Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! - Chương 10: Phía dưới hàng rào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!


Chương 10: Phía dưới hàng rào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này, Chu Tự Hành cảm nhận được sự biến hóa của Hạ Tập Thanh. Lúc trước rõ ràng còn lười biếng bày ra bộ dáng đứng ngoài cuộc chơi, vừa biết được có người đột phá được phòng kín, anh lập tức chen ngang nhập cuộc.

Nhưng cậu cũng thừa biết, Hạ Tập Thanh như vậy, không phải vì hiếu thắng, anh ta chỉ muốn rời khỏi chỗ này để đi xem náo nhiệt thôi.

Quấy cho vũng nước đục càng loạn, chỉ sợ đây mới là mục đích chân chính của anh ta.

“Cậu không cảm thấy bài thơ này rất kỳ quái sao?” Hạ Tập Thanh không biết kiếm đâu ra cái bút, đánh dấu vài dòng cuối của bài thơ.

[Chỉ còn một cách để hóa giải,

Hãy để tôi đến bên người,

Và hãy trả người lại cho tôi.

Đem trên dưới hợp thành một thể,

Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]

Anh lại lấy ra tờ giấy ghi chú được Chu Tự Hành ghép lại, trên mặt viết một chuỗi kí tự, “Tôi cảm thấy bài thơ này ám chỉ phương thức giải mã.”

Chu Tự Hành gật đầu đồng ý, tỉ mỉ mà đọc lại bài thơ một lượt.

[Đôi ta từng là một thể,

Vì cớ gì, vận mệnh đem người tách khỏi tôi,

Khiến xương cốt, máu thịt, con tim tôi trở lên chết lặng.

Tôi cùng người được chôn cất,

Chôn cất dưới hàng rào tường vi tốt tươi.

Chỉ còn một cách để hóa giải,

Hãy để tôi đến bên người,

Và hãy trả người lại cho tôi.

Đem trên dưới hợp thành một thể,

Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]

Từng là một thể, tách ra, từng nửa, chôn cất cùng nhau dưới…

Hàng rào…hàng rào…

Fence…

Một tia linh quang lóe lên trong đầu.

“Rail Fence Cipher.”/ “Mật mã hàng rào.”

Hai người đồng thời thốt lên, kinh ngạc quay sang nhìn nhau.

Hạ Tập Thanh bật cười trước, “Xem xem, đúng là like idol like fan nha, quá ăn ý.”

Chu Tự Hành trong lòng cười lạnh, thật ngại quá, tôi một chút cũng không muốn giống anh.

Tuy nghĩ như thế, nhưng tốc độ phản ứng của Hạ Tập Thanh vẫn khiến cậu bất ngờ, “Anh sao lại biết mật mã hàng rào?” Chu Tự Hành hỏi.

Hạ Tập Thanh thuận miệng đáp, “Cháu trai tôi là dân IT, có một đoạn thời gian cùng nó nghiên cứu Mật mã học…”

Cháu trai…? Chu Tự Hành cau mày nhìn Hạ Tập Thanh.

Anh là lão yêu tinh từ chỗ nào tới vậy?

Cậu cũng không nói ra, cũng không tin mấy lời Hạ Tập Thanh vừa nói, cúi người tìm bút chuẩn bị giải mật mã. Hạ Tập Thanh xem mặt còn lại của tờ giấy, thấy trên mặt giấy viết [2 you], không khỏi cười nói, “Kỳ thật manh mối của tổ tiết mục cũng rất rõ ràng, chỗ này viết 2 chứ không phải “to” là muốn chỉ mật mã ban đầu bị chia ra làm 2 phần, đúng không?”

“Ừ.” Chu Tự Hành dùng ngón tay đếm đếm số lượng chữ cái trên dãy, tìm được ra chữ ở giữa, dựng hàng rào chia tuyến, tách chúng ta. Dù biết Hạ Tập Thanh hiểu rõ cách dịch mã, nhưng để đảm bảo người xem có thể hiểu, Chu Tự Hành giải thích qua một chút, “Nửa đầu bài thơ là quá trình mã hóa, từ câu “Chỉ còn một cách để hóa giải” là quá trình dịch mã. Dựa theo mặt trái viết chữ số 2, đem dãy kí tự lộn xộn chia bình quân thành 2 tổ hợp mã, mỗi tổ hợp gồm 7 chữ cái.”

PGOEUDE | AENHNRD

“ “Hãy để tôi đến bên người, và hãy trả người lại cho tôi.” muốn chỉ, trả 2 tổ hợp chữ cái về trạng thái ban đầu.” Vừa nói, Chu Tự Hành một lần viết 2 tổ hợp xuống thành 2 hàng đối nhau.

PGOEUDE

AENHNRD

Chu Tự Hành cúi đầu, miệng ngâm nga câu thơ gần cuối, “Đem trên dưới hợp thành một thể.” Bắt đầu từ chữ P, viết một đường cong nối tới A, sau đó đầu bút lại chuyển, đường cong vòng lại G, cứ như vậy lặp lại, như một đường sóng gợn xuyên qua mỗi chữ cái, đến chữ D cuối cùng.

“Dựa theo trình tự của đường nối viết ra…” Chu Tự Hành nửa người nằm trên mặt đất, nghiêm túc viết ra đáp án cuối cùng.

PAGEONEHUNDRED.

IMG_20200320_211847jpg

Page one hundred.

“Trang thứ 100.” Hạ Tập Thanh cầm lấy quyển sách dày đến khó tin trên bàn, giở tới trang 100.

Cả trang giấy chi chít là chữ, anh thấy được một số ở dòng thứ 42.

[Tôi chỉ vì khát vọng của tôi mà tồn tại, chỉ vì vách đá cháy rực này. Nếu có thể, lúc nào tôi cũng bừng cháy không sót một tia khát vọng. Tôi muốn làm bông hồng thứ 1414 trong lòng người, không nhiều không ít, chỉ cần một bông.]

“1414.” Hạ Tập Thanh thả sách xuống, đi tới mặt trước thư phòng, nhập 4 số này vào khóa mật mã ở trên cửa.

Ổ khóa phát ra tia sáng xanh, chớp nháy 3 lần, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện thông báo nhắc nhở màu xanh.

[Mật mã chính xác!]

Hạ Tập Thanh thử đẩy đẩy cửa, chỉ nghe thấy cành cạch một tiếng, khóa cửa quả nhiên đã được mở. Vốn muốn một mình ra trước, nhưng Hạ Tập Thanh nhìn thấy máy quay đặc tả trên khóa cửa, thế là lại quay đầu nhìn Chu Tự Hành, cười cười, “Chúng ta có thể ra ngoài rồi, đi thôi.”

Chu Tự Hành dựa vào giá sách, ý vị thâm trường mà nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn rút tay ra khỏi túi, đi về phía anh.

Âm thanh nhắc nhở vang lên.

[Chú ý, hiện tại có hai người chơi đã thoát khỏi phòng mình, tiến vào phòng người chơi khác.]

“Liên minh còn thành lập chứ?” Chu Tự Hành bỗng nhiên mở miệng.

Hạ Tập Thanh cười cười, đẩy cửa ra, “Đương nhiên, miễn là giá trị lợi dụng của tôi chưa bị ép khô.”

Từ “ép khô” này dùng đến là vi diệu, vi diệu đến độ Chu Tự Hành cũng không phát hiện mình bị Hạ Tập Thanh đùa bỡn, vô tri vô giác mà theo sau anh ra khỏi phòng.

Cấu trúc của căn nhà này vô cùng kỳ quái, phòng này sang phòng khác không có hành lang ngăn cách, mở cửa phòng mình ra là trực tiếp tiến vào phòng mới. Trong phòng có người đang vùi đầu làm cái gì đấy, nghe được âm thanh phía sau truyền tới, thứ mà hắn vẫn luôn nghĩ là bức tường đột nhiên mở ra, làm hắn không khỏi hoảng sợ, rùng mình.

Để phù hợp với tính cách thiết lập lúc đầu, Hạ Tập Thanh chủ động mỉm cười chào đối phương, “Hi, bọn tôi vừa từ phòng mình thoát ra, tiến vào phòng người chơi khác, cậu hẳn là nghe thấy thông báo của tổ tiết mục rồi.”

Người kia mặc một cái áo hoodie vàng to rộng, tóc nhuộm màu nâu nhạt, xõa tung, vừa nghe thấy âm thanh liền quay lại, gương mặt đẹp nhìn thấy Chu Tự Hành bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Tự Hành à, may quá, là anh.” Hắn lại nhìn Hạ Tập Thanh cười cười, “Chào anh, chào anh…Anh hình như là …vài ngày trước lên hotsearch…”

Hạ Tập Thanh săn sóc mà báo rõ tên, “Hạ Tập Thanh”. Đối phương đang muốn mở miệng tự giới thiệu, Hạ Tập Thanh lập tức thay hắn mở miệng, “Thương Tư Duệ, tôi rất thích nhạc của nhóm cậu.”

Tuy Hạ Tập Thanh chỉ đang lựa lời mà nói, chính anh cũng hoàn toàn không nghe mấy loại âm nhạc thần tượng này, nhưng mức độ nổi tiếng của nhóm hắn trong giới trẻ thật sự không tồi, đặc biệt là Thương Tư Duệ, sở hữu gương mặt thanh tú với tích cách manh ngốc, là thanh viên có nhân khí đứng hàng top trong nhóm.

“Thật không?” Thương Tư Duệ cười hai tiếng, “Ôi, hai người thật lợi hại, nhanh như vậy đã thoát ra, tôi ở nơi này lăn qua lăn lại cả ngày vẫn chưa tìm ra được cái gì hữu dụng. Thật kỳ quái, người đại diện sao lại nhận cho tôi một chương trình hại não như này.”

Hạ Tập Thanh cố không cười ra tiếng, tốt xấu gì cũng là idol, nói như vậy kiểu gì cũng bị antifan mắng te tua.

“Hai người nhanh một chút.” Chu Tự Hành đi tới xem xét tiến triển của Thương Tư Duệ.

Không so còn không biết, hai người kia đứng cùng một chỗ, Hạ Tập Thanh mới phát hiện, Chu Tự Hành đúng là rất cao, Thương Tư Duệ cũng chỉ cao tới bả vai cậu, thành viên nhóm nhạc nam đều là dáng người tiêu chuẩn như Thương Tư Duệ, nhỏ xinh. Nếu anh nhớ không nhầm, hai người này còn có CP.

Đúng là tổng công giới giải trí mà.

Tuy Thương Tư Duệ với Chu Tự Hành đều có vô số fan nhan sắc, nhưng hai người họ là 2 phong cách hoàn toàn bất đồng. Thương Tư Duệ ngũ quan thanh tú, tràn ngập khí chất thiếu niên, thoạt nhìn giống nam sinh trung học, còn Chu Tự Hành ngũ quan sắc bén, còn từng bị nhầm là con lai.

Đối với Hạ Tập Thanh mà nói, đương nhiên anh càng thích người sau hơn.

Đôi ba lời của tác giả: Phổ cập tri thức khoa học: Mật mã học.

Thật ra mình đã tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu nhất (lời của Chu Tự Hành) để giải thích quá trình giải mã. Rất nhiều bạn đọc thấy hai chữ “mật mã” là liền lui, nhưng thật ra nó thú vị lắm đấy (thật sự ~). Có hứng thú có thể đọc phần phổ cập khoa học này (không phải toán học, thao tác rất đơn giản)

Dãy [PGOEUDEAENHNRD] xuất hiện ở hai chương này được chia thành 2 phần mật mã, mình không nói rõ khái niệm loại mã này mà đã dùng thơ để làm ví dụ. Bài thơ này nửa đầu là quá trình mã hóa, chúng ta chiếu từng chút từng chút một.

“Đôi ta từng là một thể.” [Nguyên bản mật mã ban đầu là page one hundred, xóa dấu cách liền là hợp lại thành PAGEONEHUNDRED]

“Vì cớ gì vận mệnh đem người tách khỏi ta,

Khiến xương cốt, máu thịt, con tim ta chết lặng.”

[ “Tách khỏi” nghĩa là chúng ta sẽ tách chuỗi này ra, bởi vì đây là mật mã hàng rào, nghĩa là một chuỗi kí tự được chia lan ra như hàng rào đó, và mỗi lan là 2, nên biến thành PA GE ON EH UN DR ED, tổng cộng là 7 lan, sau đó rút ra mỗi lan 1 chữ cái, dãy chữ cái đầu là PGOEUDE, dãy chữ cái thứ 2 là AENHNRD.]

“Tôi cùng người được chôn cất.” [Đem 2 phần ghép lại thì thành PGOEUDEAENHNRD]

Đây chính là cách mã hóa mật mã hàng rào.

Chúng ta lấy một cái ví dụ tương tự, mã hóa “I LOVE YOU” với trị số là 3.

Đầu tiên bỏ cách thành ILOVEYOU, sau đó, mỗi lan 3 chữ cái tách ra, ILO VEY OU.

Tiếp theo rút ra mỗi chữ tương ứng vị trí với nhau tổ thành 1 nhóm, IVO LEU OY

Cuối cùng ghép lại thành IVOLEUOY.

Clap clap clap, mã hóa hoàn thành! (mau cầm đi thử thách bồ đi các tình yêu ~)

Đã học được mật mã hàng rào chưa? Lấy làm mật mã di động, và tài khoản cũng không tồi ~

IMG_20200320_211847jpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN