Ân Oán Giang Hồ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Ân Oán Giang Hồ


Chương 3



-Tôi đây!

-Tôi, Louis Winston đây! Anh ráng bằng mọi cách tới đây gấp đi chung với

tôi. Có án mạng xảy ra!

-Lại nữa! Mà ai chết, ở đâu?

-Cứ tới trước đi rồi tính sau. Chuyện dài dòng lắm!…

-Được! Tôi sẽ tới ngay! Chào ông!

Văn-Lang cúp điện-thoại, nốc một hơi cạn ly nước đá lạnh rồi ‘ù té chạy’ ra xe đề máy phóng thẳng một mạch. Ông Louis Winston đã đợi chàng sẵn tại văn-phòng. Vừa thấy bóng Văn-Lang, ông ta mừng rỡ, chạy vội lại nói:

-Đi xe tôi!

Không chút chậm trễ, hai người mở cửa xe phóng lên. Louis Winston lái thật lẹ. Lúc nào gặp cản trở lưu thông là ông ta hụ còi để những xe khác biết là xe cảnh-sát mà nhường đường.

Đến lúc ra được đến xa lộ thoải mái, Louis Winston mới nói:

-Nạn nhân bị giết là người Việt tên Quý, cái người hôm nọ lên báo cáo với sở cảnh-sát về người tên Khôi mà tôi dặn anh điều-tra và canh chừng. Ông ta chết bởi một nhát đâm chí mạng ngay giữa ngực tại nhà bà Hội, mẹ ghẻ của ông Khôi. Sáng nay, cô Trúc, ‘vị hôn thê’ của ông ta gọi cảnh-sát báo cáo. Căn cứ vào lời khai của cô ta thì đêm hôm qua cả ba mẹ con ngủ ở nhà ông Quý này sau khi đi ăn về. Sau đó ông Quý có đi đâu với một người tên Toàn, dặn là nửa tiếng sẽ về, nhưng sau đó không bao giờ trở lại nữa. Đến buổi sáng ba mẹ con về lại nhà thì thấy xác ông Quý nằm giữa phòng khách. Tôi đã ra lệnh là không ai được đụng vào bất cứ cái gì trong nhà. Chúng ta tới đó để quan-sát mà điều-tra thử xem sao.

Văn-Lang lắc đầu. Thật ra chàng không ngạc-nhiên với tin này. Chỉ cần căn cứ vào những hành-động và những trò bịp bợm của gã Quý, Văn-Lang biết không sớm thì muộn hắn sẽ gặp kết quả như thế thôi. Chàng chỉ không ngờ là chuyện xảy ra sớm hơn chàng nghĩ mà thôi…

Nhìn Louis Winston, Văn-Lang hỏi:

-Tên Quý đó có chìa khóa vào nhà bà Hội?

Louis Winston nhún vai trả lời:

-Có gì là lạ đâu. Ông Quý và gia-đình mẹ vợ tương-lai cũng gần như một rồi thì việc đi lại giữa hai nhà có gì là khó! Nghĩa là cả hai bên đều có chìa khóa của nhau và có quyền tự do đi lại với nhau bất cứ giờ nào mà.

Văn-Lang lại hỏi:

-Ba mẹ con bà Hội hiện ở đâu?

-Cảnh-sát đã đem ba người về một nơi an toàn để tạm trú cho đến khi mọi thủ-tục hoàn tất và căn nhà được dọn dẹp cẩn thận sạch sẽ…

Mười phút sau, hai người đã đến nhà bà Hội, nơi xảy ra án mạng. Chung quanh nhà, cảnh-sát dùng dây màu vàng cột để tạm thời niêm phong. Louis Winston và Văn-Lang lấy ID đưa cho nhân-viên cảnh-sát giữ cửa xem rồi vào thẳng bên trong.

Xác của người đàn ông Việt-Nam tên Quý nằm giữa phòng khách, một bên má sưng lên như có trải qua một cuộc ẩu đả trước khi chết, và một con dao làm bếp cắm ngay giữa ngực gã, máu loang chút đỉnh dưới đất chỗ y nằm chết. Văn-Lang để ý chung quanh, trước sau xem có còn thêm tang-vật nào nữa không. Sau cùng, thấy không tìm ra thêm được manh mối nào thêm chàng nói:

-Ông hãy ra lệnh đem xác đi khám-nghiệm thử xem có gì khả nghi nữa không. Tôi cần biết rõ hắn chết lúc nào, giờ nào thì mới có thể bắt đầu được. Khám-nghiệm xong, tôi cần xem bản tường-trình với đầy đủ chi-tiết. Nhớ lấy dấy tay trên tang-vật nhé.

Louis Winston làm y hệt theo lời Văn-Lang dặn. Sau khi hạ lệnh, phân công đâu đó xong xuôi, ông ta rủ Văn-Lang về lại văn-phòng bàn chuyện. Chợt một nhân-viên cảnh-sát từ đâu chạy tới reo lên:

-Mọi người nhìn xem tôi tìm thấy cái gì đây?

Người ‘bạn dân’ giơ một vật bằng da màu đen ra trước mắt mọi người, hiển nhiên là một cái bóp. Louis Winston đưa cho Văn-Lang, chàng đón lấy mở ra xem.

-A!

-Gì thế?

Trong bóp không có tiền bạc gì cả, chỉ có một cái bằng lái xe, một thẻ an-sinh xã hội, một thẻ mua chịu (credit card), chừng một chục tấm danh thiếp đủ loại, trong đó có cả một danh-thiếp giả-tạo của Văn-Lang. Hình trên bằng lái xe cùng với tên tuổi không ai khác hơn là Khôi. Văn-Lang chép miệng đưa cho Louis Winston xem. Ông ta cau mày nghĩ ngợi một chập rồi chậm rãi lên tiếng:

-Nếu ông Khôi là thủ-phạm thì chuyện quá dễ dàng cho chúng ta rồi. Nhưng chỉ sợ chuyện không đơn giản thế đâu.

Văn-Lang cười khen ngợi:

-Ông quả là có bản lãnh, không bao giờ chịu đi ngay đến kết luận quá sớm cho dù đã tìm được ít nhiều manh mối.

Louis Winston nhìn Văn-Lang cười nói:

-Dĩ nhiên! Kinh-nghiệm trong nghề đã đạy tôi rất nhiều rằng mắt thấy tai nghe cũng chưa đủ mà cần phải có bộ óc nữa mới được. Hiện tại, tôi có một bộ óc rất tinh-vi đầy những ‘chất xám’. Đó chính là thám-tử 008 của tôi. Không sớm thì muộn rồi chúng ta sẽ đưa tất cả mọi việc ra ánh sáng. Thủ-phạm có thể chạy được, nhưng có mà trốn đàng trời!

Văn-Lang cả cười, nhìn Louis Winston hỏi đùa:

-Liệu ông có hối hận vì đã đánh giá tên 008 đó quá cao không?

-Không bao giờ!

Quay sang viên cảnh-sát, Louis Winston hỏi:

-Anh tìm được cái bóp này ở đâu?

Viên cảnh-sát trả lời:

-Đàng sau vườn.

-Anh có thể dẫn hai người chúng tôi ra chỉ chỗ nào anh tìm được hay không?

-Vâng!

Louis Winston cùng Văn-Lang theo viên cảnh-sát ra vườn. Chỗ anh ta tìm được cái bóp nằm cách cửa bếp mở ra vườn của căn nhà chừng năm thước. Đi ra đàng sau vườn tí nữa là một con hẻm khá rộng, đủ chỗ cho hai chiếc xe nhỏ cùng qua lại một lượt.

-Hừ! Càng lúc chuyện lại càng thêm vô lý!

-Gì mà vô lý vậy 008?

Văn-Lang lắc đầu nói:

-Thôi! Hôm nay như thế là tạm đủ rồi. Phải nghiên-cứu tình hình kỹ càng hơn cũng như phải tìm thêm một vài manh mối nữa thì mới có thể đặt sơ giả-thuyết được.

Chỉ nội ngay chiều hôm đó, Văn-Lang đã nhận được tất cả những kết quả chàng mong muốn. Thứ nhất, sở cảnh-sát đã tìm được dấu tay trên con dao, tức tang-vật giết người. Thứ hai, nhà thương đã đưa ra kết quả khám-nghiệm tử thi. Văn-Lang đọc rất kỹ, không bỏ sót một chi tiết nào, hay một chữ nào. Chàng vỗ đùi nghe đến ‘đét’ một tiếng ra chiều thích thú, hài lòng lắm. Louis Winston nhìn chàng làm việc mấy lẩn định hỏi nhưng lấy làm ngại ngùng vì biết chàng đang say mê công việc, nên không muốn làm ‘cụt hứng’. Sau cùng, Văn-Lang nở một nụ cười thật tươi nói:

-Hay lắm! Chi tiết rất là đầy đủ. Chúng ta có thể bắt đầu được rồi. Bắt đầu ngày mai tôi bắt tay ngay vào việc.

Ông Louis Winston bấy giờ mới dám lên tiếng hỏi:

-Cho tôi hỏi, dấu tay trên con dao giết người là của ai vậy?

Văn-Lang giơ hai ngón tay lên nói:

-Của những hai người!

Louis Winston ngạc-nhiên hỏi:

-Là những ai?

-Ông Khôi và bạn ông ta, ông Lộc.

Louis Winston lại thêm một phen ngạc nhiên:

-Như vậy có nghĩa là…

Nhưng Văn-Lang không để ông ta nói hết câu, chàng ngắt lời:

-Ông đừng đoán vội. Dù gì thì tôi cũng phải gặp cả hai người để điều-tra. Rất có thể là một trong hai người đó là thủ-phạm hoặc là cả hai đồng mưu. Mà cũng rất có thể là không có người nào dính líu trong vụ này nữa.

Louis Winston gãi đầu nói:

-Anh nói như thế thì huề tiền rồi còn gì!

Văn-Lang gật đầu:

-Nói như ông thế cũng phải.

Như sực nhớ ra điều gì, Louis Winston nhìn Văn-Lang như ‘cầu cứu’:

-Các ký-giả cùng phóng-viên của các đài truyền-hình đang đợi ở phòng bên. Anh có thể thay tôi mà trả lời ít câu hỏi cho họ vừa lòng mà đi cho khuất mắt chứ?

Văn-Lang nghe nói chợt nhăn mặt:

-Mấy người đó thật là lắm chuyện! Chính họ đã làm hỏng bao nhiêu vụ điều tra rồi mà vẫn chứng nào tật nấy! Không những thế, tin tức nhiều khi thì chỉ nói có một nửa, bóp méo dư luận làm hại không biết bao nhiêu người!

Louis Winston cười, vỗ về:

-Thôi, ráng giùm tôi chút đi mà! Chỉ có anh là tôi tin tưởng là ăn nói khéo léo, và chỉ nói những gì đáng nói.

Cực chẳng đã, Văn-Lang đành phải chiều theo ý ông Louis Winston. Biết chàng ghét cay ghét đắng những ký-giả và phóng-viên nên ông ta tìm cách ‘xoa dịu’, điều đình trước:

-Thám-tử Ty Rex ở Richmond hết sức mến phục và kính trọng anh. Ông ta có cho tôi biết là anh thích ‘đấm bóp’ lắm. Cố mà giúp tôi chuyến này đi. Tôi hứa sẽ ‘đền đáp’ xứng đáng cho anh.

Văn-Lang phá lên cười ngặt nghẽo. Chàng cất tất cả tài-liệu quan trọng vào ngăn kéo bàn giấy, khóa lại cẩn thận rồi lê bước sang phòng bên cạnh để gặp đám nhà ‘báo’ và dân truyền hình để ‘trả nợ quỹ thần’…

Sáng hôm sau Văn-lang thức dậy thật sớm. Đánh răng rửa mặt xong, chàng pha cà-phê ngồi nhâm nhi, đọc sơ báo nhật-trình để kiểm-chứng thử xem đám ký-giả viết những gì, có lệch lạc với điều nào chàng trả lời trong cuộc phỏng-vấn hôm trước không.

“… Theo cuộc khám-nghiệm tử thi thì nạn-nhân bị giết chết vào khoảng thời gian từ 11 giờ đêm cho đến 11 giờ 30 tối hôm thứ bảy. Và theo thám-tử 008 nhận xét thì có lẽ kẻ sát nhân là một người to lớn khỏe mạnh lẻn vào ngõ sau căn nhà rồi khi chạm mặt, đã vật nạn nhân xuống đất và kết liễu mạng sống ông ta bằng một nhát dao chí mạng nơi giữa ngực. Thêm một chi tiết đáng chú ý là giờ chót, cảnh-sát vừa tìm được một cái khuy áo, và tin tưởng là của thủ-phạm bị rớt ra trong khi hai bên trong khi xô xát với nạn-nhân.

Cũng theo thám-tử 008, cái khuy áo nhỏ bé kia có thể sẽ trở thành một ‘cứu tinh’ rất lớn trong việc điều tra.

Phải chăng đây là một màn ám sát vì tư thù? Hay là đây là một vụ thanh toán trong giới giang hồ của ‘xã hội đen’? Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ án này để tiếp tục cống hiến độc giả những tiến trình của công việc. Hy vọng rằng một ngày gần đây màn bí mật sẽ được đưa ra ánh sáng và thủ-phạm sẽ bị xét xử đích đáng để làm sáng tỏ, vinh danh công lý…”

Văn-Lang mỉm cười dụi thuốc vào gạt tàn, gấp tờ báo lại quăng vào một xó. Chàng liếc nhìn đồng hồ, rồi đi tắm rửa thay quần áo. Chương-trình những ngày sắp tới của chàng thật là bận rộn không ít…

*

* *

-Anh Văn-Lang đó hả? Vào đây chơi!

Văn-Lang gật đầu, đóng cửa xe lại. Khôi bước tới bắt tay rồi mời chàng vào bên trong để tiếp. Khôi đi pha trà, Văn-Lang ngồi nghĩ ngợi đăm chiêu. Chàng thật không biết mình phải mở đầu câu chuyện với Khôi như thế nào.

Chỉ độ năm, mười phút sau, Khôi đem lên một bình trà sen thơm ngào ngạt, khói bốc nghi ngút. Hai người vừa thưởng-thức vị thơm ngon của trà sen, vừa chuyện trò qua loa. Được một tuần trà, Văn-Lang nhìn Khôi ngại ngùng nói:

-Anh Khôi, hôm nay tôi tới đây trước hết là để xin lỗi anh…

Khôi vội ngắt lời:

-Mà anh có lỗi gì?

-Tôi thiếu thành thật với anh.

Khôi buồn cười hỏi:

-Thế nào là thiếu thành thật?

Văn-Lang khẽ hít vào người một luồng không khí rồi mới trả lời:

-Tôi không cho anh biết rõ về tôi…

Khôi gạt đi:

-Tưởng gì! Anh rõ lẩm cẩm! Tôi chưa hề thắc mắc về đời tư, quá khứ, hay sự nghiệp của anh. Mà tôi cũng chẳng cần biết làm gì! Tôi chỉ cần biết anh đối với tôi như thế nào mà thôi.

Thu hết can đảm, Văn-Lang nhìn Khôi nói:

-Anh nghe tôi nói! Tôi là một thám-tử. Tôi kết bạn với anh không ngoài mục đích dò xét anh. Và giờ đây tôi có nhiệm-vụ phải điều-tra anh nữa.

Không để Khôi có cơ hội lên tiếng, Văn-Lang nói rõ thêm về chàng cho Khôi nghe, đồng thời kể lại đầu đuôi từ lúc chia tay Khôi tại tửu lâu đêm hôm đó cho đến vụ Quý bị giết mới đây ra sao cho Khôi nghe. Khôi chưa biết phải nói gì thì Văn-Lang buồn bã nói:

-Anh Khôi, vì cảnh-sát tìm thấy cái bóp của anh đàng sau vườn, và cán dao có dấu tay của anh và Lộc. Do đó anh là nghi can số một, còn anh Lộc là nghi can số hai trong vụ này đó!

Khôi ‘à’ một tiếng rồi hỏi:

-Anh nghi tôi và Lộc là thủ-phạm giết chết tên Quý?

-Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, ngoại trừ trường-hợp anh có biện-chứng minh-xác rõ rệt và có lý-do chính đáng để giải thích được là vì sao đàng sau vườn lại có cái bóp của anh và trên vũ-khí giết người lại có dấu tay của anh.

Khôi mời Văn-Lang hút thuốc và châm cho mình một điếu. Chàng nhả khói nhìn thám-tử 008 nói:

-Việc anh phải làm, anh cứ làm. Anh không cần phải coi tôi hay Lộc là bạn. Cứ theo luật mà thi hành, tôi không ngại đâu. Nhưng hiện tại thì Lộc không có ở đây. Bây giờ anh đang tiếp xúc với tôi thì có gì xin cứ nói với tôi, bàn với tôi thôi.

-Vậy thì anh hãy cho tôi biết tối hôm thứ bảy sau khi chúng ta chia tay tại tửu lâu lúc 10 giờ đêm thì sau đó anh có đi đâu, làm gì khác không?

Khôi đáp ngay không suy nghĩ:

-Tôi về thẳng nhà ngủ.

Văn-Lang gật đầu, lại hỏi:

-Còn cái bóp của anh tại sao lại nằm đàng sau vườn nơi nảy ra án mạng? Cán dao vì sao có dấu tay của anh? Nếu anh không giải thích được hai điều này thì kẹt cho cả tôi lẫn anh đó!

-Nghĩa là anh sẽ phải bắt tôi?

-Đúng vậy! Mà cho dù tôi không nỡ bắt anh thì cũng sẽ có người khác bắt anh thôi! Trước tình thế đó thì tôi cũng đành bó tay!

Khôi cười chua chát, chàng kể lại chuyện hôm chàng nóng giận cầm dao hăm dọa mấy mẹ con bà Hội và Lộc nhảy vào can cầm con dao ném đi ra sao kể lại cho Văn-Lang nghe. Sau đó Khôi buồn rầu nói:

-Còn về cái bóp của tôi thì tôi chịu, không biết phải giải thích ra sao. Hôm qua tôi phát-giác là bị mất nhưng vì là chủ nhật nên cũng chẳng làm được gì. Sáng hôm nay tôi mới lên sở cảnh-sát khai báo. Tôi định trong tuần sẽ đi xin lại các giấy tờ tùy thân quan-trọng bị mất vì để trong bóp.

Rót thêm trà vào hai tách, Khôi nói tiếp:

-Một là tôi đánh rớt nó trong nhà hàng lúc trả tiền xong, hai là rớt ngoài bãi đậu xe. Ngoài ra thì tôi chịu! Không biết anh có tin tôi không?

Văn-Lang suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục cuộc thẩm vấn:

-Anh hãy tả con dao hôm anh dùng hăm dọa mẹ con bà Hội cho tôi nghe.

-Đó là một con dao làm bếp, rất sắc, đầu rất nhọn, dài chừng 30 phân, cán đen, làm bằng gỗ.

Mặt thám-tử 008 Văn-Lang vẫn lạnh như tiền. Chàng khẽ nhắp một ngụm trà, nhìn thẳng vào mặt Khôi:

-Anh hãy kể lại từ đầu và cho tôi biết mục-đích hôm anh đến nhà mẹ ghẻ và hai đứa em cùng cha khác mẹ của anh, và rồi cầm dao hăm dọa ba mẹ con ra sao, như thế nào.

Khôi quay điếu thuốc trên tay vài vòng, đưa lên môi rít một hơi thật dài.

-Hôm đó tôi tới gặp ba người với mục đích trao cho họ số tiền 3000 đồng do bố tôi nhờ tôi giữ, nhờ mỗi tháng gửi chút đỉnh về cho ba mẹ con. Nhưng nay bố tôi đã mất, ba mẹ con cũng sang được bên này thì tôi không còn lý-do nào để giữ số tiền kia cả. Vốn dĩ tôi định đưa tiền xong sẽ đi ngay, và không có ý định trở lại gặp ba người dù là chỉ một lần nữa. Chỉ bởi tại cả đám ăn nói những lời khốn nạn, móc họng như tôi ăn quịt tiền chính-phủ cho mỗi người là 10000 đồng. Tôi đã bình tĩnh cố giải thích rằng tôi không biết, và không có liên quan gì đến chuyện đó, có hỏi thì hỏi hội bảo trợ hay chính-phủ Hoa-Kỳ. Thế nhưng mấy mẹ con vẫn không để cho tôi một lối thoát nào mà cố dồn tôi vào chân tường, vào đường cùng ngõ tận. Anh cũng thừa hiểu, dù là con thú trong hoàn cảnh như vậy còn cắn lại huống hồ là con người. Lộc, bạn tôi là người tốt, hoàn toàn không dính líu gì trong vụ này cả. Chính vì Lộc ngăn cản, không để tôi ra tay không thì có ít nhất một người về chầu Diêm-Vương rồi. Con Trúc sau đó đi gọi tên Quý tới tự giới-thiệu là ‘vị hôn phu’ của con nhỏ. Tên này sau đó hăm dọa ra đều có thể ‘dùng tiền mà đốt chết tôi được’! Rồi chính Lộc lại cản tôi, kéo tôi đi về không thì nhẹ lắm bữa đó tôi cũng tặng cho hắn vài quả thôi sơn cho chừa cái tật ‘bố láo’!

Nói xong, Khôi thở dài tỏ vẻ chán ngán. Chàng rít thêm mấy hơi thuốc thật dài rồi chậm rãi gằn rõ từng tiếng một:

-Phải! Tôi có cớ, có động lực thúc đẩy, và có cơ-hội để giết tên Quý kia. Điều này tôi dư biết anh có nghĩ đến. Nhưng cho tôi hỏi anh câu này. Giả sử như tôi giết tên Quý kia thì tại sao tôi không cao bay xa chạy mà lại ngồi đây để anh điều tra là vì lẽ gì?

Văn-Lang phủi tay một cái, lớn tiếng nói:

-Như thế mà anh cũng hỏi tôi được à? Nhưng thôi, nếu anh đã hỏi thì tôi cũng xin trả lời. Lý do thứ nhất, anh không phải là người dại, và thứ hai, anh không phải là hạng người biết chạy trốn, cho dù là anh thoát được.

Khôi cười hỏi:

-Như vậy thì anh cũng còn một chút kính trọng đối với tôi, và ít nhiều có tin tôi phải không?

Văn-Lang đứng dậy đi đi lại lại mấy lượt rồi mới đáp:

-Với tư cách giữa một người bạn với một người bạn thì tôi có thể tin anh. Nhưng nếu lấy tư cách một thám-tử trong phạm vi nghề nghiệp thì tôi chưa thể tin anh được.

Khôi gật đầu nói:

-Anh nói như vậy kể ra cũng là công bằng lắm rồi.

Văn-Lang nhìn đồng hồ rồi lên tiếng xin từ giã:

-Anh Khôi, tôi phải đi để tiếp tục công việc. Cám ơn anh đã dành thì giờ cho tôi. Tôi đã làm phiền anh quá nhiều. Tôi hy-vọng tất cả mọi chuyện trong những ngày sắp tới chỉ đem lại cho chúng ta cùng lắm là niềm sợ hãi mà không đi đến kết quả đáng tiếc. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vậy. Tôi mong anh hiểu là tôi vẫn coi anh là bạn. Và tôi rất mong sẽ được cơ hội chứng minh điều đó với anh.

Khôi cười gằn, lạnh lùng hỏi:

-Thật vậy à?

Văn-Lang chưa kịp trả lời Khôi lại hỏi tiếp:

-Cho dù mai đây anh điều-tra được chính tôi là thủ-phạm giết người?

-Đúng vậy.

Đưa tay lên nắm đấm mở cửa, Văn-Lang như sực nhớ điều gì chưa cạn lời nên quay lại cố nén xúc động nói:

-Anh Khôi! Xin anh hãy tha thứ cho tôi. ‘Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ’! (1) Anh hiểu cho tôi!

-Lẽ đương nhiên!

Rời nhà Khôi rồi, Văn-Lang tiếp tục lên đường thi hành công tác. Chàng nhận thấy đường đi còn xa quá. Chàng cảm thấy hết sức ‘rã rời’, không phải vì thể xác mà vì tinh-thần. Dù đoán trước được, biết trước được nhiều việc nhưng tránh không khỏi! Chàng xưa nay chưa bao giờ trùn bước trước mọi thử thách, nhưng lần này là một thử thách thật mới lạ chưa tưng trải qua. Người thám-tử ‘đau khổ’ hút thuốc liên tục, hết điếu này sang điếu khác, vừa lái xe vừa than thầm:

-Vi nhân nan! (2)

‘Reng reng’, tiếng điện thoại tay đột nhiên kêu. Văn-Lang tạt xe vào lề, để đèn chớp báo hiệu có chuyện khẩn cấp để cho các xe trên xa lộ nhìn thấy. Chàng lắc đầu nhìn thử xem ai gọi. Khi nhìn rõ số, Văn-Lang mỉm cười.

-A lô, có phải Yến đó không?

-Em đây. Chiều nay anh rảnh không, mình lên hội quán đánh Ping-Pong.

-Anh có công tác phải đi Richmond bây giờ đây. Sớm lắm là chiều tối mới

về, sợ hội-quán đóng cửa rồi. Thôi để khi khác đi nghe!

Tiếng đầu giây bên kia nũng nịu:

-Anh lúc nào cũng vậy hết! Cứ bận hoài à! Chẳng bao giờ có chút thì giờ nào cho em hết đó!

Tiếng Văn-Lang ‘dỗ dành’:

-Thôi mà, thôi mà! Đúng vào lúc anh bận thật thì sao đây? Không lẽ bỏ việc? Cho anh khất đi. Lần tới sẽ bù gấp đôi cho em, chịu không?

-Hay là có cô nào rồi phải không?

-Trời ơi! Đừng nói vậy mà! Oan cho anh lắm!

-Thôi đi! Khó mà tin nổi ông lắm!

-Không lẽ anh mất tín nhiệm đến như vậy sao?

-Hơn còn có nữa là!

-Thôi, đừng làm khó anh nữa được không? Chừng nào xong việc về lại anh sẽ gọi em liền. Cuối tuần anh sẽ dẫn em đi đánh bóng bàn, rồi đi ăn và đi xi-nê. Chịu chưa?

-Được rồi. Nhưng nếu thất hẹn với em là không được đó nghe!

(1) “Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ”: ngạn ngữ Trung-Hoa, có nghĩa là “con người sống trên đời, nhiều lúc chính bản thân của mình cũng không phải là của mình”.

(2) “Vi nhân nan”: Làm người thật là khó.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN