Beta: Bơ Alaka
Proofreader: Từ Thanh Ninh
Mặc dù Chu Văn Chử có vóc người cao ráo, cơ thể cũng khá cường tráng nhưng Tiêu Viễn vẫn không để anh vào mắt. Hôm nay dù cho có thế nào đi nữa, Chu Văn Chử đến cũng chỉ có một mình, không những vậy còn mang theo một cô gái yếu đuối, với tình huống này thì sao anh ta có thể thua được.
“Thế này đi! Tôi cho hai người ba mươi giây chạy trốn đấy.” Tiêu Viễn cười rộ lên, “Ba mươi giây sau, mọi chuyện xảy ra tiếp như thế nào thì tôi đây cũng không biết được.”
Chu Văn Chử đang cõng Lâm Nguyệt bất giác thoáng lui về phía sau nửa bước, Đỗ Vĩnh An chắc chắn sẽ rất nhanh đến giúp thôi, hơn nữa theo thời gian dự tính thì cảnh sát cũng sẽ lập tức đến ngay.
“Ba mươi, hai chín … anh bạn trẻ, cậu không chạy sao?” Tên mặc trang phục của tài xế xe taxi nói bằng giọng châm biếm bắt đầu đếm ngược, vừa đếm vừa tiến đến sát với Tiêu Viễn:
“Anh Viễn, bây giờ động thủ ngay đi, tên nhóc này sợ là đã bị dọa đến choáng váng đầu óc, có cho cơ hội cũng chẳng nhúc nhích chạy đi được đâu.”
Khi tiếng đếm ngược đến giây thứ mười lăm, Lâm Nguyệt đang tựa sát ở trên lưng anh bất giác có cử động nhẹ, Chu Văn Chử nhếch môi, trào phúng nói: “Còn chưa có đếm xong?”
Tiêu Viễn cụp mắt, bước tới phía trước một bước, nhóm đàn em của hắn ta cũng theo sau tiến tới, khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, thanh sắt đen ngòm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đang chực chờ chạm đến cánh tay của Chu Văn Chử, lúc này Lâm Nguyệt vẫn đang giả vờ ngủ ở trên lưng bỗng nhiên dùng sức vươn tay hướng phía trước vung mạnh ra hai nắm bột vôi màu trắng.
Nhóm người của Tiêu Viễn không ngờ tình huống phát sinh này, đều đồng loạt phản ứng bằng cách nhắm mắt lại, tay thì vung loạn xạ vào không trung. Sau đó bốn phía truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, Chu Văn Chử thở ra một hơi nhẹ đến nỗi không nghe thấy được, nhanh chóng đặt Lâm Nguyệt ở trên khoảng đất trống phía sau, tiếp theo từ trong lòng ngực lấy ra một thứ gì đó, kề sát ngay trên bụng của Tiêu Viễn.
Kinh hoàng ——xúc cảm này thật sự rõ ràng, Tiêu Viễn giãy giụa mở to mắt, nhãn cầu đã hiện ra tơ máu đỏ nồng đậm, cậu ta cúi đầu nhìn xuống, một khẩu súng sáng bóng đang đặt lên bụng hắn chỉ cách một lớp áo cao bồi.
Tần suất đánh nhau gây chuyện của anh ta cũng không phải là thấp, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa lần nào phải vào đồn công an, chuyện bị thương càng chưa hề có, Tiêu Viễn khô hốc miệng nặn ra một tiếng ý cười: “Giỡn sao?”
Vẻ mặt Chu Văn Chử tàn nhẫn, động tác trên tay tăng thêm lực: “Thử xem?”
“Đừng, bình tĩnh,” Tiêu Viễn vứt thanh sắt qua một bên, sau đó thành thành thật thật giơ đôi tay lên, phân phó người của mình: “Đều lui lại hết cho tao, nhanh lên!”
Ngay sau đó, xe cảnh sát liền ập tới, cùng lúc Đỗ Vĩnh An cũng mang theo người tới nơi, Tiêu Viễn nhận ra mình đang bị kẹt trong vòng vây trùng trùng điệp điệp, lại không dám chạy, anh ta thở ra một hơi, không thể tin được rằng Chu Văn Chử trước mắt mình chỉ là tên học sinh trung học thế nhưng lại làm ra được thủ đoạn cao tay như thế này.
*
Cả đám người Tiêu Viễn, ngày cả tài xế lái xe, một người cảnh sát cũng không bỏ sót, Chu Văn Chử cũng bởi vì tự ý mang theo món đồ chơi cấm nên cũng phải cùng trở về phối hợp làm bản tường trình để phục vụ cho cuộc điều tra. Đỗ Vĩnh An ở bên cạnh buồn rầu nhíu mày, nhưng lại không thể không dựa theo sắp xếp của Chu Văn Chử đưa Lâm Nguyệt trở về nhà trước.
Trên trời bỗng nhiên đổ xuống từng tảng lớn bông tuyết, tầng tầng lớp lớp thi nhau rơi xuống, trên vai Chu Văn Chử nhanh chóng ướt một mảnh lớn.
Sắc môi của Lâm Nguyệt vẫn còn trắng bệch, cô di chuyển lại gần rồi đứng ở trước mặt anh, ánh mắt chân thành tha thiết, nhưng lại không nói lời cảm ơn.
“Biết rồi, không cần khách sáo đâu.” Chu Văn Chử bỗng nhiên cười một tiếng rồi nói tiếp, “Lần sau nhớ phải trả lời tin nhắn của tôi đấy.” Anh là đang ám chỉ đến những đoạn tin nhắn trao đổi lúc trên lớp học. Lâm Nguyệt lại như không có phản ứng gì.
Về đến nhà, Mạnh Hi Uyển đang ở phòng khách làm bài thi, còn Lâm Khang Thành và Mạnh Tú Văn đóng hờ cửa phòng ngủ, bên trong có vẻ như đang tán gẫu với nhau, bất kể là bầu không khí trong nhà như thế nào, dù sao hai bọn họ cũng là vừa mới kết hôn, hai vợ chồng còn rất nhiều điều muốn tâm sự cùng nhau.
Lâm Nguyệt trực tiếp đi tới, đối mặt với ánh mắt đánh giá Mạnh Hi Uyển: “Mạnh Hi Uyển, lần này cũng là cậu làm, đúng không? ”
Mạnh Hi Uyển đích xác không nghĩ tới Lâm Nguyệt có thể trở về sớm như vậy, sau lưng cô ta nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhưng cũng không biểu hiện ra: “Cậu lại đang nói cái gì vậy, tớkhông thể thừa nhận những chuyện mà tớ không biết được, cậu có thể giải thích giúp tớ tớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Âm thanh nói chuyện trong phòng ngủ chợt im bặt, Lâm Nguyệt cũng không để ý, chỉ cười lạnh một tiếng, nói khẳng định từng chữ cho cô ta biết: “Cậu rồi sẽ phải trả giá cho hành động mà mình đã làm.”
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Nguyệt đến trường, lần đầu tiên nhìn thấy chỗ ngồi của Chu Văn Chử không có ai chỉ thấy bàn học bày lộn xộn mấy quyển sách giáo khoa do trường phát, ngay cả tài liệu phụ đạo cũng không có mấy quyển. Sắc mặt cô ửng đỏ, thừa dịp không có người, vội vàng đi qua, đặt một cái bánh kép còn ấm vào trong ngăn bàn của anh.
Cửa tiệm bán bánh kép này nằm ngay trên con đường hằng ngày Lâm Nguyệt đi học, chủ tiệm là một bà cụ nhân hậu và tốt bụng, mỗi lần Lâm Nguyệt đi qua, đều mua một cái để ăn.
Đêm qua tuyết rơi tạo nên một tầng tuyết mỏng, con đường trở nên trơn trượt nên hôm nay bà cụ mở cửa quán cũng muộn hơn một chút, Lâm Nguyệt vừa vặn đến mua được hai cái đầu tiên nên hương vị cũng trở nên thơm ngon hơn hẳn.
Chu Văn Chử sau khi kết thúc giờ tự học xong mới tới lớp, ngày hôm qua lúc anh về nhà thì trời đã khuya, không thể nghỉ ngơi đủ tốt nên sáng sớm trên khuôn mặt đã xuất hiện hai quầng thâm cực lớn. Anh đưa tay sờ vào trong ngăn bàn, thoạt đầu anh chạm tới một bức thư tình, trên bìa viết tên người viết thư, là một em gái lớp 12, anh đến mở cũng không thèm, tiện tay vứt đi. Sau đó lại sờ được một thứ ẩm ướt mềm mại, lấy ra nhìn, dĩ nhiên là bánh kép trái cây “Lần này em gái viết thư tình này lại sáng tạo như vậy sao?” Anh nghĩ thầm. Chiếc bánh kép trái cây đã được đặt ở đây trong một thời gian dài, mà vẫn chưa nguội lạnh, bởi vì bên cạnh có một túi xách nhỏ ấm áp.
Chu Văn Chử từ khi chuyển trường tới đây, luôn có thể từ trong bàn của mình lấy ra đồ chơi kỳ quái, bình thường anh đều là đem ném đi, nhưng hiện tại, nhìn cái bánh kép trái cây lần đầu tiên xuất hiện này, anh lại có chút chần chừ.
Anh lấy ra quyển “sách” chuyên dùng để trao đổi với Lâm Nguyệt, lật qua mấy trang nội dung không nhận được hồi âm, cầm bút viết ra phần trao đổi hôm nay —— “Bánh kép trái cây là cậu mua sao?” Chu Văn Chử nhờ bạn bàn trước đem sách tiếng Anh giả mạo kém chất lượng truyền về phía Lâm Nguyệt. Việc anh đơn phương trao đổi sách Tiếng Anh với Lâm Nguyệt đã không phải là lần đầu tiên, hiện giờ, cho dù trên bìa sách không viết “cho Lâm Nguyệt” hoặc là “cho Chu Văn Chử”, nhưng người ngoài cuộc cũng biết sách này nên đưa cho ai. Bàn trước đưa sách về phía trước, sau đó không nhịn được tò mò hỏi: “Không đúng, hai người trao đổi học tập không phải là nên luân phiên các môn toán, lý, hóa, sinh không hay hơn sao, vì sao mỗi ngày đều đọc tiếng Anh vậy?”
Cái hiểu lầm kỳ diệu này tự nhiên đến từ lời giải thích của Lâm Nguyệt. Chu Văn Chử vui vẻ nhìn bánh kép trái cây, còn chưa quyết định có nên ăn hay không, chỉ tùy ý nói: “Qua một thời gian sẽ đổi.” Ừm, đến lúc đó anh sẽ thay niêm phong cho quyển sổ này là được rồi. Không bao lâu, quyển “sách tiếng Anh” kia đã trở lại, Chu Văn Chử mở ra, không nghĩ tới Lâm Nguyệt lại hồi âm, chữ viết của cô gọn gàng, chỉ dùng một từ để trả lời ngay dưới câu hỏi của anh “Ừ”. Vì thế Chu đại thiếu gia lần đầu tiên ăn một cái bánh kép ấm với trái cây, thậm chí cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
*
Lần này, Tiêu Viễn bị bắt, Chu Văn Chử sắp xếp bảo Đỗ Vĩnh An điều tra đối phương cho rõ ràng, Tiêu Viễn từ nhỏ đã lăn lộn bên ngoài, hơn nữa trong nhà cũng có tiền, anh ta ở bên ngoài càng thêm vô pháp vô thiên*. Hai lần đã chặn Lâm Nguyệt, anh ta đều khai là vì thấy khuôn mặt cô đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu, muốn thưởng thức dung mạo của người đẹp một chút, về việc này, quả thật cũng không có nhiều chứng cứ, hơn nữa cả hai lần đều rất cố gắng, nhưng vẫn không thể làm gì anh ta. Chu Văn Chử hừ lạnh một tiếng, để Đỗ Vĩnh An lật lại vụ án, tiện có thể đem cả đám người Tiêu Viễn kia nhốt thêm vài ngày. Những chuyện này, anh cũng không cho Lâm Nguyệt biết. Trong giờ học cô bảo anh đi ra ngoài, lúc bị hỏi đến Chu Văn Chử cũng chỉ nói những câu trả lời Tiêu Viễn khai, về phần những thứ khác, anh còn phải đi điều tra.
*vô pháp vô thiên: không sợ trời không sợ đất
“Được rồi, vẫn là cảm ơn cậu.” Lâm Nguyệt cũng không muốn truy hỏi đến cùng, chuyện này Mạnh Hi Uyển không thoát khỏi liên quan, nhưng dù rất khổ sở cô vẫn chưa có chứng cứ, tạm thời cũng không có biện pháp gì hơn.
“Không có việc gì, đúng rồi.” Chu Văn Chử ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Hôm nay không phải thứ bảy sao, buổi tối không cần tự học, Tưởng Phong nói mời cậu với Trần Nhạc Nhạc đi ăn cơm”. “Nhạc Nhạc nói cô ấy không đi.” Lâm Nguyệt đã sớm đoán được quan hệ của Tưởng Phong và Chu Văn Chử rất tốt, khẳng định sẽ có loại chuyện này, cho nên cô đã hỏi Trần Nhạc Nhạc trước. “Còn nữa, Nhạc Nhạc nói, trước khi thi đại học, cô ấy cũng sẽ không yêu nữa, để Tưởng Phong không cần tới tìm cô ấy nữa.”
“Còn cậu thì sao?” Chu Văn Chử bất thình lình hỏi ra miệng.
“Cái gì?”
“Trước khi thi đại học, cậu có muốn yêu đương với ai không?” Hai vành tai của Chu Văn Chử bỗng có phần khác thường, nhưng anh vẫn rất muốn hỏi vấn đề này.
“Tôi không nói.” Lâm Nguyệt cong môi cười rộ lên, “Chăm chỉ học tập tốt, mỗi ngày đều đi lên.”
Khi Chu Văn Chử truyền đạt lại tin buồn đã nghe này, Tưởng Phong trầm cảm rất lâu, bọn họ trốn học tiểu đội cùng nhau tụ tập ở bên ngoài KTV hát hò, Tưởng Phong rất hiếm khi trầm mặc như thế này. Rất lâu sau, anh ta mới tới gần Chu Văn Chử, buồn bực hỏi một câu: “Anh Chử, tuy em có cùng người khác cá cược việc theo đuổi cô ấy nhưng chuyện này không thể tha thứ được sao? Tuy rằng động cơ không thuần khiết, nhưng khi em và Trần Nhạc Nhạc ở cùng một chỗ, em đều đối đãi thật tốt với cô ấy còn hơn hẳn cả bạn gái trước kia, người nào cũng chưa từng được đối xử như thế, là em thật lòng thích cô ấy mà.” Trong lời nói của Tưởng Phong biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng là không cam lòng, nhưng mà chuyện đã đến nước này, Trần Nhạc Nhạc đơn thuần cũng không có ý định tha thứ cho cậu ta nữa. Tình yêu ở độ tuổi này, từ trước đến nay đều là đơn giản và thuần khiết nhất. Chu Văn Chử không lên tiếng chỉ vỗ vỗ bả vai Tưởng Phong, xem như an ủi. “Phiền chết mất”. Anh ta lại lấy một chai rượu, lẩm bẩm rót lên.
Vốn dĩ, đây chỉ là một hoạt động thường ngày của tiểu đội trốn học, nhưng thật bất ngờ thay, bọn họ lại ngẫu nhiên gặp được giáo viên trong trường ở chỗ này, hơn nữa còn là chủ nhiệm Vương khó tính nhất trường. Con gái của chủ nhiệm Vương chuẩn bị kết hôn, hôm nay ông xin nghỉ, dẫn theo các thành viên trong nhà cùng thành viên bên nhà thông gia tương lai tụ tập ăn cơm, ca hát ở KTV. Khi Hướng Tần chạy ra ngoài hóng gió đã bị chủ nhiệm Vương theo dõi, sau đó bị theo đuôi một đường vào trong phòng. Vì thế một đám người toàn quân bị diệt. Chủ nhiệm Vương không hổ là người đàn ông vì danh tiếng của trường học mà đem bản thân mình luyện thành người đàn ông đầu trọc, tuy rằng đang nghỉ phép, nhưng tóm được bọn họ cũng tuyệt đối không mơ hồ, huống chi chủ nhiệm Vương đã sớm nhìn không vừa mắt đám học sinh lớp 16 này, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tóm được, còn không nhân cơ hội này mà chấn chỉnh bọn họ lại cho tốt.
Lần này, chủ nhiệm Vương cũng không nghỉ, để cả nhà thông gia đi cùng đợi, quyết đoán liên hệ với văn phòng của trường, lái xe buýt nhỏ tới, áp giải đám người công khai vi phạm kỷ luật của trường học này trở lại trường học.
Mấy người ít nhiều đều dính tới rượu, đếm tội cũng đã đủ để phạt, chủ nhiệm Vương đối mặt với chủ nhiệm lớp 16 và thầy Tần lớp 6, trình bày một cách hợp tình hợp lý: “Đám học sinh này đúng thật quái lạ, giờ học lại chạy ra ngoài uống rượu ca hát, còn không xem chúng ta ra gì, danh tiếng của trường Đồng Thành nhất định là sẽ bị bọn chúng phá hỏng mất. ”
Đối tượng trút giận của giáo viên chủ nhiệm lớp 16 còn rất nhiều, chỉ hận rèn sắt không thành thép túm lấy đám người kia lần lượt hung hăng mắng cho một trận nên thân.
Ngược lại giáo viên Tần, nhìn thấy trong nhóm người kém cỏi đang đứng lại xuất hiện kẻ đứng ở hạng nhất, bất giác cũng cảm thấy đau đầu: “Chu Văn Chử, trò lại đây một chút. ”
Gọi mời phụ huynh dường như không có tác dụng gì, bởi vì giáo viên Tần nhớ rõ, phụ huynh Chu Văn Chử nói muốn để cho đứa nhỏ tự do phát triển, đuổi học càng không có khả năng, thư viện mới và sân thể dục đều đang được xây dựng, Chu Văn Chử như thế nào cũng phải học xong lớp 12 ở chỗ này, huống chi anh ở lại chỗ này,nói không chừng còn có thể trở thành thủ khoa kì thi tuyển sinh đại học, đem lại danh tiếng cho Đồng Thành, trường học sao có thể để cho anh đi.
Vì thành tích của học sinh trường Đồng Thành không ai bằng anh, giáo viên Tần đi giày cao gót đứng trầm tư một lúc thật lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Trò trở về viết một bản kiểm điểm, sáng thứ hai tuần sau đọc trước giáo viên toàn trường và toàn thể học sinh để lần tới suy nghĩ thấu đáo hơn trước khi làm việc gì.”
Chu Văn Chử phút chốc sửng sốt, viết kiểm điểm cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng với anh, nhưng trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường đọc bản kiểm điểm sao?
Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, cũng là bao gồm có cả Lâm Nguyệt rồi.