Ân Thù Kiếm Lục
Chương 29: Hoặc thị hoặc phi
Người áo xanh bật tiếng cười trong trẻo, đưa tay lột chiếc mũ, suối tóc đen huyền buông xuống, suối tóc lan rộng ra như áng mây vờn quanh mặt.
Đúng như đã tự nhận, người đó là nữ nhân, mà một nữ nhân đang lúc xuân thời, nàng cười nhẹ hỏi :
– Bây giờ, bà nhìn ra tôi chưa?
Vạn lão phu nhân đã đứng lên rồi. Trước mặt bà là một thiếu nữ diễm kiều, một tấm nhan sắc mà bình sanh bà chưa từng thấy trên giang hồ, gót chân đã in dấu khắp nẻo đường trần, nghe cũng lắm, thấy cũng nhiều, bà phải nhìn nhận nàng là một trang tuyệt đại giai nhân.
Bà sững sờ một lúc rồi lẩm nhẩm :
– Già có thấy ngươi một lần, nhưng thấy tại đâu thì già không nhớ rõ. Kỳ quái cho già thật, đáng lẽ già phải nhớ chứ, một kiều nữ diễm lệ như vầy, tại sao già lại quên được?…
Thiếu nữ mỉm cười :
– Cố nhớ đi, bà! Tôi xin giúp bà nhớ lại nhé?… Sáu năm trước đây… trên một chiếc thuyền to có cánh buồm ngũ sắc… lúc đó, tôi còn là một đứa bé con. Tuy bà không nhìn thẳng vào mặt tôi, song tôi nghĩ có liếc thoáng qua…
Vạn lão phu nhân kêu lên thất thanh :
– Tiểu công chúa! Ngươi là Tiểu công chúa?…
Tiểu công chúa gật đầu :
– Đúng vậy bà! Tôi biết thế nào bà cũng nhận ra tôi?
Vạn lão phu nhân cao giọng :
– Già với ngươi không oán không cừu, già hy vọng ngươi đừng tìm cách hãm hại già! Ngươi hãy buông tha cho mụ già đáng thương hại này đi, vĩnh viễn già chẳng hề quên ơn trọng của ngươi.
Tiểu cũng chúa vụt thở dài :
– Bà muốn đi, tự nhiên tôi không ngăn cản nhưng… tiếc thay cơ hội trước mắt, sao bà lại vội bỏ đi đâu?
Vạn lão phu nhân sáng mắt lên :
– Cơ hội tốt? Cơ hội gì?
Tiểu công chúa chớp mắt :
– Bà có muốn đánh bại Phương Bửu Ngọc chăng?
Vạn lão phu nhân đáp nhanh :
– Đánh bại hắn, là một vinh hạnh lớn lao, trên giang hồ còn ai không thích! Chỉ vì… chỉ vì, đánh bại hắn là một việc khó hơn lên trời, cho nên cái vinh hạnh đó chắc chắn chỉ có trong giấc mơ.
Tiểu công chúa từ từ thốt :
– Không đâu bà! Chỉ cần tôi tiết lộ bí mật với bà, bà sẽ đánh bại hắn dễ dàng. Sau đó bà mới thấy việc bà cho là khó, bất cứ ai trong cõi phàm trần này cũng làm được, chẳng đợi gì võ công phải như bà!
Vạn lão phu nhân như hân hoan ra mặt :
– Bí mật như thế nào? Nói đi, nói mau đi ta muốn biết gấp. Nghe nói có thể thắng được con cáo non đó, già này cảm thấy ngứa ngáy chân tay rồi!
Tiểu công chúa mỉm cười :
– Phải lắm bà ạ! Hắn là con cáo non, con cáo đó chưa già mà đã lợi hại rồi, nếu hắn còn sống mãi với thời gian, một ngày nào đó, thế gian này sẽ bị đặt dưới quyền thống trị của một con cáo già!
Nàng dừng lại một chút, đoạn trầm giọng tiếp :
– Bà biết chăng, giờ đây, võ công của hắn hoàn toàn tán thất!….
Vạn lão phu nhân kêu to :
– Thật vậy?
Tiểu công chúa cau mày :
– Tôi có lợi gì lừa dối bà?
Vạn lão phu nhân đưa tay vào một chiếc túi móc ra một nấm hạt đào, từ từ bỏ vào miệng, từng hạt, từng hạt, vừa nhai vừa lẩm bẩm :
– Con cáo con! Ngươi sẽ thấy già thu thập ngươi! Ngươi không còn cao mặt với già nữa đâu! Hà hà!
Tiểu công chúa tiếp :
– Tuy nhiên bà chỉ có thể đánh bại hắn thôi, bà không được làm gì hại đến hắn đấy! Nếu bà làm cho hắn rơi một sợi tóc, rụng một sợi lông, thì…
Nụ cười gắn trên môi lúc thốt, khi câu nói dứt, nàng tắt ngay nụ cười.
Đoạn nàng đưa tay vỗ nhẹ vào đỉnh giả sơn.
Vạn lão phu nhân chẳng nghe một tiếng động nào vang lên, dù rất khẽ, đỉnh giả sơn bằng đá, vỡ vụn ra như cám.
Tiểu công chúa thi triển một môn công âm nhu cực kỳ huyền diệu, cho Vạn lão phu nhân trông thấy.
Sự thi triển đó phải đi đôi với lời cảnh cáo vừa qua, và tùy Vạn lão phu nhân muốn xuất thủ đối phó với Phương Bửu Ngọc, nặng hay nhẹ do bà. Bà sẽ không hối hận sau này.
Vạn lão phu nhân biến sắc mặt xanh dờn.
Bà rung rung giọng hỏi :
– Tại sao già không nên gây thương tổn cho hắn?
Tiểu công chúa lạnh lùng :
– Dĩ nhiên phải có một nguyên nhân, và tôi nghĩ là bà không nên hiểu làm chi. Bà hãy nhớ lời tôi nói, việc này bà phải giữ bí mật, nếu bà vui miệng tiết lộ ra, chắc chắn tôi sẽ đi khắp bốn phương trời tìm.
Thái độ của nàng trầm tĩnh quá, thản nhiên quá, như chẳng có một điểm nhỏ tàn độc nào. Song nghe ra, Vạn lão phu nhân tưởng chừng như một luồng điện lạnh đang chuyền nhanh khắp cơ thể.
Bà cố gượng cười :
– Ngươi yên trí! Già đã sống đến từng tuổi này, thiết tưởng đôi môi cũng phải mất đi nhiều phần bén nhạy!
Tiểu công chúa bây giờ mới nở nụ cười :
– Được vậy là hay đó bà! Trong những ngày sắp tới sẽ còn nhiều cái hay chờ đợi bà? Cho bà biết lợi lớn cho bà đấy!
Nàng vẫy tay :
– Bà đi được rồi! Bà cứ đi, thực hiện những gì chúng ta vừa thảo luận!
Nàng quay mình, thoắt chốc đã mất dạng trong vùng tối.
Trong khi nàng thốt, Vạn lão phu nhân gầm đầu vâng vâng, lúc im tiếng nàng, bà ngẩng đầu lên thì nàng đã đi rồi…
* * * * *
Dương Bất Nộ thì chung quy không buồn nhìn Phương Bửu Ngọc nửa mắt.
Chàng gọi y, y chẳng nghe chàng gọi mãi, y quay mặt đi nơi khác.
Chàng bước tới, y cố len lỏi trong rừng người lẩn tránh.
Tiếng gọi của Phương Bửu Ngọc càng lúc càng bi ai, thống khổ vô cùng, song chung quy chẳng lay chuyển được tâm tư của Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ vờ điếc, vờ câm, nhưng nếu ai nhìn kỹ gương mặt của y một chút tất thấy niềm bi thương, thống khổ lẫn căm hờn hiện rõ.
Lãnh Băng Ngư đứng lặng ngoài xa, nhìn mọi diễn tiến, nụ cười lạnh nở trên môi y, nụ cười đó có phần nào khinh miệt.
Trong số những hiện diện tại cục trường, có một người xốn xang, bứt rứt nhất.
Người đó là Tề Tinh Thọ, chủ nhân Khoái Tụ viên.
Y phải làm sao cho thỏa đáng trước hiện tình?
Niềm xốn xang bứt rứt, càng lúc càng dao động mạnh tâm tư y. Bởi quần hùng cứ huyên náo, đêm càng xuống ánh đèn càng chiếu sáng hơn.
Khi con người có việc lo nghĩ nặng nề, ai lại chẳng thích được bình tĩnh? Ai lại chẳng thích ngồi một chỗ, âm thầm trong bóng tối, để tìm một giải pháp thích nghi?
Có yên tịnh có âm thầm mới có phương tìm giải pháp.
Nhưng làm sao y lên đi nơi nào, tìm yên tĩnh, tìm âm thầm khi y là chủ nhân. Bắt buộc phải có mặt mọi nơi phải đối đáp với mọi người?
Sau cùng, chừng như Dương Bất Nộ muốn tránh mọi người, nên từ từ bước về phía khu rừng trúc.
Phương Bửu Ngọc toan bước theo.
Bỗng một người cao giọng gọi :
– Phương Bửu Ngọc? Ngươi định chuồn đi phải không? Đi đâu mà được tiểu tử? Già trở lại đây, già giáo huấn ngươi đây! Đứng lại cho già giáo huấn!
Vạn lão phu nhân đã rời hòn giả sơn trở lại cục trường.
Bà trở lại là một sự kiện lạ lùng đối với quần hùng từng biết tâm tính bà.
Dường Bất Nộ bỏ ý định đi về phía rừng, y dừng chân lại.
Quần hùng đã rải rác tản mác khắp nơi bây giờ cũng quy tụ trở lại.
Lãnh Băng Ngư trố mắt, nhìn Vạn lão phu nhân như nhìn quái vật không tưởng tượng nổi là Vạn lão phu nhân có cái can đảm làm một việc mà bà bất chấp sự cười chê của mọi người để tránh né.
Tề Tinh Thọ cũng ngây người trước thái độ vô thường của bà.
Khi quần hùng trở lại đông đủ như trước, bao vây bên ngoài, Vạn lão phu nhân đã đứng trước mặt Phương Bửu Ngọc rồi.
Phương Bửu Ngọc hớp một hơi dài không khí, hỏi :
– Bà muốn động thủ?
Vạn lão phu nhân cười ha hả :
– Tự nhiên!
Phương Bửu Ngọc bình thản vô cùng :
– Thật vậy, hở bà?
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng :
– Không thế thì già trở lại đây làm gì? Phương Bửu Ngọc, thiên hạ phục ngươi, chứ già xem ngươi rất thường, rất tầm thường. Trong vòng mươi chiêu trở lại, già sẽ cho ngươi bò la lết quanh cục trường, nhất định như vậy đó!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Xin mời bà!
Bên ngoài chàng bình thản bao nhiêu, tiếng nói của chàng đơn giản bao nhiêu thì bên trong, sự vày vò, chua cay xót xa, càng thấm thía bấy nhiêu.
Chết, chàng không ngần ngại chết nơi tay Lãnh Băng Ngư.
Song dù chọn cái chết, chàng không thích chết dưới tay mụ già này.
Làm sao tránh được một cuộc chiến với bà?
Tức nhiên chàng đưa mắt nhìn sang Dương Bất Nộ.
Chàng cho rằng đây là cái nhìn cuối cùng, vĩnh viễn chàng chẳng còn được nhìn y nữa, ánh mắt đó bao hàm tròn ý niệm của chàng, bi thương, phẫn hận, lẫn sự van cầu tha thứ.
Dương Bất Nộ vừa gặp ánh mắt chàng, liền quay đầu nhìn đi nơi khác.
Phương Bửu Ngọc thở dài.
Chàng nghe thân thể tê lạnh, con tim lạnh, những giọt máu đang chảy trong huyết quản cũng lạnh luôn.
Sống mà làm chi nữa?
Chàng cố làm một con người, giờ đây chàng chẳng còn phương pháp nào làm một con người thì còn sống làm chi nữa?
Chết! Phải chết đi, người thân mới tha thứ cho chàng! Chàng còn sống trên cõi đời này, chẳng ai thương xót chàng cả.
Vạn lão phu nhân cất tiếng cười vang :
– Phương Bửu Ngọc! Đừng hy vọng ẩn tránh! Già sẽ dùng chiếc trượng này, đập vỡ sọ ngươi, già rất thích thấy ngươi…
Đầu trượng bà đã từ bên trên giáng xuống.
Phương Bửu Ngọc cắn răng…
Chàng tự kêu án mình lần cuối :
– Được rồi? Thế là xong!
Chàng không tránh né trái lại chàng còn nhóng chân, ngẩng mặt sẵn sàng hứng trọn trượng giáng xuống với khí thế của một hòn núi rơi phủ đầu.
Quần hùng rú lên hãi hùng, ngàn người cũng rú một lượt, tiếng rú vang lên, vọng đến mấy dặm xa.
Mặt Dương Bất Nộ xám lại, nếu cắt hàng chục đao hẳn không tìm ra một giọt máu.
Mặt y không máu song mắt y đã thấy máu chớp hồng, máu của Phương Bửu Ngọc bắn ra.
Ngọn roi vừa chạm vào đầu, mà Dương Bất Nộ đã thấy máu ngời lên, màu của ảo ảnh.
Ngờ đâu, đang lúc sử dụng chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, Vạn lão phu nhân vội biến thế lúc ngọn roi xuống nửa chiều, chuyển sang chiêu thức Tà Phách Hoa Nhạc.
Đầu trượng quét ngang, cách y phục của Phương Bửu Ngọc một ngón tay. Y phục không rách, dĩ nhiên làn da của Phương Bửu Ngọc vẫn còn nguyên vẹn.
Phương Bửu Ngọc vừa kinh hãi vừa lấy làm kỳ. Nhưng chàng không thể suy tư tìm hiểu nguyên nhân, ngọn trượng thứ hai đã bay sang.
Với một chú tâm kiên quyết, Phương Bửu Ngọc lướt mình tới, thay vì thoái hậu hoặc tạt qua một bên.
Ngọn trượng thứ hai cũng như ngọn thứ nhất, chỉ đi được nửa vời.
Vạn lão phu nhân chuyển thế liên hồi cũng phớt ra bên ngoài y phục Phương Bửu Ngọc, chứ chẳng hề chạm đến mình chàng.
Phương Bửu Ngọc càng lấy làm kỳ.
Thông minh như chàng mà cũng chẳng đoán nổi ý tứ của Vạn lão phu nhân.
Bỗng Vạn lão phu nhân hét to :
– Quả nhiên thân pháp tuyệt diệu!
Bà vung trượng công tiếp.
Bà đã đánh ra được bốn chiêu trượng ảnh trùng trùng, bao kín quanh Phương Bửu Ngọc. Gió trượng rít vù vù lường chừng một cơn trốt lốc đang xoáy quanh Phương Bửu Ngọc, sắp sửa bốc chàng quăng đi nơi khác.
Đứng bên ngoài, quần hùng hết sức kinh ngạc. Tất cả đều cầm chắc Phương Bửu Ngọc phải bị bà ta hạ trước chiêu thứ mười.
Ai ai cũng thở ra, thầm tiếc Vạn lão phu nhân võ công cao tuyệt như vậy lại nuôi dưỡng một tâm địa bại hoại.
Trượng pháp luyện được tinh diệu như bà là cùng, trên giang hồ chịu được trượng pháp đó chẳng có mấy tay.
Bốn chiêu vừa phát xuất, đều được điều khiển rất chính xác cũng như chiêu nào chỉ phớt qua bên ngoài y phục của Phương Bửu Ngọc, cách độ ngón tay.
Giá như bà sai suyển một chút thôi, Phương Bửu Ngọc cam như về chầu tổ tiên.
Có ai biết đâu sự khó khăn của song phương?
Vạn lão phu nhân ức độ sai tầm tay một chút, là Phương Bửu Ngọc đi đời.
Tại sao bà không nhích đầu trượng tới một chút, giả như cho bà hụt tay, thì chỉ hụt tay một vài chiêu là cùng, cớ sao lại hụt luôn cả mấy chiêu? Vả lại một cao thủ như bà, làm gì có việc hụt tay?
Chàng khó hiểu vô cùng.
Cái khó hiểu của chàng, không khó bằng cái đối xử của Vạn lão phu nhân.
Bà không thúc đẩy ngọn trượng vượt khỏi khoảng cách một ngón tay được, bởi vượt khỏi ngón tay đó, Phương Bửu Ngọc bị hại ngay.
Mà bà cũng chẳng thể để đầu trượng tách rời chàng xa hơn ngón tay, bởi làm như vậy là quần hùng sẽ thấy bà đánh vờ, chứ chẳng đánh thực sự!
Bà khó khăn lắm mới giữ mãi khoảng cách một ngón tay, hai đàng đều khó cả.
Nhờ khoảng cách một ngón tay trở thành cấm địa, Phương Bửu Ngọc vững tâm.
Nhưng Phương Bửu Ngọc quá lạ lùng về thái độ của Vạn lão phu nhân, gần như chàng đứng đờ ra đó, không còn tìm hiểu bà phát xuất chiêu thức gì cả.
Chàng thầm nghĩ, có lẽ bà ta điên chăng?
Mỉa mai thay, buồn cười thay, quần hùng đứng bên ngoài quan chiến, cứ tưởng là võ công của Phương Bửu Ngọc đã đến mức siêu nhiên, nhập hóa, vô luận Vạc lão phu nhân sử dụng chiêu thức nào, chàng đều biết trước, và nhờ thế, chàng chỉ nhúc nhích nhẹ thân hình,vừa đủ nhường cho ngọn trượng lướt qua, không chút tiêu hao công lực.
Và nhờ vậy, chàng hầu như bất động trước thế công ồ ạt của Vạn lão phu nhân, mà chàng vẫn không hề nao núng, luôn luôn ở trong cái thế thất bại.
Cái điểm làm cho quần hùng ngán nhất là chẳng những chàng đoán được chiêu thức, mà chàng còn độ được đầu trúng cách chàng bao nhiêu ly, bao nhiêu phân.
Cho nên ngọn trượng vút qua mấy lượt rồi, vẫn chỉ phớt qua bên ngoài y phục chàng, không xâm phạm khoảng cách do chàng bảo trì.
Hóa giải thế công của đối phương một cách đích xác như vậy nếu chẳng phải là tay phi phàm, quyết không làm nổi.
Đã có kẻ khởi đầu hoan hô chàng. Rồi một số người phụ họa, cục trường dần dần sôi động lên.
Tề Tinh Thọ luôn luôn chớp mắt sáng ngời.
Phan Tế Thành nhướng cao đôi mày nở rộng. Lãnh Băng Ngư biến sắc dần dần, càng lúc gương mặt y càng xanh, hơi thở của y càng phút càng lơi và càng ngắn, càng nhẹ. Có thể bảo y đang nín thở theo dõi diễn liến tại cục trường.
Bỗng có người hét to :
– Mười chiêu rồi! Đủ rồi! Mười chiêu đã qua!
Đột nhiên Vạn lão phu nhân gầm lên một tiếng lớn, vận dụng toàn lực vung trúng quét qua vù vù.
Phương Bửu Ngọc thấy rõ, đánh ra chiêu đó bà để thân hình trống trải, đối phương xuất thủ vô luận đánh vào đâu cũng trúng đích cả.
Đồng thời, Vạn lão phu nhân quát khẽ :
– Ngốc tử? Sao không xuất thủ?
Phương Bửu Ngọc giật mình, trong lúc thảng thốt, mất cả tự chủ.
Như cái máy, theo liền câu quát của Vạn lão phu nhân chàng đánh ra một chưởng.
Đánh, để có đánh, chứ công lực đã tán thất rồi đánh làm gì? Dù đánh một đứa trẻ con, vị tất chàng làm cho nó ngã, huống hồ đánh vào người Vạn lão phu nhân?
Ngờ đâu tay chàng vừa vung ra, Vạn lão phu nhân rú lên một tiếng thảm, nhún chân lao vút người lên không, phảng phất trúng chưởng của chàng. Mà chưởng kình đó lại bao hàm nội lực phi phàm, nếu trong phải núi, núi có thể vỡ ra từng mảnh vụn.
Một chưởng kinh dị quá, ai đánh chưởng đó cũng được, chẳng có gì đặc biệt…
Vậy mà một cao thủ như Vạn lão phu nhân, khách giang hồ nghe nói đến bà đều cảm thấy nhức đầu, lại chẳng tránh nổi!
Dù có bị đánh trúng, bất quá bà chỉ lảo đảo người, chập choạng chân, lùi mấy bước là cùng…
Không, chưởng kình mạnh quá, bà không kịp lùi nữa. Chưởng kình tung bổng bà lên không, như tung một quả cầu và đau quá, bà rú lên khủng khiếp.
Quần hùng thấy chàng từ đầu đến cuối không hề xuất thủ, nên chẳng ai để ý xem chàng đánh chưởng đó như thế nào.
Bất quá, họ còn kịp thấy tay chàng còn lơ lửng chưa rút về, trong khi Vạn lão phu nhân bị tung bổng lên không.
Họ kinh hãi, họ thán phục họ lặng người vì kinh ngạc rồi họ cũng hét lên, tiếng hét vang dội quanh cục trường hầu như tất cả mọi người cũng hét.
Họ hoan hô Phương Bửu Ngọc, dù cái thắng của Phương Bửu Ngọc chẳng đem lại cho họ một lợi ích nào. Họ hoan hô vì tinh thần con nhà võ, có thế thôi.
Họ hoan hô chàng nồng nhiệt hơn dân chúng hoan hô một vị anh hùng dân tộc, đánh đuổi xâm lăng, cứu nước khỏi bị dày xéo dưới gót chân bọn thâm độc.
Nhưng người kinh dị hơn hết, chẳng phải là kẻ bàng quan dự khán, mà chính là Phương Bửu Ngọc!
Thế này là nghĩa gì?
Chàng sững sờ tại chỗ, như vừa bừng cơn mộng.
Trong khi đó, Vạn lão phu nhân đạp chân vào không khí lộn người luôn mấy vòng, vừa nhào lộn vừa kêu la ầm ĩ, cuối cùng rơi xuống.
Thân hình bà không nặng lắm, song tiếng rơi vang lên rất mạnh, kêu bình nặng nề.
Hẳn bà có dùng pháp thiên cân trụy, tiếp sức cho cái rơi đó tăng cường tiếng vang. Rơi xuống rồi bà còn lăn thêm mấy vòng, bà lăn vào bóng tối, bà cựa quậy tại chỗ một lúc, đoạn đứng lên phóng chân chạy đi.
Vừa chạy bà vừa hầm hừ :
– Giỏi cho ngươi giỏi! Già này còn sống ngày nào là còn có dịp cho ngươi gặp già!
Bà đi xa rồi, Phương Bửu Ngọc chưa hết bàng hoàng…
Chàng thầm hỏi :
– Việc gì thế? Tại sao? Cái lão gian hoạt đó, làm như vậy là có ý tứ gì? Có mưu mô gì trong việc đó chăng?
Dù sao thì bà ta cũng hy sinh cho chàng, hy sinh nhiều lắm rồi. Hy sinh tánh mạng dù quan trọng, song chẳng bằng hy sinh danh dự.
Người trên giang hồ chẳng ai sợ chết, họ chỉ sợ mất danh dự thôi.
Vạn lão phu nhân nào phải tay hèn? Bà bảo vệ thinh danh đến từng tuổi đó bỗng nhiên hy sinh thinh danh cho chàng, kể ra cũng là một cử động phi thường.
Chưa hẳn có một người thân nào dám bỏ đi danh dự của mình để bảo vệ danh dự của chàng…
Nếu có một mưu mô nào trong sự việc đó thì sau này hẵng hay, hiện tại chàng phải nhìn nhận đó là một cử động cao đẹp.
* * * * *
Tiểu công chúa ẩn phía sau hòn giả sơn, âm thầm theo dõi cuộc chiến. Nàng không khỏi kinh dị, càng kinh dị, nàng càng khẩn trương.
Nàng lẩm nhẩm :
– Chẳng lẽ võ công của hắn đã được khôi phục hoàn toàn? Không đâu! Không hề có việc như vậy được. Ta nghĩ có thể mụ già ấy bày trò quỷ. Nhưng tại sao bà ta bày trò quỷ? Bà ta điên chăng? Làm như vậy bà ta sẽ thu thập được ích lợi gì kia chứ?
Nàng thừa thông minh, song khối óc của nàng chạm phải sự việc này như một kẻ mù chạm vào vách núi, tay quờ quạng tả hữu chân khập khểnh đông, tây, vẫn không có lối.
Cái điều làm cho nàng khẩn trương tột độ là quần hùng hoàn toàn thay đổi thái độ với Phương Bửu Ngọc.
Trước cuộc chiến, ai ai cũng khinh khi chàng, miệt thị chàng, miệng không thốt, nhưng ánh mắt dã thay lời.
Chàng không còn một điểm nhỏ giá trị.
Sau cuộc chiến chàng là thánh thần, quần hùng đã đưa chàng trở lại địa vị tột đỉnh của ngày nào.
Ánh mắt của họ, trước đó thì cay độc, giờ đây quá ngọt ngào có ẩn niềm kính phục vô biên.
Tiểu công chúa cắn răng, dậm chân rít :
– Tiểu quỷ? Ngươi chờ xem, hãy còn nhiều sự phi thường đến với ngươi? Cố mà chờ lãnh, phải lãnh đủ?
Vén tà áo dài rộng, nàng chui qua lỗ hổng vào lòng giả sơn.
Phương Bửu Ngọc vẫn còn đứng lặng tại chỗ.
Chàng vẫn còn lẩm nhẩm :
– Tại sao? Việc gì thế, tại sao những người không thể hại ta lại hại ta? Những người có thể hại ta lại giúp đỡ ta?…
Chàng ngẩng đầu lên, nhãn tuyến chạm ngay Lãnh Băng Ngư, cách chàng không xa lắm.
Đôi mắt của Lãnh Băng Ngư chiếu thẳng đến chàng.
Nhìn chàng một lúc lâu, đột nhiên y đưa tay tới, chụp chàng…
Phương Bửu Ngọc giật mình.
Nhưng chàng không phải sợ hồi lâu, Lãnh Băng Ngư chụp tay chàng đưa lên cao, gương mặt nở tươi, ánh mắt sáng rực. Người có thần thái đó đâu phải là người gây sự?
Y cao giọng :
– Võ công tuyệt diệu! Tại hạ nhìn nhận mình lầm. Tại hạ quá xem thường các hạ!
Phương Bửu Ngọc ấp úng :
– Nhưng…nhưng…lần này…
Lãnh Băng Ngư chặn lại :
– Tuy nhiên giữa chúng ta, vẫn phải có một cuộc chiến. Nhất định không thể thiếu được cuộc chiến đó? Đêm tròn trăng trên đỉnh Thái Sơn mình sẽ gặp lại nhau?
Y vòng tay quay mình, bước đi vẻ hấp tấp.
Y đi rồi, Phan Tế Thành bước tới. Họ Phan nói :
– Hắn ngông cuồng thật, song bù lại hào khí rất cao, dám nói, dám làm, không hổ là một tay hảo hán!
Phương Bửu Ngọc gật đầu, thở ra một tiếng :
– Đúng vậy!
Phan Tế Thành mỉm cười tiếp :
– Tuy nhiên, đem so sánh hắn với các hạ, thì sự cách biệt rất rõ rệt. Không nói đến đạo lý sự tình, cứ như sự biểu hiện phong cách ngày nay, các hạ làm cho thiên hạ anh hùng phải bái phục!
Phương Bửu Ngọc cười khổ :
– Nhưng… ngày naỵ..
Tề Tinh Thọ đã đến nơi chen vào :
– Võ công của Phương thiếu hiệp rất cao thâm, bao la như vũ trụ, bát ngát như trùng dương, không thể lường? Nhất định không thể lường! Tề Tinh Thọ này từng giẫm gót chân khắp sông hồ, từng so tài với khắp mặt anh hùng bốn phương, vẫn chưa hề gặp một cao nhân nào khả dĩ so sánh được Phương thiếu hiệp.
Quần hùng lần lượt kéo đến bao quanh.
Càng phút, họ càng ép nhau, thu hẹp khoảng trống quanh Phương Bửu Ngọc. Rồi mỗi người một câu, ngàn người càng thốt một lượt họ nói không cần nghe chàng nói, họ sợ không nói được mà thôi.
Phương Bửu Ngọc chừng như chẳng thấy cái biển người đó, chẳng nghe ai nói tiếng gì. Tâm tư chàng đang hướng về một người, ánh mắt chàng đang tìm một người.
Người đó là Dương Bất Nộ.
Dương Bất Nộ đứng ngoài xa xa, đang nhìn chàng.
Chàng gọi to :
– Dương thất thúc!…. thất thúc…? Tiểu diệt…
Nếu chàng đừng gọi, có lẽ Dương Bất Nộ còn đứng đó nhìn chàng.
Nghe chàng gọi, y quay người bước đi ngay..
Phương Bửu Ngọc càng khẩn trương hơn, mồ hôi lạnh ướt cả đầu.
Nhưng chàng làm sao được?
Dù có vượt qua rừng người quanh chàng, chàng cũng chẳng theo kịp Dương Bất Nộ. Huống chi, quần hùng có khi nào để xổng thần tượng của họ một cách dễ dàng? Họ phải tỏ lòng kính phục chứ? Họ phải cầu thân với một bậc phi phàm chứ? Sau này họ sẽ hãnh diện nhắc lại, có một ngày xa xưa nào đó, họ từng tiếp chuyện với một kỳ nhân, họ rất thân bậc kỳ nhân đó…
Chàng không đi được, đành lấy ánh mắt nhìn theo bóng Dương Bất Nộ khuất dần, khuất dần…
Quần hùng càng phút càng kéo đông, quá độ đông. Người nào cũng muốn có tiếng nói, thành ra ồn ào phi thường.
Đại khái họ tán dương thế này :
– Phương thiếu hiệp hôm nay đuổi chạy Lãnh Băng Ngư, đánh bại Vạn lão phu nhân, thu hoạch toàn thắng, cái khí phẫn hận tiêu tan!
Có kẻ cao giọng hỏi :
– Giờ đây, niềm cảm hoài của Phương thiếu hiệp như thế nào?
Phương Bửu Ngọc tức uất vì không theo được Dương Bất Nộ bất giác mất bình tĩnh hét :
– Cuộc chiến hôm nay do Vạn lão phu nhân cố ý nhường tại hạ.
Niệm cảm hoài hiện giờ của tại hạ, là tự thú nhận một tên man trá, lừa dối, không hơn không kém! Các vị nghe chưa?
Nhưng tất cả đều cười, tất cả đều thốt :
– Phương thiếu hiệp khiêm tốn vô cùng, bọn này dù rằng hữu nhãn vô châu, cũng là con nhà võ, biết ít nhiều chiêu thức, há quá ngu xuẩn mà chẳng biết được ai thắng ai bại sao?
Một người cất tiếng :
– Ngày trước, tại hạ từng thấy Phương thiếu hiệp xuất thủ, song chẳng làm sao nhận ra chỗ huyền diệu trong võ công của thiếu hiệp.
Lúc đó, tại hạ nghi ngờ, thiếu hiệp là một kẻ man trá, lừa dối. Tại hạ thành thật thú nhận như vậy, nhưng bây giờ…bây giờ…tại hạ mới nhận thức ra chỗ ảo diệu trong võ công của thiếu hiệp. Phi thường! Phi thường thiếu hiệp ạ!
Một người tiếp nối :
– Kể từ hôm nay, nếu có ai cho rằng Phương thiếu hiệp là một gã man trá lừa dối, kẻ đó hẳn là mờ cả đôi mắt!
Phương Bửu Ngọc nhếch nụ cười khổ, thầm nghĩ :
– Mâu thuẫn thay những sự việc giang hồ! Giang hồ chẳng những là một cảnh giới đầy hung hiểm mà còn man trá, xảo quyệt phi phàm. Con người trong giang hồ cứ mãi mông lung, mờ mịt. Thấy phải đó, liền đụng đầu với cái trái ngay, vừa tưởng đen lại hóa ra trắng! Phản ngược phi thường! Ngày nào ta bằng vào võ công để tìm cái thắng trong cuộc chiến, thiên hạ lại cho ta mưu mô, ta đừng thủ đoạn man trá, ta lừa gạt khinh đời, dối thế! Ngày nào ta dùng cái thực, thiên hạ lại cho là ta dùng cái giả, giờ đây, ta man trá, ta lừa gạt dối thế khinh đời, thiên hạ lại cho ta có võ công cao, ta chiến thắng vì ta có võ công cao! Một đắc, một thất từ nghìn xưa, do đâu? Về nghìn sau sẽ do đâu? Tạo hóa còn nắm quyền bá chủ trên trần gian, từ muôn đời sau, muôn đời, chung quy nhờ gieo cái chất mơ hồ lên nhân loại? Tất cả đều mơ hồ, tất cả đều ngu xuẩn, là con người mãi mãi bị tạo hóa hí lộng! Thảo nào mà trường đời chẳng được ví như sân khấu, bao nhiêu người hăng say đóng vai trò, bao nhiêu người chực chờ nhảy vào thay thế, bao nhiêu người chực chui bụng mẹ để giành giật một vai trò, dù vai trò đó có đẫm máu cũng bất cần?
Chàng muốn khóc song lệ không chảy ra.
Chàng cố cười, nụ cười chỉ vẽ lên nét mếu.
Rồi quần hùng tản mạn, những kẻ không thân lắm, những kẻ còn kém tài chưa có thanh danh đều tản mác…
Một số ít tự cho mình có thân phận trong võ lâm, tự cho mình có địa vị khả quan, ủng hộ chàng, tâng bốc chàng, dìu chàng vào thuyền…
Nơi đó, một lượt nữa, họ tán tụng chàng, họ bày tiệc, uống mừng chàng.
Họ kéo dài cuộc rượu, lâu lắm vẫn chưa giải tán.
Khi Phương Bửu Ngọc được họ buông tha, chàng về đến phòng nằm xuống rồi là chẳng còn ngồi dậy nổi.
Chàng mệt lả, tinh thần mệt, thân xác mệt!
* * * * *
Tề Tinh Thọ trước đó có cho chàng biết tin tức của bọn Vạn Tử Lương và Ngưu Thiết Oa, Mạc Bất Khuất.
Theo lời Tề Tinh Thọ thì, những người đó hiện nay đang phân tán khắp bốn phương trời, tìm bọn Lữ Vân, Ngư Truyền Giáp, đồng thời họ cũng phỏng tra chàng hạ lạc nơi đâu.
Họ đi mỗi người một ngả, nhưng trong định kỳ mấy hôm trở lại đây, phối kiểm tin tức, hoạch định chương trình truy tầm mới mẻ để rồi lại ra đi…
Cho nên, Dương Bất Nộ lưu lại đây, chờ họ trở về…
Và đương nhiên, muốn gặp họ, Phương Bửu Ngọc cũng phải ở lại Khoái Tụ viên.
Tề Tinh Thọ không còn mong muốn gì hơn là được dịp tiếp đãi chàng để tỏ rõ sự trọng vọng.
Đêm đến trời trong sáng như gương, gió từ xa đưa đến chàng tiếng cười câu nói của quần hùng, yến ẩm quanh vườn, ánh đèn chiếu lên đầu cành. Gió đưa cành lá dao động, lung linh, khung cảnh nhộn nhàng ai ai cũng tận lộ niềm hân hoan.
Riêng Phương Bửu Ngọc nằm lặng trong phòng nhìn qua cửa sổ, thấy bóng người qua lại nghe tiếng người cười nói, chốc chốc lại thở dài.
Trăm ngàn ý niệm vươn lên trong tâm tư, chàng như con thuyền mất lái tròng trành giữa biển khơi, qua bao lượn sóng dồi.
Đêm đã xuống sân, Dương Bất Nộ vẫn chưa về phòng riêng của y.
Y đi đâu? Chẳng lẽ y bỏ đi luôn?
Tề Tinh Thọ thỉnh thoảng lại vào phòng an ủi chàng.
Y thốt :
– Thiếu hiệp yên trí, Dương thất hiệp chẳng bỏ đi luôn đâu!
Chung quy, Phương Bửu Ngọc vẫn không yên trí được.
Chàng lại nhớ đến cuộc chiến vừa qua, cứ tự hỏi mãi, tại sao Vạn lão phu nhân hành động như vậy. Bởi chàng không thể tin tưởng được một con người như bà lại có một cử động cao đẹp đến độ tự hy sinh như thế…
Nhưng sự thật đã hiển nhiên, chàng không tin cũng chẳng được nào.
Nghi rằng bà có một mưu mô, giả như thực sự bà có ý tốt, thì chẳng hóa ra là chàng hèn hạ lắm sao?
Đêm xuống từ từ, người dự tiệc cũng rút lui từ từ, không gian từ từ trầm lặng trở lại, cuối cùng thì chẳng còn một tiếng động nào nữa.
Phương Bửu Ngọc vẫn chưa chợp mắt.
Bỗng, bên ngoài có tiếng động khẽ.
Phương Bửu Ngọc cấp tốc đứng lên trầm giọng hỏi :
– Ai?
Một tiếng cạch vang nơi cửa sổ, tiếp theo tiếng hỏi của chàng.
Chàng bước nhanh đến khung cửa đẩy cánh ra ngoài, thấy một chiếc đầu bạc trắng của ai đó đang đu nơi mái nhà, thòng xuống.
Chàng chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhận ra chính là Vạn lão phu nhân.
Bà điểm một nụ cười, trong đêm vắng lạnh, nụ cười của bà hiện ra trông vô cùng quái dị.
Bà hỏi :
– Tiểu tử, mụ già ân nhân của ngươi đến thăm ngươi đây, ngươi chẳng đón tiếp à?
Phương Bửu Ngọc vừa sợ vừa mừng, đợi cơn xúc động lắng dịu, chàng mới cất tiếng :
– Ta đang nghĩ chẳng biết làm sao gặp được bà. Tôi muốn gặp bà để hỏi tại sao bà lại làm thế?
Vạn lão phu nhân thốt :
– Việc vô ích, đừng nói đến mất thì giờ, vả lại nơi đây chẳng phải là chỗ tiện lợi cho chúng ta nói chuyện, biết đâu trong một góc tối nào đó, chẳng có kẻ theo dõi, rình nghe? Ngươi cứ ra ngoài này đi!
Bà đưa tay vào cửa, nắm Phương Bửu Ngọc giở hổng chàng mang ra ngoài.
Phương Bửu Ngọc chẳng thể kêu lên mà cũng vô phương kháng cự.
Vạn lão phu nhân quăng chân xuống đất, bế xốc chàng lên, chạy bay vào chỗ tối.
Nơi bà dừng chân là một chỗ rất yên tịnh trong khu rừng hoa, từ nơi đó nhìn về trang viện thấy ánh đèn nhỏ li li như sao trời.
Bà day qua chàng cười nhẹ :
– Tiểu Bửu Nhi, ngươi muốn biết tại làm sao vừa rồi già cứu ngươi phải không? Hà hà, nếu lúc đó già chỉ đánh ra một chưởng nhẹ là ngươi đi đời rồi!
Phương Bửu Ngọc nóng nảy :
– Tôi tìm hiểu mãi, chẳng rõ tại sao bà lại làm thế?
Vạn lão phu nhân cười hì hì :
– Già biết chẳng khi nào ngươi nghĩ ra…
Đưa tay vào túi, lấy mấy quả ô mai rim dường, bỏ vào miệng, vừa nhai, vừa tiếp :
– Hiện tại, ngươi bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ quanh mình còn biết gì được?
Phương Bửu Ngọc nhớ đến thái độ của Tiểu công chúa chợt lạnh lùng, chợt thiết tha, ngoảnh mặt nhanh rồi nhìn lại đắm đuối, sau đó Hỏa Ma Thần bỗng nhiên lại phóng thích chàng…
Bây giờ đến Vạn lão phu nhân cũng có thái độ kỳ lạ.
Bất giác chàng thở dài :
– Đúng vậy đó bà! Hiện giờ tôi như ngồi trong cái trống bít bùng.
Có mắt, có tai, có trí cũng chẳng làm gì. Nhưng… bà… việc bí mật này, hẳn bà phải hiểu chứ?
Vạn lão phu nhân không đáp ngay câu hỏi đó chỉ thốt :
– Giờ đây ngươi hoàn toàn bị người ngầm theo dõi, giám thị ngươi, từ ngôn từ. Vô luận là ngươi đi đến dâu, ngươi làm gì cũng có nhiều con mắt, nhiều lỗ tai bên cạnh ngươi!
Phương Bửu Ngọc cười khổ :
– Điều đó thì… tôi có… liệu định rồi!
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng :
– Ngươi có biết ai giám thị ngươi chăng?
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc :
– Người, thì tôi biết trong Ngũ Hành ma cung còn tên thì tôi không biết!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách :
– Người giám thị ngươi, là một bằng hữu chí thân của ngươi! Một bằng hữu có niên hạn thâm giao…
Phương Bửu Ngọc chớp mắt :
– Tiểu công chúa?
Vạn lão phu nhân gật đầu :
– Thông minh đấy! Chính nàng!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng :
– Nàng đã cho bà biết là công lực tôi tán thất?
Vạn lão phu nhân lại gật đầu :
– Có! Nàng đã tiết lộ với già, chứ nếu không thì khi nào già lại dám động thủ với ngươi? Trên giang hồ có ai dám động thủ với con cọp con non tuổi nhưng móng vuốt dài?
Phương Bửu Ngọc tỏ vẻ mừng, vẻ mừng đó chỉ lóe hiện trong ánh mắt chứ chàng không dám tỏ lộ nơi gương mặt.
Chàng hỏi :
– Có phải nàng nhờ bà nương tay với tôi chăng? Do đó, bà vờ bại cuộc?
Vạn lão phu nhân bật cười lớn :
– Lần này, ngươi đoán sai! Thực sự nàng có dặn dò già đừng làm gì có hại đến tánh mạng ngươi, nhưng nàng buộc già phải đánh ngã ngươi để cho ngươi phải mất mặt trước quần hùng. Có như vậy, ngươi mới trở về, quỳ dưới gấu quần nàng, nàng muốn ngươi sống, bởi vì Ngũ Hành ma cung cần đến ngươi!
Nếu có ai đó đánh chàng mấy tát tai, hẳn chàng cũng không đau khổ bằng nghe Vạn lão phu nhân nói những lời đó.
Chàng sững sờ, lặng người một lúc rất lâu sau cùng điểm một nụ cười thê thảm thốt :
– Tôi chẳng trách chi nàng! Trong năm sáu năm nay, sống trong Ngũ Hành ma cung, hẳn nàng đã được nhồi óc non rất kỹ. Khi rơi vào Ngũ Hành ma cung, thì nàng chỉ là một cô bé chưa hiểu biết tí ti sự đời, nàng trong trắng như tờ giấy, Ngũ Hành ma cung muốn viết gì, vẽ gì trên đó mà không được? Hiện tại, tờ giấy trắng đó đã thành một áng văn, một bức truyền thần mất rồi, áng văn ca ngợi Ngũ Hành ma cung là thánh thượng! Nàng không đáng trách bà ạ!
Vạn lão phu nhân cau mày :
– Sự việc đã diễn tiến như thế rồi, ngươi vẫn còn nghĩ đến nàng nữa sao?
Phương Bửu Ngọc lẩm nhẩm :
– Tôi biết làm sao hơn hả bà? Tôi có thể nghĩ xấu cho nàng được chăng? Dù thực ra, nàng có một vài xử sự xấu đối với tôi? Tôi đã nói, nàng không còn tự chủ mình được, nàng đã nhiễm sinh hoạt của Ngũ Hành ma cung. Nếu có biến đổi trong thái độ nàng, thì chỉ do vì hoàn cảnh. Chứ xưa kia, khi nàng còn ở trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc, nàng thiện lương lắm mà! Không ai trách được viên ngọc nhuộm chàm bởi bàn tay tàn bạo của tên thợ nhuộm cố tình mó tay vào!
Chàng cao giọng một chút :
– Nhưng tôi, tôi phát thệ là phải có một ngày nào đó, tôi cứu nàng thoát khỏi ngục tù ma lực. Tôi làm mọi cách gội rửa cái nhiễm do Ngũ Hành ma cung, tôi luyện tâm hồn nàng, cho tâm hồn đó trở lại thiện lương như ngày nàng còn thơ ấu!
Vạn lão phu nhân lại cất tiếng cười vang :
– Hay! Hay! Già không ngờ Tiểu Bửu Nhi lại đa tình đến thế!
Phương Bửu Ngọc vụt trầm lạnh giọng hỏi :
– Nàng đã muốn thế, hẳn có kẻ chủ sự, kẻ đó dùng nàng làm trung gian, để truyền cái ý muốn đến bà, kẻ đó là ai?
Vạn lão phu nhân khẽ thè lưỡi hết sức dài, rồi cười nhẹ thốt :
– Người đó, võ công như thần, trí tuệ như thánh, người đó có thể dùng một ngón tay đánh bại cả bọn Hỏa Ma Thần, Mộc Lang Quân, Thổ Thần Quân và Kim Hà Vương cùng liên thủ!
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Người đó có oai lực làm cho bà khiếp hãi, đến độ chẳng dám mắng sau lưng, hẳn phải là tay thừa thủ đoạn! Người đó là ai, hở bà?
Vạn lão phu nhân từ từ đáp :
– Thủy Tiên Nương, Cung chủ Bạch Thủy cung!
Phương Bửu Ngọc giật mình :
– Bà ấy là thân mẫu của Thủy Thiên Cơ?
Vạn lão phu nhân gật đầu :
– Đúng vậy!
Phương Bửu Ngọc vừa kinh hãi vừa lấy làm kỳ, tự lẩm nhẩm hỏi :
– Tại sao bà ta lại đối xử với ta như vậy? Hay là bà ta vì Thủy Thiên Cơ?
Vạn lão phu nhân cười nhẹ :
– Nói ra thì dài dòng lắm, sự thực thì chẳng đơn giản như người tưởng đâu!
Phương Bửu Ngọc cau mày :
– Nhưng bà có thể tóm lược cho tôi được biết qua sự tình như thế nào chứ?
Vạn lão phu nhân tiếp :
– Sau ngày Thủy Thiên Cơ thất tung, Thủy Tiên Nương ngày đêm tưởng nhớ đến con gái yêu, đau khổ vô cùng. Càng đau khổ vì con, bà càng phẫn nộ. Bà chẳng biết phẫn nộ ai, đành đổ trút sự phẫn nộ lên đầu bọn Mộc Lang Quân, Kim Hà Vương, Hỏa Ma Thần, Thổ Long Tử.
Trong thời gian năm năm, bà dùng võ công trác tuyệt và trí tuệ siêu phàm của bà bức đuổi chủ nhân bốn cung Kim Mộc Hỏa Thổ, ngoài ra còn bắt con cái của những vị Cung chủ đó giam cầm làm con tin. Các vị Cung chủ hết sức bất bình, nhưng chẳng ai dám làm gì bà ta!
Phương Bửu Ngọc giật mình :
– Một mình bà ta lại có thể bức đuổi cả bốn người?
Vạn lão phụ nhân mỉm cười :
– Thực ra, già có tiếp chiêu bà ấy phần nào!
Phương Bửu Ngọc kêu lên :
– Bà?
Vạn lão phu nhân gật đầu :
– Đúng vậy! Già theo bà ta, đến từng cung một, cùng Cung chủ vừa giao đấu vừa tìm bắt con cái của họ. Khi họ vừa thấy con cái của họ bị quản thúc rồi, thì ương ngạnh đến đâu họ cũng phải vâng theo những gì Thủy Tiên Nương muốn. Họ phải rời khỏi cung. Tuy nhiên, con trai của Hỏa Ma Thần không sa vào tay già và Thủy Tiên Nương…
Phương Bửu Ngọc chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ :
– Con trai của Hỏa Ma Thần mấy tháng trước đây có đến khu rừng Kim Tổ Lâm, toan bức bách Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương và bẩy vị thúc bá của ta, cung khai hạ lạc ngoại công, bị ta và Ngưu Thiết Oa phá hỏng mưu định đó. Hành động của đứa con trai tuyệt nhiên Hỏa Ma Thần không hay biết. Và lão cứ tưởng con trai mình bị Thủy Tiên Nương quản thúc thành ra lão cúi đầu vâng theo sự sai sử của bà ta!
Đáng tiếc là lão ấy không hỏi ta!
Chàng nảy sinh một ý niệm, từ từ hỏi Vạn lão phu nhân :
– Thủy Tiên Nương cứ giam giữ mãi con cái của bốn vị Cung chủ không sợ một ngày nào đó, họ phục thù sao?
Vạn lão phu nhân mỉm cười :
– Trừ khi nào trong bốn cung đó, có một người dám làm như Thủy Tiên Nương, là xâm nhập vào Bạch Thủy cung, cùng đánh cuộc bằng lối giao đấu với bà ấy thì thôi. Chứ nhất định Thủy Tiên Nương chẳng bị một lý do nào khác mà buông tha những kẻ hiện đang làm con tin trong cung của hà. Nhưng đến bao giờ, bốn cung đó sản xuất được một người thừa bản lãnh đánh cuộc với Thủy Tiên Nương?
Phương Bửu Ngọc mơ màng :
– Thì ra là thế!
Bây giờ, chàng đã hiểu vì sao Hỏa Ma Thần tìm đủ mọi cách dẫn dụ, hăm dọa chàng.
Chàng tìm hiểu cái điều lão muốn yêu cầu chàng làm.
Và cái quyền đó là xâm nhập Bạch Thủy cung, đánh cuộc bằng lối giao đấu với Thủy Tiên Nương, chàng thắng thì Thủy Tiên Nương sẽ phóng thích những con tin, chàng bại thì mặc chàng gánh chịu mọi hậu quả.
Sự việc đó hiển nhiên chỉ có một mình chàng dám làm, và làm nổi.
Trong thiên hạ ngày nay, ngoài chàng ra còn ai có hy vọng thắng nổi Thủy Tiên Nương?
Chàng trầm ngâm một chút đoạn hỏi :
– Tiểu công chúa đã biết bà là người của Bạch Thủy cung, tại sao nàng còn…
Vạn lão phu nhân cười nhẹ chận lời chàng :
– Con người đến cái tuổi già, có một tâm cơ như già khi hành động thì còn ai biết như thế nào nữa? Không đâu, nàng chẳng hiểu già có nhúng tay vào vụ này, cũng như nàng làm sao biết được già cấu kết với Thủy Tiên Nương? Mặc dù nàng có biết được đi nữa, có khi nàng ngờ là già có một âm mưu gì, thừa gian lợi dụng Thủy Tiên Nương thôi, chứ không tin già chú tâm vào việc đó.
Bà dừng lại một chút, đoạn tiếp :
– Luôn luôn, già nấp trong bóng tối hành sự!
Phương Bửu Ngọc nhìn sững bà :
– Đã nấp trong bóng tối hành sử, tại sao bà còn ra mặt…
Vạn lão phu nhân chận lời :
– Lần này, già ra mặt để thăm dò tin tức về bốn cung Kim Mộc Hỏa Thổ, xem họ động tĩnh như thế nào? Trong một dịp may bất ngờ, già biết được bốn Cung chủ định chọn ngươi đối phó với Thủy Tiên Nương.
Phương Bửu Ngọc giật mình :
– Sao bà biết được?
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách :
– Nàng muốn già đánh ngã ngươi, nàng lại cấm già làm thương tổn đến ngươi, dù chỉ chạm vào một cái lông, cái tóc của ngươi! Nàng muốn bảo toàn sinh mạng ngươi trong khi nàng tìm mọi cách làm bại hoại thanh danh ngươi, có như vậy ngươi mới trở về với nàng, và quay về lành lặn. Bởi nếu ngươi thọ thương thì sao giao đấu với Thủy Tiên Nương? Nàng cũng như người trong bốn cung, tin quyết là khi chẳng còn con đường nào đi tới, ngươi phải trở về với họ và ngươi sẵn sàng làm mọi việc khó khăn cho họ để phục hồi võ công đã tán thất.
Bà lại cười thêm mấy tiếng :
– Ngươi thấy đó, sự tình đơn giản quá! Dễ hiểu quá!
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Tựu trung cũng chỉ là vậy thôi, bà ạ!
Vạn lão phu nhân tiếp :
– Ngươi đã nhìn nhận sự việc như vậy đó thì không lẽ ngươi cứ cho là Tiểu công chúa đối tốt với ngươi? Ngươi tưởng nàng có ý tốt với ngươi nên cấm già thương tổn đến ngươi? Ngươi đa tình thật đấy, nhưng lại là một gã đa tình đáng thương hại, một gã ngốc, không hơn không kém?
Phương Bửu Ngọc cắn răng :
– Đã thế, sao vừa rồi bà không hạ sát tôi cho dứt hậu hoạn đi. Giá như tôi chết dưới ngọn trượng của bà, thì bốn Cung chủ cầm như tuyệt vọng, và vĩnh viễn họ cam tâm khuất phục dưới mệnh lệnh của Thủy Tiên Nương!
Vạn lão phu nhân mỉm cười :
– Nếu già giết ngươi, thì bọn Mạc Bất Khuất sẽ chẳng để cho già yên, già có dại gì chuốc lấy phiền phức vào mình trong khi già cần hưởng gấp, hưởng đầy đủ chuỗi ngày còn lại chẳng bao nhiêu hạt nữa?
Huống hồ Tiểu công chúa đã dặn dò như thế, tất nàng có ẩn nấp đâu đây, theo dõi già chắc gì nàng cho già hạ thủ? Chắc gì sau này nàng sẽ lờ đi cho già? Giết ngươi, mà đổi lấy bao nhiêu phiền phức, thì giết làm chi?
Bà dừng lại một chút.
Bà lại cười. nụ cười của bà hiền từ quá.
Bỗng nụ cười biến đổi, đang hiền từ, liền quái đi trông ghê rợn vô cùng.
Phương Bửu Ngọc giật mình lùi lại mấy bước!
Rồi bà trầm giọng thốt :
– Nhưng giờ đây nếu già giết ngươi, thì đến thần cũng không hay, quỷ cũng chẳng biết. Hàng trăm hàng ngàn cao thủ võ lâm đã mục kích già bị ngươi đánh bại, dù nằm mộng cũng chẳng ai tin được là sau cuộc chiến một giờ, ngươi lại bị già sát hại. Bọn Mạc Bất Khuất có muốn báo thù cho ngươi, chắc chắn họ tìm bóng ma bóng quỷ trên khắp bốn phương trời chứ chẳng hề tìm già. Nơi đây, chẳng có một bóng người, thì già còn sợ ai trông thấy già hạ thủ? Giết ngươi tại cuộc chiến, sao bằng giết ngươi lúc này?
Phương Bửu Ngọc biến sắc mặt trắng nhợt, rít qua hai hàm răng cắn chặt :
– Độc ác thật! Chẳng ai độc ác bằng bà! Chẳng ai thâm hiểm bằng bà!
Vạn lão phu nhân lại cười khanh khách :
– Ngươi nhìn nơi cụm hoa kia, xem cái gì đấy!
Nơi đó, có một lỗ huyệt, đất còn phơi bày bên huyệt. Hiển nhiên, lỗ huyệt đó vừa được đào lên, không quá một giờ.
Phương Bửu Ngọc run giọng :
– Bà chuẩn bị chôn tôi?
Vạn lão phu nhân gật đầu :
– Đúng như vậy! Già giết ngươi, dập xác ngươi trong lỗ huyệt đó, cho thiên hạ anh hùng tưởng rằng ngươi đã len lén ra đi. Ngươi sợ không chứ?
Phương Bửu Ngọc vụt cười lạnh :
– Bà đã vờ chiến bại, bảo toàn thanh danh cho tôi, rồi bây giờ bà uy hiếp tôi? Bà có điều chi cần thỉnh cầu nơi tôi? Nói đi, bà!
Vạn lão phít nhân mỉm cười :
– Khá đấy tiểu Bửu nhi! Già khen ngợi ngươi thông minh đấy. Nếu ngươi chịu nghe theo già, thì già sẽ dung tha sinh mạng ngươi, nếu ngươi bất tuân già, thì…
Phương Bửu Ngọc hét lên một tiếng :
– Hỏa Ma Thần còn không uy hiếp nổi tôi, bà làm gì…
Câu nói không được buông trọn, bỗng chàng đưa tay ôm bụng gập lưng.
Vạn lão phu nhân lấy làm kỳ, hỏi nhanh :
– Ngươi làm sao thế?
Mồ hôi đổ ra rất gấp, đẫm ướt đầu, ướt trán Phương Bửu Ngọc, mồ hôi to bằng đầu ngón tay út, rơi trên má chàng bật thành tiếng sương rơi trên lá.
Ôm bụng, tất nhiên có đau, bởi gượng đau nên mồ hôi đổ gấp, răng cắn chặt, môi rung rung, chàng muốn nói một tiếng gì, cũng chẳng nói ra lời.
Vạn lão phu nhân biến sắc hấp tấp hỏi :
– Ngươi trúng độc? Hay thọ thương?…
Phương Bửu Ngọc cố gắng lắm mới buông được mấy tiếng :
– Tôi… tôi…
Vạn lão phu nhân buông nhanh chiếc trượng xuống đất hoành tay đỡ chàng, tay kia điểm hơn mười huyệt đạo quanh đan điền của chàng.
Ngón tay bà điểm đến đâu, Phương Bửu Ngọc rên ư ừ đến đó.
Con người như chàng, phải là đau lắm mới buộc miệng kêu rên.
Vạn lão phu nhân hỏi :
– Ngươi đau như thế, từ bao giờ?
Phương Bửu Ngọc đáp :
– Trong hai hôm nay, cứ cách một khắc thời gian, là tôi đau như vậy một lần, mà lần sau đau nhiều hơn lần trước!
Có một điều, ít ai để ý là con người để mất tự chủ trong những cơn đau khốc liệt, đối đáp ngoài ý thức của mình, và dù cho có anh hùng hảo hán, lúc đau quá độ cũng trở thành nhu nhược.
Phương Bửu Ngọc không ngoài công lệ đó.
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm :
– Không ngờ! Không ngờ… tình trạng nhiễm độc của ngươi nghiêm trọng như vậy! Thiết tưởng trừ bọn chúng ra, trên thế gian này không ai giải được chất độc tiêu trừ chất độc của chúng để khôi phục công lực cho ngươi!
Phương Bửu Ngọc run run giọng :
– Bà… bà đi…
Vạn lão phu nhân cười lạnh :
– Tự nhiên già muốn đi!
Chụp nhanh chiếc trượng, Vạn lão phu nhân đứng lên, ngưng ánh mắt nơi mặt chàng một lúc, rồi điểm nụ cười lạnh :
– Già có ý lưu sinh mạng ngươi lại đó để già sử dụng sau này, nào hay ngươi đã thành một phế vật, có lưu sinh mạng ngươi cũng chẳng được việc gì!
Chiếc trượng theo tay bà vung lên, rít gió một tiếng vù, đoạn hạ ngọn trượng ngang chỗ đau trên người Phương Bửu Ngọc, bà đâm tới.
Đầu trượng rung chuyển đúng ba lượt, như vậy là bà đã đâm vào ba huyệt đạo.
Ba huyệt đạo đó bất xứ một người nào biết chút võ công, điểm vào Phương Bửu Ngọc cũng mất mạng.
Hà huống người điểm lại là Vạn lão phu nhân, một nữ ma đầu tàn độc nhất trong hắc đạo?
Phương Bửu Ngọc kêu lên một tiếng, thân hình bị tung bổng lên không rơi đúng vào chỗ huyệt đúng như bọn đạo tỳ đặt vào, chẳng chạm đầu, chẳng vướng chân tay.
Lỗ huyệt đó, như Vạn lão phu nhân đã nói, bà ta đào sẵn dành cho chàng.
Nhưng, Vạn lão phu nhân điểm trúng Phương Bửu Ngọc rồi chấn động về phía hậu, tuy bà giữ tấn rất vững song chẳng gượng nổi. Bà chệnh choạng mấy bước lùi rồi ngã ngồi xuống đất.
Bà biến sắc đứng nhìn lỗ huyệt, nơi Phương Bửu Ngọc vừa rơi vào.
Hổ khẩu tay bà bị chấn động mạnh, cơ hồ tét ra..
Niềm kinh hãi hiện rõ rệt nơi mặt trong ánh mắt.
Thì ra trong lúc Vạn lão phu nhân điểm đầu trượng vào ba huyệt đạo quanh đan điền của Phương Bửu Ngọc, một đạo kình lực mãnh liệt như từ dưới đất bắn lên. Nguồn kình lực đó chạm vào bà, nếu bà chẳng có bản lãnh phi thường, hẳn đã tán mạng qua cái chạm đó làm gì bà tránh né kịp thời?
Luồng kình đạo làm bà chấn động toàn thân, đội chân yếu lại không còn chi trì thể xác của bà nổi, bà ngồi ngay xuống đất, thở dốc.
Lâu lắc bà lấy lại bình tĩnh, run run giọng lẩm nhẩm :
– Công lực của hắn không tán thất, như Tiểu công chúa đã nói với ta! Ta lầm. Ta mong hắn đừng hận thù ta, hắn đừng hại ta!
Bà nghĩ vẩn vơ một lúc, ngồi tại chỗ chờ xem động tĩnh, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía lỗ huyệt.
Nhưng, chờ một lúc lâu, Vạn lão phu nhân chẳng thấy gì cả, Phương Bửu Ngọc nằm yên nơi lòng huyệt.
Bà lấy làm kỳ, len lén bò sát đất, đến gần, đến gần.
Để được chắc ý hơn, bà nhặt một hòn đất, lao tới. Hòn đất rơi xuống lỗ huyệt.
Vẫn chẳng có một phản ứng nào phát ra từ lỗ huyệt. Phương Bửu Ngọc im lìm như cũ.
Bà quẳng luôn mấy hòn đất nữa. Vẫn tình trạng đó, chẳng một phản ứng, Phương Bửu Ngọc im lìm.
Bà bò đến gần hơn, nhóng nhóng cổ nhìn vào lỗ huyệt…
Trước mặt bà, Phương Bửu Ngọc nằm bất động, răng gắn chặt, mặt trắng nhợt, chẳng còn một hạt máu.
Bà làm gan đến sát miệng huyệt, thò tay xuống sờ vào tay chân chàng.
Phương Bửu Ngọc như vừa ngâm mình trong giá băng, chân tay lạnh vô tưởng.
Bà lại đưa tay sờ mũi, hơi thở của chàng nhẹ quá chừng như chẳng còn làm bay nổi một sợi bông.
Vạn lão phu nhân đứng lên thở phào mấy lượt rồi lẩm bẩm :
– Chết! Tiểu quỷ rồi cũng chết. Nhưng có chết rồi cũng đừng về hù nạt già nữa, già đã cứu danh dự ngươi, già là người ơn của ngươi!
Bà lấy từ hòn đất quăng xuống huyệt trong chốc lát, đất phủ kín đôi bàn chân Phương Bửu Ngọc, đất phủ đến gối, lần đến bụng ngực, lên đến yết hầu.
Trước khi quăng đất phủ luôn đầu Phương Bửu Ngọc, bà lại lẩm bẩm :
– Nầm đây yên nghỉ muôn đời nhé! Đừng bao giờ đưa hồn trở lại thế gian phá quấy!
Vừa lúc đó. có tiếng chân người vang lên.
Vạn lão phu nhân cấp tốc chống đầu trượng xuống đất, tung mình lên không, vọt vào bóng đêm.
* * * * *
Huyệt đạo bị điểm, từ nơi đan điền, bao nhiêu khí lực bốc hết bắn ra ngoài, vì không bắn lủng lớp da chàng, khí lực đó lồng lên, bốc chàng tung lên không, tấu xảo làm sao chàng lại rơi xuống đúng lỗ huyệt.
Đồng lúc đó, Phương Bửu Ngọc không còn nghe đau đớn như trước nữa.
Tuy nhiên bị điểm huyệt, bị tung đi, rơi xuống chàng không mê man, nằm bất động nơi lòng huyệt, chàng còn giữ đủ tri giác như người thường.
Đất mới phơi sương trong đêm khuya. Rơi xuống do Vạn lão phu nhân ném đi, gieo cảm giác lạnh rơi chàng, chàng rùng mình muốn làm một cử động nhỏ, song không làm nổi.
Chàng nằm đó, nhìn Vạn lão phu nhân nhặt từng hòn đất, dập lỗ huyệt chôn sống chàng :
– Đúng là một cái chết thảm, chết như vầy kể ra cũng hi hữu đấy, trên thế gian phỏng có mấy ai nếm được tư vị của cái chết vì bị chôn sống?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!