Anh Chỉ Là Một - Chương 7: Ngủ chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Anh Chỉ Là Một


Chương 7: Ngủ chung


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Người thừa kế của tập đoàn Thương thị, vị tỷ phú trẻ tuổi nói: “Tôi cho cô tất cả.”

Dung lượng của “tất cả” này, người bần cùng như Giang Tỉnh Tỉnh chưa từng nghĩ đến, cũng không thể tưởng tượng nổi…

Cô ngồi dậy, đối diện với Thương Giới trong bóng đêm, xác định giờ phút này anh nghiêm túc như ký tên vào bản hợp đồng giá trị chục tỷ.

Không phải đang đùa với cô.

“Anh Thương, tôi thì có gì để anh thích.”

“Cơ thể, mùi hương, còn có ánh trăng của cô…”

Tất cả của cô khiến anh mê muội.

Cũng đúng, ngoại trừ cơ thể trẻ trung này, cô còn gì để hấp dẫn đàn ông sao? Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu: “Anh Thương, tôi không muốn làm tình nhân của anh.”

“Cô muốn làm nữ chủ nhân của tập đoàn Thương thị sao?” Anh nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chuyện này sợ là cần phải thương lượng với anh tôi, còn tôi thì không thành vấn đề.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Không ngờ chuyện này chính anh cũng không thể làm chủ.

“Không phải, tôi cũng không muốn làm nữ chủ nhân gì đó.” Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Tôi chỉ muốn có một cơ hội để chứng minh bản thân, đây là mong muốn duy nhất của tôi với anh, anh chỉ cần cho tôi cơ hội này là được, cái khác tôi không cần.”

Thương Giới cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, càng cân nhắc càng cảm thấy bất thường, hoá ra là anh bị từ chối.

Người nào đó hơi thiếu kiên nhẫn: “Cô đóng phim đơn giản là vì danh tiếng, tôi đã nói cô muốn gì tôi cũng cho.”

Giang Tỉnh Tỉnh chớp mắt: “Anh Thương, cuộc đời anh có chuyện gì thích làm không?”

“Đương nhiên là có.” Thương Giới tựa vào mép giường, trong bóng đêm, khóe môi anh lặng lẽ nhếch lên.

“Anh tôi chìm trong con đường làm giàu, anh ta luôn có rất nhiều sáng kiến, kế hoạch thương nghiệp, hơn nữa còn là người thuộc chủ nghĩa độc tài, đây chắc là chuyện anh ta thích làm nhất, còn tôi…” Anh nhẹ nhàng hít mũi, ngửi mùi hương hạnh nhân trong không khí thuộc về cô gái kia: “Tôi thích làm những chuyện thú vị, tôi thích đánh lừa, thích tự do, không bị ai quản chế…”

“Vậy anh và anh trai của anh không giống nhau.” Giang Tỉnh Tỉnh đạp chăn, cảm thấy không khí hơi khô nóng, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đàn ông.

“Đấy là nguyên nhân anh ta không thích tôi.” Thương Giới bất đắc dĩ nhún vai: “Anh ta muốn giam tôi lại.”

“Thật đáng sợ.” Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Nhưng mà điều tôi muốn nói với anh là, làm chuyện mình thích khiến con người ta rất vui vẻ, trên cơ sở này, có thể có được danh tiếng đương nhiên sẽ vui hơn, mà không có được thì cũng không sao, thế giới này rất ít người có thể kiên trì với chuyện mình thích, từ phương diện này mà nói, ít nhất tôi vẫn đang vừa lòng.”

Ánh mắt cô gái trong veo, lời nói cũng xuất phát từ đáy lòng.

Có lẽ Thương Giới hiểu ý của cô, một lòng một dạ của cô đặt hết vào việc đóng phim, rất ít diễn viên trong giới giải trí có mục đích thuần khiết như vậy.

Được rồi, hình như bị từ chối cũng không quá mất mặt.

Hai người ngồi ở đầu giường hàn huyên một lát, trong bóng đêm, dường như khoảng cách giữa hai người được kéo gần thêm không ít, bởi vì ban ngày bận rộn với cuộc sống, giữa người với người, cơ hội để thẳng thắn nói chuyện với nhau thật sự rất ít.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng nhận ra người thừa kế tập đoàn Thương thị giàu có vững mạnh này, thật ra cũng không lạnh lùng như anh biểu hiện, anh cũng có sở thích, cũng có chuyện mình muốn làm, muốn theo đuổi.

Trước mặt cô là một người sống sờ sờ, có máu có thịt, sẽ tức giận, cũng có tình cảm, mà không phải là một hình ảnh lạnh lùng.

Giang Tỉnh Tỉnh ngáp một cái: “Anh Thương, tôi buồn ngủ rồi.”

“Tôi cũng buồn ngủ, ngủ đi.” Thương Giới ngang nhiên nằm xuống, còn giành một nửa chăn của Giang Tỉnh Tỉnh.

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Cô vươn bàn chân trắng mịn, đạp anh một cái: “Anh Thương, mời xuống giường, ra ngoài sô pha ngủ.”

“Sô pha ở ngoài trời, lạnh.”

Rồi lại bổ sung một câu: “Cô thật tàn nhẫn.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Ai bảo anh đem sô pha ra ngoài làm gì?

Biết tính cách mặt dày mày dạn của Thương Giới sẽ không dễ xuống giường, Giang Tỉnh Tỉnh đành dịch ra ngoài, dịch đến mép giường, đồng thời dùng một cái gối chia ranh giới giữa hai người.

“Không cho vượt rào, nếu không tôi sẽ đuổi anh ra.”

“Ngủ.” Giọng anh đã thều thào.

Giang Tỉnh Tỉnh kéo chăn, che ngang bụng mình, không bao lâu sau đã thiếp đi.

Đêm nay Giang Tỉnh Tỉnh ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, đồng hồ reng reng vang lên, không đợi cô đưa tay tắt đi, một tiếp “bộp” vang lên, đồng hồ báo thức bị người nào đó ném luôn, đập vào tường.

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Cô dụi mắt, tỉnh lại, cảm giác cơ thể rất nặng, người đàn ông kia gác chân lên người cô, ôm lấy cả người cô, tựa như ôm một cái gối ôm hình người mềm mại.

Cô cúi đầu, thấy anh đang vùi đầu vào ngực cô, mà một tay cô còn ôm gáy anh, cơ thể anh nóng bỏng lạ kỳ.

Mẹ nó… đây là cái tư thế ngủ gì, sao lại thành ra ôm nhau rồi!

Giang Tỉnh Tỉnh đẩy người đàn ông bên cạnh ra, vội vàng ngồi dậy, hít sâu một hơi.

Bình tĩnh!

Thương Giới cũng dần tỉnh lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Bảo bối, dậy rồi à.”

Giang Tỉnh Tỉnh lấy gối đập anh, sau đó lại duỗi chân đá anh, Thương Giới nắm mắt cá chân cô bằng một tay, trực tiếp đè ở dưới thân: “Sao thế, mới sáng sớm đã muốn vận động với tôi rồi à?”

Cơ bắp trên tay anh rắn chắc, Giang Tỉnh Tỉnh không cách nào tránh được, chỉ có thể cắn mạnh vào tay anh.

“Chỉ biết cắn người.” Anh đau đớn lẩm bẩm nhưng vẫn buông cô ra, thuận tay cầm lấy hộp thuốc trên đầu giường, lắc lắc, không có điếu thuốc nào.

Hộp thuốc bị ném sang một bên, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cầm dao cạo râu: “Phải nghĩ cách kiếm chút tiền.”

Giang Tỉnh Tỉnh đứng ngoài cửa cười lạnh: “Anh Thương, rốt cuộc thì anh cũng hiểu tình cảnh túng quẫn rồi sao?”

Bàn tay cầm dao cạo râu của Thương Giới chợt dừng lại: “Trêu tôi à?”

“Tôi nào dám!”

Tâm tình Giang Tỉnh Tỉnh không tệ, đứng cạnh cửa thưởng thức dáng vẻ anh cạo râu.

Anh nhìn bản thân trong gương, hơi quay đầu, cẩn thận cạo râu, đôi mắt hơi nhìn xuống, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều, hàng mi dài gần như là chạm đến viền dưới của mắt.

Sườn mặt đẹp đẽ góc cạnh.

Người đàn ông khôi ngô như vậy, cho dù giờ cô đã nghèo kiết xác, nhưng nếu kêu cô bao dưỡng anh vô điều kiện, cô cũng bằng lòng! Bằng lòng một trăm lần! Có một tiểu chó săn như vậy, nuôi ở nhà cũng cảnh đẹp ý vui, khiến người ta vui vẻ thoải mái, lại không có tật xấu gì.

“Cô Giang, cô đang chơi với lửa.” Anh học theo tổng tài bá đạo trong TV, nghiêm túc nói: “Đừng yêu tôi.”

Giang Tỉnh Tỉnh phụt cười.

Tiểu chó săn không chỉ đẹp trai mà còn rất hài hước, có thể khiến cô vui vẻ, đâu có tật xấu nào.

Thấy cô cười, vẻ mặt của Thương Giới cũng thả lỏng hơn nhiều, cạo râu đánh răng xong thì nhường nhà vệ sinh cho cô, lúc đi ra còn nhân tiện xoa đầu cô.

Tại thành điện ảnh, Giang Tỉnh Tỉnh thay trang phục cổ trang, vừa ra đã nghe thấy vài cung nữ mang vẻ mặt hưng phấn, ríu rít bàn tán…

“Người đàn ông bên ngoài đẹp trai quá!”

“Còn cao nữa, dáng người thật đáng ngưỡng mộ.”

“Anh ấy tới tìm ai nhỉ?”

“Chắc là một nam minh tinh, nếu không thì mang khẩu trang làm gì.”

“Ai mà thần bí thế, nói không chừng là vị đại gia nào đó!”

Giang Tỉnh Tỉnh tò mò đi ra cửa cung, giương mắt liền thấy người đàn ông mặc áo phông đứng bên ngoài, Thương Giới.

Anh mang khẩu trang màu đen, mũ lưỡi trai kéo rất thấp, che đôi mắt đen nhánh thâm thúy lại.

Chỉ là trên chân anh vẫn đeo đôi dép hình thỏ con của cô! Chân anh lớn, gót chân lộ ra bên ngoài.

Giang Tỉnh Tỉnh hoảng sợ.

Thương Giới trông thấy cô thì hơi hất cằm, giơ tay với cô.

Giang Tỉnh Tỉnh chạy chậm qua, kéo anh vào một góc, chất vấn: “Cảnh sát đang tìm anh khắp nơi! Anh chạy ra đây làm gì! Nếu bị phát hiện thì sao! Nếu như bị bắt về, chắc chắn anh của anh sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Quan tâm tôi vậy à?”

“Tôi…” Giang Tỉnh Tỉnh dời mắt né tránh: “Tôi sợ chuyện anh đồng ý với tôi, không có cơ hội thực hiện.”

“Yên tâm đi, đàn ông nhà họ Thương chúng tôi, lời hứa đáng giá nghìn vàng, cho dù tôi bị nhốt lại, anh tôi cũng sẽ thay tôi thực hiện lời hứa, đối với anh ta, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ như cử động một ngón tay.”

“Không chắc.” Giang Tỉnh Tỉnh lẩm bẩm: “Anh của anh một hai phải nhốt anh lại, chắc chắn không phải là cái dạng gì tốt, tôi không muốn trêu chọc anh ta.”

Cô đẩy Thương Giới: “Nhân cơ hội chưa ai phát hiện, anh mau về đi.”

“Tôi phải tới xem cô.” Thương Giới không chịu đi: “Nhào vào lòng đàn ông khác, tôi không cho phép.”

“Cái gì mà nhào vào lòng đàn ông khác, tôi đang đóng phim! Đóng phim còn có hôn môi đấy, anh quản được sao?”

“Còn muốn hôn môi!” Vẻ mặt Thương Giới lập tức tối sầm: “Nếu cô dám hôn người đàn ông khác…”

“Anh sẽ làm gì?” Giang Tỉnh Tỉnh trợn trắng mắt.

Khóe môi Thương Giới nhếch lên, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo: “Tôi phong sát anh ta.”

Giang Tỉnh Tỉnh:…

Đạo diễn bên kia đang thúc giục, Giang Tỉnh Tỉnh không đuổi được Thương Giới, đành ngập ngừng vừa đi vừa dùng ánh mắt cảnh cáo anh, kêu anh cẩn thận một chút.

Tiết mục câu dẫn thái giám này, vì Thương Giới ở sau lén lút giám thị, Giang Tỉnh Tỉnh không dám làm gì quá, cũng không định diễn như lúc diễn thử hôm qua, dùng đến tá vị [1]. Cũng may yêu cầu của đạo diễn không cao, dễ như trở bàn tay, cô nhẹ nhàng thở ra.

[1] Tá vị: khi kịch bản cần có cảnh hôn, nhưng đạo diễn lại quan tâm đến suy nghĩ của diễn viên, nếu diễn viên không muốn diễn thật thì có thể chọn tá vị. Tá vị là chỉ cần nam và nữ diễn viên đưa mặt lại gần nhau, lợi dụng góc quay để có thể nhìn thấy như hai người đang hôn, nhưng thực chất là hai người không chạm vào nhau. Tuy nhiên vẫn có rất nhiều kịch bản yêu cầu cảnh hôn thật.

“Được rồi, anh mau về đi.” Trước thành Điện ảnh, cô nói với Thương Giới: “Tôi còn hai cảnh diễn buổi tối nữa, diễn xong sẽ về ngay.”

“Còn cảnh dung tục?”

“Không có! Một cảnh là bị Quý Phi hành hạ, một cảnh là đấu võ mồm với cung nữ khác, người diễn chung đều là phụ nữ!”

Lúc này Thương Giới mới yên tâm, xoay người đi, Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng gọi anh lại, lấy vài tờ tiền mặt nhăn nhúm trong túi: “À, tiền lương vừa phát, anh đi mua vài bộ quần áo với thuốc, đừng mua đắt quá, hừm… Thích ăn cái gì thì cũng có thể mua một ít, đúng rồi, anh uống hết bia của tôi, nhớ mua thêm mấy chai.”

Thương Giới nhìn mấy tờ tiền một trăm nguyên nhăn nhúm, với chút tiền này thì có thể mua gì chứ, còn quần áo, quần áo của anh chưa từng nhỏ hơn năm con số. Nhưng cuộc sống của cô thực sự quá thiếu thốn, với chút tiền này còn muốn bao dưỡng anh.

Thương Giới vẫn nhận tiền, xoay người đi: “Cảm ơn.”

Giang Tỉnh Tỉnh kéo tay anh: “Tôi trông cậy vào anh có qua có lại, trả tôi phần ân tình này.”

Thương Giới hơi nhướng mày: “Bảo đảm sẽ khiến cô vừa lòng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN