Ân Thù Kiếm Lục - Chương 9: Thần đi, Quỷ hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ân Thù Kiếm Lục


Chương 9: Thần đi, Quỷ hiện


Đúng như sự dự đoán của Bành Thanh, sau khi chiếc thuyền buồm ngũ sắc kéo neo, quần hùng trên bờ lần lượt giải tán.

Đến lúc màn đêm phủ trùm vạn vật, thì người cuối cùng cũng đã rời đi.

Từ bờ biển ngược về hướng bắc, độ hơn mười hải lý có một cái vịnh, thì trời còn mưa rỉ rả, hạt không nặng nhưng rơi dai dẳng, tạo thành một bức màn đục trắng, tạo nên một cảnh tượng thê lương. Thêm vào đó có tiếng gió gào, sóng xô, khung trời ảm đạm tiêu điều…

Con thuyền to lớn như tòa dinh thự, chỉ có mỗi một ngọn đèn, gió thổi chao chao, ánh sáng chập chờn, tạo nên hình ma bóng quỷ âm u rùng rợn kỳ càng…

Mưa không ngừng rơi, gió không ngừng thổi, mưa nhỏ, gió nhẹ, đùa mặt nước gợn sóng nhấp nhô. Lạnh từ gió mang về, lạnh từ mưa đổ xuống, mà lạnh cũng từ lòng người tỏ ra. Người và vật đều lạnh.

Trên bờ vịnh, cành lá xạc xào như oan hồn rên khóc. Tưởng trên thế gian này, dù cho ai ngông cuồng đến đâu cũng chẳng dạo chân trong khung cảnh đó.

Vậy mà có một bóng người. Bóng đó xuất hiện nơi cội cây đứng lặng nhìn con thuyền buồm ngũ sắc, lâu lắm mới nói khẽ qua hai hàm răng, giọng căm hờn tột độ.

– Đi! Ngươi đi thoát ta được chăng? Hừ! Ngươi nên tỉnh mộng là vừa!

Người đó chính là Mộc Lang Quân, dù Vương Bán Hiệp đã cảnh cáo, lão vẫn theo dõi con thuyền. Đã theo dõi, tức nhiên lão phải lên thuyền, thực hiện điều toan tính!

Hiện tại, lão vận y phục đen chẹt bó sát mình. Y phục chẹt làm bật nổi thân vóc gầy cao của lão.

Một lúc sau lão rời cội cây, đi trong mưa đến sát bờ biển, rồi đột nhiên phóng mình xuống nước.

Thân pháp vừa nhanh, vừa nhẹ. Lão lại vận y phục đen, lão phóng đi, vẽ thành một vệt đen dài, trông như con hắc xà hạ thủy.

Bên ngoài biển, không một tiếng động nào trên thuyền buồm ngũ sắc. Mộc Lang Quân không còn mong mỏi gì nữa. Tất cả đều chìm trong im tịnh, thì lão hành động dễ dàng.

Phóng mình xuống nước, lạng theo hình vòng cung, ra một khoảng xa, lão trồi lên, bơi nhẹ nhàng đến cạnh thuyền. Theo dây neo lên, trong phút giây lão đã xuất hiện nơi sàn thuyền.

Thân pháp của lão hết sức khinh linh, trông chừng còn khinh linh hơn chiếc lá rụng. Người có thân pháp đó, chẳng thể nào làm kinh động những kẻ trên thuyền.

Nhưng nếu lão cẩn thận kỹ càng, thì trên thuyền cũng có người giữ cao cảnh giác. Nên khi lão vừa xuống sàn thuyền, thì từ bên dưới khoang có giọng nói vọng lên :

– Ngươi đã đến đấy à?

Tiếng hỏi rất khẽ, song vang rõ nơi thính giác của Mộc Lang Quân.

Dù lão nắm vững tự tin nơi lòng bàn tay, lão vẫn giật mình như thường.

Lão đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy một bóng người, lão càng kinh hãi hơn nữa.

Kinh hãi, chẳng phải khiếp nhược, bất quá lão nghĩ rằng hành tung đã bị lộ, thì mưu vọng khó thành, chứ Tử Y Hầu đã chết rồi, trên thuyền này còn có kẻ nào làm khó dễ lão nổi?

Lão không cần tìm kiếm lâu. Bên cạnh lão một mảnh ván từ bên dưới đưa cao lên, bày ra một lỗ hổng, một đầu người thò qua lỗ hổng đó.

Nhìn thấy cái đầu to, lão chẳng cần vận dụng nhãn lực trông rõ cũng biết chính là Hồ Bất Sầu.

Mộc Lang Quân thở phào, bước tới thấp giọng hỏi :

– Xong rồi?

Hồ Bất Sầu gật đầu :

– Theo ta đây!

Chiếc đầu to tụt xuống khỏi lỗ.

Mộc Lang Quân do dự mộc chút, rồi thì vận công đề tụ chân khí, giới bị kỹ càng đoạn chui xuống.

Khoang thuyền rất rộng, một ngọn đèn treo lơ lửng, hắt ánh sáng vàng mờ, không soi rõ các đồ vật. Nhưng Mộc Lang Quân cũng nhận ra nơi một góc, có kê chiếc giường con, trên giường có một thân thể người nằm dài vận áo trắng, tóc xõa thẳng xuống hai bên mép giường bay phất phơ…

Thân thể đó bất động.

Mộc lang Quân rùng mình mấy lượt, sau cũng cố thu can đảm, lướt tới nhìn mặt thi thể đó lão lộ vẻ hân hoan ra mặt.

Thì ra, chính là Thủy Thiên Cơ. Nàng nằm đó bất động và đã chết rồi, Hồ Bất Sầu đã giữ lời hứa.

Hồ Bất Sầu đứng cạnh Mộc Lang Quân lạnh lùng thốt :

– Nàng đã uống trọn gói thuốc của ngươi!

Mộc Lang Quân không đáp, lão chỉ Thủy Thiên Cơ cười gằn :

– Tiện tỳ! Cũng phải có ngày ngươi như thế này chứ!

Lão đưa bàn tay xương xẩu ra xòe đủ năm ngón, định bóp cổ Thủy Thiên Cơ.

Đã biết nàng chết rồi mà lão còn toan thực hiện ý định đó, đủ thấy lão oán hận nàng thâm độc vô lường.

Hồ Bất Sầu vội ngăn chận lão :

– Hãy khoan!

Mộc Lang Quân hừ một tiếng :

– Tại sao ngươi cản trở?

Hồ Bất sầu thản nhiên :

– Độc dược ngươi trao ta, ta đã cho nàng uống hết, uống trọn gói!

Mộc Lang Quân hừ một tiếng :

– Ta biết rồi!…

Hồ Bất Sầu tiếp :

– Từ nay ta không can dự gì đến việc của ngươi và nàng nữa!

Mộc Lang Quân bực dọc :

– Chứ ta có nói là ngươi còn can dự chi sao, lại phải lên tiếng?

Hồ Bất Sầu gật đầu :

– Vậy là dứt khoát! Ta đi đây!

Y quay mình bước những bước dài, rời khỏi nơi đó, lẫn vào bóng tối.

Mộc Lang Quân nhìn theo bóng Hồ Bất Sầu lắc đầu :

– Hắn điên!

Hai bàn tay xương xẩu đã rút về lại vươn tới mười ngón xòe đủ, to như hai chiếc quạt bồ, hai bàn tay áp hai bên cổ trắng nõn nà của Thủy Thiên Cơ.

Nhưng chiếc xác bất động trên giường, giờ lại nhích động. Cái xác vươn hai cánh tay lên rất nhanh, hai bàn tay chụp lấy cánh tay của Mộc Lang Quân đúng vào huyệt đạo.

Mộc Lang Quân giật mình, suýt nhảy dựng lên, muốn tránh cũng chẳng kịp nữa.

Hai tiếng rắc vang khẽ, hai đốt xương nơi đầu vai của lão gãy vụn.

Thủy Thiên Cơ sau khi chụp đúng huyệt đạo của lão, buông nhanh tay ra, đưa lên cao một chút, chụp vào đầu vai của lão bóp mạnh.

Làm xong việc đó, nàng bật cười hắc hắc :

– Bằng vào loại độc dược tầm thường của ngươi, ngươi hy vọng giết ta à? Nông cạn quá Mộc Lang Quân ạ! Cút! Cút ngay đi, đừng có để ta phát cáu lên là mất mạng với ta đấy!

Mộc Lang Quân vừa sợ, vừa hận, vừa giận, song còn biết làm sao hơn? Trong chớp nhoáng lão đắn đo, tự lượng sức mình, còn một tay chắc chắn là không thể nào địch lại Thủy Thiên Cơ, lão rú một tiếng quay nhanh người như chiếc pháo thăng thiên, vọt qua lỗ hổng trên sàn thuyền.

Tiếp theo đó, một tiếng ùm vang lên như có vật gì nặng rơi xuống nước, rồi không gian trở lại với gió thét, sóng gào…

* * * * *

Hồ Bất Sầu từ từ bước ra, miệng điểm một nụ cười :

– Trôi chảy chứ?

Thủy Thiên Cơ cười nhẹ :

– Ít nhấy lão ấy cũng bất động trong mấy tháng. Nhờ ngươi đấy!

Chủ ý của ngươi hay quá!

Hồ Bất Sầu chớp mắt :

– Tất cả đều…vì ngươi!…

Thủy Thiên Cơ nguýt dài :

– Ngươi đừng quên ta là vợ của cháu ngươi, một bà vợ sồn sồn của một cậu bé con! Thân phận là đại thúc, ngươi không nên nói những lời phi đạo nghĩa, không ai muốn nghe!

Cái nguýt của nàng vừa quét qua, đuôi mắt rất dài, nàng lại quét trở lại một lượt nữa, cũng dài không kém!

Hồ Bất Sầu thoáng đỏ mặt.

Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách :

– Thì ra ngươi cũng biết đỏ mặt! Ta cứ tưởng da mặt ngươi là một lớp thủy tinh, dày như bức tường thành, cứng rắn, vô cảm, vô giác!…

Hồ Bất Sầu dặng hắng mãi, chung quy chẳng thốt được một tiếng nào. Không thốt được mà cứ đứng đờ ra đó, thì trơ trẽn quá, y quay mình bước nhanh vào bóng tối.

Thủy Thiên Cơ nhìn theo y cười mãi, ngờ đâu trong lúc nàng đang ngặt nghẽo cười, một biến cố phát sanh…

Trong vùng trời đen như mực, hơn hai mươi bóng người vận y phục lội nước đồng thời màu đen, từ trên bờ nhảy ùm xuống biển lướt nhanh trên đầu sóng nhẹ nhàng, nhanh chóng phi thường.

Hơn hai mươi người dó, dùng khăn đen bao kín mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng ngời, như hai điểm sao, lướt mình trên nước, đến chiếc thuyền buồm ngũ sắc dừng lại. Không cần đeo giây neo, bằng một động tác cực kỳ ngoạn mục họ uốn tròn người tung bổng lên không, đáp xuống sàn thuyền. Chân chạm sàn gỗ, nhẹ hơn chiếc lá rơi, không gây một tiếng động khẽ.

Tuy hơn hai mươi người cử động như bóng ma cũng có kẻ phát giác kịp thời, kẻ đó là Thủy Thiên Cơ, nàng mỉm cười.

Vừa lúc đó, bọn Linh nhi, Châu nhi và các thiếu nữ ủng hộ Tiểu công chúa bước ra, cùng theo họ có cả Phương Bửu Nhi và Hồ Bất Sầu.

Bọn người của Tử Y Hầu lúc đó đã vận tang phục.

Phương Bửu Nhi vừa mở miệng hỏi :

– Mộc Lang Quân…

Thủy Thiên Cơ nhanh như chớp, vọt mình tới, chạm vào người hắn.

Cả ba ngã nhào xuống sàn, chưa ai kịp đứng lên, một ngọn gió từ bên ngoài quét ngang khung cửa sổ, rồi một tiếng bộp vang lên. Nơi một chiếc trụ, có mũi tên đuôi cá gắn lông chim điêu cắm sâu hơn năm tấc, đuôi lông còn rung rung.

Linh nhi biến sắc kêu lên :

– Ai đây?

Bên ngoài có giọng cười âm trầm vang lên, rồi một giọng nói cũng âm trầm đáp câu hỏi của nàng :

– Nhị Thập Tứ Quái Đoạt Mạng Truy Hồn, giết người cũng chẳng cần lý do, nếu gặp kẻ biết điều, thì chẳng cần đòi mạng, mà chỉ đòi châu báu, bạc vàng!

Bình! Bình!

Hai cánh cửa mở tung ra, từ bên trong nhìn thấy rõ bên ngoài. Hơn hai mươi người vận y phục đen mặt bao kín khăn đen, ánh mắt chớp ngời, hiện rõ trong tầm mắt của bọn thiếu nữ.

Tiểu công chúa khuỳnh hai cánh tay chống nạnh, đứng thẳng người, trợn tròn mắt, lớn tiếng mắng :

– Bọn cường đạo nào, từ đâu đến, có biết đây là đâu chăng? To gan lắm, mới khinh thường mạng sống, dẫn xác lên thuyền phóng túng, tánh ngông cuồng!

Người cầm đầu nội bọn, bật cười hắc hắc :

– Các đại gia chúng ta chỉ cần châu báu, bạc vàng. Nơi nào có châu báu bạc vàng, là chúng ta đến, cần gì phải biết nơi đó là địa phương chi, nơi chi? Kẻ nào muốn sống hãy bước đến vách thuyền kia, đứng bất động, bất tuân thì cầm như quỷ vô thường đã buông thòng lọng quanh cổ rồi!

Linh nhi sôi giận :

– Chắc như thế không?

Hơn hai mươi người vận y phục đen, rập nhau cười lên, giọng cười quái dị, đồng một lượt vung mấy mươi cánh tay đập mạnh vào các cánh cửa.

Tiếng ầm ầm phát lên dữ dội những tấm ván vỡ vụn thành văm, thành mảnh, bay tung toé.

Linh nhi không ngờ bọn hải tặc đó chưởng lực kinh hồn đến thế.

Bằng vào công lực đó chúng có thể tự liệt mình vào hạng cao thủ thượng thặng trên giang hồ.

Trong một thoáng, nàng ước lượng tình thế. Trên thuyền, ngoài nàng, Châu nhi và Thủy Thiên Cơ ra, tất cả đều còn kém xa chúng.

Nếu xảy ra xô xát, chỉ có ba người chống lại hơn hai mươi người, sự chênh lệch quá rõ ràng. Do đó, sự thắng bại cũng quá rõ ràng, không cần đợi lúc kết thúc mới thấy rõ…

Tự nhiên nàng phát lo ngại.

Nàng cao giọng hỏi :

– Các ngươi sinh hoạt trên biển, hẳn phải thuộc quyền quản trị của Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề?

Người đối thoại với nàng bật cười ha hả :

– Tử Nhiêm Long là cái quái gì? Ta chẳng hề biết một tên quá tầm thường như thế!

Tiểu công chúa lại mắng :

– Ta chẳng quản các ngươi là ai, ta chỉ nói cho các ngươỉ biết là cha ta bỏ mình vì đồng đạo võ lâm mà các ngươi dù sao cũng là người trong võ lâm. Nhân cơn tai biến của ta, lại dám đến đây làm điều vô lễ, thử hỏi lương tâm các ngươi để đâu?

Người đối thoại bật cười cuồng dại :

– Lương tâm! Lương tâm! Xếp cái lương tâm do ngươi vừa nêu ra vào một xó nào đó đi! Lương tâm là cái quái gì, đối với bọn người như chúng ta, lương tâm còn nhẹ hơn một chén rượu thừa.

Y vẫy tay khắp đồng bọn. Hơn hai mươi người cùng lướt tới.

Linh nhi và Châu nhi kinh hãi, vội lướt tới án ngữ cho nội bọn nhà.

Bỗng Thủy Thiên Cơ cất tiếng :

– Ta hết sức lấy làm lạ, nghĩ mãi mà chẳng hiểu được. Truy Hồn Đoạt Mạng Nhị Thập Tứ Quái là hạng người nào? Nhóm đó xuất hiện trên giang hồ từ lúc nào? Ta từng đi khắp đó đây, tuyệt nhiên chẳng nghe ai nói đến.

Người cầm đầu bọn chúng gằn giọng :

– Ngươi là cái quái gì, hòng biết được bọn ta?

Thủy Thiên Cơ quay qua Hồ Bất Sầu hỏi :

– Ngươi có biết gì không?

Hồ Bất Sầu gật đầu :

– Biết chứ!

Linh nhi động tính hiếu kỳ hỏi :

– Thế ra, chúng là những ai?

Hồ Bất Sầu thản nhiên :

– Chúng là một bọn người tập hợp dưới quyền điều động của Trích Tinh Thủ Bành Thanh!

Mọi người của cả hai cánh đều giật mình.

Người cầm đầu đối phương lùi lại hai bước.

Linh nhi rít lên :

– Thì ra ngươi! Ngươi khuyến cáo chúng ta dời thuyền đến đây, cứ tưởng là ngươi có hảo ý, không ngờ ngươi muốn cho chúng ta đi khuất để dễ bề hạ thủ đoạn!…Xưa nay ngươi tỏ ra là nhân vật tốt, giờ đây mới biết lòng lang dạ sói ẩn sau gương mặt ngươi! Ngươi là cầm thú, không hơn không kém!

Tiểu công chúa cao giọng :

– Còn kém loài cầm thú mới đúng! Con gà còn biết ơn hạt thóc, con chó còn biết ơn bát cơm, con trâu còn biết ơn bó cỏ, chứ bọn chúng thì nhân tai biến toan đoạt tài sản người đã hy sinh cho sự an toàn của chúng!

Người cầm đầu bọn áo đen đột nhiên đưa tay giật phắt chiếc khăn bao mặt xuống.

Đúng như Hồ Bất Sầu đã nói, hắn chính là Trích Tinh Thủ Bành Thanh. Lộ gương mặt thật rồi, hắn bật cười ghê rợn, trầm giọng thốt :

– Không ngờ các người khá thông minh, đoán ra được đại gia là ai!

Bản ý của ta là nể oai linh của Tử Y Hầu, dung tha cho các ngươi được sống sót, nhưng hiện tại các ngươi biết rõ chân tướng của ta rồi, thì các ngươi phải chết, có như vậy ta mới yên tâm!

Hắn bước tới một bước, rồi hai bước… Hai mươi ba người kia cũng bước tới, mỗi người một phía mỗi người chiếu cố một hoặc hai thiếu nữ…

Hồ Bất Sầu tự lượng sức mình, chưa phải là địch thủ của bọn áo đen. Cầm chắc cái bại trong tay, y len lén lấy chiếc chìa khóa do Tử Y Hầu trao cho, cài lên mái tóc, chuẩn bị giao đấu.

Bành Thanh hét lên một tiếng lớn, tất cả bọn áo đen cùng xuất thủ một lượt.

Linh nhi kêu lên :

– Châu nhi hãy bảo hộ Tiểu công chúa!…

Tiểu công chúa hét vang :

– Ta chẳng cần ai bảo vệ! Để mặc ta!

Một đại hán thân vóc ốm, cao, nhào tới.

Hắn khinh thường nàng còn nhỏ tuổi, không đáng sợ cho lắm, chừng như hắn thương hại nàng, không nỡ sát hại, nên hắn nhào tới, mà không cầm vũ khí, chắc hắn định bắt sống nàng.

Phương Bửu Nhi sôi giận, quát to :

– Hèn nhát! Vô sỉ! Đường đường một nam nhân lại toan hiếp đáp một cô gái bé nhỏ! Ngươi chẳng xứng đáng đứng trong hàng ngũ võ lâm chút nào!

Thấy người khác lâm nguy, hắn nóng lòng, hắn bất bình mắng cho hả, nhưng mắng mà làm được gì? Hắn lại liều lĩnh, bước nhanh tới đứng án trước mặt Tiểu công chúa, vung tay đấm thẳng vào người đại hán cao ốm.

Nhưng hắn đấm làm sao trúng gã đại hán? Mà có trúng cũng vị tất làm cho gã đại hán phải đau đớn…

Thủy Thiên Cơ thấy kịp sự việc đó, song đứng hơi xa, không can thiệp chỉ kêu thét lớn :

– Bửu nhi! Đề phòng!

Nàng chỉ kêu được mấy tiếng, thân hình Phương Bửu Nhi tung bổng lên không, văng ra ngoài xa, rơi xuống sàn thuyền kêu bình một tiếng nằm bất động…

Tiểu công chúa biến sắc, gọi gấp :

– Bửu nhi? Bửu nhi! Ngươi…

Đại hán ốm cao đã đến trước mặt nàng. Hắn cười hắc hắc, thốt :

– Mặc hắn, cô bé đừng động tâm đến hắn!

Gã dang rộng hai cánh tay ra, bàn tay xòe ra như chiếc quạt bồ, định ôm nàng.

Tiểu công chúa vội xoay người nửa vòng, thoát khỏi vòng tay của gã.

Đại hán cao ốm lại cười ha hả :

– Khinh công khá lắm đó! Song hãy xem thủ đoạn của ta đây.

Hai bàn tay của gã vung lên với tốc độ phi phàm, hai bàn tay biến thành trăm thành ngàn, như vô số cánh bướm chập chờn bay liệng quanh mình Tiểu công chúa.

Ngoài thuật khinh công ra, Tiểu công chúa chẳng biết loại võ công nào khoác, nên hiện tại nàng sử dụng tuyệt kỹ, tránh né thủ pháp của đối phương, chứ chẳng mảy may phản kích.

Thủ pháp của đại hán quả thật nhanh phi thường. Nhưng thân pháp của Tiểu công chúa nhanh vô tưởng, nhờ vậy mà nàng duy trì được một lúc lâu, tránh khỏi bị đại hán chụp trúng.

Linh nhi, Châu nhi dù có muốn trợ giúp Tiểu công chúa, song mỗi nàng tự cứu lấy bản thân còn vất vả vô cùng, làm gì lo liệu cho kẻ khác nổi? Bởi lúc đó, bọn đại hán áo đen đã vào cuộc tất cả rồi, và cảnh hỗn chiến khai diễn khắp khoang thuyền.

Tiểu công chúa vừa né tránh vừa kêu thảm. Đại hán cao ốm vừa dồn áp lực vừa cười rợn. Cuối cùng hắn cũng chụp được Tiểu công chúa.

Đến lúc đó, hơn nửa số thiếu nữ trên thuyền đã bị các đại hán điểm huyệt, còn Hồ Bất Sầu thì mồ hôi đầm đìa. Y chẳng còn sức lực đành ngã khuỵu tại chỗ.

Chỉ có Thủy Thiên Cơ là dửng dưng như thường, nàng ung dung lăn qua đảo lại giữa rừng đao kiếm. Nàng thừa công lực tự vệ, nhưng lại thiếu khả năng chiếu cố bọn người nhà. Nếu bọn đại hán kia rảnh tay, rồi cùng nhau xông vào hợp kích, chẳng rõ nàng có đương đầu nổi hay không?

Võ công của Linh nhi và Châu nhi cũng khá cao, song bất quá cả hai đều hiểu theo hình thức các chiêu. Biểu diễn thì xem rất đẹp mắt, nhưng thực sự giao đấu với địch thủ thì thiếu hẳn phần thực nghiệm.

Do đó chẳng những không linh hoạt, mà còn lúng túng, không phát huy nổi cái thâm diệu tuyệt học, không tạo được áp lực trước một đối phương kém tài, song thừa kinh nghiệm.

Cái học của hai nàng còn nặng mùi lý thuyết. Cái học đó dù được một tay bá chủ võ lâm như Tử Y Hầu truyền cho, nhưng cũng chưa ứng dụng được.

Thành ra, hiện tại hai nàng tự vệ còn thấy khó khăn, nói chi đến việc chiếu cố kẻ khác!

Qua một lúc duy trì, cả hai xuất hạn ướt đẫm y phục. Trong tình thế nguy cấp đó, Linh nhi nhìn sang Thủy Thiên Cơ, một ý niệm thoáng hiện trong tâm não, nàng gọi to :

– Thủy Thiên Cơ, ngươi hãy chạy đi, đừng lưu luyến, vì bọn ta mà phải mang họa chung!

Thủy Thiên Cơ lắc đầu :

– Không! Ta không đi đâu cả!

Linh nhi tưởng nàng có hảo ý, không nỡ bỏ người trong cơn hoạn nạn, hết sức cảm kích, rung rung giọng :

– Thủy cô nương! Đừng bận lâm gì đến bọn này, hãy lo nghĩ đến bản thân…

Thủy Thiên Cơ vụt cười ha hả :

– Đừng lầm! Chẳng phải ta tự nguyện cùng chung hoạn nạn với các ngươi đâu. Chẳng phải ta dại gì nấn ná tại đây để chết chung với các ngươi cho trọn tình đâu! Không, ta còn muốn sống, ta tiếc sự sống của ta lắm. Chỉ vì bờ biển cách thuyền rất xa; mà ta thì chẳng quen lội nước, ta không đi được. Dù ta muốn đi, cũng chẳng có cách nào để đi!

Ta ở lại là vì lẽ đó chứ ta chẳng phải vì các người đâu!

Nàng cười, nàng nói, thản nhiên, không kinh hãi trước địch, không ngại sự trắng trợn trước mặt bọn Linh nhi. Giọng cười, giọng nói còn có phần trào phúng.

Nghe nàng nói thế, Linh nhi và Châu nhi dở khóc dở cười! Còn gì chua chát hơn?

Một bóng người lướt tới, Linh nhi thuận tay vươn nhanh ra, điểm vào huyệt đạo của người đó, nhưng hắn tránh khỏi. Hắn vọt mình đến trước mặt Bành Thanh hỏi :

– Đánh như thế này mãi, biết đến chừng nào chúng ta mới càn quét sạch bọn chúng hở đại ca? Chúng tôi có thể giở một vài tuyệt chiêu ra chứ?

Bành Thanh gật đầu :

– Chúng đã ngoan cố, mình cũng cần gì nương tình nữa. Các ngươi tuỳ tiện, miễn sao thu gọn chúng nhanh chóng được thì thôi!

Đại hán đó vâng một tiếng, đoạn quay mình trở lại cục trường, thoạt nhiên, hắn bốc từng thiếu nữ một, những nàng đã bị điểm huyệt ngã tại chỗ, quăng vào một góc thuyền, trong thoáng mắt hắn làm xong việc đó. Rồi hắn chọn một nàng, vừa đưa tay vừa xoa xoa mặt nàng đó, vừa cười nham nhở, vừa thốt :

– Đẹp! Đẹp lắm! Trẻ lắm! Trẻ như thế này chắc làn da trắng mát lắm đây!

Linh nhi trông thấy hét to :

– Tên khốn nạn, ngươi định làm gì?

Đại hán bật cười lớn :

– Ta làm gì? Ngươi lo sợ cho nàng phải không? Đây, nhìn xem ta làm gì nàng!

Hắn đưa tay, nắm áo nàng đó kéo mạnh, chiếc áo rách ra, bày bộ ngực trắng, nhũ hoa căng phồng…

Linh nhi mắng to :

– Tên khốn nạn? Tên súc sinh!

Hắn bật cười hô hố, xé toát luôn chiếc quần nàng đó vừa cười vừa thốt :

– Đúng, ta là tên súc sinh, bởi là súc sinh nên ta chẳng thích những vật che dấu thân hình. Ta muốn nhìn toàn một những con người trần như nhộng, trần như loại súc sinh! Rồi đến lượt các ngươi, nếu chẳng dừng tay, cúi đầu, các ngươi cũng trần như nhộng!

Hiện tại, thiếu nữ đó chẳng còn mảnh vải che thân, dù một mảnh vải nhỏ bằng bàn tay.

Hắn lại rà tay từ trên suối tóc đen huyền của nàng, từ từ đi xuống ngực, xuống bụng…bọn thiếu nữ thẹn quá, chẳng nàng nào dám nhìn.

Châu nhi hét lo :

– Ngươi…ngươi…

Nàng muốn mắng nhiều tiếng độc song chẳng thốt được tiếng nào, vì quá tức uất.

Một thiếu nữ bị lột trần, rồi đến lượt nàng thứ hai, nàng thứ ba, chúng bị điểm huyệt, dù căm phẫn, song còn phản kháng gì được?

Chúng quá thẹn, quá hận, tủi thân, khóc ròng…

Đại hán cao, ốm đã chế ngự được Tiểu công chúa, chụp nàng nhấc bổng đưa nàng lên cao, vừa cười vừa gọi :

– Anh em xem đây? Nàng này còn bé bỏng gì đâu? Có thể dùng làm nàng hầu được rồi đó! Có hầu non như thế này thì tuyệt!

Linh nhi hét to :

– Buông ra, tên khốn nạn! Buông ra!

Thủy Thiên Cơ khẽ cảnh cáo nàng :

– Mắng cứ mắng, hét cứ hét, tuyệt đối không nghe lời chúng mà dừng tay, các người hãy tưởng tượng nếu sa vào tay bọn súc sinh này, thì tai hại không lường nổi! Ai đã kẹt, cứ để kẹt, ai chưa kẹt cố vùng vẫy cho khỏi kẹt.

Linh nhi khóc rống lên :

– Nhưng…nhưng…

Vừa lúc đó, đèn trong khoang thuyền vụ tắt, chỉ còn mấy ngọn bên ngoài, nhưng gió thổi mạnh làm chao chao, khi mờ khi tỏ, không còn ai trông rõ sự vật cả.

Một mùi hương lạ đột nhiên thoang thoảng trong không gian, mùi thơm đó hẳn từ bên ngoài theo gió bay vào, tiếp theo mùi hương là hơn hai mươi bóng vàng óng ánh, từ bốn phía bay đến chập chờn như ác quỷ hung thần.

Bọn người do Bành Thanh quy tụ, điều động đến tận thuyền đêm nay toan vét sạch tài sản của Tử Y Hầu, gồm toàn những tay giết người không chớp mắt, không tanh máu. Thế mà thấy những bóng vàng xuất hiện, người nào cũng sửng sốt, kinh hoàng. Không hẹn mà đồng, chúng cùng dừng tay, cùng hiệp nhau một chỗ, nương tựa vào nhau như sắp khai chiến với địch.

Còn Bọn Linh nhi, Châu nhi, Hồ Bất Sầu cũng đã lùi nhanh về một góc khoang thuyền, đôi tay nắm chặt lại.

Cục trường hình thành cái thế tam giác rõ rệt, và bọn Bành Thanh đang từ cái thế chủ động, chuyển sang thế thụ động.

Thế tam giác hình thành rồi, phe Bành Thanh và phe Linh nhi bây giờ mới quan sát kỹ bọn mới đến.

Chúng không là ác quỷ hung thần, chúng là những con người, bằng xương bằng thịt, mùi hương lạ bốc từ thân thể chúng.

Bỗng, không rõ từ đâu xẹt đến, hơn mấy mươi đạo bạch quang sáng rực, chiếu thẳng vào người bọn đó, thành cái màu vàng óng ánh của chúng ngời lên chóa mắt, và cũng nhờ những đạo bạch quang đó mà cánh Linh nhi và cánh Bành Thanh mới nhận ra đó là những nàng thiếu nữ, lõa thể, xõa tóc dài chấm đất, tóc và thân thể được xoa một lớp phấn màu vàng bốc mùi thơm phức.

Hiện tượng đó làm cho mọi người bàng hoàng, sửng sốt. Mùi hương đó làm cho tất cả ngây ngất, say sưa, phần hồn rời phần xác phiêu phưởng dật dờ.

Trong khi mọi người đang đờ đẫn như tượng gỗ, thì bọn thiếu nữ đó dang hai cánh tay ra, nhào tới, mỗi nàng tiến đến một gã áo đen.

Chúng mỉm miệng cười duyên, trông còn hấp dẫn hơn mùi hương lạ.

Chúng đã đẹp, chúng lại trần xuồng, phô trọn tòa thiên nhiên ngà ngọc trước mắt những đại hán tràn đầy nhựa sống, bảo sao bọn đại hán đã ngây ngất, lại chẳng ngây ngất hơn với nụ cười quyến rũ?

Thân hình đó, mùi hương đó, nụ cười đó, làm tê liệt hơn hai mươi đại hán dưới sự điều động của Bành Thanh, hắn cũng không tránh khỏi trận mê hồn, do chúng bố trí.

Chúng trở thành những pho tượng mặc cho các nàng làm gì thì làm.

Mỗi nàng đeo kín một gã, tay vòng qua cổ đu mình lên, chân co lại, gót chân ấn vào phía hậu đầu gối.

Sự cọ sát của các nàng, càng làm cho bọn đại hán thêm đê mê hơn, hiện tại bọn đại hán chẳng còn nghĩ đến phản ứng, chứ đừng nói là có phản ứng nào.

Thoáng nhìn qua cục diện, ai ai cũng tưởng là nữ đang vồ vập say sưa nam, nữ là những kẻ trông nam xuất ngoại từ lâu, mới đặt chân trở lại gia đình, nữ còn trong cơn xúc cảm, không ngăn chặn nổi nguồn lòng để cái thương, cái nhớ, cái trông chờ hiện lộ qua vòng tay nữ, muốn hòa lẫn xương thịt với nam thành một khối…

Và cái khối chung đó đang bị ngọn lửa lòng đốt chín. Trước khí chín, đường gân rung thớ thịt rung, càng bị đốt, họ càng đê mê, nam cũng như nữ, sẵn sàng chết với sự đê mê…

Nhưng, nam và nữ là hai phe đối chiếu, trong khi nam đang tê liệt, thì nữ lại sự dụng đấu pháp ly kỳ, đấu pháp đó càng làm cho nam tê liệt hơn, hoàn toàn biến thành khí cụ cho nữ mặc tình vọc, phá…

Bỗng, một trong số thiếu nữ khỏa thân hỏi :

– Chúng ta là ai?

Tất cả những nàng kia rập nhau đáp :

– Chúng ta là Huỳnh Kim Ma Nữ!

Kế tiếp, nhiều tiếng rắc rắc, bạch bạch vang lên kèm theo tiếng rú thảm, tất cả bọn đại hán áo đen ngã nhào trong tiếng cười của bọn Huỳnh Kim Ma Nữ.

Thì ra vòng tay đeo nơi cổ các đại hán, siết mạnh một cái, xương vai đại hán gãy vụn. Gót chân ấn nơi phía hậu đầu gối đại hán, nhấn mạnh một chút, xương chân gãy vụn. Xương gãy kêu rắc rắc; thân hình ngã xuống kêu bạch bạch,đồng thời chúng rú lên, lẫn với tiếng với tiếng cười của bọn thiếu nữ.

Giờ đây, hơn hai mươi xác bất động nằm la liệt trên sàn thuyền.

Chúng bất động nhưng miệng còn rên rỉ ư ử được.

Trong mấy phút giây, với đấu pháp kỳ dị, bọn Huỳnh Ma Kim Nữ, tận loại trừ bọn đại hán áo đen, khỏi vòng chiến. chỉ còn độc lại Bành Thanh.

Bọn Linh nhi hết sức kinh hoàng, chỉ có Thủy Thiên Cơ là dửng dưng như thường, hơn nữa nàng khoanh tay, đứng nhìn, miệng điểm nụ cười thích thú.

Trích Tinh Thủ Bành Thanh xuất hạn đẫm ướt, y rung rung giọng hỏi :

– Các ngươi…có phải là Tây Phương…

Từ bên ngoài khoang thuyền, một giọng nói lanh lảnh vọng vào :

– Đúng vậy! Ngươi có kiến thức khá đấy!

Giọng nói phát lên, nghe thì nhỏ, nhưng ngân vang rờn rợn, như tiếng chạm khẽ vào nhau của những vật bằng kim loại.

Vẻ sợ hãi hiện lên rất rõ trong ánh mắt của Trích Tinh Thủ Bành Thanh, y líu lưỡi ấp úng :

– Kim…Lão tiền…bối, bọn chúng tôi…chưa hề làm điều gì đắc tội với tiền bối, tiền bối sao nỡ…

Người bên ngoài hét to :

– Câm ngay! Tử Y Hầu có là hạng người thế nào đi nữa, thì lão ấy cũng đã chết rồi. Bọn tỳ thiếp của lão có tội tình gì, mà các ngươi dám lăng nhục dã man như vậy?

Dùng khẩu khí đó, người bên ngoài khoang thuyền không biểu lộ cái ý tôn sùng Tử Y Hầu như tất cả hào kiệt anh hùng đã quy tụ nơi bờ biển, theo dõi cuộc so kiếm vừa qua. Trước con mắt y. Tử Y Hầu bất quá là một nhân vật có thực tài, nhưng chẳng đến nỗi là một thần tượng!

Nhưng, y là bạn hay thù của Tử Y Hầu?

Bọn Linh nhi vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, nếu người nào đó là bạn Tử Y Hầu, thì cục diện hôm nay quả đúng là “Họa trung hữu phúc, kiết xuất từ hung”. Còn như người đó là thù, thì đúng là “Họa vô đơn chí”, đành rằng y loại trừ bọn Bành Thanh đề cứu bọ, nhưng cứu họ rồi đưa họ vào nguy cảnh khác, rất có thể hung hiểm hơn, như vậy trốn mồ gặp mả, chứ có thoát nạn đâu?

Bọn Linh nhi nghĩ rằng, sa vào tay cường đạo, là bọn Bành Thanh, kể ra còn nhẹ nhàng hơn rơi vào tay ác quỷ. Bởi bọn Huỳnh Kinh Ma Nữ kia xuất hiện chẳng khác nào bọn ác quỷ.

Do đó, sự mừng rỡ của bọn Linh nhi rất mong manh, mà niềm sợ hãi càng thêm trầm trọng.

Thủy Thiên Cơ không hề tỏ ra nao núng chút nào, chừng như nàng đã có chủ ý, chừng như nàng thừa hiểu bọn người mới đến đó là ai, và nàng chẳng hề sợ hãi chúng Tất cả đều hướng ra ngoài.

Vô luận là người bên ngoài là tốt, là xấu, hiền hay dữ, bạn hay thù, người đó hẳn là một nhân vật phi thường, có thinh danh chấn động khắp bốn phương.

Một vầng kim quang bao bọc người bên ngoài, người đó có thân vóc độ ba thước cao vĩ, kim quang bao bọc, nên trông như một quả cầu tròn, quả cầu đó bay vút vào khoang thuyền. Vầng kim quang phát ra do bộ y phục của y, chẳng rõ bộ y phục đó bằng chất liệu gì. Đầu y đội một chiếc mão cũng bằng vàng, mão có hình thức quái dị xem nặng lắm, nếu người yếu sức chụp cái mão đó lên đầu dám thụt thân xác xuống mấy tấc, cổ phải rụt ra khỏi bờ vai.

Đặc biệt nhất là hàm râu của y dài hơn thân hình, vì quá dài nên phết đất, tóc màu vàng, trông y hết sức huy hoàng, nhưng có phần khôi hài, dễ khiến cho người nhìn phải cười nôn.

Còn ai dám cười nữa, khi thuộc hạ của người đó đã loại trừ hai mươi cường đạo. Chúng còn thoi thóp thở đó nhưng có khác nào đống xương thịt chỉ chờ vất xuống biển.

Có hàm râu dài như vậy, dĩ nhiên người đó phải già, và nhân bộ râu vàng, người ta gọi lão là “Kim Tu lão nhân”.

Lão vừa bay vút vào khoang thuyền, bọn Huỳnh Kim Ma Nữ cấp tốc quỳ xuống, đầu cúi sát ván thuyền.

Kim Tu lão nhân bật cười ha hả :

– Được lắm! Được lắm! Các ngươi không đến nỗi làm mất mặt lão phu!

Giọng nói của lão ngân lên, như tiếng kim khí nghe chói tai hết sức.

Nhưng giọng cười của lão nhân nghe như tiếng trống gióng liên hồi, như ngàn muôn quân giục ngựa, nện vó rầm rập trên nẻo đường chinh chiến. Tiếng trống, tiếng vó ngựa bừng bừng sát khí ai nghe cũng phải khiếp vía kinh hồn.

Một con người cao to hơn ba thước, dáng dấp bằng một hài đồng, thế mà phát huy âm thinh hồng lượng, ngang với một kẻ khổng lồ. Nếu chẳng có võ công tuyệt đỉnh thì làm gì biểu lộ một sinh lực phi thường như vậy?

Kim Tu lão nhân cười một lúc, rồi ngừng, đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi Thủy Thiên Cơ.

Toàn thân lão bốc một ánh sáng vàng, và đôi mắt của lão cũng rực ánh sáng vàng, ánh mắt đó nhìn vào ai là kẻ ấy nghe lạnh xương sống ngay.

Thủy Thiên Cơ chừng như có chỗ ỷ trượng, chẳng những không ngán, trái lại còn cười duyên, cười đến khích động những ai cố lơ là với nàng.

Kim Tu lão nhân thấy nàng cười, cũng cười lớn :

– Hay quá! Hay quá! Không ngờ Thủy Thiên Cơ liễu đầu cũng có mặt tại đây.

Thủy Thiên Cơ nhại lại đúng giọng, đúng câu :

– Hay quá! Hay quá! Không ngờ Kim Hà Vương cũng có mặt tại đây!

Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ kinh hãi, trố mắt nhìn nàng. Chúng không ngờ nàng khinh thường vị chúa tể của chúng, dám đối đáp ngạo mạn như thế!

Trái lại bọn Linh nhi hết sức hân hoan, nếu Thủy Thiên Cơ dám đùa cợt như vậy, là nàng không ngán lão nhân. Trong trường hợp đó nếu lão nhân có làm gì nguy hại đến họ thì Thủy Thiên Cơ can thiệp ngay. Nàng thừa sức can thiệp, nên mới dám khinh thường lão.

Niềm sợ hãi đã qua, họ trấn định tinh thần, tính hiếu kỳ phát động, họ tìm hiểu về cái tên Kim Hà Vương.

Cái tên có vẻ quái dị với họ, họ tự hỏi, đó là danh tánh thật sự của lão nhân, hay chỉ là một ngoại hiệu do màu vàng của thân thể, của râu tóc dài mà thành?

Kim Hà Vương cười lớn :

– Thủy liễu đầu to gan nhỉ, ngang nhiên dám nhại giọng Kim đại thúc!

Rồi lão nhân lại đảo mắt ngời ánh vàng, nhìn quanh một lượt nữa, lại thở dài, tiếp :

– Nhưng ngươi từng khoe mình là tay khá lắm, giờ gặp tại đây, lão phu thất vọng vô cùng!

Thủy Thiên Cơ cười hì hì chẳng nói làm sao cả.

Kim Hà Vương tiếp :

– Ngươi có mặt tại đây, lại để cho bọn hải tặc lăng nhục tỳ thiếp của Tử Y Hầu. Chính lão phu cũng thẹn lây. Thẹn là vì dù sao cũng là đại thúc của một nàng quá vô dụng.

Lão thốt với giọng tràn đầy hiệp khí, thốt xong lão tỏ vẻ hết sức cảm khái. lão kích động đến độ rung cằm, cả hàm râu cũng rung rung theo, ánh vàng chơm chớp trông như sóng dợn dưới bóng hoàng hôn.

Thủy Thiên Cơ không đề cập đến sự thắng bại giữa nàng và bọn Bành Thanh, chỉ hỏi lại :

– Bọn súc sanh đó lão nhân gia định trừng trị thế nào?

Kim Hà Vương không do dự :

– Nghĩ vì chúng cũng có con mắt nhận được lão phu là ai, lão phu sẽ tha cho chúng!

Bọn Bành Thanh hết sức mừng rỡ, tên nào cũng sáng rực ánh mắt.

Nhưng Kim Hà Vương tiếp :

– Tha cho chúng được toàn thây!

Không phải tha mạng sống mà chỉ tha cho toàn thây! Thế là chết, chết được toàn thây!

Ánh mắt sáng ngời của bọn Bành Thanh vụt tắt, gương mặt xám xịt lại, kẻ nào run được cứ run.

Đến bọn Linh nhi cũng biến sắc, dù Kim Hà Vương sát hại bọn Bành Thanh là giải nạn cho họ. Họ biến sắc, vì không ngờ lão tàn độc đến độ đó! Dù sao, bọn Bành thanh cũng chưa phạm tội ác quá nặng, bất quá chúng uy hiếp để cướp đoạt châu báu bạc vàng, chúng chưa hại mạng người, sao nỡ dùng độc hình với chúng, giết một lúc hai mươi bốn mạng người dù cho chúng toàn thây, nghĩ ra cũng thảm thương vô cùng!

Bình sinh bọn Linh nhi chưa thấy cảnh giết chóc như vậy!

Bành Thanh lêu lên :

– Tây Phương Huỳnh Kim Cung…

Y không kịp dứt câu trọn ý, hai Huỳnh Kim Ma Nữ nhấc bổng y lên. Bên cánh tay vàng chói chớp chớp, thân hình y bị tung qua khung cửa sổ khoang thuyền, một tiếng “tủm” vang khẽ. Từ đây oan hồn của y phiêu phưởng muôn đời trên mặt trùng dương.

Từng cặp ma nữ khác lần lượt phóng bọn đại hán áo đen ra ngoài.

Chúng sẽ chẳng bơ vơ cô quanh bước sang thế giới bên kia!

Kim Hà Vương vuốt nhẹ chòm râu dài, bật cười ha hả :

– Lão phu trả sự im lặng lại cho con thuyền, không còn ai nhũng nhiễu các ngươi nữa.

Lão nhìn quanh, bỗng thấy Hồ Bất Sầu, hét to :

– Còn một gã nữa! Bay đâu! Sao không thanh toán nốt?

Hồ Bất Sầu là nam nhân duy nhất còn lại trước con mắt lão, bởi lão chưa thấy Phương Bửu Nhi. Lão không muốn nhìn nam nhân duy nhất đó, lão muốn quét sạch bọn nam nhân trong tầm mắt lão.

Linh nhi và Châu nhi giật mình, trong khi bọn Huỳnh Kim Ma Nữ đã bước tới kèm hai bên Hồ Bất Sầu rồi.

Linh nhi và Châu nhi trong thoáng mắt ước lượng tình hình, tự xét không thể cứu nạn cho Hồ Bất Sầu được, không đủ sức can thiệp là cầm như Hồ Bất sầu phải chịu chung số phận với Bành Thanh. Hai nàng bất nhẫn quá, đành liều mạng bước nhanh đến khung cửa sổ, án ngữ tại đó, đồng thời kêu lên :

– Y không phải là đồng đảng của bọn áo đen, y không oán thù với các vị tại sao các vị muốn giết y?

Kim Hà Vương cười lạnh :

– Tất cả nam nhân trên thế gian đều đáng giết cả, giết tuyệt, các ngươi có hiểu chăng? Hắn là nam nhân, không thể ra ngoài thông lệ đó!

Các ngươi hãy tránh ra!

Linh nhi sôi giận :

– Nói như vậy là tiền bối muốn tất cả nam nhân trên đời đều phải chết hết, chỉ để một mình tiền bối sống sót sao?

Kim Hà Vương lạnh lùng :

– Cô bé hiểu đúng đó! Chỉ vì!…

Thủy Thiên Cơ lên tiếng :

– Chỉ vì nếu còn một nam nhân sống sót thì nữ nhân không thể không làm một cuộc so sánh với đại thúc, và đại thúc không thể giấu diếm được cái lùn của mình. Mà trên đời nầy có một nữ nhân nào chịu với một người chồng lùn tịt, chiều cao chỉ ngang nách mình thôi! Thà rằng nam nhân chết hết, còn độc lại một mình đại thúc, nữ nhân còn kén chọn thể nào được? Có đúng vậy không, hở đại thúc?

Kim Hà Vương cười hà hà :

– Liễu đầu đoán trúng tâm ý lão phu!

Cái lão Kim Hà Vương này quả có tánh tình quái thật. Việc đáng giận, lão không giận, việc chẳng đáng đối xử tàn nhẫn, lão lại cực kỳ hung ác. Giả sử người nào khác nghe Thủy Thiên Cơ móc như vậy, phải phẫn nộ, gào thét ầm ĩ, nhưng lão lại cười bằng thích, lão tỏ lộ niềm khoái trá phi thường.

Thủy Thiên Cơ đáp :

– Nhưng về người này thì khác! Nếu lão nhân gia giết hắn, thì mẹ tôi chẳng cao hứng chút nào. Mà nếu mẹ tôi không cao hứng thì chính lão nhân gia cũng thừa hiểu là sẽ có những gì phát sinh sau đó. Lão nhân gia từng chứng kiến hậu quả những sự việc như vậy, phải không?

Kim Hà Vương sững sờ người một lúc, đoạn ấp úng :

– Thật vậy à?

Thủy Thiên Cơ cười lạnh :

– Tôi làm gì dám nói ngoa với lão nhân gia?

Kim Hà Vương lại thừ ra một lúc nữa, sau cùng thì lão đấm tay vào bụng bình bịch, lão nhảy dựng lên. Lão cử động mạnh quá làm con thuyền to lớn như thế cũng phải lắc lư, những cánh cửa khua động ầm ầm.

Bọn Linh nhi xám mặt chẳng nàng nào dám nói năng gì cả, chi có Thủy Thiên Cơ cười tủm tỉm mãi…

Lão quát lớn :

– Buông gã ra đi, đuổi gã ra phía sau thuyền, đừng để ta trông thấy gã!

Huỳnh Kim Ma Nữ chẳng dám chậm trễ, đẩy Hồ Bất Sầu về phía hậu.

Mãi đến lúc đó, Linh nhi mới trấn định tinh thần, bước tới vòng tay hỏi :

– Lão tiền bối giải nạn cho chúng tôi như thế này, chúng lôi phải làm gì để đáp ơn trọng?

Kim Hà Vương gật gù :

– Phải đấy, lão phu cứu các ngươi thoát chết, dĩ nhiên các người phải báo đáp ơn của lão phu chứ! Đâu các ngươi thử nói, sẽ báo đáp như thế nào cho lão phu nghe đi!

Linh nhi trầm ngâm một lúc :

– Hầu gia có để lại bạc vàng châu ngọc…

Kim Hà Vương cưới lớn :

– Bạc vàng, châu ngọc? lão phu mơ mộng những thứ đó à? Bọn kia toan sát hại các ngươi, để cướp vàng bạc châu ngọc, rồi lão phu tàn sát chúng, để nhận lấy vàng bạc châu ngọc của các người, như vậy có khác nào lão phu tranh đoạt với chúng đâu? Tây Phương Huỳnh Kim Cung giàu có vô cùng, lão phu sá gì một số tài sản nhỏ mọn trên con thuyền bé này?

Linh nhi giật mình :

– Lão tiền bối…

Nàng nhìn đồng bọn, thấy người nào cũng biến sắc, rồi nàng nhìn qua bọn Huỳnh Kim Ma Nữ. Thấy nàng nào cũng lạnh lùng, nàng thầm nghĩ, không tham bạc vàng, châu ngọc, Kim Tu lão nhân muốn gì?

Lão muốn gì, làm sao nàng đoán nổi? Nàng nhìn lão cố lấy binh tĩnh, hỏi :

– Xin tiền bối cho biết chúng tôi phải làm thế nào?

Kim Hà Vương lại cười vang :

– Các ngươi đừng sợ là lão phu mang các ngươi về cung! Không đâu, lão phu háo sắc thật đấy, song trong thiên hạ thiếu gì gái đẹp còn nguyên vẹn, lão phu cần gì phải thu lượm của thừa thãi của Tử Y Hầu?

Linh nhi thở phào cung kính thốt :

– Xin tiền bối cho biết ý kiến!

Kim Hà Vương vụt thu nụ cười trầm giọng :

– Lão phu đến đây, với mục đích tra cứu lai lịch một người, xem người đó hiện hạ lạc địa phương nào. Lão phu hận người đó tận xương tuỷ, thề quyết không đội trời chung với y. Biết y ở đâu rồi lão phu sẽ đến tận nơi chặt xác y thành ngàn mảnh, vạn đoạn!

Giọng nói của lão càng phút càng nghiêm lạnh, ánh mắt của lão ngời lửa hận thù, trông phát ngán.

Linh nhi run run giọng hỏi :

– Tiền bối có thể cho biết ngươi đó là ai?

Kim Hà Vương hừ một tiếng :

– Dĩ nhiên là phải cho các ngươi biết! Người đó là sự huynh của Tử Y Hầu, bị lão phu đánh bại một lần, co đầu rút cổ trốn nhủi trốn chui vào xó kẹt nào. Từ bao nhiêu năm qua, lão phu tìm mãi mà không gặp.

Trong thiên hạ ngày nay, chỉ có Tử Y Hầu biết y hiện ẩn nấp ở nơi nào!

Một ý niệm chớm hiện, Linh nhi thốt :

– Nhưng tiền bối đến chậm một chút!…

Kim Hà Vương bật cười rùng rợn :

– Ngươi tưởng lão phu không hay biết gì về cái chết của Tử Y Hầu à? Chỉ vì lão ấy chết, lão phu mới đến đây! Lão phu chờ đợi cái chết của Hầu gia ngươi từ hơn mười năm qua rồi. Mãi đến gần đây mới nghe lão sắp đấu kiếm với người áo trắng, lão phu cấp tốc đến đây thầm khấn nguyện cho lão ấy chết dưới tay kiếm khách lạ…

Linh nhi trố mắt :

– Hầu gia chết rồi còn ai biết được sư huynh của người hiện giờ ở đâu mà chỉ cho tiền bối?

Kim Hà Vương cười ha hả :

– Ngươi xem lão phu là hạng người như thế nào. Lại dám buông lời gian trá? Sự liên hệ giữa Tử Y Hầu và người sư huynh của lão vô cùng mật thiết, Hầu gia của ngươi chết rồi hẳn phải có trối trăng hậu sự cho các ngươi chứ? Huống chi, người áo trắng có hẹn bảy năm sau sẽ trở lại, tự nhiên Tử Y Hầu phải sai phái ké nào đó trong các ngươi đến gặp sư huynh của lão, nhờ chỉ điểm võ công, để sau này đối phó với người áo trắng. Lão phu hỏi các ngươi, ai được phái đi tìm sự huynh của Tử Y Hầu? Kẻ đó phải khai thật với lão phu địa phương ẩn náu của sư huynh lão ấy!

Linh nhi biến sắc, ấp úng :

– Nhưng…nhưng…

Kim Hà Vương quát lớn :

– Nhưng cái gì? Không nhưng cái gì cả, các ngươi lập tức khai ra cho lão phu biết, lão quỷ đó hiện tọa lạc nơi nào, nếu một mực giấu diếm, thì đừng trách lão phu hạ thủ đoạn tàn độc!

Lão gằn từng tiếng :

– Cho các ngươi mấy phút suy nghĩ? Qua mấy phút đó, số phận của các ngươi sẽ được định đoạt!

Linh nhi bình thường lanh lợi lắm, hiện tại thì chẳng khác nào một kẻ ngốc, đành thu vai bất động trước mọi biến chuyển của tình hình, không có một phản ứng nhỏ hữu hiệu.

Kim Hà Vương bước đến một chiếc ghế ngồi xếp bằng tròn, vẫy tay về phía các Huỳnh Kim Ma Nữ :

– Ca lên! Ca một khúc, không dài mà cũng không ngắn, gợi cái hứng thú của con người bốc lên độ khá cao một chút!

Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ vâng một tiếng lớn, đồng ca. Giọng chúng nghe thì dịu dàng, nhưng lạnh lùng làm sao.

Kim Hà Vương hướng sang bọn Linh nhi :

– Ca khúc dứt mà các ngươi chưa chịu cung khai với lão phu, thì cứ mở to mắt, nhìn xem thủ đoạn lão phu dành cho các ngươi!

Giọng ca tuy lạnh lùng, khúc ca không đượm mùi dâm dật, nhưng có một ma lực là dao động lâm tư con người dần dần người nghe mất cả tự chủ. Tuy nhiên, Linh nhi vì quá lo sợ nên chăng để ý đến giọng ca, nhờ vậy mà tâm hồn ổn định, Thủy Thiên Cơ bỗng kêu to :

– Yêu cầu lão nhân gia ra lệnh ngừng ca khúc đi!

Kim Hà Vương thét :

– Tại sao phải ngưng?

Thủy Thiên Cơ lạnh lùng :

– Dù lão nhân gia có bắt chúng ca luôn ba ngày ba đêm cũng chẳng có ma nào cung khai cho! Bởi họ có biết gì mà cung khai?

Kim Hà Vương bỗng bằng một thân pháp cực kỳ ảo diệu, đang ngồi xếp bằng tròn trên ghế, quật tung bổng người lên, lộn một vòng trong không gian, đáp xuống đứng trước mặt Thủy Thiên Cơ chỉ thẳng tay vào mũi nàng quát :

– Xú liễu đầu! Ngươi là người trong Ngũ Hành Thần Cung của lão phu, sao lại đứng về phe kẻ khác, toan chống chọi với lão phu?

Thủy Thiên Cơ điềm nhiên nhếch nụ cười nhẹ :

– Tôi có theo phe ai đâu? Bất quá tôi nói sự thật, lão nhân gia không chịu nghe thì thôi, sao lại gắt, thế lão nhân gia tưởng tôi nói dối để chạy tội cho họ à?

Kim Hà Vương quay lại bọn Huỳnh Ma Kim Nữ vẫy tay mấy lượt, chúng ngưng ca khúc liền.

Lão trùng mắt nhìn Linh nhi và Châu nhi đột nhiên quát :

– Nói hay không nói?

Linh nhi và Châu nhi nín lặng.

Thủy Thiên Cơ cười hì hì :

– Tôi nói có sai đâu! Họ biết gì mà nói?

Kim Hà Vương quát lên như sấm, song Linh nhi và Châu nhi vẫn mím môi chẳng thốt một lời nào. Dù là lời phân trần.

Thủy Thiên Cơ khoanh tay trước ngực, ngả người tựa vào vách, chân thò ra, chân rút lại mắt nhìn lên, mơ màng tiếp :

– Nghe lời tôi đi, lão nhân gia hãy trở về, nóng nảy, phẫn uất cũng chẳng ích lợi gì, tìm nơi khác mà dò la tin tức may ra còn được việc hơn.

Kim Hà Vương quát, mắng một lúc, chẳng có kết quả gì. Lại đứng thừ ra đó, lâu lắm lão bỗng cười ha ha, giọng cười rùng rợn vô cùng, dứt tràng cười, lão gằn từng tiếng :

– Được Lão phu hãy xem các ngươi có bằng lòng cung khai hay không cho biết!

Đưa nhanh tay mò mò trong mình, lão rút ra một cuộn kim tuyến :

Đường dây do nhiều sợi tơ vàng đánh lại, ít nhất cũng dài mấy trượng, nhỏ như tơ nhện.

Chẳng ai biết lão lấy đường dây đó ra để làm gì? Chỉ có Thủy Thiên Cơ, nàng hiểu lắm, bởi nàng cũng thuộc về Ngũ Hành Thần Cung. Vừa trông thấy đường giây. nàng biến sắc…

Lấy đường dây ra rồi. Kim Hà Vương vung tay, đường dây tháo ra, vươn dài đường dây nhỏ như tơ nhện, thẳng cứng. Lão bật cười hăng hắc, hỏi :

– Các ngươi có chịu nói hay không?

Buông dứt câu, lão đưa tay lên, đường dây thừng cứng lên theo, rồi lão hạ tay xuống đường dây nhắm lưng bọn Linh nhi giáng mạnh.

Một đường dây nhỏ bằng tơ nhện chạm vào mình chúng phỏng có nghĩa lý gì, huống chi dù sao chúng cũng từng luyện tập nội công có sức chịu đựng đến mức độ nào đó?

Đường dây giáng xuống lưng thiếu nữ, từng nàng một bắt đầu từ nàng đầu tiên tới nàng cuối cùng, trong thoáng mắt nó đã đánh đủ hơn hai mươi thiếu nữ.

Chưa bị dây chạm, tất cả đều khinh thường, nhưng đường dây chạm nàng thứ nhất, nàng đó rú lên, rồi nàng đứng kế rú lên, tiếp theo là nàng thứ ba, đến nàng cuối cùng, chúng vừa rú, vừa co rúm người lại, cảm thấy đau đớn như bị trượng to đập vào mình.

Rồi đường dây không ngừng lên xuống, không rít gió, nhưng quất vào lưng bọn thiếu nữ kêu trói trót, chẳng khác nào roi vọt đánh mạnh, chỉ qua mấy cái quất đầu tiên, y phục của bọn thiếu nữ rách tơi tả, phần dưới còn che đậy phần nào cơ thể, chứ phần trên thì lộ da thịt trên làn da trắng, có hằn vết dây, dù nhỏ song trông rất rõ.

Chỗ tuyệt diệu của thủ pháp của Kim Hà Vương là đường dây giáng đúng vào huyệt đạo của bọn thiếu nữ, chúng đã đau vì bị đánh đau, càng đau hơn vì bị trúng nhằm những chỗ nhược. Chúng rúm người, rú thảm, mặt chúng xanh mét, chân tay run, trông hết sức não nùng.

Đã đến lúc phải liều, Linh nhi và Châu nhi chụp đường dây.

Đường dây tơ vàng lại vút lên tiếp, lần này chỉ giáng trót trót xuống lưng Linh nhi và Châu nhi.

Dĩ nhiên cả hai đau đớn vô cùng nhưng hai nàng cắn răng cố chịu đựng, không dám kêu than chi hết.

Kim Hà Vương vừa quất, vừa cười ha hả :

– Nói hay không nói? Có chịu nói không nào?

Thấy kẻ khác khổ sở, nhất là khổ sở do lão lão, lão đắc ý lắm.

Càng đắc ý lão càng quất nhanh, quất mạnh. Chẳng những không kêu than, Linh nhi và Châu nhi cũng có ý liều mạng toan nhào tới quyết sống chết với lão.

Đột nhiên có tiếng quát vang lên như sấm :

– Dừng tay! Dừng tay ngay! Ta nói!

Kim Hà Vương cười lớn :

– Có vậy chứ! Thế nào rồi cũng có kẻ phải nói chứ! Ha ha! Đừng hòng, nghịch ý với lão phu.

Lão giật mạnh cánh tay, đường dây thu về, cuộn tròn lại trong bàn tay lão.

Đường dây thu về rồi, lão tìm xem kẻ nào vừa tuyên bố là bằng lòng nói, chi thấy một tiểu tử mũi cao mắt sáng từ góc khoang thuyền bước tới, hiên ngang chững chạc.

Thì ra chính là Phương Bửu Nhi. Không rõ hắn đã tỉnh lại từ lúc nào.

Kim Hà Vương cau mày, hỏi :

– Chính ngươi? Ngươi là một tiểu quỷ, ngươi biết gì mà hòng nói?

Linh nhi và Châu nhi cùng một loạt thét lên :

– Bửu Nhi lui lại ngay, ngươi không được nói gì hết!

Kim Hà Vương không hề tin tưởng một đứa bé như Phương Bửu Nhi lại biết được việc hệ trọng, song nghe Linh nhi và Châu nhi thét lên, lão sáng mắt liền, bởi nếu hắn chẳng biết gì thì tại sao hai nàng ngăn chặn?

Lao nhảy vọt tới cạnh hắn, vừa cười vừa thốt :

– Nói đi, nói mau cậu bé, lão phu sẽ cho kẹo, cho thật nhiều kẹo!

Gia gia đang chờ đây!

Phương Bửu Nhi trừng mắt :

– Gia gia của ai?

Kim Hà Vương giật mình cười lớn :

– Được! Được! Lão phu là gia gia của kẻ khác, chẳng phải gia gia của ngươi!

Phương Bửu Nhi cười hì hì :

– Hỡi lão đệ râu dài kia, nói thế nghe được đấy! Đại ca sẽ mua kẹo cho ăn.

Kim Hà Vương giật mình, đột nhiên sôi giận, nhưng chẳng dám phát tác, vì lão còn phải uyển chuyển để khai thác Phương Bửu Nhi.

Nếu làm dữ hắn sanh ngạnh, không chịu nói thì phiền phức lắm. Lão chẳng biết nói gì làm gì, cứ vuốt vuốt chòm râu dài óng ánh vàng, chờ xem thái độ của Phương Bửu Nhi.

Linh nhi và Châu nhi dù đang lo sốt ruột gan, trông thần thái của lão cũng khó nín cười.

Phương Bửu Nhi tiếp nối :

– Trước khi chết, Tử Y Hầu có lưu lại một phong mật giản, trong giản đó, có ghi chỗ ẩn trú của người sư huynh. Mật giản đó hiện do ai cất giữ, ngươi muốn biết chăng?

Kim Hà Vương vô cùng hân hoan thốt gấp :

– Muốn! Muốn lắm! Ai đâu, ngươi chỉ cho lão phu biết nhanh đi!

Phương Bứu Nhi hừ một tiếng :

– Nói chuyện với đại ca mà giở cái giọng đó à? Ngươi có thấy là vô lễ không?

Kim Hà Vương đằng hắng máy tiếng, mắng thầm :

– Tiểu súc sinh! Rồi ngươi sẽ biết tay lão phu? Lão phu cố dằn lòng chờ nghe ngươi nói rồi, sẽ đập nát xác ngươi cũng chưa muộn!

Bắt lão gọi bằng đại ca, kể ra Phương Bửu Nhi cũng còn lễ độ lắm, giả sử hắn bắt lão gọi bằng tổ tông lão cũng chẳng ngại. Cứ gọi để biết những gì muốn biết rồi, sẽ trừng trị tội hỗn láo của hắn, cũng chẳng thiệt gì.

Lão cố cười ròn, chấp tay, cung cung kính kính thốt :

– Xin đại ca nói đi! Đại ca cho biết người nào hiện đang giữ bức mật giản của Tử Y Hầu!

Thủy Thiên Cơ vỗ tay cười lớn :

– Việc quái dị, thời đại nào chẳng có, địa phương nào chẳng có, song cái sự quái dị hôm nay, thì quả thật là hi hữu! Một lão già râu dài phết đất lại gọi một tiểu tử bằng đại ca. Ha ha! Thú vị quá!

Linh nhi và Chậu Nhi cũng bật cười xòa. Nhưng vừa buột miệng cười, lại nin lặng ngay, nhớ đến cảnh tình hiện tại hết sức bi thương lại òa lên khóc.

Phương Bửu Nhi trầm lạnh giọng :

– Ngươi muốn ta nói, điều đó chẳng khó khăn gì. Nhưng bọn thiếu nữ kia đối với ngươi chẳng có thù, có oán chi cả, ngươi hãy phóng thích chúng trước đi!

Kim Hà Vương cắn răng, cố lắng đọng niềm tức uất nghẹn nơi yết hầu, rồi gượng cười gật đầu :

– Dễ! Dễ lắm!…

Lão vẫy tay sang bọn Huỳnh Kim Ma Nữ :

– Giải khai huyệt đạo cho bọn chúng, rồi để chúng đi đâu thì đi!

Vàng bạc, châu báu, lão không màng, tự ái lão bất chấp, miễn sao biết được chỗ ở vị sư huynh Tử Y Hầu thì thôi. Đủ biết lão thù hận con người đó đến mức độ nào!

Lão hạ mình, gọi Phương Bửu Nhi một tiểu tử chưa ráo máu đầu là đại ca! Đủ thấy lão nhẫn nhục vô cùng. Thủy Thiên Cơ chế nhạo, lão vẫn lờ đi, nhưng sau khi thỏa mãn rồi, đừng hòng kẻ nào vô lễ với lão, mong sống sót nổi.

Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ hành động rất nhanh chóng, trong thoáng mắt, bọn thiếu nữ tỉnh lại như thường. Ngày nào, còn Tử Y Hầu, chúng là những con người rất tôn quý, trên giang hồ có mấy kẻ dám trêu vào chúng. Nhưng, hiện tại, chúng là những kẻ xót thương nhất đời, có mắt không dám nhìn ai, có miệng không dám thốt nên lời. Mọi tư thái đều xếp gọn, nhường chỗ cho dáng sợ hãi, đứng tại đó chẳng khác nào đứng giữa lò sát sinh, chờ tên đồ tể hạ con đao tuyệt mạng.

Nàng nào cũng đưa tay bấu víu những mảnh y phục rách, cố che giấu phần nào hở hang trên cơ thể, chúng đưa mắt khẩn cầu, nhìn Linh nhi và Châu nhi, như kêu cứu hai nàng tìm biện pháp che chở chúng…

Song, Linh nhi và Châu nhi còn biết làm gì cho chúng? Chính hai nàng rồi cũng không biết số phận mình rồi sẽ ra sao, thì chiếu cố đến ai nổi?

Hai nàng cúi thấp đầu khẽ bảo :

– Các ngươi nên đi thôi!

Phương Bửu Nhi cũng chẳng nỡ nhìn thẳng vào mặt chúng, cất cao giọng để ngăn chặn niềm xúc cảm dâng trào :

– Những chiếc rương nơi góc thuyền kia, ngươi ưng thuận cho chúng mang đi chứ?

– Tự nhiên! Tự nhiên!…

Chính lão ra lệnh cho bọn Huỳnh Kim Ma Nữ khuân những chiếc rương cho bọn thiếu nữ.

Những chiếc rương đựng bạc vàng châu ngọc của Tử Y Hầu để lại cho chúng làm của phòng thân sau ngày Hầu gia chết…

Các thiếu nữ y phục xác xơ, run lạnh trước những cơn gió biển lộng vào những khung cửa sổ, tất cả đứng lặng tại chỗ, không nàng nào muốn rời đi cả.

Kim Hà Vương quát to :

– Bọn xú liễu đầu, chưa chịu đi ngay còn đợi gì nữa? Các ngươi muốn nếm mùi vị đường dây của lão phu lần nữa à?

Các thiếu nữ hoảng hồn, đồng quỳ xuống nước mặt Linh nhi và Châu nhi, thốt nức nở :

– Bọn tôi không xứng đáng với Hầu gia…

Linh nhi an ủi chúng :

– Hầu gia có linh thiêng, hẳn không trách các ngươi đâu, các ngươi yên tâm ra đi…

Thủy Thiên Cơ chen lời :

– Phải đó, chính Hầu gia cũng bảo các ngươi nên rời thuyền. Các ngươi nên đi sớm đi, đi càng sớm càng tốt, chần chờ mãi biết đâu chăng có biến cố bất ngờ gây tai nạn cho các ngươi?

Cuối cùng, các thiếu nữ không còn làm gì khác hơn là nhặt rương bước đi, mỗi nàng đều nhìn Phương Bửu Nhi một thoáng, ánh mắt thiết tha lưu luyến vô cùng.

Ánh mắt đó, có lẽ suốt đời Phương Bửu Nhi không quên được…

* * * * *

Đêm xuống sâu, mây giăng dày, che khuất tinh quang…

Hơn mười mấy bóng mường tượng bóng ngươi, cầm đèn bão hoặc đứng, hoặc ngồi, ở bên ngoài khoang thuyền, những bóng đó cũng ánh ngời màu vàng như các Huỳnh Kim Ma Nữ của Kim Hà Vương.

Đặc biệt hơn, những bóng đó cũng thấp nhỏ như Kim Hà Vương, song toàn thân lông lá mọc đều.

Nhìn kỹ một chút, mới biết chúng không phải là những con người lùn như lão, chúng chỉ là những con vượn lông vàng, được Kim Hà Vương huấn luyện rất công phu, nên hiểu được ý người.

Bên cạnh thuyền, lềnh bềnh trên mặt nước, có mười mấy chiếc thuyền da thú. Có lẽ bọn Huỳnh Kim Ma Nữ dùng những bè đó từ bờ biển ra tận đến thuyền, nên chúng xuất hiện như bóng ma, chẳng gây tiếng chạm…

Bọn thiếu nữ thả thuyền con xuống nước, rồi lần lượt đeo dây neo, vác rương báu xuống theo, tiếng khóc của chúng còn vọng lại, trong khi những chiếc thuyền con rẽ sóng tiếng vào bờ.

Kim Hà Vương nóng nảy không chờ lâu, khi chúng khuất dạng bên ngoài, lão quay qua Phương Bửu Nhi, cười cởi mở :

– Bức mật giản ở trên mình kẻ nào, xin lão huynh nói ngay đi!

Những sự gì lão huynh đòi hỏi, đều được thỏa mãn cả rồi đó!

Phương Bửu Nhi dõng dạc thét :

– Trên mình ta đây!

Kim Hà Vương giật mình, nhưng hắn giữ nụ cười tươi :

– Trên mình lão huynh? Vậy lão huynh trao đây!

Phương Bửu Nhi nhìn sững lão, như nhìn quái vật, ánh mắt nửa phần ngạo nghễ, nửa phần trào phúng, một lúc lâu, hắn buông gọn :

– Ngươi không lấy được đâu, đừng hi vọng!…

Kim Hà Vương bật cười ghê rợn :

– Tiểu súc sinh! Ngươi lừa ta! Ngươi lừa thì phải nếm cái khổ của đường dây tơ vàng, lừa ta là phải chết với ta!

Phương Bửu Nhi cười lớn :

– Ngươi bất quá là một con vượn vàng. Người có thể giết ta, ăn thịt ta, đập nát xác ta, đốt cháy ta, trầm thủy cho ta chết ngộp, ngươi có thể làm bất cứ gì ngươi muốn, để sát hại ta, trừ cái việc thủ đoạn bức mật gian đó, bởi ta đã nuốt nó vào dạ dày rồi.

Linh nhi và Châu nhi vừa sợ vừa mừng, vừa cảm động, có lẽ niềm cảm động mạnh hơn tất cả mọi ý niệm khác, nên hai nàng lại rơi lệ.

Những hạt lệ đó, hiển nhiên dành cho Phương Bửu Nhi, có ai ngờ đâu một tiểu tử nhỏ tuổi như hắn lại có tâm trường thâm hậu, có can đảm to lớn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN