Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 15
Thấy cô không nói gì, Chử Ưng hỏi lại một lần nữa.
Túc Nghệ hồi thần đáp: “Vâng, tháo rồi.”
Nói xong, hình như nhớ ra gì đó, cô cho tay vào túi lục lọi một hồi, lấy ra được một chiếc khẩu trang màu đen.
“Mới đấy, em chưa dùng lần nào đâu.” Cô vừa nói vừa đeo nó cho Chử Ưng.
Chử Ưng giữ cổ tay cô lại: “Làm gì vậy?”
Túc Nghệ: “Dạo này em đang bị cẩu tử theo, anh đừng để bọn họ chụp được.”
Chử Ưng nhíu mày: “Chụp được thì sao?”
“Thì anh sẽ bị cẩu tử bôi xấu…” Chưa nói hết câu, Túc Nghệ đã lập tức ngậm miệng.
Sao cô lại quên mất, người đàn ông này thực sự rất có năng lực, đêm hội từ thiện lần trước, chỉ sau một đêm mà toàn bộ tin tức có liên quan về anh đều đã được xóa sạch sẽ.
Chử Ưng không nói gì.
Anh tháo khẩu trang xuống, cực kỳ tự nhiên đeo lại nó lên mặt Túc Nghệ che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ còn lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh.
Cửa thang máy mở ra, anh ôm thắt lưng Túc Nghệ, nửa như nhấc người lên.
“Sẽ không để em ngã nữa.” Chử Ưng đưa mắt nhìn thẳng phía trước, “Sợ thì túm tay áo anh.”
Đầu tiên Túc Nghệ phát hoảng, sau đó ồ lên một tiếng, không chút khách khí ôm ngay lấy cổ người đàn ông.
Bàn tay cô lạnh, cổ đàn ông nóng.
Tay Chử Ưng đặt trên cạp quần cô, tuy cách da một lớp vải nhưng Túc Nghệ vẫn cảm thấy nóng như thiêu như đốt.
Thắt lưng nóng, tay cũng nóng, ngay cả đôi môi đằng sau khẩu trang cũng nóng.
Tuy chỉ thoáng qua trong chớp mắt nhưng đây đúng thực sự là khẩu trang Chử Ưng từng đeo.
Chuyện này thì cô không hề chín bỏ làm mười chút nào.
Sau khi lên xe, Chử Ưng liếc cô, nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Túc Nghệ ngoan ngoãn thắt vào: “Giờ chúng ta đi ăn cơm ạ?”
Giờ mới ba rưỡi, nhà hàng có lẽ còn chưa mở.
Chử Ưng: “Tối mới đi.”
“Vâng.” Túc Nghệ gật đầu rồi ngồi yên, không hỏi tiếp xem anh định đưa mình đi đâu.
Cô cảm thấy, giờ dù Chử Ưng đem cô đi bán cô cũng sẽ cười tủm tỉm bỏ tiền gửi vào ngân hàng cho anh.
Chử Ưng tất nhiên không đem cô đi bán, xe rẽ trái quẹo phải rồi đi vào một con đường nhỏ.
Hai bên đường có mở đủ loại quầy hàng để ăn, để chơi, cần gì cũng có, hơn nữa lại đang là cuối tuần nên đường phố rộn ràng tấp nập, hầu hết là thanh niên trẻ trung phơi phới yêu đời.
Từ trước tới giờ, Túc Nghệ chưa từng đi qua con đường này lần nào, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, mặt gần như dán lên cửa kính.
Xem suốt một hồi, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: “Chúng ta tới đây để dạo phố ạ?”
Chử Ưng: “Không phải.”
Túc Nghệ rụt đầu khỏi cửa kính, vội vàng mở điện thoại, bật định vị vị trí hiện tại của mình rồi chụp màn hình lưu lại.
Người nhiều, xe lại to nên đi như rùa bò, chân Chử Ưng gần như không rời khỏi chân phanh.
Xe quay đầu rẽ, dừng lại trong bãi đỗ xe của một tiểu khu nào đó.
Bãi đậu xe của tiểu khu kiểu này hầu hết đều là thuộc sở hữu tư nhân, Túc Nghệ nhắc: “Chỗ này hình như là bãi đậu tư nhân.”
Vừa dứt lời liền thấy một người đàn ông đứng rìa bãi đỗ cười tủm tỉm vẫy tay với họ.
Biết thắc mắc của cô, Chử Ưng giới thiệu: “Sư phụ nắn xương khớp.”
Mặt tiền quán nắn xương khớp không rộng, bên trong chỉ kê hai chiếc giường và một băng ghế gỗ dài.
Sư phụ nắn xương khớp đứng trước giá rượu thuốc hỏi: “Sao lại trẹo vậy?”
Túc Nghệ: “Đi giày cao gót bị trẹo ạ.”
Thực ra chân của cô đã khỏi bảy, tám phần, chẳng qua lúc Chử Ưng hỏi đến thì không nhịn được kể khổ làm nũng.
Không ngờ anh lại để tâm, còn đưa cô tới cả quán nắn xương khớp.
Chử Ưng ngồi cạnh cô: “Anh xem nắn giúp cô ấy một chút, bị thương lâu rồi, bình thường bị thương giãn dây chẳng đáng ra phải khỏi rồi.”
Túc Nghệ ngoan ngoãn ngậm miệng không dám hé răng.
“Chà, giờ mấy cô gái trẻ trẻ đều rất chú trọng vẻ ngoài,” sư phụ nắn xương khớp tỏ vẻ đã nhìn quen chuyện này, không cần nghĩ nhiều, lấy ngay một bình rượu thuốc để trên giá xuống, “thích đẹp thì cũng được thôi nhưng có cần phải đi đôi cao như vậy không, tôi đã tiếp không biết bao nhiêu cô gái bị trẹo thế này rồi.”
Sư phụ nắn xương khớp kéo một chiếc ghế tròn tới, vỗ vỗ lên mặt ghế: “Nào, cháu gái, đặt chân lên đây nào.”
Túc Nghệ nghe lời làm theo.
Nhìn thấy chân Túc Nghệ, Chử Ưng rút ra kết luận.
Cô gái này, toàn thân đều rất trắng.
Chân của cô trắng trẻo, nếu nhìn lâu còn có thể thấy cả mạch máu dưới da.
Chử Ưng nhìn lướt qua rồi chuyển mắt đi chỗ khác.
Sư phụ nắn xương khớp xoa rượu thuốc lên chân cô: “Cháu gái, cháu đi giày cao gót thường xuyên quá, còn tiếp tục như vậy, chân sẽ bị biến dạng đấy.”
Túc Nghệ tì đầu lên đầu gối, ậm ờ nói: “Thật vậy ạ? Nhưng công việc của cháu cần phải đi, không làm khác được. Sẽ xấu lắm sao ạ?”
“Tất nhiên là xấu rồi.” Động tác mát xa của sư phụ rất thuần thục, “Toàn bộ các ngón đều sẽ vặn vẹo.”
Túc Nghệ cả kinh: “Kinh thế! Có cách nào phòng ngừa hay tránh được không ạ?”
“Có thì có. Thế này, để tôi dạy cho cháu một chiêu, sau này lúc tháo giày cao gót ra thì cứ y theo cách tôi dạy mà làm một lượt.”
Túc Nghệ vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”
Chử Ưng bật cười.
“Lạ nhỉ.” Đang ấn dở thì sư phụ bỗng buồn bực bảo, “Tôi xoa bóp lâu vậy rồi mà sao không thấy cháu kêu tiếng nào, bình thường đám con gái bị trẹo chân mà tới chỗ tôi là đã khóc om sòm lâu rồi. Chẳng lẽ là do tôi ấn nhẹ quá?”
Túc Nghệ vội vàng gân cổ lên rên mấy tiếng.
Mát xa xong, sư phụ tiễn bọn họ ra tận cửa: “Lần sau nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị trẹo nữa nhé.”
“Vâng, cảm ơn thầy ạ.” Túc Nghệ cười cười vâng dạ, trong lòng thầm than khổ.
Chân cô vốn không còn đau, tại sao bị sư phụ nhấn nhấn mấy cái, giờ lại bắt đầu đau…
Sư phụ trở vào nhà, Chử Ưng mới lên tiếng: “Sao lại nói dối?”
“Dạ??” Túc Nghệ tròn mắt như chú hồ ly bị giật mình.
Chử Ưng: “Không phải chân đã sớm khỏi rồi sao?”
Túc Nghệ bật thốt: “Sao anh biết?”
Nói xong liền hối hận, ngậm chặt miệng lại.
Chử Ưng từng đi làm nhiệm vụ nhiều, chút thương nhỏ, đau nhức nhỏ cũng từng bị nhiều, lúc đầu thì vốn không dám chắc nhưng xem cảnh mát xa vừa rồi thì không còn gì không chắc nữa.
Thấy anh không nói gì, Túc Nghệ đành thành thật khai: “Vốn không đau mấy nữa nhưng ban nãy sư phụ nhấn một cái, giờ lại đau.”
Chử Ưng nhịn cười hỏi: “Vậy à?”
“Thật đấy.” Túc Nghệ tỏ vẻ tủi thân, tay vịn vào vai anh, giơ chân lên, “Không tin anh xem đi, sư phụ tay khỏe lắm, đỏ rồi này.”
Chử Ưng gật đầu: “Đau thì đừng đi dạo nữa vậy, về thôi.” Nói xong, anh xoay người định đi.
Chưa đi được mấy bước đã bị người đằng sau níu chặt lại.
Túc Nghệ chớp chớp mắt: “Thực ra… cũng không đau lắm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!