Anh Ấy Rất Điên
Chương 3: Đều là hậu cung của tôi đấy
Tuy Hoàng Kỳ Thịnh chỉ là giáo viên của Tổ Huấn Luyện, nhưng đã sớm nghe về “sự tích” của Thương Ngạn ở Tam trung.
Nghe Thương Ngạn đồng ý, ngược lại ông có chỗ không yên tâm.
“Thương Ngạn, cậu đừng có bắt nạt thành viên mới.”
Tầm mắt Ngô Hoằng Bác xoay chuyển, vui cười nói —
“Thầy Hoàng, ngài nghĩ cái gì vậy chứ, Ngạn ca là loại người bắt nạt kẻ yếu à?”
Cậu ta xoay đầu, liếc mắt ra hiệu cho những người khác.
“…… Huống chi, không phải còn chúng em ở đây sao.”
Hoàng Kỳ Thịnh hơi yên tâm phần nào.
Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, ông dặn dò thêm vài câu rồi xách cặp và laptop rời khỏi phòng làm việc.
Chờ bóng dáng Hoàng Kỳ Thịnh biến mất ở cửa cầu thang, Ngô Hoằng Bác thu lại vẻ cười đùa, lắc đầu với người bên cạnh.
Người nọ hiểu ý, đi qua đóng cửa, xoay lưng đứng dựa vào cánh cửa.
“Rầm”, một tiếng trầm thấp vang lên.
Nhóc con ngồi trên ghế hơi gồng mình lên.
Ngô Hoằng Bác đi đến bàn làm việc trước mặt Tô Mạc Mạc, dựa vào mặt bàn.
“Ngạn ca, nói như thế nào đây? — cho thành viên mới biết được?”
“……”
Thương Ngạn vẫn giữ tư thế cúi người như ban nãy, hỏi bên cạnh vành nón cô nhóc.
“Nghe thấy chưa, nhóc con.”
“……”
Dưới nón áo yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp yếu ớt.
Thương Ngạn tạm dừng một lát, cười nhạt.
Anh ngồi dậy, đi về phía tủ đứng, truyền lại lời nói lười nhác.
“Các cậu cứ nhìn rồi làm.”
Ngô Hoằng Bác đang thất thần hồi thần lại, vui vẻ.
“Thằng nhóc người mới này, sau cậu có thể không biết điều như này? Đùi Ngạn ca còn không chịu ôm, vậy cậu đừng có trách chúng tôi dạy dỗ cậu.”
“……”
Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, ngoại trừ tiếng lật sách của Thương Ngạn trước tủ, cô gái ngồi trên ghế vẫn không lên tiếng như trước.
Ngô Hoằng Bác vẫn cười tươi, nhưng không nhịn được nhíu mày.
“Cậu bị câm à, không nói chuyện được sao?”
Không kiên nhẫn thốt ra, Ngô Hoằng Bác đá chân đạp vào ghế dựa của người mới.
Ghế xoay bị đá vang lên hai tiếng “bịch bịch”.
“……”
Thương Ngạn đứng trước tủ đứng, đưa lưng về phía căn phòng.
Một tay anh cầm quyển sách lập trình, nghe thấy tiếng đá ghế, đốt ngón tay thon dài đang định lật qua trang bỗng dưng tạm dừng.
Con ngươi đen nhánh bị lông mi tinh mịn hơi rũ xuống che khuất, không thấy được biểu cảm.
Ngừng hai giây, trang giấy vẫn được lật qua.
Thương Ngạn chưa động đậy.
Căn phòng sau lưng anh, một nam sinh mập mạp trong tổ cũng đi đến cạnh ghế dựa, chen vào nói:
“Thằng nhóc này lì lợm thật đấy, lúc nãy cũng thế, ngay cả Ngạn ca nói mày cũng không đáp?”
“Có lẽ thiếu thốn khả năng nào đó?”
“Đừng làm.”
Lúc nãy Ngô Hoằng Bác không kịp phản ứng, tức giận cắn răng cười —
“Ngồi chỗ đó hình như còn chưa cao đến eo Ngạn ca, lỡ như chơi hỏng mất, thầy Hoàng sẽ lại tìm chúng ta tính sổ.”
“…………”
Động từ nào đó trong câu này, làm ngón tay lật sách của Thương Ngạn một lần nữa dừng lại.
“Không mở miệng thì chưa nói làm gì, nón áo cũng không chịu tháo? Thằng nhóc không lễ phép này, ít ra phải dạy dỗ quy củ cho nó mới được.”
Ngô Hoằng Bác nói, nhảy xuống bàn, duỗi tay hướng về đỉnh đầu của nhóc con trên ghế–
“Đừng có trốn, nếu không bị thương thì đừng có trách tôi.”
“…… Bộp.”
Tiếng gập sách không nặng không nhẹ vang lên.
Động tĩnh đột ngột này làm Ngô Hoằng Bác dừng động tác.
Cậu ta quay đầu, chần chờ nhìn Thương Ngạn đang đưa lưng về mọi người.
“Ngạn ca?”
“……”
Thương Ngạn nghiêng thân mình, bất động thanh sắc* rũ mắt, ánh mắt rơi xuống trên người nhóc con —
*(Mặt không đổi sắc)
Hai bàn tay trong tay áo của Tô Mạc Mạc để trên đầu gối, ở cổ tay áo mơ hồ thấy được đầu ngón tay xanh nhạt bất an quấn vào nhau.
Thương Ngạn thu mắt, quay người, đặt quyển sách trong tay vào tủ đứng.
“Được rồi.”
“Hả? Không dạy dỗ cậu ta nữa à Ngạn ca?”
Thương Ngạn không nói tiếp.
Anh lấy một cái notebook ra từ trong ngăn tủ, đi đến chỗ cô gái đang ngồi trên ghế.
Đặt tay lên chỗ tựa, năm ngón tay thon dài nắm chặt, dùng sức một chút —
Một tay nam sinh lôi ghế xoay, kéo cô gái vẫn còn đang ngơ ngẩn trên ghế vào gian phòng bên trong.
“Từ giờ nhóc con này coi như là một nửa học trò của tôi, không được mơ ước.”
…… Mơ ước?
Mọi người sửng sốt.
Kéo ghế dựa đến cửa phòng, Thương Ngạn dừng lại.
Mấy nam sinh còn đang sửng sốt, tầm mắt Thương Ngạn hạ xuống, nhìn nón áo.
Anh cười nhạo.
“Ai trong bọn họ dám khi dễ em thì phải nói cho anh, hiểu chưa, nhóc con.”
Trong phòng an tĩnh vài giây, từ nón áo truyền ra một tiếng thở mềm nhẹ “Ừm””.
Mọi người đứng hình.
Ngô Hoằng Bác: “…… Nữ???”
Thương Ngạn giơ tay, kéo cái ghế và cô gái trên đó cùng nhau vào phòng.
Rầm một tiếng.
Cửa khép lại.
Nửa nhịp sau, một đám như quỷ khóc sói gào la lối bên ngoài–
“Cậu đóng cửa làm gì vậy cha Ngạn??”
“Mẹ nó mẹ nó thủ hạ lưu tình (nương tay) đi cha Ngạn!”
“Trong tổ chỉ có một cô gái bảo bối đó cha Ngạn, tốt xấu gì cậu phải để mấy đứa con trai nhìn rõ dung nhan khó thấy của người ta đi mà –”
Trong phòng, Thương Ngạn thả tay ra, cười nhạt.
“Lung tung rối loạn cái gì.”
Anh liếc mắt xuống, dời lên cái nón to tướng của áo hoodie.
Cô gái ngoại trừ việc theo bản năng nắm lấy tay vịn của ghế khi bị anh bất ngờ lôi cả người lẫn ghế đi thì vẫn luôn ngồi yên đó, không có nửa động tác nào khác.
Ngoan đến mức chọc người khác ngứa ngáy trong lòng.
Ánh mắt Thương Ngạn chợt lóe, đặt laptop trong tay lên chỗ trống trên bàn.
Anh cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh.
“Nhóc con.”
Anh hừ một cái, như cười như không mà gọi cô.
Tô Mạc Mạc lên tiếng, nghe thấy có phần không tình nguyện.
“Em tên gì?”
“……”
“Nói chuyện.”
“Tô Mạc Mạc.”
“……”
Con ngươi đen nhánh của nam sinh lóe lên ánh sáng nhạt.
Giây tiếp theo, anh cong khóe môi, vẫn ngồi ở đó, khuỷu tay đè lên đầu gối cúi người xuống, gần như sắp tiến vào trong nón áo của cô gái.
Cô gái phát hiện ra, rụt lại với biên độ rất nhỏ.
Người trước mặt vẫn khàn giọng cười cười —
“Tô gì?”
“……”
Tô Mạc Mạc nhấp môi, khuôn mặt nhỏ giấu trong nón áo hơi bạnh ra.
Rõ ràng cậu ta nghe được.
“Tô…… Mạc Mạc.”
Ánh mắt Thương Ngạn hơi đông cứng.
Từ vị trí hiện tại của anh nhìn xuống, nón áo to rộng này không thể che hết hoàn toàn khuôn mặt cô gái, để lộ ra một đoạn đường cong trên cằm.
Tuy chỉ có một đoạn này, nhưng đã trắng gần đến mức trong suốt, như được dùng thứ ngọc tinh khiết sạch sẽ nhất, loại một phân một hào đó mà cân nhắc làm ra, làm người khác không thể dời mắt.
Tô Mạc Mạc phát hiện ra, ép nón áo càng thấp xuống.
Thương Ngạn hoàn hồn, mắt hơi trầm.
…… Nhóc con chỉ mới lộ ra một đoạn cằm, vậy mà còn làm anh hoảng hốt thất thần.
Thương Ngạn tự giễu cười nhạt, xoay người ngồi thẳng dậy.
Anh vừa gõ tên lên màn hình, vừa cười như không cười mà mở miệng:
“Tô –”
Dư quang anh thoáng nhìn qua.
“Miêu Miêu*?”
*(Chữ Mạc trong tên của Mạc Mạc phiên âm đọc là Miǎo, khá giống với chữ Miêu đọc là
Miāo
nên Ngạn ca mới đọc thành như vầy)
“……”
Tô Mạc Mạc nắm chặt đầu ngón tay.
“Là Mạc, Mạc trong xa xôi.”
Thương Ngạn vẫn cong môi, nhưng theo bản năng nhíu mày lại.
Trên bàn phím đen tuyền, ngón tay thon dài vẫn không dừng, yên tâm thoải mái gõ “Tô Miêu Miêu”.
Tô Mạc Mạc: “…………”
Mặc dù có hơi bực bội, nhưng Tô Mạc Mạc vẫn có thể phân biệt được, trò đùa này của Thương Ngạn không có ác ý.
Trong phòng không ai nói chuyện.
Notebook đã lâu không dùng, nam sinh ngồi trên bàn lấy ra một cái USB, cài đặt lại hệ thống cho máy tính.
Từ tầm nhìn của Tô Mạc Mạc, chỉ có thể nhìn thấy tư thế ngồi của người đó vẫn tản mạn, lười nhác dựa vào bức tường phía sau, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng xinh đẹp, chuyển động trên bàn phím, hành động tùy ý, lộ ra sự phóng túng chói mắt mà thong dong không để ý.
Làm người khác không rời mắt được.
…… Trong sách cổ viết, nói “Thiếu niên phong lưu”, chính là như này sao.
Tô Mạc Mạc nghĩ thầm.
Tầm mắt cô dời xuống.
Cặp chân thon dài dựa vào cạnh bàn lười biếng đặt dưới ánh mắt của cô gái.
Cái thứ dùng để chống đỡ này dài một cách khó hiểu, mũi chân đã sắp đụng trúng cô rồi.
Tô Mạc Mạc chậm rãi rụt lại cẳng chân.
Dư quang Thương Ngạn thoáng nhìn, nhếch nhẹ môi.
“Em sợ anh?”
“……”
Đầu ngón tay Thương Ngạn dừng lại.
Anh chưa nghe rõ, rũ mắt, nhìn cô gái.
“Em vừa nói gì?”
Vì thế nghe được giọng nói mềm mại ấy lặp lại một lần:
“…… Cậu không ghét tôi sao?”
Thương Ngạn mỉm cười.
“Sao anh phải ghét em — Tô Miêu Miêu?”
Xưng hô cuối cùng bị ngữ khí hài hước của thiếu niên ép ra khàn khàn.
Tô Mạc Mạc cũng chậm chạp, nói từng chữ.
“Thương Diêm La.”
“……”
Động tác Thương Ngạn tạm ngưng, nheo mắt lại.
Không chờ anh nhận diện cảm xúc của mình, thì nghe thấy đoạn sau, vẫn là thanh âm nhu mềm ấy.
“Cậu không ghét tôi…… Tôi cũng không ghét cậu.”
Có lẽ sợ anh đổi ý, cô gái nhỏ giọng bổ sung:
“Chúng ta tốt với nhau.”
Thương Ngạn ngẩn ra.
Giây lát sau, đôi mắt anh lấp lánh, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, ý cười nghiền ngẫm.
“…… Được.”
*
Một tiếng sau, Thương Ngạn mới ra khỏi phòng ngẩng đầu lên, thì đối diện với ánh mắt ai oán.
Ngô Hoằng Bác: “Ngạn ca, tim tôi vỡ tan rồi.”
“?”
“Tôi dốc hết tâm huyết đi theo cậu một hơn một năm, đảo mắt cậu đã lấy người mới thay thế tôi.”
“……”
Thương Ngạn liếc nhìn cậu ta có ý quát mắng.
Nhìn biểu cảm là thấy bị ghê tởm không ít.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Nam sinh sải chân dài đi đến trước bàn máy tính chuyên dụng của mình, thấp người xuống quơ quơ con chuột trên bàn, không quay đầu lại hỏi.
Ngô Hoằng Bác nháy mắt biến sắc mặt, chân chó nịnh nót sáp lại —
“Ngạn ca, cậu đã gặp thành viên mới từ trước rồi sao?”
“Ừ.”
Bên cạnh có một cái đầu thò qua, “Ngạn ca, người mới này có đẹp không??”
“Không phải các cậu gặp rồi sao.”
Ngô Hoằng Bác: “Không phải, bọn tôi nói khuôn mặt đó– cái nón đó lớn như thế, sắp biến thành bao bố luôn rồi, chúng tôi có nhìn thấy diện mạo đâu?”
“Không biết.”
Thương Ngạn vẫn giữ tốc độ gõ bàn phím như cũ, mười ngón thon dài, cảnh đẹp ý vui.
“–? Ngạn ca cũng chưa thấy??”
“Ừ.”
“Vậy xong rồi.” Ngô Hoằng Bác trở về ghế dựa, “Vốn cho rằng với cách hành xử lúc nãy của Ngạn ca, chắc hẳn cô gái nhỏ đó rất đẹp, ít nhất cũng phải bằng Thư Vi — kết quả cậu vốn dĩ chưa từng thấy mặt của người mới sao?”
Tiếng gõ bàn phím trong tay Thương Ngạn rốt cuộc cũng dừng.
Anh nâng mắt, cười như không cười.
“Xong rồi như thế nào?”
Ngô Hoằng Bác bò dậy, hạ giọng:
“Cậu nhớ lại đi Ngạn ca, người mới này thoạt nhìn yếu ớt, nếu diện mạo chỉ như bình thường, chắc chắn cũng sẽ không che chắn kín mít lại ngay giữa mùa hè!”
Thương Ngạn nhướng mày, “Cho nên?”
Ngô Hoằng Bác vỗ tay, “Nên ý tôi là, người mới này nhất định xấu– hơn nữa không phải xấu bình thường, là loại xấu xí ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố. Để tôi miêu tả cho cậu vài thứ, như miệng –”
“Bốp!”
Ngô Hoằng Bác bị đánh ngây ra, qua hai giây mới ôm đầu khóc: “Ngạn ca cậu đánh tôi làm gì?”
Thương Ngạn đã thu tay, thong thả ung dung cọ cọ hai bàn tay,
“Nói nhiều.”
“Không phải tôi sợ Ngạn ca nhất thời lẩn quẩn trong lòng, hoa khôi cả trường như Thư Vi lại không chịu theo đuổi, mà lầm đường lạc lối sao……”
“……”
Thương Ngạn cười như không cười liếc xéo cậu ta, giả vờ muốn giơ tay lên.
Ngô Hoằng Bác che miệng nghiêng qua một bên.
Hai nam sinh bên cạnh nhìn đến bật cười, một người trong đó đứng ra hòa giải giúp Ngô Hoằng Bác, “Nói không chừng là làn da không đẹp.”
“Da xấu đến mức nào mới phải che kín mít?…… Như vậy phải đen tới mức nào chứ?”
Ngô Hoằng Bác không kiềm chế được miệng.
Nói xong cậu ta liền hối hận, vội vàng cẩn thận nhìn qua Thương Ngạn.
Thấy nam sinh khó có khi thất thần.
Trong phòng an tĩnh hai giây, mới nghe Thương Ngạn rũ mắt, cười nhẹ.
“Trắng.”
Chỉ là trắng thôi sao?
Thậm chí làm người khác không nhịn được nghĩ, nếu dùng lòng bàn tay đè lên làn da trắng nõn mềm mịn đó, thoáng dùng sức, có lẽ sẽ để lại dấu vết ửng đỏ ái muội.
“Hả? Cậu nói gì chứ Ngạn ca?”
Ngô Hoằng Bác tò mò truy vấn.
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, nam sinh là thành niên thứ năm trong tổ đi vào, vừa ném bình nước trong tay vừa nhìn Thương Ngạn.
“Ngạn ca, bên ngoài có người tìm.”
Ngô Hoằng Bác lập tức có hứng thú mới, “Ồ, học kỳ mới không khí mới — lần này là con gái nhà ai đây, gan lớn thật, còn theo đuổi tới tận Tổ Huấn Luyện?”
Nam sinh đi vào báo tin hiểu ý, chớp chớp mắt với Ngô Hoằng Bác, “Hình như là hoa khôi của lớp Ngạn ca.”
Ngô Hoằng Bác: “À, là khổng tước kiêu ngạo kia đúng không?”
Thấy Thương Ngạn không động đậy gì, nam sinh tiến vào cười khổ.
“Ngạn ca, hoa khôi của lớp cậu còn đang canh giữ ở cầu thang đó, nếu cậu không ra, tôi thấy cậu ta có thể đứng đó tới hết tiết tự học cuối cùng đó.”
“……”
Thương Ngạn đẩy bàn phím trong tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Gương mặt anh tuấn chói mắt vẫn tươi cười, nhưng lại mang thêm vài phần khó chịu.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên, đám người Ngô Hoằng Bác cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra —
“Chim khổng tước nhỏ này thật khờ, sao cậu ta không thử tìm hiểu xem, Thư Vi quấn lấy Ngạn ca chặt như thế, vì sao vẫn không tới Tổ Huấn Luyện chứ?”
“Hừm…… Tôi thấy cậu ta dám tìm đến đây làm gián đoạn công việc, chắc chắn cậu ta sẽ không xong với Ngạn ca rồi.”
“Nói không chừng đúng vậy thật.”
“Chúng ta đánh cược?”
“…………”
Trong lúc bốn nam sinh cùng nhau thương lượng tiền đặt cược, cánh cửa gian phòng bên trong kêu lên “kẽo kẹt”, bị một người đẩy ra.
Vẫn là cô gái được áo hoodie dài rộng và quần jean thùng thình che kín đứng đó.
Dù gì cũng là con gái, cho dù có khả năng rất xấu xí, nhưng bốn đứa con trai vốn đã quen thuộc với căn phòng toàn giống đực này vẫn đứng hình ở đó.
Đến khi thanh âm mềm nhẹ truyền ra từ trong nón áo sụp xuống đó —
“Cậu ấy nói tôi có thể sẽ không tìm thấy mấy quyển sách…… Xin hỏi sách đặt ở đâu vậy?”
“…………”
Trầm mặc và an tĩnh kéo dài, Ngô Hoằng Bác bị đẩy ra làm người đại diện, gương mặt căng cứng đỏ lên, ấp úng hai câu mới lắp bắp nói ra một đáp án–
“Ngoài phòng…… Bên kia của cầu thang, phòng đầu tiên là thư viện……”
“Cảm ơn.”
Tô Mạc Mạc nhẹ giọng đáp.
Cô đi đến cửa phòng, kéo ra, an tĩnh đi ra ngoài, không tiếng động đóng cửa lại.
Đầu ngón tay vừa trượt xuống then cửa, cầu thang sau lưng cô đột nhiên truyền ra tiếng nói–
“…… Cậu không nghe nói, tôi đã có bạn gái?”
Âm thanh réo rắt lọt vào tai, chữ cuối hơi trầm khàn, đi vào lòng người.
Tô Mạc Mạc hơi ngẩn ra.
Cô đương nhiên biết giọng nói này — mới nãy trong phòng, cô còn bị người này vừa chế nhạo vừa kiên nhẫn dạy kiến thức lập trình.
Cũng lười biếng như này, tựa như không để tâm, tựa như chưa tỉnh ngủ.
“Thương Ngạn, cậu căn bản chưa từng thừa nhận quan hệ với Thư Vi. Thật ra hai người vốn không có quan hệ nam nữ đúng không?”
Một giọng nữ ủy khuất vang lên.
“Nếu cậu đã không thích cô ấy, vì sao không thể thử tiếp nhận mình?”
Nếu nói giọng của Thương Ngạn chỉ làm cô hơi ngẩn ra, thì giọng nữ này đã làm cô trực tiếp ngây ra như phỗng.
– –
Không phải người nào khác, đúng là con gái bảo bối của gia đình mà cô đang ở nhờ, Văn Tố Tố.
Cũng là người sáng nay trong xe đã nói cho cô biết Thương Ngạn là “Thương Diêm La” của Tam trung, kêu cô tránh xa người này.
“……”
Không khí phía sau im lặng đột ngột.
Giây lát sau, Tô Mạc Mạc nghe thấy trong giọng nói có chút ủ rũ khàn khàn.
Nam sinh cười một tiếng rất nhẹ.
Tựa như một mảnh lông chim phất qua đầu quả tim của người, ngưa ngứa tê dại —
“Đúng là Thư Vi không phải bạn gái của tôi.”
Văn Tố Tố mừng rỗ, “Cậu thừa nhận? Vậy có phải mình……”
“Bởi vì tôi không có hứng thú với nữ giới.”
“–”
Văn Tố Tố ngây người.
Thương Ngạn hừ một tiếng, cười nhạo, đuôi mắt lạnh lẽo giương lên.
Anh tùy ý vươn tay ra sau, ngữ khí trào phúng —
“Có biết Tổ Huấn Luyện sau lưng tôi không, cả nhóm bên trong đều là hậu cung của tôi đấy.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Văn Tố Tố: “…………”
Cho dù nghe ra lời này có ý chế nhạo, Văn Tố Tố vẫn theo bản năng nhìn theo phương hướng cánh tay nam sinh.
Nhìn qua đó, đồng tử cô ta co rút lại.
“Cô –”
“……”
Thấy phản ứng của Văn Tố Tố không đúng, Thương Ngạn cũng nửa xoay người, tầm mắt liếc qua.
Đứng đó, chính là cô gái bé nhỏ xinh xắn đang có ý định yên lặng không tiếng động bước đi.
Hết chương 3
#xanh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!