An Nhiên
Chương 84: Thế giới X - Chương 11: Làn sương mù
Lưu Vy cùng Dư Kiều Kiều đã dậy từ lâu nhưng cả hai vẫn còn nằm trên giường. Cả hai đều có giấc mơ giống như Mạc Nhiên vì vậy họ cũng phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Đặc biệt là Lưu Vy, dù đã trải qua nhiều việc nhưng cô vẫn không thể giữ được bình tĩnh giống như những người khác.
“Chị Kiều Kiều…”
“Vy Vy, đừng lo lắng đến như vậy.” – Dư Kiều Kiều ngồi dậy, vuốt mái tóc dài của mình ra sau. – “Đây có lẽ chỉ là tình tiết “Trò chơi” cho vào để dọa người chơi thôi.”
Lời Dư Kiều Kiều nói ra không phải là nói nhảm. Cô đã trải qua 3 thế giới X… ừm cũng không tính là nhiều nhưng cũng đủ để cho người phụ nữ này hiểu “Trò chơi” sẽ không bao giờ dồn người chơi đến bước đường cùng. Đơn giản vì nó “chơi” chưa đủ, nó muốn người chơi bày ra thêm nhiều vẻ mặt khác nhau, muốn họ vì lợi ích của riêng mình mà không tiếc hy sinh mạng sống người khác.
Tuy nhiên, Lưu Vy lại không thể hiểu được những lời Dư Kiều Kiều vừa nói. Cô nhóc chỉ cho rằng người này đang an ủi bản thân mình nên không lên tiếng. Bất chợt điện thoại của Lưu Vy rung lên, cô tò mò mà cầm lấy điện thoại của mình. Dù mỗi người chơi đều được cung cấp một điện thoại riêng nhưng nó chả khác gì cục gạch để xem giờ là bao. Dù sao nơi này cũng không có điện, khi ngủ Lưu Vy toàn phải dùng quạt giấy mà phẩy vài cái cho đỡ nóng. May mắn nơi này là vùng núi nên ban đêm cũng không quá oi nóng. Chính vì không có điện nên việc sạc điện thoại cũng trở thành bất khả khi. Mọi người chơi vì vậy cũng dùng điện thoại rất dè dặt.
Chẳng lẽ qua một ngày “Trò chơi” liền mở thêm chức năng mới cho điện thoại?
Lưu Vy mờ mịt mà suy đoán. Tuy nhiên khi khóa màn hình được mở, đập vào mắt cô không phải màn hình chính mà là giao diện tin nhắn. Hơn nữa điện thoại của cô như bị ai đó hack, bắt đầu tự động soạn thảo văn bản. Người gửi được gửi là Dư Kiều Kiều, cũng chính là người nằm bên cạnh cô nhưng vì tốc độ soạn thảo quá nhanh, Lưu Vy sợ tin nhắn sẽ biến mất sau khi gửi đi nên cô nhóc cố kiết mà đọc thật nhanh.
[Vy Vy: Chị Kiều Kiều, em muốn đi tắm. Ngày hôm qua bị ngã xuống sông cả người toàn mùi tanh khiến em khó chịu vô cùng.
Kiều mỹ nhân: Trong nhà của trưởng thôn có phòng tắm đấy. Nằm ở sau dãy nhà chính thì phải.
Vy Vy: Nhưng mà…
Vy Vy: Chị đi cùng em được không? Giấc mơ ngày hôm qua khiến em có chút sợ…
Kiều mỹ nhân: Chị cũng muốn đi cùng em lắm… Nhưng mà chị đột nhiên đau bụng quá. Em chịu khó đi một mình nha! Dù sao cũng chỉ là giấc mơ thôi mà. Ngày khi đợi ngắm nguyệt thực xong chúng ta sẽ rời khỏi thôn quỷ quái này.
Vy Vy: Vâng…]
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Lưu Vy khó hiểu mà nhìn sang Dư Kiều Kiều. Cô cũng hoang mang không kém nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh lại.
“Em nhớ lời gã quản gia nói khi chúng ta mới vào thế giới này không?”
Sau 0 giờ, nếu trên điện thoại của người chơi Dư Kiều Kiều xuất hiện tin nhắn của cô với bạn mình rằng cô rất ghét Tống Diệu Ân thì người chơi bắt buộc phải gây hấn với Tống Diệu Ân hoặc không đi làm nhiệm vụ với cô ấy. Cho dù trong tin nhắn có viết rằng Dư Kiều Kiều lập kế hoạch giết Tống Diệu Ân thì cô cũng phải làm hoàn toàn theo chỉ thị.
Cùng lúc này trên bảng điện tử của cả hai hiện lên nhiệm vụ cá nhân yêu cầu họ đi đến phòng tắm cùng nhà vệ sinh.
“Xem ra “Trò chơi” bắt đầu muốn tách chúng ta ra rồi.” – Đóng lại điện thoại, Dư Kiều Kiều theo bản năng mà cắn móng tay. Linh tính cô mách bảo, ngày hôm nay chắc chắn sẽ khó khăn hơi hôm qua rất nhiều.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Hai nơi mà họ phải đến đều là những nơi nhạy cảm chắc chắn không thể mang con trai vào được. Người duy nhất có thể giúp họ lúc này là Tống Diệu Ân. Dư Kiều Kiều dường như cũng đoán được chuyện này, cô bước xuống giường, dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói với Lưu Vy:
“Chị đi trước. Em nhớ đi tìm Tống Diệu Ân. Dù không biết ngày hôm nay vật phẩm hỗ trợ của cô ấy là gì nhưng hai người đi với nhau vẫn an toàn hơn.”
Sau đó Dư Kiều Kiều rời khỏi phòng ngủ. Trời lúc này vẫn chưa sáng hẳn mà chỉ lờ mờ một chút. Rùng mình một cái, Dư Kiều Kiều nhận ra không khí lúc này này lạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Sau 0 giờ restart, cô nhận được vật phẩm hỗ trợ của Ân Cửu. Nếu là trước đây có thể nắm trong tay món đồ quan trọng này, Dư Kiều Kiều sẽ sung sướng đến phát điên nhưng lúc này cô lại thấy lòng nặng nề vô cùng. Vật phẩm này là một món đồ tốt, nhưng nó chỉ mạnh khi đi với một vật phẩm hỗ trợ khác thuộc dạng tấn công hơn nữa cô hoàn toàn không biết sử dụng nó. Có lẽ cho đến ngày mai, Dư Kiều Kiều sẽ phải chiến đấu trong tình trạng không vật phẩm hỗ trợ.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác chật vật như vậy.
Thầm cười nhạo bản thân một câu, Dư Kiều Kiều nhanh chân bước về phía nhà vệ sinh. Trời lúc này đã sáng hơn đủ để cái bóng của cô có thể phản chiếu trên mặt tường. Tuy nhiên Dư Kiều Kiều không để ý rằng, theo sau cái bóng của cô vẫn còn một bóng đen nữa.
*****
Từ lúc Dư Kiều Kiều bỏ đi, Lưu Vy đã nằm trên giường được 10 phút. Sau một hồi đấu tranh tâm lý cuối cùng cô cũng rời khỏi giường. Cô biết Tống Diệu Ân có thể giúp mình nhưng lại chần chừ mà tìm cô ấy. Dư Kiều Kiều đã nhường cho cô có cơ hội sống cao hơn dù biết cô ấy là thành viên chủ chốt của nhóm người chơi này.
Nếu như Dư Kiều Kiều bị giết mà Lưu Vy được Tống Diệu Ân cứu thì có ích gì? Từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ là vật cản đường họ mà thôi.
Mạnh mẽ lên nào Lưu Vy! Mày có thể làm được mà! Mày sẽ không trở thành gánh nặng của ai hết!
Cô nhóc cấp 3 không ngừng an ủi bản thân mình. Huống hồ bản thân cô lúc này đang nắm trong tay vật phẩm hỗ trợ của chính bản thân mình. Phải, sau 0 giờ restart, vật phẩm hỗ trợ của Lưu Vy đã trở về với đúng chủ nhân của nó. Điều này đồng nghĩa, cô có thể thoải mái sử dụng mà không bị giới hạn bởi thời gian làm lạnh. Đây sẽ là lợi thế rất lớn cho Lưu Vy nhưng khi ở cạnh Dư Kiều Kiều cô lại do dự không nói cho cô ấy biết.
Xin lỗi chị…
Lưu Vy cắn môi. Sự áy náy không ngừng dâng lên trong lòng cô. Tuy nhiên Lưu Vy cũng không để nó chi phối mình quá lâu, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó đẩy cửa bước ra ngoài. Tuy nhiên thay vì đi tìm Tống Diệu Ân, Lưu Vy đi thẳng đến nhà tắm.
Nhà tắm nhà họ Tố có chút cũ kỹ thậm chí đã bắt đầu phủ rêu xanh. Nhưng Lưu Vy cũng không phải thật sự muốn tắm. “Trò chơi” đưa ra nhiệm vụ cá nhân yêu cầu cả hai đi hai nơi khác nhau chắc chắn muốn họ nhìn thấy thứ gì đó hoặc muốn cho họ thêm thông tin về thôn Phong. Tuy nhiên dù là gì đi chăng nữa, Lưu Vy biết thứ cô sắp đối mặt sẽ rất khủng bố.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Vy run rẩy lấy ra vật phẩm hỗ trợ của mình. Đó chính là quả cầu tiên tri mà Mạc Nhiên nhận được vào ngày hôm qua. Vật phẩm này của cô không tính là yếu, ngược lại nó rất mạnh nhưng chỉ khi người sử dụng nó đủ nhanh để điều chỉnh quả cầu đúng thông số của nó thì sức mạnh quả cầu mới được phát huy toàn diện. Và điều này Lưu Vy không làm được.
Lưu Vy mở bảng điện tử ra bắt đầu theo dõi thời gian. Nhiệm vụ cá nhân yêu cầu cô phải ở trong này 30 phút. So với thời gian lên mạng một ngày của cô trước đây thì 30 phút chẳng là gì nhưng hiện tại cứ mỗi một giây 1 phút trôi qua tim cô lại đập mạnh hơn một chút. Bàn tay cầm quả cầu tiên tri của Lưu Vy đã ướt đẫm mồ hôi dù vậy cô không thể sử dụng nó bây giờ được. Dù mang sức mạnh to lớn nhưng thời gian nó phát huy tác dụng cũng rất ngắn nên cô phải canh sao cho đến lúc tai họa đổ xuống mà sử dụng.
Thời gian dần trôi qua từng giây một. Hiện tại chỉ còn 5 phút nữa là hết thời gian thử thách của “Trò chơi” nhưng Lưu Vy lại không dám buông lỏng.
Tí… tách…
Là tiếng nước chảy sao?
Lưu Vy ngẩn người nhìn về phía vòi nước.
Không. Không phải!
Cô gần như nín thở để lắng nghe tiếng nước phát ra từ đâu. Và rồi cô chợt nhận ra… Tiếng nước không phát ra từ phòng tắm mà là ở bên ngoài. Suy nghĩ này khiến cả người cô gái nhỏ nhắn lạnh toát. Có người đang ở bên ngoài nhìn cô sao? Là ai? Là ai vậy?
Lưu Vy trợn mắt nhìn cái bóng đen đang tiến gần hơn với cửa nhà tắm. Tiếng tí tách vẫn phát ra không ngừng nhưng xen lẫn vào đấy là tiếng kèn tiếng khóc chói tai. Một thoáng qua, cô cảm thấy nơi mình đứng không phải là mặt đất mà đang ở dưới địa ngục cùng những tiếng khóc thê lương.
Bóng đen tiến đến sát cửa phòng tắm. Bàn tay cầm quả cầu tiên tri của Lưu Vy ngày một siết chặt hơn. Bất chợt đuôi mắt cô thoáng thấy một bóng trắng in trên mặt gương đồng, cô gái nhỏ liền không suy nghĩ nhiều mà xoa mạnh lên mặt thủy tinh của quả cầu tiên tri.
Trong tích tắc quả cầu liền phát sáng xua tan đi tiếng nước tí tách cùng âm thanh đến từ địa ngục. Lưu Vy mở mắt. Chiếc gương sau lưng cô đã vỡ tan tành. Cùng lúc đó 30 phút đã kết thúc, nhiệm vụ cá nhân của cô đã hoàn thành.
“Lưu Vy!” – Dư Kiều Kiều lo lắng mà đẩy cửa phòng tắm. – “Em có sao không?”
Vì Dư Kiều Kiều đi trước Lưu Vy nên nhiệm vụ cá nhân của cô cũng hoàn thành trước. Sau khi biết Lưu Vy không đến tìm Tống Diệu Ân mà đi thẳng đến nhà tắm, cô liền lo lắng mà tìm đám người Ân Cửu. Tuy nhiên cả bốn người đi mãi cũng không thể đến được nhà tắm, sau đó họ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và trước mặt tất cả là cửa phòng tắm của Tố gia.
“Em… Em không sao…”
Lưu Vy kiệt lực mà ngã vào vòng tay Dư Kiều Kiều.
“Chị Kiều Kiều, em xin lỗi. Hôm nay em có vật phẩm hỗ trợ của bản thân nhưng em không nói với chị.”
“Được rồi. Không sao, cho dù em đã có vật phẩm hỗ trợ của bản thân cũng không chắc chắn bản thân em đã an toàn hơn chị.” – Dư Kiều Kiều an ủi mà vỗ lưng cô nhóc cấp 3. – “Chúng ta trở lại phòng rồi nói cho mọi người em đã thấy gì.”
Lưu Vy gật đầu cùng tất cả rời khỏi nơi đáng sợ này. Tống Diệu Ân đi sau cùng vì cô muốn liếc nhìn phòng tắm lần nữa. Nhận ra ngoài chiếc gương bị vỡ thì mọi thứ đều bình thường nên cô cũng không nán lại quá lâu. Xem chừng có mỗi Dư Kiều Kiều không gặp bất trắc gì còn Lưu Vy chắc chắn đã thấy gì đó.
Bất giác Tống Diệu Ân đưa mắt nhìn lên bức tường. Trên bức tường in dấu bóng của 5 người một cách mờ nhạt. Không đúng! Là 6 người. Nhưng tại sao lại là 6 người? Tống Diệu Ân ngẩn người bắt đầu đếm lại. Cô, Dư Kiều Kiều, Lưu Vy, Ân Cửu và Đỗ Gia Mộc. Rõ ràng có 5 người. Vì sao lại là 6? Một cái bóng từ đâu ra?
Tống Diệu Ân đưa mắt nhìn về phía đoàn người đi trước rồi lại nhìn lên vách tường. Dường như nhận ra cái gì đó cô liền kêu lên. Trên bóng của Dư Kiều Kiều… Có một cái bóng đang đu lên bóng của Dư Kiều Kiều!
“Em sao vậy?” – Ân Cửu khó hiểu mà quay lại nhìn thiếu nữ với gương mặt trắng bệch.
“Tôi…”
Tống Diệu Ân há miệng muốn nói nhưng khi cô nhìn lại trên bức tường thì cái bóng kia đã mất chỉ còn lại bóng của 5 người.
“Không có gì.” – Tống Diệu Ân mím môi lắc đầu. Có lẽ là cô nhìn nhầm.
Khi 5 người trở lại bên Mạc Nhiên cũng đi ra. Dường như ai cũng có điều muốn nói nhưng Ân Cửu ra hiệu cho tất cả im lặng rồi nhìn về phía Lưu Vy. Cô gật đầu kể lại cho tất cả về những gì mình chứng kiến trong phòng tắm.
“Bóng đen sao? Liệu nó có liên quan gì đến giấc mơ của chúng ta không?” – Vu Đồng lo lắng mà chà xát tay. Đây không phải thói quen của hắn nhưng lúc này hắn cảm thấy xung quanh mình có chút lạnh.
“Em cũng không biết nữa…” – Lưu Vy khẽ lắc đầu. Lúc ấy tình tiết xảy ra nhanh quá nên cô vẫn chưa kịp hiểu tình hình gì thì chiếc gương đã vỡ nát. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để cô run sợ đến bây giờ.
“Tốt nhất chúng ta nên ra ngoài tìm hiểu.” – Đỗ Gia Mộc là người đầu tiên đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi Đỗ Gia Mộc sắp bước ra đến tòa viện trước của Tố gia, Ân Cửu liền vươn tay giữ hắn lại.
“Cậu làm gì vậy?” – Hắn thức giận giật tay ra khỏi Ân Cửu.
“Hiện tại là 8 giờ 30.” – Ân Cửu nói một câu không đầu không cuối khiến tất cả nghiêng đầu khó hiểu.
Mạc Nhiên chợt nhận ra điều gì đó cậu liền hướng mắt nhìn lên trời. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên mọi người không để ý. Lúc này đã 8 giờ hơn nhưng bầu trời vẫn giữ nguyên vẻ lờ mờ sáng như lúc 5 giờ.
.
.
.
“Vì sao chúng tôi không thể ra ngoài?” – Đỗ Gia Mộc tức giận mà cằn nhằn.
Vẻ mặt dữ dằn của hắn khiến Tố Hồng Diễm sợ hãi vội núp sau lưng Tố Như Nguyệt.
“Lúc này sương mù rất nặng, cha tôi cùng chú Trương đã ra ngoài từ sáng sớm. Hay mọi người đợi cha về rồi tính.” – Tố Như Nguyệt mang vẻ mặt ôn hòa mà nói. Tất nhiên đáp lại cô vẫn là vẻ mặt như hung thần của Đỗ Gia Mộc.
“Ông ấy ra ngoài vào sáng sớm sao? 5 giờ sáng chúng tôi đã dậy vì sao không nghe thấy gì hết?” – Dư Kiều Kiều sắc bén mà phản bác lại. Sau sự việc bị bỏ thuốc ngủ tối ngày hôm qua cô đã không còn chút tình cảm nào với đám người này.
“Cha đi từ rất sớm. Nghe nói là vì đồ trong miếu bị trộm nên ông ra rình xem.”
Trong lúc Tố Như Nguyệt cùng Dư Kiều Kiều đang tranh luận, Ân Cửu tiến về phía Lưu Vy còn đang quan sát mà sương mù dày đặc.
“Lưu Vy, vật phẩm hỗ trợ của em có thể đuổi được màn sương mù này không?”
“Em nghĩ là không…” – Lưu Vy xấu hổ mà cúi đầu. – “Vật phẩm hỗ trợ của em có 5 dạng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mỗi một dạng sẽ mang một chức năng khác nhau nhưng thời gian phát huy tác dụng của nó chỉ có thể kéo dài hơn 10 phút. Hơn nữa mỗi lần xoa lên mặt thủy tinh của quả cầu phải di chuyển với tốc độ thật nhanh để tìm được đúng dạng mà mình mong muốn nếu chần chừ quá 2s thì quả cầu sẽ mặc định dạng mà mình đang dừng lại kích phát sức mạnh.”
Khi ở trong nhà tắm, Lưu Vy vì quá sợ hãi nên chỉ xoa quả cầu 1 lần mắt cũng không để ý xem quả cầu đang ở trạng thái Thủy hay Mộc. May mắn lúc ấy quả cầu lại chọn đúng dạng cô cần nên mới may mắn thoát được một mạng.
Ân Cửu trầm tư một lúc như đang phân tích những lời Lưu Vy nói. Sau đó anh lần nữa hỏi Lưu Vy:
“Em có thể nói rõ cho anh từng tác dụng của 5 dạng được không?”
“Ừm… Dạng Kim có khả năng tạo ra một lớp giáp chống lại mọi tác động từ bên ngoài. Dạng Thổ có khả năng giữ chân mục tiêu. Dạng Mộc mang khả năng chữa trị. Dạng Thủy giúp người chạm vào quả cầu tàn hình. Dạng Hỏa thuộc dạng tấn công.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” – Khuôn mặt Ân Cửu thoáng rạng rỡ hơn một chút. Phải nói vật phẩm hỗ trợ mang chức nặng vừa hỗ trợ vừa tấn công như của Lưu Vy rất ít.
“Nhưng mà… nhưng mà nó có hai nhược điểm. Nếu như dạng lần này tương sinh với dạng lần trước thì mới có khả năng sử dụng được. A em nói khó hiểu quá phải không? Nó chính là… hừm lần này em dùng dạng Kim để đuổi đi ma quỷ thì lần sau quả cầu phải chuyển sang dạng Thổ hoặc Thủy mới có thể kích hoạt được còn nếu vào Mộc thì quả cầu sẽ không phát huy bất kì tác dụng nào.”
Mộc sinh Hỏa. Hỏa sinh Thổ. Thổ sinh Kim. Kim sinh Thủy. Thủy sinh Mộc.
Thủy khắc Hỏa. Hỏa khắc Kim. Kim khắc Mộc. Mộc khắc Thổ. Thổ khắc Thủy.
Đây chính là ngũ hành tương sinh và tương khắc. “Trò chơi” đặt ra quy luật này có lẽ để ngăn người chơi sử dụng vô tội vạ.
“Vậy còn nhược điểm thứ hai thì sao?”
“Nếu lần này em dùng dạng Kim thì em không được dùng dạng Kim vào lần tiếp theo. Anh Ân Cửu, có phải anh cảm thấy vật phẩm hỗ trợ của em quá vô dụng không?” – Lưu Vy lo lắng nhìn hàng lông mày hơi nhíu lại của Ân Cửu.
“Không đâu. Ít nhất hiện tại đây chính là vật cứu mạng của tất cả mọi người.”
Ân Cửu mỉm cười vỗ vỗ đầu cô nhóc sau đó ra hiệu cho Dư Kiều Kiều lôi Đỗ Gia Mộc đang chuẩn bị đánh nhau đến nơi về. Anh quyết định chờ đến lúc sương mù tan đi. Vật phẩm hỗ trợ của Lưu Vy là một vật phẩm tốt nhưng anh nghĩ hiện tại vẫn chưa phải là lúc phung phí nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!