Ẩn Trung - Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Ẩn Trung


Chương 69


Ngày mùng ba tết, Đường Chung làm tổ trên giường, ôm lấy chiếc gối có mùi tin tức tố của Doãn Kham đi dạo một vòng trong phòng, không tìm được người đâu, bà nội đi chơi nhà hàng xóm về nói cho cậu biết: “Tiểu Kham nói mình có chuyện phải làm, sáng nay đã đi rồi.”

Hôm qua không nghe anh nói có chuyện gì, Đường Chung do dự gọi điện cho anh, đầu bên Doãn Kham hơi ồn, nói khoảng nửa tiếng nữa về.

Đường Chung ôm đồng hồ ở nhà chờ, lúc Doãn Kham đẩy cửa vào, Đường Chung hỏi anh đi đâu, anh nói: “Đi dạo khắp nơi, thành phố N biến hóa rất lớn.”

“Chỉ thêm mấy tuyến tàu hỏa thôi mà, có gì đáng xem đâu.” Đường Chung không tin, truy hỏi: “Anh nói với bà nội đi có việc, việc gì thế?”

Doãn Kham thấy không gạt được, lấy một xâu kẹo hồ lô ra từ túi áo khoác.

Nhất thời Đường Chung vui vẻ ra mặt, nhận lấy xé ra, vừa liếm vừa hỏi: “Mua ở đâu thế, vẫn là trước cửa hàng tiện lợi kia à?”

Doãn Kham mặt không biến sắc: “Ừ.”

“Ồ…” Mắt Đường Chung hơi chuyển động, chỉ nói một chữ kéo dài, cuối cùng không vạch trần lời nói dối của anh.

Buổi tối Doãn Kham trực ban, chiều nay hai người quay về thủ đô.

Bà nội lần thứ hai từ chối đề nghị tới thủ đô, nói chờ đến lúc bà đi không nổi nữa rồi tính, sau đó nhét một đống thức ăn cho bọn họ, lạp xưởng thịt khô trứng vịt muối gì cũng có, trông như để ăn cả năm vậy.

Đến sân bay ký gửi xong xuôi, Đường Chung ngồi trong phòng chờ máy bay nghịch di động. Quà sinh nhật cho Doãn Kham vẫn còn thiếu, chiếc đàn piano trong nhà hàng hôm qua nhắc nhở cậu, vừa vặn gần đây Tô Văn Uẩn có dạy cậu làm sao để mua sắm trực tuyến, cậu tải APP xuống tìm từ “Piano”.

Doãn Kham đi mua đồ uống về thì thấy Đường Chung đeo khăn quàng cổ đỏ thẫm đang ôm di động, mím môi nhíu mày như đang sầu não lắm. Đi tới trước mặt thì cậu tắt màn hình đi úp xuống đùi không cho xem, tự cho là kỹ năng diễn xuất rất tốt, thật ra lại giống như đang đi ăn trộm thì bị tóm.

Ví dụ này nghe được từ đồng nghiệp, đặt trong tình huống này khiến Doãn Kham cũng phải phì cười. Anh đưa thức uống nóng và một túi bánh quy rau củ tới, Đường Chung đắc ý bóc ra, tìm một miếng bánh hình trái tim đút cho Doãn Kham, Doãn Kham quay đầu cho vào miệng, cũng nâng di động lên mở APP mua sắm.

“Anh muốn mua gì thế?” Đường Chung hỏi.

“Không có gì.” Doãn Kham nói, “Xem chút thôi.”

Đường Chung bĩu môi, thầm nghĩ lại có bí mật gì gạt em đúng không?

Quay đầu tìm người chơi, nhóm “Sáu vui vẻ thiếu một” nay đã đổi thành “Không thiếu một ai”, mọi người đang bàn luận một thông tin của thành phố N.

Tháng bảy: [liên kết trang]

Trời mây hửng nắng: Trời ạ mất mặt quá, ba alpha bị đánh sưng mặt sưng mũi quẳng bên đường?

Hạ bé bỏng rất vui: Ồ hiểu rồi, xem cách viết này thì người đánh chỉ có một thôi đúng không? Thành phố N của chúng ta có alpha mạnh như thế sao?

Tháng bảy: Nghe đâu bị thương rất nặng, bằng không sẽ không lên báo như thế.

Tô to lớn cũng vui: Ai làm, chưa bắt được à?

Tháng bảy: Hình như chưa bắt được, tám phần mười là mấy tên này đắc tội người ta, bị đánh cũng không dám nói là ai.

Trời mây hửng nắng: Cũng có thể là bị đánh cho không mở miệng được.

Hạ bé bỏng rất vui: Tôi đột nhiên nhớ tới anh Doãn năm đó cũng một cân ba, đánh cho alpha trường số Một không phản kháng được tí nào hahaha.

Mộc Đông Đông: [ngẩn ra]

Đường Chung chớp mắt, cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi lạ.

Nghiêng đầu nhìn Doãn Kham, thấy khuôn mặt anh vẫn bình thường, trên mặt trên người cũng không có vết thương, Đường Chung lại yên lòng, cho là mình cả nghĩ quá rồi.

Quay về thủ đô, Doãn Kham phải trực hai ngày ca đêm, đợi đến ngày kiểm tra sức khỏe đã sắp xếp từ năm trước, sáng sớm Doãn Kham tự mình đưa Đường Chung đi, nhìn cậu kiểm tra tất cả xong xuôi, đối chiếu kết quả các hạng mục với bác sĩ phụ trách mới đưa người về nhà.

Đường Chung bị quần qua quần lại hết một buổi sáng, trên cánh tay và tuyến thể bị tiêm mấy mũi, lúc ăn cơm trưa vẫn còn ủ rũ, ăn xong quay về phòng ngủ, hết nửa buổi chiều vẫn chưa tỉnh.

Doãn Kham không yên tâm, đi vào sờ trán cậu, khá nóng, sau đó nhạy bén phát hiện mùi tin tức tố omega trong phòng nồng hơn bình thường, cơ thể của mình cũng nổi lên phản ứng không thể nói ra. Những tình huống này chỉ có một khả năng —— Đường Chung đến kỳ phát tình.

Chuyện đột nhiên xảy ra, hai người đều không kịp trở tay.

Đầu tiên Doãn Kham dán miếng ngăn mùi cho mình, lúc đỡ Đường Chung dậy tiêm thuốc ức chế, omega nhỏ bé tản ra mùi thơm ngây ngất ngọt nị chui vào ngực anh, khiến cho hơi thở anh loạn nhịp, tay cầm xilanh cũng run lên.

Chờ đến lúc trời tối, khi đi ăn cơm tình trạng đã ổn hơn nhiều. Đường Chung ngồi dính trên ghế, ủ rũ dùng thìa đảo cháo trong bát, lẩm bẩm nói: “Đều tại anh.”

Doãn Kham vì sợ khiến cậu bị thương mà nhịn đến cực khổ: “Hả?”

“Lúc nào cũng làm em phát tình sớm.” Đường Chung nói như đúng rồi, “Hồi còn đi học như vậy, bây giờ cũng như vậy.”

Nhớ đến lần đột nhiên phát tình khi đang bày sạp trên cầu Trời của Đường Chung, cái nồi này Doãn Kham đội: “Ừ, đều tại anh.”

Omega kỳ phát tình cơ thể yếu ớt, Đường Chung ăn xong cơm liền lên giường nghỉ ngơi.

Doãn Kham mua cá định nấu canh bồi bổ cho cậu, đang dùng di động tra cách làm thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền ra từ trong phòng. Anh vội vàng đẩy cửa vào xem, Đường Chung nửa người thò ra mép giường, trên tay cầm máy ghi âm vừa nhặt lên khỏi đất, méo miệng làm bộ muốn khóc: “Máy ghi âm hỏng rồi, không phát ra tiếng nữa.”

Mười phút sau, Doãn Kham dùng màng bọc thực phẩm bỏ cá vào tủ lạnh, đổi một miếng dán khác, dù vậy khi ôm omega thơm mềm vào ngực vẫn suýt nữa không nhịn nổi.

Nâng bản “The Sonnets” Đường Chung đưa đến đặt ở đầu giường, tiện tay lật một trang ra thì thầm: “Let me not to the marriage of true minds(1)…”

Vừa đọc một câu, Đường Chung đã chọc tay anh: “Không phải câu này.”

Doãn Kham: “Là câu này.”

Đường Chung hừ một tiếng: “Anh đừng lừa em, rõ ràng không giống trước đây.”

Doãn Kham giả ngu: “Trước kia là câu nào?”

“Là cái Shall I…” Kẹt một lúc, Đường Chung ngượng ngùng thu lại câu tiếng Anh bỏ lửng: “Chính là cái câu ‘Ví em như một ngày đầu hạ’ ấy.”

“Thế ‘You are the apple of my eye’ là có ý gì?” Doãn Kham hỏi, “So anh với quả táo?”

Đường Chung không ngờ anh vẫn còn nhớ tới vòng bạn bè kia, thẹn thùng giải thích: “Không phải quả táo.”

“Thế là?”

“Không phải tiếng Anh của anh rất tốt hay sao? Cái này còn đi hỏi em…”

Doãn Kham không nói lời nào, im lặng nhìn cậu. Đường Chung hơi ngẩng lên đã có thể nhìn thấy tầm mắt chăm chú của anh, hoảng loạn lắp bắp nói: “Nghĩa, nghĩa là anh là, là người em yêu nhất!”

Được phiên dịch thỏa mãn, trên mặt Doãn Kham rốt cuộc cũng nở nụ cười, ấn vai Đường Chung xuống, nhẹ nhàng hôn cậu từ trên xuống dưới.

Trán, sống mũi, hai má, cằm… Môi răng giao hòa khiến nụ hôn càng thêm kéo dài, sau khi tách ra, Đường Chung thở hổn hển, con ngươi đen nhánh như bảo thạch nhìn người phía trên, khuôn mặt thâm thúy cùng mùi gió biển mát lạnh tạo thành thứ độc nhất vô nhị của alpha.

Mà alpha này chỉ thuộc về mình cậu.

Trái tim như được những sợi tơ mềm mại phủ lên, Đường Chung cong gối cọ vào người Doãn Kham: “Em không sao, kỳ phát tình cũng không ảnh hưởng đâu.”

Màu đồng tử càng trở nên sẫm, Doãn Kham nhìn cậu, đôi tay nắm chặt đã chứng minh sự mâu thuẫn của anh.

Đường Chung ôm vai anh ngẩng đầu lên, ghé vào tai anh thở ra một hơi mang theo vị ngọt hương cỏ xanh, nheo mắt lại nói: “Hôm nay có thể làm mạnh chút… Em thích anh mạnh bạo làm em nha.”

Chỉ trong chớp mắt, Doãn Kham nghiêng người đè Đường Chung xuống, hai loại tin tức tố tràn ngập trong không khí, dần dần hòa làm một.

Trời tờ mờ sáng, ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, rọi lên omega đang ngủ vì trận làm tình kịch liệt đến nửa đêm hôm qua.

Đo nhiệt độ ngoài thân, quan sát tình trạng của cậu, xác nhận ngày hôm qua không tạo thành thương tổn đối với cậu, Doãn Kham đứng dậy xuống giường, chuẩn bị vào bếp tiếp tục xử lý con cá hôm qua.

Vừa mới đánh răng xong, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Nghĩ đến bên bất động sản không thể đến quấy rầy người ở sớm như vậy, Doãn Kham đi tới cửa do dự một lát, không mở cửa ngay, chỉ mất một lúc, người bên ngoài không kịp đợi mà ồn ào gọi: “Anh, em đây, mau mở cửa!”

Cửa mở ra, Doãn Khiêm xách vali chui vào bên trong, lại bị Doãn Kham nâng tay ngăn cản.

“Làm gì thế, cho em vào đi chứ.” Doãn Khiêm mặt như đưa đám, “Còn chưa hết năm, ông già đã muốn tống em ra nước ngoài rồi, nếu không phải em nhanh trí chạy trốn, nội trong năm nay anh sẽ không thấy đứa em trai ngoan của anh nữa đâu.”

Doãn Kham không hề bị lay động: “Thế thì xuất ngoại đi.” Nghĩ xong lại bồi thêm năm chữ, “Học hành cho tử tế.”

Doãn Khiêm đang định than trời, Doãn Kham nhíu mày, ra hiệu cho cậu ta nhỏ giọng chút. Vừa lúc đó, một con chó cỏ vàng trắng lẫn lộn chui ra khỏi cửa, ngẩng lên trừng đôi mắt to nhìn Doãn Khiêm, sau đó rất không hiếu khách mà “Gâu” một tiếng.

Nhìn đi nhìn lại cứ cảm thấy con chó này trông quen mắt, Doãn Khiêm còn đang suy nghĩ, lại bị tiếng bước chân gần xa cùng chút vị ngọt hấp dẫn sự chú ý.

“Chà, rốt cuộc anh hai cũng thông suốt rồi.” Doãn Khiêm chợt hiểu ra, ngả ngớn huýt sao, “Giấu người đẹp trong nhà, chẳng trách không cho em vào.”

Doãn Kham cảnh giác che khuất cửa, quay đầu nói: “Quay về ngủ tiếp đi, cơm chưa nấu xong.”

Doãn Khiêm chưa từng thấy người anh lạnh lùng này của mình dùng giọng điệu dịu dàng vậy nói chuyện bao giờ, ngạc nhiên đến mức trừng lớn mắt, càng tò mò omega bên trong là người như thế nào.

Cậu ta thấp hơn Doãn Kham vài cm, nhón chân không đủ thì nhảy lên, thấy người mặc áo ngủ dụi mắt ra khỏi phòng, chớp mạnh mắt mấy cái, coi như mình đang nhìn nhầm.

“Đây đây đây không phải, không phải là Đường…”

Lời còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Doãn Kham liếc tới chặn lại.

Dù sao cũng đã thấy, không cần phải trốn tránh nữa, Doãn Kham buông bàn tay chặn cửa, bình tĩnh quay trở lại, sửa cổ áo xiêu vẹo của Đường Chung, cài khuy áo cho cậu: “Ồn đến em à?”

Đường Chung vẫn còn buồn ngủ, chiếc mũi trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hay khóe mắt đều có vệt hồng, tựa vào ngực Doãn Kham như động vật thân mềm: “Ai thế, đến sớm vậy?”

Doãn Khiêm còn đang trong cơn khiếp sợ, đầu óc loạn thành một cục, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là —— thì ra dấu răng kia là của anh hai, chẳng trách thẳng hàng như vậy.

Đáp án được vạch trần, tâm trạng lại phức tạp hơn.

Đợi một lát, không nghe người ngoài cửa tự giới thiệu, Đường Chung tò mò thò đầu ra nhìn, Doãn Kham giành trước cậu, ra lệnh cho Doãn Khiêm: “Gọi anh dâu đi.”

Sau khi tiễn alpha trẻ tuổi bị đã kích đi, Đường Chung chậm rãi rửa mặt, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên vì xưng hô nào đó, đến bếp giúp Doãn Kham xử lý thức ăn.

Hôm nay Doãn Kham có ca làm, Đường Chung định thừa dịp hai ngày nghỉ cuối cùng nấu cơm cho anh, đang rửa hộp cơm vừa đưa ra khỏi chạn bát, cửa lại bị gõ lần nữa.

Doãn Kham đang làm cá được một nửa nên không tiện, Đường Chung đi mở cửa.

Vốn tưởng là cái tên Doãn Khiêm hay gào thét kia quay lại, lúc đối diện với một nữ trung niên tóc đen, nụ cười bên môi Đường Chung cứng đờ, không nói gì vài giây, vẫn chào hỏi một tiếng “Chào dì ạ”.

Doãn Kham bảo Đường Chung vào phòng một lát, Đường Chung ngoan ngoãn đi vào.

Ngồi bên giường mấy phút, hoảng hốt không chịu nổi, đứng lên đi vài vòng vẫn không thể nào bình tĩnh được. Nhớ đến sắc mặt ban nãy của Lâm Ngọc Xu, Đường Chung chỉ lo Doãn Kham bị gây khó dễ, rón ra rón rén đi tới cửa, lỗ tai kề sát vào ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thật ra không nghe được gì nhiều, giọng của Doãn Kham trầm thấp lại ít nói, chỉ nghe được vài câu nghiêm nghị của Lâm Ngọc Xu.

“Nếu như biết con sẽ bị một omega câu dẫn, năm đó mẹ sẽ không dẫn con đến thành phố N.”

“Đúng, mẹ tình nguyện cho con nhận tổ quy tông, cũng không cho phép con đi với nó.”

“Coi như mẹ không so đo nó là omega, con cho rằng Doãn Chính Tắc sẽ dễ dàng tha cho con sao?”

“Cái gì? Con muốn từ bỏ quyền thừa kế, con điên rồi à?”

“Những thứ đó vốn là của con, là nhà họ Doãn nợ hai mẹ con chúng ta!”

Giọng nói Lâm Ngọc Xu càng lúc càng cao, sắp trở nên sắc bén chói ta. Trái tim Đường Chung vọt lên cổ họng, tay không tự chủ nắm lấy tay cầm, hé cửa thành một khe nhỏ, tiếng nói chuyện rõ ràng cuối cùng cũng rơi vào trong tai.

“Năm đó muốn ở lại thành phố N vì nó, bây giờ lại vì nó mà từ bỏ nhiều như vậy, coi như là bù đắp, cũng không cần, không cần…” Có lẽ là phát hiện khuyên nhủ hoàn toàn không hiệu quả, Lâm Ngọc Xu tỏ ra hơi uể oải, “Rốt cuộc nó có gì tốt, đáng để con làm đến bước này?”

Nửa bàn chân đang bước ra chợt dừng lại, Đường Chung theo bản năng ngừng thở, có lẽ là bị vấn đề bi thương này làm cho chấn động, cũng có thể là muốn nghe câu trả lời của Doãn Kham.

Cậu và Doãn Kham vốn là hai đường thẳng, nếu đi theo con đường bình thường, trong cuộc sống không thể nào giao vào nhau.

Có lúc Đường Chung đã nghĩ, rốt cuộc mình có tài cán gì mà kéo sao trên trời xuống trần gian, để cho anh đồng cam cộng khổ theo cậu… Rốt cuộc sự lựa chọn này là đúng hay sai?

Không để người chờ quá lâu, đáp án nhanh chóng được trả lời, mang theo ý kiên định.

“Em ấy chỗ nào cũng tốt.” Doãn Kham nói, “Em ấy là mạng sống của tôi.”

***************

Chú thích:

(1) Đây là câu thơ đầu trong bản Sonnet số 116, tạm dịch: Tôi không ngăn nổi hai trái tim giao hòa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN