Anh Ấy Rất Điên - Chương 24: "Em thích không?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Anh Ấy Rất Điên


Chương 24: "Em thích không?"


Tô Mạc Mạc bị Thương Ngạn che mắt dẫn khỏi phòng.

Bước ra khỏi cánh cửa, bóng tối trước mắt cô mới được rút đi — Thương Ngạn thả tay ra và xoay người.

Anh hạ mắt nhìn cô gái trước mặt, Tô Mạc Mạc cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, khó hiểu nhìn anh.

Ánh mắt mông lung.

Sau một lúc lâu, Thương Ngạn cười khẽ.

“Biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

“……”

Lúc này ý thức của Tô Mạc Mạc đã thức tỉnh từ cơn mê ban nãy, cô hồi tưởng lại, sau đó chần chờ quan sát Thương Ngạn —

“Có phải Thư Vi hôn nam sinh khác không?”

Thương Ngạn nhìn cô, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

– –

Anh cho rằng dù cô có thấy được thì cũng sẽ nói một cách xấu hổ.

Nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Tô Mạc Mạc vài giây, Thương Ngạn không khỏi mỉm cười.

Anh dời mắt.

…… Là anh cho rằng như vậy.

Anh nghĩ rằng “một tờ giấy trắng” sẽ phải xấu hổ mở miệng, nhưng sự thật là, nguyên nhân chính là vì chưa từng bị tô lên màu sắc gì, cô sẽ không hiểu được, cũng sẽ không liên tưởng, “hôn môi” có khả năng là biểu tượng của tầng dục vọng được chôn sâu dưới đáy.

Thương Ngạn còn chưa kịp đáp, cô gái đã nhỏ giọng dịu dàng an ủi anh —

“Sư phụ, thầy đừng quá khổ sở.”

“……”

Thương Ngạn đứng hình.

Vài giây sau, anh cong khóe môi, như cười như không xoay về.

Ấn đường cô gái rối rắm, đôi mắt xinh đẹp hơi rũ xuống, dường như còn đang tự hỏi phải lựa chọn từ ngữ như thế nào —

“Chắc hẳn Thư Vi thích sư phụ…… Hôn nam sinh khác, ừm, có thể là do uống rượu.”

Cảm thấy mình đã bịa được một lý do hoàn mỹ, Tô Mạc Mạc sáng mắt lên.

Cô ngẩng đầu, “Uống rượu thật say, giống như trong sách nói, sẽ không khống chế được bản thân. Lúc nãy…… Lúc nãy em uống xong cũng có cảm giác này.”

Thương Ngạn vốn dĩ đang rất hứng thú nghe cô nói.

Đến đây, ánh mắt anh lại trầm xuống.

Ý cười dưới đáy mắt không thay đổi, Thương Ngạn nhướng mày.

“Cảm giác gì? Em uống rượu xong…… Cũng sẽ muốn hôn nam sinh khác?”

Tô Mạc Mạc do dự.

Trong khi cô còn rối rắm nó nên làm theo lý do mình vừa tìm ra thì nghe thấy giọng nam vọng xuống, ngữ điệu trầm khàn xen lẫn uy hiếp:

“Dám làm như vậy, đánh gãy chân.”

Tô Mạc Mạc: “………………”

Ồ.

Lại tới nữa.

Hai người đang đứng riêng ngoài đây, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra.

Đám Ngô Hoằng Bác sắc mặt khó coi bước ra, cách Thương Ngạn một khoảng mới chậm lại.

Ngô Hoằng Bác cầm đầu không nhịn nổi, “Có phải Thư Vi có tật xấu gì không, hôm nay chị ta làm cái quái gì vậy?”

“Đúng là rất độc.”

“Ngày mai đến trường, không biết việc này sẽ bị truyền thành dạng gì đâu.”

“……”

Hai nam sinh khác trong tổ phụ họa theo, ngay cả Loan Văn Trạch trước giờ trương đối trầm mặc cũng ánh mắt bất thiện gật đầu.

Ngô Hoằng Bác chậm rãi tiến lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của Thương Ngạn.

Thấy ánh mắt Thương Ngạn hơi trầm xuống, Ngô Hoằng Bác tưởng Thương Ngạn vì chuyện trong phòng mà nổi giận. Cậu ta ra hiệu cho ban am sinh còn lại, sau đó mới trấn an —

“Ngạn ca, cậu đừng tức giận, vì một đứa con gái như vậy không đáng đâu.”

Thương Ngạn lười nhác nâng mắt.

“…… Vì ai?”

Ngô Hoằng Bác sửng sốt, qua hai giây mới phản ứng: “Thư, Thư Vi chứ ai.”

Thương Ngạn cười nhạt, con ngươi đen nhánh xẹt qua tia khinh miệt.

“Cậu ta có hôn mỗi người một lần tôi cũng không quan tâm.”

Ngô Hoằng Bác: “……?”

Ngô Hoằng Bác: “Vậy tại sao Ngạn ca thoạt nhìn…… Có chút tức giận?”

“……”

Thương Ngạn không đáp.

Anh híp mắt nhìn cô gái trước mắt.

Tô Mạc Mạc bị anh nhìn chằm chằm như thế thì cứng người.

Ngơ ra vài giây, cô chậm chạp lùi một bước.

Trông theo ánh mắt Thương Ngạn, Ngô Hoằng Bác càng khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tô, cậu có cảm thấy sư phụ của cậu tức giận không?”

Tô Mạc Mạc tránh đi tầm mắt của Thương Ngạn, gật đầu.

Trên khuôn mặt diễm lệ là biểu cảm nghiêm túc.

“Tức giận, thầy ấy còn nói muốn đánh gãy chân tôi.”

Thành viên tổ máy tính: “………???”

Lấy Ngô Hoằng Bác làm đầu, mọi người trợn tròn mắt, đánh bạo phản kháng —

“Cha…… Cha Ngạn, cậu không thể vì chuyện này giận chó đánh mèo lên Tiểu Tô đâu! Tiểu Tô vô tội, cậu ấy chưa làm gì hết!”

Tô Mạc Mạc đứng đằng sau Ngô Hoằng Bác, nghe vậy gật đầu.

Thương Ngạn nheo mắt.

Nhìn chằm chằm cô gái hai giây, anh cười nhạo ra tiếng.

– –

Ở tổ máy tính, thậm chí bao gồm toàn bộ Tam trung không ai dám chống đối anh, xem ra từ khi nhóc con xuất hiện, không bao lâu nữa tất cả đều sẽ thay đổi.

Thương Ngạn rũ mắt.

“Nhóc con, em đến đây.”

Thần thái cười như không cười của nam sinh làm Ngô Hoằng Bác dựng lông trong lòng.

Ngô Hoằng Bác há mồm định nói gì đó.

Thương Ngạn nhìn lướt qua.

Ý cười nơi khóe môi cũng lạnh xuống.

“Tôi không nỡ đánh gãy chân nhóc con, nhưng cậu thì chưa chắc.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác thất bại lui về, Tô Mạc Mạc đành phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh Thương Ngạn.

Thương Ngạn rũ mắt, cảm xúc trong không ngừng chìm nổi dừng trên cô gái.

Một hồi lâu sau, anh chống đầu lưỡi lên hàm trên cười khan —

“Nhóc con, em chỉ biết lúc nãy mới xảy ra chuyện gì.”

Nhưng em không biết.

Lúc nãy thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện gì.

Thương Ngạn vừa nghĩ vừa sờ đỉnh đầu cô.

Anh xoay người dẫn đầu đi xuống lầu.

“……”

Tô Mạc Mạc bị sờ đến ngẩn ra, khó hiểu nhìn theo bóng dáng thon dài của chàng trai.

Ánh mắt cuối cùng của sư phụ dành cho cô……

Vì sao lại giống như rất có thâm ý vậy.

*

Dưới “dâm uy” của Thương Ngạn, toàn bộ Tổ Huấn Luyện bị bắt kết thúc cuối tuần sớm.

– –

Rời khỏi hội sở, đám người bắt taxi đi thẳng đến Tam trung.

Bọn họ thông qua phòng bảo vệ của trường thuận lợi đi thẳng vào sân trường từ cửa chính.

Hiển nhiên bảo vệ trường đã quen với việc mấy nam sinh của Tổ Huấn Luyện ra vào trường trong ngày nghỉ. Nhưng khi thấy Tô Mạc Mạc trong đó, bảo vệ gác cổng còn kì quái một lát: “Đây là em gái nhà ai đây?”

Thương Ngạn mỉm cười, Tô Mạc Mạc cứng họng, đám người còn lại bất đắc dĩ.

Cuối cùng vẫn là Ngô Hoằng Bác giải thích: “Chú, đây là thành viên mới của tổ chúng con, tương lai còn nhờ vả chú đấy!”

“Ái chà,” Ông chú kinh ngạc cảm thán quan sát sơ cô gái, trong lòng một lần nữa cảm thán Chúa sáng thế quả thật rất ưu ái với gương mặt này, “Vậy thật đúng là khó lường. Cô bé, cố lên đó.”

Tô Mạc Mạc hiếm khi tiếp xúc cùng người lạ, cũng hiếm khi cảm thụ được thiện ý từ bọn họ.

Lúc này chú bảo vệ cổ vũ khiến cô ngẩn ra, đứng đó ngây người hai giây mới chậm rãi gật đầu.

Cảm xúc ngượng ngùng lan ra rất nhanh, từ vành tai đến cổ trắng nõn cũng ửng hồng.

Thương Ngạn thoáng nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Anh làm như không chút để ý bước lên, duỗi tay đặt lên vai cô gái.

“Học trò của tôi” Thương Ngạn cười với chú bảo vệ, “Sau này nhờ ngài chiếu cố.”

Gió tháng chín nhẹ thổi, kèm theo một chút oi bức cuối hè, thanh âm nam sinh mát lạnh sạch sẽ xen lẫn chút khàn khàn quyến rũ, hơi thở tràn đầy phóng túng của thanh xuân tươi đẹp.

Từng câu từng chữ đều khiến Tô Mạc Mạc hoảng loạn trong lòng.

……

Cả đoạn đường tiếp theo đều ngơ ngẩn mà đi, Tô Mạc Mạc cũng không biết mình đã quay về tòa lầu kỹ thuật như thế nào.

Tô Mạc Mạc vừa chuyển vào lớp từ tuần trước, cả tuần vẫn chưa đến Tổ Huấn Luyện. Còn đám người Thương Ngạn đi đến tỉnh bên cạnh tham gia thi đấu, cũng không đến văn phòng của tổ.

Bước qua cửa, khung cảnh quen thuộc trước mắt, bàn ghế đều là dáng vẻ trước khi rời đi.

Tô Mạc Mạc giật mình đứng ngoài cửa.

– –

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô sinh ra lòng trung thành “cửu biệt trùng phùng” với một chỗ nào đó.

…… Giống như “nhà” mà cô đã tưởng tượng.

Trong trí nhớ, không cần biết đó là Tô gia mà cô thật sự từng sống qua hay chỉ là ảo giác, viện điều dưỡng, hoặc Văn gia……

Bất kì nơi nào cũng không phải là “nhà” của cô.

Chưa từng có nơi nào để cô có cảm giác “nhà”.

Nơi này là lần đầu tiên.

Ánh mắt cô hoảng hốt, trong nháy mắt, cảm xúc trong lòng phức tạp không thể tả.

Không rõ là vui vẻ hay khổ sở nhiều hơn, những xúc cảm ấy nặng trĩu, đè nặng lên mi mắt của cô.

Đám Ngô Hoằng Bác ở tại gian phòng ngoài.

“Á, hai thùng này còn chưa khui ra này.”

Ngô Hoằng Bác vừa bị uy hiếp “gãy chân” không lâu, lúc này có vẻ vô cùng chân chó —

“Cha Ngạn, tôi giúp cậu và Tiểu Tô mở ra nha.”

Căn phòng an tĩnh vài giây mới vang lên một tiếng “Ừ” cực khẽ.

Tô Mạc Mạc cũng lấy lại tinh thần, đi vào trong.

Cô chỉ vào hai cái thùng lớn kia, “Đó là gì vậy?”

Loan Văn Trạch ở bên cạnh giải thích, “Tuần trước Ngạn ca…… Ừm, ghế dựa hỏng rồi, cậu ấy kêu người đem đến hai cái mới.”

Tô Mạc Mạc nhớ đến lời Ngô Hoằng Bác vừa nói, tò mò hỏi: “Có một cái là của tôi sao?”

Loan Văn Trạch đang định đáp thì nghe thấy tiếng cười đột ngột của Ngô Hoằng Bác trong khi mở thùng trong đó

– –

“Ha ha ha mẹ nó có độc…… Đây là màu gì thế!”

“……”

Tô Mạc Mạc hoàn toàn không kìm nén được.

Cô đi đến hai cái thùng, mở nắp ra nhìn vào —

Hai cái ghế dựa hình dạng và thiết kế hoàn tương tự nhau.

Thoạt nhìn bao bên ngoài ghế dựa là da thật cực kì thoải mái mềm mại.

Duy nhất đó là màu sắc của chúng……

Rất rất có……

Cảm giác thiếu nữ.

Một cái hồng pastel, một cái xanh dương pastel.

Tô Mạc Mạc: “……”

Bị tiếng cười từ bên trong hấp dẫn, Thương Ngạn lười biếng nhấc chân dài đi đến.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm hai thứ đó hai giây.

Sau đó nam sinh nheo mắt.

Anh đi đến điện thoại bàn, cầm ống nghe bấm một dãy số.

Vài giây sau, bên kia bắt máy.

“…… Cái ghế có màu quái quỷ gì thế.”

Đối diện sửng sốt, Bạc Ngật cười rộ lên, “Ài, giờ cậu mới mở ra xem sao, hèn gì chưa có phản ứng gì, uổng công tôi chờ mong lâu như này.”

Thương Ngạn, “Số điện thoại của Thương Nhàn là bao nhiêu.”

Bạc Ngật ngưng cười.

“Tôi sai rồi tổ tông ơi — nhưng cậu cũng không thể trách tôi, là cậu nói một đôi! Đây là cặp ghế tình nhân duy nhất ở chỗ tôi nên mới đem qua cho cậu đó.”

“……”

Thương Ngạn khựng lại.

Một lát sau, anh nghiêng người, nhìn một góc ghế dựa lộ ra trong thùng.

Màu sắc đúng là rất xứng đôi.

…… Ghế tình nhân sao?

Một vài tâm tư đen tối lướt qua trong lòng Thương Ngạn, anh trầm mặc vài giây, giương mắt hỏi:

“Nhóc con, em thích không?”

“Hả –?”

Tô Mạc Mạc khó hiểu ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Thương Ngạn, chần chờ trong giây lát, cô gật đầu trả lời.

“Thích.”

“……”

Thương Ngạn cong môi.

Hai màu sắc mang tính chất cực kì Taobao* đó, tức khắc thuận mắt hơn rất nhiều.

*(Taobao là trang web mua hàng online lớn của Trung Quốc, tương tự eBay, Amazon,…)

Bên kia điện thoại, Bạc Ngật còn đang thấp giọng cười: “Vậy cậu muốn đổi thành cái gì, cậu nói đi, tôi gọi người đi –”

“Không cần.”

“…… Hả?”

“Màu sắc không tồi, tôi rất thích.”

Bạc Ngật: “…………”

Bạc Ngật: “????”

Bạc Ngật: “Thương Ngạn, cậu rất biến thái đó có biết không!!”

Thương Ngạn cười nhạt.

“Tôi vui.”

Anh chuẩn bị tắt máy.

“Này này đừng cúp!” Bạc Ngật vội vàng kêu.

Thương Ngạn: “?”

“Chị của cậu mua cho cậu một cái điện thoại, kêu tôi đem qua cho cậu, chừng nào thì được?”

“……”

Ý cười trên mặt Thương Ngạn không đổi, cảm xúc dưới đáy mắt lại lạnh đi vài phần.

Anh trầm mặc trong giây lát, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

“Không cần.”

Bạc Ngật cười nhạo, “Cậu cũng không thể…… Không để bọn họ có cách liên hệ chứ……”

“Liên hệ không được?”

Thương Ngạn cười nhạo, “Bây giờ tôi đang dùng sóng điện não trò chuyện với cậu sao.”

“Điện thoại bàn không thuận tiện……”

“Điện thoại di động thuận tiện,” Thương Ngạn lạnh mắt, “Thuận tiện cho bọn họ một ngày 24 giờ biết vị trí của tôi?”

“……”

Bạc Ngật cứng họng.

Câu cãi lại không thể nào thốt ra — cả anh ta và Thương Ngạn đều rất rõ, đúng là Thương gia có ý này.

Trầm mặc kéo dài vài giây, Bạc Ngật căm hận nói, “Được rồi, cậu đừng có mà — để tôi nhìn xem cậu thể thể mãi mãi không cần điện thoại không.”

Thương Ngạn thấp giọng hừ cười, cực kì khinh miệt.

Cúp điện thoại, Thương Ngạn xoay người.

Ngô Hoằng Bác còn đang dại ra: “Cha Ngạn, cậu thật sự muốn dùng…… Ghế này sao?”

Thương Ngạn nhấc mí mắt, sắc mặt bình tĩnh.

“Tôi không được dùng?”

“Không phải……”

Tâm trạng Ngô Hoằng Bác phức tạp nhìn thoáng qua màu xanh pastel cực kì Taobao kia.

“Chỉ là hình tượng anh hùng của cha Ngạn trong lòng tôi sắp sụp đổ……”

Thương Ngạn miết miết ngón tay, lười biếng nhướng mày cười.

“Tôi giúp cậu tạo dựng lại một chút?”

“…………”

Ngô Hoằng Bác run rẩy, cười gượng.

“Không, không cần.”

Thương Ngạn thu mắt, chuyển sang Tô Mạc Mạc.

“Nhóc con, em lấy laptop qua đây. Anh giảng lại cho em về vấn đề tuần hoàn tuần trước.”

“…… À.”

Cô ngoan ngoãn ôm máy tính, cùng Thương Ngạn tạm thời dùng bàn làm việc của thầy Hoàng.

Cô ngồi sau bàn, nam sinh đứng kế bên cô, một tay chống bàn khom người, một tay khác chỉ trên màn hình giảng giải cho cô.

Đến khi gặp một điểm kiến thức, Thương Ngạn đi đến tủ sách tìm, không tìm thấy quyển sách mình cần.

“Anh đến thư viện lấy cho em một quyển sách, phần tuần hoàn này cần phải nắm rõ……”

Thương Ngạn xoay người nhìn sau bàn, lời nói bỗng dưng chựng lại.

Hiện tại đã sắp chạng vạng, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn cuối hè chiếu vào từ ngoài cửa sổ, mạ một tầng sáng nhàn nhạt lên làn da trắng như sứ của cô gái, ngũ quan vốn đã tinh xảo diễm lệ, ngay lúc này được phác họa càng thêm tuyệt mỹ.

Cô ngoan ngoãn lặngex nhìn anh, tròng mắt đen láy mượt mà, bên trong tựa như chỉ chứa duy nhất một mình anh.

Mà anh cũng hi vọng chỉ có một mình mình.

Nếu cô nhìn người khác như thế này……

Ánh mắt Thương Ngạn trầm xuống.

Vậy tên đó đừng mong mở mắt.

– –

Cảm xúc vừa nảy lên dưới đáy lòng trong chớp mắt làm chính anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

“…… Sư phụ?”

Tô Mạc Mạc thấy anh thất thần, không khỏi kỳ quái lên tiếng nhắc nhở.

Thương Ngạn cứng người, xoay đi.

“Anh đi lấy sách cho em.”

“Ừm.”

Thương Ngạn vừa rời khỏi, mấy nam sinh nỗ lực ra vẻ cần cù vất vả làm việc lập tức thả lỏng.

Ngô Hoằng Bác đứng dậy duỗi người tại chỗ, vẻ mặt đưa đám —

“Má ơi, Tiểu Tô này, cậu mau mau xuất sư* đi! Cách dạy đó của cha Ngạn, chúng tôi còn không dám thở mạnh……”

*(Xuất sư: Giống kiểu kết thúc việc theo học)

Tô Mạc Mạc thấy mấy người kia cũng mang biểu cảm như thế, không khỏi cười khẽ.

“Sao các cậu sợ thầy ấy như vậy?”

Ngô Hoằng Bác thở dài, “Chỉ có cậu không sợ cậu ấy.”

“……”

Nhìn vẻ mặt của cô, Ngô Hoằng Bác nói tiếp: “Nhưng mà, đúng là cha Ngạn đối xử với cậu…… Chậc chậc, tôi đoán chắc cậu ấy đã lấy hết toàn bộ ôn nhu thân sĩ* của mình dành cho người khác, tất cả đều để lại cho cậu.”

*(Thân sĩ: Tầng lớp có học vấn trong xã hội cũ)

Một nam sinh lớp 12 bên cạnh cũng cười theo.

“Đúng đó. Gần cuối bữa tiệc hôm nay, tôi đã bị dọa phát khiếp, cho rằng Ngạn ca muốn hôn………… Khụ.”

Tuy không nói ra hết, nhưng trong tổ ngoại trừ Tô Mạc Mạc thì ai cũng hiểu.

Ngô Hoằng Bác cảm khái, “Chứ gì nữa, tình huống lúc đó, Thư Vi vừa làm chuyện đó, mọi người đều ồn lên…… Ngạn ca phải có nguyên tắc bao nhiêu mới có thể nhịn được?”

Lời chưa dứt, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra.

Thương Ngạn cầm sách trong tay đi vào.

Ánh mắt hơi lạnh đảo qua bọn họ.

Đám người Ngô Hoằng Bác chột dạ thẳng lưng lên.

Một chốc sau, bọn họ nhìn nhau vài lần —

“Thiệt là, hai cái thùng này chiếm quá nhiều diện tích, chúng tôi đem xuống trước đây Ngạn ca!”

Nói xong, bốn người lần lượt bưng hai cái thùng rỗng rồi xông ra ngoài.

Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Mạc Mạc giật mình.

Cô duỗi tay nhận lấy quyển sách Thương Ngạn đưa đến, mới vừa cầm lấy lật vào trang, một giọng nói đã truyền xuống từ trên đỉnh đầu —

“Bọn họ nói cho em, anh rất có nguyên tắc?”

“……”

Tô Mạc Mạc ngơ ra, ngẩng đầu.

Đôi mắt đen như mực chứa đựng cảm xúc thâm trầm nào đó vọng xuống.

“Đừng tin.”

Anh cứng họng cười khẽ, đầu lưỡi chống hàm trên, híp mắt.

“Anh là động vật ăn thịt.”

Tác giả có lời muốn nói: Tô Miêu: “…………?” emmmmmmmmm sao anh ấy muốn nhìn tôi nói chuyện

Hết chương 24

#xanh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN