An Tử - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


An Tử


Chương 5


Tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Du đi học theo hành lang ra về, đi ngang lớp của Dạ Tước thì đúng lúc anh cũng đi ra, thế là hai người chạm mặt nhau. Cô đứng im tại chỗ mặt dần dần đỏ lên còn anh thì cũng đứng im nhìn cô đấy nhưng mặt không cảm xúc, sau 30 giây đứng trơ ra nhìn nhau, anh phán cô một câu “Vịt lùn” khiến cô giận tới mặt đỏ gay hậm hực theo sau anh.

“Này Vương Dạ Tước, sao cậu cứ gọi tôi là vịt lùn hoài thế hả ?” – Cô nhăn nhó cố đi nhanh để theo kịp anh.

“Đơn giản vì cô lùn, hỏi thế cũng hỏi” – Anh thản nhiên trả lời không thèm nhìn cô.

Mặt cô đen lại, trong đầu đang có ý định giết người nhưng phải kìm chế, tên này xấu xa như vậy, bạo hành hắn hắn lại nói “con gái như đàn ông” thì điên chết được.

“Cậu cao bao nhiêu mà hống hách vậy chứ ?” – Cô câng câng mặt lên hỏi.

Đang đi nghe câu hỏi của cô thì anh dừng lại, cô thấy hơi lạ nhưng cũng dừng theo, vừa quay qua đã bắt gặp khuôn mặt nham hiểm đó, đầy sát khí cùng nụ cười đen tối, làm cô thấy hơi ớn lạnh.

“1m78” – Anh lấy tay ụp lên đầu cô vò vò đến tóc rối tung cả lên.

Mặt cô hắc tuyến trầm trọng nhưng trong lòng đang khóc thầm. “Trong khi mình có 1m60 hắn ta lại cao hơn mình những 18 cm. Ăn gì cao lắm không biết”

“Vịt lùn thì vẫn là vịt lùn. Đợi cô 10 năm nữa cao hơn tôi, à không bằng tôi” – Dạ Tước vênh mặt lên có ý trêu chọc. Nói xong anh đi tiếp khiến cô giận đến xì khói.

Vẫn là lẽo đẽo đi theo, mà chuyện chiều cao bỏ qua, Thiên Du như nhớ ra chuyện gì đó, nhắc khéo anh :”Tên nào hôm qua nói mua kẹo cho mình vậy ta ?”, lén nhìn sang anh xem anh thế nào thì nay lập tức bị anh nhìn lại.

“Vương Dạ Tước tôi đã nói sẽ làm, đây, kẹo của cô” – Vừa nói anh vừa lấy trong túi ra hai viên kẹo cam.

Cô chìa hai tay ra lấy, nói gì chứ ai cho cô đồ ăn thì người đó tốt bụng như thiên thần vậy. Cô rạng rỡ, ngước lên nhìn anh, nhoẻn miệng cười :”Cảm ơn cậu, Tước”

Dạ Tước mở to mắt bất ngờ, chỉ có hai viên kẹo mà cô ta coi như hai cái bánh bao to đùng, nhưng không hiểu sao khi anh nói chuyện với cô nàng này anh lại không thấy phiền. Ngược lại thấy như được là chính anh không cần phải giả vờ trước những kẻ dối trá gọi là bạn, có một cảm giác thoải mái đến lạ, ở cạnh cô ta có thể tuỳ hứng trêu chọc bắt nạt cô ấy bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây anh bất giác mỉn cười, khẽ đặt tay lên đầu cô nhóc đang hí hoáy với viên kẹo, anh xoa xoa đầu cô :”Về thôi vịt lùn”

Cô ngước lên nhìn, gật gật đầu đi theo sau anh. Nhìn theo Dạ Tước, môi Thiên Du vẽ ra một nụ cười, rất ấm áp, đầy mãn nguyện.

Trên đường về nhà

“Vương Dạ Tước này, tôi hỏi cái này được không ?”

“Hỏi đi”

“Giai Tuệ là ai vậy, cô ấy là gì của anh ?”

“…..” – Anh im lặng, ánh mắt chợt rơi vào vô định.

“Sao thế ? Nếu không muốn trả lời thì thôi vậy, tôi xin lỗi”

“Cô ấy là bạn gái tôi”

THỊCH – bạn gái tôi…. – Thiên Du nghe vậy, giọng nhẹ hẳn đi, mặt thoáng buồn, quả đúng như lời đồn, Vương Dạ Tước có bạn gái rồi.

“Nhưng cô ấy không bên cạnh tôi. Gia đình cô ấy làm việc cho nhà nước, có thể nói là viên chức cấp cao, thường xuyên đi công tác, anh trai cô ấy học đại học nên ba mẹ đi thì không ai chăm sóc, thân gái một mình đành phải đi theo ba mẹ, rất ít khi về đây, số lần tôi gặp cô ấy trong một năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay” – Giọng anh nhẹ hẫng, như nghẹn lại pha lẫn chút đau thương.

Thấy anh như vậy, trái tim cô như thắt lại, định đưa tay về phía anh thì bị anh cắt ngang :”Tôi thật sự nhớ cô ấy, các dịp đặc biệt, giáng sinh, lễ tình nhân, tôi đều rất cô đơn, có chút buồn ha..ha..”

“Hai người không thường xuyên liên lạc sao ?” – Thiên Du hỏi anh.

“Giai Tuệ không dùng mạng xã hội, còn gọi điện thoại thì cô ấy không muốn nghe…”

“….Khi nào cô ấy về ?”

“Hôm tôi đụng trúng cô, là ngày Giai Tuệ về, ngày mai cô ấy phải đi rồi, những lần Giai Tuệ về ngày nào tôi cũng đến thăm”

“Hôm qua cậu có đến không ?”

“…..”

Câu hỏi của Thiên Du khiến Dạ Tước sững người, anh đứng phắt lại, khuôn mặt hoang mang, chợt nhớ ra một điều rất quan trọng là hôm qua anh đã không đến thăm Giai Tuệ. Sao anh lại có thể quên mất đi Giai Tuệ chứ ? Vương Dạ Tước a Vương Dạ Tước, lỡ làm Giai Tuệ hiểu lầm, cô ấy giận anh thì sao ? Nhưng mà … hôm qua là anh đưa vịt lùn về nhà, sao lại quên mất Giai Tuệ mà lo cho Thiên Du chứ ?

Anh ôm đầu quay sang nhìn Thiên Du, trông thấy vẻ mặt lo lắng của cô đang nhìn anh thì không thể trách cô được, cũng một phần do lỗi của anh. Anh thở dài, nét hoang mang trên khuôn mặt điển trai đã biến mất, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ có chút buồn. Anh định đưa tay về phía cô thì bị cô cắt ngang :

“Cậu mau đến với cô ấy ngay đi, hôm qua chỉ vì tôi mà cậu không đến thăm Giai Tuệ được, là lỗi của tôi, đã vậy hôm nay còn vòi vĩnh đi chung với cậu về không để cậu gặp Giai Tuệ. Tôi xin lỗi, cậu mau đến chỗ cô ấy đi. Cô ấy đang đợi đó, nhanh đi đi” – Thiên Du nói một tràng làm Dạ Tước đơ người. Cô ấy đang nói gì thế ?

“Cô….” – Anh nhìn cô khó hiểu, nhưng suy nghĩ đến lời cô nói thì anh trầm mặt. Giọng mấy phần nghiêm nghị

“Tôi đi đây, cảm ơn cô”

“Ưm” – Thiên Du gật đầu.

Trông theo bóng lưng đang chạy vội vã của Dạ Tước, cô thấy tim mình như nhói lên từng hồi. Một giọt nước mắt lăn dài xuống má, gió thổi mạnh làm tóc cô càng rối đi.

“Tôi đáng ra không nên thích cậu, Tước…”

******

Tại nhà Giai Tuệ

“Dạ…” – Giai Tuệ ra mở cửa thấy anh thì ngẩn người, đặc biệt là bộ dạng thở dốc, một vài giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt anh tuấn.

Bất ngờ ôm chầm lấy Giai Tuệ, cô bất ngờ không hiểu tại sao anh lại hành động lạ như vậy.

“Giai Tuệ, anh xin lỗi, hôm qua đã không đến thăm em, anh xin lỗi, đừng giận anh được không ?” – Càng nói Dạ Tước càng siết chặt cô hơn.

Mặt Giai Tuệ dãn ra cô khẽ vòng tay ra sau ôm lấy eo anh, nhếch đầu ra sau, hôn lên má anh nhẹ nhàng, thủ thỉ bên tai :”Ngốc ạ, em sao có thể giận anh, em chỉ lo anh xảy ra chuyện khi đang trên đường đến đây thôi, giờ thấy anh em yên tân rồi.

Nghe Giai Tuệ nói vậy, lòng Dạ Tước quặn lại, anh không dám nói thật với cô vì mãi lo cho Thiên Du mà quên mất cô, sao anh có thể quên mất Giai Tuệ đang đợi anh một cách tự nhiên như thế ? Lỗi không phải của Thiên Du, là lỗi của anh, Thiên Du cô ấy không hề biết, lỗi của anh đã để cho Giai Tuệ đợi. Cô ấy chỉ về có mấy ngày vậy mà anh lại không dành thời gian cho cô ấy, đúng như Giai Tuệ nói, anh là tên đại ngốc.

“Giai Tuệ…” – Anh nhẹ buông cô ra, tay vẫn ôm lấy eo cô.

Hai ánh nhìn âu yếm nhau, một tay anh ôm eo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của Giai Tuệ. Làn da mềm mịn ấm nóng khiến anh muốn sờ mãi, đôi môi đỏ mọng khép hờ như đang mời gọi Dạ Tước.

Anh nhẹ cuối đầu, áp môi mình lên môi Giai Tuệ. Giai Tuệ to tròn mắt, đây là nụ hôn đầu của cô và anh trong suốt thời gian quen nhau. Cô từ từ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy anh, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào đó. Chỉ là môi chạm môi nhưng đối với hai người là rất hạnh phúc.

Có lẽ đêm nay Dạ Tước phải ở lại nhà Giai Tuệ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN