Anh Ấy Còn Yêu Tôi?
Chương 2: Cô ấy là..
Sau khi trả lời tôi nhận được 2 từ “Đã xem lúc 17h51”. Chúng tôi tiếp tục ở chế độ yên lặng, sau đó một thời gian dài anh ấy nhắn tin xin lỗi, điều tôi cần đã đến nhưng tôi không vui. Tôi gượng gạo hỏi:
-Sao trước đây lại im lặng?
-Vì cảm thấy có lỗi. (Anh ấy trả lời)
Thật sự là tôi không biết anh ấy đã làm gì có lỗi với tôi, tính tò mò không cho phép tôi im lặng, nó thúc đẩy tôi hỏi thêm:
-Lỗi gì?
-Nói dối rằng mình không hút thuốc lá.
Nực cười thật, chỉ vì lời nói dối không đáng 1 lạng này đã làm vỡ mối quan hệ của chúng tôi, lúc ấy, tôi cho rằng đây là cơ hội làm lại từ đầu, lấy toàn bộ dũng khí nhắn tin cho anh ấy 1 tin nữa, tôi có suy nghĩ là một ăn cả ngã về không, chả sao cả, thử xem nào..:
-Anh còn yêu em không?
-Không biết nữa.
Một là có, hai là không, còn không biết với tôi chính là không, tôi đành phải chọn im lặng 1 lần nữa.
Có lẽ anh ấy hết yêu thật, với câu hỏi như vậy, muốn giữ người mình yêu thì ai cũng sẽ chọn “CÓ”.
Rồi lại im lặng, anh ấy không nhắn tin, tôi cũng không thể gắng gượng chủ động. Mãi đến khi tôi bán hàng online, tôi đã có cơ hội nhắn tin cho anh ấy, không như 2 lần vừa rồi tôi nhắn được nhiều hơn:
-Mua đồ ủng hộ Bình với.
+Đồ dì ấy? (Từ giờ tin nhắn hay lời thoại của nam chính bắt đầu bằng dấu + nha)
-Áo, quần, giày, mũ… bla bla (bla chỉ ý còn nhiều nữa ý)
+Ế quá hay sao mời đây.
Hông có à nha, tôi mới bán ngày đầu là mời ảnh liền á, thời gian đâu kịp ế. Cái con người ác độc đó sao lại dễ thương như vậy chứ, đây nhất định là thả thính. Chắc chắn là thả thính, không còn nghi ngờ gì nữa..(Nữ chính mê trai lắm á nha, cẩn thận bả) Lúc đó suy nghĩ của tôi là thế. Tôi tiếp tục trả lời:
-Nghĩ dì dạy.
+Chứ gì nữa, mấy người ế mới mời đấy thôi.
Tôi khẳng định lần nữa là tôi không ế, thật đấy, đừng tin ổng. Để cho ổng tin nên tôi trả lời luôn:
-Tại cần tiền quá mới mời thôi.
+Nhiêu?
Hỏi chi vậy, trả lời rồi cho mượn hả?? Mà thực tế tôi cũng chả biết cần bao nhiêu, tôi bán hàng online chỉ là cho thú vui thôi. Trả lời ngắn gọn là:
-Nhiều.
+Trả nợ hả? Haha…
Không có à, bổn tiểu thư chỉ có đòi nợ chứ không giờ có vụ trả nợ nha, mà có gì mắc cười hông? haizz
-Không phải, mà là sắp tới bão sinh nhật của lũ bạn, mà đang bị nghèo.
+Há há..
Ei, tôi làm gì mà bị cười vậy, trước giờ tôi chưa được gửi tin nhắn như vậy đấy. Thật sự là ấm lòng, dính thính mất rồi… Help me
-Có món nào 5 nghèn hơm? (5 ngàn hông, nam chính bị dốt á, a3 mà)
Chọc bà hả, lấy 5 ngàn đó đi mua bánh đi, bà đây không bán cái gì 5 ngàn hết.
-Có.
+Cái gì á?
Cái gì ta, bánh mà ship là tốn xăng à.. A, có rồi:
-Nghe chửi á.
+Rẻ vậy.
Đi chửi không bị đánh mà còn được 5 ngàn là siêu lời rồi. haha
-Rẻ mà.
+Ờ mà có mũ tai bèo không?
-Không có, mà đợi hỏi đã.
Mũ của mấy người hip hop, đội cho chất ý mà. Phải tìm người bán thôi, mò mạng cả 2 giờ mới thấy, lần đầu bán nên chả biết tính toán gì hết, xém lỗ luôn á chớ.
-Gửi hình rồi á (gửi cả nùi hình)
+Cái Supreme nhiêu vậy?
-135k (sát giá luôn)
+Mai có không?
Thiệt tình á, tôi là có người mua mới đặt, với lại đâu phải thánh đâu mà cái gì cũng có, hôm nay đặt mà đòi mai có..
-Không nha, phải đợi shop gửi hàng mới có chứ, khoảng 2-3 ngày là có.
Tôi điêu đó, 4 ngày mới có.
+Oke thôi, bố mày lại sợ mày quá cơ.
Gắt vậy 3.
-Dòng supreme đỏ hay đen?
+Đỏ nha gái.
-Ờ.
+Mà bằng vải phải không?
-Chớ hông nhẽ bằng nilong.
+Sợ bằng da cái đem cho chó đội luôn.
Oh, sang vậy, mà tôi nhớ nhà anh ấy không có nuôi chó.
-Haha
Cuộc trò chuyện kết thúc, sang hôm sau tôi gặp anh ấy ngay lối cầu thang và tôi chỉ nhìn thế thôi, không nói câu nào. Đến thứ 4 của tuần, tôi đến bưu điện lấy mũ cho anh ấy. Và nhắn tin hỏi anh ấy ở đâu để đem xuống:
-Đang đâu ớ, có mũ rồi.
+Từ.. Đợi, nhờ thằng này lấy, đang đánh LOL
-Chổ nào để đem xuống luôn cho?
+Thôi khỏi
+Đang đâu
+Đang ở đâu?
Tôi chỉ muốn trả lời rằng:” Em muốn gặp anh”.
-Chợ
+Mà có đủ tiền thối không?
-Có.
+Mà chợ nào?
-Cầu đất, đưa 500k đéo thối nhá.
+Nghỉ đi, đợi đổi tiền rồi xuống.
-Ok.
+Có người xuống rồi á.
Sau tin nhắn đó tôi đã đợi 15 phút ngoài trời nắng, cái nắng lúc giữa trưa, oi bức, khó chịu đến khó tả. Và cũng đến lúc tôi tự giác nhả thính, ngưng mơ mộng. Sau đó vài ngày tôi thấy anh ấy đội cái mũ ấy quay video rap, tôi lại cười trong vô thức, anh ấy đem lại cho tôi cảm giác tự tin trong việc bán hàng online này và tôi cười có lẽ là vì có người đội mũ tôi bán. Anh ấy là người đâu tiên mua hàng cho tôi, người thương cũ. Một khoảng thời gian sau, tôi thấy anh ấy để hình ảnh người con gái khác làm ảnh đại diện, tôi chưa bao giờ được như vậy, hành động đó cũng đủ để cho tôi biết cô gái đó quan trọng đến mức nào. Tôi cũng muốn biết cô gái đó là ai? Tôi bắt đầu tìm kiếm trong danh sách bạn bè anh ấy có ai giống cô ấy, danh sách đó hơn 2000 người. Cuối cùng tôi cũng biết được, cô ấy là…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!