Một ngày trời hanh khô, có một cô gái ngồi khóc thút thít bên vệ đường.
Cô gái có mái tóc dài đen mượt như suối, nước da trắng nõn và mặc trên người bộ quần áo công sở cũ kĩ.
Cô cứ ngồi khóc như thế mặc kệ những người xung quanh đang nhòm ngó mình.
“Này cô kia, sao lại khóc ở đây?” Có một giọng nói vang lên, đó là một người đàn ông đeo kính cận dày.
Cô gái ngẩng đầu, để lộ dung nhan xinh xắn như một cô học sinh cấp ba.
Đôi mắt to tròn ngập nước, cô gái nhìn xung quanh rồi lúng túng nhận ra mình đang ngồi cạnh một chiếc siêu xe đắt tiền.
Cô lấy tay quệt nước mắt, ấp úng nói bằng chất giọng trong trẻo: “Xin… xin lỗi… tôi…”
Người đàn ông đeo kính cận quay lại nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng đằng sau mình.
Hắn mặc âu phục phẳng phiu, nhìn cô gái một cách đăm chiêu.
Hắn liếc mắt, người trợ lí hiểu ý liền hỏi: “Sao cô lại khóc ở đây? Cô gặp rắc rối gì đúng không?”
“Không… không phải… chỉ… chỉ là… tôi… tôi bị mất việc nên… xin lỗi… tôi sẽ đi ngay…” Cô gái quệt vội những giọt nước mắt chưa khô, đôi mắt to đỏ hoe làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.
Hắn híp mắt nhìn bộ trang phục công sở sờn cũ của cô gái, lên tiếng hỏi: “Cô tên gì?”
Giọng người đàn ông rất trầm, mang theo hơi lạnh dọa cô gái sợ đến run người.
Cô ấp úng, cúi đầu thật thấp, dường như sợ quá nên giọng cũng nghẹn lại: “Thẩm… Thẩm Bạch Liên…”
——–
Đó chính xác là những gì diễn ra ở lần đầu nam nữ chính gặp nhau.
Khi đó, nữ chính vừa bị đuổi việc ở công ty cũ.
Lí do bị đuổi là vì nữ chính quá xinh làm cho những nữ nhân viên khác ghen tị, bày mưu hãm hại.
Nữ chính uất ức ngồi khóc ở bên đường, vừa hay lại ở gần chỗ nam chính đỗ xe.
Hắn bị sự yếu ớt nhu nhược của Bạch Liên thu hút, sau đó nhận cô vào công ty làm và tuyến tình cảm cứ thế diễn ra.
Nửa tháng trôi qua, việc kinh doanh ở Paradise đã dần ổn định.
Khách không còn đông nghẹt như ngày khai trương nhưng quán không bao giờ vắng người, việc kinh doanh có thể xem là rất thuận lợi.
Tâm Dao không còn phải túc trực ở quán suốt ngày nữa, cô chỉ ghé qua một khoảng thời gian mà thôi.
Tâm Dao nhìn lịch treo trên tường, có chút mông lung.
Theo cô nhẩm tính thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, vòng xoay vận mệnh sẽ bắt đầu vận hành.
Nữ chính xuất hiện, nam chính động lòng và cô trở thành nữ phụ.
Nghĩ đến bản thỏa thuận đã kí, nghĩ đến việc sắp sửa ly hôn và rời khỏi đây, không hiểu sao cô lại thấy chạnh lòng.
Có một cảm giác rất trống trải trong lòng, giống như sảy chân bước hụt vào một khoảng không tăm tối, vô định không thấy đáy.
Tâm Dao không nhận ra rằng gần đây cô thường xuyên đi lại, nhìn từng ngóc ngách trong nhà như muốn khảm sâu nó vào trong kí ức.
Đặc biệt là cô thường xuyên nhìn Dịch Thành một cách rất chăm chú, như thể rồi cô sẽ chẳng còn được thấy hắn nữa vậy.
“Nhìn đủ chưa?” Trên bàn ăn, Dịch Thành buông đũa nhìn cô.
Hắn không thích cách mà cô nhìn mình như thế này, giống như nay mai thôi hai người họ sẽ chia xa vậy.
“Tôi không nhìn anh.” Tâm Dao chối, có chết cô cũng không thừa nhận mình đang luyến tiếc chút thời gian bình yên ít ỏi còn sót lại này.
Có một người chồng hoàn hảo nhưng lại biết trước là sớm hay muộn cũng phải buông tay, ai mà không tiếc chứ?
Dịch Thành không nói gì thêm, chỉ gắp thêm thức ăn cho cô.
Theo lời Vương Việt, hắn bắt đầu chú ý tới những món Tâm Dao thường ăn, âm thầm ghi nhớ sở thích ăn uống của cô.
Ban đầu Tâm Dao có vẻ bài xích khi được hắn gắp thức ăn cho, nhưng bây giờ có vẻ như cô cũng đã quen, thậm chí còn gắp lại thức ăn cho hắn.
Không khí trên bàn ăn nhìn qua có vẻ đã hòa thuận hơn.
————————
Buổi chiều ngày hôm sau, Tâm Dao có việc phải ra ngoài nên ghé sang Paradise xem thế nào.
Cô và Hải Nguyệt chia nhau ra, mỗi ngày sẽ có một người ở lại quán, người kia có thể đến hoặc không.
Hôm nay là ngày mà Hải Nguyệt trực, cô nàng vừa ngồi ăn bánh vừa lướt điện thoại.
Trong quán đã có mười bàn có người ngồi, nhưng Tâm Dao lại chú ý vào hai cô gái ngồi ở góc xa xa.
Một cô gái đang ngồi khóc nức nở, trong khi cô gái kia ra sức dỗ dành.
Tâm Dao hỏi: “Sao thế?”
“Không biết nữa, từ lúc vào quán đã khóc.
Cũng vừa mới tới không lâu.” Hải Nguyệt nhún vai đáp.
“Chắc là mới chia tay bạn trai.”
Đoạn, cô nàng quay sang nói với một nhân viên bên cạnh: “Nước của bàn ấy xong chưa em?”
“Dạ xong rồi ạ, em mang lên ngay đây ạ.” Cô bé nhanh nhảu đáp rồi mang hai phần nước đi ra ngoài.
Cô nhìn phần nước cam tươi và cái bánh ngọt trên khay, đột nhiên lại nhớ khẩu vị của nữ chính.
Nữ chính thích ăn ngọt và uống nước cam, hoàn toàn ngược lại với cô.
Hai cô gái đang ngồi bên kia, có một cô gái cắt tóc ngắn, ăn mặc cũng có vẻ sành điệu hơn người bên cạnh.
Cô gái tóc ngắn cau có nhìn nhân viên phục vụ, khó chịu lên tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Cô bé nhân viên còn đang là sinh viên, có vẻ nhút nhát vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Hải Nguyệt ở trong cũng bất bình thay.
Cô nàng vốn chẳng phải người hiền lành, ngược lại còn là người bốc đồng nóng tính, thấy nhân viên của mình bị tức giận vô cớ nên muốn ra tay nghĩa hiệp.
“Thôi! Việc này bình thường mà.” Tâm Dao nhắc nhở.
Có thể Hải Nguyệt là tiểu thư cành vàng lá ngọc, trước đây chưa từng gặp mấy việc này nên mới bất bình.
Trước khi xuyên vào đây, cô cũng từng là sinh viên làm thêm như bao người.
Đối với cô mà nói, chuyện khách hàng bực tức vô cớ với nhân viên đã quá đỗi quen thuộc, lâu dần lại thành chai lì cảm xúc.
Khách hàng là thượng đế mà, chỉ cần không quá đáng thì nhịn một chút cũng không sao.
“Nhưng từ khi bước vào cô ta đã mang thái độ đó rồi, ghét thật!” Hải Nguyệt lầm bầm.
Tâm Dao thở dài: “Thật là… mày ra đôi co với khách cũng chẳng được gì, lại còn để lại cái hại cho sau này nữa.
Nhịn một chút, cho qua đi.
Chút nữa an ủi con bé nhân viên đó một chút.”
“Ừ…” Hải Nguyệt gật đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô gái tóc ngắn bên kia đang lớn tiếng nói chuyện với nhân viên của mình.
Lúc này, cô gái từ đầu vẫn ngồi khóc bỗng ngẩng mặt lên.
Gương mặt xinh xắn nhu nhược như nàng Lọ Lem hiện lên sau mái tóc dài, đôi mắt ửng đỏ ngập nước.
Giọng nói của cô gái bởi vì khóc mà trở nên khàn khàn, dứt quãng: “Giai Ý… được rồi…” Rồi cô gái quay qua nói với nhân viên: “Xin lỗi em…”