Anh Chỉ Là Một - Chương 37: Hôn anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Anh Chỉ Là Một


Chương 37: Hôn anh


Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.

Là tiếng khóc vô cùng đè nén, cố không để mình phát ra tiếng, nhưng lại không kìm nén được, cho nên nức nở, tiếng hít thở rất hỗn loạn, khiến trái tim anh cảm giác như bị dao cắt.

Thật ra Thương Giới có thể hiểu được sự mất mát của cô.

Hôm ấy cô hưng phấn kể với anh, cô dựa vào kĩ năng diễn xuất và thực lực để lấy vai diễn số một, nhưng giờ lại khổ sở như vậy.

Hóa ra không phải do cô cố gắng mà là có Thương Giới trợ giúp phía sau, thậm chí nếu anh không ra mặt, vai diễn cũng biến mất.

Yếu ớt như thế, ngay cả một vai diễn cũng không giành được.

Đối với một người ba phần dựa vào ý trời, bảy phần dựa vào nỗ lực cùng cố gắng mà nói, đây là đả kích tới mức nào, đủ để phá hủy tất cả tự tin của cô.

Thương Giới cũng từng khờ dại như cô, nhưng khi anh được như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện phảihiểu thấu.

Anh mở cửa phòng ra.

Giang Tỉnh Tỉnh vội kéo chăn che kín mình, cả người vùi trong chăn, liền mạng lau khô nước mắt, không muốn anh nhìn thấy mình chật vật như thế này.

Người đàn ông kia đứng cạnh giường, nhìn xuống từ trên cao.

Giang Tỉnh Tỉnh ra vẻ như không có gì, khịt mũi, ồm ồm nói: “Anh Thương, anh tìm em có việc gì không, em muốn đi ngủ.”

Thương Giới không nói gì, không khí hơi ngột ngạt.

“Anh Thương…”

“Đánh răng chưa?”

“Hả?”

Giang Tỉnh Tỉnh không rõ vì sao anh lại hỏi câu này, “Đánh rồi.”

“Vậy tí nữa đánh lại.”

Thương Giới nói xong, đặt một thứ xuống gối cô, sau đó Giang Tỉnh Tỉnh nghe thấy tiếng anh ra khỏi phòng, bước chân xa dần.

Giang Tỉnh Tỉnh chui ra khỏi ổ chăn, tò mò lại gần, chỉ thấy trên chiếc gối màu xanh nhạt là cây kẹo mút vị dâu tây.

Giang Tỉnh Tỉnh mở to mắt, nắm chặt cây kẹo mút.

Là thứ Thương Giới rất thích… Không, nói đúng ra là nhân cách thứ hai rất thích. Cho dù là ở công ty hay ở nhà, lúc không có ai, trong miệng anh luôn có cây kẹo mút.

Cho nên bây giờ, nhân cách thứ nhất lấy đồ ăn ưa thích của anh để an ủi cô sao?

Thương Giới xử lí xong tập tài liệu cuối cùng, vặn thắt lưng, nửa người trên phát ra tiếng xương kêu răng rắc.

Anh vừa quay đầu đã thấy một cô gái ôm gối, ngồi ở đầu giường anh.

Tóc đen xõa ngang vai, chiếc váy ngủ ôm sát cơ thể, cổ thon dài, làn da trắng mịn, chiếc váy không thể che được bầu ngực và xương quai xanh xinh đẹp.

Yết hầu Thương Giới nghẹn lại, quay đầu nhìn chiếc cửa đang hé mở.

Vào từ lúc nào? Anh không hề để ý.

Kỹ năng xâm nhập của cô… càng lúc càng xuất thần.

Đôi mắt Giang Tỉnh Tỉnh vẫn hơi đỏ, tóc rối tung trên vai, miệng ngậm kẹo mút, quai hàm phình to, vô cùng đáng thương nhìn anh.

“Đừng có được voi đòi tiên.”

Giang Tỉnh Tỉnh lập tức lùi sang bên trái, sau đó còn kéo chăn, nhường phía bên phải cho anh, “Là anh trên chọc em trước.”

Thương Giới day trán, cảm thấy đau đầu, “Cô phải đồng ý với tôi trước, không được khóc.”

“Em đâu có khóc trước mặt anh.”

Thương Giới:…

Anh vẫn già mồm át lẽ phải, “Ở nhà của tôi thì không được khóc, nghe chưa?”

Giang Tỉnh Tỉnh dụi mắt, “Thật độc đoán.”

Khóc thầm cũng không cho.

Mặc kệ có phải do bản thân hay không, tóm lại, để cho người phụ nữ của mình khóc, đối với Thương Giới vẫn là thất bại to lớn.

Cho dù anh có thành công bao nhiêu, nhưng người bên cạnh không vui vẻ, đối với anh mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa.

Cho nên mấy năm nay, bên cạnh anh cũng không có ai, hiện tại đã có, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, lúc vui hay buồn đều tác động tới tâm trí anh.

“Có chuyện cần phải giải thích, đúng là tôi để Lâm Xuyên nói đoàn làm phim tiếp đón cô, cho cô một cơ hội thử vai, nhưng không để lộ mối quan hệ của tôi và cô, cho nên đúng là cô được đạo diễn nhìn trúng, không phải công lao của tôi, mà là dựa vào thực lực của cô.”

Đôi mắt Giang Tỉnh Tỉnh sáng lên.

Thương Giới tiếp tục nói: “Thế giới này rất công bằng, chỉ cần nỗ lực là sẽ làm được.”

Tuy anh không tin mấy lời này, nhưng vẫn không đành lòng phá hủy tín ngưỡng của cô.

Đối với cô, anh luôn có sự bao dung nhún nhường.

“Cho nên anh Thương cũng cảm thấy em diễn rất giỏi đúng không?” Cô xoa trán của chính mình, “Trong giới nghệ sĩ, chỉ sợ không ai giống như em.”

Thương Giới ngồi xuống giường, chiếc giường lớn lún xuống. Giang Tỉnh Tỉnh thẳng lưng, thấy cánh tay trắng trẻo thon dài của anh tới gần mặt mình, nhẹ nhàng vén tóc mái cô lên.

Bàn tay ấm áp chạm vào vết sẹo của cô, khiến cô thấy hơi ngứa.

Giọng anh trầm thấp mà gợi cảm, “Thời đại này, bình thường sẽ tầm thường, cô nhất định sẽ trở thành người độc nhất vô nhị.”

Độc nhất vô nhị.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy khuôn mặt khôi ngô tới gần, ngưng thở.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có bóng hình cô.

Trong mắt anh, cô là độc nhất vô nhị.

Trong miệng Giang Tỉnh Tỉnh vẫn ngậm kẹo mút, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm nhẹ vào ngón trỏ của anh.

Thương Giới có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô đang nắm lấy tay anh, thứ xúc cảm mềm mại khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.

“Anh Thương, cảm ơn anh, em sẽ tiếp tục cố gắng, không uổng phí cơ hội anh dành cho em.”

“Vậy thì tốt.” Thương Giới kìm lòng không được, vuốt tóc cô, “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Giang Tỉnh Tỉnh nằm xuống, kéo chăn lên tới miệng, chớp chớp mắt, sau đó nhắm lại.

Thương Giới:…

“Quay về giường của cô.”

Ngày nào anh cũng phải lặp lại câu nói này.

Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn giả chết trước sau như một.

“Không phải vợ chồng nên ngủ chung giường sao?” Cô oan ức, nói: “Em cũng đâu có làm gì anh.”

Thương Giới:…

Thực ra cô rất muốn.

Anh xách cô lên, Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối, không chịu buông tay, “A.”

Thương Giới bất đắc dĩ nói: “Đang ăn kẹo, đi đánh răng trước đã.”

Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt nhìn anh, “Anh đồng ý rồi?”

“Nhanh đi.”

“Đi ngay đây!” Giang Tỉnh Tỉnh vội chui ra khỏi giường, chạy hơn trăm mét đi đánh răng.

Nhưng khi quay về, cô phát hiện Thương Giới đã khóa trái cửa phòng.

“Thương Giới! Đồ lừa đảo!”

Trong phòng, Thương Giới nằm trên giường lớn, trên giường vẫn còn hơi ấm của cô.

Đôi môi anh không kiềm chế được mà nhếch lên, cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tỉnh Tỉnh xuống tầng, nghe thấy mấy cô giúp việc nhỏ giọng bàn tán, “Cho nên tối qua phu nhân lại bị thiếu gia ném ra ngoài?”

“Thiếu gia trực tiếp khóa cửa.”

“Phu nhân thật đáng thương.”

“Thiếu gia của chúng ta… Mấy năm nay có rất nhiều hoa đào, bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ấy, tiểu thư thế gia nhà giàu có, thành phần tri thức đi du học về nước cũng có, nhưng cô nhìn thiếu gia đi, đâu có để ý đến ai?”

“Cô không cảm thấy thiếu gia đối xử với phu nhân hoàn toàn khác sao?”

“Đương nhiên, dù phu nhân làm gì, thiếu gia cũng không tức giận, nếu là người khác, không chừng đã bị đuổi đi rồi.”

“Lúc là nhị thiếu gia, anh ấy rất thương phu nhân. Cho dù tính tình thay đổi thế nào, nói cho cùng vẫn là một người, cảm giác đối với phu nhân sẽ không thay đổi.”

Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được, hỏi: “Các cô cũng cảm thấy… hai người họ là một đúng không?”

Thấy Giang Tỉnh Tỉnh đi xuống, đám giúp việc sợ tới mức hồn vía lên mây, “Phu nhân, xin lỗi! Chúng tôi… Chúng tôi không nên ngồi bàn tán, còn bàn tán sau lưng phu nhân, xin phu nhân đừng nói cho thiếu gia…”

“Không sao.” Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý, khoát tay, tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi, “Cho nên các cô cũng cảm thấy hai người họ là một?”

Đám giúp việc thấy Giang Tỉnh Tỉnh không tức giận, cuối cùng cũng bình tĩnh, nói: “Thật ra phu nhân đừng thấy hai người họ khác nhau vậy mà nhầm, họ vẫn có nhiều chỗ giống nhau, ví dụ như là rất thích cây cỏ, mắt thẩm mỹ như nhau, tập gym, thói quen sinh hoạt, thậm chí trong lúc lơ đãng, động tác cũng giống y hệt nhau.”

Giang Tỉnh Tỉnh đăm chiêu, gật đầu, “Ra là vậy.”

“Cho nên chúng tôi thấy hai vị thiếu gia căn bản chính là một, chỉ là bị bệnh mà thôi.”

“Vậy các cô thích ai nhất?” Giang Tỉnh Tỉnh hỏi.

Đám giúp việc đồng thanh hô, “Dù thiếu gia là người nào, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng.”

“Bớt nói mấy lời khuôn sáo đi.” Giang Tỉnh Tỉnh cười đáp, “Chắc chắn là thích một người hơn, anh ấy cũng không ở đây, các cô lén nói cho tôi biết, cảm thấy ai được hơn?”

Thấy phu nhân hiền hòa nói cười với mình như vậy, đám giúp việc hoàn toàn buông lỏng, vây quanh cô tám chuyện, “Thực ra lúc có nhị thiếu gia, không khí trong nhà rất thoải mái, không nhiều quy củ, vui vẻ còn cho chúng tôi nghỉ ngơi.”

“Nói vậy là thích nhân cách thứ hai hơn.”

Đám giúp việc vội nói: “Nhưng mà, đại thiếu gia tuy lạnh lùng, nhưng vẫn rất tốt với chúng tôi, chỉ là khá nghiêm khắc mà thôi. Anh ấy có bệnh sạch sẽ, ví dụ như trên bàn không thể có bụi, vest cũng phải được là ủi sạch sẽ, không được có nếp nhăn… nhưng đó đều là chuyện mà chúng tôi phải làm.”

“Cho nên lúc nhân cách thứ nhất xuất hiện, các cô sẽ vất vả hơn.”

Đám giúp việc hai mặt nhìn nhau, không phủ nhận, nhân cách chủ của Thương Giới yêu cầu chất lượng sinh hoạt rất cao, không giống nhân cách thứ hai, hiền hòa thoải mái.

“Phu nhân, phu nhân thích ai hơn?” Đám giúp việc cũng tò mò, “Phu nhân thích mặt nào của thiếu gia hơn?”

Lúc đám giúp việc hỏi, Thương Giới vừa vặn ra khỏi phòng, anh không khỏi dừng chân, lắng nghe câu trả lời của cô.

“Tôi á….” Giang Tỉnh Tỉnh im lặng tự hỏi, trái tim của Thương Giới càng lúc càng đập nhanh hơn.

“Tôi thích anh ấy của trước kia.” Giang Tỉnh Tỉnh thoải mái cười nói. Dù sao họ đã sớm chiều chung sống với nhau vài tháng, anh rất tốt với cô, tất cả thâm tình và ưu ái, cô đều ghi tạc trong lòng.

Nghe đáp án đó, trái tim Thương Giới như bị thiếu một mảnh, cảm giác mất mát cuộn trào như từng cơn sóng.

Anh không nên xuất hiện, sẽ khiến cô xấu hổ. Anh đi về phòng, ngồi xuống bàn làm việc bằng gỗ lim, nhắm mắt lại, hồi phục mất mát và thương cảm nơi đáy lòng.

Tại sao có thể như vậy, nếu nói tất cả những cảm xúc không bình thường của anh đều đến từ nhân cách thứ hai, vậy thì, lúc này nghe cô nói như vậy, chẳng phải nhân cách thứ hai nên cảm thấy vui vẻ sao.

Anh không nên để ý, cô gái kia thích ai, vì sao anh phải để ý.

Thương Giới nắm chặt ngón tay, mu bàn tay hiện lên gân xanh.

Anh rất không vui.

Mười phút sau, Thương Giới xuống tầng.

Đám giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn mặc chiếc váy ngủ hình thỏ con màu trắng, ngồi đối diện anh, đang gặm bánh mì nướng.

Thương Giới vẫn giống như trước, bắt đầu ăn cơm.

Trong lúc ăn thì không nói, đây là nguyên tắc của anh, cho nên Giang Tỉnh Tỉnh cũng yên lặng ăn uống, nhưng cô hít mũi, ngửi được mùi thuốc lá trên người anh.

“Anh hút thuốc à?”

“Ừ.”

“Chẳng phải anh không hút thuốc sao?”

Thương Giới nghe được giọng nói kinh ngạc của cô, đột nhiên ném chiếc đũa trong tay xuống bàn, mặt không chút thay đổi, nói, “Tôi hút thuốc thì có vấn đề gì sao?”

Giang Tỉnh Tỉnh thấy anh tự nhiên tức giận, thấp giọng lầm bầm một câu, “Chỉ thấy kì lạ thôi, em đâu có nói gì anh.”

Thương Giới hít sâu, tiếp tục ăn cơm, hai người không nói chuyện nữa.

Ăn sáng xong, Thương Giới rời đi trước.

Lúc ra khỏi cửa, Giang Tỉnh Tỉnh theo thường lệ đi tới, muốn kiễng chân hôn anh. Cứ tưởng anh sẽ né tránh, nhưng lại không ngờ, vốn chỉ định hôn cằm anh, nhưng vì anh cúi đầu xuống, môi chạm môi.

Giang Tỉnh Tỉnh “A” một tiếng, cảm thấy có hơi khác thường, dễ dàng để cô đắc thủ như vậy?

Mà Thương Giới vẫn lạnh mặt, đôi mắt thâm sâu, không nói một lời, rời đi.

Là cố ý sao, hay là do không cẩn thận?

Chính Giang Tỉnh Tỉnh cũng không biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN