Tối hôm đó là một đêm mất ngủ với cả hai người.
Dịch Thành không hẳn là không lo, vừa rồi là hắn xúc động nói ra mà chưa tính kĩ trước.
Dù sao thì tình cảm của cô dành cho hắn bây giờ vẫn mông lung chưa xác định được, hắn tỏ tình bây giờ liệu có gấp quá không?
Còn về Tâm Dao, cô vẫn đang bối rối vì lời tỏ tình quá đỗi đột ngột.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới khả năng này, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thật sự xảy ra, hoặc ít nhất là xảy ra vào lúc này.
Thích? Hắn nói thích cô? Liệu có phải là một trò đùa hay không?
Một người như Dịch Thành thì không lí nào lại đùa những câu vô bổ như thế.
Hơn nữa, hắn là ai cơ chứ? Nếu hắn có nhân tình bên ngoài, hắn còn phải giấu diếm và tìm lí do bao biện sao? Vừa rồi, trong đôi mắt đã từng vô cùng lạnh nhạt kia, cô thấy được sự chắc chắn và một cỗ tình cảm chân thành, chân thành đến mức suýt chút nữa cô đã bị cuốn vào.
Đấy là chưa kể… chưa có bằng chứng gì cho thấy Dịch Thành và Thẩm Bạch Liên có liên hệ với nhau.
Nếu nữ chính đã lọt vào tầm mắt của Dịch Thành, liệu hắn có để cho cô ấy bị bắt nạt như vậy? Nhưng như thế thì sự xuất hiện của Thẩm Bạch Liên ở công ty nhà họ Dịch thì phải giải thích sao đây? Một sự trùng hợp chăng? Cái trùng hợp này hình như cũng quá đỗi đáng sợ rồi.
Tâm Dao đặt tay lên ngực trái, trái tim đập mạnh liên hồi như đang tương tác với suy nghĩ của cô, như đang cổ vũ cô hãy sống thật theo lòng mình.
Giữa con tim và lí trí, cô nên chọn bên nào?
Truyền thuyết xưa kia nàng Mị Châu vì trái tim lầm chỗ để trên đầu mà dẫn đến cảnh nước mất nhà tan.
Tuy cô không phải công chúa, nhưng sau lưng cô vẫn có Khương gia, có gia đình hết lòng yêu thương và bảo vệ.
Chỉ cần cô chọn sai, nhất định họ sẽ phải khổ theo.
“A!! Phải làm sao đây?! Sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này?” Tại sao mọi chuyện lại không giống như lúc đầu cô tính toán? Rõ ràng mới vài tháng trước, tương lai trước mắt mà cô vẽ ra đã vô cùng sáng lạn và rực rỡ.
Nhưng tại sao? Tại sao mọi thứ lại không diễn ra như thế? Tại sao Dịch Thành lại không ly hôn? Sao hắn lại thích cô? Và tại sao… tại sao cô lại muốn đáp lại tình cảm đó dù biết đó là cánh cửa dẫn tới một tương lai mịt mờ?
Nó chẳng khác nào một cánh cửa được khóa trái mà chẳng thể biết được phía bên kia liệu sẽ là thiên đường hay địa ngục.
Ở ngay lối vào có bảng cấm, nhưng một cách vô thức cô đã cầm chìa khóa lên và mở nó ra.
Một khe sáng mong manh truyền qua và liệu rằng, ấy có phải là thiên đường?
Băn khoăn mãi, cô chẳng tài nào ngủ nỗi.
Hết lo cho tương lai, cô lại cảm thấy hối hận vì hành động của mình lúc nãy.
Lúc cô xô hắn ra và chạy đi, liệu có làm hắn tổn thương không? Liệu có làm hắn nghĩ rằng cô không thích hắn không? Chút tình cảm vừa mới tích góp được được liệu có bị cô vô tình đánh đổ không?
Lo lắng là thế, vậy mà khi trời rạng sáng, thay vì gặp hắn để giải quyết nốt chuyện này, cô lại chọn cách trốn đi.
Mặt trời vừa nhô lên là cô đã chuồn khỏi nhà, bữa sáng cũng không ăn, lấy cớ đi làm để trốn chạy.
Sau khi lượn vài vòng trên các con phố, cô mua một ít đồ ăn sáng rồi ghé sang Paradise.
Hôm nay Tô Hải Nguyệt không đi làm.
Hình như cô nàng vừa nhận được một dự án nào đấy và đang rất chuyên tâm vào nó.
Sáng sớm nên quán cũng chưa đông khách, chỉ có vài bé nhân viên trực ca sáng đang tưới nước cho cây và chăm lũ thú cưng.
Tâm Dao lại một góc, an tĩnh ngồi ăn sáng nhìn dòng người qua khung cửa sổ.
Một bé nhân viên nghĩ cô đang buồn nên mang một bé mèo hơi ú đến bên cạnh, tươi cười lắc lắc nó trước mặt cô rồi đặt nó ngồi cạnh.
Tâm Dao mỉm cười: “Cảm ơn em.”
“Không, em phải cảm ơn chị mới phải.
Chị trông Mimi giúp em một lúc nhé.” Cô bé nhân viên mỉm cười rồi chạy đi, Tâm Dao cũng chỉ cười rồi bế bé mèo lên cưng nựng.
Sao cô lại có thể không biết, Mimi là bé mèo ngoan và thông minh nhất ở đây, nó được rất nhiều người yêu thích vì sự thông minh tới kì lạ.
Dường như nó có thể hiểu được không chỉ lời nói, mà còn cả cảm xúc của con người.
Như lúc này đây, nó nhìn cô với đôi mắt long lanh, hơi nghiêng đầu rồi cái miệng nhỏ hơi mở ra như nở một nụ cười.
Hai chân trước nhỏ xíu được cắt móng gọn gàng chạm vào ngực trái cô, rồi lại chạm vào má, vào mũi cô.
Tâm Dao vui vẻ cưng nựng nó, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Mèo con, mi cũng khuyên ta nên chọn con tim sao? Nhưng thế thì nguy hiểm lắm.”
“Cái gì nguy hiểm cơ?” Một giọng nữ đột ngột vang lên sau lưng làm cả hai giật mình.
Tâm Dao ngoái đầu lại nhìn.
“Chị dâu? Sao chị tới sớm thế?”
Mimi nhìn thấy người thường cho nó nhiều thức ăn ngon cũng trở nên vui vẻ hơn.
Nó vươn bàn chân trước về phía Lý Yên như thể đòi chị bế.
Lý Yên ngồi xuống cạnh cô, bế Mimi lên, vuốt v3 bộ lông mềm mịn của nó.
“Em tới sớm hơn chị mà.
Sao? Chuyện gì mà nguy hiểm?” Chị hỏi.
Không hiểu bởi cái thứ năng lực phi thường nào đó, cô lại có dũng khí kể lại cho chị tình huống của mình.
Tất nhiên, cô đã khéo léo thay chuyện xuyên sách thành mình mơ thấy những giấc mơ lặp đi lặp lại và tin rằng đó là điềm báo.
Cô kể với một vẻ mặt rất nghiêm túc, và người nghe là Lý Yên cũng vô cùng nghiêm túc.
Chờ khi câu chuyện kết thúc, chị hỏi: “Em tin vào giấc mơ ấy lắm à?”
“Vâng.” Tất nhiên, vì đó là cốt truyện và là quy luật của thế giới này mà.
“Em cũng thấy mọi thứ bây giờ không giống như giấc mơ mà, vậy có gì đảm bảo chuyện sau này sẽ diễn ra giống hệt như thế đâu?” Chị thả Mimi xuống đất, để nó chạy vào với đám mèo khác, sau đó lại nói: “Nếu chị cũng sợ nhiều thứ như em, có lẽ năm đó chị đã không đồng ý gả cho anh hai em, bọn chị cũng không có được mái ấm như hiện tại.”
“Sao lại như vậy?”
“Em đừng quên, so với nhà họ Khương, địa vị nhà họ Lý cũng không cao lắm.
Chị gả cho anh hai em đã là gả cao.
Trước khi trả lời anh hai em chị cũng phải đắn đo nhiều lắm.
Nhưng cuối cùng chị chọn thử một lần.
Cả đời người có bao nhiêu lần được thử đâu.”
Rồi Lý Yên chỉ tay vào ngực cô, mỉm cười – một nụ cười của người phụ nữ trưởng thành: “Cuộc đời em do chính em quyết định, không ai có quyền sắp đặt cả.”