Suốt một tháng, mỗi ngày đều ở chỗ đấu giá, các bộ phận liên quan đến Dubai đi vòng vòng khiến Lam Vãn Thanh muốn phân thân.
Ban đầu còn có thời gian gọi video cho Ôn Tư Sâm, sau khi qua một tuần, đừng nói gọi video, ngay cả thời gian gửi tin nhắn cô cũng không có.
Thời gian ngủ càng làm cô căng thẳng, cảm giác một tháng này như một chuyến đi thời gian trở về tuổi dậy thì.
Trên trán xuất hiện một hạt mụn to như hạt đậu.
Lam Vãn Thanh: “……”
Bây giờ cô là người đang yêu đương… Tuy rằng cô biết mình có giá trị nhan sắc cao, nhưng có câu “Phụ nữ trang điểm vì người mình thích” những lời này không thể nghi ngờ.
Cho dù cô rất muốn gặp Ôn Tư Sâm, tốt nhất vẫn nên ở nhà ba ngày làm việc và nghỉ ngơi, chờ ngày hạt đậu ấy không còn nữa mới chuẩn bị sự bất ngờ cho anh.
Trạng thái tốt giúp khôi phục lại nhan sắc, Lam Vãn Thanh không trang điểm, mà cô quen như vậy rồi, lúc trang điểm, đuôi mắt và lông mày làm ngũ quan cô càng thêm tinh xảo, mang theo vài nét sắc bén, hơn nữa ngày thường khuôn mặt không có nhiều cảm xúc tỏa ra khí chất lạnh lùng khó gần, người khác khi nói chuyện với cô luôn ngập ngừng xa cách.
Nhưng khi cô không trang điểm, khuôn mặt thanh tú, da trắng nõn mịn màng, trông cô như những cô gái thanh tú thuần khiết ở trường đại học. Thế nên, cô hỏi thăm hai ngày gần đây của Ôn Tư Sâm từ chỗ Tập Dục, bắt cháu trai mang theo cô đến trường.
Trước kia, cô muốn đóng giả thành sinh viên đến nghe buổi dạy học của anh, nhưng không nghĩ tới kế hoạch này đã đến lúc “thực hiện”.
Lam Vãn Thanh đi phía sau Tập Dục bước vào phòng học, còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian vào học mà bên trong gần như đã không còn chỗ trống, vốn dĩ Tập Dục muốn đến hàng phía trước có hai chỗ, nhưng cô sợ bị phát hiện đành lôi kéo Tập Dục ngồi hàng cuối cùng.
Hai người đi đến góc cuối, không quá vài phút, phòng học đã chật kín người.
Lam Vãn Thanh không khỏi cảm thán với Tập Dục: “Không hổ danh là Đại học Đông Thành, xứng đáng với danh hiệu trường trọng điểm trong nước, sự hiếu học của sinh viên rất cao, nhiều người đến học thật đấy.”
Trước kia cô học đại học ở thành phố J, cũng là đại học trọng điểm không phân cao thấp với đại học Đông Thành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp được tình huống như thế này ở trường của cô.
Tập Dục: “……”
Cậu nhìn cô, không biết vì sao người cô này phải đi theo cậu đóng giả thành một sinh viên “già”.
“Không liên quan đến trường học, mà có liên quan đến người khác.”
“Hả?” Thoạt nhìn Lam Vãn Thanh rất vui vẻ, cũng không biết có phải cô hưng phấn được ngồi trong phòng học một lần nữa, hay vui sướng vì được gặp người mình thương, cô chống cằm, một tay cầm bút, liếc sang Tập Dục: “Cháu nói cái gì?”
“Giáo sư Ôn của cháu!” Vẻ mặt Tập Dục sùng bái: “Lúc ấy lý do cháu chuyển ngành một nửa là vì thầy ấy, “Đại Ngưu” của giới học thuật không phải là người bình thường.”
Lam Vãn Thanh gãi nhẹ nắp bút vào sườn mặt: “Tài giỏi như vậy à?”
“Đương nhiên!” Tập Dục nhìn cô bằng vẻ mặt vinh hạnh, bắt đầu nói cho cô hiểu.. Trước đó Diệp Phong Hoa đưa tư liệu Ôn Tư Sâm cho cô, trong đó có ghi thành tựu sở hữu học thuật của anh… À, cô đã biết từ lâu rồi.
Chỉ là xem thằng nhóc con này luyên thuyên rất phấn khích, cô cũng không nỡ làm tắt niềm vui của nó.
Cuối cùng, Tập Dục đánh giá trên người Lam Vãn Thanh, hoài nghi: “Cô, nói đi.” Cậu hạ giọng, nháy mắt với cô “Rốt cuộc vì sao cô cảm thấy hứng thú với buổi học này của cháu?”
Lam Vãn Thanh lấy bút kẹp ngón trỏ và ngón giữa, gõ gõ lên mặt bàn, “Ừ” lung tung: “Gần đây đang tính toán đầu tư phương diện này, đầu tiên phải đi tìm hiểu đã. ”
Tập Dục biết Lam thị có nhiều ngành phủ rộng khắp cả nước, cậu không nghĩ nhiều, gật gật đầu “À” một tiếng.
Qua vài phút, chuông vào tiết học vang lên.
Sau tiếng chuông, phòng học vốn ồn ào lập tức yên tĩnh, Lam Vãn Thanh cảm thấy khiếp sợ, trong lòng suy nghĩ cô chỉ tốt nghiệp mới bốn năm mà phong cách học tập ở đại học đã đạt đến cảnh giới này rồi sao?
……
Lam Vãn Thanh nương theo tầm nhìn của mọi người về phía bục giảng, tiếng chuông vẫn chưa kết thúc, một người đàn ông cao lớn trầm ổn bước vào, con người tao nhã xa cách gần hai tháng bây giờ lại xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông kia trời sinh có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người khác, một khi nhìn thấy anh, bóng dáng ấy không thể khiến người ta rời mắt được.
Cô nhìn anh thong thả bước chân đi về phía bục giảng, đặt sách giáo khoa trong tay lên bàn, anh ngước mắt nhìn lướt xung quanh phòng học, sau đó mở sách tiếp tục đề tài ngày hôm nay.
Lam Vãn Thanh thấy ánh mắt anh tia qua chỗ cô, trong lòng đang lo sợ bị phát hiện, nghĩ lại trong phòng học này có hơn một trăm người, đôi mắt anh nào có sắc bén như vậy, trái tim dần dần thả lỏng.
Lát sau nghe thấy anh giảng bài, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp thở hắt, cô phát hiện anh đột ngột dừng bài giảng, Lam Vãn Thanh khó hiểu, thì ra Ôn Tư Sâm đang nhìn chằm chằm hướng chỗ cô, nhìn không chớp mắt.
Bục giảng và dãy bàn cuối phòng học còn dư khoảng cách, nếu cô nói có thể thấy rõ biến hóa trong mắt đối phương thì hơi khoa trương.
Tuy nhiên, cô thật sự thấy rõ đôi mắt Ôn Tư Sâm đang biến đổi không ngừng*, giống như ngọn lửa nhỏ thắp sáng giữa rừng rậm đêm khuya, dù ngọn lửa nhỏ bé nhưng lại khiến người khác không thể nào dập tắt.
(*) Từ gốc: thiên biến vạn huyễn
Hô hấp Lam Vãn Thanh ngừng lại.
Tim đập rất nhanh.
Còn quá sớm để anh phát hiện cô thì phải? Hơn nữa nếu anh…
Phòng học tức khắc yên lặng, đám sinh viên nhìn khuôn mặt băng sơn vạn năm trên bục giảng, ánh mắt người đàn ông nóng bỏng quan sát một góc trong lớp học.
Nhưng, anh đang kích động đúng không?
Giống như mặt biển mênh mông đột nhiên nổi lên những con sóng khác lạ, những con sóng xô bờ mãnh liệt.
Chỉ trong vài giây, khi mọi người phản ứng lại, nhìn theo tầm mắt của Ôn Tư Sâm thì anh tiếp tục giảng bài, khôi phục giọng nói thường ngày.
Đôi mắt không lộ cảm xúc vẫn luôn hướng về góc nhỏ kia.
Lam Vãn Thanh thầm thở dài trong lòng, nếu anh xách cô ra ngoài, cô sẽ mất mặt lắm đó.
Cô chọc chọc vào tay Tập Dục bên cạnh, ngồi lại gần cậu, nhỏ giọng: “Các cháu đi học không cần điểm danh à?”
Đầu Tập Dục kề sát: “Sau khi giáo sư Ôn điểm danh tiết đầu tiên thì không gọi nữa, thầy đều nhớ rõ, với lại lớp cháu không phải lớp chuyên nên cũng không cần nhớ đâu.”
Lam Vãn Thanh gật đầu “À” tỏ ý đã hiểu.
Hai người ngồi thẳng lên, nghe thấy Ôn Tư Sâm kêu một tiếng “Tập Dục”, giọng nói của anh bình thản không bày tỏ cảm xúc gì, song Lam Vãn Thanh vẫn nghe thấy hai từ kia sao mà lạnh lẽo.
Tập Dục bị điểm danh, cậu cứng đờ một giây, nhanh chóng đứng lên: “Vâng.”
“Lặp lại lời tôi vừa nói.” Ôn Tư Sâm nheo mắt nhìn cậu. lạnh lùng nói.
Tập Dục chớp chớp mắt, vừa nãy giáo sư nói gì cơ? Cậu nói chuyện với cô, không nghe được…
Đang định nhận sai, nữ sinh ngồi phía trước cậu quay đầu lại, đỏ mặt nói cho cậu biết: “Giải thích tin học y sinh*.”
(*) Tin học y sinh là kỹ thuật thông tin áp dụng cho lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, chủ yếu là quản lý và sử dụng thông tin chăm sóc sức khỏe bệnh nhân. Cre: Wikipedia.
Tập Dục lập tức trả lời hùng hồn:
“Tin học y sinh là công nghệ thông tin hiện đại, đặc biệt công nghệ máy tính và kỹ thuật Internet cung cấp hướng đi cho việc nghiên cứu về lĩnh vực này.
Đây còn là phương tiện xây dựng nền tảng công nghệ, sử dụng lý thuyết, thông tin và kỹ thuật để xử lý, giải quyết các vấn đề liên quan được đặt ra trong tin học sinh học và tin học y tế.”
Ôn Tư Sâm hơi nhấp môi, đặt câu hỏi: “Đặc điểm?”
Tập Dục: “Tin học y sinh có nhiều chủng loại, đặc điểm chủ yếu là tín hiệu ngẫu nhiên, tính nhiễu tương đối mạnh, thống kê cho thấy nó thay đổi theo thời gian và không có tính tiên nghiệm.*”
(*) Tính tiên nghiệm:
1. Có trước mọi kinh nghiệm hoặc không thể hoàn toàn giải thích bằng kinh nghiệm.
2. Thuật ngữ dùng trong triết học duy tâm để chỉ những hình thức tiên thiên của nhận thức, có trước kinh nghiệm. Cre: Từ điển Tiếng Việt.
Ôn Tư Sâm tiếp tục: “Nghiên cứu tin học y sinh để xử lý tín hiệu có nghĩa là?”
“Ứng dụng đồng thời phát triển lý thuyết cơ bản về xử lý thông tin, căn cứ vào đặc điểm tín hiệu tin học y sinh bao gồm: phân tích, xác định, giải thích, phân loại, hiển thị, lưu trữ và truyền tải các tín hiệu thu thập được, mục đích của nó là nghiên cứu kiến trúc và chức năng sinh học, thứ hai là hỗ trợ điều trị, chẩn đoán bệnh.”
Ôn Tư Sâm liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Tập Dục đáp lại không sai sót chỗ nào.
Anh cắn răng dưới, đè thấp giọng cho cậu ngồi xuống.
Tập Dục cẩn thận vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói với Lam Vãn Thanh: “May mắn trước đó cháu đã chuẩn bị bài, bằng không bây giờ sẽ rất thảm.”
“Ngày thường giáo sư rất ít khi gọi sinh viên trả lời câu hỏi, tại sao hôm nay hỏi cháu nhiều như vậy?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Cô cũng không biết vì sao…
……
“Nữ sinh mặc áo màu trắng ngồi bên cạnh Tập Dục, đứng lên.”
Lần này đổi lại là Lam Vãn Thanh sửng sốt, đến khi tầm mắt mọi người đều dừng trên người cô, cô mới giơ tay chỉ chỉ chóp mũi mình.
Ôn Tư Sâm mặt không không cảm xúc: “Ừ.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Chờ cô đứng lên, Ôn Tư Sâm hỏi: “Khoá nào?”
Âm thanh lạnh buốt như trong hầm băng.
“…Tài chính.” Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh gãi gãi cằm, ánh mắt chuyển động.
Không sai, cô học tại Đại học Tài chính.
“Cảm thấy hứng thú với khoá sinh học?”
“…Vâng.” Lam Vãn Thanh híp mắt cười, mắt chợt lóe lên nét tinh nghịch: “Cũng hứng thú với giáo sư dạy môn này.”
Sinh viên trong phòng học nghe thấy câu trêu chọc của cô, hít hà một hơi, phải biết rằng lần trước cũng có người dám công khai trêu chọc giáo sư Ôn, sau này không còn gặp trên lớp của thầy ấy nữa……
Ôn Tư Sâm: “……”
Muốn cắn người.
“Tên là gì?”
Lam Vãn Thanh chớp chớp mắt: “Thưa giáo sư, em tên là Tập Hoan… Ni.”
Tập Dục ngồi bên cạnh nghe thấy lời cô, vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn: “……???”
Ôn Tư Sâm khàn tiếng: “Em nói tên gì?”
“Tập Hoan…Ni”
“…Nói lại lần nữa.” Anh cố ý hạ giọng, ánh mắt sáng chói nhắm thẳng vào cô.
Khóe miệng Lam Vãn Thanh nhếch lên, thanh âm của cô như mật ngọt, cắn răng lặp lại: “Giáo sư Ôn, em tên Tập Hoan… Ni.”
Ôn Tư Sâm xác định mình không nghe lầm, người phụ nữ này im lặng trở về, chẳng những không nói để anh đi đón, còn xuất hiện ở lớp học của anh, thiếu chút nữa anh đã không nhịn được khiêng cô ra ngoài, dám ngang nhiên đùa giỡn anh trong lớp!
Cô chắc chắn anh không thể làm gì được cô, đúng không?
Ôn Tư Sâm híp mắt, cong khóe môi: “Đi học không lắng nghe, ghé tai nói chuyện, tan học theo tôi đến văn phòng.”
Lam Vãn Thanh mím môi giấu đi nụ cười, lên tiếng: “Vâng, thưa giáo sư.”
Ôn Tư Sâm: “……”
Ôn Tư Sâm cầm sách trong tay, đè nén trái tim đang loạn nhịp, bảo cô ngồi xuống.
Đợi Lam Vãn Thanh ngồi vững.
Mọi người: Kiếp trước cô gái này cứu cả dải ngân hà sao? Giáo sư Ôn mời cô ấy vào trong văn phòng uống trà đó!!!
Hâm mộ chết mất!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tập Dục:??? Tập Hoan Ni là cái quỷ gì???
2333… Vãn Vãn cũng biết trêu chọc người ta đấy!
Ngày mai, tôi muốn dành thời gian để viết tiếp, cố gắng để anh trai Sâm của tôi được ăn thịt vào năm mới ~ (≧ ▽ ≦) / ~ Bất ngờ chưa? ~ (≧ ▽≦)/~。
[Cười] Tôi yêu tất cả các bạn! [Chống lưng thổ lộ] -.- Đây là chuyên mục của tôi, các bạn ấn vào bộ sưu tập nhé → _ →
Cảm lạnh trước Tết là lời nguyền lúc nhỏ của tôi rồi -_- ||
Sam: Trong chương 21, mình có tra thông tin trên mạng một số chỗ về lĩnh vực y học, nếu có sai sót mong mọi người cmt giúp mình để sửa lại nhé. Mình cám ơn nhiều.