Anh Chỉ Là Một - Chương 28: Tôi nợ cô ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Anh Chỉ Là Một


Chương 28: Tôi nợ cô ấy


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

《 Bạch trú chi thành 》sẽ công chiếu vào tháng ba đầu xuân, suất chiếu đầu tiên rất quan trọng, tất cả diễn viên chính đều tham gia, cũng có rất nhiều phóng viên truyền thông đến phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh làm nữ chính, tham gia buổi công chiếu của bộ phim, vì thế cô rất coi trọng.

Việc tuyên truyền của《 Bạch trú chi thành 》 có tập đoàn Thương thị thúc đẩy sau lưng, làm rất lớn, một Giang Tỉnh Tỉnh vô danh, trong bộ phim này lại có kỹ thuật diễn rất vững chắc, có thể nói là vô cùng nổi bật.

Giang Tỉnh Tỉnh đóng vai Bạch Khanh Khanh, sự thay đổi theo tiến trình của bộ phim vô cùng rõ ràng. Ban đầu là một học sinh ngây thơ, tràn ngập chờ mong và khát khao với tình yêu, sau đó là biến cố nước mất nhà tan, sự ngây ngô dần biến mất, từng bước trưởng thành, trở thành gái hồng lâu khiến đàn ông Bến Thượng Hải say mê, mà cuối cùng, lúc cô ấy xuất hiện với bộ quân trang trên chiến trường khói lửa, đóa hoa phong tình vạn chủng lập tức trở thành sát thủ lấy mạng Hán gian và quân địch.

Trình tự nhân vật biến hóa như thế, cần phải có một diễn viên có kỹ thuật diễn vô cùng vững vàng và kinh nghiệm phong phú.

Mà cô còn rất trẻ, nhưng lại có thể đảm đương một nhân vật có bề dày như thế, đông đảo nhà phê bình điện ảnh cho Giang Tỉnh Tỉnh đánh giá rất cao.

An Mạn làm nữ phụ, xuất hiện trước khi công chiếu một tiếng, ăn diện lộng lẫy, váy dạ hội màu xanh dương đi kèm với trang sức lộng lẫy, tư thái hết sức chói lọi.

So sánh với cô ta, Giang Tỉnh Tỉnh khiêm tốn hơn nhiều, váy là kiểu dáng bình thường nhất mà đoàn phim cung cấp, trên cổ cũng không có trang sức gì điểm xuyết.

Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh làm nữ chính, cô không có bộ đồ nào có thể dùng được.

Mấy nữ phụ xung quanh nhìn An Mạn với trang phục lộng lẫy, sau đó lại nhìn Giang Tỉnh Tỉnh mộc mạc, thấp giọng bàn tán.

“Đi tham dự buổi công chiếu mà lại như thế, nói không chừng mọi người sẽ xem An Mạn là nữ chính.”

“Giang Tỉnh Tỉnh cũng quá khiêm tốn rồi.”

“Khiêm tốn gì chứ, căn bản là không có đồ mặc thì có, tốt xấu gì cũng mua cho mình một chiếc váy dạ hội chứ.”

An Mạn vuốt ve chiếc vòng kim cương trên cổ, cười lạnh nói: “Có một số người, là nữ chính thì thế nào, bản chất vẫn thấp kém vậy thôi, ngay cả váy mặc cũng không có.”

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Có một số người, cho dù mặc trang phục hoa lệ thì thế nào, vai phụ vĩnh viễn là vai phụ, có đeo bao nhiêu trang sức cũng không trở thành nữ chính được.”

“Cô…”

An Mạn tức giận tái cả mặt, nhưng lại không thể la lối khóc lóc phát cáu trước mặt mọi người, bực mình ngồi xuống: “Cứ chờ mà xem! Giờ kiêu ngạo, để xem lát nữa xấu mặt trước phóng viên thế nào!”

Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý tới An Mạn, cô ngồi xuống sửa sang lại tóc mái, tận lực che dấu vết sẹo hình trăng non.

Trong lòng An Mạn mắng cô là đồ xấu xí, cao giọng gọi chuyên viên trang điểm tới hóa trang cho mình.

Ngay lúc này, vài người đàn ông đi vào phòng hóa trang ở hậu trường. Họ mặc tây trang màu đen khéo léo, mang găng tay màu trắng, bước đi chỉnh tề, khí thế rất lớn.

Tất cả mấy cô gái xung quanh đều bị hấp dẫn.

Mấy người đàn ông đó lập tức đến trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh, nho nhã lễ độ, xếp thành hai hàng, trong tay là những bộ đồ gì đó, có vẻ là váy dạ hội, còn có hộp trang sức.

Lâm Xuyên thẳng lưng sải bước đi tới, nói với Giang Tỉnh Tỉnh: “Cô Giang, mấy bộ váy này đều do anh Thương tự mình lựa chọn cho cô, cô chọn một bộ mặc hôm nay, những bộ khác tôi sẽ mang về nhà.”

Mấy người đàn ông kéo lớp vải che bên ngoài ra, một bộ váy dài có tua màu bạc, một bộ váy ngắn màu trắng đục và một bộ váy dài lộng lẫy như sao trời.

Mấy chiếc váy giá trị xa xỉ vừa được đem ra, mấy cô gái xung quanh đã che miệng kinh ngạc cảm thán: “Đẹp quá!”

“Trời ạ, đây đều là hàng thiết kế riêng.”

“Đêm nay mặc mấy bộ váy này, ngày mai chắc chắn sẽ lên trang bìa của tạp chí thời trang!”

Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau khi Giang Tỉnh Tỉnh chọn được váy dạ hội, lại có một người đàn ông trình lên hộp trang sức.

Hộp nhung màu đen trang nhã được mở ra, là một chiếc vòng cổ ruby lớn như trứng chim bồ câu, rực rỡ lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.

Bên ngoài được khảm một vòng kim cương đen vụn, còn ruby ở giữa tựa như đôi mắt của ác ma.

Giang Tỉnh Tỉnh bị ánh sáng tuyệt mỹ từ chiếc vòng cổ đá quý làm chấn động, mấy cô gái xung quanh che miệng, hít vào một hơi: “Đây là Ác ma chi đồng (con mắt của ác ma)!”

“Chính là nữ hoàng đá quý trị giá hai chục triệu (64,8 tỉ VND) ở Las Vegas thời gian trước – Ác ma chi đồng!”

“Không phải là đồ dỏm chứ!”

“Nhìn không giống giả mà!”

Lúc chiếc vòng cổ ruby khiến tất cả phụ nữ say mê được đeo lên cổ Giang Tỉnh Tỉnh, mấy cô gái xung quanh đều phát ra những tiếng hâm mộ tán thưởng.

Cả đời An Mạn chưa từng gặp được viên đá quý lớn như thế, ngay cả kim cương được khảm xung quanh để làm nền cũng hơn “cục đá” trên cổ mình nhiều.

Đôi mắt cô ta đỏ như sắp chảy máu.

Trước khi lên đài, Giang Tỉnh Tỉnh gửi một tin nhắn cho Thương Giới: “Ngài Thương à, thế này cũng quá khoa trương rồi!”

Thương Giới đang họp, nhìn thấy tin nhắn nhảy lên trên màn hình điện thoại, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên, trả lời: “Có thích chiếc vòng cổ đó không?”

“Thích, nhưng mà quá quý giá!” Giang Tỉnh Tỉnh gửi một vẻ mặt thấp thỏm: “Quá quá quá quá quá quá quý giá, sau khi buổi lễ hôm nay kết thúc, em kêu Lâm Xuyên đưa về cho anh.”

Thương Giới: “Thích thì cứ giữ lại, sau này phải tham dự nhiều hoạt động và tiệc tối, có thể sử dụng.”

Giang Tỉnh Tỉnh: “Không được, em không dám để nó trong nhà, nếu không thì đặc công gì đó, đoán chừng sẽ thay phiên quang lâm nhà em.”

Chiếc vòng cổ quý giá như thế, chính là đối tượng dòm ngó của rất nhiều người.

Thương Giới: “Có lý.”

Giang Tỉnh Tỉnh dặn dò: “Phải cất trong tủ mã hóa, bảo quản đàng hoàng mới được.”

Thương Giới: “Vậy đêm nay em dọn đến nhà anh luôn đi, trong nhà có tủ sắt phức tạp nhất thế giới, giấu ở nơi bí ẩn, đạo tặc có đào ba thước đất cũng không tìm thấy.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Thương Giới: “Anh đã kêu người đến nhà em sửa soạn rồi, tham gia buổi lễ xong thì trực tiếp về nhà anh luôn.”

Buổi lễ công chiếu, Giang Tỉnh Tỉnh trở thành tiêu điểm của phóng viên truyền thông, mà chiếc váy lộng lẫy trên người, kết hợp với viên Ác ma chi đồng trên cổ cô cũng khiến cô liên tục xuất hiện trên trang bìa của tạp chí thời trang một thời gian rất dài.

Mà vết sẹo trên mặt cô, đã không còn tượng trưng cho sự xấu xí, thậm chí là dẫn đến một trào lưu vẻ đẹp với khuyết điểm.

Không phải tất cả gương mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm đều đẹp, đương nhiên, cũng không phải tất cả gương mặt có khuyết điểm, đều là xấu xí.

Giang Tỉnh Tỉnh đẹp, đẹp ở khí chất, không gì sánh kịp.

Mà sau đêm đó, Giang Tỉnh Tỉnh chuyển vào biệt thự Vọng Giang của Thương Giới, cô chỉ sửa soạn một ít quần áo và mỹ phẩm dưỡng da, nhà anh cái gì cũng có, đồ cần mang theo không nhiều lắm.

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thương thị, Thương Giới đang giáo huấn một vài giám đốc có thành tích trượt dốc, điện thoại có tin nhắn từ Giang Tỉnh Tỉnh: “Anh Thương, em dọn vào rồi đó.”

Nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình anh trở nên tốt đẹp lạ thường, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ quở trách vài tiếng rồi để nhóm giám đốc rời đi.

Nhóm giám đốc vừa ra cửa liền hai mặt nhìn nhau, họ còn cho rằng một hồi quở trách như bão tố là không tránh được, không ngờ lại nhẹ nhàng như thế.

Đây không giống tác phong sắc bén ngày thường của Thương Giới, tin nhắn vừa gửi đến, đúng là cứu mạng họ.

Thương Giới nhìn tin nhắn, khóe môi không tự giác mà nhếch lên: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

“Được rồi, em chờ anh về.”

Buổi chiều, Thương Giới xử lý xong công việc, gấp gáp không chờ nổi muốn chạy về, một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn.

Không ngờ vừa ra khỏi văn phòng, Lâm Xuyên đã sải bước chạy tới, sắc mặt vô cùng không tốt.

Thương Giới lập tức chặn họng anh ấy: “Mặc kệ cậu muốn nói tin xấu gì, giữ lại ngày mai rồi nói.”

Anh phải về nhà với vợ.

Nhưng mà lúc này, Lâm Xuyên không tuân thủ mệnh lệnh của anh, đuổi theo Thương Giới, vội nói: “Bác sĩ Lawrence đã trở lại rồi.”

Bước chân Thương Giới ngừng lại: “So với thời gian dự tính thì nhanh hơn rất nhiều, sao lại thế này?”

“Có lẽ là biết chuyện gì rồi.” Lâm Xuyên cũng không xác định: “Anh ta đang ở phòng tiếp khách chờ anh, vừa xuống máy bay đã trực tiếp đến đây, mang người theo, nhị tổng, sợ là tình huống không ổn.”

Khóe mắt Thương Giới giật giật, đôi mắt đen nhánh nổi lên mạch nước ngầm mãnh liệt.

“Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, giữ chân anh ta cho tôi, với lại, gọi cho người ở Cục Dân Chính, kêu họ lập tức đến biệt thự Vọng Giang, mang đến tất cả tài liệu đã chuẩn bị trước, càng nhanh càng tốt!”

Lâm Xuyên mở to hai mắt nhìn Thương Giới: “Nhị tổng, anh thật sự quyết định rồi sao? Đây không phải chuyện đùa.”

Khóe môi Thương Giới có nụ cười bất đắc dĩ, biểu cảm rất nghiêm túc: “Đây là tôi nợ cô ấy…”

Có lẽ cưng chiều cô cả đời cũng không trả hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN