Bạch Liên khóc lóc kể lại sự tình, mà Dịch Thành càng nghe càng không vui nổi.
“Em… em muốn mua một bộ trang sức, vậy mà Khương tiểu thư lại ngang nhiên giành của em, còn… còn dùng tiền thị uy em, Hạ tổng đi cùng cô ấy còn sỉ nhục cả anh nữa.” Đương lúc hắn muốn nói gì đó thì nhận được một cuộc điện thoại.
Hắn đành đẩy Bạch Liên qua một bên để ra ngoài.
Đầu dây bên kia nói rất ngắn gọn: “Quản con vịt nhà cậu cho tốt vào, cả ngày đi khắp nơi kêu cạp cạp, phiền chết đi được, cẩn thận có ngày tôi bẻ cổ cô ta.” Dựa vào ngữ điệu, Dịch Thành đoán người gọi là Dương Kỳ.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì anh đã cúp máy.
Giây tiếp theo, một đoạn video được trích xuất từ camera của cửa hàng được gửi tới, còn kèm theo cả âm thanh.
Càng xem, mặt Dịch Thành càng đen lại.
Vì sao lại không giống lời kể của Bạch Liên? Không phải nói Tâm Dao gây chuyện sao? Đoạn video này liệu có qua cắt ghép không? Ngẫm nghĩ, hắn quyết định cho người đi điều tra lại.
“Anh…” Bạch Liên ngồi trên ghế, mắt vẫn còn hơi ươn ướt.
Nhưng bây giờ Dịch Thành không có nhiều thời gian để dỗ dành cô ta, hắn thật sự đang vô cùng bận.
“Em ngoan về phòng trước đi được không? Chút nữa anh sẽ dỗ em.” Ngay cả hắn cũng không nhận ra, lời nói của mình ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.
Hắn ghét bị lừa, cũng rất ghét loại phụ nữ tâm cơ phù phiếm.
Mà nay, đóa sen trắng hắn từng nhất mực bảo vệ dường như đã bị lây nhiễm sự ô uế rồi.
“Anh… anh trả lời em một câu trước được không?” Bạch Liên vẫn không quên cảm giác nhục nhã trong trung tâm thương mại.
Cô ta vẫn cho rằng Dịch Thành đưa nhầm thẻ cho mình, e dè hỏi: “Sao tiền trong thẻ lại… Lúc nãy em không đủ tiền thanh toán.”
Dịch Thành tỏ vẻ ngạc nhiên một chút, sau đó lại cộng nhẩm các số tiền đã được trừ vào tài khoản.
Quả thật, số tiền này không đủ để cô ta mua một bộ trang sức đáng giá.
Sau một hồi do dự, Dịch Thành vẫn quyết định nói ra.
Dẫu sao cũng từng là vợ chồng mấy mươi năm, đồng cam cộng khổ là điều đương nhiên, không phải sao? “Em ngồi xuống đi.”
Sau khi Bạch Liên hoang mang ngồi xuống, hắn đem toàn bộ tình hình kể lại cho cô ta nghe: “Một nửa tài sản của anh đã chuyển nhượng lại cho Tâm Dao lúc ly hôn, ngân sách của công ty cũng vì vậy mà tổn thất lớn.
Sau đó… cha mẹ lại rút cổ phần, một số cổ đông khác cũng rút theo, nhân viên lại nghỉ việc, công ty đang thiếu nhân lực.
Gần đây… các dự án lớn đều bị hủy hoặc bị cướp đi…”
Bạch Liên có vẻ thảng thốt, dường như là không tin được.
Kiếp trước Dịch Thành tài giỏi biết bao nhiêu, một mình khuấy đảo thương trường, trời không sợ đất không sợ.
Nay lại thêm kí ức kiếp trước, hắn là một con cáo già lão luyện mới phải, vậy mà lại… lại bị chèn ép sao?
Ngay cả bản thân Dịch Thành cũng không ngờ tới điều này.
Hắn vốn nghĩ mình biết trước tương lai, có thể vươn lên nhanh chóng khắc phục lỗ hỏng kinh tế, nhưng không ngờ mọi thứ lại khác với hắn nghĩ.
Quy luật thị trường không giống kiếp trước, mà hắn cũng mất đi rất nhiều nguồn lực, hiện còn đang bị nhiều thế lực lớn chèn ép.
Nếu cứ đà này… e là Dịch thị rất nhanh sẽ rơi mất khỏi vị trí của nó.
“Anh… anh nói thật sao?” Bạch Liên vẫn muốn hỏi lại.
Cô ta không tin! Cô ta chỉ vừa mới trở lại là một quý phu nhân, còn chưa tận hưởng điều gì kia mà?
Dịch Thành khó khăn gật đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Anh biết tình hình rất khó khăn… nhưng mong em hiểu cho anh… cho anh một thời gian thôi, em sẽ lại có mọi thứ, được không?” Hắn tin, hắn vẫn còn có thể xoay sở tình huống.
“Em… em biết rồi.” Bạch Liên cắn môi nói, trong lòng lo lắng.
Nếu… lỡ như mọi chuyện không suôn sẻ thì sao đây? Cô ta không chỉ phải trở lại cuộc sống nghèo túng mà còn phải chịu đủ mọi khinh miệt.
Hơn hết, chắc chắn trên vai là một món nợ khổng lồ.
Điều này làm Bạch Liên sợ hãi vô cùng! Nhưng rồi Bạch Liên cũng bình ổn tâm trạng lại.
Không sao, cô ta yêu Dịch Thành, đồng thời cũng sẽ tin tưởng hắn.
Cô ta an ủi hắn thêm vài câu, sau đó quay lại phòng mình.
Dịch Thành nhìn theo bóng lưng Bạch Liên, không biết cảm xúc trong lòng là như thế nào.
Có lẽ hắn nên mừng vì Bạch Liên vẫn chấp nhận ở bên hắn, không chê hắn, nhưng hắn nhận ra trong đôi mắt cô ta không chỉ có chân thành như trước, trong đó cũng có lo sợ.
Lúc này, hắn cũng nhận được kết quả mà mình cần.
Quả nhiên, là Bạch Liên gây sự trước…
Dịch Thành quay lại bàn làm việc, ngồi một lúc mà không thể tập trung nổi.
Hắn muốn về phòng với Bạch Liên, song không hiểu sao bước chân lại di chuyển về căn phòng trước đây của hắn và Tâm Dao.
Bên trong rất lạnh, lạnh lẽo vì không có hơi người.
Căn phòng này hắn đã khóa trái từ khi cô đi, cũng chỉ mình hắn giữ chìa khóa.
Hắn không cho dọn dẹp vì muốn giữ lại mùi hương của cô ở nơi này.
Nhưng có lẽ thời gian đã quá lâu, bên trong chỉ còn lại mùi bụi bặm và một không gian lạnh lẽo.