả Hạ Cảnh Lam còn chưa đỏ mặt, Mạc Nhiên đã gục lên gục xuống. Cảm thấy người nọ đã say đến không biết trời đất, Hạ tướng quân liền mở miệng dò hỏi cậu:

“Mạc Nhiên, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta sao?” – Mạc Nhiên vươn tay chỉ vào mình rồi cười ngây ngô. – “Ta là một thanh niên tốt yêu tổ quốc yêu đồng bào.”

“…”

Mạc Nhiên hơi nghiêng ngả muốn ngã xuống, Hạ Cảnh Lam liền vươn tay đỡ lấy cậu. Hơi thở nóng bỏng mang theo hương rượu như có như không phả vào lòng bàn tay hắn mang theo một trận tê ngứa dội thắng đáy lòng Hạ Cảnh Lam.

“Chúng ta chơi tiếp.” – Ngay lập tức Mạc Nhiên liền ngồi dậy đầy hào hứng muốn cầm lấy tập bài của mình.

Say đến như vậy còn muốn chơi tiếp sao? Hắn liền vươn tay ngăn cậu lại.

“Ngươi chưa say!” – Mạc Nhiên nhăn mặt mà lầm bầm. Dù đã say tí bỉ nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ của bản thân là chuốc say tên khốn Hạ thần kinh.

“Ta say.” – Một lời nói ra, Mạc Nhiên lại không thể đoán được vẻ mặt của hắn lúc này.

Không gian thoáng chốc im lặng đến lạ thường chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Hạ Cảnh Lam quan sát vẻ mặt ngây dại của Mạc Nhiên đến thất thần. Hắn biết hiện tại là cơ hội tốt để dò hỏi về thân phận của người này. Có lẽ khi biết được bí mật của Mạc Nhiên hắn liền cạn hứng thú với cậu. Rõ ràng là lí trí nói vậy nhưng trong lòng hắn lại không muốn biết mấy thứ này. Linh cảm nói cho hắn chỉ cần hắn biết thân phận người này hắn có thể mất người này mãi mãi.

“Mạc Nhiên, ngươi đã để ai ở trong tâm chưa?” – Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, một câu không hề liên quan đến mục đích của bản thân.

Người đang yên tĩnh ngồi ngốc đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm túc lạ thường. Tim Hạ Cảnh Lam như bị ai nhéo một cái. Vậy là có phải không?

Mạc Nhiên ôm bình rượu đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

“Ta kể cho ngươi nghe một cố sự xưa. Có một tên ngốc, hắn dành rất nhiều năm để theo đuổi một người nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể bắt được người kia ngược lại còn bị người kia gây thương tổn. Nực cười là tên ngốc kia vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục truy đuổi.”

Người bên cạnh Mạc Nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm cậu. Hắn muốn vươn tay vén mấy sợi tóc lòa xòa kia để có thể thấy được cảm xúc của Mạc Nhiên lúc này nhưng cuối cùng hắn chỉ thở dài lên tiếng:

“Vậy tên ngốc kia là ai?”

“Hắn tên Tom còn người hắn muốn nắm giữ tên Jerry.”

“…”

Ai nói kẻ say sẽ nói lời thật lòng? Hắn nhất định sẽ đánh hắn không trượt phát nào.

*****

Sáng hôm sau, Mạc Nhiên vừa tỉnh dậy đã bị cơn đau đầu ập đến làm cho choáng váng. Mất một lúc lâu cậu mới thoáng dễ chịu một chút rồi từ từ mở mắt. Con ngươi vừa nhìn thấy ánh sáng liền bắt gặp một gương mặt xa lạ.

“Chào.” – Người thanh niên giơ tay vẫy vẫy trước mặt Mạc Nhiên.

Cha nào đây? Vận dụng hết tất cả nơ ron thần kinh cậu vẫn không tài nào nhớ được người trước mắt là ai. Hắn xinh đẹp đến ma mị như vậy, cho dù là người qua đường cậu nhất định phải có ấn tượng một chút. Tuy nhiên dạo một vòng trong kí ức, bộ não vẫn phản hồi lại rằng không quen người trước mặt.

Đậu xanh, đừng nói cái chi tiết say rượu nhầm phòng hào môn diễm lệ gì đó sau đó ôm mông bỏ chạy là có thật đâu.

Người thanh niên có vẻ bị dáng vẻ mờ mịt của Mạc Nhiên làm cho bất bình. Hắn ngồi dậy, ngoại y màu đỏ trượt xuống để lộ làn da trắng như sứ. Nếu không phải cái bộ ngực phẳng lì đập vào mắt Mạc Nhiên thì cậu đã cho rằng người này là con gái rồi. Cũng phải thôi, khóe mắt đỏ ửng, mắt phượng hẹp dài, môi đỏ chúm chím, đây là đích thị là vẻ đẹp của bạch cốt tinh.

Khụ, có vẻ như sai trong điểm. Điều đáng lưu ý ở đây là kẻ này không mặt nội y. Chẳng lẽ đêm qua cậu đã này nọ thế ấy với tên này? Mạc Nhiên đau khổ ôm mặt. Thế giới trước mất trinh đằng sau, thế giới này mất trinh đằng trước sao?

“Này, Mạc Nhiên ngươi có nghe ta nói không?” – Người thanh niên khó chịu khua khua tay trước mặt chàng trai tóc đen đang mang khuôn mặt hốc hác như xác chết trôi.

“Từ từ ngươi biết tên ta sao? Chúng ta quen nhau à?”

“Mạc tra nam!” – Người thanh niên tức giận giơ ngón giữa lên. – “Ngươi quăng ta cho con chó bẩn hại ta mất lông đầu, ta chỉ bỏ lại ngươi một tối ngươi liền không nhận người thân? Nếu không phải ta nhanh trí tìm cách đưa ngươi về phòng thì hôm nay ngươi thức dậy ở trên giường Hạ dâm dê rồi!”

“Chó bẩn? Lông đầu? Từ từ ngươi là… Hồng Yêu?” – Mạc Nhiên nghi hoặc mà nhìn người thanh niên một lượt. Khóe mắt đỏ như tô son này quả thực rất giống hồ li nhà cậu nhưng mà… – “Bưởi của ngươi đâu?”

“Nặng quá nên cất rồi.” – Người thanh niên vươn tay ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt thản nhiên như chuyện hắn từ nữ biến nam là chuyện bình thường vậy.

“Ta cần load lại não một chút. Ngươi là nam hay là nữ?” – Mạc Nhiên đau đầu xoa xoa thái dương mình.

“Cái gì nam cái gì nữ? Ta thích là nam thì ta là nam ta thích là nữ thì ta là nữ.”

Mạc Nhiên im lặng nhìn hắn một lúc sau đó mới lên tiếng:

“Vậy ngươi là cái hay đực.”

“Tất nhiên là đực rồi.” – Hồng Yêu kiêu ngạo mà hất cằm. Phải nói rằng giống hồ li đực rất hiếm mà hồ li đỏ là giống đực càng hiếm hơn.

Sợ Mạc Nhiên không tin, người thanh niên liền biến lại thành hình hài cũ sau đó nâng hai chân trước lên để cậu có thể thấy chiêm chiếp của mình. Mạc Nhiên im lặng nhìn con hồ li đỏ mập ú đang khoe chim trước mặt cậu. Dưới lớp lông dày ơi là dày quả thực có đồ vật tượng trưng cho giống đực vậy mà cậu chưa từng để ý giới tính của tên này.

“Xin lỗi.” – Mạc Nhiên đột nhiên mở miệng xin lỗi yêu hồ.

Cho rằng cậu áy náy vì việc không tin mình là hồ li đực, Hồng Yêu liền bày ra vẻ mặt thánh mẫu mà tha thứ cho cậu:

“Nếu ngươi đã biết lỗi thì ta cũng…”

Lời còn chưa nói xong, hồ li béo đã bị Mạc Nhiên dùng một tay sách lên sau đó quẳng ra ngoài.

Hồng Yêu: ???

Hồng Yêu: !!!

Mạc Nhiên: Xin lỗi đại ca nhưng vì ảnh hưởng từ thế giới trước nên iêm chỉ cần nhìn thấy mấy thằng giả gái dẹo dẹo là auto muốn tránh xa. Có gì đợi iêm bình ổn lại cảm xúc thì chúng ta hãy nói chuyện như hai người đàn ông.

Hồ li mập bị đá ra khỏi căn phòng ấm áp, ngoài trời còn đang đổ mưa sấm chớp đùng đoàng. Nó mếu máo ngồi một góc nước mắt to như trân châu cứ lã chã rơi xuống.

Bảo thương mình mà thấy mình có chim một cái liền đuổi mình đi. Thế là thương mình à! Thế là ghét mình dồiiiii.

Hồ li ấm ức mà trừng mắt nhìn cánh cửa im lìm trước mặt.

Mạc tra nam!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN