Ân Thù Kiếm Lục - Chương 21: Nhẫn điều khó nhẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Ân Thù Kiếm Lục


Chương 21: Nhẫn điều khó nhẫn


Năm năm qua!

Cũng có thể là sáu năm!

Từ ngày Tử Y Hầu tạ thế, người trên thuyền buồm ngũ sắc phải điêu linh, phiêu bạt khắp bốn phương trời.

Đang sống trong nhung lụa, bỗng dưng bị tung ra trên vạn nẻo đường, không nơi nương tựa, không nghề nghiệp, thử hỏi có nữ nhân nào mà chẳng hơn một lần tao ngộ chua cay?

Là nam nhi, Phương Bửu Nhi còn phải chịu bao cuộc phù trầm, vào nguy ra hiểm, huống hồ là một nữ nhân bị hất ra vệ đường hòan cảnh thảm thương?

Đồng cảnh tương liên, huống chi đã có lúc đồng tình tương cảm?

Gặp nhau rồi hết khóc lại cười, hết buồn lại vui, bi hoài xúc động dâng lên cao độ.

Thấy Châu Nhi, Phương Bửu Nhi lại nhớ đến Hồ Bất Sầu rồi chàng lại liên tưởng đến Thủy Thiên Cơ, đến Tiểu công chúa, nguồn cảm xúc lại sôi động trở lại sau khi lắng dịu!

Âu Dương Châu còn nhòa ngấn lệ, nhưng miệng lại cười tươi :

– Ta nghe giang hồ truyền thuyết, một thiếu niên tài tuấn vừa xuất hiện, ta nghĩ ngay đến ngươi! Ta đoán không lầm.

Nàng dừng lại, điểm nụ cười duyên tiếp nối :

– Ta biết là ngươi nên ta chẳng còn lạ gì hàng trăm, hàng ngàn thiếu nữ mơ vọng đến ngươi, tìm ngươi như bầy thiêu thân tìm lửa.

Trên thế gian này còn một thiếu niên nào có cái sức hút nhạy và mạnh như ngươi đâu! Bửu Nhi ơi! Ta cao hứng vô cùng!

Phương Bửu Nhi đỏ mặt lên.

Âu Dương Châu đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lộ niềm biết ơn nàng vòng tay cảm tạ :

– Trong những ngày qua, Bửu Nhi được các vị chiếu cố tận tình, điều đó làm cho tôi khích động lắm lắm. Xin mời các vị nhận cho một chén rượu lạt để đánh dấu sự tao ngộ của tôi cùng các vị, mà cũng là sự trùng phùng với Bửu Nhi!

Kim Tổ Lâm nghe yết hầu ngứa ngáy khó chịu khác lạ, không đợi mọi người tỏ thái độ, vội cao giọng phụ họa :

– Ý kiến hay! Bất cứ tao ngộ hay trùng phùng nào chẳng có rượu mềm môi, đều vô vị cả!

Rồi y nâng cao chén, chén vừa kề miệng là rượu chui tọt qua môi nhanh hơn gió lòn qua khe cửa.

Y và Âu Dương Châu gần như đồng thời cạn chén.

Những người kia không thể làm khác hơn cũng cạn luôn chén rượu trước mặt.

Kim Tổ Lâm lại oang oang cất tiếng :

– Tuyệt! Tuyệt! Tại hạ uống rượu mấy mươi năm qua uống rất nhiều loại nhưng chưa từng nếm loại nào bằng loại này! Lần thứ nhất tại hạ mới thưởng thức hương vị của Nữ Nhi Hồng. Đúng là một loại rượu có cái hậu vừa dịu, vừa nồng, người không quen uống vào cũng thấy ngon!

Âu Dương Châu khiêm nhượng :

– Nghe nói đất Giang Nam sản xuất rượu này, được tiếng khen của hầu hết những tay sành rượu, do đó tôi có nhờ người tìm mua cho kỳ được một vò dành cho các vị hôm nay!

Nàng day qua Phương Bửu Nhi, mỉm cười hỏi :

– Bửu Nhi! Ngươi tưởng chúng ta nên uống như thế nào cho vui nhộn lên với nhau trong ngày đặc biệt này?

Tha phương ngộ cố nhân, không nói là những lời vị thúc bá cũng hài lòng trước hạnh ngộ của họ mà là trùng phùng của chàng, Phương Bửu Nhi cởi mở tâm tình trọn vẹn, vừa nói, vừa cười, mải nói cười mà quên đi là mình đã cạn ba chén lớn.

Công Tôn Bất Trí thấy thế, khẽ cau mày.

Nơi bàn tiệc trừ Công Tôn Bất Trí ra, ai ai cũng uống tùy theo tửu lượng mà uống, có thể bảo là họ uống trên tửu lượng, phần lớn là do từ mấy ngày qua họ nhịn rượu.

Kim Tổ Lâm hơn ai hết, được dịp chuốc chén là cứ chuốc, chuốc cho bõ những ngày, nhịn khát.

Mạc Bất Khuất, Thạch Bất Vi là những người dè dặt nhất cũng buông lung tình cảm theo cái hứng chung.

Âu Dương Châu âu yếm nhìn Phương Bửu Nhi :

– Ngươi còn nhớ chứ, ngày xưa, Tiểu công chúa từng trêu ngươi đến khổ, bắt ngươi bò, rối bắt ngươi nhảy choi choi, lại bắt ngươi lăn tròn…

Phương Bửu Nhi gật đầu :

– Tự nhiên là phải nhớ, có lẽ nhớ mãi không quên, nhất là những khi nàng bắt ta phải khóc cho nàng xem, khóc như thế thì còn ai khóc nổi? Không khóc cho nàng xem thì nàng giận, tôi phải lén lấy nước thoa lên mắt cho mắt nhòe, rồi mếu máo, rồi kêu hu hu, nàng tưởng thật cười tít!

Nhớ lại việc xưa, niềm cảm xúc dâng cao. Phương Bửu Nhi lại uống, vừa mơ hoài vừa uống, vừa cười vừa uống.

Âu Dương Châu cũng cười nhẹ :

– Tiểu công chúa kỵ nhất là Thủy cô nương. Có Thủy cô nương bên cạnh, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không đeo Kim Côn nơi đầu, không phút giây nào nàng không nhức đầu!

Phương Bửu Nhi tiếp ;

– Nhưng, Thủy Thiên Cơ lại sợ chuột, thì ra mỗi người có một cái đố kỵ, ai hơn gì ai!

Không ai chen vào được một lời nào giữa câu chuyện xa xưa của cả hai, thì họ uống, họ cũng cao hứng trước niềm vui của cả hai.

Âu Dương Châu bỗng thở dài ;

– Rất tiếc, dĩ vãng là dĩ vãng những ngày xưa chẳng bao giờ trở lại với chúng ta! Chẳng những thế, sau cơn hợp, đến lúc tan. Giờ đây mỗi người một phương trời! Thủy cô nương ở đâu? Tiểu công chúa ở đâu? Và những người kia ở đâu?

Nàng khóc, khóc một lúc, lại tiếp :

– Chỉ có một điều, chúng ta biết chắc là Tử Y Hầu hiện tiêu diêu nơi lạc cảnh!…

Phương Bửu Nhi nhớ đến Hồ Bất Sầu, lẩm nhẩm :

– Phải! Tất cả bây giờ ở đâu? Hồ đại thúc ở đâu?…

Trong cơn khích động, người ta thường mượn rượu giải sầu, mà uống rượu trong cơn sầu, chẳng khác nào uống nước, tự nhiên quên là mình đang uống rượu, hơn nữa càng muốn uống để mà quên. Khi con người sầu muộn cảm thấy mình say, thì cái độ say phải vượt qua mức thường.

Chỉ có Công Tôn Bất Trí ít uống nhất, tuy uống ít, y cũng cảm thấy phần nào chếnh choáng, y nhìn ra, thấy tất cả còn chếnh choáng hơn y, bất giác y thở dài, thầm nghĩ ;

– Như thế này thì ngày mai, Bửu Nhi làm sao giao thủ với chồng nàng?

Y bắt đầu dè dặt.

Âu Dương Châu từ từ đứng lên ra chiều tiếc rẻ :

– Đáng lý, tôi phải ở lại đây, hầu rượu các vị cho trọn niềm vui với Bửu Nhi, song ngày mai, có cuộc so tài, các vị không thể uống nhiều rượu được. Cho nên tôi phải tạm biệt các vị, để cho Bửu Nhi nghỉ ngơi, lấy sức. Tôi mong Bửu Nhi thắng trận, có như vậy tôi mới hả phần nào, bởi trong bao lâu nay, tôi chịu khổ với ông chồng khó tánh đó quá rồi?

Nàng đến với tiếng cười trong trẻo, thì nàng đi với tiếng cười đó, thản nhiên bày tỏ cái muốn cho chồng nàng thất bại trước Phương Bửu Nhi.

Nàng quá hận chồng nàng, hay nàng có nhiều cảm tình với Phương Bửu Nhi?

Mọi người nhìn theo bóng nàng, mỗi người đều có ý nghĩ riêng.

Riêng Công Tôn Bất Trí cảm thấy hối hận vì đã lầm cái hảo ý của nàng.

Nàng cũng tế nhị lắm chứ, mừng gặp lại người xưa, muốn đãi rượu nhưng lại sợ người xưa say rồi thất bại trong cuộc tranh hùng, dù là tranh hùng với chồng nàng. Cái bại của Phương Bửu Nhi phải là cái may cho nàng cho chồng nàng chứ, tại sao nàng không muốn Phương Bửu Nhi bại?

Nàng quân tử quá!

Vậy mà Công Tôn Bất Trí lại nghi ngờ nàng!

Hiện tại, thì họ Công Tôn không còn nghĩ rằng nàng cố tình phục rượu Phương Bửu Nhi trước giờ quyết liệt.

* * * * *

Sáng sớm hôm sau.

Khi Công Tôn Bất Trí giật mình vì những tiếng ồn ào bên ngoài khách sạn, thức dậy thì mới hay là ngày đã bắt đầu.

Ngày là ngày quan trọng, mà đêm đó lại ngủ say, say đến độ không dậy đúng lúc rồi tiếng động chung quanh làm cho giật mình mà tỉnh giấc, nghĩ ra cũng vô ý thức thật.

Vô ý thức hay khinh thường, hay vì một lý do nào khác mà giấc ngủ không được giới hạn đúng mong muốn?

Lẽ ra Công Tôn Bất Trí phải thức sớm hơn!

Y có thức sớm hơn mới đánh thức được những người ngủ trễ.

Y thức trễ thì những người kia phải trễ hơn y nữa rồi là cái chắc.

Hiện tại y là người thứ nhất, thức dậy sau một đêm dài, say ngủ vì rượu.

Rồi bọn Mạc Bất Khuất lần lượt tỉnh giấc.

Kim Tổ Lâm còn lẩm nhẩm :

– Ngon! Rượu ngon tuyệt! Bình sanh ta chưa hề gặp loại rượu nào ngon bằng!

Công Tôn Bất Trí giật mình :

– Kim đại hiệp chưa tỉnh hẳn rượu ư?

Kim Tổ Lâm cười nhẹ :

– Tỉnh? Cái thứ rượu đó, ta muốn uống mãi, muốn say mãi, cho đến bây giờ, ta vẫn còn ngây ngất đây, nếu có nữa ta vẫn muốn uống nữa, tỉnh làm chi cho uổng?…

Nhưng y vội ngưng bặt câu nói, mà có thể y tiếp nối dai dẳng như trường giang, đại hải, tán dương loại rượu tuyệt diệu.

Y chợt thấy gương mặt người nào cũng trắng nhợt, trông thảm lắm, rồi soi mặt mình vào kiếng, y cũng nhận ra là mình biến sắc như tất cả.

Y sợ, kêu lên ;

– Nếu Bửu Nhi cũng như tất cả chúng ta, thì làm thế nào, làm thế nào chứ? Trong chốc lát nữa đây…

Y không dứt câu, nhưng mọi người thừa hiểu y sẽ dứt như thế nào, bởi đó là cái ý của mọi người.

Ai ai cũng có một niềm lo lắng, tương đồng.

Họ nhìn nhau, họ thức ngộ là trong rượu có cái gì là lạ, chẳng ai nói với ai, rồi đột nhiên tất cả cùng bước đến gian phòng của Phương Bửu Nhi.

Phương Bửu Nhi đã thức dậy rồi.

Chàng đang đứng tựa mình vào tường, hai tay vịn tường, như rời bức tường ra chàng phải ngã.

Bên ngoài tiếng động càng phút càng vang to, chứng tỏ thiên hạ càng phút càng tụ tập đông.

Sân ngoài hợp, họ vào sân trong có kẻ nóng nảy, trèo lên đầu tường toan vào tận phòng.

Thiên hạ gồm có nam có nữ, mà dù nam hay nữ, cũng chỉ trong lứa tuổi thanh thiếu.

Lứa đó chiếm đa số, cái tỷ lệ già rất ít.

Những ai có bầu nhiệt huyết đối với võ nghiệp tại thành Hiệp Phì này đều có mặt quanh khách sạn, một dịp hi hữu cho họ, chứng kiến cuộc tranh tài, ít nhất là cũng không tiền khoáng hậu tại địa phương.

Họ đã nghe thanh danh của Phương Bửu Nhi rền vang như sấm, riêng bọn thiếu nữ còn hoài mơ được thấy tận mặt hoàng tử của lòng, bởi ngoài cái võ công thượng đỉnh, Phương Bửu Nhi còn được thiên hạ truyền dương là đệ nhất mỹ nam tử đường thời.

Chàng là thần tượng của cả hai giới, tự nhiên chẳng ai bỏ lỡ cái dịp thấy mặt chàng một lần.

Thiên hạ tụ tập càng đông, bầu không khí càng ồn ào, nhiệt náo.

Có tiếng hoan hô từng chập, từng chập vang lên.

Giữa cảnh nhiệt náo đó, một người vận y phục chẹt xuất hiện tại sân trong khách sạn.

Người đó có thân vóc bình thường, không cao mà cũng chẳng to lắm, nhưng thần khí hết sức oai mãnh, đôi mắt sáng như sao, bốc rực vẻ kiêu hùng.

Người đó hướng vào dãy phòng trong vòng tay cao giọng :

– Tại hạ đợi chờ mãi tại võ trường, chẳng thấy Phương thiếu hiệp đến, nghe nói thiếu hiệp ngụ tại khách sạn này nên mạo muội đến đây, xin niệm tình cho tại hạ lãnh giáo cao chiêu.

Khẩu khi đó thừa hiểu nói lên danh tánh con người, bởi tại thành Hiệp Phì này, có ai có tư cách nói một câu như vậy?

Dĩ nhiên, người đó là Trường chủ Võ Trường Thiên Kiều, họ Âu Dương tên Thiên Kiều, cái tên cũng được gán cho võ trường do y điều khiển.

Bọn Vạn Tử Lương biến sắc.

Đối tượng đã đến tận nơi đây, thì làm sao? Làm sao?

Công Tôn Bất Trí vội đóng cánh cửa phòng lại.

Dương Bất Nộ nghiến răng, mắng :

– Mẹ kiếp cái con tiện phụ! Thù oán gì mà hạ độc chứ?

Công Tôn Bất Trí lạnh lùng :

– Mắng ai? Nên trách chúng ta là hơn, trách người làm gì? Mắng cho thiên hạ nghe lọt chăng? Thiên hạ có nghe lọt, là bọn mình nhục nhã không tưởng nổi!

Mạc Bất Khuất cau mày :

– Nhưng… Nếu không nêu lý do, thì… Bửu Nhi trong tình trạng này, làm sao cùng người giao thủ?

Kim Bất Úy dậm chân mãi suýt dậm thủng nền phòng.

Dương Bất Nộ càng nghiến răng, hai hàm răng suýt mìn hẳn. Hơn thế y vỗ bụng bình bịch, như muốn đấm vỡ cái bụng đang chứa thứ rượu tai hại.

Phương Bửu Nhi cười khổ :

– Tiểu điệt không ngờ là nàng…

Chàng nhớ lại ngày nào xả thân cứu nạn toàn thể những người trên thuyền buồm ngũ sắc.

Rồi đây cái, đổi cái ân đó lấy cái oán này! Còn nói gì được nữa trước kết thúc chua cay của đoạn ân oán phỉnh phờ này?

Bên ngoài Âu Dương Thiên Kiều lại cao giọng :

– Phương thiếu hiệp đâu? Sao chẳng ra mặt chỉ giáo tại hạ? Hoặc giả Phương thiếu hiệp thay đổi chủ ý? Chiến thơ còn trong tay tại hạ đây mà?…

Câu nói của y chìm mất trong loạt tiếng reo hò, hoan hô, hét la gào thét của quần chúng.

Tất cả cùng kêu to :

– Phương Bửu Nhi! Đánh! Ra ngay Phương Bửu Nhi! Đánh!

Trong tình cảnh đó, Phương Bửu Nhi còn làm sao từ khước cuộc giao thủ, đình hoãn lại một ngày sau đó?

Không làm sao được, nhất định là phải giao thủ rồi.

Mà làm sao giao thủ? Giao thủ là cầm chắc cái bại trong tay!

Phương Bửu Nhi thở dài, cố gượng đứng vững rồi từ từ rời hai tay khỏi bức tường, từ từ cất từng bước. Mỗi một bước chân là mỗi lần chới với, chàng phải chập choạng nghiêng bên này, ngã bên kia, giữ thăng bằng.

Chàng cố gắng trên sức mình, tiến dần ra phía cửa.

Đột nhiên, Kim Bất Úy kêu lên :

– Bửu Nhi! Cái trận này, nhị thúc thay thế cho!

Phương Bửu Nhi lắc đầu :

– Đa tạ nhị thúc, nhưng không có việc thay thế đấu thủ!

Kim Bất Úy sợ hãi :

– Ngươi ra đó để chịu chết à?

Phương Bửu Nhi gật đầu :

– Biết chết cũng phải ra!

Phương Bửu Nhi đã ra đến bên cửa, đưa tay đẩy cánh cửa, từ từ bước ra ngoài.

Không ai còn biện pháp nào nữa, thì đành để chàng bước ra đối diện với Âu Dương Thiên Kiều.

Song, chàng có thể để như vậy được sao?

Chàng bước ra, thiên hạ cùng reo hò, cùng hoan hô, tòa khách sạn tưởng chừng phải bay bổng lên không qua luồng gió cao hứng của quần hùng.

Có người thích chí quá, cười ra nước mắt.

Phương Bửu Nhi đưa ánh mắt nhìn quanh. Trầm ngâm một chút, chàng vòng tay thốt :

– Phương Bửu Nhi này sẵn sàng lãnh giáo.

Âu Dương Thiên Kiều giương tròn mắt nhìn chàng.

Phương Bửu Nhi bước từ nấc thềm một chậm rãi đi xuống, khỏi mấy nấc thềm đến trung tâm khu sân rộng.

Bọn Mạc Bất Khuất còn lạ gì, mỗi bước chân chàng đặt xuống là con đường đi đến nơi cõi chết thu hẹp lại một phần, dù cho ai thiết thạch tâm trường, cũng phải đổ lệ bi thương.

Bỗng tiếng thét kinh hoàng vang lên trong quần chúng. Tiếng thét đó do bọn thiếu nữ phát ra, giữa tràng tiếng thét, Phương Bửu Nhi lảo đảo người rồi ngã xuống.

Âu Dương Thiên Kiều biến sắc hỏi ;

– Phương thiếu hiệp làm sao thế?

Phương Bửu Nhi chưa kịp đứng lên điểm nhẹ một nụ cười :

– Chẳng sao cả!

Âu Dương Thiên Kiều nhìn sững chàng một lúc :

– Nhất định phải có gì mới được! Hôm nay, Phương thiếu hiệp có làm sao, xin cứ nói…

Phương Bửu Ngọc cố gượng đứng lên, chưa kịp đáp thì Ngưu Thiết Oa oang oang cất tiếng :

– Mẹ kiếp ngươi chẳng hiểu tại sao thì còn ai hiểu chứ? Đã thế lại còn cao giọng như từ cung trăng rơi xuống, là nghĩa gì?

Âu Dương Thiên Kiều biến sắc :

– Sao lại lạ lùng như vậy?

Ngưu Thiết Oa hét to :

– Đừng giả vờ…

Kim Bất Úy và mọi người toan ngăn chận gã, gã không chịu nghe, cứ cao giọng tiếp nối :

– Dù nói ra có mất mặt anh hùng tôi cũng phải nói.

Gã hướng sang Âu Dương Thiên Kiều :

– Đêm qua ngươi sai vợ ngươi đến đây, phục rượu cho đại ca ta say mèm, trong rượu lại có thuốc mê, để hôm nay ngươi tới đây khiêu chiến…

Chẳng phải Công Tôn Bất Trí và những người kia không nói ra là vì sợ mất mặt, song nói ra rồi người ta vặn lý lại, mình phải giải thích làm sao cho xuôi? Không giải thích được thì nói ra làm gì?

Rồi Ngưu Thiết Oa vốn tính thuần phác, nghĩ sao nói vậy, làm vậy, gã uất ức là gã xì, giờ thì gã xì ra, quần chúng nghe lọt, cùng kêu ầm lên.

Họ bất mãn Âu Dương Thiên Kiều rõ rệt.

Có kẻ cười vang hỏi :

– Âu Dương phu nhân viện lý do gì đến khách sạn phục rượu Phương Bửu Ngọc? Mà làm sao Phương Bửu Ngọc lại để cho bà ấy phục rượu chứ?

Âu Dương Thiên Kiều xám mặt hấp tấp hỏi :

– Thật có việc như vậy à?

Chính Vạn Tử Lương bước ra xác nhận :

– Quả đúng như vậy!

Lời nói của Vân Mộng đại hiệp có giá trị như núi, ai khó tin cũng phải tin.

Âu Dương Thiên Kiều quay nhanh mình toan chạy trốn.

Vừa lúc đó, từ trong đám đông một thiếu phụ vận y phục đen vẹt mọi người bước tới cục trường.

Gương mặt thiếu phụ đã trắng, giờ xem nhợt nhạt hết sức, màu đen y phục càng làm cho sắc mặt nhợt nhạt hơn.

Chưa chạy đi, trông thấy thiếu phụ xuất hiện. Âu Dương Thiên Kiều hét lớn :

– Tiện nhân! Ngươi hại ta! Ngươi phá tan danh dự của ta! Tức chết ta được!

Thiếu phụ nhìn y một thoáng, đoạn hướng sang Vạn Tử Lương ánh mắt ngời niềm oán độc, nàng gằn từng tiếng :

– Ngậm máu phun người!… Đê tiện! Hèn nhát! Ta là vợ chính thức của Âu Dương Thiên Kiều đây. Ta đến khách sạn lúc nào, mà các ngươi dám quả quyết là ta phục rượu? Kẻ nào dám quả quyết bước ra ta xem mặt đi nào!

Tất cả mọi người bên cánh Vạn Tử Lương sững sờ, nếu sét nổ ngang đầu, họ cũng không kinh ngạc bằng!

Thiếu phụ là vợ của Âu Dương Thiên Kiều!

Thiếu phụ chẳng phải là Châu Nhi! Châu Nhi là chị của Thiên Kiều? Nàng có liên quan gì trong vụ này mà giở trò quỷ?

Bao nhiêu người đứng lặng như trồng.

Lâu lắm, Kim Bất Úy mới hỏi :

– Ngươi có mấy vợ cả thảy?

Y hy vọng Âu Dương Thiên Kiều nhìn nhận ra có nhiều vợ, và trong số đó có Âu Dương Châu.

Nếu đúng vậy thì sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng Âu Dương Thiên Kiều trầm giọng :

– Một! Duy nhất một người!

Tức uất vô cùng, Kim Bất Úy hét lên một tiếng, rồi ngã nhào chừng như y có ói máu.

Ngã rồi y nằm luôn, không ngóc đầu dậy nổi.

Âu Dương Châu là vợ của Thiên Kiều, thì sự việc còn có lý do, bởi nàng sợ Phương Bửu Ngọc hạ thủ đoạn tàn độc, sát hại chồng, mà nàng thì quý chồng hơn quý Bửu Ngọc, nên phải tìm cách phục rượu Bửu Ngọc, cho chồng nàng thắng cuộc, thà chết Bửu Ngọc hơn chết chồng.

Đó cũng là hợp với thường tình, chẳng ai hy sinh chồng cho một kẻ khác, dù là cho tình nhân, trừ trường hợp điên loạn.

Nhưng, nàng chẳng phải là vợ của Âu Dương Thiên Kiều thì tại sao nàng hành động như vậy?

Công Tôn Bất Trí, vốn lắm cơ mưu, cũng đành chịu và đành chịu là phải đưa gương mặt trơ trẽn trước mọi người.

Quần chúng lại nhao nhao lên :

– Chúng ta cứ ngỡ là Phương Bửu Ngọc là anh hùng, không dè chỉ là một tên xảo trá, lừa người!

Có kẻ gào to :

– Phương Bửu Ngọc! Cút đi! Không ai muốn nhìn cái mặt xảo trá, lừa dối đó! Cút! Cút nhanh!

Một người hét, mười người phụ họa, trăm ngàn người phụ họa, toàn thể quần chúng phụ họa, chẳng một ai bênh vực Phương Bửu Ngọc. Đến bọn thiếu nữ từng nuôi hình ảnh chàng trong lòng cũng chẳng bênh vực chàng nửa tiếng.

Tuy nhiên, quần chúng chưa giải tán liền, họ chờ nghe Phương Bửu Ngọc giải thích như thế nào.

Xong! Thế là xong danh dự của Phương Bửu Ngọc phải bị chôn vùi tại đất Hiệp Phì.

Danh dự chôn vùi, nhưnh danh nhơ thay thế để tồn tại trên giang hồ danh nhơ của một tên xảo trá, lừa dối!

Âu Dương Thiên Kiều phẫn nộ cực độ, râu tóc đều dựng đứng mắt đỏ ngầu, bước chân thình thịch tiến tới trước mặt Phương Bửu Ngọc hét :

– Ngươi còn gì để nói chăng? Không còn gì để nói, hãy động thủ!

Mau, ta đang chờ ngươi đấy!

Phương Bửu Ngọc trơ mình như tượng gỗ, toàn thân bất động đã đành, mà đôi mắt cũng lưu tròng luôn, đôi mắt mở to đấy, nhưng ánh mắt đã gởi tận phương trời nào.

Âu Dương Thiên Kiều đưa tay cao, định đánh ra một chưởng song Âu Dương Phu Nhân chụp tay y lại.

Nàng khinh miệt nhìn chàng lạnh lùng buông :

– Một con người như vậy, phu quân chạm tay vào chẳng sợ bẩn tay sao? Về! Đừng ở đây nữa mà cái bẩn lan qua mình.

Âu Dương Thiên Kiều hừ lên một tiếng, rồi phun một bãi nước bọt vào mặt Phương Bửu Ngọc, đoạn quay mình bước đi theo vợ, rời khỏi sân tràng.

Bị đánh chết, không nhục, bởi kém là bại, bại là chết, nhưng không ai đánh chàng, chàng không bại, nhưng chàng nhục hơn là phải chết ngay tại sân tràng.

Chàng đứng đờ ra đó, hy vọng Âu Dương Thiên Kiều đánh chàng một chưởng, được chết ngay còn đỡ nhục hơn.

Không, đối phương không đánh, trái lại tặng cho chàng một bãi nước bọt trước mặt quần chúng!

Trời! Phương Bửu Ngọc có chịu đựng nổi sự nhục nhã này không?

Khi bãi nước bọt đáp dính trên mặt, Phương Bửu Ngọc mới nhúc nhích được một chút.

Chàng nhúc nhích để cắn răng, chịu đựng, chứ chẳng phải để làm một phản ứng gì.

Bên ngoài rừng người dao động, một rừng người cùng rập nhau, mắng không tiếc lời.

Kim Bất Úy tức uất người lên, bước tới, đôi bàn tay nắm lại thớ thịt vòng to, đôi mắt trợn trừng.

Nhưng Phương Bửu Ngọc đưa tay nắm áo y, giữ lại, chàng nhìn vị thúc thúc, nhếch nụ cười khổ.

Dương Bất Nộ quát lớn :

– Nhất định phải đổ máu! Cái nhục hôm nay dù cho là phật sống cũng chẳng nhẫn nổi! Máu! Chỉ có máu mới xoá dịu được phẫn uất!

Chúng ta cứ đánh, đánh chết kẻ nào miệt thị chúng ta! Anh em còn chờ gì nữa?

Phương Bửu Ngọc cất giọng thê thảm :

– Đánh để chết người, để tự mình tìm cái chết! Chết rồi có giải quyết được gì chăng? Hay chết để vĩnh viễn lưu ấn tượng của sự nhục nhã hôm nay cho người đời biếm nhẽ? Chết để ngàn thế hệ sau này biếm nhẽ? Chết như thế, chết làm gì?

Dương Bất Nộ giật mình, Kim Bất Úy câm lặng. Mọi người đều câm lặng.

Họ câm lặng, nhưng biển người không câm lặng, biển người vẫn cuộn sóng, càng phút càng ầm ầm.

Từ bốn phía, tiếng mắng vang lên chấn động cả một vùng, tưởng chừng thành Hiệp Phì đang trải qua một cơn động đất, đừng nói là riêng khu vực khách sạn này thôi.

– Võ công kém thì đừng khoác vào lốt hào hùng!

– Về mà đánh chó, đuổi gà, chăn lợn cho vợ nhờ, Phương Bửu Ngọc!

– Về đi, Phương Bửu Ngọc đừng dẫm chân lên đất Hiệp Phì nữa, chúng ta lợm giọng lắm rồi!

Trời!

Búa rìu dư luận!

Rồi thì tứ bốn phía, một trận mưa gồm đủ các vật dụng bay vào, một trận mưa có giày, có nón, có đũa, chén, có cả hũ rượu, có đủ mọi vật trong tầm tay, tay vớ được vật gì quanh mình, dưới đất là họ quăng cả vào mình Phương Bửu Ngọc.

Vật bay, lời cũng vang theo, cục trường lại ồn lên một lúc nữa.

Phương Bửu Ngọc vẫn đứng nguyên tại chỗ hứng mọi vật từ bốn phía bay vào, những vật đó rơi xuống quanh chàng, dồn đống như chôn sống chàng tại sân trường.

Ngưu Thiết Oa không chịu được, luôn luôn mồm quát lên, nhảy vọt tới đứng trước mặt Phương Bửu Ngọc hét :

– Các ngươi xem đây, kẻ nào liệu sức chịu đựng thì cứ tiếp tục, buông tánh ngông cuồng khiếp nhược thì cút ngay cho đừng bẩn mắt bẩn tai ta!

Nhìn quanh quẩn, trông thấy một cây khá to giữa sân gã bước tới, quét cánh tay qua một vòng.

Một tiếng rắc vang lên, một tiếng rầm tiếp theo, nửa thân cây trên luôn cả tàng ngã xuống, nửa thân cây dưới luôn cả rễ bật tung.

Trận mưa đồ vừa dứt, những tiếng mắng dứt, quần chúng xám mặt, nhanh chân rút đi, tuy nhanh nhưng chẳng ai dám làm ồn ào như trước.

Những kẻ rút đi sau cùng, là bọn thiếu nữ, chúng đến với niềm hân hoan chiêm ngưỡng thần tượng, chúng đi với vẻ tang tóc trên gương mặt, chúng không đi nhanh, bởi con tim của chúng thọ thương, tim nặng như đá tảng…

Trong khoảnh khắc, cục trường hoang vắng tựa bãi tha ma.

Phương Bửu Ngọc vẫn còn đứng thừ người tại chỗ.

Chung quanh chàng Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, bảy đệ tử cũng thừ người như chôn chân, đến cả Ngưu Thiết Oa thuần phác nhất cũng thừ người, hòa mình vào cảm giác chung.

Lâu lắm! Lâu lắm….

Bỗng Kim Tổ Lâm hét lên :

– Rượu! Rượu! Ta cần rượu! Đời không làm ta vui, rượu sẽ giải sầu cho ta! Rượu đâu mang ra đây!

Rượu đâu? Ai mang đến cho y trong trường hợp này?

Không ai mang, thì y chạy đi y chạy thẳng về phòng, đôi mắt y đỏ ngầu…

Tây Môn Bất Nhược nhìn theo bóng Kim Tổ Lâm, rươm rướm.

Công Tôn Bất Trí đột nhiên bước đến cạnh Vạn Tử Lương cung kính thốt :

– Sự việc hôm nay làm thương tổn đến thanh danh của đại hiệp không ít, anh em tại hạ dù chết cũng chẳng đủ chuộc tội.

Vạn Tử Lương cười thảm :

– Các vị có gì đáng trách đâu mà tự quy lỗi cho mình? Tất cả chúng ta đều có lỗi, cái lỗi chung nếu cho rằng lỗi! Bởi, có ai ngờ đến một mưu gian?

Y thở dài mấy tiếng, lại tiếp :

– Đến hôm nay, tại hạ mới thấy sức mạnh của quần chúng! Đáng sợ thật!

Điều đáng sợ nhất là không ai để cho mình giải thích! Kẻ nào đó trước khi thực hiện mưu gian, hắn có ức độ sức mạnh vô biên của quần chúng cho nên dù có tình ngay, mà chung quy cũng chẳng thể trình bày để giải cái lý gian mà mình mắc phải!

Mạc Bất Khuất trầm giọng :

– Thôi, có bàn tới bàn lui mãi, cũng chẳng đi đến đâu, sự đã rồi thì cầm như rồi, chịu đựng là hơn. Điều đáng nghĩ đến, là hãy hỏi chúng ta có chịu đựng nổi hay không? Bây giờ chúng ta phải làm gì? Có nên đi tới hay dừng chân rồi bỏ cuộc?

Câu hỏi đó, tuy nêu ra toàn thể, nhưng đôi mắt họ Mạc lại chăm chú nhìn về Phương Bửu Ngọc.

Mạc Bất Khuất mà bấy kỳ ai cũng thế, trước biến cố phi thường này, phải lạnh lòng, trong hiện cảnh chẳng còn biết chủ trương ra làm sao nữa.

Còn ai không lạnh lòng? Đang là thần tượng của muôn người, bỗng dưng bị hạ bệ, mà sự hạ bệ không có chánh đáng, bảo sao can trường không cô đọng để thành một phế vật?

Phế vật là cái gì người ta không còn xài nữa chứ như Phương Bửu Nhi, chưa hẳn là phế vật, mà chỉ là người ta khinh rẻ, không dùng, gớm ghiếc không dùng.

Chính điều đó đáng làm cho mọi người tủi hận.

Một ngôi sao sáng đang chói lọi giữa vòm trời võ lâm, ngờ đâu đó chỉ là một ngôi sao non, có vỏ nhưng không thực chất, sớm mọc rồi sớm rụng!

Còn gì chua chát bằng cho những tâm hồn đang vươn lên?

Và niềm chua chát đó ảnh hưởng vô cùng đến tinh thần cầu tiến.

Mọi người đều chờ nghe Phương Bửu Ngọc đáp câu hỏi của Mạc Bất Khuất.

Chàng hớp một hơi dài không khí, đảo mắt nhìn mọi người ánh mắt trầm, niềm cương quyết hiện lộ rõ rệt :

– Những nghịch cảnh trạng còn đường đi tới, không thể ngăn chận được chí cương quyết của con người, khi con người muốn vượt đoạn đường đến tận đầu.

Kim Tổ Lâm đã ra đến nơi, ngay từ lúc Mạc Bất Khuất nêu câu hỏi.

Phương Bửu Ngọc thốt xong, Vạn Tử Lương, và Kim Tổ Lâm cùng đưa mắt nhìn chàng xem thái độ của chàng có rắn rỏi hay không?

Mạc Bất Khuất cao giọng :

– Nghĩa là cứ đi? Nghĩa là con đường không gián đoạn, chương trình không bỏ dở?

Phương Bửu Ngọc gật đầu :

– Phải đấy, Mạc thúc thúc! Đã đi là không quay đầu, cái nghĩa đương nhiên là thế!

Bọn Vạn Tử Lương giật mình, tất cả đều nhìn chàng!

Mặt chàng thản nhiên đến lạnh lùng, cái lạnh của tương đồng vách sắt, cứng rắn hơn giá băng.

Một lúc lâu, Vạn Tử Lương gật gù :

– Phải! Hay lắm! Cục than hồng bị nước dội tưởng phải tắt ngấm, ngờ đâu vẫn còn sức nóng tiềm tàng, sức nóng bốc lên thành lửa, cháy cao ngọn hơn lúc đầu! Kiên quyết nghị lực đó, không có cái gì đập phá tiên tan. Đáng phục! Nếu là Vạn tử Lương này, thì… hừ! Nếu không về với ba tấc đất sâu, thì hẳn cũng là đến tận thâm sơn cùng cốc!

Dương Bất Nộ hơi thẹn, mặt ửng hồng :

Nếu là Dương Bất Nộ, hẳn phải điên loạn lên rồi! Trấn định, trầm tịnh, gió bão không làm dao động, đáng phục! Đáng phục!

Công Tôn Bất Trí thở dài :

– Bị dìm trong biển nhục, cố sống, ngoi đầu lên khỏi biển nhục quyết tiến tới tạo cái dịp rửa nhục! Nếu là Công Tôn Bất Trí này, hẳn phải chét ngộp trong biển nhục rồi! Quật cường, bất khuất, chẳng một thành kiến, một áp lực nào lay chuyển nổi đáng phục! Đáng phục!

Phương Bửu Ngọc cúi gầm đầu :

– Các vị thúc thúc quá khen! Thực ra chỉ có một con đường, muốn làm một con người, phải chọn con đường duy nhất đó!

Kim Bất Úy hét lên :

– Đi, chúng ta đi tìm Âu Dương Thiên Kiều ngay!

Phương Bửu Ngọc lắc đầu :

– Muộn lắm rồi, thúc thúc!

Kim Bất Úy trợn mắt :

– Sao? Thế phải đợi đến lúc nào?

Phương Bửu Ngọc từ từ thốt :

– Mây đen che kín vòm trời, rồi mấy đen cũng phải tan, cho vòm trời quang đãng. Niềm oan dù trùm cả vũ trụ, niềm oan cũng có thuở được giải toả, một ngày nào đó mình cũng gặp lại Âu Dương Thiên Kiều hà tất phải là hôm nay?

Kim Bất Úy cao giọng :

– Hay! Hay lắm! Một ngày nào đó sẽ đến, cái hận hôm nay sẽ tiêu tan. Cái hận này sẽ được giao hoàn vị Trường chủ võ trường Thiên Kiều.

Tất cả đều ngời ánh mắt, trước viễn ảnh một ngày sáng lạng.

* * * * *

Kim Lăng!

Một thị trấn quan trọng nhất nhì trong mười ba tỉnh Trung Nguyên, một nơi từng là kinh thành của một triều đại.

Kim Lăng là nơi nhóm tụ tú khí của non sông, nơi sản xuất nhiều tay kiệt liệt về nghề văn cũng như nghề võ.

Cạnh Kim Lăng có Chung Sơn tại Chung Sơn, có vị anh hùng tên Anh Thiết Linh, ngoại hiệu Phong Vũ Thần Ưng danh chấn giang hồ.

Một đôi Hỗn Ngươn bài của Phong Vũ Thần Ưng từng hạ chẳng biết bao nhiều hào kiệt anh hùng khắp bốn phương trời.

Hỗn Ngươn bài là một loại vũ khí ngoại môn trong số mười ba loại.

Với đôi bài đó, với tuyệt học Phi Ưng gồm một trăm ba mươi thức, Anh Thiết Linh đã có một địa vị vững chắc trong võ lâm.

Tánh tình cương trực, lòng dạ khẳng khái. Anh Thiết Linh hiếu khách vô tưởng, trong nhà ngày thường vẫn có hằng mươi người, tốp này đi là tốp khác đến.

Có gia tư tiền bạc vô như nước, mà ra cũng nhiều Anh Thiết Linh chẳng những thừa tài sản mà cũng rộng bằng tâm. Nên được người trong võ lâm mến trọng, mà người phương xa cũng ngưỡng mộ.

Hôm nay, một buổi sáng trời trong gió mát. Anh Thiết Linh đứng nơi thềm, trước nhà vận y phục chỉnh tề không huy hoàng lắm nhưng trang nhã vô cùng.

Hơn hai mươi hảo hán đứng quanh Anh Thiết Linh.

Bỗng một người hỏi :

– Anh huynh nhất định đến đó à?

Anh Thiết Linh cười nhẹ :

– Nếu không đến thì chẳng hóa ra mình sợ hắn sao?

Người đó bĩu môi, lộ vẻ khinh miệt lắc đầu :

– Hiện tại thì còn ai chẳng biết cái gã họ Phương đó nữa? Bất quá hắn là một tên xảo trá, lừa dối, hắn có xứng đáng gì cho Anh huynh phải lưu ý đến chứ?

Anh Thiết Linh thản nhiên :

– Thì cứ cho hắn nếm tư vị của Phong Vũ song bài, cũng hay hay chứ sao?

Mọi người cùng cười vang.

Rồi họ kéo nhau ra cửa cùng đi.

Nơi hẹn đấu là bên bờ hồ Huyền Võ, nơi đó đã có mặt Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, bảy đệ tử, Ngưu Thiết Oa và Phương Bửu Ngọc.

Bọn Anh Thiết Linh còn cách xa độ vài mươi trượng, đằng này Vạn Tử Lương đã trông thấy rồi.

Phương Bửu Ngọc chưa bình phục hẳn, gương mặt chàng vẫn còn trắng nhợt, trắng đáng sợ.

Vạn Tử Lương chốc chốc lại cau mày, nhìn chàng sau cùng hỏi :

– Bửu Ngọc thấy trong người ra sao? Có thể giao thủ hôm nay chăng?

Phương Bửu Ngọc cười nhẹ, nụ cười thay tiếp đáp.

Gió từ xa cuốn về, mang theo tiếng cười, tiếng nói chế nhạo của bọn Anh Thiết Linh, đưa đến tai chàng, đến tai mọi người.

Vạn Tử Lương và các người kia đều lo lắng gương mặt người nào cũng trầm trọng. Họ cố giữ tự nhiên, nhưng không làm sao che giấu được niềm ưu tư quá nặng nề.

Mọi người tự hỏi thầm :

– Hắn có thể chịu đựng nổi cuộc chiến hôm nay không?…

Đoàn người của Anh Thiết Linh cuối cùng cũng đến nơi.

Gương mặt Anh Thiết Linh tươi sáng, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân bốc lên một sức sống mãnh liệt mà cũng bốc lên một niềm tự tin cao độ.

Đến đây là để cho đối tượng nếm thất bại chua cay, đến như đi dạo, chẳng phải làm một việc gì, nặng nhọc, cam go, cho nên khóe miệng của y luôn luôn nở nụ cười.

Bên này, là cả một sự trái ngược. Mặt nhợt nhạt, thân yếu đuối, chân rung rung, như không còn đủ sức duy trì một cơ thể suy nhược, với tình trạng đó Phương Bửu Ngọc phải đối đầu với vị đệ nhất anh hùng đất Kim Lăng!

Nhìn chàng, còn ai tin tưởng nổi một thế quân bình, nói gì đến thế thắng!

Chàng đưa tay rút kiếm gỗ sau lưng, rồi từ từ bước tới.

Chàng bước tới nhưng tinh thần như xa vắng…

Còn đâu tiếng hoan hô của thủa nào, khi chàng xuất hiện trong những cuộc đấu đầu tiên?

Hiện tại thì những tiếng khinh khi chào đón chàng rồi những tiếng cười chế nhạo trước cái vẻ thất thểu của chàng.

Cái vẻ thất thểu đó là một chứng minh hùng hồn cho sự xảo trá, lừa dối, mà quần chúng đã gán cho chàng từ ngày thọ nhục tại đất Hiệp Phì.

Một con người như chàng làm gì có thực tài, thắng nổi những thiếu niên anh hùng hậu duệ của thế gia vọng tộc? Nếu có thắng được thì cũng bằng một mưu mô giảo quyệt nào đó!

Tóm tắt, danh không phù với thực!

Giữa một số người tề tựu, chẳng còn ai đồng tình với chàng nữa, đến tất cả những thiếu nữ từng xây mộng với hình ảnh của chàng hiện tại cũng chỉ cười nửa miệng với chàng nếu nàng muốn cười, cười để phụ họa cùng sự khinh miệt chung.. Chàng cô độc, quá cô độc giữa đông người và chàng thấy lòng lạnh cô đơn dưới ánh thái dương ấm áp.

Anh Thiết Linh vòng tay chào Vạn Tử Lương, còn tất cả thì y chỉ nhìn thoáng qua với ánh mắt lạnh lùng, nhưng tuyệt nhiên y chẳng buồn nhìn Phương Bửu Ngọc.

Y ngẩn mặt như thốt vào khoảng không :

– Ngươi là Phương Bửu Ngọc?

Không lưu ý đến thái độ vô lễ của đối phương, Phương Bửu Ngọc gật đầu :

– Tại hạ đây!

Nhìn lên không, Anh Thiết Linh mỉm cười :

– Vậy à? Tốt!

Rồi y buông gọn :

– Xem đôi bài của ta!

Trong tay y, chưa có một tấc sắt nào.

Một trang hán lực lượng cầm Phong Vũ song bài bước tới đưa cao ngang đầu hướng về y.

Dưới ánh dương quang, Song bài chớp lên, hoa cả mắt những người dự khán.

Y chụp lấy Song bài, vung hai tay, Song bài rít gió, ngân lên tiếng ngân cao vút.

Đôi bài chớp, ánh chớp phản chiếu xuống nước, sóng nhấp nhô, sóng chớp tạo thêm uy vũ của đôi bài, của người sử dụng đôi bài.

Quần chúng reo hò tán thưởng.

Anh Thiết Linh bây giờ mới chịu nhìn đối phương, lạnh lùng gọi :

– Phương Bửu Ngọc vào đi!

Phương Bửu Ngọc hớp một hơi dài không khí bước tới.

Tiếng cười chế nhạo quanh cục trường lại vang lên, đâu đây có người cao giọng :

– Phương Bửu Ngọc! Hôm nay ngươi có say như lần tại thành Hiệp Phì chăng?

Tiếng cười lại vang lên, chân động cả một vùng hồ Huyền Võ.

Phương Bửu Ngọc thản nhiên bước tới, trong khi đó, Anh Thiết Linh khí sắc dương dương.

Công Tôn Bất Trí khều nhẹ Vạn Tử Lương :

– Xem tình hình này, tại hạ nghĩ rằng Anh Thiết Linh không chỉ thủ thắng suông mà thỏa mãn đâu! Tại hạ e cho hắn đi đến chỗ quyết liệt một còn một mất đấy! Phương Bửu Ngọc khó toàn mạng trong cuộc đấu hôm nay rồi!

Vạn Tử Lương gật đầu, đoạn thở dài :

– Tuy nhiên, võ công của Phương Bửu Ngọc…

Công Tôn Bất Trí chận lại :

– Võ công của Bửu Ngọc thì tuyệt, điều đó là cái chắc, song Bửu Ngọc còn đủ công lực thi triển võ công chăng? Tại hạ lo ngại điểm đó!

Vạn Tử Lương nhếch nụ cười thảm :

– Ai trong hoàn cảnh của Bửu Ngọc mà còn tinh thần chiến đấu được chứ? Giả sử là tại hạ, thì tại hạ chỉ sợ mình phải mất đi ít nhất cũng năm sáu thành lực! Huống hồ Bửu Ngọc đang ở lứa tuổi đầy tự ái?

Võ công cao do bẩm chất thông minh, do tập luyện, do sự giáo huấn của tôn sư, nhưng sử dụng võ công là do ở cái tâm của con người. Khi cái tâm đã xuống nhiệt độ rồi, thì đấu chí cũng nhục theo, trước một địch thủ quyết thắng, Bửu Ngọc còn làm sao giao đấu?

Tầm thần tán loạn thì để lộ sơ hở, giao đấu mà để lộ quá nhiều sơ hở, có khác nào giao mạng sống của mình vào tay người?

Phương Bửu Ngọc lạnh lùng, không biểu lộ một cảm nghĩ nào, khoa thanh kiếm gỗ vòng tròn, thanh kiếm chẳng ngời lên mảy may một ánh chớp, trông như thanh kiếm của phường tuồng hạ đẳng.

Quần chúng lại rộ lên cười một lượt nữa.

Đợi bên ngoài lắng dịu cơn chế nhạo, Phương Bửu Ngọc buông yếu ớt :

– Xin mời!

Anh Thiết Linh cười vang :

– Tốt! Cứ vào đi!

Đôi cánh tay vung lên, Phong Vũ song bài rít gió, tả một chiếc, hữu một chiếc bay qua.

Vũ khí là vật ngoại môn, chiêu thức lại ngụy dị, võ học của hắn lại kỳ diệu, khí thế lại hùng mạnh, hắn vừa xuất chiêu là ai ai cũng cho rằng hắn phải thắng, và thắng nhanh chóng.

Tiếng reo hò, hoan hô lên khắp bốn phía, rung chuyển cả mặt hồ.

Tuy nhiên, Phương Bửu Ngọc chập choạng đôi chân, kiếm gỗ bất động như trong những trận đấu trước, chàng né tránh, duy trì được hơn mười chiêu.

Phàm dùng vũ khí đôi tất phải có một mẫu một tử, một thư, một hùng, tử hỗ trợ mẫu, thư hỗ trợ hùng tùy người sử dụng muốn đặt trong tâm vào tay nào thuần thục nhất, có người dùng tay hữu làm chủ lực, có người dùng tay tả.

Chiêu thức đánh ra, tả hư thì hữu thực, hữu hư thì tả thực, hỗ tương, giao chuyển tạo thành cái thế huyền huyền ảo ảo, đối phương khó nhận định đâu là chủ lực. Đâu là hỗ lực.

Cho nên khi chạm trán với một đấu thủ dùng vũ khí đôi, trước hết phải nghiên cứu địch đặt chủ lực nơi tay nào, để nhận ra chiêu hư mà khỏi cần phải chống trả, chuyên chú vào chiêu thực mà công phá, như vậy mới mong thủ thắng.

Một Vương đại nương, một Ngư Truyền Giáp, dùng vũ khí đôi mà giao chiến, Phương Bửu Ngọc đã khám phá ra, nhờ đó mà chàng làm cho Vương đại nương phải xám mặt tại lầu Hoàng Hạc lúc phân tách võ học của bà trước quần hùng.

Và sau này, chàng thắng Ngư Truyền Giáp dễ dàng.

Nhưng giờ đây, gặp một đấu thủ cũng dùng vũ khí đôi.

Trái với những người kia, Anh Thiết Linh có lối sử dụng Song bài nghịch thường, cái quy luật mẫu tử thư hùng không còn được áp dụng nữa, đôi bài của hắn lợi hại ngang nhau, chiếc nào hư cũng được mà thực cũng xong, tay nào cũng là chủ lực cả.

Hắn muốn công bằng Phong bài, thì Phong bài là chủ lực. Hắn muốn công bằng Vũ bài, thì Vũ bài là chủ lực, nhờ vậy mà chiêu thức của hắn biến hóa ảo diệu vô cùng, sự biến hóa của chủ lực chứ chẳng phải biến hóa của cái xảo, cốt làm hoa mắt đối phương mà thôi, để rồi nhân khi đối phương hoa mắt lại xuất kỳ bất ý phất độc chiêu.

Đấu pháp đó, làm cho mọi người ngây ngất say sưa theo dõi, quần chúng càng tán thưởng Anh Thiết Linh bao nhiêu, thì lại càng khinh miệt chế diễu Phương Bửu Ngọc bấy nhiêu.

Tệ hại hơn Phương Bửu Ngọc chỉ né tránh, tuyệt nhiên không hoàn thủ, dù có sẵn một thanh kiếm trong tay.

Mà thanh kiếm lại bằng gỗ, thế mới khôi hài không tưởng nổi.

Có người hét to :

– Chịu bại đi, Phương Bửu Ngọc! Đừng đùa giỡn với tử thần đã là một kẻ xảo trá, lừa dối, làm gì cũng chỉ là kẻ xảo trá lừa dối, ngươi tưởng giao đấu với vị đệ nhất anh hùng đất Kim Lăng rồi không còn xảo trá lừa dối nữa sao? Chết mất mạng đấy nhé!

Chẳng rõ lời chế nhạo đó có gây nên ảnh hưởng gì nơi Phương Bửu Ngọc, chàng tỏ lộ phần nào lúng túng.

Mạc Bất Khuất lắc đầu, thở dài :

– Ta chỉ sợ… chỉ sợ…

Vạn Tử Lương nghe lọt, tiếp một câu :

– Theo lời truyên thuyết giang hồ, thì trước đây trong một kỳ đại hội trên đỉnh Thái Sơn, Phong Vũ Thần Ưng Anh Thiết Linh với đôi bài đó, đã đánh bại bốn mươi cao thủ đoạt giải quán quân…

Kim Tổ Lâm gật đầu :

– Tại hạ tuy sống giữa rừng già, cũng có nghe giang hồ đồn đãi hắn là một tay lợi hại lắm, chả trách người Kim Lăng tôn xưng hắn là đệ nhất anh hùng trong địa phương!

Vạn Tử Lương gật gù :

– Phải biết! Phong Vũ song bài của hắn được xếp hạng thứ tư trong mười ba loại vũ khí ngoại môn, mà hắn lại sử dụng linh ảo như thế, ngay tại hạ cũng ngán lắm!

Đại hiệp từ từ đưa tay vào trong lớp áo, trong đó hẳn có một món vũ khí hoặc một ám khí gì, chắc chắn là đại hiệp chuẩn bị xuất thủ nếu bên ngoài Phương Bửu Ngọc bị hạ…

Hiện tại, từ quần chúng, đến cả phe nhà, ai ai cũng cầm chắc là Phương Bửu Ngọc phải bại, vấn đề chỉ còn là thời gian thôi.

Thạch Bất Vi trầm ngâm gương mặt, Dương Bất Nộ càng phút càng đỏ mắt, Kim Bất Úy cắn chặc hai hàm răng. Ngụy Bất Phàm nổi vòng gân trán, Ngưu Thiết Oa nắm đôi tay to như quả chùy, những ngón tay của gã nhít nhít bật thành tiếng.

Họ biết rõ, Phương Bửu Ngọc sẽ phóng ngọn kiếm gỗ sang đối thủ.

Nhưng chàng chưa xuất thủ.

Chẳng phải chàng không muốn xuất thủ, mà thực sự thì chàng không thể xuất thủ, chính điều đó làm cho mọi người khẩn trương cực độ.

Cuối cùng cái gì phải đến cũng đã đến.

Trong khi bên ngoài hét lên :

– Không dám phản công, là vô dụng, là một bị thịt, chỉ có kẻ xảo trá, lừa dối mới bất tài đến thế!

Trong khi Song bài Phong của Anh Thiết Linh rít gió ào ào…

Thì…

Phương Bửu Ngọc đưa kiếm ngang ra…

Toàn thể bọn Vạn Tử Lương như đứng tim.

Quần chúng cũng im lặng.

Kiếm thế ung dung, nhưng nhanh, nhưng mạnh, nhưng linh diệu, tưởng chừng sẽ xuyên qua ánh chớp của Song bài dễ dàng.. Bốp!

Thanh kiếm gỗ chạm vào thiết bài.

Không! Không như những lần trước, Phương Bửu Ngọc đã tính sai một chút, mũi kiếm thay vì đánh vào chỗ sơ hở của địch lại lệch sang một bên, bởi lệch chạm vào vũ khí của địch, và gỗ chạm vào kim khí, gỗ phải kém, một tiếng cách tiếp theo một tiếng bốp, thanh kiếm gỗ gãy làm đôi.

Phương Bửu Ngọc lùi lại bảy bước, thanh kiếm chỉ còn nửa đoạn trong tay, nửa phần gãy lìa rơi dươi đất.

Quần chúng hét to :

– Bại! Phương Bửu Ngọc bại rồi! Nhận bại đi, đừng đấu nữa vô ích!

Ngưu Thiết Oa phẫn nộ quát to như sấm :

– Sao lại cho là bại? Ai cho là bại?

Gã hét :

– Đại ca! Đánh nữa! Đánh tiếp! Làm gì nhận bại?

Gã quát to, quần chúng kinh hãi, im lặng.

Tiếng quát của gã làm Phương Bửu Ngọc lên tinh thần, nhưng Anh Thiết Linh bật cười ha hả :

– Thì ra kiếm pháp của ngươi chỉ có thế thôi! Đợi mãi mới có dịp xuất thủ, xuất phát một chiêu rồi là gãy kiếm!

Quần chúng lại hét lên :

– Phương Bửu Ngọc! Ngươi bại rồi! Sao chưa nhận đi? Còn chờ mầu nhiệm nào cứu vãn ngươi? Đừng quá dày dạn thế Bửu Ngọc!

Ngưu Thiết Oa sôi giận, bước về phía vừa phát ra lời chế nhạo đó.

Quần chúng phía đó, kinh hoàng, vừa dồn nhau lùi lại vừa kêu lên :

– Ngươi định làm gì? Làm gì chứ?

Ngưu Thiết Oa gầm lên :

– Ta muốn các ngươi câm họng! Kẻ nào còn léo nhéo sẽ lọi cổ với ta!

Gã vươn hai tay hộ pháp tới, gã chụp hai đại hán, đưa cao lên.

Hai đại hán đó là những tay võ công có hạng tại Kim Lăng, chỉ kém Anh Thiết Linh một tí thôi, còn ra thì chưa có cao thủ nào thắng nổi họ.

Vậy mà Ngưu Thiết Oa chụp họ như chim ưng xớt gà con, điều đó phải làm cho tất cả xám mặt.

Gã quơ quơ hai đại hán đó trên không, dọa mọi người :

– Kẻ nào muốn nếm chút tư vị như hai tên này, cứ oang oang mõm chó lên đi!

Nhờ thế cục trường im lặng trở lại.

Trong khi đó, Anh Thiết Linh vũ lộng Song bài vù vù.

Công Tôn Bất Trí bối rối :

– Hắn sắp giở thủ đoạn tàn độc đấy!

Anh Thiết Linh hú vọng một tiếng dài, thân hình vút lên không Song bài lại vút xuống.

Đồng thời mỗi chiếc bài, bình thường có hai mặt, giờ đây lại biến thành bốn mặt, chiếc bài đã mở hai mặt, Song bài gồm tám bảng, cả tám bảng bay đến bao quanh Phương Bửu Ngọc.

Chiêu đó, vũ khí đó hết sức lợi hại, so với Phi Long Thức của phái Côn Luân, còn lợi hại gấp mấy phần.

Mạc Bất Khuất rú lên kinh hãi, mọi người rú lên khiếp hãi.

Song quần chúng vốn có hảo cảm với Anh Thiết Linh, lại reo hò vang dậy.

Chiêu sát thủ của Phong Vũ Thần Ưng Anh Thiết Linh đã được xuất phát rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN