Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 41
Túc Nghệ làm việc luôn luôn quyết tuyệt. Hôm đó, quay phim xong, về khách sạn, cô liền bảo An Tuyền đi thu dọn đồ đạc.
An Tuyền sụt sịt đi gói ghém hành lý, cô ngồi bên an ủi: “Đừng khóc, không sao đâu, em nhất định sẽ không gặp phải người chủ hung như chị nữa.”
Ngô Tuyết không nhịn được bật cười.
An Tuyền càng khó chịu, nghẹn ngào hỏi: “Chị Nghệ, thực sự không thể cho em thêm một cơ hội nữa sao?”
Túc Nghệ thấy cô ấy khóc ra vậy, không muốn nói lời khó nghe: “Mai không cần tới phim trường với chị nữa, em định khi nào về Bắc Kinh? Chị sẽ lo vé máy bay cho.”
Lời này chính là nói thẳng chuyện đã chết rồi.
An Tuyền biết không còn đường cứu vãn nên lắc đầu: “Em chưa về Bắc Kinh.”
Đúng rồi, cô quên mất, bạn trai người ta vẫn còn đang ở đây mà.
Cô gật đầu: “Được, vậy lúc nào về thì nói với Ngô Tuyết một tiếng, bảo chị ấy đặt vé máy bay cho. Nếu trong khoảng thời gian này không có chỗ ở thì cứ ở tạm ở đây đã.”
Nói chuyện xong, cô bỏ ra ngoài, Ngô Tuyết cũng đi theo ra.
“Trợ lý mới sẽ chọn cho em một người có kinh nghiệm một chút,” Ngô Tuyết suy tính, “ít nhất sẽ không vì yêu đương mà trễ nãi công việc.”
Túc Nghệ gật đầu: “Chị xem thế nào rồi tự quyết nhé. Mà sao chị đi với em lâu vậy rồi mà không thấy chị bay về Bắc Kinh?”
“Bắc Kinh có gì hay đâu.” Ngô Tuyết nhún nhún vai, “Cha mẹ chị về Hải Nam ở rồi.”
Túc Nghệ liếc chị một cái, không hỏi nữa.
Nghĩ kĩ lại, tới đây đã lâu nhưng cô chưa hề thấy Ngô Tuyết gọi điện cho Lưu Minh Hạo.
Lúc quay về phòng, Chử Khê đang chơi game.
Thấy Túc Nghệ vào, Chử Khê hỏi: “Chị trợ lý kia chị đuổi thật hả?”
“Chẳng lẽ lại còn có đuổi giả à?” Cô cột tóc lên, “Em ở đây cũng lâu rồi đấy, định lúc nào về?”
“Em đâu có làm phiền chị, sao lại đuổi em.” Nói xong, Chử Khê mới thấy sai, ngẩng đầu cãi: “Với cả, em đến Thượng Hải đâu phải để thăm chị. Hơn nữa, chị cũng đã đồng ý sẽ dạy em cách xử tên đàn ông cặn bã rồi mà.”
Nhắc tới vị bạn trai cũ của Chử Khê là Túc Nghệ lại muốn bật cười: “Vẫn cần xử à?”
“Ý chị là sao?”
“Em yên tâm đi, cậu ta nhất định chẳng hái được quả ngọt gì đâu, cứ ngồi yên chờ đó mà xem.”
Chử Khê đang muốn hỏi cho rõ thì điện thoại bỗng kêu một tiếng, là âm báo của Weixin.
Cô nàng mở ra xem, hơi ngạc nhiên một chút rồi liền đó nở nụ cười.
“Chị đoán xem ai gửi tin nhắn cho em?” Vừa hỏi xong, không cần Túc Nghệ trả lời, cô nàng đã tự khai luôn: “Là Dương Nhược Lâm.”
Cái tên này Túc Nghệ thấy quen tai, cô hơi nhíu mày một chút, làm bộ chẳng để tâm: “Ồ.”
Chử Khê không ngờ chị lại phản ứng như vậy: “Chị không tò mò à?”
Trẻ con thật dễ đùa, Túc Nghệ thản nhiên đáp: “Cô ấy tìm em chứ có phải Chử Ưng đâu, sao chị phải tò mò?”
Chử Khê buồn bực lắm rồi: “Chị không muốn biết chị ấy nói gì với em à?”
“Với một đứa con nít thì có gì hay để nói chứ.”
“Chị ấy hỏi em, chị với anh trai em có quan hệ gì.” Chử Khê sốt sắng kể, “Còn cho em quà nữa, muốn lấy lòng em đó!”
Ý tứ chính là, chị dựa vào đâu sao không lấy lòng em hả?
Chuyện Túc Nghệ phát trực tiếp cũng thu hút được kha khá sự chú ý, giờ đoạn video có Chử Ưng xuất hiện vẫn còn đang trên trang đầu kia kìa, chỉ cần có xem weibo là sẽ thấy hết.
Hơn nữa Dương Nhược Lâm hỏi thẳng tên cô thì càng không thể không biết quan hệ của cô và Chử Ưng được.
Cô ngồi xuống đối diện Chử Khê: “Kể cho chị nghe một chút về Dương Nhược Lâm đi.”
Chử Khê cười: “Không phải chị không thèm để ý sao?”
“Chẳng trách em cứ lo lắng chuyện của An Tuyền mãi,” Túc Nghệ cũng cười, “xem ra là muốn cùng về Bắc Kinh với cô ấy rồi.”
“… Trước đây em từng kể với chị rồi đấy, hồi nhỏ chị ấy ở gần nhà bọn em, ngày nào cũng đi theo anh trai em nhưng anh trai em toàn chơi bắn súng, ngựa gỗ, không chịu dẫn chị ấy theo.”
Túc Nghệ lập tức tưởng tượng ra Chử Ưng nhỏ nhíu nhíu mày, lắc đầu từ chối: “Cậu kém quá, tôi không muốn chơi với cậu.”
Cô phì cười, bịt miệng một lúc mới ngừng lại được.
Chử Khê: “… Chị cười gì?”
“Không có gì,” cô xua tay, “em kể tiếp đi.”
“Anh em đi học ở trường, học xong liền nhập ngũ, chị ấy không có số điện thoại của anh nên đi hỏi em,” Chử Khê nói nhỏ, “có điều em không cho. Sau đó, năm em lên cấp ba thì chị ấy ra nước ngoài du học, dạo trước mới về.”
Túc Nghệ gật gù, cái hiểu cái không, đứng dậy định đi tắm.
“Đợi đã.” Chử Khê giữ chặt cô lại, “Chị không có gì khác muốn hỏi em sao?!”
“Hỏi gì?”
“Ví dụ như chị ấy có xinh đẹp không, gia cảnh thế nào các kiểu ấy…”
“Chị đâu có thèm để ý, sao phải hỏi những điều đó. Hơn nữa, trước đây không phải em từng nói rồi sao, chị ấy có ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, chị vẫn nhớ mà.”
Chử Khê tròn mắt: “Thế mà chị không sợ anh trai em bị chị ấy cướp mất à?”
Túc Nghệ cười cười không nói gì, rút tay ra đi tắm.
Chử Ưng nếu có ý gì với Dương Nhược Lâm thì chẳng đời nào tới lượt cô.
Còn hiện giờ, Chử Ưng đã là của cô rồi, đừng hòng có ai cướp được.
Không phải vì cô tự tin cỡ nào.
Mà là vì cô có đủ lòng tin với Chử Ưng.
**
Không có An Tuyền, Ngô Tuyết phải gánh hết mọi công việc của trợ lý.
Hôm đó, lúc rời giường, Túc Nghệ cảm thấy rất không ổn.
Đau đầu vô cùng, cổ họng cũng đau.
Ngô Tuyết lo lắng, lấy nhiệt kế ra đo, 38 độ 5, sốt rồi.
“Hôm nay xin nghỉ đi,” Ngô Tuyết thấy mắt cô có tơ máu đỏ, “đã khó chịu đến vậy rồi.”
“Có khó chịu đâu.” Túc Nghệ nói dối trắng trợn, uống một vốc thuốc vào bụng, “Mai là ngày nghỉ rồi, hơn nữa, hôm nay cảnh diễn của em cũng không nhiều, giữa trưa là có thể về rồi.”
Khả năng miễn dịch của cô lúc nào cũng kém như vậy, mùa hè còn ổn, đến mùa đông, nếu vẫn còn đang trong đoàn phim thì tám chín phần mười là sẽ bệnh. Giờ đã sắp vào thu, trời bắt đầu se lạnh, đêm về muộn thấy dấu hiệu không khỏe đã uống thuốc trước rồi mà không ngờ vẫn không thoát kiếp được.
Cô mặc một chiếc áo khoác thật dày tới phim trường khiến không ít người thấy lạ.
“Sao mặc dày thế!” Lý Mẫn chủ động lại hỏi, “Không nóng à?”
Túc Nghệ cười: “Vào thu rồi, em không mặc là lạnh cóng.”
Lý Mẫn nói vào chuyện chính: “Thế này nhé, Trình An An vẫn chưa tới, để tiết kiệm thời gian, sửa trình tự quay một chút, cảnh đầu em diễn với Ngô Kha trước, đã xem kịch bản hết chưa?”
“Yên tâm, xem hết rồi ạ, em đi hóa trang trước đã.”
Hóa trang xong đi ra, Ngô Kha đã đứng sẵn sàng.
Thấy cô tới, đối phương cũng không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu chào.
Dạo này thái độ của Ngô Kha với cô bỗng thay đổi hẳn, trước đây lúc nào cũng cười hòa nhã, nói năng ái muội, giờ thì lãnh đạm, khi quay phim lại liên tiếp mắc lỗi.
Vấn đề là những chỗ mắc lỗi đều rất khó hiểu, thật khó tin đó lại là sai lầm mà một diễn viên chuyên nghiệp sẽ phạm phải, hơn nữa, hiện tượng này chỉ xuất hiện khi diễn cùng cô, lần nào cũng hại cô phải NG mấy lần.
*NG: no good, cảnh quay hỏng
Về chuyện này, Ngô Tuyết cho rằng là do Từ Thiến Lam thổi gió bên gối cho Ngô Kha, dạo trước bên truyền thông thấy có tin chụp được ảnh Từ Thiến Lam ra vào phòng của Ngô Kha, chẳng qua cuối cùng tin này bị Ngô Kha ém xuống.
Túc Nghệ không suy đoán gì, nghề nghiệp của cô tương đối đặc biệt, nhiều khi bị đồng nghiệp ác ý một cách khó hiểu, cô không đoán ra nổi tại sao, cũng chẳng buồn đoán.
Cảnh quay bắt đầu.
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp anh?” Túc Nghệ tựa vào lan can, cười lạnh lùng.
“Bởi vì tôi biết, em…” Ngô Kha nhíu mày, vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi, quên thoại.”
“Lời thoại đầu tiên mà anh cũng quên được sao?” Lý Mẫn bất mãn nói mấy câu rồi cho quay lại.
Lần này, lời thoại được nói trôi chảy nhưng đến khúc cuối, Lý Mẫn lại phải gõ bảng: “CUT! Ngô Kha, anh đứng sai vị trí rồi! Ra ngoài khung hình rồi đấy!”
Ngô Kha lập tức nhận sai: “Xin lỗi, làm lại lần nữa đi ạ.”
Mấy bữa trước, trong lòng Túc Nghệ vẫn nể anh là tiền bối nên không muốn tranh cãi với anh ta.
Còn hôm nay, cô đầu váng mắt hoa, phải nhọc công hơn hẳn ngày thường mới có sức diễn được như vừa, thế mà lại bị người ta ác ý phá hoại.
Thật không chịu nổi.
“Anh dù gì cũng là tiền bối lão làng,” cô vòng hai tay ôm eo, nghiêm khắc nói, “lỗi phạm phải mấy ngày nay có khi còn nhiều hơn của cả mấy năm qua gộp lại ấy nhỉ? Đứng sai vị trí, quên lời thoại, bỗng dưng bật cười, sao sai suốt vậy?”
Ngô Kha không ngờ cô bỗng dưng lại nổi cáu, mặt cũng sầm lại: “Gần đây, đúng là trạng thái của tôi không tốt lắm nhưng dẫu thế nào cũng không tới phiên cô giáo huấn tôi đâu.”
Lý Mẫn: “Sao lại cãi nhau?”
“Xin lỗi.” Ngô Tuyết vội chạy lại, “Thực ra hôm nay cô ấy bị sốt nên hơi nóng tính một chút.”
Túc Nghệ đanh mặt, không nói gì.
Lý Mẫn gật đầu: “Thế em về nghỉ một chút đi rồi lát quay sau.”
Không phải Lý Mẫn không nhìn ra vấn đề, thân là một đạo diễn, Túc Nghệ là diễn viên cô thích, cô bằng lòng mở một cánh cửa lúc chọn diễn viên cho Túc Nghệ nhưng trừ chuyện đấy ra, cô sẽ không làm gì khác nữa.
Túc Nghệ trở lại phòng, sắc mặt cực tệ.
Chử Khê ngồi bên thắc mắc: “Sao vậy ạ?”
Ngô Tuyết đóng cửa lại, rót cho cô một cốc nước ấm: “Đừng bực mình với loại người đó làm gì, chẳng đáng.”
Nếu là bình thường thì Túc Nghệ còn nhịn được, thời gian sống trong giới này của cô cũng chẳng ngắn, có kiểu diễn viên nào mà chưa thấy?
Nhưng con người mà, chỉ cần ốm một cái là mọi chuyện xấu đều có cảm giác bị phóng đại lên, nghẹn tức trong lòng, không xả ra không chịu được.
Cô nhận cốc nước, uống một hơi cạn sạch, chui vào góc ngồi: “Em không sao, để em ngồi một mình một lúc là được.”
Mới ngồi một chút thì nhận được tin nhắn của Chử Ưng.
Chử Ưng: “Đang làm gì thế?”
Túc Nghệ nương nương: “Ở phim trường quay phim.”
Đối phương nhắn lại rất nhanh.
Chử Ưng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Túc Nghệ ngơ ngác, gõ vào điện thoại: “Sao anh biết…”
Chử Ưng: “Em không gửi nhãn dán.”
Chử Ưng: “Sao? Kể anh nghe.”
Túc Nghệ xoa xoa mũi.
Túc Nghệ nương nương: “Em bị ốm.”
Túc Nghệ nương nương: “Đang sốt, khó chịu lắm.”
Túc Nghệ nương nương: “[gào khóc. jpg]”
Cô gửi tin nhắn nhát gừng.
Trước đây, mỗi lần gặp phải chuyện gì, bất kể là ốm đau hay công việc có vấn đề, cô đều không nói với người bên cạnh.
Vì cô biết rõ, chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết được, người khác không có nghĩa vụ phải gánh vác những năng lượng tiêu cực đó cùng cô.
Nhưng, đối với Chử Ưng, cô bỗng không kìm được.
Túc Nghệ nương nương: “Hơn nữa tuần này không được gặp anh.”
Càng nói càng không dừng lại được, vèo vèo, một tràng tin nhắn thật dài gửi đi.
Sau đó cầm điện thoại, ngoan ngoãn chờ tin nhắn trả lời.
Năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại vẫn nằm im không một chút động tĩnh, cô không tin nổi, liên tục bật sáng màn hình kiểm tra nhưng đúng là không hề có một câu một chữ nào nhắn lại.
Cô nghĩ một hồi rồi nhấp vào soạn tin nhắn, gõ ba chữ “Anh đang bận” xong, chưa kịp gõ nốt dấu chấm hỏi thì thấy trán mình man mát, rất thoải mái.
Một bàn tay dày rộng áp lên trán cô.
Cô vẫn còn đang ngơ ngác, người đàn ông sau lưng cất lên giọng nam rất trầm.
“Nóng vậy rồi sao còn tới phim trường?”
Có lẽ là vì bị sốt nên tốc độ suy nghĩ của cô có hơi chậm chạp, mất một lúc mới quay đầu lại.
Người đằng sau trông thực sự rất giống bạn trai của cô.
Không không, anh ta hình như… chính là bạn trai của cô.
Chử Ưng thấy cô cứ ngơ ngác mãi, mày anh nhíu lại, dịch tay xuống áp lên má cô.
“Thu dọn đồ đạc, về thôi.”
Mắt Túc Nghệ lập tức đỏ hoe, nước mắt nói chảy là chảy nhưng ngừng thì không ngừng được.
Cô cúi đầu lau nước mắt.
Dễ xúc động quá.
Vui thật đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!