Nửa đêm có tiếng điện thoại di động, âm thanh vang lên làm người khác bực mình vì mất ngủ.
Trình Gia Gia đánh thức Trần Phong Vũ, trong lòng đột nhiên dự cảm có chuyện xấu.
“Không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi”.
Trần Phong Vũ một tay vỗ nhẹ hai má cô, một tay với lấy di động trên chiếc bàn cạnh giường.
Trong lòng khó chịu, làm sao anh lại quên không tắt di dộng.
Vốn định trực tiếp tắt đi, nhưng nghĩ vẫn nên nhìn qua hiển thị người gọi, người biết số điện thoại này của anh cũng không nhiều.
Hiển thị người gọi là Phạm Mỹ Vân, dựa vào nguyên tắc theo chiều hướng tốt, anh vẫn nên cho Phạm Mỹ Vân một cơ hội, vì thế anh ngồi dậy, ấn nút nhận điện, cầm di động đi xuống giường.
“Alô”.
Anh đi đến cạnh cửa, hạ thấp giọng, cố gắng không đánh phức giấc ngủ của cô, bởi vì sáng mai năm giờ họ còn phải ra sân bay.
Nhiệt độ cơ thể của anh vừa rời khỏi thân thể của cô, cô vẫn tỉnh, chẳng qua cô liên tục không động đây, là để đôi tai lắng nghe giọng anh.
“Phong Vũ…”.
Microphone truyền đến tiếng Phạm Mỹ Vân yếu ớt, âm thanh khàn khàn.
“Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”.
Anh hạ thấp giọng, trong lòng tràn đầy lửa giận.
“Em sắp chết…!em chỉ muốn nói…!em rất yêu anh…!”.
Lời nói Phạm Mỹ Vân đứt quãng, như trôi nổi giữa không trung không hề có thật.
“Cô đừng lấy cái chết uy hiếp tôi!”.
Khi chia tay, anh đã cho Phạm Mỹ Vân không ít tiền, hơn nữa giúp cô ta sắp xếp công việc, Phạm Mỹ Vân đều không phản đối.
” Em không uy hiếp anh…!nhưng vì…!không có anh…!em rất đau khổ…”.
Phạm Mỹ Vân ho khan, ho lại ho như rất đau khổ.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”.
Chưa bao giờ phụ nữ vì anh mà tìm đến cái chét, ngay từ đầu nam nữ hoan ái, anh đã nói rõ quy tắc bất thành văn của trò chơi.
” Em hỏa thiêu…!sau khi em chết…!hãy đem tro cốt của em rắc xuống biển…”.
Lại một trận ho kịch liệt đến, ho khiến Phạm Mỹ Vân không thể tiếp tục nói.
“Cô chờ tôi, tôi lập tức tìm người đến”.
Anh cắt nang câu nói của Phạm Mỹ Vân, ngay lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Uông, anh tất nhiên không ngốc mà tự mình đi xử lý.
Điện thoại kết nối, anh vội vàng hạ lệnh, ” Lập tức đến nhà Phạm Mỹ Vân, đồng thời gọi điện thoại báo cảnh sát, cô ta hình như hỏa thiêu tự sát, xem tình hình thế nào rồi lập tức gọi điện cho tôi!”.
Hạ lệnh xong, anh ngắt di động mới phát hiện Trình Gia Gia đã ngồi dậy trên giường.
“Sao lại thế này?”.
Trình Gia Gia lo lắng hỏi, cô nghe thấy hai chữ tự sát đã vô cùng kinh hoảng.
Trần Phong Vũ không thể dối cô, nếu nói dối lại sợ cô hiểu lầm, “Phạm Mỹ Vân vừa gọi tới, nói cô ta tự sát, anh cũng không biết là thật hay giả nên vừa gọi trợ lý Uông đến xem”.
Nghe thế, cơ thể cô trở nên run lạnh, lúc trước cô vì Ngụy Thế, cũng đã từng có vài ý nghĩ hành động luẩn quẩn, cũng may có chị cả và chị hai quan tâm giúp đỡ vượt qua.
Cô nhớ đến cô thư ký xinh đẹp kia, đã từng ở văn phòng nảy sinh những hành động thân mật với Trần Phong Vũ.
“Giai Giai, cô ta chắc không có việc gì”.
Anh đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Một cơn buồn nôn dâng lên từ dạ dày, cô lấy tay che miệng, chạy nhanh xuống giường, đi vào phòng tắm, cúi xuống bồn cầu nôn mửa.
“Giai Giai”.
Trần Phong Vũ cũng chạy nhanh vào phòng tắm.
“Em sao vậy?”.
Anh chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giúp cô nôn hết.
Thức ăn trong bụng cô vốn đã tiêu hóa hết, cô nôn ra chỉ có nước – một đống nước chua.
“Em không sao”.
Nôn hết, cô rửa miệng dưới vòi nước, súc nước sạch sẽ.
“Em sắc mặt rất khó coi”.
Anh muốn đỡ vai cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Anh đừng chạm vào em”.
Cô nghiêng người lảo đảo đi ra phòng tắn, đến bên mép giường ngồi xuống.
“Giai Giai, Phạm Mỹ Vân không có việc gì”.
Anh đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, không nghĩ màn anh khiêu khích Phạm Mỹ Vân bị cô bắt gặp lại có lực sát thương lớn đến vậy.
Cô quyết liệt lắc đầu.
“Anh rót cốc nước ấm cho em”.
Sau đó, anh ra khỏi phòng rồi lại vào, trong tay cầm cốc nước ấm, ân cần đưa cho cô.
Cô uống xong cốc nước, làn nước ấm chảy xuống dạ dày, trong lòng cũng thấy tốt hơn nhiều, lúc này cô mới từ từ mở miệng.
“Chẳng may nếu thư kí Phương chết, em không phải là người đầu sỏ gây nên sao? Ngày đó nếu không phải em xông vào văn phòng, anh và thư kí Phương sẽ không chia tay, thư kí Phương cũng không đi đến nỗi tuyệt vọng thế này”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô chợt tái nhợt, mười ngón tay ôm quanh ngực.
“Không phải lỗi của em, em sao lại nhận hết tội về mình? Trước đó, anh đã sớm đưa ra chuyện chia tay với thư kí Phương, cô ta vì không chịu nổi anh lãnh đạm, cho nên hôm đó mới ở trong văn phòng liều lĩnh dụ dỗ anh”.
Anh rất lo lắng, vất vả lắm mới hào hoãn quan hệ với cô, anh không muốn chuyện này lại làm hỏng.
“Thật không? Cô ấy liều lĩnh dụ dỗ anh, thực tế cô ấy rất đau khổ yêu anh!”.
“Cô ta yêu anh thì sao? Anh không yêu cô ta! Em không thấy ngày đó anh vẫn ăn mặc rất chỉnh tề sao? Anh cố ý muốn cho cô ta biết khó mà lui, cho dù không có sự xuất hiện của em, ngày đó anh cũng sẽ làm cho cô ta hết hy vọng”.
Anh rất muốn ôm cô, nhưng nhìn bộ dạng muốn tránh né anh của cô, anh chỉ có thể im lặng lo lắng.
“Chờ trợ lý Uông gọi điện rồi nói sau!”.
Cô cúi đầu, không chịu nhìn anh.
“Sao cô ta lại lấy cái chết uy hiếp anh! Anh đã sớm nói qua với cô ta, anh và cô ta không thích hợp, cô ta muốn chơi đùa, amh có thể cho, nhưng cô ta muốn vị trí Trần cô chủ, quả thực là điều rất vô lý”.
Anh lẳng lặng ngồi xuống cạnh cô, trong tay giữ chặt điện thoại.
Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, thời gian trôi qua từng giây trong sự im lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá tan không gian yên tĩnh, cũng làm cho tim cô đột nhiên đập mạnh.
Trần Phong Vũ nhanh tay tiếp điện thoại, “Uh…Được…tôi biết rồi, anh ở lại bệnh viện, gọi cho tôi bất cứ lúc nào, trợ lý Uông, làm phiền anh”.
Thấy anh ngắt điện thoại, cô mới vội hỏi, “Thư ký Phương có sao không?”.
“Cô ta quả thực hỏa thiêu, may mắn phát hiện sớm, bây giờ cô ta đang cấp cứu”.
Sắc mặt anh nghiêm trọng, không nghĩ thật sự lại xảy ra chuyện thế này.
Đây không phải là không đạt được tình yêu của anh, nên mới nghĩ phản kích nghĩ phục thù?
“Anh không đến bệnh viện sao?”.
Cô hỏi.
Anh lắc đầu: “Anh không cần ra mặt, Phạm Mỹ Vân cố ý dùng thủ đoạn này để anh phải ra mặt, nếu anh thực sự gặp cô ta, cô ta sẽ cho là uy hiếp được anh, về sau nhất định được nước lại lấn tới”.
Biết rằng anh nói đúng, nhưng cô vẫn không chịu được nói mát, “Anh như vậy có phải rất vô tình không?”.
“Anh vì sợ tình cảm bị tổn thương, cho nên đối với chuyện tình cảm luôn ra vẻ thờ ơ, không bao giờ thật sự nghiêm túc trong tình cảm, nhưng đối với em anh rất nghiêm túc, sợ không được đáp lại, cho nên bây giờ em cũng không dám giao phó tim mình cho anh”.
Anh cầm tay cô, gằn từng tiếng một, “Giai Giai, nếu anh đối với Phạm Mỹ Vân có tình, không phải đối với em sẽ rất vô tình sao? Anh tình nguyện phụ Phạm Mỹ Vân, cũng không nguyện để em rời xa anh”.
Lời nói của anh làm cô khắc sâu cảm động, anh vì trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, mới tạo nên những trò chơi ái tình, chuyện quá khứ đã qua rồi, huống hồ ai chẳng có quá khứ chứ?
Giống như cô năm xưa cũng điên cuồng yêu Ngụy Thế, cô phải nghĩ đến tương lai hai người, tương lai mới là điều quan trọng nhất.
Ngực cô đau nhói, đột nhiên cổ họng mở ra lời.
“Phong Vũ”.
Cô cố sức nắm tay anh.
” Chúng ta hủy bỏ kế hoạch xuất ngoại được không?”.
“Được”.
Anh gật đầu, anh rút ra từ cá tính mềm lòng của cô.
« Tạm thời xảy ra chuyện này, tin rằng chúng ta đều không vui vẻ gì ».
“Em muốn đến thăm thư kí Phương, ít nhất em cũng phải thấy cảnh cô ấy qua được nguy hiểm, nếu không lương tâm em sẽ luôn bất an”.
Cô khẩn cầu.
” Được, chờ cô ấy tốt một chút, em đến thăm cô ấy”.
Anh vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, cô thiện lương như vậy, khó trách anh lại yêu cô da diết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tiến sát vào ngực anh, ngày mai sẽ xuất ngoại, cô mong chờ cả đêm, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy!
Chẳng lẽ tình cảm của cô nhất định phải chịu những bất an lo lắng như thế sao?.