Anh Biết Gió Đến Từ Đâu
Chương 26 - Chương 26
Thạch Đầu ôm củi đi lên từ dưới dốc, vội vàng luống cuống giống như người hòa giải: “Sao vậy sao vậy, sao lại đm rồi?”
Trình Ca lạnh mặt không lên tiếng, giãy vài cái trên lều. Nhưng người hoàn toàn không có trọng tâm, không đứng thẳng người được, giãy lung tung giống như cá lọt lưới.
Nhưng cô không muốn trượt xuống ngồi dậy như nữ sinh, như thế phải ngồi dưới chân Bành Dã.
Bành Dã nhìn cô vài lần, hiểu rõ suy nghĩ của cô, chìa tay kéo cô.
Anh túm lấy cổ áo trước của cô, xách cô lên. Trình Ca không chịu nổi dáng vẻ bá đạo này của anh, hất tay anh: “Anh buông ra cho tôi!”
Thế là Bành Dã buông ra, Trình Ca lại ngã xuống lều.
Mười Sáu đau đầu muốn chết, bỏ củi xuống đất: “Sao hai người lại đột nhiên bất hòa nữa vậy, bắt đầu từ hôm qua, đụng nhau là đấu.”
Thạch Đầu cũng không biết làm sao, nói: “Lão Bảy, cậu là đàn ông thì không thể nhường một chút à?”
Anh ta nói đoạn kéo Trình Ca lên, Trình Ca chỉnh quần áo lại, nói: “Thạch Đầu, không sao đâu, tôi không so đo với anh ta.”
Bành Dã bị chọc tức đến mức cười ra một tiếng: “Vậy là tôi trêu chọc cô rồi?”
Trình Ca dùng khóe mắt nhìn anh: “Tôi đã trêu chọc anh cái gì?”
Thạch Đầu thấy hai người lại sắp bốc hỏa, kêu một tiếng: “Lão Bảy, cậu đi đốt lửa đi!”
Bành Dã không di chuyển, liếm răng một cái, nhìn Trình Ca chằm chằm.
Trình Ca nói: “Nhìn cái gì?”
Bành Dã nói: “Hiểu rồi. Cô có thể bắt nạt đàn ông, đàn ông không thể bắt nạt cô.”
Trình Ca hỏi: “Anh nói đàn ông nào vậy?”
Bành Dã: “…”
Trình Ca hỏi: “Tôi bắt nạt anh?”
Bành Dã: “…”
Trình Ca lại hỏi: “Tôi bắt nạt ai?”
Bành Dã: “…”
Thạch Đầu thấy sắc mặt Bành Dã ngày càng tối, đẩy liên tục: “Đốt lửa đi đốt lửa đi.”
Bành Dã bị anh ta đẩy đi, nói: “Anh không sợ tôi một đuốc đốt chỗ này à.”
Trình Ca thấy anh đi, nhếch miệng hừ cười một tiếng, tự mình chơi với máy ảnh.
Lại chưa tới vài giây, lại không nhịn được nhìn sang chỗ Bành Dã. Anh khuỵu một gối ngồi quỳ dưới dất, gom lá cây, cành cây và gỗ khô thành một cái lều, tầng trong cùng để cỏ dại và lá cây, ở trên phủ cành cây nhỏ, trên cùng là gỗ.
Anh đốt mấy tờ giấy, nhét vào cỏ dại ở dưới, đẩy đẩy để cho không khí lưu động, lửa dần bao phủ, từ từ bốc cháy. Ánh lửa đỏ tươi chiếu vào mặt anh, chiếu đôi mắt anh lấp lánh.
Trình Ca vô duyên vô cớ run lên một cái, lúc này mới ý thức được hơi lạnh.
Ngẩng đầu nhìn, mặt trời sắp xuống núi, nhiệt độ giảm mạnh hơn trước.
Trình Ca trùm kín áo, đi tới bên đống lửa ngồi xuống, duỗi tay sưởi ấm.
Bành Dã không nhìn cô, anh cầm gậy gảy đống lửa để nó cháy nhanh hơn.
Trình Ca bắt lấy hơi nóng bốc lên, nhớ tới lời Bành Dã nói với cô hôm ở phòng riêng, nói lại y nguyên cho anh nghe: “Anh so tài với tôi cái gì?”
Bành Dã không thèm để ý tới cô.
Trình Ca thở dài: “Tôi thực sự không định nhảy.”
Bành Dã vẫn không mở miệng.
Nhiệt độ tăng cao, vết thương trên tay hơi ngứa, Trình Ca rút tay lại, gãi một chút.
Cách một lúc, Bành Dã cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Bên kia là Khả Khả Tây Lý.”
Trình Ca ngẩng đầu: “Bên nào?”
Bành Dã dùng cằm chỉ chỉ: “Bên kia. Phía sau ngọn núi tuyết đó.”
Trình Ca quay đầu, liền thấy mây và sương mù trong núi dâng lên, phủ lấy sườn núi và chân núi; chỉ còn lại đỉnh núi tuyết trắng tinh hình tam giác trôi bồng bềnh trên không.
Mặt trời xuống núi từ đỉnh núi mặt bên nó, ánh nắng đỏ như máu vẩy lên núi tuyết. Nửa đỏ tươi, nửa trắng bạc, như tòa thành giữa bầu trời.
Trình Ca nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh trong núi, nhìn không chớp mắt, cô biết cảnh đẹp như thế sẽ tan biến trong nháy mắt.
Cô hỏi: “Bên kia là Khả Khả Tây Lý?”
Bành Dã “ừ” một tiếng, nói: “Tuyến đường chúng ta đi mấy ngày nay song song với ranh giới Khả Khả Tây Lý.”
Trình Ca: “Ý là thời gian đầu ở trấn Phong Nam đã cách Khả Khả Tây Lý rất gần?”
“Đúng.” Bành Dã nói, “Nhưng nếu nhập cảnh từ bên đó, nhiều sa mạc, không dễ đi.”
Trình Ca “ồ” một tiếng, lại quay đầu nhìn ngọn núi tuyết kia, nó đã biến mất sau tầng mây và sương mù dày đặc, tựa như cảnh vừa rồi nhìn thấy là ảo ảnh.
Mặt trời đã hoàn toàn rơi xuống, núi xung quanh đều ẩn nấp dưới mây mù.
Sương mù dày đặc bắt đầu bao phủ, dâng lên bên cạnh Trình Ca. May mà lửa càng đốt càng lớn, Trình Ca ngồi lại gần đống lửa một chút.
Mười Sáu và Ni Mã dựng tấm vải bạt bên đống lửa, Trình Ca khó hiểu: “Buổi tối sẽ có mưa sao?”
Ni Mã nói: “Anh Bảy nói.”
Trình Ca không hỏi thêm.
Thạch Đầu lấy bắp, khoai lang, khoai tây, thịt khô ra, ném vào đống lửa như ong vỡ tổ.
Thạch Đầu cười hì hì với Trình Ca: “Trình Ca, cô đừng chê bẩn nha.”
Trình Ca nói: “Lá gỗ ở đây sạch mà.” Đống lửa đốt tỏa ra hương thơm.
Thạch Đầu cười, hỏi: “Đúng rồi Trình Ca, vẫn chưa biết cô bao nhiêu tuổi nữa?”
“Hai mươi sáu, gần hai mươi bảy rồi.”
“Cô trông giống như hai mươi bốn vậy.”
Trình Ca nói: “Anh nói giống Mười Sáu.”
Thạch Đầu lại cười, nói: “Cô đã đi rất nhiều nơi phải không?”
Trình Ca nói: “Nam Cực cũng từng đi rồi.”
“Chim cánh cụt thú vị không?” Ni Mã nói chen vào.
“Chạy rất nhanh.”
“Có chạy nhanh như dê không? Nếu dê tới đó, ai sẽ thắng.”
“Chim cánh cụt.” Trình Ca nói.
Ni Mã thán phục: “Có thể chạy nhanh vậy hả.”
Trình Ca nói: “Dê chết rét rồi.”
Ni Mã: “…”
Mười Sáu cười ha ha.
Thạch Đầu nói: “Cô đã tới Bắc Cực sao?”
Trình Ca lắc đầu.
Thạch Đầu nói: “Lão Bảy từng tới Bắc Cực, đi qua Bắc Băng Dương.”
Trình Ca xoay con ngươi nhìn Bành Dã. Anh cầm cây gậy, chú ý bắp và khoai lang trong đống lửa. Ánh lửa chiếu vào đôi mắt anh, khẽ lay động, giống như hồ nước dưới nắng chiều.
Anh liếc cô một cái: “Nhìn cái gì?”
Trình Ca hỏi: “Anh đi Bắc Băng Dương làm gì?”
Bành Dã nói: “Đi ngang qua.”
Anh không muốn nói nhiều, Trình Ca cũng liền không hỏi nhiều.
Nhưng Thạch Đầu nói: “Trước đây tôi nghe anh Hai nói, có tàu chiến muốn mời lão Bảy làm hoa tiêu.”
“Anh Hai đùa em thôi, cái này anh cũng tin.” Bành Dã nói.
Thạch Đầu không tin, cho nên cũng không dừng lại thêm ở trên người Bành Dã, xoay người hỏi Trình Ca: “Trình Ca, cô có bạn trai chưa?”
Bành Dã cúi đầu gảy đống lửa, lơ đãng dùng khóe mắt nhìn cô một cái.
Trình Ca cũng nhặt cành cây chọc đống lửa, nói: “Chưa có.”
Thạch Đầu nói: “Cô gái tốt như cô, sao có thể không tìm được bạn trai chứ?”
Trình Ca rất tùy ý, nói: “Người thích tôi, tôi coi thường; người tôi thích, coi thường tôi.”
Mười Sáu nói xen vào: “Tôi nghe người ta nói, nam nữ ở thành phố lớn bây giờ đều như vậy. Trình Ca, chính cô cũng như thế, vậy có từng nghĩ tới nguyên nhân của vấn đề này không?”
Trình Ca nói: “Nghĩ tới chứ.”
“Nguyên nhân gì?”
Trình Ca nói: “Không xứng với người tốt hơn mình, nhưng lại coi thường người làm bạn với mình.”
Mười Sáu chặc lưỡi, lời này nghe thật cô đơn.
Ni Mã không hiểu: “Chị Ca, chị tốt như thế, người làm bạn với chị đều là người tốt mà.”
Trình Ca cười cười, không lên tiếng.
Một lát sau, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đều tốt.”
Bành Dã bới một trái bắp từ trong đống lửa ra, đưa cho Trình Ca, nói: “Xong rồi.”
Trình Ca cũng không khách sáo, nhận lấy há miệng cắn.
Bành Dã nói: “Coi chừng phỏng.”
Bắp nướng vừa thơm vừa ngọt, cô đói bụng rồi. Ăn một nửa, Bành Dã lại ném mấy miếng thịt cho cô, giống như cho mèo ăn.
Không lâu sau, khoai lang cũng đã chín, bóc vỏ ra, hơi nóng bốc lên không ngừng, mùi thơm bốn phía.
Ăn một củ khoai lang lớn xong, lại thêm một củ khoai tây lớn.
Quãng thời gian trước ở thành phố Trình Ca hơi kén ăn, sau khi tới đây lại khác, tối nay khẩu vị vô cùng tốt, sau khi ăn một đống xong, cô lấy tay áo lau miệng một chút, tiếp đó nhìn Bành Dã.
Bành Dã: “…”
Anh hỏi: “Cô còn ăn được sao?”
Trình Ca chìa tay về phía anh, nói: “Trái cây của tôi đâu? Hôm nay chưa ăn trái cây.”
Cô nói là củ sắn.
Bành Dã quản lý trái cây khẽ nhíu mày: “Buổi tối lạnh, ăn không sợ lạnh à?”
“Tôi muốn ăn.” Trình Ca nói.
Bành Dã thấy cô ăn đến mức trán hơi đổ mồ hôi, còn sưởi ấm, không cản nữa, đứng lên đi lấy một củ sắn tới. Anh ngồi dưới đất, lột vỏ sạch sẽ giống như lần trước rồi đưa cho cô.
Trình Ca cắn một cái, củ sắn giòn rụm, đầy nước, cảm giác giống như mở máy điều hòa đắp chăn.
Thạch Đầu ăn khoai tây, hỏi: “Trình Ca, cô làm công việc này, bố mẹ cô không lo lắng à? Tôi thấy cô đều rất ít gọi điện thoại báo bình an cho họ.”
Trình Ca nói: “Bố tôi đã chết rất nhiều năm, mẹ tôi cũng có gia đình mới rồi.”
Mọi người trầm mặc, Mười Sáu đạp mông Thạch Đầu một cái, Trình Ca lại cười: “Không sao đâu. Họ cũng không thể giúp tôi sống.”
Bành Dã không nói chuyện, lại bới một củ khoai lang nhỏ từ trong đống lửa ra, lấy gậy đẩy tới trước mặt Trình Ca, hỏi: “Còn muốn không?”
“Vậy thì ăn thêm một củ nữa đi.” Trình Ca cầm lấy củ khoai lang nhỏ.
**
Buổi tối đi ngủ, mọi người dùng túi ngủ riêng, chen chúc trong một cái lều.
Trình Ca không có túi ngủ, buổi tối phải có người trực đêm, ngược lại bỏ không một cái. Bành Dã đưa túi ngủ của anh cho Trình Ca.
Bành Dã trực từ mười một giờ tối đến một giờ rưỡi sáng, Mười Sáu từ một giờ rưỡi tới ba giờ, Ni Mã từ ba giờ tới bốn giờ rưỡi, Thạch Đầu từ bốn giờ rưỡi đến sáu giờ.
Trình Ca thấy mọi người đều đeo súng khi ngủ, trong lòng rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Sau khi nằm xuống không bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng thở đều của đàn ông. Trình Ca ngủ trong cái túi của Bành Dã, đều là mùi của anh, cô hơi ngủ không được.
Ánh lửa trên lều, còn có bóng của anh.
Trình Ca nghiêng người ngủ, lấy tay vuốt ve “Bành Dã” trên tấm vải bạt, thô ráp, có khuynh hướng cảm xúc.
Ni Mã nói mớ một câu, đêm này vô cùng yên tĩnh.
Người đàn ông bên ngoài cũng im lặng.
Một tiếng trôi qua, Trình Ca vẫn chưa ngủ. Cô chui ra khỏi túi, đi ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!