Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa - Chương 142: Anh trai tôi đã mất.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa


Chương 142: Anh trai tôi đã mất.


Nhìn thấy sắc mặt Đường Sóc tái mét, ngay lập tức Ôn Niệm Nam lo lắng hỏi: “Đường Sóc… xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi… anh trai tôi bị tai nạn… bố tôi đang ở phòng cấp cứu… tôi… muốn đến bệnh viện với mẹ … “đôi mắt Đường Sóc đỏ hoe, cố nén tiếng khóc đến nghẹn ngào.

“Tại sao… sao có thể như vậy?”

Ánh mắt Ôn Niệm Nam với vẻ khó tin Đường Luân Hiên gặp tai nạn, cậu không thể tưởng tượng được lúc này Đường Sóc phải tuyệt vọng đến mức nào. Cậu vội vàng đứng dậy nắm lấy tay Đường Sóc và bước ra ngoài.

“Tôi cùng cậu đến bệnh viện.”

“Không được, cậu phải ở đây.”

Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam đáy mắt tràn đầy lo lắng, hít sâu một hơi run lên: “Cậu phải thi đấu… . cậu phải ở lại tham gia cuộc thi, Niệm Nam cậu đã chuẩn bị rất lâu, cậu phải biểu diễn một cách hoàn hảo, coi như chúng ta đang biểu diễn cùng nhau? “

Ôn Niệm Nam giật mình:” Nhưng nếu cậu đi một mình, tôi sợ cậu sẽ…”

” Niệm Nam … làm ơn, tôi không muốn cậu mất cơ hội lần này vì tôi.”

“Tiếp theo, tôi sẽ mời thí sinh tiếp theo. Người biểu diễn là Ôn Niệm Nam và Đường Sóc! Chào mừng!”

Giọng nói của MC trên sân khấu vang lên , nhưng Ôn Niệm Nam vẫn không đi ra sân khấu sau khi nghe tên của mình.

Đường Sóc kéo cậu lên sân khấu, nhẹ giọng nói: “Hứa với tôi, biểu hiện trạng thái tốt nhất, đừng để bản thân phân tâm.”

Đôi mắt Ôn Niệm Nam hơi đỏ: “Được rồi…”

Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam bước lên trên sân khấu ngồi sau đàn, rồi cầm lấy áo khoác vội vàng đi đến bệnh viện.

Ôn Niệm Nam đứng trong ánh đèn sân khấu nhìn ba mình phía dưới sân khấu, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống trước cây đàn piano và bắt đầu chơi.

Bản nhạc ban đầu dành cho hai người do Ôn Niệm Nam chơi một mình, và tất cả khán giả đều đắm chìm trong âm thanh tuyệt đẹp của cây đàn piano.

Nhưng bởi vì Ôn Niệm Nam lo lắng cho tình hình của Đường Sóc trong bệnh viện, suy nghĩ của cậu ta có chút bối rối, suýt chút nữa đánh mấy lần.

Sự kỳ lạ của Ôn Niệm Nam đã bị ba Ôn phát hiện, ba Ôn thắc mắc tại sao cậu lại là người duy nhất chơi và tại sao không có Đường Sóc…

Sau khi kết thúc bản nhạc, tất cả mọi người trong khán đài đều đứng dậy vỗ tay phấn khích. các giám khảo tại hiện trường nhìn nhau mỉm cười., Nhìn người chơi đàn vô cùng thu hút này trên sân khấu, dường như không có bất ngờ khi biết quán quân là ai.

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhẹ nhàng bước ra khỏi sân khấu, thay quần áo xong liền đi bệnh viện.

“Tiểu Niệm, con bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ba ôn bước đến từ hàng ghế khán giả và hỏi.

“Chú Đường phải cấp cứu. Đường Sóc đang ở bệnh viện, con phải đi xem.”

Ba Ôn sửng sốt . “Làm thế nào … bây giờ chuẩn bị đến lễ trao giải.”

Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn về phía sân khấu và lắc đầu nhẹ: “Con phải chạy đến bệnh viện…”

“Tiểu Niệm, mỗi nhà vô địch sẽ có một bức ảnh gắn vào phía trước bức tường của nhà vô địch, mẹ của con cũng ở đó, ba không muốn con bỏ lỡ.

Ôn Niệm Nam nhìn ánh mắt khẩn cầu trong mắt cha mình, cúi đầu im lặng hồi lâu rồi nói: “Được ạ …”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ công bố nhà vô địch cuộc thi piano năm nay. Tên anh ấy là … Ôn Niệm Nam! Mời anh lên sân khấu nhận giải! “

Ôn Niệm Nam cầm chiếc cúp vô địch đứng trước bức tường vô địch. Phóng viên các tòa soạn bấm máy chụp ảnh ngay lập tức.

Khi Ôn Niệm Nam đến bệnh viện thì đã rất muộn. Chỉ còn một mình Đường Sóc ở trong phòng bệnh, ngồi ở trước giường nhìn chằm chằm trên giường, hai hốc mắt đỏ bừng đáng sợ.

Ôn Niệm Nam bước tới vỗ vỗ vai Đường Sóc, nhưng lại bị đối phương đẩy ra.

“Tôi muốn ở một mình …”

Ôn Niệm Nam mím môi, lo lắng nói : ” Dì đâu rồi?”

“Mẹ, mẹ khóc nhiều lắm rồi. Quản gia đưa mẹ về. Chỉ cần thấy thì mẹ càng buồn hơn, không được để mẹ lại có chuyện … “

Ôn Niệm Nam cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy ba Đường nằm trên giường bệnh với bọ dạng yếu ớt.

“Chú… Vì sao chú bị xuất huyết não?”

Đường Sóc liếc mắt Nhìn ba với ánh mắt tuyệt vọng: “Bởi vì một cuộc điện thoại báo tin mất tích của anh trai…… vì dự án ở nước ngoài …tại sao máy bay trực thăng có thể rơi được…chỉ có thể là cố ý. … Dù điều tra thế nào cũng không thể tìm thấy điện thoại … “

” Ai đó đang âm mưu tiêu diệt Khải Duyệt và phá hủy gia tộc họ Đường của chúng tôi! “

Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc càng ngày càng kích động, nắm vai anh: “Cậu bình tĩnh đi Đường Sóc., cậu còn phải chăm sóc ba mẹ, không thể xảy ra chuyện gì.”

Đường Sóc nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Ôn Niệm Nam, cuối cùng cũng bật khóc.

“Tôi phải làm sao đây, Niệm Nam … Anh trai tôi mất rồi, tôi không còn anh em nào nữa … Tôi không còn anh trai nữa … Nếu không được cấp cứu kịp thời … tôi sợ cũng sẽ mất cha, tại sao lại xảy ra những chuyện này? Tại sao lại đối xử với tôi như thế này… ”

Đường Sóc ôm chặt vai Ôn Niệm Nam, khóc nức nở, nước mắt nóng hổi rơi trên cổ Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam vỗ về người đang khóc như một đứa trẻ trong tay mình, nước mắt cũng rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Đừng khóc Đường Sóc, sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Cố Ngôn Sanh vừa họp xong liền đẩy cửa phòng làm việc ra đi tới sô pha ngồi xuống, cau mày đau đầu kinh khủng.

Vốn dĩ dự định hôm nay đi đến trường cấp ba, nhưng mấy ngày nay nhà họ Tần đột nhiên có hành động đối nghịch, Chu Nguyên Phong cũng không thuộc quản lý của công ty lại đi công tác nên chỉ có thể chờ Chu Nguyên Phong trở về. .

Đinh …

Điện thoại trên bàn vang lên, Cố Ngôn Sanh nhận điện thoại, nhìn thấy đó là kết quả cuộc thi piano đăng trên Weibo.

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, nó kết thúc rồi sao? Anh ấy rất rối loạn vì cơn đau đầu khủng khiếp trong hai ngày qua, thậm chí anh ấy còn quên mất nó.

Ai sẽ là nhà vô địch …Ôn Niệm Nam … và Đường Sóc?

Sau khi nhấp vào Weibo chính thức, chỉ có Ôn Niệm Nam đang cầm cúp, Cố Ngôn Sanh không quan tâm tại sao Đường Sóc lại không có ở đó, mà nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam trong bộ vest trắng …

Cố Ngôn Sanh nhìn vào gương mặt lạnh lùng đối diện với máy quay. Khuôn mặt gợi cảm, đôi lông mày hơi cau lại, mái tóc cuốn hơi xoăn …

Đó là những hình ảnh anh chưa từng thấy trong ba năm kết hôn, một Ôn Noãn Nam tự tin và lạnh lùng như vậy.

Cố Ngôn Sanh bấm vào Weibo của Ôn Niệm Nam để lưu ảnh, nghĩ rằng sau khi vô địch sẽ đăng lên Weibo, nhưng Ôn Niệm Nam vẫn không cập nhật tin tức.

– Kéo xuống cuối cùng, xem đi xem lại Weibo của Ôn Niệm Nam, cuối cùng mở ra vẫn là tấm ảnh cầm cúp được chụp, ngơ ngác nhìn hồi lâu.

Anh nóng lòng muốn xác minh câu trả lời trong đầu …

Ngoài ra còn có các video clip được người hâm mộ đăng tải trên Weibo, và mọi người cũng đang bàn luận về kiểu tóc mới của WE và sự vắng mặt của Đường Sóc.

[Qủa nhiên là WE của tôi đã đại thắng! giống mẹ cùng đoạt chức vô địch! ]

[Tại sao Sóc Sóc nhà tôi không có ở đây? Không phải là hai người cùng hợp tấu sao? ]

[WE giết tôi quá . Trước đây cho tôi cảm giác rất lạnh lùng và dịu dàng, nhưng tôi không ngờ hôm nay lại đẹp đến vậy]

[Hả? Tại sao Đường Sóc không có trong ảnh? ]

[Các chị em, tôi đã nhìn thấy ảnh mẹ của WE trong bức ảnh trên bức tường của giải vô địch! ]

[Làm sao có thể chắc chắn rằng đó là mẹ của WE ở trên lầu? ]

[Mẹ của WE, là Diệp Nhàn, là một trong những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất ở thành phố M và đã giành được nhiều giải thưởng. Cô ấy đã giành chiến thắng trong cuộc thi Piano của thành phố M khi mới mười tám tuổi. lúc đó còn có một chiếc vòng cổ lưu niệm độc quyền của cuộc thi năm đó]

[Chà! Lợi hại như vậy, không biết năm nay còn có dây chuyền lưu niệm độc quyền nữa không nhỉ? ]

[Chờ các chị em, tôi sẽ xem qua bộ sưu tập dây chuyền lưu niệm độc quyền trong vài thập kỷ qua]

Đã một giờ sáng, Đường Sóc vén chăn cho ba và nhìn vào khuôn mặt xanh xao của ba, đôi mắt đầy xót xa.

Quay đầu nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngủ vùi tay trên ghế sô pha, cởi áo khoác nhẹ nhàng che cho cậu, sờ trán cậu rồi ngồi xuống.

Đường Sóc mở điện thoại di động lên kiểm tra tình hình trận đấu hôm nay của Ôn Niệm Nam, mặc dù biết cậu ta đã thắng nhưng vẫn muốn xem.

Vừa mở chủ đề Weibo về cuộc thi piano, liền nhìn thấy những sợi dây chuyền kỷ vật được fan đăng tải bao năm qua, nhìn thấy một sợi dây chuyền nốt nhạc …

Đường Sóc đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm bức ảnh, chậm rãi nhìn về phía Ôn Niệm Nam người đã ngủ sang một bên.

Nếu Cố Ngôn Sanh nhìn thấy những bức ảnh này và nhận ra sợi dây chuyền nốt nhạc … Nếu Cố Ngôn Sanh biết rằng chính Ôn Niệm Nam đã cứu anh ấy … anh ấy nhất định sẽ mang Ôn Niệm Nam đi …

“Không … anh không thể để Cố Ngôn Sanh hãy xem những hình ảnh này … “

Đường Sóc hoảng sợ mở cửa đi ra ngoài, đi tới cầu thang, ngã ở bậc thềm, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.

Ngày hôm sau, tất cả thông tin và hình ảnh về chiếc vòng cổ nốt nhạc trên Weibo đều không còn nữa.

Ôn Niệm Nam ở trên sô pha giật mình ngồi dậy, quần áo rơi xuống đất, đứng dậy đi tới bên giường.

Đường Sóc ngồi ở trên ghế sa lon ngủ gật ở mép giường, mày nhíu chặt lại, Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng dùng áo khoác che lại hắn trên tay.

“Anh … Anh … Anh đang ở đâu”

Ôn Niệm Nam xốc quần áo, siết chặt tay, nhìn ba Đường đang nằm bất tỉnh trên giường, trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.

“ Niệm Nam… Niệm Nam đừng bỏ tôi… Niệm Nam !”

Đường Sóc chợt tỉnh giấc, nhìn thấy người đứng bên cạnh là Ôn Niệm Nam liền ôm chặt, nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá…Tôi tưởng… cậu bỏ rơi tôi. …… Tôi không tìm được cậu nữa … ”

Ôn Niệm Nam vừa định nói gì đó, thì điện thoại di động của Đường Sóc liền vang lên.

Đường Sóc cầm nó qua và liếc nhìn, đó là một đoạn video, anh đưa tay ra và mở nó ra.

Đoạn video quay cảnh một chiếc trực thăng. Tim Đường Sóc thắt lại khi anh nhìn thấy nó, như thể anh đã đoán được điều gì đó.

Ôn Niệm Nam thấy Đường Sóc có chút khác lạ, sau khi nhìn thấy máy bay trực thăng trong video, trợn mắt ngoác mồm, vươn tay giật lấy điện thoại.

“Đường Sóc, đừng nhìn!”

Đường Sóc né tránh Ôn Niệm Nam, run rẩy ấn xuống cho video tiếp tục chạy.

Video quay quá nhanh và cắt một số đoạn, và đây không phải là một cảnh quay hoàn chỉnh. Có một giọng nói trong video là giọng của Đường Luân Hiên.

Anh ta đang hỏi điểm đến của chiếc máy bay ở đâu, và anh ta có vẻ do dự khi ngồi lên nó, nhưng cuối cùng anh vẫn ngồi lên nó.

Đoạn video đột ngột chuyển sang góc nhìn xa, chiếc máy bay đang bay trên trời bỗng nhiên mất lái, đuôi bốc khói quay tròn trên không, đuôi của trực thăng gãy mất kiểm soát rơi xuống biển.

Ôn Niệm Nam thấy anh quay lại nửa vòng, cũng không đành lòng nhìn nữa.

Điều tàn nhẫn nhất là trong đoạn video, có tiếng nói từ chiếc trực thăng mười giây trước khi máy bay gặp nạn, tiếng la hét sợ hãi của những người trong chiếc trực thăng đã nghe rõ, còn nghe rõ cả giọng nói của Đường Luân Hiên …

“Anh ơi … Anh ơi! anh !!”

Đường Sóc đột nhiên ôm ngực và cúi người xuống với một khuôn mặt đau đớn, và sau đó bị mất ý thức và ngất xỉu trên mặt đất …Ôn Niệm Nam vội vã muốn vươn tay tới đỡ anh, nhưng cậu thấy máu trong hai tay mình ..

Sắc mặt Ôn Niệm Nam đột nhiên tái nhợt, không tự chủ được hét lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Tác giả có chuyện muốn

Đừng lo lắng, các bạn ơi, bây giờ dày vò Đường Sóc là để làm cho anh ta mạnh mẽ hơn. Anh ta rất giỏi trong việc ngược đãi Cố cặn bã. Haha.

Cố cặn bã đã biết được sự thật, Đường Sóc trở nên mạnh mẽ hơn Cố cặn bã. Cố cặn bã chỉ có thể bị mọi người dùng dao đâm thôi haha

đừng lo! Cố Tra Tra phải nhận rất nhiều nhát dao, hố đã được đào sẵn, đang đợi anh ta nhảy vào bên trong.

thông báo 3 sự kiện sắp tới: Sau khi biết sự thật về việc anh trai mình đi nước ngoài…; Chu Nguyên Phong vỡ lẽ ra chiếc điện thoại bí ẩn đã báo tin có liên quan đến gia đình họ Cố…; Bức ảnh hồi cấp hai với chiếc vòng cổ được chụp lại….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN