Ân Oán Quan Trường - Chương 44: Manh mối bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Ân Oán Quan Trường


Chương 44: Manh mối bất ngờ


Về đến khách sạn, Tề Ngọc Phi ngồi tỳ một chỗ cả buổi không nói một tiếng nào.

Hải Minh bồn chồn không chịu được, hắn xê lại hỏi :

– Thiếu chủ, chúng ta định đi thật sao?

Tề Ngọc Phi nhếch môi :

– Ngươi bảo phải làm sao? Cái mối dây đã đứt đoạn rồi.

Xa Lôi hừ hừ trong miệng :

– Thật không biết cái lão Tiêu Diễn từ sáng đến tối lão làm cái giống gì, hậu nha Quản sự vốn là thân tín như ruột thịt của lão, vậy hành tung của hắn lão không biết một chút gì!

Tề Ngọc Phi nói :

– Cũng không thể trách, Lưu Côn là con người cơ cảnh gian ngoan, cách che đậy của hắn lại quá khéo léo, Tiêu đại nhân công vụ quá nhiều, đâu còn có thì giờ chú ý, mà cũng không thể nào ngờ nổi, cả đến chúng ta thiếu chút nữa cũng đã buông trôi, thì làm sao trách ông ta được.

Hải Minh nói :

– Tự nhiên hắn là con người tinh minh, nếu không thì làm sao hắn làm được việc tày trời như thế?

Hắn vụt ngưng tay và nheo mắt nghiêng tai :

– Sao hắn lại đến đây cà…

Khang Anh hỏi :

– Ai?

Vừa nói hắn vừa dòm ra và kêu nên :

– Ngụy Lâm!

Tại làm sao hắn lại đến khách san, đã vậy khi đến hành lang hắn còn đứng lại và dòm quanh bốn phía bằng một cử chỉ dớn dác.

Hải Minh nói :

– Khang Anh, hỏi hắn thử xem có phải lão Tiêu lại có chuyện nên sai hắn đến tìm chúng ta?

Khang Anh đứng lên kéo cánh của rộng thêm và gọi :

– Ngụy Lâm, làm gì đó? Tìm ai vậy?

Vừa thấy Khang Anh nó đầu ra, Ngụy Lâm lật đật bước vào vòng tay :

– Tiểu vương gia có ở đây không?

Khang Anh đáp :

– Có nhưng có chuyện gì?

Tề Ngọc Phi ló ra :

– Ngụy Lâm vào đây.

Khang anh dẫn vào, Ngụy Lâm lật đật quỳ xuống :

– Dọc theo đường, tiểu nhân hỏi thật khó khăn vì không dám hỏi đich danh nên mãi đến bây giờ mới gặp được.

Tề Ngọc Phi hỏi :

– Có chuyện gì đó, Tiêu đại nhân sai ngươi đến phải không?

Ngụy Lâm lắc đầu :

– Bẩm Tiểu vương gia, không phải Tiêu đại nhân sai đến, nô tài tự đến đây thôi.

Tề Ngọc Phi nhìn hắn trân trân :

– Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

Ngụy Lâm đáp :

– Tiểu vương gia đã than oan giùm cho anh em tôi, tôi không có lấy chi đền đáp, nên liều đến đây báo với Tiểu vương gia một chuyện. Nhưng vẫn chưa biết đúng hay không đúng.

Tề Ngọc Phi hỏi :

– Chuyện gì?

Ngụy Lâm đáp :

– Cứ theo nô tài biết thì không phải sau khi đến Trịnh Châu rồi Tiêu đại nhân mới thu dụng Lưu Côn, mà là mang hắn từ một nơi khác đến.

Tề Ngọc Phi nói :

– Ngươi đến đây để cho ta biết một chuyện đó phải không?

Ngụy Lâm đáp :

– Còn nữa, có lúc nô tài uống rượu cùng với Lưu Côn, hắn nói hắn chưa lập gia đình, chỉ có một đứa em gái tại Kinh thế như không biết sao Tiêu đại nhân lại nói với Tiểu vương gia là gia đình hắn hiện đang ở tại Phúc Kiến?

Tề Ngọc Phi à à :

– Có chuyện như thế sao?

Ngụy Lâm đáp :

– Còn nữa, có lẽ Tiểu vương gia hãy còn nhớ hồi sớm mai này, sau khi Tiểu vương gia đến Phân ty, Tiêu võ sư cho người ra sau bẩm báo, trong đó có nô tài…

Hải Minh gật đầu :

– Đúng, ta cũng nhớ ra ngươi rồi, ngươi là một trong bốn nha dịch mang đao cùng ra một lượt với Tiêu võ sư.

Ngụy Lâm đáp :

– Lúc nô tài vừa vào hậu nha, Tiêu đại nhân bảo chúng nô tài ra trước và kế đó nghe gọi Lưu Côn.

Khang Anh cau mày :

– Có chuyện như thế sao ngươi không cho biết sớm?

Ngụy Lâm đáp :

– Ban đầu nô tài không nghĩ ra, sau đó có nghĩ, nhưng trước mặt Tiêu đại nhân, nô tài đâu dám nói, nô tài không dám nói Tiêu đại nhân cố che chở cho Lưu Côn, cũng không dám nói Tiêu đại nhân có chuyện không tốt nhưng thấy cần bẩm báo Tiểu vương gia những chuyện như thế để Tiểu vương gia định đoạt.

Hải Minh mở tròn đôi mắt :

– Thiếu chủ…

Tề Ngọc Phi nhìn như xói vào mặt Ngụy Lâm :

– Tiêu đại nhân là người chấp pháp một Châu, Ngụy Lâm ngươi có biết chuyện không nói có là mang tội gì chớ?

Ngụy Lâm đáp :

– Nô tài biết, những lời của nô tài toàn là sự thật cũng không kết tội một ai, vừa rồi nô tài đã có nói, không dám nghĩ gì về Tiêu đại nhân cả nô tài chỉ bẩm báo với Tiểu vương gia bấy nhiêu chuyện để Tiểu vương gia nghiệm xét thế thôi.

Tề Ngọc Phi mỉm cười :

– Ta không thể tin chuyện đó, Hải Minh, Nhạc Tấn, hãy áp giải Ngụy Lâm giao trả lại cho Tiêu đại nhân.

Hải Minh thảng thốt :

– Thiếu chủ…

Tề Ngọc Phi hất tay lên, Ngụy Lâm ngã xuống huyệt đạo hắn bị phong bế.

Quát mắt nhìn Hải Minh, Tề Ngọc Phi trầm giọng :

– Giải nó đi, những lời tố cáo của hắn, các ngươi hãy bẩm lại Tiêu đại nhân cho rõ, xong rồi về gấp, chúng ta còn phải lên đường.

Hải Minh nhướng nhướng mày :

– Thiếu chủ, sao thiếu chủ lại làm như thế, không tin hắn thì thôi.

Tề Ngọc Phi nói :

– Chuyện không nói có để hãm hại người lành, thứ đó phải được trừng trị.

Hải Minh mím môi định nói, nhưng Tề Ngọc Phi trầm giọng :

– Ngươi nghe ta hay là ta nghe ngươi?

Hải Minh cắn môi cúi đầu, hắn liếc Tề Ngọc Phi hai ba lần nữa nhưng thấy vị thiếu chủ của mình không đổi sắc đành phải cùng Nhạc Tấn áp giải Ngụy Lâm…

° ° °

Nhất định là không thỏa mãn hành động của Tề Ngọc Phi nhưng bọn Hải Minh cũng không thể bất tuân lệnh người thiếu chủ.

Hai người mang bộ mặt nặng nề áp giải Ngụy Lâm đến Phân ty.

Con người của Tiêu Diễn thật là trấn tĩnh, hắn không hề biến sắc khi thấy chuyện lạ xảy ra, lão mời Hải Minh và Nhạc Tấn vào khách thính.

Hải Minh nói :

– Ngụy Lâm tìm đến khách sạn tìm Tiểu vương gia để đầu cáo đại nhân, nhưng Tiểu vương gia chúng tôi bảo hắn đã manh tâm chuyện không nói có, mong lòng hãm hại đại nhân, vì thế nên sai chúng tôi áp giải hắn giao lại đại nhân xử trí.

Tiêu Diễn có vẻ ngạc nhiên :

– Sao lại có chuyện như thế cà? Nhưng chẳng hay hắn đầu cáo chuyện chi?

Nhạc Tấn đáp :

– Hắn bảo Lưu Côn không là người đại nhân thu dụng sau khi tới trấn nhậm Trịnh Châu, hắn bảo đại nhân mang từ đâu tới. Hắn còn nói Lưu Côn chưa lập gia đình, hiện chỉ có một người em gái hiện ở tại Kinh.

Bây giờ Tiêu Diễn mới biến sắc :

– Hắn, hắn nói bậy…

Nhạc Tấn nói :

– Hắn còn báo đại nhân khi nghe chúng tôi đến Nha môn thì đã vội cho gọi Lưu Côn, điểm đó, theo hắn thì rất khả nghi, hắn báo cáo và yêu cầu Tiểu vương gia của chúng tôi xét định.

Tiễu Diễn xạm mặt :

– Ty chức đã vì anh em hắn mà than oan, chính chuyện đó chư vị cũng có thấy, nhưng không biết sao hắn lại có thái độ đối ngược lại với ty chức như thế ấy…

Hải Minh đứng lên :

– Người đã giao lại cho Tiêu đại nhân rồi, công việc của chúng tôi kể như đã xong, Tiểu vương gia của chúng tôi đang đợi để lên đường cho kịp, chúng tôi xin phép cáo từ.

Hắn đưa tay vỗ vào vai Ngụy Lâm để giải huyệt cho hắn rồi vòng tay cáo biệt.

Tiêu Diễn nói :

– Xin nhị vị thay thế chuyển lời dùm rằng ty chức thậm cảm tình thương của Tiểu vương gia, ty chức nguyện cố gắng hết sức mình trong công vụ để gọi là đáp lại phần nào ân nghĩa đó.

Đúng là con người tiêu biểu cho sự chí công, lão thọ ân nhưng lão không hề đem sự riêng tư ra để làm liều đáp tạ như những kẻ thông thường, lão đã coi chuyện phục vụ trong chức nghiệp là một điều quan trọng trong sự vinh dự cho cược đời của lão.

Và chờ cho khách khuất rồi, Tiêu Diễn mới ngó đến Ngụy Lâm :

– Ngươi to gan lắm, Ngụy Lâm, còn chưa chịu quỳ xuống thọ tội phải không?

Ngụy Lâm cắn răng quỳ xuống :

– Đại nhân, nô tài…

Tiêu Diễn nói :

– Hai tên hộ vệ của Mộc tiểu vương gia đã cho ta biết tất cả còn gì nói nữa?

Ngụy Lâm vụt ngẩng mặt lên, đôi mắt hắn ngó Tiêu Diễn với tất cả sự căm hờn :

– Nô tài nói toàn là sự thật bây giờ đại nhân cứ việc trị tội bằng cách nào cũng được. Tức là chỉ tức cho nô tài mù mắt, xin đại nhân cứ cho người đến áp giải nô tài.

Hắn khoang ngược hai tay ra sau lưng và cúi gụt đầu xuống với tất cả thái độ của một con người bằng lòng chịu tội. Tiêu Diễn cười nhạt :

– Không vội, ta cần hỏi ngươi, tại làm sao ngươi biết Lưu Côn chưa lập gia đình và chỉ có một đứa em gái đang ở tại Kinh.

Ngụy Lâm đáp :

– Do Lưu Côn nói cho tôi biết.

Tiêu Diễn hỏi :

– Lưu Côn lại nói cho ngươi nghe chuyện đó? Ta không tin.

Ngụy Lâm nói :

– Nô tài nói toàn chuyện thực tình có lúc Lưu Côn đã cùng với nô tài uống rượu.

Tiêu Diễn gật gật đầu :

– À… thì ra như thế, ta biết rồi, như vậy cũng không có gì lạ.

Vẻ mặt của ông chợt ngời lên một sắc thái dị thường. Ông nhìn sững vào mặt Ngụy Lâm bằng đôi mắt lạ lùng.

Thình lình, ông ta bước xuống đưa tay đỡ lấy Ngụy Lâm và mỉm cười :

– Ngụy Lâm, Lưu Côn uống rượu vô rồi nói bậy bạ: Vì thế đối với ta ngươi cũng hiểu lầm, trong bao nhiêu năm nay ngươi ở lại Phân ty cộng sự với ta lẽ nào ngươi chẳng biết con người của ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi lại quên rằng chính ta vì tình thương nên đã thu dụng bảo dưỡng em của ngươi, ngươi cũng biết ta đối xử với hắn như thế nào, rồi chớ? Nhưng thôi, quá khứ không bàn tới nữa, chỉ nói đến việc ngươi đến trước mặt Tiểu vương gia đầu cáo ta và cũng bỏ chuyện phải quấy qua một bên, ta nhận thấy ngươi hành sự rất cẩn thận, quan sát thật tinh tế, đã vậy, ta còn thấy ngươi có một điểm tốt nữa là không biết sợ quyền thế, dám làm chuyện đúng với lương tâm của mình. Ta bằng lòng đề bạt ngươi cho xứng đáng bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là Hậu nha Quản sự cho Phân sát Đề Hình, thay thế cho Lưu Côn…

Ngụy Lâm mở trừng đôi mắt :

– Đại nhân…

Tiêu Diễn mỉm cười :

– Đi đi, không cần nói gì nữa cả, hãy lo thu dọn đến hậu nha.

Ngụy Lâm mang bộ mặt sừng sỡ bước ra ngoài, thật hắn không biết mình nằm mộng hay là sự thật.

Hắn thường nghe người ta nói bên cái họa có cái phúc một bên, nhưng cho đến bây giờ, chuyện xảy ra như thế, hắn cũng vẫn chưa biết là phúc hay là họa.

Đứng bên thềm xéo về bên phải, chỗ có thể nhìn thẳng hậu nha Tiêu Diễn ngó dáng cách lờ đờ của Ngụy Lâm và chợt hé nụ cười đắc ý.

Quản sự hậu nha có nhiệm vụ như quản đốc, tức là chăm nom, đôn tốc, còn tất cả những công việc đều có người phụ trách.

Ở đây người đông hơn ở tiền nha, vì công việc lặt vặt nhiều hơn.

Nhưng đặc biệt có một công việc mà vị Quản sự mới phải làm.

Đó là việc cho chó ăn.

Trước đây, công việc đó để cho Ngụy Phong đặc trách, Lưu Côn chỉ coi chừng trong lúc thả chó ra ban đêm, chỉ khi nào chó nhìn lầm người làm dữ thì hắn mới ra can thiệp, còn thì từ việc cho chó ăn, tắm rửa ba con chó Tây Tạng đó đều do một tay Ngụy Phong.

Bi giờ Ngụy Phong chết rồi, Lưu Côn cũng không còn, vị Quản sự mới là Ngụy Lâm tự nhiên lẽ phải làm công việc đó.

Nhưng giống “chó săn” Tây có nhiệm vụ thám tử không phải như chó thường.

Chẳng những chúng mạnh dữ, mà nó còn có một đặc tính là người lạ đến gần là chúng xé cho tới chết.

Người lạ ở đây không phải từ ngoài vào không là lạ mặt người lạ là không có quan hệ dính đến trong đời sống của chúng, cụ thể trong đời sống của chúng là ăn.

Vì thế, ai cho chúng ăn thì người đó người quen.

Ba con chó của Tiêu Diễn còn có đặc điểm, người cho ăn có nghĩa là hàng ngày cho chúng ăn, săn sóc chúng, chứ không phải ai cũng có thể cho chúng ăn được cả. Cho dầu có xách một đùi thịt nướng thật thơm nhưng nếu không phải là người cho chúng ăn hàng ngày, không phải là người quen của chúng thì chúng vẫn ngoạm cổ ngay.

Trong khi đó vị tân Quản sự được hân hạnh quen với chó này lại phải mang thức ăn đến cho chúng sực.

Chúng không sực thức ăn, vì người cho chúng ăn không quen, không quen thì thay vì sực thức ăn chúng sực ngay người đó.

Tuy có võ công, nhưng vốn là thứ võ công “chạy hiệu” là một thám tử phụ, vị tân Quản sự Ngụy Lâm vừa mới đưa tay ra để phân trần thì ba “ông” chó thám tử đã chồm lên, nạn nhân ngã lăn không kịp kêu một tiếng.

Đối với ba con chó thuộc loại “ông” này, cho dẫu có thanh kiếm trong tay, có giỏi lắm cũng chỉ lui được một con rồi ngủm, vậy mà Ngụy Lâm lại không có một tấc sắt mà cũng không đỡ gạt được gì, chỉ một con trước chồm lên mà hắn đã lăn quay.

Ba con chó thật tinh thông, chúng không khi nào cắn bậy, chúng chỉ kéo áo quần cho nạn nhân ngã xuống rồi nhắm cho trúng yết hầu.

Có lẽ chúng cũng thông thạo, biết rành ngón đòn nào thuộc về trí mạng, chúng chỉ lừa ngay vào một chỗ đó mà thôi. Ngụy Lâm cố tránh được một con, nhưng con thứ hai thì không còn tránh được, hắn đã thấy bốn cái răng nanh nhọn hoắc và cái miệng đỏ lòm.

Nhưng con người một khi chưa chết thì vẫn không làm sao chết được, cái miệng của con chó vừa sát yết hầu của Ngụy Lâm và hắn vừa nhắm mắt lại thì có cứu tinh.

Cứu tinh của hắn là Xa Lôi và Khang Anh.

Họ giằng được ba con chó rời ra thì Tề Ngọc Phi cũng đã dẫn Hải Minh và Nhạc Tấn lao tới.

Tiêu Diễn vừa ăn cơm xong, lão bước lên định uống trà thì thấy Tề Ngọc Phi dẫn đám thuộc hạ bước vô.

Vị Phân ty trưởng Trịnh Châu thoáng giựt mình, nhưng rồi trấn tĩnh thật nhanh, lão vòng tay mừng rỡ :

– Tiểu vương gia…

Tề Ngọc Phi nói :

– Đi được nửa đường, sực nhớ một chuyện nên trở lại tôi muốn gặp Ngụy Lâm.

Tiêu Diễn đáp :

– Vâng vâng, xin thỉnh Tiểu vương gia ngồi, ty chức sẽ phái người gọi Ngụy Lâm.

Ông ta nghiêng mình dợm bước đi, nhưng Hải Minh và Nhạc Tấn đã tràn mình cản lại.

Tề Ngọc Phi nói :

– Không cần, tôi đã phái người đi gọi hắn rồi, hắn sẽ đến đây ngay.

Nói chưa dứt lời thì Ngụy Lâm đã tới, hắn cùng đi với Khang Anh và Xa Lôi.

Trên tay của Xa Lôi còn có một sợi dây xích, khi vào tới, hắn trao sợi dây xích đó cho Tề Ngọc Phi.

Câm sợi dây xích bây giờ đã đứt làm ba, chỗ đứt ánh thép sáng ngời. Tề Ngọc Phi đo nhập lại, ba khúc bằng nhau không sai chạy một ly.

Hắn ngó Tiêu Diên cười :

– Tiêu đại nhân, thức ăn của chó có người trộn thuốc, dây xích chó đã bị người cưa, chúng tôi chậm một bước thì Ngụy Lâm đã làm mồi cho ba con chó dữ. Không biết ai làm cái chuyện này vậy ha?

Tiêu Diễn tái mặt.

Lần thứ nhất mới thấy ông ta hoảng hốt thật tình, hai bàn tay ông ta buông xuôi, run rẩy…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN