Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 31


“Pháp sư?” Chử Ưng nhíu mày, “Một phòng?”

Nhân viên lễ tân gật đầu: “Đúng vậy, thông tin chúng tôi có là anh đã đặt phòng tối thứ Năm, một phòng suit Pháp sư.”

Túc Nghệ nhịn cười, đi lại hỏi: “Ổn chứ, pháp sư?”

Chử Ưng: “…”

Có nhân viên dẫn đường tới tận phòng, đưa tới cửa rồi mỉm cười rời đi.

Chử Ưng xách vali, quẹt thẻ mở cửa.

Vừa mở cửa phòng, có thứ gì đó từ từ bay ra, theo bản năng, anh đưa người che cho người phía sau.

Nhìn kỹ lại, hóa ra thứ bay ra là một quả bóng bay màu hồng nhạt.

Túc Nghệ cúi người len lên trước đẩy cửa ra, sửng sốt nhìn cảnh tượng trong phòng.

Rất nhiều bóng bay trên trần nhà, cạnh cửa còn có hoa hồng xếp hình trái tim, thấp thoáng thấy trên bàn có bày mấy chai rượu vang và thú bông.

Cảnh cầu hôn kinh điển.

Sắc mặt Chử Ưng chẳng mấy khi mới kích động được một lần, mắt hơi nheo nheo lại, lông mày cau chặt, vẻ mặt hoang mang.

Cuối cùng Túc Nghệ không nhịn nổi nữa, tì lên vai anh, cười rũ rượi.

Chử Ưng nghiêng đầu nhìn cô, tóc cô rung rung theo nhịp cười, mùi tóc càng thêm rõ ràng, vành tai lấp ló.

Anh vỗ nhẹ đầu cô mấy cái: “Trợ lý đặt, đừng cười.”

Một câu mệnh lệnh, nói bằng giọng cười. Túc Nghệ thẳng người lên, cười càng tươi hơn, bước vào phòng trước.

Kết quả, vào rồi mới phát hiện ra chỗ sai.

Phòng này, sao lại có hai phòng ngủ!!!

Cô sang xem thử phòng đầu tiên, trên giường sạch sẽ, chỉ là phòng ngủ bình thường, còn trên chiếc giường ở một gian khác lại bày đầy hoa hồng, còn xếp một đôi gấu nhỏ ôm ấp nhau.

Thế rốt cuộc tại sao lại là phòng ngủ đôi chứ?!

Quả nhiên, Chử Ưng lại hỏi: “Muốn ngủ phòng nào?” Nói xong, anh cũng vào lần lượt xem thử rồi nói, “Phòng này có thể nhìn được toàn cảnh.”

Phòng nào không quan trọng, quan trọng là muốn ngủ với anh!

Túc Nghệ trơ mắt nhìn anh kéo vali của cô vào gian phòng ngủ có thể nhìn được toàn cảnh.

Chử Ưng đi ra, thấy cô vẫn còn đứng: “Sao?”

Ngập ngừng bên môi một hồi, đến khi nói ra miệng lại thành: “Điện thoại bị mất, sợ Ngô Tuyết không liên lạc được với em sẽ sốt ruột.”

Chử Ưng đưa điện thoại cho cô.

Trước đây cô từng đọc một bài viết khá nổi trên weibo nói rằng hiện giờ điện thoại có liên kết với các công cụ thanh toán nên nhiều đàn ông không cho bạn gái mình nghịch điện thoại, tất nhiên, còn có một bộ phận đàn ông, là do trong điện thoại của họ có tin nhắn ái muội với người khác…

Nhưng Chử Ưng thì không cần nói tới câu thứ hai đã mở khóa điện thoại đưa liền cho cô, không buồn chớp mắt.

Túc Nghệ không nhận: “Em không nhớ số của Ngô Tuyết.”

“Trong máy anh có.”

Túc Nghệ ngạc nhiên: “Sao anh lại có được?”

Chử Ưng đáp: “Không phải cô ấy là người đại diện của em sao? Trước đây từng có gọi cho anh, tiện tay lưu luôn.”

Cô ồ một tiếng, trong lòng mừng thầm, đưa tay nhận điện thoại.

Lần trước lưu số điện thoại cô nhập thẳng số vào rồi lưu, không lục xem danh bạ nên lần này mở ra mới biết, tên trong danh bạ của Chử Ưng đều cực kỳ ngắn gọn… ngoại trừ cô, tên của những người khác đều chỉ có một chữ, hơn nữa cũng không có nhiều số, không như Túc Nghệ, đã không nhớ số điện thoại lại còn quen nhiều người, danh bạ chắc phải dài gấp mười.

Tuy danh bạ chỉ có ít người nhưng cô phải tìm một hồi lâu mới tìm ra số của Ngô Tuyết.

… Bởi vì Chử Ưng lưu tên chị là “Kinh”.

Cô đi ra ngoài ban công.

Ngô Tuyết nghe máy rất nhanh: “Chử tổng à, chào anh, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tuyết Tuyết.”

Người ở đầu bên kia lập tức đổi giọng: “Cuối cùng em cũng liên lạc với chị rồi hả, chị còn tưởng em bị Chử tổng bán thật rồi cơ đấy, đang định gọi 110 đây.”

Túc Nghệ hoàn toàn không tin: “Vậy à, sao em thấy chị nhận điện của Chử Ưng nghe giọng rõ thân thiện cơ mà.”

“Chứ chẳng lẽ chị lại chửi ầm lên với anh ta à? Thế thì chẳng những không tìm được em về mà chị còn mất việc luôn, mất nhiều hơn được.” Ngô Tuyết nói xong liền quay ra hỏi: “Nói đi, cả ngày nay làm gì sao không nhận điện thoại, chơi vui quá hả?”

“Chơi đúng là vui thật.” Túc Nghệ tựa người vào lan can ngắm phong cảnh, cười thật tươi, “Nhưng không phải là không nghe điện thoại của chị. Điện thoại của em bị rơi xuống nước rồi.”

“Gì?” Ngô Tuyết khựng lại hỏi, “Rơi xuống nước thì nhặt lên lau đi rồi dùng tiếp chứ.”

“Không nhặt được, rơi xuống sông trong khu vui chơi.”

“…” Ngô Tuyết hỏi, “Em không biết liên hệ với nhân viên vớt giúp em à? Đường đường là một minh tinh, điện thoại sao có thể vứt lung tung được?”

“Là trò đi thuyền, còn có màn chìm xuống đáy biển sâu nữa, chị cũng biết mà, em sợ biển sâu, lúc tỉnh táo lại thì đã ra ngoài rồi.” Túc Nghệ đáp, “Không sao đâu, sẽ không bị phát hiện đâu mà, có bị phát hiện cũng không sao, trong điện thoại của em rất sạch sẽ, đến ảnh tự sướng cũng chẳng có mấy hình.”

Ngô Tuyết ở đầu bên kia tụng kinh một thôi một hồi, Túc Nghệ nghe đến phát oải, quay đầu lại nhìn trong phòng, đúng lúc người trong phòng đang làm động tác nhún vai thả lỏng cổ, cơ bắp trên cánh tay như ẩn như hiện.

Cơn buồn ngủ lập tức không cánh mà bay, cô quay đầu đi nói vào điện thoại: “Được rồi, Tiểu Tuyết Tuyết à, em cúp máy đây, chị mua giúp em một chiếc điện thoại khác đi.”

“Vội thế, chị đã nói xong đâu.” Ngô Tuyết chậc lưỡi, “Mua của hãng nào?”

“Gì cũng được.”

Bỏ lại câu này, Túc Nghệ nôn nóng cúp máy, quay vào phòng.

Chử Ưng đang ngồi trên sô pha gọt táo, thấy Túc Nghệ vào liền tiện tay đút cho cô: “Gọi xong rồi à?”

Túc Nghệ ăn miếng táo, ú ớ ừm một tiếng, trả điện thoại lại cho anh.

Cô ngồi xuống cạnh Chử Ưng, cầm điều khiển mở ti-vi, màn hình đang phát “Người đẹp và quái vật”.

Túc Nghệ không có hứng thú với truyện cổ tích, nghiêng đầu dựa lên vai Chử Ưng: “Chúng ta khui chai vang đỏ nhé?”

Chử Ưng cúi xuống nhìn cô: “Muốn uống à?”

Túc Nghệ lập tức gật đầu.

Chử Ưng thôi nhìn cô, buông lời từ chối: “Không được.”

“???”

“Tửu lượng của em kém lắm.”

“Uống rượu vang sao say được.” Túc Nghệ cãi, “Hơn nữa tửu lượng của em cũng rất tốt, lần trước cùng ăn cơm với đoàn phim, không có ai làm em quá chén được đâu nhé.”

Tuy cô không đi tiệc xã giao nhưng mỗi lần liên hoan tiệc rượu lúc phim bấm máy thì không thể trốn được.

Chử Ưng cúi đầu: “Hay bị mời uống lắm hả?”

“Cũng thường.” Túc Nghệ đáp, “Lần trước có một nhà sản xuất còn mời em tận mấy tuần rượu đế.”

Chử Ưng đã từng được mục sở thị tửu lượng của cô, đừng nói rượu đế, rượu thường uống hết một tuần là cũng đã say rồi, anh không nói gì, im lặng chờ câu phía sau.

Túc Nghệ cười ranh mãnh: “Anh đoán em ứng phó thế nào?”

Chử Ưng cực kỳ nhiệt tình tiếp chuyện: “Thế nào?”

“Em uống hai chén thì đi vệ sinh một lần để nôn ra,” cô ngẫm nghĩ, “đi bốn năm lần thì phải, các ngôi sao nữ khác đi nôn là để giảm béo còn em thì là để chuốc say ông ta, cuối cùng ông ta uống say bí tỉ, không biết trời trăng gì nữa, thật đã biết mấy.” Kể đến đoạn này, cô cười cực kỳ khoái chí.

Nụ cười của Chử Ưng tắt ngúm, vờ như lơ đãng hỏi: “Nhà sản xuất nào thế?”

“Quên mất rồi.” Túc Nghệ đáp, “Bộ phim ấy sau đó em cũng không được nhận, phim mới bắt đầu quay chưa được bao lâu thì ông ta và vợ kéo nhau ra tòa ly dị, vì ông ta có con riêng bên ngoài nên thẩm phán phạt ông ta mất khá nhiều tiền, không còn tiền nữa nên phải thoái vốn.”

Kể đến khúc này, cô thức thời dừng câu chuyện, cô tới để ngủ với anh, không phải để kể chuyện!

Phòng chỉ có một phòng tắm lớn, cô ngồi thẳng lưng, nghịch quả táo trong tay: “Anh tắm trước chứ? Em vẫn chưa ăn xong táo.”

Chử Ưng lấy quần áo trong ba lô thể thao màu đen của mình rồi vào phòng tắm.

Túc Nghệ lập tức rón rén trở về phòng, mở vali, lấy chiếc váy ngủ cô chọn cả đêm và chai sữa tắm nhỏ dùng khi đi du lịch ra.

Cô vắt váy ngủ lên sô pha, trong phòng tắm bắt đầu có tiếng nước chảy, cô rón rén tới gần, gõ cửa cười trộm.

Tiếng nước ngừng: “Sao thế?”

“Đưa cho anh chai sữa tắm cùng loại với em.” Cô nghiêm chỉnh đáp.

Bên trong có tiếng bước chân, người đàn ông mở cửa ra, nửa ngực để trần, bên dưới quấn khăn tắm, trên người đầy vệt nước, chảy từ trên ngực chảy vào trong khăn tắm, không thấy điểm tận cùng.

Đứng một lúc, đối phương vẫn cầm chai ngây ra nhìn nửa người trên của anh, Chử Ưng tủm tỉm cười: “Hửm?”

Túc Nghệ giật mình, bịt ngay mũi lại, lời thoại ban nãy đã chuẩn bị sẵn đều quên béng hết, nhét chai sữa tắm vào tay anh rồi vội vàng xoay người bỏ chạy.

Trước nay cô không hề nghiện màn cơ bắp này.

Từ hồi gặp Chử Ưng liền bắt đầu mê, dáng người anh cực kỳ chuẩn tam giác ngược, cơ bắp cân đối, mạnh mẽ, hoàn toàn khác với những vị huấn luyện thể hình cơ bắp còn to hơn đầu, nói chuyện thì eo éo!

Cẩn thận nghĩ lại thì hình như vị chuyên gia trang điểm gay của cô cũng có cơ bắp cực kỳ khoa trương.

… Xem ra trước đây cô không thích cơ bắp cũng là có nguyên nhân.

Trong phòng tắm, Chử Ưng đặt chai sữa tắm lên thành bồn rửa mặt, liếc nhìn thoáng qua thấy bên bồn rửa tay có bày rất nhiều hộp nhỏ.

Khách sạn nào cũng thường hay bày đồ kế hoạch hóa gia đình ở trong phòng tắm nhưng số lượng ở đây… có vẻ hơi nhiều, đoán phát liền biết là “hành vi thấu hiểu lòng người” của tay trợ lý rồi, có hai thương hiệu, một trong hai thương hiệu này còn có rất nhiều loại.

Anh nghĩ một chốc rồi cất quá nửa chúng vào ngăn chứa đồ dưới bệ rửa.

Tắm rửa xong, vừa kéo cửa phòng tắm ra liền thấy Túc Nghệ đứng cách đó không xa ôm áo ngủ và một đống chai chai lọ lọ.

Giờ thì Chử Ưng biết trong cái vali to tướng kia chứa những gì rồi.

Túc Nghệ hơi căng thẳng, ban nãy cô còn định gọi điện thoại nhận cứu trợ từ bên ngoài nhưng rồi nhận ra mình căn bản không hề biết mật mã mở khóa màn hình của Chử Ưng, sớm biết thế, ban nãy đã không cúp máy vội như vậy, phải lĩnh giáo từ Ngô Tuyết một hồi mới phải.

Chử Ưng tới gọi: “Ngẩn người gì thế, đi tắm đi.”

Có lẽ là vì vừa tắm nước nóng xong, giọng của anh vô cùng quyến rũ.

Lúc bước vào phòng tắm, chân Túc Nghệ đã mềm nhũn ra.

Cô ngẩng đầu nhìn gương, phát hiện ra hai bên gò má đã đỏ hồng, trông qua cực kỳ giống như trúng phải xuân dược.

Thôi, dù sao cũng chẳng sai, Chử Ưng với cô mà nói thì có khác gì xuân dược biết đi đâu.

Cô tắm cực kỳ cẩn thận, sấy khô tóc xong, đứng trước gương, nhìn một đống đồ mình mang vào, bắt đầu bối rối.

Có bôi sữa dưỡng thể hay là không đây? Không biết thứ này có ăn được hay không nữa.

Cô đứng tần ngần một hồi lâu, vừa hạ quyết tâm cầm chai sữa dưỡng thể lên thì bỗng cảm thấy cơ thể có chút khác thường.

“……”

Phòng khách.

Chử Ưng đang định gọi điện cho trợ lý thì điện thoại của Chử Khê tới.

“Anh!” Giọng Chử Khê rất lớn tiếng, “Em phản đối chuyện hôn sự này!!!”

Chử Ưng: “?”

“Anh với Túc Nghệ ở bên nhau phải không?!” Chử Khê nói, “Em thấy tin rồi, hai người giờ đang ở Disney!”

Chử Ưng thờ ơ hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Không được, em không thích cô ta, em không cần cô ta làm chị dâu em.” Chử Khê kêu lên oai oái, “Anh, anh quên rồi sao, cô ta là đồ bắt cá hai tay! Lương Bác, còn cả tên trùm cứt chó nào đó nữa…”

“Chử Khê.”

“Sao? Em vẫn chưa nói xong.”

Chử Ưng nói: “Tên trùm đó là anh.”

“……”

“Trước em bảo cha khóa thẻ của em phải không?” Giọng điệu của Chử Ưng vẫn không đổi, “Vậy mấy tháng này em nhớ ăn tiêu tiết kiệm nhé.”

Chử Khê đang định cầu xin tha thứ thì liền nghe thấy ở đầu bên kia có một giọng nữ.

“… Chử Ưng.”

Chử Ưng quay đầu nhìn, Túc Nghệ cúi đầu đi ra, nhìn anh bằng vẻ mặt bất lực.

“Sao?”

Vẻ mặt của Túc Nghệ rất kỳ lạ, cô nghĩ đi nghĩ lại mãi rồi mới tìm ra được một cách nói uyển chuyển: “Em… em chảy máu.”

Chử Ưng cúp điện thoại, đứng dậy định đi lại gần: “Cho anh xem.”

“Không không không được!” Túc Nghệ trợn tròn mắt, vội vàng xua tay, “Anh không thể xem được!”

Chử Ưng nghiêm mặt: “Trong túi anh có đồ cầm máu.”

“Không phải! Không phải!” Túc Nghệ không còn cách nào khác, thấy anh đang định vào phòng liền hét lên: “Em, em có họ hàng tới!”

Chử Ưng đứng lại, vẫn không hiểu gì: “Họ hàng nào?”

Anh là đầu đất à?!

“… Bà dì.”

Chử Ưng chuyến này đã hiểu ra.

Bộ sưu tập các biểu cảm của Ưng đội, ngày hôm nay đã được làm phong phú thêm một biểu cảm nữa.

Lần đầu tiên anh biết thế nào là luống cuống tay chân, đứng đực ra một hồi lâu mới hỏi: “Cần anh làm gì không?”

“… Em không mang thứ đó.” Trước nay thời gian hành kinh của cô luôn chuẩn, còn chuẩn hơn đồng hồ báo thức cơ, thế mà, nhè đúng tháng này, nó lại tới sớm bốn ngày!

Cô nói tiếp: “Anh có thể…”

Chử Ưng lập tức đáp: “Anh đi mua giúp em.”

Túc Nghệ vội gọi anh lại: “Đợi đã!”

Cô trở lại phòng tắm, lục trong túi tìm gì đó rồi lại quay ra cửa vẫy tay gọi anh.

Chử Ưng lại gần.

Túc Nghệ nói: “Đưa tay cho em.”

Chử Ưng chìa tay ra, sau đó thấy tay bị chọc chọc buồn buồn.

“Được rồi!”

Anh rút tay về nhìn.

Trong lòng bàn tay có một hàng chữ nhỏ, nét chữ đẹp và phóng khoáng.

“Thất Độ Không Gian dành cho thiếu nữ, mặt bông, dùng ban đêm 275mm”

Cuối dòng còn vẽ thêm một trái tim nho nhỏ.

**

Ưng đội đứng giữa quầy hàng rực rỡ muôn màu trầm ngâm.

Xung quanh đều là phụ nữ, đủ loại ánh mắt đang tụ lên người anh.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng cuối cùng đành phải tiến tới hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì anh không?”

Chử Ưng mím môi, do dự một lát rồi mở lòng bàn tay cho cô ấy xem.

Nhân viên xem xong liền nhịn cười, lấy hàng đưa cho anh.

Trên đường về khách sạn, điện thoại lại đổ chuông, trợ lý cung kính thưa: “Chử tổng, vừa có một chùm ảnh của ngài và tiểu thư bị đăng lên mạng, có cần dùng tới pháp luật không?”

“Ảnh chụp đã xử lý chưa?”

Trợ lý vội đáp: “Vẫn chưa, giờ tôi sẽ xử lý ngay.”

“Không cần.”

Tay đang sắp sửa ngắt máy của trợ lý bỗng khựng lại giữa không trung, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không chắc lắm: “Ý ngài là…”

Giọng điệu Chử Ưng vẫn vậy: “Tin tức nào cần xử lý, tin tức nào không, có thể phân biệt được chứ?”

Trợ lý lập tức gật đầu: “Có thể ạ!”

Quay về khách sạn, Túc Nghệ quấn khăn tắm ra mở cửa.

Cô cầm bịch túi bóng anh đưa, lẩn nhanh như chớp vào phòng tắm.

Chử Ưng bật cười, ngồi xuống sô-pha, vừa lấy điện thoại ra liền thấy ngay một loạt tin nhắn Chử Khê gửi tới.

Chử Khê: “Anh! Anh làm em thất vọng quá! Không ngờ anh cũng là tên đàn ông ưa hình thức!”

Chử Khê: “Cho dù không cho em tiền tiêu vặt, em cũng vẫn phải nói! Anh có còn nhớ chị Nhược Lâm ven hồ Đại Minh không?!”

Chử Khê: “[tôi phản đối cuộc hôn nhân này. jpg]”

Anh đang định tắt khung chat thì đằng sau bỗng có tiếng Túc Nghệ: “Đang nói chuyện à?”

Trong thời gian Chử Ưng đi siêu thị, cô đã trở lại bình thường rồi… bà dì này có đuổi cũng chẳng đi nên chỉ còn nước chấp nhận thôi.

Cơ hội vẫn còn nhiều, lần sau cô nhất định phải phải Bá Vương ngạnh thượng cung!

*Bá Vương ngạnh thượng cung: một cách nói chỉ chuyện cưỡng gian

Cô vòng ra đằng trước sô pha, cuộn người ngồi xuống.

“Ừ, với em gái anh.” Chử Ưng thấy sắc mặt cô không tốt lắm bèn hỏi, “Không thoải mái à?”

Túc Nghệ gật đầu, nũng nịu nói: “Bụng hơi đau.”

Hồi nhỏ cơ thể cô không được chăm sóc tốt nên đến kỳ thường xuyên bị đau bụng.

Chử Ưng chau chau mày, có vẻ định đứng dậy, người bên cạnh giữ anh lại: “Đi làm gì vậy?”

“Quay lại siêu thị,” anh nói, “mua túi chườm nóng.”

“Không cần,” Túc Nghệ nói, “đừng đi, không đau lắm đâu.”

“Không xa đâu.”

“Thực sự không nghiêm trọng vậy mà.” Túc Nghệ nói xong, bỗng nảy ra một ý, đôi mắt sáng lên tinh ranh, ho một tiếng, nói tiếp: “Thực ra không nhất định là phải có túi chườm nóng, còn một cách khác.”

Chử Ưng hỏi: “Cách gì?”

Túc Nghệ ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt đầy tội nghiệp, nắm tay anh lắc lắc.

“Anh xoa xoa cho em đi.”

Túc Nghệ mặc một chiếc quần jeans chỉ vừa vưa che hết mông, nửa người trên là váy ngủ ren màu đen.

Bàn tay to của đàn ông đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.

Cô gối lên đùi Chử Ưng, trông đầy thỏa mãn mỉm cười nhìn anh.

Biết cô nhìn, Chử Ưng đưa tay che mắt cô lại: “Nhìn gì.”

Túc Nghệ đẩy tay anh ra: “Em nằm chán quá.”

Vừa dứt lời, lập tức thu hoạch được điện thoại của Chử Ưng +1.

Mở khóa một cái vào mạng liền thấy ngay khung chat Weixin.

Vì anh chưa trả lời nên tin nhắn của Chử Khê vẫn còn nằm lại trên màn hình.

Túc Nghệ đọc đoạn chat, đuôi lông mày nhướn lên.

Cô mở baidu, tải một gói biểu cảm về.

Chử Ưng: “[người ta trai tài gái sắc trời sinh một đôi, há có thể để cho yêu quái ngươi tới phản đối?.jpg] “

Gửi biểu cảm đi xong cô mới ngước mắt hỏi: “Nhược Lâm là ai?”

Chử Ưng nhíu mày, cố hết sức nhớ lại, mất một lúc lâu mới thấy trả lời: “Hình như là hàng xóm gần nhà hồi nhỏ?”

Túc Nghệ ấy thế mới hài lòng.

Chử Khê: “?”

Chử Khê: “Anh à, phụ nữ nhìn phụ nữ rất chuẩn, anh nhất định phải tin em.”

Chử Ưng: “Phụ nữ? Người cô như vậy cùng lắm chỉ đáng là học sinh trung học thôi.”

Chử Khê: “???”

Chử Ưng: “Tôi là chị dâu tương lai của cô đây. Bớt xem phim truyền hình, chăm chỉ luyện đề đi.”

Chử Khê: “Hứ, cô coi lại mắt mình đi, tôi lên đại học rồi! Cô đừng tưởng hiện giờ đang ở bên anh tôi mà có gì ghê gớm hơn người, cô nghĩ là sau này cô có thể bước vào cửa nhà chúng tôi sao? [thật mạnh mồm. jpg]”

Chử Ưng: “[hun hơi chết cô hun hơi chết cô. gif]”

Chử Khê: “…”

Nghe thấy tiếng cười, Chử Ưng cúi xuống nhìn định hỏi, trông thấy cảnh sắc bên dưới, lập tức ngừng lời.

Tóc Túc Nghệ vắt sang một bên, cổ váy ngủ rộng thùng thình, có thể thấy thấp thoáng áo ngực đen bên trong, cảnh đẹp bên dưới được miêu tả rất sinh động, ngực trái có một chấm ruồi nổi bật trên nước da trắng ngần.

Thấy bàn tay trên bụng ngừng lại, Túc Nghệ bỏ điện thoại xuống, ló mặt ra nhìn, bày tỏ thắc mắc.

Chử Ưng chuyển mắt đi chỗ khác, tiếp tục xoa, một luồng tà hỏa âm thầm nhen nhóm trong lòng.

Túc Nghệ hoàn toàn không hay biết, tiếp tục tố cáo: “Em gái anh được lắm, đang cãi em đây này.”

Chử Ưng cười: “Con bé nói gì?”

Túc Nghệ thuật lại lời của cô bé từ đầu chí cuối rồi hỏi: “Em có được phản đòn không?”

Thực ra cô đã phản đòn rồi.

Chử Ưng nói: “Được.”

Túc Nghệ vừa lòng, vừa gõ điện thoại vừa nói thầm trong bụng: “Giờ em cãi lại rồi, sau này anh nhất định phải cưới em, không thì em sẽ kinh khủng lắm đấy.”

Chử Ưng không nhịn được lại nhìn cô thêm nửa giây rồi bỗng tịch thu điện thoại của cô.

Túc Nghệ chớp chớp mắt hỏi: “… Làm gì vậy, không phải mới đó mà anh đã đổi ý rồi chứ?”

Chử Ưng không nói gì, ném điện thoại tới cuối sô pha, nâng cao gáy cô lên.

Rồi hôn.

Túc Nghệ lần này phản ứng rất nhanh nhẹn.

Những lần trước cô đã chịu đủ rồi… người đàn ông này lần nào cũng chỉ hôn chuồn chuồn lướt nước một chút rồi bỏ chạy. Cô lập tức vươn tay, vòng chặt cổ Chử Ưng lại, nụ hôn ngày càng sâu hơn.

Lần này Chử Ưng cũng không hề có ý chỉ lướt qua mấy giây.

Anh mút nhẹ mấy cái rồi tách môi cô, tiến quân thần tốc.

Túc Nghệ chẳng mấy chốc đã bị hôn tới thần trí điên đảo, chùn tay không níu chặt nổi cổ người đàn ông nữa, mềm nhũn áp lên ngực anh.

Tròn hai phút, nụ hôn này mới bị tiếng chuông điện thoại lọt ở khe tay vịn sô pha vang lên cắt ngang.

Chử Ưng buông người trong lòng ra, tóc cô bị rối, hai má đỏ hồng, môi sưng mọng, rất giống như vừa bị xx xong.

Anh đứng dậy, khàn giọng bảo: “Anh đi vệ sinh.”

Đến tận lúc cửa phòng tắm bị đóng lại, Túc Nghệ mới hoàn hồn.

Cô hít sâu mấy hơi rồi vì tiếng điện thoại ồn quá nên cầm lên để tắt âm đi.

Màn hình hiện tên người gọi là “Chử Khê”.

Cô nhướn lông mày, từ tắt âm chuyển tay thành nghe máy.

Chử Khê: “Anh! Anh đọc đoạn chat chưa?! Không thể để cô ta kiêu ngạo được, rước vào nhà sẽ làm em… và mẹ tức chết mất!”

“Em gái à,” giọng Túc Nghệ thỏ thẻ, nghe là biết vừa có chuyện gì xảy ra, “giờ này người lớn đều có việc khác phải làm, có ý kiến gì thì để mai nhé, ngoan.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN