Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 34


Đạo diễn quyết đoán gật đầu với nhà đầu tư.

“Tôi cũng thấy không thể đánh thật được.” Lý Mẫn nói, “Lát nữa em vẫn còn một cảnh nữa, mặt sưng lên thì biết làm sao?”

“Đâu có mảnh mai vậy đâu.” Túc Nghệ vừa lẩm bẩm xong liền hứng chịu cái nhìn của Chử Ưng, lập tức đổi giọng: “Không đánh! Không đánh! Cùng lắm thì quay thêm vài lần.”

Chử Ưng nhíu mày: “Lại đây.”

Túc Nghệ cười tủm tỉm đi lại chỗ anh, lúc đi qua người thợ trang điểm còn gọi nhỏ: “Lại dặm thêm phấn giúp em với.”

Thế là Chử Ưng quay đầu lại, vòng tay kéo cái người đang cần được dặm phấn đi ra ngoài phim trường.

“Sao anh lại tới đây?” Ra khỏi phim trường, Túc Nghệ chớp chớp mắt hỏi, “Định dẫn em bỏ trốn à?”

Cánh má bị người ta véo nhẹ.

“Đi ngang qua, tiện thể qua xem.”

Túc Nghệ cầm tay anh, xem giờ trên đồng hồ: “Mới chín giờ, đi ngang qua là đi đâu?”

“Đi họp.” Chử Ưng cúi đầu nhìn cô nghịch đồng hồ, ánh mắt đầy cưng chiều, “Ăn sáng chưa?”

Muốn hẹn cô đi ăn sáng sao?

May mà sáng nay không ăn nhiều, cô cụp mắt, ra bộ đáng thương: “Chưa ăn.”

Vừa dứt lời, người đàn ông liền rút tay về, đi về phía chiếc xe đậu cách chỗ họ không xa.

Chưa đầy hai phút sau, anh quay lại, tay cầm hai chiếc bánh bao to và một hộp sữa bò dúi vào tay Túc Nghệ: “Từ từ ăn, anh phải đi đây.”

Túc Nghệ nhìn theo đít chiếc xe việt dã, đứng ngây ra.

Tới đây chỉ để đưa cho cô hai cái bánh bao to???

… Tốt xấu cũng thơm một cái rồi cả đi chứ?

Trên xe việt dã, trợ lý rụt rè liếc nhìn gương chiếu hậu.

Họ vừa họp xong thì liền vội vã chạy tới đây, giờ lại quay về chỗ cũ để họp tiếp một cuộc nữa.

Có điều, sau khi gặp Túc Nghệ, trạng thái của ông chủ rõ ràng là đã tốt lên nhiều. Đang mải nghĩ, người ngồi ở ghế sau bỗng ngẩng đầu lên, viên trợ lý giật mình nhìn lảng sang chỗ khác, chuyên tâm lái xe.

Thấy Túc Nghệ quay về, người ở phim trường ai nấy đều ngạc nhiên… Mới đi còn chưa được năm phút mà?

Cô đi lại chỗ Lý Mẫn hỏi: “Quay tiếp cảnh vừa rồi chứ ạ?”

“Về nhanh thế?” Lý Mẫn cũng ngạc nhiên, “Cảnh kia đổi sang chiều rồi quay, để em ấy điều chỉnh lại tâm thế đã.”

Túc Nghệ nghiêng người xem lịch, cảnh của cô mãi cuối cùng, bèn quay về phòng hóa trang ngồi điều hòa cho mát.

An Tuyền thủng thẳng tới muộn, xách một giỏ hoa quả nhỏ: “Chị Nghệ, hoa quả mua về rồi ạ.”

“Ừ, em đưa sang bên phòng hóa trang của An An đi.”

Sau khi An Tuyền rời khỏi, Ngô Tuyết mới nói: “Không biết có phải trong nhà có chuyện gì không, dạo này thấy em ấy rất thấp thỏm.”

Túc Nghệ uống sữa bò rồi nói: “Dù sao cũng là người chị tuyển, chị thích là được.”

“Nói cứ như thể chị mở cửa sau cho người ta ấy, chị tuyển cô ấy qua con đường tuyển chọn thông thường đấy nhé.” Ngô Tuyết ngồi xuống đối diện cô, “Bánh bao với sữa bò này là thế nào đây? Sáng nay không phải đã ăn một bát cháo to rồi sao?”

Túc Nghệ nói: “Là bánh bao tình yêu đấy ạ.”

Ngô Tuyết đang định trêu nhưng nghĩ ra người tặng quà là ông chủ lớn của mình đành nghẹn lời lại.

Điện thoại kêu lên một tiếng.

Chử Khê: “Rốt cuộc chị có định dạy tôi không vậy?!”

Giờ Túc Nghệ mới nhớ ra chuyện này.

Túc Nghệ nương nương: “Dạy. Nói nghe thử, bạn trai cũ của cô tên gì?”

Chử Khê: “Chị hỏi cái này làm gì?”

Túc Nghệ nương nương: “Biết người biết ta.”

Chử Khê: “… Đặng Minh Dương.”

Túc Nghệ vừa gõ chữ vừa hỏi người ngồi bên: “Chị có biết Đặng Minh Dương không?”

“Nghe hơi quen quen tai.” Ngô Tuyết nheo mắt nghĩ một hồi, “Hình như là một ngôi sao nam nho nhỏ, sao thế?”

“Không có gì, đẹp trai chứ?”

“Sao chị nhớ được.” Đáp xong, Ngô Tuyết liền hỏi dồn: “Cô hỏi cái này để làm gì? Vừa ăn bánh bao tình yêu xong đã định ăn phở à?”

Túc Nghệ phì cười: “Phở phiếc gì, trên đời này làm gì có ai đáng giá để em làm thế?”

Túc Nghệ nương nương: “Cô đường đường là thiên kim tiểu thư của Chử thị, anh ta bị ấm đầu hay gì mà lại để cho người khác giở trò với mình chứ?”

Chử Khê: “Sao chị thô tục vậy! Anh ấy với tôi yêu nhau không phải vì gia thế của tôi, anh ấy vốn không biết nhà tôi làm gì.”

Túc Nghệ nương nương: “Cô lại còn nói đỡ cho thằng đó nữa à, thế thì cứ ôm cái nón xanh ngồi trong xó tiếp đi.”

Đầu kia im lặng một lúc lâu mới nhắn lại một tấm hình.

Chử Khê: “[đồ heo thối!.jpg]”

Với một cô gái trẻ thì gửi tấm hình này coi như là đã nhận mình xuống nước rồi, Túc Nghệ không tốn công võ mồm với cô ấy nữa.

Túc Nghệ nương nương: “Tôi đang ở phim trường, chờ tối về khách sạn sẽ nghiêm túc nghiên cứu tên bạn trai cũ này của cô sau.”

Chử Khê: “Chị đang quay phim à? Phim gì?”

Túc Nghệ nhắn tên phim.

Chử Khê: “Hóa ra là chị đi Thượng Hải quay phim.”

Chử Khê: “Tôi cũng muốn đi Thượng Hải nhưng thẻ và tiền mặt bị cha mẹ tịch thu hết rồi, hay là chị cho tôi mượn một chút đi, chờ có tiền tôi sẽ trả cho chị gấp đôi.”

Túc Nghệ nương nương: “Tôi thèm chỗ gấp đôi tiền ấy của cô à? Nói gì dễ nghe chút coi.”

Chử Khê: “Chị dâu.”

Đúng là cực kỳ thức thời!

Túc Nghệ nương nương: “Tới đây cũng được nhưng cô phải ở chung phòng với tôi.”

Chử Khê: “???”

Túc Nghệ nương nương: “Không lỡ cô gây ra chuyện gì thì tôi lại phải gánh thay cô à? Không nói chuyện nữa, tới cảnh của tôi rồi, cô có tới không?”

Chử Khê: “… Tới!”

**

Chử Khê tới Thượng Hải, Túc Nghệ đích thân đi đón.

Giờ chuyến bay Chử Khê hạ cánh vừa hay tiếp giáp với giờ cất cánh của Chử Ưng, khéo nữa là sáng đó cô lại không có cảnh diễn, bèn xin phép đi tiễn Chử Ưng, tiện thể đón người.

Trước cửa kiểm soát an ninh, Chử Ưng dừng bước: “Nếu nó gây sự, em cứ đuổi đi là xong.”

“Vâng.” Túc Nghệ đáp, “Anh yên tâm, con bé nằm trong tầm tay em mà.”

“Anh biết.” Chử Ưng nhoẻn cười, “Anh chỉ sợ em quay phim mệt lại còn phải quan tâm nó.”

Từ sau vụ ảnh chụp ở Disney bị phát tán, hai người xem như chẳng còn phải kiêng dè gì nữa, lần này đi sân bay, Túc Nghệ quang minh chính đại ra bằng cửa chính của phim trường, nghênh ngang leo lên xe Chử Ưng, khẩu trang trên mặt không phải để phòng truyền thông mà là phòng các fan nhận ra.

“Anh!”

Một giọng nói lảnh lót vang lên, chính là vị vừa mới ra khỏi cửa ra, tìm một hồi không được người, Weixin cũng không thấy trả lời, Chử Khê.

Cũng may hai người này đều có vóc người cao ráo, rất dễ nhận ra ở sân bay, không thì không biết phải tìm tới năm nào tháng nào.

Cô nàng chạy lon ton tới chỗ họ, tỉ mỉ nhìn Túc Nghệ ngắm nghía một vòng.

Lần trước gặp ở quán bar, uống say rồi nên cô chỉ nhớ là Túc Nghệ cao.

Cô gái trước mặt đây mặc một chiếc áo trắng kiểu cơ bản cùng một chiếc quần jeans màu xanh lam, tỉ lệ cơ thể chuẩn phát khiếp, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang cực kỳ hút hồn.

Không ngờ còn đẹp hơn cả trên tivi!

Cô nàng ho một tiếng: “Sao chị không trả lời Weixin? Có biết là tôi phải tìm mất bao lâu không!”

Chử Ưng dửng dưng nói với trợ lý đứng sau: “Đi mua cho Chử Khê một vé bay về Bắc Kinh.”

“Đừng đừng, anh, em sai rồi.” Chử Khê trề môi, “Quý ngài mau lên máy bay đi, trễ là không tốt đâu.”

Túc Nghệ nghiêng người, tựa vào cánh tay Chử Ưng, thấy dáng điệu nịnh nọt của Chử Khê mới hơi hơi ngửa đầu lên bảo: “Sắp tới giờ rồi, qua cửa kiểm soát trước đi.”

“Ừ.” Chử Ưng cúi xuống nhìn, “Cậu ấy sẽ đưa em về phim trường, tới nơi nhớ nhắn tin cho anh.” Anh vừa nói vừa chỉ người tài xế.

Túc Nghệ đứng thẳng người lên: “Nếu rảnh thì nhớ tới Thượng Hải thăm em nhé.”

Chử Khê: “Anh tôi thực sự bận…”

“Được.” Chử Ưng mím môi, nghĩ ngợi trong thoáng chốc, “Mỗi tuần đến một lần.”

Túc Nghệ hài lòng, cong môi cười: “Em được nghỉ cũng sẽ về Bắc Kinh thăm anh.”

Chử Khê nhếch môi, tuy Chử Ưng hồi trước quanh năm ở trong quân đội nhưng hai anh em từ nhỏ tới lớn, thời gian sống chung với nhau không phải là ngắn, từ trước tới nay, cô chưa từng thấy anh mình có cái vẻ mặt này.

Cái vị “thanh mai trúc mã” mà cô từng nhắc tới ấy, ngay cả một cái liếc mắt dư thừa anh cô cũng không cho đâu.

Túc Nghệ xua tay, giục anh: “Đi mau đi, đến nơi thì gọi cho em.”

“Ừ.” Chử Ưng cực kỳ tự nhiên cúi đầu xuống, nghiêng mặt, thơm cô qua một lớp khẩu trang, “Anh đi nhé.”

“Khoan đã.” Túc Nghệ níu góc áo của anh, kéo khẩu trang xuống, “…Vừa rồi không tính.”

Miệng Chử Khê lúc này hẳn là có thể nhét thêm một quả trứng ngỗng nữa.

Tiễn Chử Ưng xong, quay về xe, Túc Nghệ kéo khẩu trang xuống dưới cằm, hai chân bắt chéo, vui vẻ nghịch điện thoại.

“Chị…” Chử Khê cuối cùng không nhịn được hỏi, “chị và anh tôi sao quen được nhau vậy?”

“Muốn biết à?” Túc Nghệ nhướn lông mày, “Không nói cho cô biết.”

Chử Khê chậc một tiếng: “Dù sao thì chắc chắn là chuyện mới hai năm đổ lại đây, năm ngoái anh tôi mới xuất ngũ mà.”

Túc Nghệ từ chối bình luận thêm gì, quay sang hỏi: “Cô muốn về khách sạn hay muốn đi phim trường với tôi?”

Chuyến đi này của Chử Khê thực ra chẳng có mục đích gì, chẳng qua chỉ là đơn thuần không muốn ở Bắc Kinh nữa, đau lòng, khó chịu.

Cuối cùng hai người cùng tới phim trường.

Lý Mẫn thấy cô về còn dẫn cả người tới thì khá là bất ngờ: “Đây là…”

“Em gái em.” Túc Nghệ đáp rất tự nhiên, “Tới thăm phim trường ạ.”

Chử Khê: “Ai là em gái chị!”

Lý Mẫn không hỏi nhiều, gật đầu bảo: “Em đi thay trang phục đi, cảnh này xong là tới cảnh của em đấy.”

Túc Nghệ kéo Chử Khê về phòng hóa trang.

“Cô ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé, phạm vi hoạt động chỉ ở trong phim trường thôi, đừng đi lung tung.” Túc Nghệ vừa nói vừa cầm sườn xám vào phòng thay đồ.

Chử Khê ngồi ngoài nói: “Chị dựa vào đâu mà đòi quản chế tôi?”

Túc Nghệ phì cười: “Được thôi, cô muốn đi thì cứ đi đi.”

Chử Khê cảm thấy Túc Nghệ này đúng là người đã thành tinh.

Chị ta cho cô tiền mua vé máy bay, đúng vậy… nhưng chỉ vừa đủ tiền mua vé máy bay, không cho nhiều thêm một phân nào, giờ trên người cô vẫn không có xu nào như trước, ngay cả tiền thuê khách sạn cũng không có.

Túc Nghệ thay đồ xong đi ra, ngồi xuống để nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho mình.

Thời gian tính vừa chuẩn, tóc vừa làm xong là có người vào giục ngay: “Chị Nghệ, tới chị rồi.”

Túc Nghệ đứng dậy: “Vâng, ra đây.”

Chử Khê đi theo cô rời khỏi phòng hóa trang, Túc Nghệ cũng kệ cho cô ấy theo.

Đi được một đoạn thì đụng mặt Từ Thiến Lam vừa quay xong. Cảnh diễn của Từ Thiến Lam không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ có một hai cảnh, phần lớn đều là đứng làm nền, có điều lấy được vai diễn này không phải dễ, cô ta sợ làm Lý Mẫn không vui nên không dám xin nghỉ.

Thấy Túc Nghệ, cô ta nở nụ cười: “Chị Nghệ, tới cảnh của chị rồi à?”

Túc Nghệ ừ một tiếng.

Nhìn thấy rõ người tới, Chử Khê khựng người lại, đợi chị ta đi rồi, cô ấy mới hậm hực nói: “Không ngờ cô ta cũng ở phim trường này!”

Thấy Chử Khê nói nghiến răng nghiến lợi như vậy, Túc Nghệ giật thột: “… Người dùng quy tắc ngầm với bạn trai cô không phải là cô ấy đấy chứ?”

Không lý nào, Từ Thiến Lam đến chính mình còn chẳng lo nổi cơ mà.

“Không phải.” Chử Khê nhìn quanh bốn phía, không tìm thấy người mình muốn tìm, quay lại hậm hực đáp, “Là người đại diện của chị ta!”

Túc Nghệ không nhịn được, phá lên cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN