Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 10
Túc Nghệ vừa về đến nhà thì nhận được kịch bản mới Ngô Tuyết gửi tới.
Ngô Tuyết: “Thôi vậy, không chọn em là tổn thất của bọn họ, chúng ta còn nhiều phim để diễn lắm.”
Kịch bản là bản mềm đọc trên máy tính. Túc Nghệ xem sơ qua mấy cảnh đầu thấy không hứng thú lắm. “Sóng ngầm” được tranh giành kịch liệt như vậy không phải là không có lý, đấy đúng là kịch bản hay hiếm có, chẳng trách Từ Thiến Lam dám ngang nhiên đi cướp.
Túc Nghệ: “Em xem đã rồi quyết sau nhé.”
Cúp máy, Túc Nghệ cột tóc lên, đi vào phòng tắm.
Trước khi ra ngoài đã tắm một lần nhưng đi ăn ma lạt năng về, mùi lại ám đầy người. Túc Nghệ tắm qua một lượt rồi quấn khăn tắm, bày máy tính lên giường, mở kịch bản ra đọc cẩn thận.
Đọc chưa được bao lâu thì chuông báo nhắc nhở vang lên.
Túc Nghệ lập tức không còn tâm trí đọc kịch bản nữa, cười khúc khích cầm điện thoại lên.
Túc Nghệ nương nương: “Em quên cầm giày về rồi [không biết quên não ở đâu.jpg]”
Đợi vài phút, không thấy đối phương nhắn lại.
Chờ tin nhắn phát sốt ruột, nội dung kịch bản lại thực sự không thu hút, Túc Nghệ không đọc nổi nữa, tắt luôn file kịch bản đi, mở đại một phim nào đó ra xem.
Chuông ngoài cửa vang lên.
Địa chỉ của Túc Nghệ không ít người bên truyền thông biết nhưng khi trước họ phục ở đây nửa năm không chụp được gì nên không canh cô nữa, người nhà cô thì không ở thành phố A, đến giờ này, ngoài Ngô Tuyết ra thì không thể có ai khác nữa.
Túc Nghệ đứng dậy, thử nhìn bằng lỗ mắt mèo.
Lương Bác cầm hai ly rượu đỏ trong tay, má ửng hồng, thấy trong nhà không có động tĩnh gì liền sốt ruột nhấn chuông thêm mấy lần nữa.
Túc Nghệ chậc lưỡi, quay về phòng ngủ, không hề có ý mở cửa.
Chẳng biết là do rượu hay do gì, hôm nay Lương Bác bỗng cực kỳ kiên trì, đứng chờ ngoài cửa tròn năm phút đồng hồ không đi.
Gọi chuông không có ai ra, anh ta liền đập cửa thùng thùng làm ồn.
Túc Nghệ xuống giường, khoác thêm một chiếc áo khoác to, bọc thật kín người.
Sau đó tháo chốt phòng trộm, mở cửa, giọng hất hàm: “Có việc gì?”
“Anh biết ngay em có nhà mà.” Lương Bác nở nụ cười, “Lên trên uống một ly đi, hầu như toàn là người trong giới cả.”
Lương Bác thích sĩ diện, nếu là bình thường, chắc chắn anh ta sẽ không tự hạ giá tới tận cửa tìm Túc Nghệ.
Ban nãy chơi cá cược, anh ta thua, bị Lưu Tỉ giật giây xuống mời Túc Nghệ, sẵn có rượu trong người, không chịu được khích bác bèn đi xuống.
“Không uống.” Túc Nghệ nói xong định đóng cửa.
“Ôi… chao ôi.” Lương Bác không suy nghĩ gì đã đưa tay ra chặn cửa, nếu giờ anh ta cứ thế đi lên thì có mất mặt không chứ, “Không được, nói thế nào thì cũng phải lên lộ diện một cái chứ.”
Túc Nghệ: “Hôm nay chúng ta từng gặp nhau ở thang máy phải không nhỉ?”
Lương Bác gật đầu: “Đúng vậy.”
“Gậy giật điện như thế, nhà tôi vẫn còn ba cây nữa.”
**
Mãi hôm sau, Chử Ưng mới thấy tin nhắn Túc Nghệ gửi trên Weixin. Hôm qua có một chiến hữu cũ về đây thăm người thân, anh cố ý đích thân ra sân bay đón bạn, kéo nhau đi ăn đồ nướng rồi về nhà đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Anh gửi một tin nhắn âm thanh: “Thấy rồi.”
Anh không quen đánh chữ gì gì đó nên trước đây trả lời tin nhắn cho Túc Nghệ luôn cố ngắn gọn.
Đối phương nhanh chóng gửi lại một tin nhắn âm thanh.
“Vâng, thế lựa lúc nào đó, em gặp anh lấy nó nhé, được chứ?”
Túc Nghệ rõ ràng chưa tỉnh ngủ, giọng nũng nịu.
Chử Ưng ma xui quỷ khiến bật tin nhắn nghe lại thêm lần nữa rồi mới gõ bàn phím gửi lại một chữ “ừ”.
Vừa đến công ty, trợ lý liền cầm một tệp tài liệu tới: “Boss, đây là danh sách diễn viên của “Sóng ngầm”.”
Chử Ưng vừa mới tiếp xúc với công việc ở công ty, không hiểu rõ lắm về chuyện này, trợ lý rất tâm lý đính kèm theo đằng sau mỗi tờ danh sách một tờ phụ trương giới thiệu một cách vắn tắt.
Kịch bản hay khó kiếm, dự án đầu tư này do Chử lão gia quyết định, kim ngạch đầu tư so với tài lực của Chử thị thì không mấy đáng kể nhưng so với các đoàn phim khác thì đúng là vô cùng ấn tượng, diễn viên chính mời được toàn những gương mặt sáng giá, ngay cả diễn viên phụ cũng có cả những nhân vật gạo cội trong nghề.
Lúc lật tới trang nữ phụ, Chử Ưng tạm dừng lại.
Từ Thiến Lam là người hôm qua đi cùng Lưu Tỉ, người anh từng nghe “bà phù thủy” của Túc Nghệ nhắc tới trong điện thoại.
“Người này,” anh vứt tập giấy xuống bàn, chỉ chỉ bằng đầu ngón tay vào phần thông tin của Từ Thiến Lam, “là được chọn nhờ phỏng vấn?”
Trợ lý vừa nghe liền hiểu ý: “Không phải ạ. Là Kỳ phó tổng đề nghị với bên kia.”
Chử Ưng: “Nhà đầu tư của bộ phim này là ai?”
Trợ lý ngơ ngác đáp: “Là công ty chúng ta.”
“Không phải chúng ta, là tôi.” Chử Ưng hờ hững đáp, đẩy tập tài liệu về phía trước, “Muốn đề muốn nghị gì cũng không đến lượt ông ta.”
“…” Trợ lý rụt rè hỏi, “Ý anh là?”
“Bộ phim này không có cửa cho quan hệ.”
Trợ lý hiểu ý, cầm lại tập tài liệu: “Tôi sẽ đi làm ngay.”
Chẳng mấy khi được nghỉ, Túc Nghệ làm một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa.
Đến khi hết mệt, Túc Nghệ mới mở mắt, cầm điện thoại để bên lên, mở khung chat với Chử Ưng ra xem.
Đoạn trò chuyện lúc sáng hiển thị trước mắt.
May quá, không phải là mơ.
Cô nhắm mắt, nhoẻn miệng cười, bật cái tin nhắn vỏn vẻn chỉ hai giây kia nghe đi nghe lại mấy lần.
Có tiếng âm báo ở cửa vang lên, Ngô Tuyết vội vã vào nhà, lúc tìm ra người ở phòng ngủ, chị không nhịn được hỏi: “Sao cô vẫn còn chưa ra khỏi giường hả?”
“Đang nghỉ mà.” Giọng điệu đầy lười nhác, “Để cho em ngủ nhiều một chút đi. Sao chị lại tới đây, có việc gì à?”
“Có, tin đại hỷ.” Ngô Tuyết xùy một tiếng, xoay người ngồi xuống sô pha, uy phong như một tướng quân vừa thắng trận trở về.
Túc Nghệ chậm rì rì ngồi dậy, dây áo ngủ rớt một bên vai, cảnh xuân phơi phới: “Nói nghe thử xem nào.”
Ngô Tuyết: “Đoàn phim “Sóng ngầm” mới vừa liên hệ với chị, hỏi xem cô có còn rảnh không.”
“Ý gì thế,” Túc Nghệ hết cả buồn ngủ, “em không diễn vai khác đâu.”
“Không.” Ngô Tuyết cười, “Vai Thu Cơ kia là của em.”
Điều đầu tiên Túc Nghệ nghĩ đến là: “Từ Thiến Lam dính scandal à?”
“Thật đáng tiếc, vẫn chưa thấy.” Ngô Tuyết cũng chẳng úp mở gì cho sốt ruột, “Trước đây là Chử thị nâng cô ta lên tới đỉnh, ai ngờ hôm nay Chử thị đổi ý liền hạ bệ cô ta.”
Túc Nghệ bị bất ngờ: “Không phải bảo do biên kịch quyết hết sao, nói nâng là nâng, nói hạ là hạ hả?”
“Có tiền đúng là muốn làm gì cũng được.” Ngô Tuyết tự rót cho mình một cốc nước, “Đoàn đội của Từ Thiến Lam mới rồi còn điên cuồng đăng bài ám chỉ với truyền thông cô ta đã nhận được vai trong “Sóng ngầm”. Hừ, phen này để xem xem bọn họ làm thế nào.”
“…” Túc Nghệ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng chỉ nói ra được một câu: “Gã lãnh đạo cấp cao của Chử thị kia thật đúng là chịch xong xách đít ra về.”
Một cái gối đập thẳng vào mặt.
Ngô Tuyết: “Đã nói với em bao lần rồi, nói năng phải nho nhã! Mau mau rời giường rửa mặt đi, chiều còn phải tới công ty họp với người bên đoàn phim!”
Công ty đại diện của Túc Nghệ có quy mô không lớn, số nghệ sĩ hiện có cũng không nhiều, may mà công ty định vị hướng phát triển hình tượng cho các nghệ sĩ của mình đều rất chuẩn, dẫn dắt được không ít nghệ sĩ có tiếng tăm, tương đối có tiếng trong nghề.
Ví như Túc Nghệ vậy, sau khi diễn xong bộ phim đầu tiên, công ty đã định vị cho cô hình tượng “ác nữ”.
Lúc Túc Nghệ tới công ty, người phụ trách phía công ty đang bàn thảo việc ký hợp đồng với phía đoàn làm phim.
“Ngại quá, bị kẹt xe.”
Giải thích xong lý do tới trễ, Túc Nghệ ngồi vào ghế, không mở miệng thêm lần nào nữa.
Tay cô giấu dưới gầm bàn nhắn tin với Chử Ưng.
Túc Nghệ nương nương: “Đang bận à?”
Lần này đối phương trả lời rất nhanh.
Chử Ưng: “Không.”
Túc Nghệ nương nương: “Em đang họp này, chán chết [ngáp.gif]”
Chử Ưng: “Vậy thì đừng nghịch điện thoại.”
Tên bảo thủ này!
Túc Nghệ nương nương: “Đã xong rồi:)”
Đang chờ nhắn lại thì cửa phòng họp lại mở ra một lần nữa.
“Chử tổng.” Đại diện bên đoàn làm phim thấy người tới liền lập tức đứng dậy, “Sao ngài lại đích thân tới đây thế này.”
Túc Nghệ đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy người, cũng đứng lên theo giống mọi người, mắt còn trộm liếc màn hình xem Chử Ưng đã nhắn lại hay chưa.
Người tới đáp ngắn gọn: “Tiện đường.”
…
Túc Nghệ quay đầu lại, vừa hay nhìn thẳng vào mắt người đàn ông.
Chử Ưng mặc tây trang thẳng thớm cũng đang nhìn cô, ánh mắt có vẻ trào phúng.
Mấy ngày nay, để làm quen với công việc ở công ty nên anh đã tham gia không ít các cuộc họp lớn nhỏ, ngay cả những cuộc họp hằng ngày thông thường nhất anh cũng dự. Hôm nay tới đây cũng là để tìm hiểu về loại cuộc họp này.
Không ngờ còn tóm được một tên nói dối.
Túc Nghệ chưa kịp nghĩ xem sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây. Cô vội vàng xoay người, định bụng rút tin nhắn kia về nhưng hệ thống thông báo đã quá 2 phút, không thể rút về.
Người trong phòng họp nhanh chóng nhường lại vị trí chủ tọa, Chử Ưng thản nhiên ngồi vào đó, gật đầu nói.
“Mời tiếp tục.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!