Anh bán cám lợn - Chương 17: Chủ tịch nhỏ gặp nạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Anh bán cám lợn


Chương 17: Chủ tịch nhỏ gặp nạn


Truyện bẩn bựa, cảnh báo 18+ và cảnh báo người sống nghiêm túc! Truyện có tất cả 18 chap, còn 1 chap nữa là full.

Tôi? Em? Ối giời ạ! Hơn ngôn lù!!! Phân ơi là Lân, đíp đíp nó một vừa hai phải thôi chứ, xe đẹp như này, vest sang trọng thế kia, ói ra sao nổi?

-“Chủ tịch hận em từ khi nào? Từ ngày mẫu giáo em phô cô chủ tịch đùn ra quần? Hay từ đêm tân hôn chủ tịch bị em đạp xuống đất?”

Trương Mỹ Ái Như bất ngờ lên tiếng, Hoàng Thế Lân cố nén hoả khí ngùn ngụt, bâng quơ đáp.

-“Từ đợt em cho tôi leo cây mười sáu tiếng đồng hồ, năm lớp chín.”

-“Ai bảo chủ tịch nhốt em trong phòng hội đồng suốt buổi sáng hôm thứ bảy?”

Phu nhân gào lên, chủ tịch quát to chẳng kém.

-“Thế ai mượn mày đăng ký thi hát song ca với thằng Chiến vẹo, bố còn sống sờ sờ ra đấy?”

-“Sống thì sao? Sống cũng có biết hát đâu mà đú, thi cử là phong trào của trường, được cả lớp tín nhiệm em chối được à? Hát mỗi một bài có gì mà căng?”

-“Rõ ràng song ca sẽ cầm tay nhau, đừng tưởng bố ngu!”

Có người lẩm bẩm, có người liếc sang hỏi đểu.

-“Ghen à?”

-“Ghen quái gì? Hèn đâu mà ghen! Xuống xe mau! Đi bộ mười phút nữa là về tới nhà rồi!”

-“Thế chủ tịch đi đâu?”

-“Đi chơi gái.”

-“Em méc bà!”

-“Méc méc méc…lớp một à mà suốt ngày doạ méc? Hay ghen?”

-“Thèm vào!”

Kết thúc cuộc khẩu chiến, chủ tịch phóng xe vun vun tới CL Hotel, phu nhân vác chiếc bụng đói meo lê từng bước về nhà. Đói quá, mệt quá, người làm không có, con chó nhà hàng xóm thì sủa inh ỏi, đã thế mua được chút thức ăn nhanh lại dở tệ.

Cáu hơn nữa, mới chợp mắt được một lát đã bị đánh thức bởi tiếng nhạc thê lương ai oán. Trương Mỹ Ái Như vò đầu vò tóc nhảy xuống dưới tầng, đang định vào bếp mài dao giết địch, thế nhưng đi qua phòng khách chứng kiến cảnh lạ, nàng bất chợt sững người.

Hoàng…Hoàng Thế Lân…khóc!

Trời ạ, đang nằm bất động trên ghế sô pha, nước mắt lăn dài trên gò má hẳn hoi. Thấy nàng, hắn buồn bực lấy gối che mặt, dường như tiếng sụt sịt vẫn còn vang vọng trong không khí.

Phá sản? Động đất? Hay trời sập? Vì đâu ra nông nỗi ấy?

-“Này, sao thế?”

Nàng lịch sự hỏi han nhưng hắn vẫn lặng thinh. Nàng ngáp ngắn ngáp dài lên gác bịt bông vào tai, đường hoàng ngủ tiếp, để lại hắn trong căn phòng trống vắng đến cô quạnh.

Ngực hắn nhói đau, tim hắn quặn thắt.

Giờ phút này đây, hắn còn có thể làm gì được nữa? Mọi chuyện đã đi quá xa, vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn!

Hắn bất lực rồi!

Thực sự là bất lực, theo đúng nghĩa đen.

Ba em người mẫu mông cong ngực ưỡn, một em gái quê non xanh mơn mởn, cộng thêm một em vừa đoạt vương miện Hoa Hậu Biển Chết, tổng cộng năm em. Năm em tất cả, tài nghệ vô biên, tuyệt chiêu kinh hoàng, hương sắc ngời ngời.

Thế mà sao? Cậu nhỏ lại nỡ chối từ? Cậu nhỏ ốm rồi, cậu nhỏ mà có mệnh hệ gì thử hỏi hắn sống còn có nghĩa lý chi?

Chủ tịch thức trắng một đêm, sáng ra tới công ty việc đầu tiên là gọi trợ lý vào bàn bạc. Cao ngựa nhân sâm hổ cốt, thuốc tây thuốc ta thuốc nam thuốc bắc, trong tuần đầu tiên hắn thử không thiếu loại nào cả. Cơ mà, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, chẳng những cậu nhỏ ngủ mãi chưa tỉnh, cậu lớn cũng tiều tuỵ thê lương.

Buồn lắm, buồn kinh khủng lên ấy. Buồn đến nỗi nghe tin phân bán ngày trăm tải cũng không mừng gì cả. Việc đã trầm trọng tới mức này, giờ phương án cuối cùng là phải đi gặp bác sĩ thôi.

Dù ngượng, cũng phải chấp nhận.

Dù nhục, vẫn phải đối mặt.

Hoàng Thế Lân tìm được phòng khám riêng do người nước ngoài mở, trang thiết bị được quảng cáo vô cùng tiên tiến. Khám cho hắn là một vị bác sĩ nữ trung niên, tuy đeo khẩu trang kín mít nhưng nhìn qua da tay da cổ thấy nhăn nheo hết cả rồi, lưng còng, tóc điểm hoa râm, chân đi còn run rẩy, hơi mất hứng, nhưng thôi, chắc gừng càng già càng cay.

Hắn làm theo đúng trình tự ghi trên phiếu khám bệnh, xong xuôi hết rồi mới e hèm gọi bác sĩ. Bà ấy cầm kính lúp, bắt đầu đưa xuống săm soi tới lui, lúc bĩu môi, lúc gật đầu, xong lại quay về bàn làm việc gõ máy tính lạch ca lạch cạch hại hắn sốt hết cả ruột.

Bác sĩ thảo xong, in ra đưa hắn đọc giấy chuẩn đoán, đại loại xuất phát điểm củ cải thuộc dạng khá bề thế, nhưng chắc do cứ nhổ lên cắm xuống liên tục ở nhiều vùng đất khác nhau nên không thích ứng kịp thời, thành ra bị sâu mọt, nếu còn tiếp tục ăn chơi sa đoạ thì tương lai bị thối rữa là điều khó tránh khỏi.

Sắc mặt chủ tịch CL Group tái mét, hắn vội vàng cầu cứu bác sĩ. Bà ấy lại tiếp tục gõ phương án chữa trị. Là bệnh tâm lý, từ tâm mà ra nên quá trình điều trị có chút khắt khe, yêu cầu chính chủ từ giờ tu tâm dưỡng tính, không tiếp xúc các thiết bị điện tử, không tiếp xúc người lạ, đóng cửa tạm bế quan nửa tháng, có gì mười lăm ngày sau tới tái khám.

Hoàng Thế Lân răm rắp nghe lời, hắn đi rồi, Trương Mỹ Ái Như mới dám thở phào, ôm bụng cười chán chê mê mỏi rồi nhấn nút gọi người lên gỡ đồ hoá trang. Ba ngày vừa doạ vừa nịnh trợ lý của hắn để moi tin, cộng thêm mười tiếng ngồi ngoan cho bọn nó tô tô vẽ vẽ quả không phí công, chẳng những phát hiện được bí mật động trời còn nắm trong tay toàn bộ quyền hành của CL Group.

Vì sao giao công ty cho nàng mà không phải tổng giám đốc Cám Lợn, nàng thực sự chưa hiểu cho lắm. Nhưng kệ thôi, thẻ chủ tịch đã đưa, không tiêu sài mua sắm thì thất trách quá. Nói vậy chứ sinh ra trong gia đình làm ăn lớn, nàng cũng gọi là có trách nhiệm, việc gì cần tới nàng quyết, nàng tuyệt đối không đùn đẩy.

Giờ mới thấm, làm chủ tịch quả thực không dễ dàng gì. Từ sáng sớm tới tối mịt, hết ông Phân gọi tới ông Thịt thưa, hết ông Lúa báo cáo lại đến ông Bò Sữa nức nở. Cái tập đoàn hàng đầu quốc gia mà chẳng khác cái trang trại, nàng làm từ thứ hai tới thứ bảy, vai nhừ lưng mỏi, trong khi đó, Hoàng Thế Lân điềm nhiên ở nhà tỉa cành ngắm hoa.

Sáu rưỡi, Ferrari của nàng hiên ngang đậu ngoài cổng, còn thấy hắn đang thẩn thơ quét sân. Miết từng đường chổi, lá cây khô khốc kêu xào xạc, nghe sao đìu hiu. Bàn cơm, hai người mà như tiệc cả họ, hắn quả thật, quá mức nhàn rỗi rồi.

-“Khỏi bệnh chưa?”

Hoàng Thế Lân tất nhiên chỉ nói người không được khoẻ, cần phải tĩnh dưỡng. Nàng hỏi thăm chân thành là thế, vậy mà hắn chẳng thèm đáp, vẫn cắm cúi ăn cơm, tạp dề thỏ xinh còn chưa tháo xuống, không nghĩ chuyện này lại khiến hắn tổn thương nặng nề đến vậy.

Đến mức mười hai giờ đêm nằm bành trướng trong bồn tắm ngát hương của nàng thì nàng cũng xin thua. Cả thùng sữa dê nàng đặt người ta mang tới, hắn sài bằng sạch, còn trầm ngâm giở từng trang mới nhất của tạp chí playboy, ngắm nghía một cách thận trọng.

Khổ, bệnh nặng quá rồi, mẫu Âu mẫu Á nóng bỏng mặn mà, gương mặt ấy cũng không chút biến sắc. Trương Mỹ Ái Như lắc đầu thở dài, mệt mỏi quay người.

Hoàng Thế Lân ngước mắt lơ đễnh nhìn theo, thấy bóng nàng đang tiến ra phía cửa, tóc búi cao để lộ cần cổ trắng nõn ngọc ngà, bởi chuẩn bị tắm nên chỉ mặc chiếc váy dây hở lưng mỏng dính, rõ ràng hắn không hề xả thêm nước, nhưng lại thấy bồn tắm cứ nóng dần, nóng dần.

Cho tới cái khoảnh khắc, chẳng hiểu cớ làm sao, quên cái gì, nàng bất thình lình quay lại. Hình như là để lấy khăn? Hắn run tới mức mất kiểm soát, lóng ngóng thế nào bấm nhầm hệ thống phun mưa từ trên trần, Trương Mỹ Ái Như cả người ướt sũng như chuột lột, ngơ ngác sững sờ mất mấy giây, tới lúc máu lên não rồi, hận khí bắt đầu dâng trào, hầm hầm lao vào đòi lột da hắn.

-“Hoàng Thế Lân! Anh có biết cả ngày hôm nay tôi ký tất cả bao nhiêu cái hợp đồng không? Anh có biết mấy đêm rồi tôi chưa được chợp mắt một giấc tử tế? Anh có biết trong mơ tôi cũng nghe thấy tiếng ông Cám Lợn tức tưởi báo cáo ế phân rồi lại giật mình thức giấc? Biết không hả? Đồ khốn nạn!!!”

Chửi bới đấm đá, nàng quả nhiên hung dữ. Ác độc, nhưng vô cùng quyến rũ. Vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống bện chặt bên đôi gò má, áo ướt dính sát, bên trong không mặc nội y khiến đoá hoa ngọt ngào nào đó cứ đập thẳng vào mắt hắn, máu mũi hắn, đột nhiên tuôn trào.

Lồng ngực hắn căng cứng, cơ thể dâng lên một cảm giác bức bối đến lạ kỳ. Luồng khí ngồn ngột ấy chiếm đóng tim gan hắn, tâm hồn hắn, len lỏi khắp từng tấc da thịt. Thế rồi, chuyện mà hắn không ngờ nhất, đã đến.

Người giận cứ giận, người sướng vẫn sướng!

Như một đứa trẻ, hắn mừng huýnh nhảy ra khỏi bồn tắm, ngang nhiên trần truồng lao xuống nhà. Dường như quá phấn khích nên cũng quên khuấy mất rằng, hắn không ở nhà một mình, hai tay hắn giơ cao, miệng gầm lên đầy uy lực.

-“Ơ RÊ CA!!! Chủ tịch nhỏ khỏi ốm rồi, rốt cuộc cũng khoẻ mạnh rồi!!!”

Hoàng Thế Lân của giây phút đó, vui mừng khôn xiết, ngỡ như chính mình mới là người tìm thấy lực đẩy!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN