Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 38


“Mẹ kiếp, mau buông nữ thần của tao ra!!”

“Ai đây, đẹp trai quá!”

“Ôi đệt, sao đi xem phát trực tiếp mà cũng gặp sếp thế này!? Từ ngày sếp tiếp quản công ty, tôi chỉ mới được gặp sếp một lần, sườn mặt đẹp vô đối luôn nhé…”

“Phổ cập thường thức đây, anh đẹp trai này là thái tử gia của Chử thị dạo trước mới đăng cơ đấy.”

Vì Chử Ưng cất túi xách mất chút thì giờ mới lại nên Túc Nghệ mới xóa được một nửa số khối vuông thì đã có bạn chơi hoàn thành hết.

Thu nhỏ giao diện trò chơi, cô nhìn lướt qua một loạt bình luận trên màn hình, Chử Ưng chống tay trên bàn, cũng xem rất hứng thú.

Nền tảng phát trực tiếp này có một thiết lập hệ thống đặc biệt về tặng quà, ai là người đứng đầu bảng tặng quà thì bình luận của người đó sẽ được bay ở trên cùng màn hình, được phóng to bình luận và lấp lánh sáng trong hai mươi giây.

Nick đang đứng đầu bảng tặng quà tên là Hạ Nhu, giá trị quà tặng đã lên tới sáu con số.

【Hạ Nhu: Anh trai ơi, đừng mở công ty, gia nhập giới giải trí đi, em đập nồi bán sắt nuôi anh!】

Bên dưới có rất nhiều fan bình luận phụ họa theo Hạ Nhu.

Túc Nghệ nheo mắt, người này cô biết, chính là fan đã bình luận dưới bài weibo của cô rằng “Mắng thần tượng của tôi thì được, mắng tôi, đừng hòng”.

Cô chậc chậc bảo: “Bạn đã bị tôi tước fan tịch lần thứ hai rồi nhé.”

Trong lúc chờ bốc thăm vào vòng mới, một bình luận bất ngờ thu hút sự chú ý của mọi người.

“Trời ơi! Mọi người mau vào weibo Ngu Tiểu Nhị xem đi, có người bảo thấy Chử Ưng mua mười mấy cái túi xách hàng hiệu kiểu dáng khác nhau đấy!”

Túc Nghệ dịch mông một chút,vỗ xuống ghế: “Ngồi đây đi, đứng mỏi.”

Cô vốn chỉ nói đùa thôi, không ngờ anh nhướn lông mày, vòng ra đằng trước ngồi thật.

Lần phát trực tiếp này tuy thiết bị máy móc đều được chuẩn bị khá tương đối nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện tạm thời, ghế dựa không phải hàng chuyên nghiệp như các blogger hay dùng mà là chiếc ghế sô pha nhỏ của khách sạn. Một mình Túc Nghệ ngồi thì rất thoải mái nhưng thêm Chử Ưng ngồi thì hơi chật chội.

Thế là Túc Nghệ bèn xoay luôn người, gác chân ra ngoài thành ghế, tựa hẳn vào người anh.

Chử Ưng cũng rất tự nhiên giữ eo cô, ôm cô thật chặt.

Hoạt động rút thăm vẫn đang diễn ra, cô cầm điện thoại đọc bình luận trên weibo.

【 Ngu Tiểu Nhị: Có người bạn người nước ngoài giữ chức vị cao ở một công ty danh tiếng nói mấy hôm trước nhận được đơn đặt hàng của Chử thị, bảo là chuẩn bị quà sinh nhật cho bạn gái của sếp, các túi xách được chọn đều là loại không còn sản xuất nữa! Mọi người biết một cái túi xách của thương hiệu này đắt cỡ nào không? Vị Chử tổng này đặt mua cả thảy mười mấy chiếc! Kiểu dáng khác nhau! Đúng là ông chủ lắm tiền! Tiện thể nói rõ luôn, tôi đã hỏi ý kiến và nhận được sự đồng ý của người bạn ngoại quốc này cho phép tôi đăng bài này lên weibo, cô ấy nói một câu chuyện lãng mạn như vậy cần phải được chia sẻ cùng với mọi người [/quỳ gối]】

Bên dưới còn kèm theo vài tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp hợp đồng, những nội dung khác đều bị làm mờ, chỉ có thể đọc được một yêu cầu, dịch ra là trên mỗi túi đều phải có chữ “S·Y”.

*Pinyin tên Túc Nghệ là Su Yi

Túc Nghệ bị bất ngờ, ban nãy quả thực cô chưa xem kỹ túi.

Nick Hạ Nhu kia lại viết bình luận.

【 Hạ Nhu: Mới tìm hiểu về Chử thị xong, xin lỗi anh trai, anh cứ mở công ty tiếp đi, em có bán mình cũng không nuôi nổi anh đâu.】

Cô tắt mic đi rồi ngửa đầu lên hỏi anh: “Mấy cái túi kia hết bao nhiêu tiền vậy?”

“Không bao nhiêu đâu.” Chử Ưng xoa tóc cô rồi tự vuốt thẳng lại, “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng mà buổi chiều có uống nước ép rồi, giờ chưa đói lắm.” Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Anh ăn chưa? Trong tủ lạnh có một ít mì, em nấu cho anh một bát nhé?”

Chử Ưng cười: “Ừ.”

“Nhưng mà…” Túc Nghệ nhìn nhìn màn hình, danh sách người chơi vòng kế tiếp đã có rồi, “Anh chơi pikachu giúp em nhé.”

Cô dạy cho anh vài thao tác cơ bản rồi đứng dậy đi nấu mì. Ngô Tuyết không thích đồ ăn ngoài nên nồi chén bát đũa ở đây đều có đủ.

Cô làm rất quen tay, loáng cái hai bát mì đã xong xuôi, chạy ra nhìn đồng hồ, mười phút nữa là có thể kết thúc trực tiếp rồi.

Cô lại chỗ máy tính, vừa đúng lúc hết một ván, bên cạnh nick của cô có một số 1 rất rất to.

Túc Nghệ đặt mì ngoài tầm camera rồi lại mở mic: “Ban nãy quên mở mic, mình phải out đi ăn cơm giờ đây.”

Chử Ưng liếc ra nhìn đằng sau cô, hai bát mì nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút, bên trên còn có hai lát chân giò hun khói, sắc, hương đầy đủ.

“Chắc tôi bị điên rồi, phát trực tiếp mười mấy phút không có một tiếng động nào mà vẫn ngồi xem, sao trước khi đi Túc Nghệ lại không mở mic chứ!!”

“Ợ, đã ăn no một bụng cẩu lương.”

“Tiêu rồi, nãy tôi đi follow nick phát trực tiếp của Túc Nghệ mới thấy cạnh tên cô ấy không có nhãn đã ký hợp đồng, chẳng lẽ cô ấy chỉ phát mỗi hôm nay thôi sao?”

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Túc Nghệ nên cô ấy mới phát trực tiếp. Cô ấy là diễn viên, bình thường lấy đâu ra thời gian mà chơi phát trực tiếp?”

“Đúng vậy,” Túc Nghệ đáp, “bình thường quay phim rất bận, chuyện phát trực tiếp đúng là không dám nghĩ tới.”

Có một bình luận hỏi: “Chị cảm thấy diễn viên phát trực tiếp ở phim trường là hành vi thiếu chuyên nghiệp sao?”

“Cũng không đến mức đó,” Túc Nghệ nói, “thực ra thời gian rảnh lúc chờ tới cảnh diễn cũng khá nhiều, chủ yếu là xem mỗi người tận dụng thời gian đó thế nào. Không tán gẫu nữa nhé, mình out đây, quà tặng nhận được từ lần phát trực tiếp này mình sẽ quyên góp toàn bộ cho trẻ em nghèo vùng cao, cảm ơn các tình yêu.”

Đây là quyết định đột xuất của cô, bởi lẽ ban đầu chính cô cũng đâu ngờ sẽ nhận được nhiều quà như vậy.

Người đàn ông ngồi cạnh cô bỗng lên tiếng: “Nói chúc mừng nào.”

Túc Nghệ còn chưa hiểu ý thì khán giả đã lĩnh hội được rồi, màn hình bắt đầu rào rào các lời chúc mừng sinh nhật, quà tặng cũng ồ ạt đổ tới.

Cô mỉm cười nói hai tiếng cảm ơn rồi đóng phòng trực tiếp.

“Sao trước khi tới không nói với em một tiếng?” Biến mặt tủ kính làm bàn ăn tạm thời, Túc Nghệ vừa thổi mì vừa hỏi, “Sớm biết thế em đã không đặt lịch trực tiếp lâu vậy rồi.”

Chử Ưng tủm tỉm cười: “Bọn họ bảo làm vậy em sẽ có một bất ngờ thú vị.”

“Đúng là một bất ngờ rất thú vị… Mai anh về à?”

“Ừ, bay chuyến chiều.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Nghệ lập tức ỉu xìu, động tác ăn mì cũng trông rất uể oải.

Tuy giao lưu với fan quan trọng nhưng được ở lâu với Chử Ưng thêm một lúc lại càng quý giá hơn.

“Ngon thật.”

Túc Nghệ ngẩng đầu: “Dạ?”

“Mì.” Chử Ưng nhắc lại, “Rất ngon.”

Túc Nghệ đắc ý: “Tất nhiên rồi, em hơi bị giỏi bếp núc đấy nhé, chờ em về Bắc Kinh, sẽ làm cho anh nguyên một bàn Mãn Hán toàn tịch luôn.”

“Ừ.”

Ăn mì xong, Túc Nghệ đứng dậy dọn bát đũa đem đi rửa, thuận miệng hỏi: “Anh đặt phòng ở khách sạn nào? Có xa không?”

“Không đặt phòng khách sạn.” Chử Ưng đứng dậy theo cô, đón lấy bát đũa cô đang cầm, “Để anh rửa.”

……

Đến tận khi nghe thấy tiếng nước chảy, Túc Nghệ mới hơi hơi hồi thần về.

Không, không đặt phòng khách sạn?!

Phúc… phúc lợi của sinh nhật cao vậy sao?

Ý tưởng này bỗng lướt ngang qua đầu, cô lập tức xoay người, chạy tới cạnh giường, mở vali đồ lục tung lên.

Mấy chiến bào cô mua hồi đi Disney đâu rồi!

Chử Ưng vẫn đang rửa bát, chẳng biết là đã lắp filter gì vào mắt mà Túc Nghệ càng nhìn má càng đỏ ửng.

Có cảm giác bị nhìn, người đàn ông quay đầu ra liếc cô, tủm tỉm cười: “Nhìn gì vậy?”

“Không có gì!” Túc Nghệ đáp ngay tắp lự, “Ngồi phát trực tiếp mệt quá, em đi tắm trước nhé.”

“Ừ.”

Túc Nghệ tắm cực kỳ cẩn thận, thời gian tắm cũng rất lâu, lúc tắm xong, bên ngoài đã không còn nghe thấy tiếng nước nữa.

Cô đứng trước gương, đang phân vân có nên dùng sữa dưỡng thể không thì bỗng nghe thấy loáng thoáng bên ngoài có tiếng chuông.

Nửa phút sau, Chử Ưng gõ cửa phòng tắm, nói vọng vào: “Điện thoại của Ngô Tuyết.”

Túc Nghệ mặc vội váy ngủ hai dây vào, hơi đắn đo rồi khoác thêm một chiếc áo choàng tắm nữa, bọc thật kín đáo, trước khi ra ngoài còn thuận tay bỏ hai chai sữa dưỡng thể vào túi.

Cô lau tóc, mở cửa, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhận điện thoại anh đưa: “Alo?”

“Đêm nay thể hiện được đấy, fan trên weibo tăng không ít,” Ngô Tuyết nói, “Chử tổng về chưa? Chử Khê đang chiếm giường chị đây này.”

Nếu Ngô Tuyết nói là “không ít” vậy thì ý thực ra là “rất nhiều”.

Nhưng giờ Túc Nghệ không có tâm trạng đâu quan tâm dăm ba cái số liệu vớ vẩn trên weibo.

Chử Ưng lấy khăn tắm trong tủ quần áo ra, bỏ lại một câu “anh đi tắm” rồi vào phòng tắm luôn.

“… Vừa rồi chị không nghe nhầm chứ?” Ngô Tuyết phân vân hỏi, “Chử tổng bảo là anh ta đi tắm à?”

“Tiểu Tuyết Tuyết, giang hồ cấp cứu.”

“Em nói đi,” Ngô Tuyết trịnh trọng đáp, “chỉ cần em không muốn, chị sẽ qua cứu em ngay.”

Túc Nghệ mím môi, đọc tên hai loại sữa dưỡng thể rồi hỏi: “Cái nào không độc có thể ăn được vậy? Không bôi thì em lại sợ lát nữa da không đủ thơm, không đủ mềm.”

Ngô Tuyết nín thinh mất một lúc: “… Đừng bôi, có ai thích ăn cả mồm sữa dưỡng thể chứ.”

Sau khi cúp điện thoại, Túc Nghệ nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, tim đập bùm bùm không ngừng được.

Cô hít sâu mấy hơi, chạy ra cửa sổ kéo rèm thật kỹ, lôi cả ghế dựa ra che, đảm bảo không chừa một khe hở.

Sau đó cởi khăn tắm, rón ra rón rén đi về phía phòng tắm.

Lúc tới gần cửa mới sực nhận ra… cô có phải trộm đâu, sao phải lén lút như vậy!

Nghĩ vậy xong vẫn thấy chột dạ, chạy lại chỗ tủ lạnh mini khui một chai bia, uống ực ực mấy hớp.

Đang lúc cô vừa chuẩn bị tinh thần xong thì sau lưng bỗng có tiếng cười.

“Em đang làm gì thế?”

“…”

Túc Nghệ ngơ ngác quay người lại, thật thà khai: “Uống bia.”

Vừa nói xong, bia trong tay lập tức bị cướp mất, người đàn ông còn tiện tay kéo cô đứng dậy luôn.

Giờ anh mới nhìn rõ Túc Nghệ đang mặc gì.

Một chiếc váy ngủ ren hai dây màu đen, làn váy chỉ vừa qua mông, hai sợi dây mảnh chỉ cần kéo một cái là đứt vắt ngang đầu vai trắng ngần, đường xương quai xanh gợi cảm.

Quan trọng nhất là, bên dưới lớp váy, bên trong… hình như không mặc gì.

Chử Ưng trượt trượt yết hầu: “Quần áo đâu rồi?”

Túc Nghệ bị nhìn tới nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.

Cơ thể của người đàn ông vẫn còn có cảm giác của hơi nước, nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi.

Nếu giờ mà lùi bước, chắc cô sẽ phải hối hận ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Cô hạ quyết tâm, kéo kéo làn váy mỏng: “Quần áo đây đấy thôi.”

Mắt Chử Ưng sâu thẳm.

Trước nay anh chẳng phải là quân tử văn nhã gì, khi xưa lúc làm nhiệm vụ, trong tình huống nguy cấp, bóp cò súng chẳng cần do dự một chút nào, đem tác phong này ra thương trường, chỉ trong thời gian nhậm chức ngắn ngủi, đã gây nên một hồi đại khai sát giới, không ít bậc nguyên lão kỳ cựu chuyên hút máu công ty đã bị anh dứt khoát tống cổ đá đi.

Còn giờ, đem tác phong này áp dụng vào tình trường.

Túc Nghệ bị anh bế bổng lên, giật mình, bất giác vòng tay ôm cổ, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng anh.

Túc Nghệ hoảng hốt, nói năng lộn xộn: “… Này, vừa mới bắt đầu đã thế này… không ổn lắm đâu…”

Phải làm tuần tự từng bước chứ, anh định ăn gian nhảy cóc à?!

Vừa nói xong, người đàn ông liền nhẹ nhàng bế cô đi về giường, chẳng tốn chút sức nào.

Anh cúi đầu, vừa hôn vừa đặt cô xuống giường, thế hôn mạnh bạo, Túc Nghệ bị hôn, liên tiếp thua cuộc lùi bước, chỉ một lúc mặt đã đỏ bừng, ý loạn tình mê.

Một lúc sau, môi được giải phóng.

Túc Nghệ mở mắt, đáy mắt sóng sánh đưa tình, đôi môi đỏ mọng, nhìn anh mông lung.

Chử Ưng bỗng cầm tay cô.

Rồi đặt nó lên vạt khăn tắm bên hông của anh.

Giọng anh trầm ấm, nửa như đùa: “Quà thì phải tự tay bóc chứ.”

Mặt Túc Nghệ đỏ bừng, tay chỉ hơi hơi dùng lực một chút, áo choàng tắm không được cột lập tức hé mở.

Không phải lần đầu tiên nhìn nhưng một lần nữa nhìn thấy, ấn tượng thị giác vẫn vô cùng mãnh liệt.

Cô nhếch môi định nói gì đó nhưng đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.

Sau một lúc, nụ hôn rời khỏi bờ môi của cô, dần dần đi xuống dưới, nó đi tới đâu, lửa cháy lên tới đó, thiêu đốt cô gần như tan biến, trong khoảnh khắc không còn biết trời mây trăng sao gì nữa.

Trên giường lớn, một trắng một đồng quyện vào nhau, bên dưới mềm mại như nước, bên trên nóng rực như lửa, cảnh tượng kiều diễm nhất của căn phòng đều tập trung ở hai người họ.

Một lát sau, những âm thanh nhỏ vụn, mềm mại của người con gái vang lên hòa cùng tiếng vỗ về trầm ấm của người đàn ông.

Sự thật chứng minh, hai sợi dây áo kia, quả đúng là kéo một cái là đứt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN