Ân Oán Quan Trường - Chương 54: Những con người phản bội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Ân Oán Quan Trường


Chương 54: Những con người phản bội


Từ con đường đá ngược lên dốc núi, đến khoảng lưng chừng là gặp một ngõ rẽ nhỏ hơn.

Ngõ rẽ tà tà chúc xuống về bên phải.

Tiểu Thanh dừng lại nói :

– Bẩm Động chủ, đây là ngõ vào Vong Hồn cốc, từ đây đến đó một đỗi xa xa là có mai phục.

Kim bà bà gật đầu :

– Bây giờ ngươi hãy theo bên sau ta, khi nào cần thì ngươi cho ta biết trước.

Bà ta lách mình qua và lao theo con đường nhỏ.

Con đường lại trút trở xuống, lúc cao lúc thấp. Đá nổi gồ ghề, nếu không phải là những người có trình độ võ công cao, nhất định có đi được cũng phải mất rất nhiều thời giờ và khó khăn vất vả.

Thêm được một khoảng nữa, thình lình, bốn hướng, từ trên đầu cây bụi rậm, nhiều điểm vàng vàng đo đỏ ào ra bao quanh Kim bà bà như một tổ ong bị vỡ. Hàn Ngọc Trác đi sau nhìn thấy giật mình.

Đi được một khoảng nữa, Tiểu Thanh kêu nho nhỏ :

– Động chủ, tới rồi.

Kim bà bà gật đầu dừng lại.

Những điểm đỏ vàng bu theo bà ta nãy giờ bỗng biến tiêu mất hết.

Mọi người trố mắt nhìn quanh. Hoàn toàn không thấy một điểm nào, thật đúng như là một phép ma.

Kim bà bà cười :

– Ba cái thứ vô dụng của chúng đã làm thức ăn cho trùng độc trong người của ta rồi.

Thật là khủng khiếp, trùng độc bên ngoài làm thức ăn cho trùng độc đang nuôi trong người, bà ta đã già rồi chớ giá như còn con gái thì chắc người đàn ông nào đa tình cách mấy cũng lắc đầu ngoảnh mặt.

Nghĩ tới việc này là Hàn Ngọc Trác nhớ đến Di Hồng, không hiểu tại sao, bất cứ vấn đề nào hắn cũng có thể nghĩ đến nàng, có lẽ nàng quả là một cô gái đáng thương.

Kim bà bà chỉ tay về phía trước :

– Tiểu Thanh, có phải Vong Hồn cốc đó không?

Tiểu Thanh gật đầu :

– Bẩm Động chủ, đó là cửa vào Vong Hồn cốc.

Mọi người nhìn theo tay chỉ của bà ta, nơi đó có hai khối đá dựng đứng cao thấu đầu cây, chính giữa là con đường hẹp mà khó núi hơi sương đã làm cho lờ mờ không làm sao nhìn xa được.

Kim bà bà hỏi :

– Trong cốc cứ luôn như thế phải không?

Tiểu Thanh lắc đầu :

– Không, Động chủ, lúc trước tôi đến thì không thấy mù như thế.

Kim bà bà cười gằn :

– Bữa nay như thế, không biết giúp chúng hay giúp ta.

Lương Thiên Long nói :

– Tình hình này, cũng có thể nói sương mù đó đã giúp chúng ta…

Kim bà bà gật gật đầu :

– Cũng mong là như thế.

Bà ta nói dứt là vung tay.

Hai đường vàng óng ánh bay thẳng vào đám sương mù :

– Được rồi, chúng ta cứ vào, chúng hó hé là hai đạo kim quang đó sẽ thanh toán chúng.

Vừa nhích lên, ánh mắt của Hàn Ngọc Trác vụt chớp ngời :

– Lão Bà bà, có người đi tới.

Vừa nói, hắn vừa hoặc tay ra sau, tất cả nhanh như cắt luồn vào rừng rậm.

Họ vừa ẩn xong thì từ trong cửa cốc đi ra một người.

Đó là một người đàn ông trung niên mình vận áo vàng, vóc dáng tầm thước và khá khôi ngô.

Tiểu Thanh nói nhỏ :

– Động chủ, đại sư ca của tiểu nữ…

Kim bà bà gật đầu :

– Đúng rồi, hắn đó.

Người áo vàng ra, nhưng không đi thẳng, hắn rẽ sang trái và đứng lại.

Tiểu Thanh thấp giọng :

– Sao hắn không đi tới cà…

Kim bà bà nói :

– Không ra thì cũng cứ bắt ra rồi hẵng hay…

Bà ta vừa mới nhấc tay lên là dừng lại.

Còn một người nữa.

Hàn Ngọc Trác nhích lên nói nhỏ và cản tay bà ta lại.

Đúng rồi, một cô gái mặc áo hồng, dáng cách yểu điệu hấp dẫn lạ lùng…

Hàn Ngọc Trác vụt kêu lên nho nhỏ :

– Ủa, lại là nàng…

Người con gái uốn éo đi ra đó chính là Triệu Song Thành, vị đại đệ tử của Ám Mục Thần Xu.

Kim bà bà hỏi :

– Con đó là ai?

Hàn Ngọc Trác đáp :

– Đại đệ tử của Âm bà bà. Vãn bối có biết cô ta, dáng cách và phong thái dâm ác lắm.

Triệu Song Thành đã tới bên người áo vàng, nàng cất giọng cười hăng hắc, giọng cười thật là dâm dật.

Cô ta đưa ngón tay dịu nhiễu xỉ xỉ vào trán người áo vàng, giọng nói nũng na nũng nịu :

– Biết mà, biết thế nào anh cũng đợi em mà.

Người áo vàng vòng tay ôm xiết eo ếch của cô ta, giọng cười của hắn dâm đãng không thua kém :

– Đợi lâu quá bây giờ bắt đầu…

Cả hai cười rung rúc và dìu nhau vào bụi rậm…

Kim bà bà hừ hừ trong miệng :

– Khốn kiếp, đồ mất dạy.

Bà ta hất tay lên…

Hai người đang dìu nhau đi, người áo vàng vụt dừng lại nhăn nhó…

Triệu Song Thanh luồn tay qua lưng hắn :

– Sao vậy, anh?

Người áo vàng đáp :

– Không hiểu tại sao… đau bụng quá!

Triệu Song Thành mất hứng :

– Khi không sao lại đâu? Hồi nãy có nghe gì không?

Người áo vàng nói :

– Không có gì cả… như vầy thì hôm nay…

Hắn chưa nói dứt câu là đã ngồi phệt xuống, mồ hôi trán hắn vã ra.

Triệu Song Thành cau có, không phải vì lo lắng cho cơn đau của người yêu mà là vì mất hứng, có lẽ công trình chuẩn bị của cô ta quá chu đáo, bây giờ thình lình bị hỏng chân, cô ta nhăn nhó còn hơn cả người đau.

Nàng cự nự :

– Bệnh gì mà kỳ vậy, làm người ta mất hứng hết trơn.

Kim bà bà cười khảy :

– Chưa đâu, khúc sau này còn mất hứng nhiều hơn nữa kia!

Lần này bà ta nói lớn nên Triệu Song Thành giật mình, nàng quay phắt lại thì Kim bà bà đã đứng sững ngay trước mặt.

Nàng hoảng hốt :

– Bà…

Nhưng người áo vàng đã mọp xuống :

– Động chủ!

Hắn quên cả cơn đau nên vừa kêu lên hắn bỏ luôn định chạy…

Kim bà bà hừ hừ :

– Còn chạy được nữa sao?

Không thấy bà động đậy, nhưng người áo vàng lại quì xuống ôm bụng lăn tròn…

Triệu Song Thành biết nguy đã tới nơi rồi, nàng không còn tâm tình đâu nghĩ tới người yêu, chỉ còn liều mạng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng nàng khựng lại…

Trước mặt nàng giăng thẳng một hàng không người nào là nàng không biết mặt, Hàn Ngọc Trác và Lương gia huynh đệ.

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

– Triệu cô nương mạnh giỏi!

Triệu Song Thành tái mặt, nhưng nàng định thần được khá nhanh, nàng nở nụ cười duyên dáng :

– Trời ơi, tưởng ai không ngờ Hàn tam thiếu, đa tạ Tam thiếu, Tam thiếu vẫn mạnh!

Hàn Ngọc Trác cười :

– Cảm ơn, không ngờ nơi đây mà lại gặp được Triệu cô nương, thật quả… bất ngờ!

Triệu Song Thành không hề đỏ mặt, chẳng những thế, nàng còn liếc Hàn Ngọc Trác thật là tình tứ :

– Tam thiếu không nói thì thôi, nói ra thật tôi hết sức đau lòng, Tam thiếu có biết không, sư phụ của tôi trúng độc trùng của họ, nhất cử nhất động đều phải nghe theo họ, Tam thiếu nghĩ xem biết làm sao!

Hàn Ngọc Trác hỏi :

– Nói như thế thì lệnh sư hiện đang có tại đây?

Triệu Song Thành gật đầu :

– Lão nhân gia bị họ tù cấm tại đây, bọn đệ tử chúng tôi vì sự an toàn cho sư phụ nên đành phải… hy sinh.

Nàng cúi đầu ủ rũ, trông thật thê thảm, chỉ có điều là nàng lại không điều khiển được nước mắt thành ra có vẻ kém… lâm li.

Có lẽ lần thứ nhất trong đời, Hàn Ngọc Trác không thể động lòng nổi trước cảnh “thê thảm” đó, hắn lạnh lùng :

– Cao cô nương đâu?

Triệu Song Thành thở ra có kèm theo tiếng “ối” :

– Thôi, hỏi làm chi, bỏ qua đi mà còn đỡ đau lòng.

Lương Phi Hổ nóng ruột :

– Sao vậy? Nàng đã làm sao?

Triệu Song Thành lắc đầu và giọng nàng như muốn kéo dài ra :

– Lương thiếu gia đừng hỏi mà hay hơn, giá như người khác hỏi thì tôi có thể nói ngay, nhưng Lương thiếu gia là chỗ quen biết thân tình, nói ra càng thêm đau đớn.

Lương Phi Hổ nôn nóng, hắn chồm tới, nhưng Hàn Ngọc Trác đã đưa tay cản lại :

– Cô nương cứ nói, Lương thiếu gia không đến nỗi nào đâu.

Triệu Song Thành gặng lại :

– Thật vậy sao?

Hàn Ngọc Trác cười :

– Đại trượng phu, nam tử hán là hạng có đủ sức chịu đau, đau da thịt, hay đau lòng gì cũng không làm chết được. Triệu cô nương cứ việc nói đi.

Triệu Song Thành chớp mắt nhìn Phi Hổ :

– Lương thiếu gia, tôi có thể nói chớ?

Câu nói của Hàn Ngọc Trác như nhắc nhở, Lương Phi Hổ gật đầu :

– Cô nương cứ nói.

Triệu Song Thành lại thở ra :

– Tôi thật không muốn để Lương thiếu gia đau lòng nhưng nhị vị đã nói như thế thì tôi đành phải nói, Lương thiếu gia, đúng như Tam thiếu vừa nói, đại trượng phu, nam tử hán, mình phải cố mà chịu đựng.

Lương Phi Hổ bắt đầu nổi nóng :

– Cô nương nói đi chớ.

Triệu Song Thành cố kéo nhằn giọng nói :

– Nàng à? Nàng đã lấy chồng rồi, bây giờ nàng là phu nhân của một vị Tổng hộ pháp ở đây.

Lương Phi Hổ tái mặt :

– Có thật không?

Triệu Song Thành đáp :

– Tự nhiên là thật chớ, nói dối với Lương thiếu gia tôi té vàng té bạc gì? Không tin Lương thiếu gia vào đó rồi sẽ biết.

Lương Phi Hổ nhốm nhốm chân…

Hàn Ngọc Trác đưa tay :

– Phi Hổ huynh đi đâu?

Phi Hổ đáp :

– Vào thử xem có thật không?

Hàn Ngọc Trác hỏi :

– Anh biết Cao cô nương ở đâu?

Phi Hổ hơi vội :

– Thì chắc ở trong này…

Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng :

– Phi Hổ, lại làm như đứa trẻ lên ba vậy? Tùy tiện ai nói gì anh cũng tin được cả sao? Cho dầu có gì đi nữa, anh gấp như thế có ích lợi gì? Muốn vô đó là tất cả chớ một mình sao?

Lương Thiên Long lên tiếng :

– Phi Hổ, đến đây để làm mỗi một chuyện đó phải không?

Phi Hổ cúi đầu lui lại.

Hàn Ngọc Trác ngó Triệu Song Thành :

– Triệu cô nương, lệnh sư bị nạn, cô nương lại theo giặc để làm tình, bội phản sư môn, tội đó đã nặng quá rồi mà lại còn ngậm máu phun người manh tâm phá hoại nhân duyên người khác, cô đúng là một con rắn độc.

Triệu Song Thành trừng mắt :

– Tam thiếu, coi kìa, sao khi không lại mắng tôi? Tôi nói toàn là sự thật, không tin Tam thiếu cứ vô Vong Hồn cốc mà xem.

Hàn Ngọc Trác cười lạt :

– Tự nhiên, đã lên đây thì phải vào chớ, nhưng mà chưa.

Hắn quay qua nói với Kim bà bà :

– Xin phiền lão Bà bà cho nàng nói thật.

Kim bà bà đáp :

– Tuân mạng.

Triệu Song Thành tái mặt :

– Tam thiếu…

Nàng vụt xoay mình thật lẹ vì nghe bước chân của Kim bà bà đã đến gần…

Bây giờ da mặt nàng mới đúng là như đất sét…

Kim bà bà xòe ngửa bàn tay, một con sâu đỏ đỏ vàng vàng nằm uốn uốn trong lòng bàn tay của bà ta, chỉ cần thấy không thôi cũng đủ hoảng hồn hoảng vía…

Kim bà bà cười cười :

– Không sao, thứ trùng độc này mềm lắm, nó chui vô lỗ mũi không có đau…

Và giọng bà ta vụng lạnh băng băng :

– Ngươi và tên áo vàng này đến đây làm gì? Chuyện đó tất cả ai ở đây cũng đều biết cả chỉ vào một điểm đó ngươi cũng đủ biết ngươi là ngươi thế nào rồi, bây giờ, có muốn nói hay là muốn con độc trùng này chui vô lỗ mũi?

Triệu Song Thành run rẩy :

– Tôi… tôi nói thật…

Kim bà bà cười lạt :

– Tuy nói người thì ngươi khôg biết thật hay giả, nhưng con độc trùng trên tay…

Bà ta cất tay lên…

Triệu Song Thành lùi lại khoát lia :

– Đừng đừng… tôi nói, tôi nói…

Kim bà bà hạ tay xuống :

– Nói đi.

Triệu Song Thành nói :

– Tôi… hồi nãy tôi nói có phân nửa thật, sư phụ tôi bị giam giữ trong này, vị Tổng hộ pháp muốn cưới Tiểu Ngọc. Cô ta không chịu, nhưng cái vị Tổng hộ pháp đó cứ đem cái mạng của sư phụ tôi ra bức bách, cuối cùng nàng phải gật đầu, chỉ điều là chưa thành thân.

Kim bà bà cười lạt :

– Còn cô, cô đến đây với tên này chắc là cũng để cứu sư phụ của cô phải không?

Triệu Song Thành cúi mặt làm thinh…

Kim bà bà hỏi :

– Sư phụ của cô và Tiểu Ngọc bị giam ở đâu?

Triệu Song Thành đáp :

– Bị giam riêng, Tiểu Ngọc bị giam ở động thứ năm phía đông, còn sư phụ tôi thì phải hỏi tên này…

Nàng chỉ tên áo vàng đang nằm dưới đất.

Kim bà bà hỏi :

– Động thứ năm phía đông? Nhưng ngoài cử động đề chữ gì?

Triệu Song Thành đáp :

– Không có, Vong Hồn cốc nhỏ mà dài, đi từ nam đến bắc, hai bên là hang động, động thứ năm là tính từ đầu bắt từ ngoài tính vào.

Hàn Ngọc Trác vung tay chỉ tới, cô ta ngã sấp luôn.

Kim bà bà nói :

– Tam thiếu, lão thân còn cần hỏi cô ta những trạm canh và chỗ ở của Kim Hoa.

Hàn Ngọc Trác đáp :

– Chắc chắn là cô ta không biết rõ bằng tên đại đồ đệ của Kim Hoa đâu.

Kim bà bà cười :

– Đúng rồi, lão thân quên bẵng…

Bà ta cúi xuống dùng ngón tay út chỉ vào người tên áo vàng, hắn cựa mình tỉnh dậy.

Kim bà bà gằn giọng :

– A Lỗ!

Tên áo vàng ngồi dậy dập đầu như tế sao và nói một tràng Miêu ngữ.

Kim bà bà quắc mắt :

– Trả lời cho ta, nói bằng Hán ngữ cho tất cả chư vị ở đây cùng biết, sư phụ ngươi ở tại đâu?

Tên áo vàng cúi gằm mặt xuống…

Kim bà bà gặng lại :

– Ngươi chờ ta dùng độc trùng rồi mới chịu nói phải không?

Tên áo vàng hoảng hốt :

– Động chủ, sư phụ của tôi ở động phía bắc.

Kim bà bà hỏi :

– Ngoài ra còn có những ai?

Tên áo vàng đáp :

– Còn có Khoái Lạc môn chủ cùng ở chung một động.

Kim bà bà cau mặt :

– Khoái Lạc môn?

Tên áo vàng đáp :

– Vong Hồn cốc là Tổng đàn của Khoái Lạc môn.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

– Ngươii đã có diện kiến Khoái Lạc môn chủ?

Tên áo vàng đáp :

– Có thấy nhưng không biết là ai, chỉ biết đó là người Hán.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

– Hắn luôn bao mặt?

Tên áo vàng đáp :

– Người của Khoái Lạc môn bao giờ cũng bao mặt cả.

Kim bà bà hỏi :

– Ta nhớ sư phụ của ngươi lúc trước có thành hôn với người Hán?

Tên áo vàng đáp :

– Chính là vị Khoái Lạc môn chủ bây giờ.

Kim bà bà gật gật :

– Như vậy thì cũng là một nhân vật có hạng đó. Hừ hừ… Triệu đại nhân và vị Lương lão tiên sinh bị giam ở đâu?

Tên áo vàng lắc đầu :

– Không biết, tôi không thấy hai người đó, hình như không có tại Vong Hồn cốc, chỉ biết Khoái Lạc môn có bắt cóc một vị đại thần nhà Hán, thế nhưng không nghe nói chuyện bắc cóc vị nào là Lương lão tiên sinh.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

– Làm sao ngươi biết không có hai người ấy?

Tên áo vàng đáp :

– Bất cứ động nào trong cốc này tôi đều quan sát nhưng không thấy hai người đó.

Lương Thiên Long ngạc nhiên :

– Tại làm sao lại có chuyện như thế? Ở đây là Tổng đàn của họ, làm sao họ lại có thể nhốt Triệu đại nhân nơi khác được?

Hàn Ngọc Trác nói :

– Đại thúc đừng nóng, lát nữa hỏi vị Khoái Lạc môn chủ là biết ngay.

Kim bà bà hỏi :

– Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết “Ám Mục Thần Xu” Âm bà bà bị giam giữ nơi đâu?

Tên áo vàng đáp :

– Trong một cái động ở phía đông.

Kim bà bà hỏi :

– Còn vị nhị đồ đệ của bà ta, Cao cô nương đó?

Tên áo vàng đáp :

– Cũng ở phía đông, động thứ năm.

Đúng rồi, như thế là cả hai đều không nói láo.

Kể ra thì Kim bà bà này cũng khá tinh.

Bà ta lại hỏi :

– Trong Vong Hồn cốc có mai phục hay không?

Tên áo vàng đáp :

– Không, bên ngoài đều có mai phục, võ công đến đâu cũng không vào nổi, cho nên trong này khỏi phải thiết lập.

Kim bà bà gật gật đầu :

– Có lý, bây giờ ngươi ở lại đây cho có bạn với người tri kỷ của ngươi đây, chờ ta tiêu diệt xong đám bại hoại bên trong rồi sẽ nói chuyện với ngươi thêm.

Tên áo vàng tái mặt, nhưng hắn chưa kịp nói lời nào.

Bà ta quay lại vung tay, nhiều điểm kim quang xẹt ra tản về hai bên vách núi.

Bà ta quay lại nói :

– Tam thiếu, đối phó với chúng trước, hay là cứu người trước?

Hàn Ngọc Trác đáp :

– Nếu không sợ chúng lén đi thì có lẽ nên cứu người cũng cần có Âm bà bà và Cao cô nương phụ sức.

Kim bà bà gật đầu :

– Như thế cũng hay, vậy thì ta cùng Hàn tam thiếu đi cứu Âm bà bà, Tiểu Thanh hướng dẫn các vị đây đi cứu Tiểu Ngọc, có Tiểu Thanh thì không sợ họ phóng độc trùng.

Bà với tay lấy hai cái túi trên tay Tiểu Thanh, nhưng rồi lại trù trừ :

– Nhưng cũng không cần, vì cùng đều ở động phía đông, muốn đến động thứ năm cứu Tiểu Ngọc thì vẫn phải qua các động khác, vả lại trời mù mình phải lần từng động thì cũng không cần chia ra vội.

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

– Đúng rồi, chúng ta cứ như thế này đến đó hẵng hay.

Đoàn người lại bắt đầu lẩn trong sương mù đi về hướng đông, khi đến cửa động thứ nhất vẫn chưa ai hay biết.

Quả thất ương mù đã giúp cho họ dễ dàng hành động thêm vào đó bọn trong này cứ ỷ y có độc trùng đóng bên ngoài nên bên trong họ rất thờ ơ…

Dừng lại trước cửa động thứ nhất, Kim bà bà đưa mắt ra hiệu bọn Lương Thiên Long, do Tiểu Thanh hướng dẫn tiến thẳng vào trong.

Kim bà bà lại đưa mắt cho Hàn Ngọc Trác, hai người tiến vào động thứ nhất.

Cửa động không rộng lắm, chỉ cao tới đầu người, thế nhưng không biết bao lâu, sương mù len vào khắp chỗ nhìn rất khó khăn.

Đi vào chừng ba trượng, sương mù loáng lẫn và chỉ thêm nửa trượng là tới vách, Hàn Ngọc Trác chợt thấy Âm bà bà gút bên tấm da thú bất động y như nằm ngủ, không dây trói, không xiềng xích cũng không có người giữ canh gì cả…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN