An Nhiên - Chương 86: Thế giới X - Chương 13: Người kể chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


An Nhiên


Chương 86: Thế giới X - Chương 13: Người kể chuyện


“Tố Uyên? Cô thật sự là Tố Uyên sao?” – Lưu Vy kinh ngạc nhìn cô gái tóc tai bù xù trước mặt.

Phải nói Tố Uyên lúc này trông thảm hại vô cùng. Cô từ một cô gái sinh đẹp mang theo hương vị tuổi trẻ bỗng chốc hóa thành một bộ xương khô khoác lên mình bộ quần áo rách rưới. Nếu không phải Ân Cửu dựa trên những đường nét cơ bản để đoán ra thì không ai lại nghĩ cô chính là người mà tám người bọn họ đang điều tra.

“Tôi chính là… chính là Tố Uyên…” – Tố Uyên nức nở mà gật đầu. – “Mọi người… mọi người mau cứu lấy tôi…”

Xem ra từ lúc mất tích đến giờ Tố Uyên vẫn luôn ở trong ngôi miếu mà không dám ra ngoài. Đó cũng là lý do vì sao Tố Như Nguyệt nói đồ ăn trong miếu thường xuyên bị mất thì ra là do cô gái này đã ăn mất.

Ân Cửu dường như đã đoán được sơ sơ tình hình hiện tại. Tuy nhiên…

Anh đưa mắt nhìn Đỗ Gia Mộc. Hắn đứng yên bất động mắt nhìn về một khoảng không xem ra là đang mở bảng điện tử của bản thân.

[Nhiệm vụ “trò chơi” 3: Bạn tìm hiểu về cái chết của cô gái “đó”? {Thẻ đỏ}]

Tố Uyên chưa chết… Vậy cô gái “đó” là ai?

Ân Cửu càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu. Anh muốn hỏi Tố Uyên nhưng chưa kịp mở miệng Đỗ Gia Mộc đã bước một bước dài đến bên cạnh Tố Uyên.

“Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?” – Hắn lạnh lùng hỏi cộng thêm gương mặt hung thần khiến cô gái khẽ run lên ôm chặt Lưu Vy hơn.

“Gia Mộc…”

“Thẩm… Thẩm thúc… Không… không phải tôi giết Thẩm thúc! Tôi cái gì cũng không biết…” – Tô Uyên ôm lấy đầu, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.

“Thẩm thúc là ai?” – Lần này cả Đỗ Gia Mộc lẫn Ân Cửu đều ngạc nhiên trước một cái tên hoàn toàn mới.

“Ngài ấy… ngài ấy là một vu y của thôn chúng tôi. Từ ngày xưa vu y đã đóng vai trò rất quan trọng đối với mỗi bộ tộc. Vu y không chỉ chữa bệnh mà còn có nhiệm vụ điều chế cổ trùng liên hệ với thần linh và cả duy trì sự phồn tịnh của tộc đó.” – Tố Uyên len lén nhìn ba người ở đây một chút sau đó lại rụt cổ đưa mắt nhìn xuống đôi tay phủ đầy cát của mình. – “Có lẽ các vị không biết nhưng trước đây nơi này là một bộ tộc mang tên Phong tộc nhưng theo thời gian mà tộc nhân suy giảm chỉ còn lẻ loi vài người lập thành một thôn nhỏ.”

“Bộ tộc sao? Nghe cứ như đám người da đỏ ở Bắc Mỹ vậy.”

Đỗ Gia Mộc cười lạnh mà ngồi xổm xuống bên cạnh Ân Cửu. Dù không quá tin tưởng cô gái này nhưng hắn vẫn lựa chọn lắng nghe cô.

“Từ thời tổ tiên chúng tôi có một tục lệ vào mỗi rằm tháng bảy sẽ phải đưa một cô gái vào trong miếu để hiến tế. Người thực hiện hiến tế chính là Thẩm thúc. Tuy nhiên khoảng mấy năm về đây, cụ thể là 8 năm trước khi ấy tôi mới 13 tuổi. Trong một lần thức giấc vào ban đêm tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cha tôi cùng Thẩm thúc. Ngài nói có lẽ không được rồi, <<cửa>> sẽ không thỏa mãn với từng thứ ấy. Cha tôi lúc ấy cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng mà hỏi: “Chẳng lẽ những người trong thôn Phong thực sự phải chết hết sao?”. Thẩm thúc im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Có người đã dẫn hắn đến thế giới của chúng ta gây ra sự đảo lộn này. Hắn là người duy nhất có thể mở được <<cửa>> cũng là người duy nhất có thể đóng được <<cửa>>. Nhưng hiện tại hắn chỉ là một mảnh hồn thiếu đi phần xác nếu gặp <<cửa>> chắc chắn sẽ kích thích <<cửa>> mở ra.” Thẩm thúc im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Không được. Em nhất định phải đến nơi đó một chuyến nhốt hắn tạm thời vào một căn nhà đề phòng hắn lại gần <<cửa>>. Nếu như sự hiện diện của hắn biến mất tạm thời có lẽ chúng ta sẽ duy trì thêm một thời gian nữa.” Cha tôi liền hỏi sau này thì sao. Thẩm vu y chỉ thở dài nói chờ đợi thôi.”

“Hắn là ai? Và <<cửa>> là cái quái gì?” – Đỗ Gia Mộc khó hiểu mà cắt ngang lời cô.

“Hắn là ai thì tôi không biết nhưng có vẻ Thẩm thúc cùng cha tôi rất sợ khi mỗi lần nhắc đến hắn. Còn <<cửa>> ban đầu tôi cũng không biết nó là cái gì, mãi sau này vào đêm hôm ấy… đêm hôm ấy… tôi mới biết <<cửa>> có liên hệ mật thiết với vị <<Thần>> mà chúng tôi phải hiến tế hàng năm. <<cửa>> chính là thứ giúp <<Thần>> bước đến thế giới của chúng tôi. Chỉ có vu y là người duy nhất nhìn thấy <<cửa>>.”

“Tôi hiểu rồi cô nói tiếp đi.”

Đè nén nỗi sợ vào trong lòng Ân Cửu không chắc căn nhà mà anh cùng mọi người chơi cầu cơ có phải là nơi vị vu y kia nhốt hắn hay không vì vậy anh chỉ có thể ra ra hiệu cho Tố Uyên tiếp tục câu chuyện của mình.

“Tôi không nhớ Thẩm thúc đi bao lâu nhưng khi trở về ngài có vẻ rất mệt mỏi thậm chí đã đổ bệnh suốt một tháng. Sau đó Thẩm thúc thường xuyên rời khỏi thôn Phong. Ngoại trừ việc Thẩm thúc hay biến mất và mang vẻ mặt mệt mỏi khi trở về ra sinh hoạt của chúng tôi lại quay lại như cũ. Cho đến một ngày anh rể của tôi… Chắc mọi người cũng gặp anh ấy rồi, mang về hai người: một người đàn ông trung niên và một cô gái. Bọn họ rất đáng sợ, đặc biệt là người đàn ông, tôi cứ có cảm giác trên người ông ta có cái gì đó không sạch sẽ khiến người khác lạnh gáy. Còn cô gái, tôi đoán cô ấy là thư kí của người kia. Cô ta mặc một bộ quần áo kín mít, má trái còn bị băng cứu thương che lại trông cứ như bị bạo hành vậy. Hai người bọn họ nói chuyện với cha tôi Thẩm thúc cùng chú Trương một lúc. Tôi không biết giữa hai bọn họ xảy ra chuyện gì chỉ biết Thẩm thúc tức giận quát lên “Các người sẽ bị quả báo” sau đó ngài tức giận rời khỏi nhà tôi. Phải rồi… Tôi khi ấy còn thấy người đàn ông trung niên kia nhìn theo Thẩm thúc, ánh mắt ông ta đột nhiên chuyển đỏ. Ông ta nói “Không thể giữ lại hắn ta”. Tôi khi ấy cho rằng mình nghe nhầm cũng không dám để ý quá nhiều nhưng mấy ngày sau Thẩm thúc thật sự biến mất và không quay trở lại nữa.”

Nói đến đây Tố Uyên liền run rẩy gương mắt vốn thiếu sức sống nay lại trở nên trắng bệch. Lưu Vy thấy vậy vội vỗ vai an ủi cô.

“Cậu thấy thế nào?” – Ân Cửu đưa mắt nhìn người bên cạnh.

“Xem ra là giết người diệt khẩu. Có lẽ việc làm Lâm Tịnh cùng đám người đến từ công ty Cao Thiên kia đã mạo phạm đến <<Thần>> nên vu y mới không đồng ý vì vậy đám người đó mới tìm cách giết ông ta. So sánh với lời kể của Tố Hồng Diễm thì không lệch đi đâu được tuy nhiên…” – Đỗ Gia Mộc đưa mắt nhìn chằm chẳm Tố Uyên. – “Cô hẳn phải thấy gì đó nên mới lựa chọn trốn vào đây.”

Ngay từ đầu Đỗ Gia Mộc đã đoán được cái chết của cô gái mà “Trò chơi” yêu cầu mọi người điều tra không phải là Tố Uyên. Hắn bắt đầu so sánh với những manh mối “Trò chơi” tiết lộ trong cuộc trò chuyện của nhóm nguyên chủ và đã lờ mờ đoán ra được cô gái “đó” là ai. Hiện tại hắn chỉ chờ đợi có đủ minh chứng để khẳng định điều đó mà thôi.

Nghe Đỗ Gia Mộc nói vậy, ánh mắt của Tố Uyên từ sợ hãi chuyển sang buồn bã. Cô mở miệng tiếp tục câu chuyện của mình:

“Thẩm thúc biến mất nhưng những người trong thôn lại không hề nghi ngờ gì đặc biệt là cha tôi. Thậm chí ông ấy còn không cho tôi nhắc đến tên của Thẩm thúc nữa. Tôi cảm thấy từ ngày hai người kì lạ kia xuất hiện, cha bắt đầu thay đổi. Cha không cho ai vào trong phòng mình, vào ban đêm thường xuyên cùng anh rể lén lút ra ngoài. Chị Như Nguyệt chẳng thèm để tâm, Hồng Diễm thì còn quá nhỏ để hiểu chỉ còn tôi và Tố An thấy nghi ngờ tuy nhiên cả hai chúng tôi lại không đủ can đảm để đi theo. Cho đến một ngày… Trong thôn xuất hiện một nhóm người thành phố. Bọn họ nói họ đến đây để ngắm nguyệt thực nên xin ở lại nhà chúng tôi. Trong đoàn người ấy có một cô gái rất xinh xắn, cô ấy tên là Đỗ Dung.”

*****

“Đỗ Dung? Đó chẳng phải là em gái của Đỗ Gia Mộc sao?” – Dư Kiều Kiều kinh ngạc mà nhìn người thanh niên.

Em gái của hắn, Trương Vân Vân bị câm từ nhỏ nên mọi người chỉ có thể nhờ người thanh niên phiên dịch hộ mình. Người thanh niên cũng bất ngờ không kém nhưng hắn vẫn nghiêm túc mà nhìn Trương Vân Vân khoa tay một hồi.

“Em ấy nói Đỗ Dung là một cô gái rất tốt hơn nữa còn hòa đồng. Cô ấy chơi rất thân với Tố Uyên và em ấy. Trong một tối Vân Vân đến nhà Tố Uyên ngủ, Tố Uyên đã vô tình tiết lộ chuyện về Thẩm thúc cũng như cha mình cho Vân Vân và Đỗ Dung nghe. Sau khi nghe xong Đỗ Dung liền đề nghị tối đó cả ba người cùng đi xem trưởng thôn cùng đám người kia đang làm gì.”

“Chẳng lẽ cô gái “đó” mà “Trò chơi” nhắc đến không phải là Tố Uyên mà là Đỗ Dung?” – Dư Kiều Kiều ghé vào tai Mạc Nhiên khẽ thì thầm.

“Tôi cũng nghĩ vậy. So với Tố Uyên thì Đỗ Dung mới là người đóng vai trò vạch trần bí mật thôn Phong.”

Mạc Nhiên không quá ngạc nhiên khi biết Đỗ Dung có liên quan đến thôn Phong. Trong cuộc trò chuyện trên mạng, Đỗ Gia Mộc đã nhắc đến em gái mình đạt giải múa ba lê sau đó cùng bạn đi chơi, mà tại căn nhà gần thôn Phong cậu lại phát hiện ra đôi giày múa vì vậy Mạc Nhiên đã suy nghĩ đến khả năng nó là của Đỗ Dung. Tuy nhiên cậu vẫn chưa tìm được nguyên do vì sao Đỗ Dung lại chết.

“Sau đó ba người các em thấy gì?”

Trương Vân Vân do dự một lúc sau đó giơ tay lên làm một loạt động tác. Người thanh niên chăm chú nhìn một lúc gương mặt dần trở nên trắng bệch.

“Em ấy nói họ nhìn thấy Tố trưởng thôn cùng con rể của mình là Lâm Tịnh đang khiêng mấy cái bao tải bỏ vào trong thùng xe tải. Đỗ Dung nói trong đó có vật gì đó còn sống vì cô ấy thấy có bao vẫn còn cự quậy rồi chủ động chạy đến đó xem. Khi mở bao ra, bên trong là một cô gái đang ngủ say. Vân Vân cùng Tố Uyên đều biết cô gái này, cô ta là người trong thôn hơn nữa còn là cô gái được chọn để hiến tế cho <<Thần>>.”

“Buôn bán phụ nữ sao?” – Dư Kiều Kiều kinh ngạc. – “Thảo nào tôi thấy kì lạ. Vì sao công ty Cao Thiên lại đến một nơi hẻo lánh như vậy để thị sát. Thị sát cái khỉ gì! Rõ ràng đây là một đường dây buôn bán phụ nữ mà.”

“Có thể Lâm Tịnh chính là người môi giới cho trưởng thôn và công ty Cao Thiên. Hắn buôn bán phụ nữ để đổi lấy tiền mua thuốc phiện. Đó là lý do vì sao chúng ta tìm thấy trong phòng làm việc của hắn có dấu vết thuốc phiện.” – Mạc Nhiên gật gù giúp Dư Kiều Kiều bổ sung thêm thông tin. Sau đó cậu quay sang cô gái đang không ngừng khua tay với anh mình. – “Sau đó em cùng hai người bọn họ bị bắt gặp?”

Trương Vân Vân gật đầu rồi quay sang người thanh niên. Hắn mở miệng giải thích:

“Cả ba nhanh chóng bị người của công ty Cao Thiên phát hiện. Đỗ Dung bảo Tố Uyên cùng Vân Vân chạy trước. Vì Vân Vân ở vị trí khá xa nên em ấy chạy về thôn Phong đầu tiên. Dù rất muốn biết tình hình của Tố Uyên và Đỗ Dung nhưng vì quá sợ nên em ấy không dám ra ngoài. Đợi đến gần sáng Vân Vân tính chạy sang nhà Tố trưởng thôn thì bị cha ngăn lại. Ông ấy nói sự việc tối qua không được kể cho bất kì ai, nếu người ta có hỏi thì nói ở trong nhà cả tối qua. Vân Vân có hỏi cha về Đỗ Dung nhưng ông chỉ lạnh nhạt nói cô ấy đã rời khỏi thôn từ sáng sớm. Tất nhiên Vân Vân đời nào tin, em đe dọa ông nếu không nói Đỗ Dung và Tố Uyên đang ở đâu thì em sẽ nói cho mọi người trong thôn biết chuyện kinh tởm của họ đang làm. Cha đột nhiên quát lên. Ông ra lệnh cho Vân Vân vào phòng. Nhưng lúc này em gái tôi cũng đã mất kiểm soát rồi. Vân Vân đột nhiên hỏi ông có phải ông đã giết Đỗ Dung và Tố Uyên rồi phải không?”

Nói đến đây sắc mặt người thanh niên trở nên nghiêm trọng:

“Khuôn mặt cha đột nhiên trắng bệch. Ông nắm chặt hai vai Vân Vân vẻ mặt không giống như làm chuyện xấu mà chột dạ mà ngược lại giống như ông ấy đang sợ hãi cái gì đó. Ông nói: “Vân Vân, đừng hỏi về Đỗ Dung nữa. Cha không giết cô ta! Cha thật sự không biết gì hết! Là cô ta tự làm từ chịu! Là cô ta chạm vào <<cửa>>.” Cha vừa khóc lóc vừa quỳ xuống xin Vân Vân đừng nhắc lại đêm qua nữa. Sau đó Vân Vân bị nhốt ở nhà, cha cũng không ra ngoài cho đến khi Tố trưởng thôn chạy đến gõ cửa nhà cha tôi. Mang vẻ mặt hớn hở, Tố trưởng thôn vỗ vai cha tôi mà nói: “Bọn họ đến rồi! Trận pháp đã được sửa lại. <<cửa>> sẽ không xuất hiện nữa”. Cha tôi cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.”

<<cửa>>, lại là nó. Rốt cuộc nó là thứ gì chứ? Liệu nó có liên quan đến trận sương mù này?

Mạc Nhiên đưa mắt nhìn Dư Kiều Kiều cùng Vạn Phong. Cả ba như có cảm ứng mà nhìn ra ngoài.

Sương mù đã lan đến đây rồi.

Trong lúc này, Tố Uyên cũng đã kể cho ba người Ân Cửu, Đỗ Gia Mộc cùng Lưu Vy nghe về đêm hôm ấy. Chỉ có điều sau khi bị phát hiện hai người không bị Tố trưởng thôn tóm được.

“Cả hai chúng tôi chạy vào trong miếu. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần chúng tôi càng sợ hãi hơn vội vã đóng cửa miếu lại rồi khiêng đồ đạc ra để chặn cửa. Tôi tính quay sang an ủi Đỗ Dung, nói với cô ấy sẽ không sao đâu chúng ta sẽ báo cảnh sát. Nhưng cô ấy đột nhiên trở nên rất lạ. Gương mặt đột nhiên ngây ra như phỗng. Đỗ Dung hỏi tôi: “Tố Uyên, cậu có nghe thấy gì không?”. Tôi nói không, cô ấy lại tiếp tục ngẩn người miệng khẽ lầm bầm: “Kì lạ mình rõ ràng nghe thấy có ai đó đang gọi mình, không phải, có rất nhiều người đang gọi mình. Họ nói ngày ấy sẽ sớm đến thôi nên bảo mình xuống đó chờ cùng.” “Đỗ Dung, cậu đừng làm mình sợ.” – Tôi sợ hãi mà lùi lại. – “Ở đây chỉ có chúng ta thôi làm gì còn ai nữa.”. Đỗ Dung không để ý đến tôi nữa cô ấy liên tục lẩm bẩm thật kì lạ… thật kì lạ. Sau đó cô ấy bắt đầu đứng dậy không ngừng đi vòng quanh trong phòng cuối cùng cô ấy dừng lại trước bức tượng này.”

Tố Uyên vươn tay chỉ về phía bức tượng phật trước mặt. Mọi người đồng loạt nhìn theo. Ban đầu tất cả không quá để ý bức tượng này nhưng theo lời Tố Uyên họ đột nhiên cảm thấy bức tượng có cái gì đó rất ghê rợn. Nó không giống tượng phật bình thường, đường nét cũng không giống trong phật giáo. Có lẽ đây chính là vị <<Thần>> mà đám người thôn Phong thờ.

“Tôi không biết Đỗ Dung làm cách nào chỉ biết cô ấy nhìn chằm chằm bức tượng rất lâu khi tôi nhìn qua góc tường đã thấy nơi đó xuất hiện một cái hố hình vuông hơn nữa còn có bậc thang đi xuống. “Đỗ Dung!” – Tôi sợ hãi theo bản năng mà kêu tên cô ấy. Đỗ Dung không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cái hố, cô ấy mỉm cười quay sang tôi “Mình đi thôi Tố Uyên.” Lúc ấy tôi thật sự sợ. Tôi muốn chạy ra ngoài nhưng lại sợ bị cha bắt chỉ có thể cắn răng theo Đỗ Dung xuống. Càng đi xuống tôi càng thấy lạnh, nhịn không được mà nép vào Đỗ Dung nhưng cô ấy lại chẳng hề cảm thấy lạnh gì mà vẫn tiến về phía trước. “Tối quá!” – Tôi nhịn không được mà kêu lên. Đỗ Dung liền lần mò lấy ra một cây đuốc rồi dùng đá lửa để thắp sáng. Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại biết được vị trí của những thứ đó, tựa như cô ấy rất quen thuộc nơi này. Nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Dung đến thôn Phong mà? Tôi sợ hãi mà nhìn ánh sáng chiếu rọi sườn mặt cô ấy. Liệu cô ấy có phải là Đỗ Dung không? Trong đầu tôi không ngừng quay mòng mòng, tôi rất muốn chạy nhưng rồi hình ảnh trước mắt làm tôi quên mất ý định chạy, quên mất cả việc vì sao Đỗ Dung lại quen thuộc địa hình của nơi này.”

Nói đến đây Tố Uyên nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, hai tay không ngừng xoa vai mình.

“Trước mắt chúng tôi là một bức tường. Bức tường ấy lồi lõm rất nhiều gương mặt mà một trong những gương mặt ấy có Thẩm thúc đã mất tích từ lâu.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN