Ăn Sạch Thanh Mai
Chương 1. Ca ca nhà bên
Nhưng gần đây. Bên cạnh nhà nàng vừa có hàng xóm chuyển đến, chính là nhà họ Trịnh, Tô gia và Trịnh gia cũng có chút giao tình. Tô gia gia và Trịnh gia gia hồi xưa cùng đi lính, hai ông là chiến hữu thân thiết. Hai nhà từ đấy trở đi hay qua lại với nhau. Nhà họ Trịnh có một cậu con trai. Cha nàng nói, nàng có thể gọi cậu là Trịnh Phàm ca ca. Trịnh Phàm ca ca năm nay đã 7 tuổi. Rất đẹp trai a! Tô Huân Nhi rất thích
“Trịnh Phàm ca ca” Tô Huân Nhi vừa đi học về. Lập tức chạy sang nhà ba Trịnh tìm Trịnh Phàm ca ca của nàng chơi cùng
“Huân Nhi đi học về rồi sao?” Trịnh Phàm đi học về, vừa thay y phục xong đã nghe thấy tiếng gọi của Huân Nhi. Tiểu muội muội này hắn cũng rất thích. Đặc biệt ngoan ngoãn, nghe lời. Còn bé mà rất hiểu chuyện
“Trịnh Phàm ca ca! Ca vừa đi học về sao? Có mệt không? Huân Nhi đi học về ba ba mua kẹo cho Huân Nhi này. Muốn cùng ca ca ăn”
“A! Thật ngoan” Trịnh Phàm xoa đầu Huân Nhi. Cô nàng bình thường để tóc tết bím hai bên, hôm nay lại không vậy, chỉ cột tóc đuôi ngựa, Trịnh Phàm quen tay xoa xoa đầu làm tóc cô nàng rối tung
“Trịnh Phàm ca ca! Rối hết tóc của Huân Nhi rồi. Tý về mẹ sẽ mắng Huân Nhi cho xem” Huân Nhi vờ hờn dỗi xụ mặt xuống
“Anh quen tay, không ngờ Huân Nhi cột tóc đuôi ngựa cũng xinh ghê nha! Được rồi, tý anh buộc lại tóc cho muội” Trịnh Phàm cười híp mắt xoa đầu thêm mấy lần
“Ai nha! Trịnh Phàm ca ca ăn kẹo này” nàng đưa gói kẹo cho cậu
“Được. Đi vào phòng anh, ăn kẹo xong. Anh cột tóc cho Huân Nhi nha”
__________
“Trịnh Phàm ca ca biết cột tóc sao?” Huân Nhi ngồi ngay ngắn để cho Trịnh Phàm cột lại tóc
“Mới học” Trịnh Phàm cầm cây lược, chăm chú chải lại tóc, cột gọn gàng
“Ca là con trai mà. Học cột tóc làm gì? A.. Huân Nhi biết rồi. Ca học để cột tóc cho Huân Nhi phải không? Huân Nhi biết Trịnh Phàm ca ca tốt với Huân Nhi nhất mà” Huân Nhi quay lại ôm tay cậu, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ có ca ca thật tốt
_________
Trịnh Phàm học bài xong, cầm trong tay gói kẹo lúc chiều Huân Nhi đưa cho mình.
Thầm nghĩ “Huân Nhi thích ăn kẹo nhất, vậy mà chia cho mình một nửa. Từ nay nhất định phải đối xử với Huân Nhi càng tốt hơn”
Đồng thời còn âm thâm quyết định phải bảo vệ Huân Nhi cả đời
_________
Tháng 9, đã hết mùa hè. Khai giảng cũng đã tới.
Năm nay Huân Nhi chính thức lên lớp 1, bước vào trường tiểu học. Cả nhà đều rất háo hức.
Vào tiểu học mọi thứ đều thuận tiện tốt đẹp.
Ngày học đầu tiên. Ba Tô lái xe chở Huân Nhi và Trịnh Phàm đến trường. Trịnh Phàm đi lên lớp trước, Huân Nhi còn phải đi theo ba Tô để nhận lớp.
Giờ ra chơi,
Trịnh Phàm muốn đi tìm xem Huân Nhi ở lớp nào. Đi đến gần cầu thang thì thấy rất nhiều đồng học vây lại một chỗ.
Cũng không quan tâm lắm. Chân bước xuống bậc thang, đột nhiên nghe thấy giọng nói thân quen
“Em… em muốn tìm lớp 3A” một giọng nói trong trẻo, run run dường như đang sợ hãi
Đây không phải giọng Huân Nhi thì là ai
Cậu quay đầu lại, bước đến thấy rõ là Huân Nhi đang ở trong vòng vây.
Đẩy người ở phía trước ra, chạy vội đến.
“Huân Nhi! Sao em ở đây?” Cầm tay Huân Nhi, nhìn cô bé nước mắt lưng tròng
“Trịnh Phàm ca ca! Em..em… ba em nói anh ở trêи này, em lên đây tìm ca. Ba em cho em kẹo, em lên tìm ca” Huân Nhi mắt đang ướt ướt, nhìn thấy Trịnh Phàm thì cười cười
“Ai bắt nạt em?” Nhìn thấy Huân Nhi chuẩn bị khóc mà Trịnh Phàm đau lòng
“Em lên tìm ca ca. Mà anh kia chặn đường, không cho em đi” Huân Nhi chỉ vào một cậu học sinh đang ở bên phải Trịnh Phàm
Trịnh Phàm sắc mặt lạnh lùng, quay đầu nhìn hung thủ làm cho Huân Nhi suýt khóc
“Cậu làm gì em ấy? Sở Khanh”
“Mình… mình… mình chỉ thấy cô ấy cầm kẹo…kẹo, muốn xin thôi” sắc mặt Sở Khanh kia tái mét, lắp bắp trả lời
“Cậu không nghe thấy em ấy nói muốn đi tìm tôi ư?” Sắc mặt Trịnh Phàm càng ngày càng trầm xuống
“Tôi…tôi..” Sở Khanh lắp bắp mãi không nói lên lời
“Hmm. Đây là Tô Huân Nhi. Tôi tuyên bố cho mọi người biết. Đây là người các người không thể đụng vào. Nếu ai không biết tự lượng sức, đừng trách tôi” Trịnh Phàm lạnh lùng liếc Sở Khanh một cái, hắng giọng nói to
“Trịnh Phàm…Tôi…tôi..tôi…không biết” Sở Khanh chân đã mềm nhũn, không nói nên lời
“Hmm.. cậu đợi đấy… giải tán đi” nói xong Trịnh Phàm vẫy tay, dẫn Huân Nhi đi
“Trịnh Phàm ca ca! Em không sao, chỉ là muốn lên đưa kẹo cho anh. Nhưng đang đi lại bị chặn đường, em hơi sợ tý thôi” Huân Nhi níu tay Trịnh Phàm nói
“Huân Nhi từ nay không cần sợ nữa. Nhưng đây là tầng 2. Em đi cầu thang lên đây không đau chân sao?” Trịnh Phàm đối với Huân Nhi cười ấm áp, véo má cô
“Không. Có gì mà đau chân chứ, Trịnh Phàm ca ca ăn kẹo” cô nàng cười tươi đưa kẹo cho Trịnh Phàm
“Huân Nhi ngốc! Em ăn đi. Anh không ăn” biết là Huân Nhi thích ăn kẹo, anh cũng không nỡ lấy của cô
“Trịnh Phàm ca ca không thích ăn kẹo sao?” Huân Nhi cúi đầu vân vê viên kẹo trong tay, không biết nghĩ gì
“A! Anh thưởng kẹo của anh cho em đi” Trịnh Phàm biết cô nàng chắc lại tủi thân rồi. Cầm lấy kẹo rồi lại đưa lại cho cô
“A!! Thật sao? Ca ca thưởng kẹo cho em” Huân Nhi vui vẻ nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay Trịnh Phàm
“Há mồm”
“A”
“Nha đầu ngốc! Để anh dẫn em xuống lớp” Trịnh Phàm nắm tay dẫn Huân Nhi xuống cầu thang, đi rất từ từ. Chỉ sợ Huân Nhi vấp ngã
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!