Anh Chỉ Cần Em - Chương 25: Ở bên nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Anh Chỉ Cần Em


Chương 25: Ở bên nhau


Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt em Thôi khô dòng lệ trên má

Giấc mộng vẫn còn khoảng trống, anh vẫn đang bên em Chưa từng rời xa.

Triền miên
(Lưu Đức Hoa)

Vừa qua năm cũ, tiếng pháo ngoài đường vang lên không dứt, nhà nào
cũng treo đèn lồng đỏ và đủ loại đèn các màu rực rỡ cả đêm, khu chung cư nhìn trông đỏ rực như ngày đại hỉ.

Liêu Duy Tín rửa bát xong, bước vào phòng khách, thấy Bạch Ký Minh đang thu mình trên sô pha, trên tay cầm hai tờ vé tàu.

“Cái gì đó? Muốn đi du lịch à?”, Liêu Duy Tín thuận miệng hỏi, vớ lấy điều khiển ti vi trên bàn.

“Không, vé tàu về nhà.” Bạch Ký Minh đưa cho anh, Liêu Duy Tín nhìn
qua một cái, quả nhiên là vé một chiều từ thành phố s đến thành phố H,
“Hả, bao giờ đi? Hai tấm, đi với ai nữa?”.

“Của anh đó.” Bạch Ký Minh ném cho anh cái nhìn ngạc nhiên, bất giác bật cười, “Không với anh còn đi với ai nữa”.

Liêu Duy Tín hít một hơi thật sâu, cất cao giọng nói: “Ý em nói là, Tết này đưa anh về gặp bố mẹ em sao?”.

Bạch Ký Minh gật đầu.

Liêu Duy Tín nhíu mày: “Sao lúc nào em cũng như vậy, anh đã bảo có
chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh mà, chuyện lớn thế này, sao em không nói sớm?”.

“Có gì mà phải bàn bạc? về nhà đón Tết không được sao?” Bạch Ký Minh nhún vai, mặt mày thản nhiên như không.

Liêu Duy Tín chán chường thở dài: “Nhưng anh cùng em về thì lại khác. Ký Minh, em phải cho anh chút thời gian, cũng để cho bố mẹ em có sự
chuẩn bị về tâm lý chứ”.

“Có gì mà phải chuẩn bị? Em đã nói cho họ biết từ lâu rồi còn gì?”

“Nhưng họ đã đồng ý chưa? Em quên mẹ em đã phản ứng như thế nào rồi à? Mẹ em căn bản là không chấp nhận nổi.”

“Thế nên mới phải về, về nói với họ, chúng ta muốn ở bên nhau.”

“Em tùy tiện quá.” Liêu Duy Tín cố gắng thuyết phục Bạch Ký Minh:
“Lần trước em đột nhiên về nhà công bố sự thật, anh hoàn toàn không tán
thành. Ký Minh, chúng ta từ lúc quen nhau đến nay mới được nửa năm, chỉ
vừa mới thích ứng với sự thay đổi này, vừa mới có dũng khí để đối mặt
với hiện thực, làm sao có thể chống đỡ thêm đòn tấn công khác? Còn bố mẹ em, biết quan hệ của chúng ta mới được vài tháng, hy vọng và dự định
hơn hai mươi năm nay của họ bị sụp đổ, họ có thể dễ dàng tha thứ hay cảm thông chúng ta hay không là chuyện còn chưa biết. Nếu lúc này chúng ta
trở về đứng trước mặt họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể chấp nhận nổi
không? Ký Minh, em làm như vậy bỗng bột quá”.

“Bỗng bột cái gì? Em đã nói với họ về quan hệ của chúng ta rồi, còn gì mà họ không biết nữa?”

“Nghe và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.”

“Thế anh nói phải làm thế nào?!” Bạch Ký Minh ngồi thẳng người, mặt
mày lạnh tanh, “Chẳng nhẽ cả đời lẩn trốn giấu giếm sao? Cứ đến ngày Tết ngày lễ là không gặp mặt nhau? Ở trong phòng thì quấn quýt mặn nồng như keo với sơn, ra đến cửa làm như không quen biết, mỗi người một ngả?
Liêu Duy Tín, đây là cuộc sống hạnh phúc mà anh mong muốn sao?!”.

“Không phải.” Liêu Duy Tín khổ sở vò đầu, “Ý của anh là, đợi thêm một thời gian nữa, muộn hơn một chút, dịu đi một chút. Để mọi người có thời gian quen biết nhau, em hành xử liều lĩnh như thế chỉ càng làm mọi
chuyện xấu hơn. Nếu như bố mẹ em cương quyết không chấp nhận thì sao?
Nếu họ nảy sinh xung đột với em thì sao? Những chuyện này em đã nghĩ tới chưa?”.

Bạch Ký Minh đứng dậy cười nhạt: “Thật kỳ lạ, em không sợ, anh sợ cái gì? Nói đi nói lại thì anh không muốn cùng em về mà thôi. Liêu Duy Tín, hồi đầu chính anh là người muốn em sống cùng, hôm nay cũng chính anh là người chần chừ do dự, co đầu rụt cổ. Nếu biết bản thân không làm nổi
thì trước kia đừng có hứa hẹn, coi như một cuộc chơi, đến lúc chán rồi
vui vẻ chia tay chẳng hơn sao?”.

“Ký Minh.” Liêu Duy Tín nhắm mắt thở dài, cố gắng giữ ngữ khí ôn hòa, “Không phải anh muốn trốn tránh, không phải anh không có dũng khí đối
mặt với áp lực, anh chỉ sợ em bị tổn thương. Anh đã nói rồi, em không
mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu, tại sao em nhất định dồn mình vào đường
cùng mới chịu?”.

“Là anh ép tôi vào đường cùng!” Bạch Ký Minh mặt mày tái mét, đôi mắt bừng bừng lửa giận, “Liêu Duy Tín, anh không làm được thì nói thẳng một câu, không có anh tôi cũng chẳng chết được!”.

“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín cũng nổi giận, đứng dậy, “Mẹ kiếp, em có lương tâm không hả? Anh đối với em thế nào chẳng nhẽ em lại không
biết?”.

“Đúng rồi…” Bạch Ký Minh cười nhạt, giọng điệu đầy chế giễu, “Đa tạ giám đốc Liêu đã để mắt đến, lại chịu hạ thấp địa vị trước kẻ hèn như
tôi, liệu có cần quỳ xuống tạ ơn không?!”.

Liêu Duy Tín tức đến nỗi toàn thân run lên, may mà trong đầu vẫn còn
chút tỉnh táo, biết nếu cứ tiếp tục thế này, kết cục chỉ làm tổn thương
lẫn nhau. Anh cắn răng kiềm chế cơn giận, gật đầu nói: “Thôi được rồi,
nghe lời em là được chứ gì? Anh và em cùng về được chưa?”.

“Không cần!” Bạch Ký Minh ném hai tấm vé tàu bị vò thành cục vào mặt
Liêu Duy Tín, “Sự bố thí của anh tôi không trả nổi!”, nói xong quay
người xỏ giày đi thẳng ra cửa.

Liêu Duy Tín nổi giận thực sự, anh hét lên: “Bạch Ký Minh, mẹ kiếp, có giỏi thì đừng quay về nữa!”.

Trả lời anh là tiếng đập cửa đánh rầm, Bạch Ký Minh không buồn ngoái lại.

Liêu Duy Tín tức phát điên, ném cốc thủy tinh đập vào cửa, “bụp” một phát, vỡ tan rơi xuống đất.

Anh cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai bên thái dương giật giật, đầu óc quay cuồng. Ngồi bệt xuống sô pha, châm một điếu thuốc,
Liên Duy Tín ngẩng đầu thẫn thờ nhìn trần nhà.

Cũng không biết bao lâu sau, Liêu Duy Tín hút hết điếu này đến điếu
kia, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Bạch Ký Minh lúc nào cũng vậy, thường
ngày nhìn có vẻ điềm đạm ung dung, một khi cãi nhau thì sắc sảo chua
ngoa đến đáng ghét. Hai người đều là những kẻ lý trí, số lần cãi vã đếm
trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cậu cũng khiến anh phát điên không kiểm soát được.

Lần này nói trắng ra là do cách giải quyết vấn đề của hai người không giống nhau. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hiền lành vô hại của
mình, Bạch Ký Minh thực chất bên trong lại là người ngang ngược cố chấp, làm việc gì cũng cực đoan, không bao giờ chừa đường lùi cho mình. Liêu
Duy Tín chín chắn hơn, kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường đã dạy
cho anh bài học “dục tốc bất đạt”. Hơn nữa đối với chuyện này, anh chưa
bao giờ nghĩ có thể giải quyết trong phút chốc.

Nhưng mà, được thôi, có lẽ anh đã nhầm lẫn, dù sao anh cũng không thể hiểu bố mẹ Bạch Ký Minh bằng cậu được.

Liêu Duy Tín thở dài một tiếng, đứng dậy mặc áo khoác, cầm theo áo
khoác của Bạch Ký Minh. Bất luận thế nào, cũng phải tìm người về trước
đã.

Anh không lái xe, gần khu chung cư có một quán bar tên là “Ánh dương
nửa đêm”. Đây là quán bar duy nhất mà Bạch Ký Minh từng đến, người đơn
giản như cậu, trước nay chưa từng để ý đến mấy chỗ như thế, muốn đến
quán bar cũng không biết tìm ở đâu, lần nào cãi nhau cũng đến đây nốc
rượu.

Quả nhiên, Bạch Ký Minh đang ngồi trong góc, giơ chai bia tu ừng ực,
trên bàn đặt một chai xo rỗng không, vỏ bia bày đầy trên bàn, đếm không
xuể. Một cô gái váy ngắn trang điểm rất đậm dính sát vào người cậu, vẻ
mặt sùng bái nói: “Lại uống sạch một chai, anh hai thật lợi hại”.

“Gọi là thầy.” Bạch Ký Minh lạnh lùng nói, mặt mày trắng bệch không
cảm xúc. Nếu không phải men rượu làm cho ánh mắt cậu có chút rã rời,
không ai có thể nhận ra cậu đã uống rất nhiều rượu.

“Hả?” Cô gái kinh ngạc.

“Gọi tôi là thầy”, Bạch Ký Minh lặp lại.

“Thầy…” Cô gái do dự nhìn anh chàng điển trai nhã nhặn trước mặt, chẳng lẽ anh ta thích chơi trò đóng kịch?

Bạch Ký Minh quan sát cô ta từ đầu đến chân, nhíu mày: “Sao lại không mặc đồng phục?”.

“Đồng phục?” Cô gái trợn mắt càng to hơn, lẽ nào anh ta là một tên chuyên kiểm tra đồng phục học sinh?

Bạch Ký Minh nhìn bộ đồ thiếu vải trên người cô ta, lông mày nhíu
chặt lại: “Dáng người thế này mà cũng dám khoe? Có biết Định luật hoàng
kim(*) không? Có hiểu thế nào là một cơ thể hoàn mỹ không? Ăn
mặc như vậy, khuyết điểm trên người lộ ra hết. Có tập yoga không? Vũ
đạo? Thể dục dụng cụ? Nhảy đệm lò xo? Trượt băng nghệ thuật? Bơi nghệ
thuật?”. Một bên hỏi, một bên ngơ ngác lắc đầu. Bạch Ký Minh cười nhạt:
“Tôi biết mà, chẳng có khí chất gì cả. Cút về nhà lo học hành đi, nhuốm
mùi sách vở cũng hay. Chứ như cô bây giờ, có bán cũng không được giá,
chỉ tổ làm mất thể diện”.

(*) Định luật hoàng kim: hay còn gọi là Tỷ lệ vàng, là tỷ lệ cân
đối nhất với đặc điểm độc đáo là tương quan giữa thành phần nhỏ đối với
thành phần lớn cũng bằng tương quan giữa thành phần lớn đối với thành
phần tổng cộng – lớn và nhỏ, tất cả tuân theo một tỷ số 61,8%.

Cô gái mặt mày tối sầm lại.

Liêu Duy Tín cố nhịn cười, bước tới phẩy tay đuổi cô gái sắp phát
khùng đi, quàng áo khoác lên người Bạch Ký Minh, thuận đà ôm lấy cậu:
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi”.

Bạch Ký Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cắn môi không nói gì. Liêu
Duy Tín thở dài: “Được rồi được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà nói
tiếp”. Anh vừa đỡ vừa ôm Bạch Ký Minh bước ra ngoài.

Vừa đi đến cửa gió lạnh đã ùa tới, men rượu bốc lên, Bạch Ký Minh
không chịu nổi, lập tức vịn vào tường nôn thốc nôn tháo. Liêu Duy Tín
chạy vào quán bar lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Bạch Ký Minh súc
miệng.

Bạch Ký Minh khắp người toàn là mồ hôi, mái tóc ướt đẫm. Liêu Duy Tín sợ cậu bị cảm, vội cởi áo khoác trên người mình quấn chặt lên người
cậu, vừa nịnh vừa khuyên, đỡ cậu về nhà.

Thần trí không còn tỉnh táo nữa, Bạch Ký Minh lẩm bẩm lăn qua lăn lại trên giường. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng dỗ dành giúp cậu cởi quần áo giày
tất; đặt một chậu nước dưới gầm giường đề phòng cậu nôn tiếp; lại dùng
khăn mặt nhúng nước ấm vắt sạch lau người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới
thu xếp đâu vào đấy. Bạch Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc
trên giường một lúc, rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.

Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu bướng bỉnh, nhẹ
nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa quậy nữa, vùi mặt
vào ngực anh.

“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.

“Ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.

“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng hết sức bình sinh ôm
Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn được ở bên anh, ngày nào
cũng được ở bên anh”.

“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về thăm bố mẹ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN