Ân Thù Kiếm Lục
Chương 23: Luận người bên chén rượu
Người trong võ lâm, bại chưa hẳn là một cái nhục cho họ, bởi mình kém tài nên nhận bại, rồi khổ công luyện tập cho tài nghệ tinh tiến đợi ngày báo phục, đúng theo tinh thần thượng võ.
Nhưng chẳng ai chịu nổi cái nhục mắc kế ngoại nhân.
Mắc kế, là thua trí, là nông cạn, mắc kế là còn quá non nớt, đã non nớt mà còn chen lấn giành một bước tiến trên giang hồ là ngu xuẩn.
Mắc kế là kém thủ đoạn, phàm vào vòng thị phi rồi, dù muốn dù không bất cứ gian hùng hay anh hùng cũng phải có thủ đoạn, anh hùng và gian hùng khác nhau ở chỗ dùng thủ đoạn đó, phục vụ cho đại chúng hay cá nhân mà thôi.
Dám vào vòng thị phi của giang hồ, mà còn để mình mấc kế, thì còn gì đáng hận bằng?
Và có cái nhục nào lớn hơn?…
Quần chúng đi rồi, Mai Khiêm đi rồi, bọn Vạn Tử Lương, Mạc Bất Khuất đều nhỏ lệ doanh tròng.
Kim Bất Úy nhìn Ngưu Thiết Oa, Ngưu Thiết Oa nhìn Kim Bất Úy, cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng ôm đầu khóc lớn.
– Oan! Oan uổng quá! Một lần oan uổng còn chịu nổi, mong có ngày cởi mở oan tình. Oan trước chưa giải, oan sau chồng chất còn ai chịu nổi chứ?
Vạn Tử Lương lẩm bẩm :
– May mà Mai Khiêm có hào khí hiệp tâm! Hắn thông cảm hoàn cảnh của chúng ta, hắn chẳng buông một lời nặng nề, hại nhất là quần chúng. Dư luận quần chúng, dù sai lầm, vẫn có hiệu lực giết người!
Dương Bất Nộ trầm giọng :
– Thà hắn đừng thông cảm là hơn! Thà đừng hào hiệp là hơn! Thà cùng hắn giao thủ, rồi có ra sao thì ra, chứ như giảng giải lại không giảng giải được mà đánh cũng chẳng đánh được! Mang cái ấm ức này đến bao giờ?
Y cung tay, tự đấm vào ngực bình bình, rồi y há mồm phun ra một búng máu tươi!
Tròng mấy hôm qua, y uất ức biết bao? Tức khí dồn chứa, tức khí đảo lộn máu trong người, máu ứ dồn, mãi đến phút giây này mới trào ra được.
Máu ứ thoát ra rồi, y nghe nhẹ mình phần nào rồi y cũng bật khóc.
Thấy y phun máu, mọi người sợ hãi dìu y lên giường.
Trong lúc tất cả nhôn nhao vì tình trạng của Dương Bất Nộ, bỗng có tiếng chân người vang lên bên ngoài, rồi một người xô cửa phòng bước vào.
Người đó chính là Phương Bửu Ngọc!
Chàng trở lại, mang về cái vẻ tiều tụy gương mặt chưa hồng hào như cũ, giờ đây nhợt nhạt chẳng khác nào sau cái đêm bị Châu Nhi hạ độc trong rượu.
Chàng phờ phạc, tiều tụy, nhưng Thiết Ôn Hầu trong tay chàng lại tươi nhuận như chẳng việc gì.
Chàng đã chuyển cái vẻ hồng nhuận của chàng sang cho Thiết Ôn Hầu!
Mọi người định nói một câu trách mắng chàng, song trông thần tình của chàng còn ai nỡ mở miệng nói gì?
Lý Anh Hồng bước nhanh tới, hấp tấp kêu lên :
– Bửu Nhi!… Bửu Nhi… Ngươi…
Một nụ cười gượng gạo nở trên đôi môi héo hắt, giữa khuôn mặt nhợt nhạt. Phượng Bửu Ngọc thản nhiên thốt, không đợi ai hỏi gì :
– May mắn được thành công!
Thái độ thản nhiên, câu nói gọn, chứng tỏ chàng chẳng hề quan tâm đến sự tiêu hao chân khí.
Sự thản nhiên đó, thái độ đơn giản đó, vừa biểu hiện một tâm hồn hào hiệp vừa nói lên một niềm chua xót vô cùng. Chua xót cho người nghe, chứ riêng chàng thì khoan khoái lạ!
Không ai nói được một lời, dù câu nói gọn của Phương Bửu Ngọc dứt âm vang từ lâu.
Vạn Tử Lượng gượng cười, thốt để phá tan im lặng :
– Tốt! Tốt lắm! Bửu Nhi đã về rồi, chúng ta còn thở than gì nữa?
Đáng lý đại hiệp phải nói :
– À! Người đã trở về, song rất tiếc là muộn, quá muộn!
Song, nói ra làm chi vội!
Biết đâu, đang lúc nầy, Phương Bửu Ngọc cao hứng, nếu đại hiệp nói ra thì có khác nào đánh tan cái hứng của chàng.
Lý Anh Hồng đưa tay tiếp bế Thiết Ôn Hầu.
Phương Bửu Ngọc thốt :
– Thiết đại thúc ngủ ngon, đừng làm kinh động đến người, cứ để người ngủ, khi nào người tỉnh lại là cơn nguy cầm như qua. Thương thế đã giảm bảy phần rồi đó.
Chàng day qua các người kia, tiếp :
– Thiên Đao Mai Khiêm….
Công Tôn Bất Trí chẳng muốn cho ai đáp câu hỏi của chàng, y cất tiếng trước :
– Hắn tuy đã đi rồi, nhưng ngươi yên trí đi, bọn ta đã an bài cho ngươi xong, thay vì giao đấu vào buổi sáng thì ngươi sẽ gặp hắn vào buổi trưa nay. Mai Khiêm đã bằng lòng.
Phương Bửu Ngọc cười cười :
– Hay lắm!
Hai tiếng ngắn ngủi vừa buông dứt, hắn rung rung người, rồi ngã quỵ xuống tại chỗ.
Mọi người đều biến sắc, cùng xô ghế đứng lên cùng nhào tới bế chàng đặt lên ghế.
Gương mặt chàng chẳng còn một hạt máu, tay và chân lạnh như băng giá.
Mạc Bất Khuất gọi tỉnh chàng :
– Bửu Nhi! Bửu Nhi! Có làm sao không? Bửu Nhi!
Bửu Ngọc chỉ nhắm mắt thôi chứ chưa bất tỉnh, Chàng mở mắt ra nhếch môi điểm một nụ cười. Đôi môi còn mấp máy, chừng như chàng muốn nói chi đó, song chẳng nói được thành lời.
Rồi chàng nhắm mắt, lần này thì hôn mê luôn.
Chàng không còn đủ sức chi trì lâu hơn nữa sau cơn nhọc suốt đêm lại hai lượt đi về trong sương lạnh. Về đến đây rồi, niềm vui chợt hiện, sức chi trì tan biến qua sự cởi mở tâm tư, chàng phải lịm đi là lẽ tự nhiên.
Mọi người chấn động mạnh, trong phút giây bất thần, chẳng ai làm một phản ứng gì thỏa đáng kịp.
Công Tôn Bất Trí đã xanh mặt rồi, y cầm tay Phương Bửu Ngọc nghe mạch, càng nghe mạch y càng biến sắc mặt xanh hơn, tay y rung rung như phong giật.
Sống bên nhau hơn hai mươi năm, bọn Mạc Bất Khuất chẳng bao giờ thấy Công Tôn Bất Trí thất thường thái độ đến một lần. Con người của y là một gương mẫu trầm tịnh, dù gặp một biến cố nào lớn lao đến đâu, y cũng giữ được sự trấn tĩnh, vững như núi.
Thế mà nghe mạch Phương Bửu Ngọc rồi, y bị chấn động mãnh liệt như vậy, hẳn tình trạng Phương Bửu Ngọc phải nguy kịch vô tưởng.
Không một ai dám mở miệng hỏi y tiếng gì.
Mọi người kinh ngạc, không rõ y có ý tứ gì lại làm như thế, cùng theo y bước ra.
Y ra khỏi nơi đó, rồi tiến thẳng đến một gian phòng thanh tịnh, đặt Phương Bửu Ngọc lên giường lấy chăn đắp cho chàng, y cử động hết sức nhẹ nhàng, như sợ chiếc khăn mỏng chạm đau vào mình chăng.
Sau cùng, y đuổi mọi người ra khỏi phòng, đoạn cài then cửa lại.
Kim Bất Úy nóng nảy vô cùng, hỏi gấp :
– Bửu Nhi… Bửu Nhi… liệu có sao chăng?
Công Tôn Bất Trí đứng quay lưng lại, không muốn cho ai thấy gương mặt đáp :
– Chẳng sao đâu!
Kim Bất Úy không tin run run giọng hỏi lại :
– Nói thật đi, hắn có sao không?
Cửa, Công Tôn Bất Trí cài then, nhưng cài không kịp, thành thử chửa ai ra ngoài.
Y vụt quay mình lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Bất Úy không chớp mắt, một lúc lâu, y gằn từng tiếng :
– Sư đệ muốn nghe sự thật? Được lắng tai nghe đây, Phương Bửu Ngọc hiện giờ, đấu chí chưa tan, nhưng khí uất cũng vẫn còn, cái khí uất có từ lúc gặp biến cố tại Hiệp Phi, rồi đêm vừa qua hắn liều hao chân khí quá nhiều trong việc chữa trị cho Thiết Ôn Hầu, rồi sang sớm nay, hắn dầm sương trở về đây, khí lạnh xâm nhập cơ thể. Sư đệ thấy đó, nội thì khí uất công phá, ngoại thì khí lạnh xâm nhập, thiết tưởng con người bằng sắt, bằng đá cũng không chịu nổi, huống hồ hắn cũng bằng xương, bằng thịt da như chúng ta?
Mọi người đều giật mình, cùng lùi lại một bước, cùng trố mắt nhìn Công Tôn Bất Trí.
Kim Bất Úy sững sờ :
– Thế thì cuộc chiến trưa naỵ.. Phương Bửu Ngọc…
Công Tôn Bất Trí trầm giọng :
– Khí mạch của hắn nhẹ quá, nhẹ hơn đường tơ nhện bị gió vờn, giả sử để cho hắn nằm yên như thế này cũng chẳng biết là trong bao lâu nữa hắn khôi phục nguyên trạng, nói gì đến cái việc giao thủ vào giờ ngọ hôm nay?
Y dừng lại một chút, nhìn qua mọi người đoạn tiếp :
– Cho nên, trước mặt nếu có ai đề cập đến cuộc chiến vào trưa hôm nay là hắn sẽ đi liền, mang cái tình trạng này mà đi bất chấp đến an nguy, mà có cần gì hắn đi? Chỉ nội cái việc hắn bật ngồi dậy, cũng đủ làm cho khí huyết của hắn sôi động phản thường, hỏa vọng lên, khí mạch đứt ngay, dù có thần tiên bên cạnh, thần tiên cũng chẳng cứu mạng hắn nổi.
Y đảo mắt quét quanh mọi người lượt nữa, đoạn nhấn mạnh :
– Ai nhắc đến cuộc chiến trưa nay trước mặt hắn là người đó muốn cho hắn chết gấp!
Mọi người khiếp hãi, lùi lại một bước nữa rồi thêm một bước…
Mạc Bất Khuất khoác tay thành một vòng tròn, vòng tay vô vọng, rồi quỳ xuống nền, rồi ngẩng mặt lên không rên rỉ :
– Trời cao! Trời cao! Có xét cho chăng? Nỡ nào để cho một thiếu niên như thế không cất đầu lên nổi? Nỡ nào? Có thể để cho hắn từ nay gầm đầu mà sống chăng? Lùi lũi mà sống chăng? Hở trời? Trời cao?
Trời cao?
Mọi người đã ra đến bên ngoài, Công Tôn Bất Trí lần này mới cài cửa lại được. Chính y cũng ở bên ngoài luôn với mọi người.
Kim Bất Úy chụp một viên gạch to bằng nắm tay quăng lên không, quăng với tận lực bình sanh, rồi gào ầm ĩ :
– Công lý! công lý ở đâu? Dưới gầm trời này có công lý chăng? Trời cao! Ông quáng manh mất rồi! Ông chẳng nhìn thấy gì cả! Ông không chịu xét suy gì cả!
Vạn Tử Lương thong thả tiếp :
– Nhờ Lý Anh Hồng mang Thiết Ôn Hầu đến tận nhà Mai Khiêm, nơi đó hẳn có quần chúng đang tụ tập chờ xem cuộc chiến. Lý Anh Hồng sẽ đối trước quần chúng, giải thích sự tình, hai người đó có thanh danh to lớn trong võ lâm, hơn nữa thương thế của Thiết Ôn Hầu là một bằng chứng cụ thể, chắc có kỳ vọng là quần chúng tin tưởng.
Dù có ai cho rằng biện pháp đó không đẹp lắm, cũng phải chấp nhận bởi chẳng còn biện pháp nào khác.
Bất cứ biện pháp hay hoặc dở, trong lúc thúc thủ vô phương mà có biện pháp xoay đổi cục diện, là ai ai cũng phấn khởi tinh thần, họ chớp ngời ánh mắt, những người nóng nảy nhất, mau giận mau lo mà cũng mau nguội, những người đó có điểm phớt một nụ cười.
Tất cả kéo nhau trở vào gian đại sảnh.
Tất cả đều tranh nhau gọi :
– Lý Anh Hồng!…. Lý đại hiệp!… Lý lão tiền bối…
Không có tiếng người đáp lại.
Lý Anh Hồng mất dạng. Thiết Ôn Hầu cũng mất dạng.
Trên mặt tường, bên cạnh cửa, có mấy chữ viết nguệch ngoạc :
– Bửu Nhi! Ta không xứng đáng với ngươi!
Nét chữ chưa khô, chứng tỏ vừa mới viết lên tường.
* * * * *
Lý Anh Hồng và Thiết Ôn Hầu đi rồi!
Cả hai một bại, một bị thương, cả hai đến đây, Phương Bửu Ngọc chuyển bại thành thắng, trị thương thành an, cả hai cầu cứu được cứu rồi lại bỏ đi, âm thầm mà đi.
Còn lại Phương Bửu Ngọc với tình trạng trầm trầm, sinh khí nhẹ như tơ nhện.
Liên hệ gián tiếp, còn có Dương Bất Nộ, cũng trầm trầm cũng cửu tử nhất sinh.
Cả hai đưa Phương Bửu Ngọc vào đường cùng!
Bọn Vạn Tử Lương chẳng rõ mình đang sống trong cảnh thực hay chập chờn trong cõi mộng.
Không ai tin được là sự tình có thể diễn tiến như thế, nhưng sự thực vẫn là sự thực, không tin cũng không được.
Vạn Tử Lương không còn đứng vững được nữa, buông mình xuống chiếc ghế thở dài :
– Không ngờ!…. Lý Anh Hồng và Thiết Ôn Hầu lại có hành vi như vậy. Vạn Tử Lương này hơn nửa đời người xuôi ngược khắp sông hồ, mới mục kích một cảnh tình như hôm nay. Lần thứ nhất!
Kim Bất Úy bỗng cao giọng mắng.
Mạc Bất Khuất thẫn thờ, Thạch Bất Vi cắn chặt hai hàm răng, Ngụy Bất Tham luôn luôn vuốt mồ hôi trán, Tây Môn Bất Nhược khóc không ra lệ.
Kim Tổ Lâm thừ người một đống lẩm nhẩm :
– Thiên lý! Thiên lý ở đâu? Có thiên lý không? Lương tâm là cái gì?
Y chạy vụt ra ngoài. Y cảm thấy trong lúc này, không nốc hàng mươi vò rượu chắc chẳng sống nổi.
Sau cùng Mạc Bất Khuất sụt sùi :
– Lần thứ nhất gặp Âu Dương Châu! Lần thứ hai gặp Lý Anh Hồng!
Cả hai cùng có quan hệ với Bửu Nhi không nhỏ, tại sao cả hai hãm hại Bửu Nhi? Tại sao?
Y lập lại hai tiếng tại sao, qua mỗi lần nức nở.
Công Tôn Bất Trí từ từ thốt :
– Bên trong sự tình có ai, có ai? Chúng ta không thấy, chúng ta không nghe, chúng ta không sờ mó được! Một ác ma, nếu là một ác ma, thì ác ma đó biết rõ, chỉ có Âu Dương Châu và Lý Anh Hồng mới lung lạc được Bửu Nhi, mới đưa Bửu Nhi vào tròng!
Giọng nói của y có đượm phần kinh khiếp.
Mọi người rùng mình.
Nếu có một ác ma, mắt không thấy, tai không nghe, tay không chạm một ác ma vô hình vô ảnh, ác ma đó có thể ở xa, cũng có thể ở gần sát bên họ.
Ác ma đó âm thầm cười, âm thầm giở thủ đoạn, gieo cái khổ từng cơn cho họ.
Công Tôn Bất Trí từ tiếp, như trong cõi mộng nói vọng về :
– Ác ma đó, chẳng những muốn diệt trừ Phương Bửu Ngọc mà lại còn muốn diệt trừ dần dần, khởi đầu là hủy hoại thanh danh rồi đến dũng khí, rồi đến tự tin, cuối cùng đến thể xác. Thử hỏi Bửu Nhi chịu đựng nổi chăng? Ác ma đó dụng tâm rất độc, thực hiện thủ đoạn rất độc, trên thế gian này không thể có một con người thứ hai nào độc cỡ đó…
Nếu có ác ma thì hai lần tai nạn là do sự sắp xếp của ác ma, mọi người phải công nhận thủ đoạn của ác ma rất độc, rất chu đáo, không một sơ hở, một rạn nứt, thủ đoạn liền lạc như nền trời xanh thẳm.
Vào tròng rồi thì thanh danh nhuốm đen hơn là tắm trong mực, tắm trong mực còn có thể rửa phai màu, chứ vào tròng của ác ma cầm như vĩnh viễn nhuộm đen, màu đen bất dịch.
Trong đoàn người, nào phải chỉ có những tay non trên giang hồ? Có một số vốn kinh nghiệm bằng Vạn Tử Lương, ít nhất cũng phải phí hơn nửa đời người. Có một cơ trí như Công Tôn Bất Trí phải được tạo hóa ưu đãi.
Vậy mà đoàn người gồm kinh nghiệm như Vạn Tử Lương, một cơ trí như Công Tôn Bất Trí vẫn bị đưa vào tròng như thường.
Thế thì ác ma phải là tay cao tuyệt thủ đoạn.
Kim Bất Úy hét to, giọng nói hơi rung :
– Ác ma? Ác ma là ai? Ác ma có thù gì với Phương Bửu Ngọc? Âu Dương Châu, Lý Anh Hồng sao nỡ đối xử như thế với Phương Bửu Ngọc?
Trời! Trời cao! Dưới trần thế, có ai giải thích những nghi vấn đó cho Kim Bất Úy này chăng hỡi trời cao?
Y hét, y gào, tiếng gào chạm vào tường dội lại vang rền, vang vang rồi chìm lặng.
Trời cao không đáp, dưới trần thế không ai đáp.
Bí mật! Bí mật đã đến hai lần, bí mật còn đến nữa, đến rồi thì cũng vẫn còn là bí mật như thường, bí mật chẳng hề bật mí.
* * * * *
Ngọ!
Ngọ có cái nghĩa đối với nhân loại là giữa ngày. Ngọ đối với bọn Vạn Tử Lương, mất hẳn cái nghĩa đó, bởi họ chẳng còn ý thức thời gian trong tiêu chuẩn sinh hoạt.
Ngọ là một khúc quanh lịch sử của họ, sau ngọ họ sẽ biết là tồn, là vong, là vinh, là nhục…
Tòa nhà của Thiên Đao Mai Khiêm rộng lớn vô cùng, trước đó, chứa hàng ngàn hàng vạn người, cùng tề tựu chực chờ xem cuộc giao đấu giữa Mai Khiêm và Phương Bửu Ngọc, giờ đây vắng vẻ như chùa ngày cuối năm.
Quần chúng đã ra về dù giờ ngọ đã đến.
Trong một tòa nhà rộng lớn có thể chứa hàng ngàn, hàng vạn người, giờ đây chi còn có một người!
Một người nhỏ tuổi, vận quần áo xanh quét dọn.
Tuổi nhỏ, vận áo xanh là gia nô, một tòa nhà lộng lớn như vậy chỉ có một tên gia nô, lại đúng giữa trưa, mọi sinh hoạt đều ngừng, tạm thời thì cái cảnh vắng lặng nặng nề làm sao.
Nếu có thể gọi là bạn của thiếu niên trong trong giờ vắng lặng này thì trong lồng son kia, có con chim tước, nó đang tung tăng nó kêu chích choét!
Hai sinh vật, một người một thú, điểm xuyết cho cảnh vắng lặng này.
Chủ nhân đâu?
Bên cạnh nhà, dưới gốc cây to, có tang mát rượi, Thiên Đao đang ngồi, cùng trầm lặng như cảnh.
Thanh Tỏa Liêm đao trong tay, chớp chớp theo đà tay xoay trở, Mai Khiêm như thả hồn theo áng mây trắng vờn xa xa tận chân trời.
Bỗng một gia nhân chạy đến báo tin :
– Bên ngoài cổng có Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương và hai thiếu hiệp, một là Thiếu Lâm Mạc Bất Khuất, một là Vũ Đương Công Tôn Bất Trí, xin vào gặp đại gia.
Mai Khiêm ạ lên một tiếng, khẽ cau mày, rồi đứng lên, bảo tên gia nhân mời vào, còn y tiến dần đến gian khách sảnh.
Khi y đến nơi, y trông thấy cả ba đứng tại thềm.
Vẻ kinh ngạc còn hiện lộ trên gương mặt cả ba, chừng như họ chẳng hiểu tại sao không có một bóng người trong cũng như ngoài nhà.
Mai Khiêm vòng tay chào họ, mời họ vào trong, nhưng họ đứng tại đó chẳng chịu vào.
Vạn Tử Lương trầm giọng hỏi :
– Tân khách của Mai đại hiệp đã đi hết rồi!
Mai Khiêm thở dài :
– Quần hùng và công chúng giải tán từ lâu!
Bọn Vạn Tử Lường ba người cùng nhìn nhau, cả ba cùng buột miệng thở phào, thầm nghĩ :
– Quần chúng đã giải tán thì sự việc sẽ được giải thích dễ dàng.
Mai Khiêm nhìn họ, điềm nhiên thỏi :
– Tam vị đến đây có diều chi chỉ giáo?
Công Tôn Bất Trí cất tiếng :
– Sáng nay, tại hạ có hứa với Mai đại hiệp trưa nay đến tận quý xá lãnh giáo…
Mai khiêm gật đầu :
– Tại hạ nhớ, nhưng Phương Bửu Ngọc thiếu hiệp…
Vạn Tử Lương thở dài chận lời :
– Tại hạ đến đây để báo tin cho huynh đài biết là Phương Bửu Ngọc đang ngọa bịnh, một cơn bịnh bất ngờ đến với hắn sáng nay. Cứ cái tình trạng đó hắn không thể nào lãnh giáo huynh đài như đã ước hẹn…
Mai Khiêm dửng cao đôi mày :
– Các vị nói thật à?
Vạn Tử Lương trầm giọng :
– Suốt đời tại hạ chưa bao giờ tại hạ nói nữa tiếng ngoa, đối với huynh đài, tại hạ còn thận trọng hơn nữa. Mong huynh đài hãy nể tình Vạn này, chấp thuận đình hoãn cuộc đấu lại một ngày khác…
Mai Khiêm không vội đáp, đảo ánh mắt sáng ngời từ người này sang người kia.
Mạc Bất Khuất không chịu được sự quan sát đó buông từng tiếng :
– Giả như huynh đài nhất định phải có một cuộc chiến hôm nay thì dù Mạc này có bất tài cũng nguyện đem hết sở học bình sanh mà lãnh giáo Mai đại hiệp để mở rộng tầm mắt. Từ lâu rồi tại hạ mong ước có một ngày nào đó được mục kích cái ảo diệu của Tỏa Liêm đao.
Mai Khiêm cũng chẳng đáp ngay.
Y trầm ngâm một lúc lâu, đoạn vụt cười lạnh, thốt :
– Phương thiếu hiệp vừa rồi có đến đây!
Mạc Bất Khuất, Vạn Tử Lương và Công Tôn Bất Trí biến sắc.
Công Tôn Bất Trí lấy lại bình tĩnh hỏi :
– Mai đại hiệp… Có lẽ Mai đại hiệp lầm!…
Mai Khiêm lạnh lùng :
– Dù tại hạ chưa hề có dịp gặp gỡ Phương thiếu hiệp trước đây, song tạ cục trường có rất đông hào kiệt anh hùng bốn phương, những vị đó từng chứng kiến các cuộc đấu đã qua của Phương thiếu hiệp, họ biết rõ Phương thiếu hiệp, nếu tại hạ lầm, thì họ cũng lầm luôn hay sao? Một sự kiện trước mắt muôn người, không thể là không thật!
Bọn Vạn Tử Lương ba người nhìn nhau.
Mạc Bất Khuất cao giọng :
– Hiện tại hắn đang nằm trên giường bệnh, trong gian phòng trọ tại khách sạn, hắn đang mê man!
Mai Khiêm gằn từng tiếng :
– Nhưng sự thật là Phương thiếu hiệp có đến đây, muôn người đều thấy. Chẳng những Phương thiếu hiệp hiện thân bằng xương bằng thịt mà còn trao cho tại hạ một phong thơ, phong thơ đó còn đây, các vị cứ đọc.
Y lấy trong mình ra một phong thơ đã bóc bì trao ra cho Vạn Tử Lương.
Thơ rất vắn tắt!
– Phàm không hiệp, mỗi khi tỏ cái hiệp, lại dở đến võ là điều cấm kỵ nhất, bởi dụng võ là bạo, mà bạo là tương phản với hiệp, vũ khí là vật bất tường, dùng vật bất tường là gây nên cái bất tường, chẳng cho mình cũng cho đối phương, như vậy lại càng trái ngược với cái tâm hiệp, Bửu Ngọc tôi, sở dĩ phải cùng người giao thủ qua mấy độ là do bất đắc dĩ thôi chứ nào phải do tâm nguyện. Hôm nay bỗng nhiên mà thức ngộ ra cái đạo lý tương tranh, lòng thấy lạnh lạnh vì thẹn mình phụng sự cho bạo chứ không phụng sự cho hiệp, thề từ đây không muốn gặp ai, ít nhất cũng trong phạm vi bạo. Mai đại hiệp là con nhà võ, lại là con nhà võ thông đạt, chứ không phải lục lục thường tài, hẳn đã hiểu cho Bửu Ngọc tôi mà chẳng trách cứ lỗi hẹn sái ước. Từ nay, non xanh nước biếc là nguồn cảm hứng của Bửu Ngọc tôi, cung cấp cho Bửu Ngọc tôi những ý thơ, giúp Bửu Ngọc tôi hòa đồng với thiên nhiên, tiêu dao ngày tháng. Mong Mai đại hiệp thông cảm.
Bên dưới thơ có tên của Phương Bửu Ngọc.
Bọn Vạn Tử Lương đọc xong bức thơ rồi, đứng ngây người một lúc.
Sau cùng Mạc Bất Khuất và Vạn Tử Lương nhận định rằng hành động của Phương Bửu Ngọc có làm cho toàn thể mất mặt một phần nào, bởi có ai chấp nhận cho sự kiện như vậy là cao thượng? Trái lại người đời còn cho là khiếp nhược dùng lối ngụy biện để trốn tránh một cuộc so tài mà chàng cầm chắc cái bại trong tay Cả hai toan có phản ứng thích đáng, song Công Tôn Bất Trí kịp thời dùng ánh mắt ngăn trở họ.
Mai Khiêm từ từ thốt :
– Phương thiếu hiệp đến đây trao lại cho tại hạ bức thơ nầy không nói một lời nào, lặng lẽ ra đi, quần hùng đều thấy rõ, dù tam vị không tin tại hạ, cũng phải tin quần hùng.
Công Tôn Bất Trí đằng hắng mấy tiếng :
– Hắn không giao đấu, lại êm lặng bỏ đi, quần hùng phê phán như thế nào?
Mai Khiêm lạnh lùng :
– Toàn là những lời khó nghe, các vị không nên hiểu làm gì!
Y thở dài tiếp :
– Riêng tại hạ thì… tại hạ hết sức thông cảm cái quan niệm của Phương thiếu hiệp, bởi chúng ta là khách giang hồ, múa đao, ngửi máu là nghiệp dĩ, sao cho bằng những người tri thân vật ngoại, tự tại tiêu dao?
Y trầm ngâm mơ màng, như nhìn về viễn ảnh một khung trời ẩn vật, một khung trời có núi cao rừng sâu, có suối trong trên có mây trôi lơ lửng, dưới có chim hót dịu dàng…
Công Tôn Bất Trí vòng tay :
– Đa tạ cho biết sự tình, tiện đây xin cáo biệt.
Y nắm tay Vạn Tử Lương và Mạc Bất Khuất bước nhanh.
Mai Khiêm đưa họ đến cổng, nhìn theo bóng họ mơ màng……
* * * * *
Trong khoảnh khắc, cả ba về đến khách sạn.
Những người ở nhà nghinh đón họ, chờ nghe họ nói một câu nhưng cả ba không thốt một lời nào.
Họ đi thẳng đến cửa phòng của Phương Bửu Ngọc, họ do dự một chút không xô cửa bước vào, lại vòng qua bên cửa sổ nhìn Phương Bửu Ngọc vẫn nằm đó, hơi thở đều đều thần sắc an tường.
Trông thấy họ có vẻ lạ lùng, Kim Bất Úy, Kim Tổ Lâm và những người kia toan hỏi, song chẳng đợi gì ai mở miệng, Vạn Tử Lương từ từ thuật lại.
Ngụy Bất Tham trầm giọng :
– Làm gì có việc đó? Tại hạ dám đánh cuộc với y là Phương Bửu Ngọc chẳng hề bước ra khỏi phòng.
Ngụy Bất Tham chẳng bao giờ đánh cuộc, nếu y biết chắc y phải thua cuộc.
Bây giờ, y thách thức, tức nhiên y quả quyết lắm rồi, y biết đích xác lắm ròi.
Kim Bất Úy sôi giận hét lên :
– Cái gã họ Mai đúng là một kê ti bỉ, đê tiện khả ố vô cùng! Tại sao hắn dám bịa ra chuyện đó gây nhục cho Phương Bửu Ngọc? Thạch lão tứ đâu? Đi đi với ta, đến đó hỏi hắn, nếu hắn đối đáp không xuôi, chúng ta sẽ cùng hắn tử chiến.
Tất cả đều căm phẫn, trừ một Công Tôn Bất Trí bình tĩnh như thường.
Y từ từ thốt :
– Không trách được Mai Khiêm? Đừng trách hắn! Đừng!
Kim Bất úy hừ một tiếng :
– Không trách hắn thì trách ai? Phương Bửu Ngọc xuất hồn mang thơ đến cho hắn à?
Công Tôn Bất Trí thở dài :
– Các ngươi không thấy sự tình diễn tiến quái dị à? Các ngươi quên ác ma rồi à? Đây cũng là một thủ đoạn của y, một thủ đoạn thứ ba. Mục đích vẫn là mục đích cũ. Muốn hào kiệt anh hùng khinh bỉ Phương Bửu Ngọc, y biết rõ sự việc này rồi sẽ truyền bá nhanh chóng trên giang hồ, chỉ cần sau này Phương Bửu Ngọc bại một lần thôi, thì vĩnh viễn hắn sẽ là một con người đê tiện nhất đời, một con người xảo trá lừa dối, có hư đanh… chứ chẳng có thực tài. Phải biết ngàn người chỉ trích, chê bai, khinh miệt, sỉ nhục, hậu quả còn tai hại hơn tên độc dấy. Kẻ bị sỉ nhục tức uất có thể chết ngay đấy!
Nghe nhắc đến ác ma mọi người đều rùng mình.
Trời! Thủ đoạn tàn độc thật! Tiền đồ của Phương Bửu Ngọc bị đứt đoạn, vĩnh viễn hắn chẳng thể ngẩng mặt nhìn ai, vĩnh viễn hắn cam sống cuộc đời chui rúc trong kẹt cùng hẻm hóc.
Kim Bất Úy nghiến răng :
– Độc! Tuyệt độc! Ác ma có mối thù gì thâm trầm đối với Phương Bửu Ngọc chứ? Nếu có thù thì tìm cách sát hại hắn đi, sao lại dàn cảnh cho hắn thân bại, danh liệt?
Công Tôn Bất Trí tiếp :
– Ác ma biết rõ Phương Bửu Ngọc, chẳng những y chế biến được một thiếu niên giống hắn, mà y còn mô phỏng từ cử động của hắn, chẳng sai một mảy, có như vậy, y mới dám đưa cái sản phẩm của y ra trước công chúng, y mượn số đông đó làm chứng nhân cho sự tình, cho nên ngày sau dù Phương Bửu Ngọc có ngàn muôn miệng cũng chúng biện bạch được, dù trời cao có hạ trần làm chứng cũng chẳng ai tin.
Huống chi quần chúng có cần gì quan sát kỹ mà nhận định giả với thật? Bất quá họ thấy giống mang máng cũng đủ gây tai hại cho Phương Bửu Ngọc, rồi một người cho là đúng, mươi người phụ họa, trăm ngàn người phụ họa, họ còn tìm hiểu giả chân làm chi, họ không cần nhìn người nữa, họ cứ chửi người, mắng người, họ có bao giờ nghĩ là có sự giả mạo như vậy? Bởi kẻ giả mạo như vậy sẽ thu hoạch lợi lộc gì?
Công Tôn Bất Trí dừng lại lấy hơi đoạn tiếp :
– Chỉ có chúng ta biết là kẻ giả mạo có dụng ý gì. Chi có chúng ta biết là có ác ma theo ám Phương Bửu Ngọc!
Y càng giải thích, mọi người càng nhận thấy thủ đoạn của ác ma cao cường, có cao cường mới tàn độc đúng mức, tất cả đều tự hỏi :
– Biết Bửu Ngọc rất rõ, thế thì ai?
Họ liên tưởng đến bốn người áo trắng vây đánh Lý Anh Hồng trong đêm rồi.
Có thể bọn áo trắng đó, quán thông với Lý Anh Hồng đến đây dò động tĩnh dàn cảnh, lừa Phương Bửu Ngọc vào tròng, có thể là bọn ấy chăng?
Nếu đúng là bọn ấy thì ác ma là ai? Tài nghệ cao siêu đến mức độ nào?
Ác ma phải có bản lĩnh quán tuyệt trần gian mới sai sử nổi bọn áo trắng! Thân phận của ác ma hẳn phải cao lắm trong võ lâm?
Mà một người có tài cao, có thân phận cao như vậy, làm sao Phương Bửu Ngọc thân mật được, bởi có thân mật, y mới rõ Phương Bửu Ngọc chứ?
Y có tài như vậy, hẳn phải cao tuổi, còn Bửu Nhi bất quá chi là một thiếu niên, lại vừa gia nhập giới giang hồ, Bửu Nhi quen thế nào được một người tài cao, thân phận cao, tuổi tác cao?
Khó hiểu!
Kim Bất Úy kêu lên :
– Chúng ta đừng mong tìm hiểu nổi ác ma là ai? Chỉ có Phương Bửu Ngọc biết được mà thôi, duy nhất hắn mà thôi. Chúng ta cứ vào hỏi hắn.
Y bước đi liền, đến cửa toan gõ tay gọi.
Công Tôn Bất Trí nắm y kéo lại :
– Vô luận làm sao trong giờ phút này, chúng ta không nên làm kinh động hắn. Muốn hỏi gì hãy đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi, chẳng muộn đâu!
Sáng, nhao nhao, trưa nhao nhao, họ quên mất thời gian, mới đó mà ngày sắp tàn, thái dương chếch về Tây, yên hà đã nổi ngang trời, hoàng hôn sắp buông.
Mọi sinh hoạt trên đời còn nhộn rịp, nhộn rịp vì thu dọn bao công tác trong ngày, nghỉ ngơi lúc đêm về, lấy sức cho ngày mai kế tiếp, nông phu gác cày, mục đồng lùa trâu, đến chim chóc cũng gọi nhau họp đàn về tổ.
Nhưng tại khách sạn, trong ngôi tiểu điện, không gian chìm trong tư tịch nặng nề.
Bóng tối dần dần phủ khắp trần gian, ánh đèn le lói trong mọi nhà, nhưng tòa tiểu viện trong khu khách sạn vẫn âm thầm như không có người thuê trọ.
Gian phòng của Phương Bửu Ngọc chẳng thay đổi từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, và từ chiều đến sáng đêm.
Đèn không, tiếng động không, bóng ngươi cũng không.
Vạn Tử Lương, bảy đệ tử, Ngưu Thiết Oa đều biến thành những pho tượng dá, đến ánh mắt cũng chẳng chớp lên suốt ngày.
Bỗng từ bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên vọng vào tòa tiểu viện.
Trong tiếng ồn ào đố, có tiếng cười dòn tan của Kim Tổ Lâm.
Mọi người đều kinh ngạc cùng đứng lên cùng chạy ra.
Xa xa có hai bóng người cất tiếng ca vang, rồi cười vang, cùng dìu nhau, cùng quấn quít lấy nhau, không gấp mà cũng chẳng hưởn, tiến tới.
Người bên tả, cầm một loại vũ khí dài độ tám thước, mường tượng một cây đèn sáp trắng, còn người bên hữu thì có một đường dây sáng chói quanh mình.
Vạn Tử Lương nhìn hai người đó một thoáng, vụt biến sắc kêu lên thất thanh :
– Cùng đi với Kim Tổ Lâm đến đây, là Mai Khiêm chăng? Thiên Đao Mai Khiêm?
Vân Mộng đại hiệp không lầm, dù bóng tối nhá nhem che khuất đôi mắt của y. Người bên hữu chính là Thiên Đao Mai Khiêm.
Nhận được người rồi, ai ai cũng lướt tới nghinh đón.
Nhưng tại sao Kim Tổ Lâm ra thân thể như thế?
Y phục rách tét, máu me đầy mình, vẻ nhọc phờ, nhưng ánh mắt thì lại ngời lên, niềm phấn khởi dâng cao.
Còn Thiên Đao Mai Khiêm cũng chẳng chỉnh tề gì, một mảng áo đứt mất, tóc rối tung, một đoạn vải quấn quanh giữ cho khỏi buông xõa xuống.
Cả hai còn thở mạnh, ngực phồng lên, xọp xuống trông thấy rõ, nhanh nhịp mùi rượu bốc ra nồng nực.
Họ có vẻ thân mật vô cùng, mà họ cũng có vẻ như vừa tử chiến với nhau.
Mọi người đều kinh hãi và ai ai cũng lấy làm lạ. Ai ai cũng muốn biết liền, có sự gì xảy ra giữa họ, nhưng chẳng ai mở miệng hỏi được một tiếng nào.
Kim Tổ Lâm bật cười ha hả :
– Các vị có biết tại hạ đi đâu không? Ha ha! Chẳng bao giờ các vị đoán nổi. Tại hạ đến tìm Mai Khiêm, cùng Mai Khiêm tử chiến đó.
Mai Khiêm cũng cười to :
– Kim huynh vừa uống mấy chén rượu, nên có phần nào chếnh choáng, chuyện thì không nói, gặp tại hạ là cứ muốn thí mạng ngay, tại hạ đâu dám động thủ một cách mơ hồ như vậy chứ? Nhưng Kim huynh vẫn xuất thủ trong bốn chiêu, dùng chiếc cần to bằng cây đèn sáp đó đánh ra đủ bốn cách, thương, côn, kích, sảng, thành thử ra tại hạ động tính sinh tài, tay chân ngứa ngáy, không dằn dược phải hoàn thủ.
Kim Tổ Lâm vừa cười vang :
– Nghe giang hồ truyền tụng bí kỹ của Thiên Đao Mai Khiêm qua chiếc Tỏa Liêm đao, tại hạ không tin lắm là trên đời này lại có người lợi hại cỡ đó, cho nên tại hạ lén các vị âm thầm tìm đến nơi lãnh giáo. Quả đúng như lời truyền thuyết, tay tả sử đao tay hữu sử chùy, Mai huynh có một đấu pháp ảo diệu vô tưởng. Riêng về đao pháp thì tại hạ dám quả quyết là vô địch trong võ lâm ngày nay vậy!
Mọi người trông thấy máu vấy bê bết khắp mình y, biết chắc là hôm nay y bị Mai Khiêm đảo mệt phi thường, đã đánh nhau trí mạng như vậy rồi, tại sao họ trở nên thân thiết với nhau được chứ?
Họ chờ nghe cái lý do đó hơn là nghe y tán dương cái tài của Mai Khiêm.
Mai Khiêm phân trần với mọi người :
– Tại hạ có hỏi Kim huynh tại sao lại muốn động thủ, Kim huynh cho biết về trường hợp của Phương thiếu hiệp.
Kim Bất Úy hỏi nhanh :
– Mai huynh có tin chăng?
Mai Khiêm gật đầu :
– Tin chứ! Tại hạ tin ngay, bởi Kim huynh đã tỏ rõ là người hào hiệp, khẳng khái, nhiệt thành, cái phong cách của Kim huynh thừa bảo đảm sự việc. Cuộc chiến giữa tại hạ và Kim huynh tự nhiên phải ngưng, rồi tại hạ cùng Kim huynh chuốc chén. Sau đó tại hạ theo Kim huynh đến đây vấn an Phương thiếu hiệp.
Mọi người đều hân hoan ra mặt.
Vạn Tử Lương cười lớn :
– Người ta thường nói chỉ có anh hùng mới biết trọng anh hùng. Rất tiếc bọn tại hạ không hay biết gì cả, thành bỏ qua một cuộc chiến ly kỳ, một cuộc chiến đổi địch ra thân, đổi thù ra bạn, đổi nhục ra vinh. Nếu không có cuộc chiến giữa Mai đại hiệp và Kim đại hiệp, thì chẳng biết sự sai lầm này đến khi nào mới được thanh minh, và Phương Bửu Ngọc sẽ ôm nỗi oan ức đến chuỗi ngày đen tối.
Kim Bất Úy vụt thốt :
– Để tôi vào đánh thức Phương Bửu Ngọc dậy, cho hắn hội kiến với Mai huynh.
Mai Khiêm cười nhẹ :
– Chẳng có gì phải vội lắm các vị ạ! Giả như Phương thiếu hiệp đang nghỉ thì chúng ta không nên làm kinh động. Hơn nữa, Mai Khiêm này được biết các vị là những anh hùng hào kiệt, những người có tinh thần bất khuất, có ý chí quật cường, thì gặp các vị rồi cũng như Phương thiếu hiệp. Trước hết, Mai Khiêm tôi xin kính các vị mấy chén để tạ cái lỗi không sớm biết nhau, sau đó khi nào Phương thiểu hiệp tỉnh lại, Mai Khiêm tôi sẽ bái kiến cũng muộn.
Vạn Tử Lương cao giọng :
– Hữu lý! Đúng lý lắm!
Kim Tổ Lâm vỗ tay :
– Có lý không lý, chẳng phải là việc cần chẳng phải là việc cấp bách. Cái điều cần, cái điều cấp bách, là uống. Uống đúng ba trăm chén mới được! Uống là cái việc đúng lý nhất.
* * * * *
Trong lúc đó, phía hậu viện gần nơi ngọa phòng của Phương Bửu Ngọc cánh cửa hé mở ra.
Cánh cửa hậu viện mở, một bóng người lách vào bóng đó đến gần cửa sổ, lại qua luôn cửa sổ vào phòng.
Bóng đó lách mình qua cửa, nhẹ như con cá quạt đuôi chuồi theo dòng nước.
Một con người di động nhẹ nhàng, êm ái như vậy hẳn phải có thuật khinh công phi thường.
Bóng đó lưng thon bất quá hai bàn tay vòng lại cũng lỏng lẻo, đôi mắt sáng như sao, sáng một màu xanh biếc, bóng đó hẳn phải là một nữ nhân, vì chưa thấy rõ, nên chẳng hiểu được ở vào lứa tuổi nào.
Nhưng đoán qua dáng dấp, tất phải cho rằng bóng đó đẹp vô cùng.
Bởi chỉ có giai nhân mới có vóc dáng thon gọn dịu dàng…
Nữ nhân đứng trước chiếc giường nhìn Phương Bửu Ngọc say trong giấc điệp.
Nữ nhân nhìn đăm đăm chàng thiếu hiệp đang thở đều, ánh mắt sáng lạ lùng nhưng hiền dịu đáng mến.
Ánh sao mờ chiếu, chênh chênh, xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, ánh sao đọng trên suối tóc đen huyền của nàng, phản chiếu chớp chớp tạo cho nàng một vê đẹp ảo huyền.
Nàng là ai?.
Nàng đứng đó, bất động một lúc lâu, nàng nhìn đăm đăm Phương Bửu Ngọc, mắt không chớp.
Phương Bửu Ngọc ngủ say một ngày dài, ngủ say đến đâu rồi cũng có lúc phải tỉnh lại.
Giờ đây chàng đã tỉnh.
Chàng vừa nhích động rèm mi, nữ nhân đưa bàn tay ngọc áng trên đôi mắt dịu dàng bảo :
– Thử đoán xem, ta là ai?
Phương Bửu Ngọc nghe một mùi thơm thoang thoảng nơi mũi rồi một cảm giác mát dịu áp nơi mặt chàng. Chàng dù xuẩn ngốc đến đâu cũng hiểu đối tượng thuộc phái đẹp. Chàng không vội vận dụng trí óc để tìm hiểu người đẹp là ai, chàng còn phải hưởng dụng những cái êm ái, dịu dàng đó một lúc. Tai chàng còn văng vẳng dư âm của mấy tiếng tuy gọn nhưng ấm dịu làm sao! Âm thanh đó như rót vào tai chàng, vào rồi không chịu chui ra, cứ lồng lộng trong đầu, vang vang như khúc nhạc vàng…
Nữ nhân lập lại :
– Thử đoán xem, ta là ai?
Không lâu lắm, đôi mắt của Phương Bửu Ngọc ươn ướt, ướt vì lệ của chàng, lệ từ từ trào ra, lệ thấm đến mấy ngón tay nữ nhân.
Qua màn lệ, chàng thấy một khung cảnh hiện lên.
* * * * *
Khung cảnh đó là một gian phòng nhỏ, trong gian phòng có một chiếc bàn bằng ngọc xanh, trên bàn có một chiếc bình bằng ngọc trong, trong bình có mấy nhánh hoa trà.
Bên cạnh bàn, là một thiếu nữ. Nói là thiếu nữ chứ thực ra nàng là một tiểu nữ tử vận y phục trắng, tay chỏi má chỗ hông bàn nhìn lọ hoa không chớp mắt.
Khung cảnh đó, cùng năm tháng trôi qua, có mờ đi phần nào nhưng mờ vì xa xăm, chứ không mờ vì quên lãng.
Hơn sáu năm rồi còn gì?
Nữ nhân lặp lại :
– Đoán thử xem, ta là ai?
Phương Bửu Ngọc run run giọng :
– Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!
Bàn tay đó rời đôi mắt chàng vuốt lên trên, gạt những giọt mồ hôi trán cho chàng rồi lần hồi đến má.
Nàng tiếp :
– Ngươi nằm mộng dài, một cơn ác mộng qua bao nhiêu năm tháng, Ngươi có những tao ngộ hãi hùng phải không? Đừng hãi hùng nữa, ta đã trở lại rồi, trở lại bên cạnh ngươi, có ta rồi ngươi chẳng sợ gì nữa.
Vĩnh viễn ngươi còn sợ gì nữa.
Bàn tay đó rời mặt Phương Bửu Ngọc.
Đôi mắt của chàng không còn vật gì che khuất, thoạt tiên chàng nhìn thấy sao trời qua vuông cửa sổ, sao chiều mông lung gian phòng trọ ánh sao dù không sáng lắm, cũng đủ soi rõ giai nhân trước chiếc giường.
Giai nhân không là Tiểu công chúa thì là ai?
Cả hai rất gần nhau, cùng nghe lọt hơi thở của nhau, họ lại gặp nhau, như trong mộng. Họ tự hỏi, họ đang nằm mộng hay họ sống trong thực cảnh?
Họ không nói với nhau một lời nào hơn, Họ có vạn lời, vạn vạn lời để nói với nhau. Nhưng cái im lặng thừa thay thế vạn lời.
Không rõ tự lúc nào, Tiểu công chúa đã nép sát mình vào lòng Phương Bửu Ngọc. Bốn vòng tay khép lại, bốn vòng tay gắn hai thân thể liền vào nhau, họ ghì lấy nhau một lúc lâu, nghe lòng thổn thức.
Lâu lắm, lâu lắm, khi Phương Bửu Ngọc toan mở miệng thốt một câu phá tan im lặng, bỗng Tiểu công chúa đẩy chàng ra xa một chút rồi đứng lên, ngưng tròng mắt đăm đăm nhìn chàng cấn chặt môi, sau cùng mắng nhẹ :
– Tiểu tặc! Tiểu quỷ! Những năm tháng qua, ngươi có nhớ đến ta không?
Phương Bửu Ngọc cười, nụ cười thay lời đáp.
Tiểu công chúa trở lại tánh xưa, dậm chân gằn giọng :
– Tiểu quỷ sao ngươi cười? Ngươi cười gì?
Phương Bửu Ngọc chớp chớp mắt :
– Bao năm tháng qua, ngươi vẫn còn giữ tánh xưa!
Tiểu công chúa xì một tiếng :
– Ta không thay đổi, chính ngươi mới đổi thay!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Đương nhiên là biến đổi, ta từ đứa bé biến thành người lớn, còn ngươi chẳng hề thay đổi ngươi vẫn là cô bé ngày xưa với những tánh xưa.
Tiểu công chúa nói :
– Phải! Ngươi biến đổi, ngươi trở thành một đại nhân vật, trên giang hồ có bao nhiêu thiếu nữ si cuồng vì ngươi. Ngươi làm gì nhớ nổi ta? Làm gì người có thì giờ nhớ đến ta?
Đôi mắt nàng đỏ lên rồi vài hạt lệ long lanh nơi khóe.
Bỗng nàng quay mình định bước ra cửa.
Phương Bửu Ngọc đưa tay nắm chéo áo nàng, giữ nàng lại.
Tiểu công chúa trừng mắt :
– Đại anh hùng! Đại nhân vật! Nắm một bé con làm gì? Ta là một cô bé con mà!
Phương Bửu Ngọc dịu giọng :
– Ta không nắm ngươi, ngươi đừng bỏ đi nhé?
Tiểu công chúa cắn răng quay người lại, giương đôi mắt, đứng bất động nhìn chàng.
Một lúc lâu, nàng gật đầu :
– Được! Ngươi cứ nói đi, nói rằng trong bao nhiêu năm tháng qua, chẳng ngày nào, đêm nào là ngươi không nhớ ta. Thức thì nhớ, ngủ thì nằm mộng thấy ta. Nói như vậy đi, ta không tránh nữa. Nói, nói đi mau!
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Đương nhiên là ta nhớ ngươi!
Tiểu công chúa lại lắc đầu, lại dậm chân :
– Không được! Nói như vậy không được! Ngươi phải nói như ta vừa rồi. Nói không sót một tiếng, nói như vậy thì ta mới không bỏ đi, bằng không nói thì vĩnh viễn ta không màng đến ngươi nữa!
Phương Bửu Ngọc biết rõ là nàng chẳng bao giờ bỏ đi như nàng hăm dọa, nhưng chẳng rõ tại sao chàng mất cá tính quật cường trước mặt nàng.
Chàng trở thành con người ngoan ngoãn như một đứa con chí hiếu.
Trước mặt nàng, chàng hoàn toàn là một con người bình dị, những gì đã học được trong mấy năm qua, chẳng chút tâm hưởng nào dối với nàng và có thể là sẵn sàng bò, sẵn sàng khóc, theo sự sai sử của nàng như thuở nào trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc.
Mặt thoáng ửng đỏ, mắt khẽ chớp chớp chàng cúi đầu thốt :
– Trong bao nhiêu năm nay, ngươi luôn luôn tưởng nhớ đến ta, thức, ngươi cũng nhớ ta, ngủ ngươi nằm mộng thấy ta.
Đáng lẽ chủ từ phải ngược lại, thay vì tiếng ta là tiếng ngươi, và tiếng ngươi là tiếng ta, nhưng Tiểu công chúa đã bảo chàng là phải nói y những gì nàng đã nói kia mà!
Tiểu công chúa dậm chân :
– Không! Không! Trăm ngàn lần không đúng! Ngươi tưởng nhớ đến ta mà, nào phải ta tưởng nhớ đến ngươi đâu, ngốc tử?…
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên như sững sờ :
– Ngươi bảo là ta nói y những gì ngươi vừa nói kia mà? Ta lập y như vậy, nào có thay đổi tiếng gì đâu? Thế tại sao lại chẳng đúng?
Tiểu công chúa cắn răng trừng mắt :
– Tiểu tặc! Tiểu qủy! Đáng ghét lắm! Ngươi vờ ngốc, vờ đủ vẻ…
Đột nhiên nàng nhào tới, vòng tay ôm quanh cổ chàng nghiêng đầu cắn mạnh vào vai chàng.
Sáu năm trước, trên con thuyền buồm ngũ sắc nàng đã cắn Phương Bửu Ngọc chẳng biết bao nhiêu lần.
Giờ đây chàng cảm giác khác, giờ đây, chàng cảm giác khác.
Năm xưa, chàng nghe đau nhưng lòng bình thản, năm nay, chàng không nghe đau nhưng lòng đê mệ..
* * * * *
Ánh sao sáng hơn trước chiếu vào phòng, ánh sao soi rọi hai bóng người còn quyện vào nhau như vĩnh viễn không rời nhau.
Thời khắc trôi qua…
Lâu lắm Phương Bửu Ngọc thốt :
– Trong mấy năm qua ngươi tao ngộ như thế nào? Nói đi, nói cho ta biết đi nào! Ta muốn cùng ngươi chia sẻ nỗi niềm ưu sầu thống khổ, hoan lạc… tất cả!
Tiểu công chúa thở dài :
– Hoan lạc? Ngươi mỉa mai ta? Trong bao nhiêu năm qua, chính ngươi mới hưởng điều hoan lạc! Chính ngươi nên nói cho ta nghe mới phải.
Phương Bửu Ngọc lắc đầu :
– Ta hỏi ngươi trước mới phải, nói cho ta nghe đi!
Tiểu công chúa lấc đầu :
– Ta muốn nghe ngươi nói trước.
Chàng cho biết là trong những năm qua, trừ lúc ngủ thì thôi, còn ra ngày cũng như đêm bất cứ thời khắc nào, bất luận ở tại địa phương nào, chàng chuyên tâm học võ, nghiên cứu võ đạo, học đốt giai đoạn, học một ngày phải bằng kẻ khác học năm, mười ngày…
Chàng nói, nói những gì mênh mang, bao la chàng nói những chuyện trên trời, dưới đất, nhưng chẳng bao giờ nhắc đến nàng. Như vậy là trong những năm qua, hình bóng của nàng chẳng khi nào hiện ra trong tâm trí chàng dù chỉ một giây một phút.
Cố ý mà nói chăng? Thực sự mà quên nàng chăng?
Tiểu công chúa xô chàng ra hừ một tiếng :
– Ta biết! Ta biết! Ngươi thì chuyên học võ, ngươi chẳng nhớ đến ta!
Phương Bửu Ngọc cười khổ :
– Làm sao ta quên được ngươi?
Tiểu công chúa khoát tay :
– Ta không tin! Trừ khi nào ngươi…
Phương Bửu Ngọc hấp tấp thốt :
– Nếu ta nói dối ngươi, thì…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!