[Angels & Demons] Theo đuổi ác ma
Chương 3. Tai ương liên tiếp (2)
Mary quả thực là một cô gái rất kiên cường. Cho dù xảy ra biến cố lớn như vậy, cô cũng gượng dậy rất nhanh. Gia đình Hans chỉ còn lại một mình cô, cô làm sao có thể gục ngã?
Mưa như trút nước suốt cả những ngày tang lễ, Mary nghiêm chỉnh đứng dưới mưa, nhìn chằm chằm di ảnh của ba mẹ. Mưa xối khiến cả người cô ướt nhẹp, lạnh buốt, nhưng dường như Mary không nhận thấy điều đó. Đột nhiên, một bóng đen bao trùm lấy cả người cô, là một tán ô đỏ rực.
Mary quay người nhìn về phía sau, một người đàn ông cao đến 1m9, gương mặt góc cạnh đẹp trai, mặc vest đen. Hắn nghiêng ô về phía cô, đôi mắt sâu hút không nhìn ra tâm tình gì, Mary đoán, có lẽ hắn là một trong những người đến tham gia tang lễ.
– Mary, đến lúc phải về nhà rồi.- Hắn nói, âm thanh du dương như tiếng violon.
Mary ngây người, cô chợt nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua. Người ta nói một người họ hàng xa sẽ nuôi dưỡng cô. Chỉ gói gọn trong ba từ ‘họ hàng xa’ vậy thôi, không một thông tin nào khác. Cô không nhớ rõ mình còn có ‘họ hàng xa’ nào nữa, nhưng ít ra, cô không phải sống một mình. Và chắc chắn, người đàn ông lạ mặt này là cái người ‘họ hàng xa’ ấy.
– Chào chú?- Mary nghiêng đầu
– Ta là Marcus.- Hắn mỉm cười
Cả người Mary run bắn, cô ngẩng phắt đầu lên, nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông nọ. Hắn chỉ tầm 32 tuổi, rất đẹp trai, nụ cười và cả giọng nói đều có chút gì đó giống với trong giấc mơ. Nhưng làm sao có thể? Mary cố gạt bỏ cái suy nghĩ hoang đường ám ảnh cô mấy hôm nay ra khỏi đầu, tên Marcus trở nên thông dụng như thế từ bao giờ? Một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên. Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều là do cô nghĩ nhiều mà thôi, cho dù cả cậu bạn cùng bàn và ông chú ‘họ hàng xa’ đây đều có điểm gì đó rất giống với tên đàn ông trong giấc mơ kia, nhưng cũng dường như không phải hắn. Có điều, không thể phủ nhận là từ khi cô biết đến hai ‘Marcus’ ngoài đời thực, cô không còn mơ thấy người đàn ông kia nữa. Mary không rõ, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.
Chú Marcus đối xử với cô tốt đến kì lạ. Hắn có thể nấu tất cả những món mà cô yêu cầu, kể cả đồ ăn Ý, Pháp hay cơm chiên kiểu Trung; Hắn có thể mua cho cô bất cứ thứ gì mà cô thích, cô không biết hắn làm công việc gì, nhưng dường như hắn chẳng bao giờ thiếu tiền; Hắn yêu cầu cô phải tuân thủ ‘luật’ mà hắn đề ra: đi học và về nhà trong một giờ cố định, không tiếp xúc với bất kì ai khác, cho dù là nói chuyện.
– Tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy, Mary.- Hắn bồi thêm, bằng cái chất giọng nguy hiểm đến nỗi cô dựng hết cả lông tơ
Thỉnh thoảng Mary sẽ vô tình nhìn thấy ham muốn độc chiếm mãnh liệt trong mắt hắn, nó như một con dã thú bị kìm nén bằng xích sắt, nhưng chỉ cần cô không tuân theo những gì hắn nói, chỉ cần cô khiến hắn phiền lòng, con dã thú ấy sẽ phá tan xích sắt mà lao ra, ăn tươi nuốt sống cô.
Bị ác ma để ý, là một chuyện cực kì nguy hiểm.
oOo
Cậu bạn cùng bàn cũng càng ngày càng bám dính lấy Mary. Cậu ta bám cô cùng ăn trưa, thậm chí nằm bò ra bàn chỉ để nhìn cô chằm chằm suốt một tiết học. Đôi lúc, Mary có cảm giác cậu ta giống hệt một tên biến thái, nhưng là một tên biến thái đẹp trai, với nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi đầy nguy hiểm.
– Marcus, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách. Tôi không muốn gặp thêm bất kì rắc rối nào nữa.- Mary lạnh lùng nhìn cậu bạn, dùng giọng nói nghiêm khắc hết mức để cắt cái đuôi cứ tò tò theo cô mấy hôm nay.
– Nếu ý cậu là đám nữ sinh thích bắt nạt thì yên tâm, nó đã được giải quyết rồi.- Marcus dịu dàng nói.
Sự dịu dàng của cậu ta khiến Mary ớn lạnh, không rõ vì sao, cô cảm thấy nó nguy hiểm cực kì. Đám nữ sinh cứ việc mê mệt cậu ta đi thôi, cô không dám dây.
– Vậy thì gia đình, chú tôi không muốn tôi có bất kì liên hệ nào với các nam sinh.- Không còn cách nào khác, cô đành phải lôi người ‘họ hàng xa’ ra để làm lí do. Ngẫm lại, có lẽ chú Marcus chỉ đơn giản là muốn cô tập trung vào học hành, giống như ba mẹ cô vậy.
– Oh, chú cậu? Mình nghĩ là không bao gồm mình.- Hắn nói bằng giọng đương nhiên
Không bao gồm cậu ta ư? Làm sao mà cậu ta có thể chắc chắn như vậy chứ? Mary nhíu mày, không mấy để tâm, cô vội vàng thu dọn sách vở và rời khỏi lớp.
Lucy không biết từ đâu chạy tới, giận dỗi phồng má:
– Mary, mình rất tiếc về chuyện ba mẹ cậu. Nhưng cũng đừng vì thế mà lơ mình mấy ngày nay chứ!
– À, xin lỗi cậu. Nhưng mình đang ở với chú, và chú mình không muốn mình dẫn bạn về nhà.- Mary cười cười
– Sao? Chú cậu thật kì cục! Mình là bạn thân của cậu cơ mà!
Mary vỗ vỗ đầu của Lucy, đối với cô bạn từ thời quấn tã này, cô thật sự rất nuông chiều, giống như là một em gái nhỏ đáng yêu vậy.
Marcus nheo mắt nhìn Lucy, ánh mắt tối đen, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!