Anh chỉ có mỗi em, bà xã đại nhân. - Vài dòng về cuộc sống của tôi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Anh chỉ có mỗi em, bà xã đại nhân.


Vài dòng về cuộc sống của tôi.


Như phần giới thiệu thì các bạn biết rồi đấy, Ngọc Nhi tôi đã là một bà thím lấy chồng. Nhưng trước quãng thời gian sinh sống với Học Trưởng, mối tình chúng tôi chẳng yên bình tràn ngập màu hường như gia đình nhà vị soái ca Tiêu Nại và Vy Vy, nhưng không đến mức sóng gió như nhà anh Hà Dĩ Thâm…mà chỉ là một gợn sóng nhẹ nhàng chứa đầy tình cảm mà cặp đôi nào cũng phải từng trải qua trong cuộc tình.
Hồi ấy tôi chỉ là một học sinh tầm thường, hết sức tầm thường ngoại trừ việc là con gái của một ông bố người Anh…còn đâu đều hết sức tầm thường. Gia đình tôi có 2 anh em, tôi thì chắc xui như thế nào chứ bao nhiêu vẻ đẹp lai tây lai tủng thì nhường hết cho anh trai còn tôi thì chẳng được thừa hưởng cái đếch gì ngoại trừ cái tính máu liều của ba. Thú thật là tôi học rất tầm thường ngoại trừ cái môn Anh nhưng dù tôi có sáng chói trong môn Anh như thế nào thì trong con mắt của Lớp Trưởng lớp tôi thì tôi chả là cái đinh gì.
Cuộc sống yên bình của tôi dần bay theo mây khói từ lúc tôi bước chân vào cấp hai, không phải là vì áp lực học tập mà là vì tôi đã gặp được một vị bạn học rất chi là ngứa mắt hay nói cách khác là “Ông xã tương lai” của tôi. Chậc,… kể lại thì cũng dài dòng nhưng thôi, nếu mất công đọc đến đây rồi thì tôi sẽ kể ngắn gọn cho các vị độc giả hiểu chút ít.
Đó là một ngày vô cùng tuyệt vời khi chúng tôi chính thức được công nhận là học sinh cấp 2, như thường lệ thì luật lệ đầu tiên khi bước vào lớp học không phải là làm quen, chẳng phải là học, cũng không phải bầu ban cán sự lớp mà là phân chia chỗ ngồi. Và rồi đó, kết quả thì các bạn cũng đoán trước được rồi, tất nhiên là tôi được vinh dự ngồi cạnh Lớp Trưởng tương lai của lớp lúc bấy giờ.
– Lớp trưởng này, cậu cho mình mượn sách xem chung với, bữa mình quên chép thời khóa biểu.
Tôi nhìn hắn cười ngượng
– Tại sao không mượn bạn nữ bên cậu??
Tôi vẫn nhìn hắn cười trừ nhưng trong lòng lại thầm rủa ” Má, thằng cha này thần kinh ổn chứ, bạn nữ ấy cách chúng ta cả một dãy bàn???”
Rồi ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn là THẰNG CHA NÀY THẬT LÁO
Và thời gian thấm thoát thoi đưa, đúng vậy, chẳng riêng mình ai, gần nhau lâu rồi cũng thành thân. Chúng tôi bắt đầu mở lòng hơn, tôi thì luôn khua tay múa chân kể truyện trên trời cho hắn nghe mặc dù hắn đang cắm tai nghe và nghe mấy bài quỷ gì đó. Nhưng tôi vẫn mến Lớp Trưởng nhất vì Lớp Trưởng luôn sẵn lòng cho tôi chép bài mặc dù tôi có chép sai hay chép y hệt thì Lớp Trưởng vẫn quay sang mắng tôi là ĐỒ NGỐC.
______________________________________________
Chúng tôi cứ vậy cho đến khi hết lớp 11 thì cha tôi lại phải chuyển công tác về Anh, nên gia đình tôi lại phải kéo nhau qua đó sống. Với khả năng của tôi thì việc sang anh là một thứ của nợ gì ấy nhưng tôi không quan tâm, điều khiến tôi nhớ nhất là cuộc chia tay đẫm lời chửi thề của tôi và Lớp Trưởng
___________________________________________
Tôi sang Anh học được 3 năm thì cũng khá là quen rồi, có bạn mới, cuộc sống mới, thậm chí là new bồ. Sau khi tốt nghiệp xong đại học thì tôi và bạn trai tôi chia tay vì lí do anh ta ngoại tình.
_______________________________________________
và từ đó, tôi lại gặp lại vị Lớp trưởng kính yêu của tôi trong một lần phỏng vấn công việc trong trạng thái là anh ta là sếp của tôi. Và cũng vì anh ta nên tôi méo trúng tuyển.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN