Sợ cô suy nghĩ quá nhiều, lo lắng cũng nhiều hơn.
Lúc này, anh nghĩ tới phương pháp tiền trảm hậu tấu, người cũng đã tới, không gặp thì không được.
Hơn nữa anh không lo lắng sau khi hai bên gặp mặt sẽ có chuyện không vui xảy ra, ba mẹ hiểu anh, mà anh cũng hiểu vợ tương lai của mình. Ngoại trừ tình huống đôi bên quen biết nhau là chuyện anh không ngờ tới.
Tuy nhiên, đó chỉ tô điểm thêm vẻ dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng giờ phút này, nhìn cô gái trưng ra vẻ mặt muốn tính sổ với anh, anh vẫn muốn dỗ dành cô.
Còn về phương pháp thì, đương nhiên nó là sở trường của anh rồi.
Chặn miệng cô ấy không nói nên lời là được chứ gì.
Sau khi Ôn Tư Sâm hỏi câu có phải cô đang tức giận không, Lam Vãn Thanh định đáp lại, anh lập tức hôn cô.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô nhíu mày lùi lại, Ôn Tư Sâm nhanh chóng đuổi theo, cô tiếp tục đi, anh lại bám sát ở phía sau.
Đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm không hề chớp, sự cưng chiều trong mắt mang theo sự lấy lòng vẫn chưa tiêu tan, ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất xuyên qua tấm lụa mỏng chiếu lên người anh.
Trong đôi mắt có những tia sáng lóe lên, rải rác khắp nơi.
Rõ lúc này anh đang chơi xấu.
Lam Vãn Thanh lời đến bên miệng nhưng có làm cách nào cũng không nói nên lời, cô đơn thuần đón lấy nụ hôn của anh, mạnh bạo cắn một phát trên môi anh, Ôn Tư Sâm không nói một tiếng, gần như không nhận ra anh đang nhíu mày.
Sau đó, anh nhẹ cọ xát môi cô, khẽ cười nói: “Bớt giận chút nào chưa?”
Lam Vãn Thanh hừ một tiếng, hơi lùi lại, cụp mắt nhìn nơi vừa bị cô cắn một cái, bên ngoài chảy một chút máu.
Cô chớp mắt, rồi lại ngước nhìn anh, thấy vẻ mặt của anh không hề thay đổi, cô hơi bực mình vươn lưỡi liếm vết thương trên miệng.
Nhỏ giọng nói thầm: “Ôn Tư Sâm, anh đáng ghét muốn chết đi được.”
Ôn Tư Sâm cong môi, tiến đến hôn cái miệng nhỏ của cô, ngoan ngoãn thuận theo: “Ừ.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Thật sự không có người nào đáng ghét hơn anh.
–
Chuyện Ôn Tư Sâm chơi xấu thuận lợi trôi qua trong êm đềm, thứ ba là ngày Lam Vãn Thanh xuất viện.
Bởi Lam Hồng Đào không muốn tai nạn lần trước lặp lại lần nữa, lần này Lam Vãn Thanh được bảo vệ chu toàn từ đầu mãi đến khi xuất viện, toàn bộ tin tức đều bị phong tỏa. Vì vậy khi xuất viện, cô đi thẳng từ phòng VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện đến bãi đỗ xe.
Để không thu hút sự chú ý, cũng có thể tránh trường hợp “dẫn sói vào nhà”, lúc Lam Vãn Thanh xuất viện, chỉ có một mình Ôn Tư Sâm ở bên cạnh cô.
Thậm chí còn cố ý tung tin xuất viện cho đối phương biết và cả tin sẽ đến bãi đỗ xe ngầm.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ đã nhận được điện thoại Độ Tư Lễ, đối phương đã cho người chờ sẵn ở bãi đỗ xe.
Trên tai Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh đều đeo tai nghe, trước khi ra khỏi thang máy, Độ Tư Lễ lại nhấn mạnh về vị trí của đối phương cho họ, chỗ bên trong tay áo có một con dao gọt hoa quả kích thước khoảng hai mươi centimet.
Tất nhiên Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh không muốn đêm dài lắm mộng, vì vậy bọn họ lựa chọn muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.
Vì để mọi chuyện có thể phát triển một cách thuận lợi, Độ Tư Lễ bảo Ôn Tư Sâm đỗ xe ở vị trí dễ quan sát nhất, thuận tiện cho phản xạ của hai người, cũng tiện cho bọn họ quan sát và bắt giữ trong góc tối.
Bọn họ cố ý tạo cơ hội để Lam Vãn Thanh ở một mình, khi hai người ra khỏi thang máy, dây giày của Lam Vãn Thanh lỏng ra, Ôn Tư Sâm ngồi xổm trên đất cột dây giày giúp cô. Khi buộc dây giày, vị trí của nghi phạm chính xác nằm trong điểm mù của Ôn Tư Sâm, điều này tạo cơ hội cho đối phương tấn công.
Nếu đối phương kìm nén không ra tay, nhóm người thứ hai có thể xuất trận.
Cửa thang máy trước mặt hai người mở ra, tay Ôn Tư Sâm đang ôm bên hông Lam Vãn Thanh siết chặt, cúi đầu nhìn cô, tuy mọi thứ đều bình thường, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại chứa chan sự lo lắng, khóe miệng anh hé mở, thì thầm hết lần này đến lần khác rằng cô phải cẩn thận.
Lam Vãn Thanh ngẩng đầu, mỉm cười trấn an anh, tiếp theo dựa vào kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước, bước chân dừng lại, ngón tay chỉ chỉ xuống dây giày, ý bảo anh tự mình cột dây giày.
Ôn Tư Sâm ngồi xổm xuống, bày tư thế đang cột dây giày hướng về phía nghi phạm.
Quả nhiên thấy giọng Độ Tư Lễ nhắc nhở bọn họ cẩn thận ở tai nghe.
Người đàn ông kia chạy rất nhanh, hơn nữa tiếng bước chân còn rất nhẹ, nếu không nhờ có Độ Tư Lễ nhắc nhở bọn họ trước, chắc chắn anh sẽ không chú ý tới có người đang đi đến gần bọn họ.
Mặc dù Lam Vãn Thanh cúi đầu xuống, nhưng trong tầm mắt cô có thể thấy đối phương di chuyển đến gần mình, cô ngẩng đầu lên, người đàn ông cách cô khoảng bảy tám mét trùng với người đàn ông đứng trước cửa khách sạn ngày hôm đó.
Bọn họ đã trao đổi trước với nhau, ngay khi khoảng cách của người đàn ông còn cách bọn họ khoảng ba bốn mét, cảnh sát sẽ xuất hiện. Có điều, bọn họ hơi xem nhẹ sức mạnh bùng nổ của người đàn ông này rồi. Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông đã đưa con dao hướng về phía cổ của Lam Vãn Thanh.
Lần này đã có sự chuẩn bị, Lam Vãn Thanh phản ứng rất nhanh, cô duỗi tay dùng sức đè cả người Ôn Tư Sâm đang muốn đứng lên, chân phải nhanh nhẹn lùi lại một bước dài, ngả người về phía sau thành hình cánh cung né đòn đầu tiên, sau đó dùng lực ở phần eo đứng thẳng người lên, định thực hiện một cú đá vòng để đánh bay kẻ đang quay lại và muốn đâm cô lần nữa.
Kết quả cô được Ôn Tư Sâm bảo vệ ở phía sau.
Hai tay anh nắm lấy cổ tay người đàn ông, lưỡi dao hướng lên trên ngực vì quán tính, vận sức bẻ sang phải, dao gọt hoa quả rớt xuống trên nền bê tông vang lên một tiếng.
Ngay sau đó, cảnh sát bắt đầu núp ở những chiếc xe xung quanh từ tối hôm qua liên tục ập đến, nhưng Ôn Tư Sâm không dừng tay, anh nắm gáy người đàn ông bằng một tay và ấn đầu của hắn ta, va xuống đầu gối phải của anh.
Thậm chí Lam Vãn Thanh còn nghe thấy tiếng xương sườn gãy.
Ôn Tư Sâm như nổi điên, cắn chặt răng sau đó bẻ cong khuỷu tay và định đánh vào gáy người đàn ông, thế nhưng Độ Tư Lễ chạy tới giữ chặt anh lại.
“Đủ rồi!” Độ Tư Lễ quát lớn, anh ta tiến lên đè thấp giọng: “Cậu đánh chết hắn ta thì mọi chuyện chỉ trở nên nghiêm trọng hơn thôi.”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, lồng ngực phập phồng vài cái, anh buông tay, đẩy người đàn ông xuống đất, hắn đau đớn kêu lên. Trong bãi đậu xe ồn ào, mọi người vẫn nghe thấy rõ tiếng rên của hắn ta.
Nhìn hắn ta bị hai cảnh sát khiêng vào xe, Ôn Tư Sâm quay người, nhìn Lam Vãn Thanh ở phía sau.
Anh cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt hàm chứa sự tức giận, lên tiếng hỏi: “Bị thương rồi sao?”
Lam Vãn Thanh không biết lửa giận trong mắt anh từ đâu đến, hơi chần chừ rồi lắc đầu: “Không có.”
“Em rất ổn.”
Vừa dứt lời, anh vòng tay ra sau eo cô, ấn mạnh vào người mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh không coi ai ra gì cứ như vậy hôn cô, tựa như đang phát tiết, Lam Vãn Thanh bị cơn tức giận của anh dọa sợ, mở to mắt nhìn anh một cách bất lực. Nhưng khi ánh mắt bắt gặp Độ Tư Lễ đang đứng ở một bên chờ bọn họ, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nỉ non vài tiếng, tay nhẹ vỗ trên lưng anh hai cái.
Ôn Tư Sâm không nhúc nhích.
Độ Tư Lễ ra hiệu cho cô lên xe đợi rồi lập tức quay đầu.
Lam Vãn Thanh: “…”
Một lúc lâu sau, Ôn Tư Sâm cắn mạnh vào môi cô một cái xem như là trừng phạt, anh nhíu mày, mím môi nhìn cô, hung dữ nói: “Lam Vãn Thanh, em có biết vừa rồi mình đang làm cái gì không?”
Anh nghe thấy bước chân của đối phương tới gần, muốn đứng dậy bắt hắn ta lại, nhưng bất ngờ bị cô đè xuống ngay lập tức, trong phút chốc, việc cô có thể bị thương lần nữa khiến trái tim anh như ngừng đập.
Bởi vì anh nghe thấy tiếng gió lướt qua trên đỉnh đầu và tiếng nói thầm đầy tàn nhẫn của người đàn ông.
Bấy giờ Lam Vãn Thanh mới hiểu rõ được cơn tức giận của anh từ đâu mà đến, cô hôn anh một cái, nhào vào lòng anh, nói: “Em không sao mà, anh đừng tức giận.”
Cô nhăn cái mũi thanh tú của mình với anh, trong giọng nói cũng nhẹ nhàng và có thêm một chút làm nũng: “Giờ anh tin trước đây em từng đứng trong top 30 về võ thuật toàn quốc chưa?”
Ôn Tư Sâm tức giận là thật, nhưng anh không thể nào đánh cô một trận giống người đàn ông kia được, đành phải hung dữ cảnh cáo: “Lam Vãn Thanh, em làm lại một lần thử xem.”
Sau đó, anh nắm lấy hai tay cô, hỏi: “Có đau không?”
Vừa rồi cô dùng sức đè lên người anh.
Lam Vãn Thanh lắc đầu: “Không đau.”
Cô có hơi đau một chút, lúc này không thể trả lời như thế được, hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm.
Ôn Tư Sâm bình tĩnh nhìn cô, anh chặn ngang bế cô lên về phía chiếc xe Độ Tư Lễ đang đợi bên kia, nhìn Độ Tư Lễ kéo cửa sổ xuống, anh nói: “Cậu đi trước đi, bọn tớ phải đến một nơi, lát nữa sẽ đến đồn cảnh sát ghi lời khai sau.”
“Hai người đi đâu vậy?” Độ Tư Lễ lập tức mở cửa xe, nhìn người đàn ông ôm cô ngồi vào ghế phụ của chiếc Land Rover, anh ta bám lấy cửa sổ xe, hét lên.
Ôn Tư Sâm gài kỹ dây an toàn cho Lam Vãn Thanh, đóng cửa xe, nhếch môi cười, nói với Độ Tư Lễ: “Cục Dân Chính.”