Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em! - Chương 90: Bản giao hưởng vận mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!


Chương 90: Bản giao hưởng vận mệnh


Chỉ vì câu trả lời ở phần bình luận của Hạ Tập Thanh mà Chu Tự Hành phởn suốt một tuần liền. Mỗi khi rảnh rỗi là lại nhìn Hạ Tập Thanh cười ngây ngô, rồi hí hoáy làm ba cái kì cà kì cục.

Có một hôm, Hạ Tập Thanh đang làm ổ trong phòng ngủ của Chu Tự Hành xem điện ảnh thì nghe thấy có tiếng động dưới tầng. Lúc sau mới biết Chu Tự Hành và Triệu Kha đang bê hai chiếc thùng giấy, không biết bên trong có gì nữa. Anh tò mò hỏi thử thì cả hai đều ấp a ấp úng.

– Đang bê gì đấy? Anh giúp hai người nhé.

– Không cần, không cần đâu.

Chu Tự Hành cười gượng, lấy chân đá chân Triệu Kha.

– Chúng ta lên sân thượng thôi.

– Em có chìa khóa sân thượng à? – Hạ Tập Thanh nhíu mày nghi ngờ.

Chu Tự Hành gật đầu.

– Hôm qua em hỏi xin quản lý bất động sản.

Nói xong, hai người lại hì hục bê thùng lên tầng.

Lúc đi ngang qua người Hạ Tập Thanh, anh liếc thấy trên thùng có một dòng chữ tiếng Anh trông quen lắm, thế nhưng tự nhiên lại không nhớ ra.

Mãi tới buổi tối, lúc trước khi ngủ, Hạ Tập Thanh mới nhớ ra, hình như anh đã từng nhìn thấy kiểu hộp giấy này ở chỗ anh trai của Hạ Tri Hứa. Nhưng đống đồ ý của anh trai nó là thiết bị CCD* cho nhiếp ảnh thiên văn cơ mà.

(*Thiết bị CCD: là công nghệ cảm biến thu hình dành cho nhiếp ảnh thiên văn.)

Chu Tự Hành đang lần mò gì thế không biết.

Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, anh của Hạ Tri Hứa học Vật lí thiên văn học, Chu Tự Hành học Vật lí học, hai người có cùng sở thích cũng rất bình thường.

“Theo dõi” trúng đề cử của LHP Berlin nên ban đầu cũng không công khai tuyên truyền. Mãi cho tới khi danh sách đề cử được công bố chính thức vào đầu tháng 12, Weibo của đoàn phim “Theo dõi” mới chính thức tuyên truyền, đồng thời công bố sẽ công chiếu tại LHP Berlin.

[@Offical Weibo của điện ảnh “Theo dõi”: Bộ phim “Theo dõi” của đạo diễn Côn Thành @Đạo diễn Thành Thành Thành Tử và các diễn viên Chu Tự Hành @Diễn viên Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh @Tsing_Summer sẽ được công chiếu vào ngày 3 tháng 2! Trailer “Vận mệnh” với 1 phút 3 giây chính thức được công bố. Sống tựa loài kiến, số mệnh buộc phải đấu tranh!]

Trong giai đoạn hậu kì, Côn Thành và đội sản xuất thường xuyên gọi Hạ Tập Thanh đến để xin ý kiến về phương diện mỹ thuật. Nhưng Hạ Tập Thanh đâu phải đạo diễn nghệ thuật điện ảnh chuyên nghiệp nên anh đã từ chối, chỉ là Côn Thành quá kiên trì.

– Thân phận của cháu đặc biệt, không chỉ là họa sĩ, cháu còn là Giang Đồng trong phim. Bọn chú muốn thể hiển Thế giới từ góc nhìn của cậu ấy.

Hạ Tập Thanh hiểu ý của Côn Thành. Cái ông muốn là dùng kĩ xảo mỹ thuật truyền tải đến người xem nguyên vẹn Thế giới mà Giang Đồng trông thấy, một Thế giới rực lửa, phồn hoa nhưng cũng vô cùng tàn khốc.

Ngày trailer được tung ra, tâm trạng của Hạ Tập Thanh cực kì hồi hộp, căng thẳng. Sự hồi hộp này như thể lần đầu tiên được tham gia cuộc đấu giá tranh của mình vậy.

Tuy nhiên, khác với hội họa, bộ phim này được anh dùng chính bản thân để diễn giải một linh hồn cực kì giống anh. Thể loại sáng tác này quá khó với Hạ Tập Thanh và có lẽ, sẽ chẳng bao giờ có lần thứ hai nữa.

Vậy nên, mặc dù tham gia vào toàn bộ quá trình quay chụp, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy trailer, trái tim vẫn khe khẽ rung động.

Bởi vì trailer đầu tiên chỉ vỏn vẹn 1 phút 30 giây nên nội dung và tình tiết được tiết lộ rất hạn chế. Cảnh mở đầu là Cao Khôn do Chu Tự Hành thủ vai đang ngồi chen chúc trong phòng khám tồi tàn, chật chội. Màn ảnh cận cảnh nhanh chóng chuyển đổi giữa hai khuôn mặt: Cao Khôn với mái tóc đỏ rực đầy giận dữ và ánh mắt khinh thường, ác độc của nữ bác sĩ.

– Bà nói tôi không có bệnh?

– Thế nào? Còn tưởng mình mắc bệnh nan y à?

Cánh cửa phòng khám đóng sầm lại, bờ tường bên ngoài chi chít hình vẽ bậy, những tờ quảng cáo bám như đỉa trên đó, xen lẫn là những dòng chữ đỏ tươi chồng chéo lên nhau giống hệt như một kẻ dính phải gièm pha đang lấp liếm, che đậy bản thân.

Trên màn hình, chỉ có một đôi chân không ngừng bước dọc theo con hẻm chật hẹp, lầy lội. Quần jean màu đen lấm tấm bùn đất. Ống kính kéo lên cao, thu vào cái tổ của quần thể kiến hỗn loạn và suy tàn, muôn hình muôn vẻ của những người ở tầng đáy của xã hội.

Phân đoạn chỉ 10 giây này như một hình ảnh thu nhỏ của một xã hội thấp kém nhất. Tiếng chửi rủa trộn lẫn trong tiếng gọi con trẻ về ăn cơm, tiếng la thét rao hàng hỗn tạp trong tiếng còi xe chát chúa, inh tai giữa lòng hẽm. Nhưng tất cả đều chỉ là âm thanh của bối cảnh, còn lời thuyết minh thì được lồng vào trong tiếng bước chân không ngừng.

[Mẹ mày đẻ mày xong thì bỏ chạy, ả ta vốn là bị lừa đẻ mà thôi!]

[Đồ chó má có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!]

[Ba chết, bà chết, đúng là cái thứ khắc tinh.]

[Mày lên thành phố thì cũng chả làm được gì đâu! Mày thành niên chưa? Tao không dám thuê lao động trẻ em, biến đi, biến đi, đừng quấy rầy việc kinh doanh của tao.]

[Cái gì mà không sống được chứ, cứu bà nội làm cái gì, tự cứu sống bản thân trước đi.]

[Có giỏi thì đến bệnh viện lớn đi! Có mà bệnh nghèo thì có!]

Những âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng ồn ào, lẫn lộn vào nhau như vô số cỗ máy mất kiểm soát, cuối cùng một âm thanh chói tai rít lên, tất cả chìm trong tĩnh lặng.

Màn hình tối đen, trong bóng đêm có thể nghe được tiếng thở dốc.

– Tao nhiễm HIV. – Ngắn gọn và bình tĩnh.

Khoảnh khắc màn ảnh sáng lên lần nữa, Cao Khôn đang đập cánh cửa sắt phòng thuê của A Long, “thình, thình, thình”, giữa hai song sắt là khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn của Cao Khôn.

– HIV! Mày biết không?!

Bức tường màu xanh lục bên ngoài cửa sắt dần biến thành tấm kính lọc buổi đêm màu lục của cửa hàng tiện lợi.

Bàn tay bị cứa của Cao Khôn bôi đầy máu tươi lên kệ hàng của cửa hàng. Đôi chân lang thang, vô định hệt như cô hồn, cho tới khi vết máu dừng lại ở cuối kệ để hàng – nơi gần kho hàng nhất. Đối diện là một đôi chân khác với giày thể thao cũ mèm, bung cả keo dán được giặt sạch sẽ, trắng tinh, phía trên là quần đồng phục của cửa hàng tiện lợi.

Ống kính chỉ quay nửa người dưới. Người mặc đồng phục buông thõng tay, chiếc hộp đang cầm rơi xuống mặt sàn, văng tung tóe những cây kẹo que sặc sỡ.

Kẹo mút màu cam dần biến thành m sắc cam của hoàng hôn, một cái bóng được chiếu hắt lên mặt tường, một giọng nói yếu ớt co quắp trên mặt đất, bị đánh đập đến mức không dậy nổi.

Âm nhạc bỗng nhiên dồn dập, hai hình ảnh với cùng một góc nhìn đan xen vào nhau: một là dáng người gầy guộc, yếu ớt trong bóng đêm; một là bóng dáng khập khiễng trên đường cái trong ánh chiều tà*. Hình ảnh liên tục lóe lên giữa đêm khuya và chạng vạng. Cuối cùng, trong sự dồn dập của âm nhạc, hai gương mặt áp sát vào nhau.

(*Không biết chỗ nãy có rõ không nên mình giải thích 1 chút: cả hai góc nhìn này đều là của Cao Khôn khi đi theo phía sau Giang Đồng.)

Màn hình nhấp nháy, Cao Khôn dồn sức bóp cổ một người, gân xanh nổi lên, có thể nghe thấy cả tiếng nghiến răng nghiến lợi.

– Tôi không thể lẳng lặng chết một mình…

Câu nói này kết thúc, hình ảnh bất chợt vụt tắt.

Từng giọt máu nhỏ xuống màn đêm, dần dần hợp thành hai chữ “Theo dõi”. Nhưng vết màu lại nhạt dần, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau tựa như ánh sáng hoàng hôn xuyên qua kẽ hở của vết cắt trên trang giấy đen.

Hình ảnh bị cắt, nhạc nền cũng biến mất hẳn, chỉ còn lại khoảng lặng khiến lòng người sợ hãi.

Trên màn hình là Giang Đồng đang đứng thẫn thờ với đôi bàn tay trống trơn, đồng tử nhấp nháy, sắc mặt tái nhợt. Miệng cậu mấp máy như muốn nói chuyện, nhưng chợt nhận ra mình không thể phát ra tiếng. Vẫn là đôi bàn tay trống trơn ấy, dưới chân văng vãi đầy kẹo que.

Một cây kẹo que lăn đến chân người đối diện, hắn dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi nhặt nó lên, đưa tới trước mặt Giang Đồng.

Cuối cùng là hình ảnh cận cảnh khuôn mặt Cao Khôn.

Hắn đưa bàn tay đang chảy máu lên lau mặt, mắt nhìn về phía Giang Đồng, hay phải nói là nhìn về phía người xem, mỉm cười.

Hung ác, nham hiểm, vặn vẹo, đáng sợ và nụ cười tuyệt vọng.

Màn ảnh lại tối đen một lần nữa, trên màn hình xuất hiện danh sách những người đã góp một phần mình vào bộ phim. Bỗng văng vẳng bên tai là lời thoại cuối cùng trong trailer, giọng nói run rẩy, nhưng lộ ra sự cứng cỏi, không chịu nhận thua.

“Số mệnh rẻ rúng…thì nên chết sao?”

Mặc dù đã xem hết các cảnh quay nhưng khi xem trailer đầu tiên này, Hạ Tập Thanh vẫn bị rung động mạnh, đặc biệt là nụ cười cuối cùng của Cao Khôn. Nụ cười ấy thuộc về tâm lý hoàn toàn sụp đổ vào lần đầu tiên hắn gặp Giang Đồng.

Điều làm Hạ Tập Thanh bất ngờ đó chính là ở phương diện mỹ thuật, đạo diễn đã tiếp thu các đề nghị của anh. Tông màu trong trailer khác với tông màu sắc lạnh và u ám trong các bộ phim hiện thực trước đây. Nó được thêm vào những màu sắc rực rỡ, thậm chí còn mang gam màu có độ bão hòa cao và độ sáng thấp.

(*Độ bão hòa thể hiện độ thuần khiết của màu, khi độ bão hòa cao, màu sẽ sach, trong và rực rỡ, khi độ bão hòa thấp, màu sẽ đục và xỉn.)

Những bức tường ẩm ướt rêu phong màu xanh biếc; màu đỏ tươi, sền sệt của máu; kính lọc màu xanh nhạt của cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya; sắc xanh bạc hà của con hẻm; màu đỏ cam của kẹo que cùng mặt trời lặn trong lon nước đường.

– Trong mắt Giang Đồng, Thế giới vừa tươi đẹp vừa mục nát. Cậu ấy muốn sống tiếp, cũng là vì như thế. Hơn nữa, cậu ấy rất thích vẽ tranh. Đối với một người yêu thích nghệ thuật từ trong máu, Thế giới mục nát cũng mang theo cả vẻ đẹp suy đồi.

Đây là nguyên văn lời Hạ Tập Thanh đã nói. Thông qua đội ngũ sản xuất, nó được tái hiện thành một hình ảnh kì diệu biết nhường nào.

***

Ngay trước khi trailer được tung ra, cư dân mạng đã thảo luận cực kì nhiệt tình. Chuyện khác chưa đề cập tới, chỉ riêng lưu lượng của hai diễn viên chính thôi đã gần như không ai địch nổi. Thế nhưng bọn họ khác với những lưu lượng truyền thống, bởi một trong hai là diễn viên quốc dân ở độ tuổi 20, có kinh nghiệm đóng vai chính không biết bao nhiêu lần và cũng không dựa vào danh tiếng của mình để thi vào trường nghệ thuật.

Người còn lại thậm chí còn huyền thoại hơn. Nhờ vào khuôn mặt mà một đêm thành danh, nhưng thực tế lại là chàng họa sĩ sáng tác ra bức tranh sơn dầu có giá 80 vạn khi chỉ mới 15 tuổi. Sau khi trải qua sóng gió come-out, dường như đã trở thành nhân vật tiên phong trong cộng đồng LGBT.

Hai người hợp lại với nhau, cộng thêm một đạo diễn từng đoạt giải với nhiều phim độc lập ở nước ngoài, kèm theo đề tài nhạy cảm nên công chúng khó lòng ngừng bàn tán.

[Tự Học xông lên: Một diễn viên mà không muốn trở thành nhà vật lý học đầy Alpha thì không phải một diễn viên giỏi.]

[Fan của CP ngọt nhứt: Một họa sĩ không muốn trở thành diễn viên giỏi, không muốn trở thành mĩ nhân công thì không phải một họa sĩ giỏi.]

[Vờ thông minh: Trời đất Thánh Thần ơi, nụ cười cuối cùng làm tui nổi da gà da vịt lên nè, tui thề tui không phải fan của Chu!]

[Mị ốm rùi hay sao ý: Chu Tự Hành nên lấy giải rồi, vừa xem trailer xong tui đã ngửi được mùi đề cử.]

[Kẹo cồng vồng biubiubiu: Ban đầu thấy có Hạ Tập Thanh làm tôi chẳng muốn xem tí nào. Không có ý mắng đâu, chỉ là không tin tưởng lắm diễn xuất của anh này thôi. Nhưng xem xong trailer, bỗng dung tui muốn tự vả luôn!]

[OHlala: Hạ Tập Thanh xinh đẹp thật đấy …]

[SWood: Đều là lưu lượng cả thôi, chả muốn xem. Fan chiếm hết bình luận luôn kìa, các người có thấy ngại mặt không?]

[Ai lấy chồng trước là chó nha: Mái tóc đỏ của Chu Tự Hành ngầu quá đi! Mới nhìn tui còn chẳng nhận ra. Nụ cười khúc cuối đỉnh qué!]

[Điện ảnh Peter Pan: Xét từ trailer thì thấy khâu sản xuất vẫn khá có tâm đấy. Cả hình ảnh hay âm nhạc đều được chăm chút tỉ mỉ. Màu phim cũng rất đặc biệt, hầu như đều sử dụng màu sắc tương phản khiến cho phim càng diễm lệ, lại càng bi thảm. Lúc nghe thấy câu cuối cùng, quả thực tôi đã nổi cả da gà. Chu Tự Hành là học sinh xuất sắc giới điện ảnh, từ trước đến nay luôn diễn xuất rất tốt khiến mọi người quên mất sự cố gắng của cậu ấy. Tôi dự là bộ này sẽ mang lại giải thưởng cho cậu ấy. Bên cạnh đó, sự xuất hiện của Hạ Tập Thanh vào đoạn cuối cũng làm tôi kinh ngạc. Trước đây, Hạ Tập Thanh luôn không thể vứt bỏ khí chất sẵn có của tầng lớp, là kiểu mà sinh ra ngậm thìa vàng. Tuy nhiên, trong bộ điện ảnh này, khí chất ấy đã biến mất, quả thực vô cùng phù hợp với slogan “Sống tựa loài kiến” mà bộ phim đặt. Đúng là tốt đến bất ngờ mà.]

[Chúng ta của chúng ta: Ban đầu tui vốn không có hứng thú lắm. Đợt trước Hạ Tập Thanh come-out có rất nhiều người nhắc tới bộ phim này, nói anh ấy lăng nhăng rồi HIV nên mới diễn được bộ phim này. Lúc ấy, tui cảm thấy lòng người quá dơ bẩn nên chẳng muốn xem tẹo nào. Bây giờ, xem trailer mới thấy diễn xuất rất chân thành. Đề tài này được mấy người dám động vào chứ? Chỉ vì sự dũng cảm khi Hạ Tập Thanh come-out thôi, tôi cũng sẽ ủng hộ một vé cho bộ điện ảnh này.]

Mặc kệ dư luận trái chiều, đặc biệt là một nhóm cư dân mạng và thẳng nam tích lũy từ đợt sóng gió tháng Mười thì hầu hết đều là những lời khen ngợi. Chất lượng của trailer đã bày rành rành ra đấy, khó mà không bị thuyết phục.

Hạ Tập Thanh vốn là người không bị dao động, lung lay bởi những lời đánh giá của người khác, thế nhưng khi được công nhận và khẳng định thì bất kể ai cũng sẽ thấy cảm động thôi.

Vốn chẳng kì vọng là bao nhưng giờ lại nhận được sự bất ngờ, đúng là vừa may mắn vừa hạnh phúc.

Là thành viên chủ chốt của đoàn phim, Hạ Tập Thanh cực kì phối hợp chia sẻ trailer của Weibo đoàn phim.

[@Tsing_Summer: Sinh ra làm người, tôi không hề sai.]

Nếu Giang Đồng do diễn viên khác đóng, có lẽ lời chia sẻ này cũng sẽ không có gì để thảo luận. Tuy nhiên, trùng hợp là Hạ Tập Thanh vừa trải qua sóng gió come-out khiến mọi người dễ sinh ra cảm giác đồng tình, cảm thông vì vậy lại càng liên tưởng, trói buộc nhân vật với diễn viên.

Ngay sau đó, Chu Tự Hành đang quay chụp quảng cáo nước hoa cũng chia sẻ Weibo.

[@Diễn viên Chu Tự Hành: Xin chào Cao Khôn, anh không hề sai.]

Tháng Mười Hai, Hạ Tập Thanh trở nên bận rộn. Bởi vì sóng gió trên mạng đợt trước, phòng trưng bày nghệ thuật cũng bị mọi người biết đến khiến lượng khách đến tham quan bùng nổ hẳn. Mặc dù trong đó đa phần đều là người không quá hiểu biết về nghệ thuật, nhưng vẫn tốt hơn là văng vẻ, không khách.

Hạ Tập Thanh vốn không định kinh doanh hẳn hoi, phòng trưng bày chỉ là một hình thức anh bảo quản những thứ mẹ anh để lại. Gặp phải tình huống này, anh đành phải tăng ca, mở họp với đội ngũ nhân viên để đưa ra vài phương án hạn chế lượng khách, đồng thời tổ chức một số hoạt động đặc biệt nhằm vào những người không chuyên nghiệp, giống như kiểu phổ cập khoa học về nghệ thuật.

Vốn dĩ anh tưởng những việc này cũng chẳng có gì, nhưng đến khi bắt tay vào thực tế mới phát sinh ra nhiều phiền phức. Người từ nhỏ chỉ biết vẽ tranh như anh giờ phải bắt buộc học lại từ đầu những kinh nghiệm quản lí kinh doanh.

Vì hoạt động của phòng trưng bày vào thứ Sáu này mà Hạ Tập Thanh đã phải mất ba, bốn buổi tối để tự mình chọn lựa tác phẩm triển lãm, mời những nghệ thuật gia nổi tiếng trong nước đến để tổ chức tọa đàm. Ngay cả Chu Tự Hành – người luôn bận bịu công tác cũng thấy đau lòng vì anh.

– Sao lại liều mạng như vậy chứ?

Chu Tự Hành khoác tấm chăn bông nhỏ lên người Hạ Tập Thanh. Anh đang ngồi trước bàn làm việc sửa chữa phương án thiết kế.

Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, xoay xoay cổ.

– Em có biết tại sao Giang Đồng nghèo như vậy mà vẫn muốn thuê cả căn nhà cũ kia không? Cậu ấy hoàn toàn có thể chỉ thuê một phòng đơn để cuộc sống tốt hơn một chút.

Đây là câu chuyện nằm ngoài kịch bản. Chu Tự Hành ngập ngừng giây lát, bỗng nhiên hiểu ra.

Thế nhưng cậu không nói. Hạ Tập Thanh cũng chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Chu Tự Hành ôm lấy anh từ sau lưng, hôn khẽ lên đỉnh đầu anh.

Bởi vì Giang Đồng muốn giữ lại căn nhà nơi cậu ấy và mẹ đã sống cùng nhau.

Ngày 21 tháng 12, ba giờ chiều ngày thứ Sáu, sự kiện do Hạ Tập Thanh lên kế hoạch tổ chức khai mạc. Anh là chủ sở hữu của phòng trưng bày nghệ thuật nên cũng phải mặc Âu phục lịch lãm tham gia hoạt động. Dưới khán đài có rất nhiều fan của Hạ Tập Thanh. Bởi vì anh đã dặn dò trước trên mạng nên những bạn fan này rất nghe lời, không hề mang đèn led hay banner tiếp ứng, cũng rất khiêm tốn, không cãi cọ, la hét, cực kì có trật tự.

Hạ Tập Thanh tự tay làm một lãng hoa để fan hâm mộ bỏ thư vào trong đó. Sự kiện vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, lãng hoa đã đầy ự, không thể nhét vào được nữa.

– Sếp, có rất nhiều người mang quà đến, có nhận không ạ?

Hạ Tập Thanh nhớ ra đó là truyền thống trong giới fan, đành lắc đầu.

– Không nhận quà, chỉ nhận thư thôi.

– Nhưng có quà, lúc đầu bọn em xếp ở góc ngoài sảnh. Nhưng giờ nhiều quá nên đang chồng chất…

– Ai bảo mấy mấy đứa xếp vào đấy, anh đã nói ngay từ đầu là không được phép nhận.

Hạ Tập Thanh mặc bộ Âu phục đen, tay ấn tai nghe, vội vàng đi ra sảnh, không ngờ đầu bên kia lại nói:

– Không đâu sếp, các cô ấy cứ khăng khăng phải tặng, vì…

– Đừng lấy cớ, anh ra ngay…

– Vì các cô ấy nói đấy là quà sinh nhật tặng cho anh, còn có cả một chiếc bánh kém rất lớn.

Bước chân của Hạ Tập Thanh lập tức ngừng lại.

Sinh nhật?

Anh chậm chạp lấy di động của mình ra, mở khóa màn hình, ngày 21 tháng 12.

Hình như là sinh nhật của anh thật…

Dạo này quá bận rộn, chẳng có tâm trí để ý thời gian. Hơn nữa, từ sau sự kiện xảy ra vào sinh nhật năm mười tuổi, anh chẳng còn đón sinh nhật thêm lần nào nữa.

Nhìn những cô gái đang đứng xếp hàng chờ soát vé, lòng Hạ Tập Thanh trào dâng một cảm xúc phức tạp. Các cô rất nghe lời, không cãi cọ ầm ĩ, không mang theo bất kì đồ tiếp ứng nào, chỉ lén lút quà đưa thư và quà cho nhân viên công tác. Im lặng, trật tự, một câu “Sinh nhật vui vẻ” cũng không dám nói, chỉ vì sợ quấy nhiễu đến anh.

Bất kể là khi nào, có thể thu hoạch được tình yêu thương của người khác đều là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.

Hạ Tập Thanh gọi trợ lí tới.

– Đi mua giúp anh càng nhiều hoa càng tốt, hoa hồng phấn ý. Tặng cho các fan hâm mộ, mỗi người một bông.

Trợ lí rất nhanh đã hoàn thành việc được giao, mang hoa đến tặng cho từng bạn fan đang đứng ở khu vực soát vé. Hạ Tập Thanh cũng cắt chiếc bánh kem siêu to khổng lồ kia ra, chia sẻ cùng mọi người.

Ngay sau đó, trợ lí đã đẩy một chiếc kệ khác tới, trên đó được phủ vải nhung xanh dương đậm.

– Sếp Hạ, đây là quà tặng cho sếp.

Hạ Tập Thanh đang bận bịu nên không ngẩng đầu lên.

– Cứ đặt ngoài sảnh, lát anh sẽ …

– Sếp không nhìn trước sao?

Anh ngẩng đầu, ngờ vực nhìn chiếc kệ. Trên tấm vải nhung bóng loáng dưới ánh đen pha lê có một tấm thiệp, trên đó có dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ.”.

Khi nhìn đến phần chữ kí, Hạ Tập Thanh không khỏi sững sờ.

From: Thief.

Anh đưa tay ra, trái tim nhảy nhót “thình, thịch” vì rung động. Mỗi lần đập vào lồng ngực trống trải, cằn cõi, anh lại có cảm giác như nó đang cộng hưởng với đồ vật ẩn giấu bên trong tấm vải nhung.

Vén lớp che chắn lên, Hạ Tập Thanh nhìn thấy một bức tranh sơn dầu, một người phụ nữ xinh đẹp, mĩ lệ đang ngồi đoan trang giữa bức tranh.

Đó là bức tranh anh vẽ mẹ vào năm mười lăm tuổi ấy, cũng là bức đầu tiên được mang ra đấu giá trong đời.

Trải qua mười năm phiêu bạt và chia lìa, cuối cùng cũng trở về với anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN